• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quyến rũ thần tình yêu (1 Viewer)

  • Chương 4

Chương 4.1:

Tám giờ bốn mươi phút.

Hạ Quang Hi sáng sớm liền đến lượn quanh công ty, nguyên nhân không khác, chỉ vì anh không ngủ được.

Đây coi như là tình huống rất hiếm có, bình thường sau khi hẹn hò, anh đều mệt đến nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Chỉ là ngày hôm qua bởi vì quá tức giận, anh căn bản không có lòng đại chiến với em gái Lâm, sau khi uống rượu xong liền đuổi cô ta về, chính mình lại đi tấn công tủ rượu của anh cả anh, thiếu chút nữa bị đại ca anh nã pháo ngay tại chỗ.

Chẳng qua cùng là người lưu lạc nơi chân trời, không cần phải quá nôn nóng. Hai người đều tâm tình không tốt giống nhau, cuối cùng vẫn là nắm chặt tay, mổi người ôm một chai rượu ngồi xuống, than thở số phận của mình.

Anh thì không nói gì, nhưng mà anh cả anh thì có khổ tâm đầy bụng muốn phun. Một hồi nghe anh ấy than thở, nói Bùi Mật Tuyết vô tình cỡ nào, hoàn toàn không nghe anh ấy giải thích. Một lát lại đứng lên mắng to, nói cô có gì đặc biệt hơn người? Bằng tôn hiệu thiên đế của anh, còn sợ không tìm được phụ nữ tới bổ sung sao? Cuối cùng ôm anh khóc rống.

Hạ Quang Hi hoàn toàn có thể lĩnh hội được đau khổ của anh cả anh, sau một hôn lễ thế kỷ, lao ra một đống bạn gái trước tới náo loạn, nói ra có chút sầu não. Hơn nữa cá tính Bùi Mật Tuyết như lửa lại như băng, vô luận là tưới nước hay là phóng hỏa đều không đúng, đến nay hôn lễ của bọn họ còn gạt bỏ sang một bên, hơn nữa có thể vĩnh viễn cũng không hoàn thành.

Bi thảm. . . . . .

Lúc anh hạ khuyên anh cả anh phải nén bi thương, nghĩ thoáng chút, cuộc sống chính là như vậy. Anh cả anh nhặt đầu lên, hỏi anh vì sao tâm tình không tốt? Anh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, mãi cho đến sáng hôm nay, anh vẫn nghĩ không ra vì sao tâm tình anh không tốt, chẳng qua là cảm thấy rất tức giận.

Anh giận cái gì?

Suy nghĩ kỹ một chút, không có gì đáng để anh nổi giận, everything is fine. Anh và em gái Lâm qua lại thuận lợi, công việc cũng làm xong, cuộc sống còn có đòi hỏi gì hơn?

Tám giờ năm mươi phút.

Qua nhắc nhở của đồng hồ treo tường, anh cuối cùng cũng tìm được lý do khiến anh nổi giận, thư ký của anh vậy mà lại chưa tới.

Phản, thật sự là phản rồi!

Nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng thư ký, Hạ Quang Hi chưa từng nôn nóng như giờ phút này, dù là một tuần lễ ròng rã không có bắn pháo cũng không giống như vậy.

Từ trước đến giờ cô đều đến công ty sớm nửa tiếng, sửa sang lại bàn hoặc pha trà gì đó, tóm lại chính là sẽ không đến trễ, nhưng mắt thấy mười phút nữa phải bấm giờ, còn chưa xuất hiện bóng người của cô ở cửa, đây không phải là tạo phản thì là cái gì?

Nhớ năm đó Phổ Nghi bị giam ở Tử Cấm Thành, lúc tâm tình tọa khốn sầu thành
_.gif
đại khái cũng không khác anh bao nhiêu. Lúc ấy thế lực từ phương nam, một đường che trời rợp đất giết đến Bắc Kinh, người người kêu gọi cách mạng, trên thực tế là tạo phản buộc ông thoái vị. Hiện tại mặc dù không có người buộc anh từ chức, nhưng tâm tình lại kinh hãi giống vậy, bởi vì thư ký của anh chính là bị em họ anh lừa gạt bỏ trốn, cái này so với bị người ngoài một đường từ phương nam giết đến Bắc Kinh còn tới phải nôn.

_.gif
: Ái Tân Giác La Phổ Nghi là vua thứ 12 và là hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh nói riêng và của chế độ quân chủ trong lịch sử Trung Quốc nói chung. Ông lên ngôi lúc 2 tuổi, thoái vị năm 1912 khi Cách mạng Tân Hợi bùng nổ và được Phát xít Nhật đưa lên làm hoàng đế bù nhìn của Đại Mãn Châu Đế quốc ở Đông Bắc Trung Quốc năm 1934. Năm 1945, ông bị Quân đội Xô viết bắt. Từ 1949 đến 1959, ông bị Chính phủ Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa quản thúc, giam giữ. Tháng 12 năm 1959, ông được tha và sống ở Bắc Kinh như một thường dân cho đến khi chết. (Các bạn có thể lên mạng xem thêm)

(**): bó chân ngồi một chỗ ưu sầu, ý chỉ ưu sầu vì bị giam giữ

Anh có phun ra máu cũng không phun hết được, ngay lúc anh đang hoài nghi anh còn máu để phun hay không, kim chỉ giờ của chuông bấm giờ cũng nhảy đến một vị trí thời gian khác, Hàn Dĩ Chân rốt cuộc xuất hiện, giống như một cơn gió quét vào phòng thư kí.

"Hỏng bét, không đến kịp rồi --" Cô còn chưa có đụng tới chuông bấm giờ, liền phát hiện Hạ Quang Hi hai tay ôm ngực đứng bên cạnh chuông bấm giờ đợi cô, dáng vẻ giống như một con sư tử phẫn nộ.

"Chào tổng giám đốc, hôm nay anh tới thật sớm!" Sau đó, cô rất nhanh cầm lên thẻ, đến đảo qua trước độc thủ thức (chỗ dùng để đọc mã trên thẻ) của chuông bấm giờ -- chín giờ lẻ hai phút, lần đầu tiên trong đời cô đi làm trễ. HBT

"Xong rồi, tôi tới trễ rồi." Cô nhìn chằm chằm con số trên thẻ, không thể tin được chính mình tại sao lơ mơ như vậy, Hạ Quang Hi cũng không dám tin, cô vậy mà từ đầu tới đuôi bỏ qua anh, chỉ chào hỏi anh.

"Hiếm thấy cô cũng sẽ tới trễ." Không cam lòng, anh lên tiếng châm chọc, nhắc nhở cô chú ý tới sự tồn tại của anh.

"Đúng vậy, tôi vậy mà lại tới trễ." Hàn Dĩ Chân hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu của anh, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.

"Hừ!" Bị cô tỏ ra như vậy, Hạ Quang Hi ngược lại không biết mở miệng chém cô như thế nào, chỉ tự mình trở lại phòng làm việc, hờn dỗi dựng râu trợn mắt về phía vách tường.

Thật ra thì Hàn Dĩ Chân cũng không phải là hoàn toàn không chú ý tới Hạ Quang Hi, chỉ là cô nhất thời bị chữ đỏ trên thẻ dọa sợ, quên hỏi hôm nay vì sao anh đến phòng làm việc sớm như vậy, bình thường anh đều là chống chế đến phút cuối cùng mới vội vã chạy tới.

Cô nghĩ lại phát sợ đem thẻ trả về chỗ ban đầu của nó, nhắc nhở chính mình không được lặp lại tình huống này, sau mới vội vàng vội vã để túi xuống, sửa sang lại phòng làm việc.

Thật may là nàng luôn luôn sắp xếp phòng làm việc rất ngăn nắp, coi như đến trễ mấy phút cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của cô. Không đến mấy phút sau, cô đã lau sạch phòng làm việc, tiếp theo đến phòng giải khát pha cà phê.

Hạ Quang Hi có vài thói quen đặc biệt, một trong số đó là buổi sáng nhất định phải uống một ly cà phê, buổi chiều nhất định phải uống một ly trà xanh lớn. Hơn nữa anh uống cà phê còn phân ra hai tư sáu và ba năm bảy, lẻ là cà phê đen, chẵn sẽ phải thêm sữa thêm đường. Hôm nay là thứ tư, nói cách khác, chính là ngày uống cà phê đen nóng Hàn Dĩ Chân rất nhanh liền pha xong cà phê.

"Tổng giám đốc, đây là cà phê của anh." Hàn Dĩ Chân bưng cà phê mới pha xong đến trước mặt Hạ Quang Hi, anh đang cẩn thận nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén giống như cô làm chuyện sai.

"Có gì không đúng sao?" Cô đặt cà phê lên bàn anh, tò mò trừng mắt ngược lại, để anh biết nhìn chằm chằm người khác như vậy không lễ phép cỡ nào.

"Không có gì không đúng, chẳng qua là cảm thấy hôm nay hốc mắt cô đặc biệt đen." Anh vẫn một mực nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Có sao?" Sáng sớm hôm nay trước khi ra ngoài cô mới vừa soi gương, cũng không cảm thấy nha!

"Có, vô cùng đen, giống như gấu mèo." Anh kiên trì.

"Có thể là bởi vì ngày hôm qua ngủ muộn, thiếu ngủ mới có thể sinh ra cái hiện tượng này." Cá nhân cô không có phát hiện, nhưng nếu anh kiên trì, liền đại biểu có thể có.

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Anh lqđ giễu cợt gật đầu. "Nhưng tại sao? Có phải bởi vì đi uống rượu cùng Vũ Hi hay không, uống đến rất muộn mới về nhà?"

"Làm sao anh biết?" Hàn Dĩ Chân giật mình, cô còn tưởng rằng chuyện này là bí mật, sẽ không ai phát hiện.

"Bởi vì tôi ở trong quán rượu đó!" Anh vô cùng khó chịu để cô hiểu rõ, thiên hạ không có cái gọi là bí mật, thời điểm vận khí không tốt bị người khác bắt gặp, liền trở thành bát quái!

"Anh, anh cũng uống rượu ở đó?" Hàn D4 Chân sửng sốt, không nhớ rõ có nhìn thấy anh, nhưng mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt. . . . . .

"Ừ." Anh quả thật tức đến không thể nói ra.

"A. . . . . ." Cô bừng tỉnh hiểu ra. "Thì ra tối hôm qua cặp tình nhân ngồi đối diện kia, chính là các anh, tôi còn đang suy nghĩ tại sao nhìn quen mặt như thế!" Cái này không thể trách cô, người nào làm quầy rượu hình chữ O lớn như vậy, bọn họ lại vừa vặn ngồi ở hai đầu cách xa nhất, không chú ý tới bọn họ cũng là tất nhiên.

"Đúng, chính là chúng tôi." Tất nhiên cái gì? Anh chú ý tới bọn họ vừa nói vừa cười, giống như rất thân thiết. Hơn nữa tại sao cô nói anh và em gái Lâm là người yêu? Trong tư tưởng của anh, vậy gọi là bạn tình, hoàn toàn không thích hợp với hai chữ "người yêu" này, cô rốt cuộc có thể phân biệt hay không?

"Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy các anh." Cô hiển nhiên không thể phân biện, ngược lại nói thật xin lỗi, khiến Hạ Quang Hi càng tức giận hơn.

"Vấn đề không phải là có nhìn thấy hay không, các người có phải hẹn hò hay không?" Anh thật sự không kiềm chế được tức giận trong lòng, không nhịn được hỏi ra miệng.

"Hẹn hò?" Anh rốt cuộc đang nói cái gì, làm sao cô đều nghe không hiểu?

"Với Vũ Hi." Nghe không hiểu không sao, anh cùng cô làm sáng tỏ, Hàn Dĩ Chân trong nháy mắt trầm mặc.

Bởi vì mình làm trộm, liền cho rằng người khác nhất định cũng làm trộm, hơn nữa đi theo kêu bắt trộm, anh thật đúng là nhàm chán.

Mắt sáng nheo lại quan sát Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân không hiểu bộ dáng não anh như thế nào, toàn nghĩ chuyện bẩn thỉu. Hàn Băng Tâm dđlqđ

"Như thế nào, tôi đoán đúng rồi đi! Cô thật sự đang lui tới với Vũ Hi?" Thấy cô không trả lời, biểu tình của Hạ Quang Hi từ từ khẩn trương, giọng điệu cũng trở nên xấu theo.

"Dù là vậy, cũng không phải chuyện của anh, không cần hung như vậy dữ hỏi tôi." Cô có thể tiếp nhận chỉ ra chỗ sai, nhưng không thể chịu được lên án vô lễ, huống chi chuyện này căn bản là giả dối không có thật.

Hàn Dĩ Chân cãi lại.

"Tôi chỉ là sợ ảnh hưởng đến công việc, sợ cô không thể chuyên tâm." Hạ Quang Hi tranh cãi.

"Chuyện này anh không cần phải lo, tôi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc." Coi như cô thật sự lui tới với ai, cô cũng có thể đồng thời chú ý tốt chuyện công và chuyện riêng, chuyện này căn bản không phải vấn đề.

Bởi vì thái độ của Hàn Dĩ Chân thật sự rất kiên quyết, từ trước đến giờ lưỡi sen xinh đẹp của Hạ Quang Hi (ý là Hạ Quang Hi hay nói lời ngon ngọt) thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn cạn lời, lỗ mũi chỉ có thể không ngừng phun khí.

Người phụ nữ đáng chết, ý của cô là cô thật sự qua lại với Vũ Hi sao? Thế nào không có phẩm cách như vậy!

"Nếu như không có gì phân phó, tôi muốn xuống làm việc, có chuyện gì lại kêu tôi." Chẳng muốn để ý tới sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắngcủa anh, Hàn Dĩ Chân xoay người ra khỏi phòng làm việc của Hạ Quang Hi, trở lại phòng giải khát.

Hạ Quang Hi trợn tròn mắt nhìn bóng lưng cô, không thể nào tin nổi cô thế nhưng đối với anh như vậy, tức đến sắp não trúng gió.

Cô thật sự qua lại với Vũ Hi?

Anh càng nghĩ càng nổi giận, kích động cầm điện thoại lên muốn tìm em họ anh hỏi rõ ràng.

Không đúng.

Vừa mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp đặt bên tai, anh lại nặng nề đóng sầm điện thoại, chửi mình ngu ngốc.

Rốt cuộc anh đang làm gì? Tựa như cô nói, coi như cô và Vũ Hi qua lại, cũng không phải chuyện của anh, anh tức giận làm gì?

Hạ Quang Hi không hiểu mình bị sao? Theo thường lệ, người trong nhà yêu đương với người trong nhà, anh sẽ phải vui mừng mới đúng, nhưng anh lại giận đến cực độ, thậm chí tức đến muốn giết người.

. . . . . . Đáng giận!

Không biết là tức quá mức hay là như thế nào, Hạ Quang Hi cảm giác cái ghế dưới mông giống như bếp lò, không ngừng đốt anh, khiến anh càng thêm không kiềm chế được, anh dứ khoát đứng lên rời đi.

"Anh muốn đi đâu? Mười giờ còn phải đi họp." Hàn Dĩ Chân vừa mới bưng trà vào, vừa vào cửa liền gặp phải Hạ Quang Hi nổi giận đùng đùng, tay anh cầm chìa khóa xe, rõ ràng chuẩn bị trốn việc.

Cô nói chưa dứt lời, nói xong anh tức giận hơn. Cô dĩ nhiên mưu cầu danh lợi đi họp, đây là chắc chắn! Bởi vì hội nghị hôm nay là tiếp diễn đề tài lần trước, thảo luận chi tiết quay chụp, Vũ Hi cũng tới, khó trách vẻ mặt cô xuân phong đắc ý (đường làm quan rộng mở). Hàn Băng Tâm ddlqđ

"Muốn họp tự cô đi họp!" Anh không có thời gian rảnh rỗi.

Nổi trận lôi đình đẩy Hàn Dĩ Chân ra, Hạ Quang Hi tựa như một cơn gió rời khỏi phòng làm việc.

Hàn Dĩ Chân thiếu chút nữa bị trà nóng làm bỏng, không chỉ phải cẩn thận ly trà trong tay, còn phải dành thời gian nhìn bóng lưng anh, phỏng đoán anh phát bệnh thần kinh gì?

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Tức chết anh rồi.

Hạ Quang Hi từ công ty lao ra, cho dù suýt nữa đã đập nát cửa xe, vẫn như cũ không thể lắng lại tức giận trong lòng anh.

Càng làm cho người ta tức giận là anh cũng không biết tại sao mình tức giận, chẳng qua là cảm thấy ngực có một ngọn lửa giận không ngừng thiêu đốt, khiến anh cảm giác mình còn đợi ở văn phòng nữa có thể sẽ vung quyền đánh người, không thể làm gì khác hơn là lao ra. Vấn đề là, người anh đi ra, nhưng tâm tình cũng không có vì vậy khá hơn một chút, ngọn lửa ở ngực kia như cũ hừng hực thiêu đốt, anh cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Hạ Quang Hi ngồi lên xe thể thao màu đỏ, giống như con ruồi không đầu cầm điện thoại di động lên điên cuồng tìm mã số, vốn định hẹn em gái Lâm ra ngoài điên cuồng một hồi, nhưng điện thoại di động của anh lúc này vừa vặn không gọi được, mặc cho số của người nào cũng gọi không được.

Rất tốt, ngay cả điện thoại cũng đối nghịch với anh, chuyện buổi sáng này thật đúng là tốt đẹp.

Đưa điện thoại di động ném về chỗ ngồi bên cạnh, cả người gục trên tay lái, Hạ Quang Hi không hiểu trời cao vì sao nhất định phải trừng phạt anh như vậy, sáng sớm gọi anh đi đâu tìm người?

. . . Đúng rồi!

Anh có thể đi tìm Hãn Hi, em ấy nhất định vui vẻ nghe anh kể khổ, dù sao bọn họ là anh em ruột, bình thường lại rất thân, Hãn Hi nhất định có thể hiểu được sự phẫn nộ của anh, nói không chừng còn có thể cho anh đề nghị hay, sao anh không đi tìm em ấy?

Chuyển động chìa khóa xe, chuyển xe thể thao từ chỗ dừng xe ra ngoài, Hạ Quang Hi không nói hai lời lái tới công ty Hạ Hãn Hi, lúc này vẫn chưa tới 9h20 phút, anh chỉ tốn 5 phút, liền lái vào công ty em trai nhỏ của anh.

Cũng giống như Hạ Vĩ Hi, Hạ Hãn Hi cũng là tuân theo quy tắc "Thỏ cần phải ăn cỏ gần hang", sáng sớm liền tán tỉnh nữ thư ký trẻ tuổi. Hai người chàng chàng thiếp thiếp chơi đến rất vui vẻ, nhưng Hạ Quang Hi vẫn cứ ép tớimột góc, hại trò chơi tán tỉnh của bọn họ không thể không cắt đứt, nữ thư ký rất uất ức.

"Lại tán tỉnh thư ký nữ?" Mắt thấy nữ thư ký cong cao đôi môi đỏ mọng, không cam lòng đi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Hãn Hi, Hạ Quang Hi không hiểu anh trai em trai của anh tại sao đều thích trêu chọc thư ký nữ? Quả thật có bệnh.

"Đây là nhất định phải, tu thân dưỡng tính thôi!" Đồ vật trong bàn tay sao không lợi dụng? Dù sao cũng không cần phí hơi sức nào.

"Thật không chịu nổi em và anh cà." Hạ Quang Hi hừ, ít nhiều có chút mùi vị hâm mộ, Hạ Hãn Hi bỗng chốc liền nghe ra.

"Đừng đố kị với em." Hi hi hi. "Gần đây anh cả cũng ở đây oán trách, nói cái thư ký kiểu quản gia kia rất vô vị, đang lo lắng tìm thư kí Triệu trở về."

"Anh ấy không sợ Bùi Mật Tuyết nổi đóa?" Hạ Quang Hi nhíu mày, không cho là anh cả anh có lá gan kia.

"Sợ có ích lợi gì?" Hạ Hãn Hi hỏi ngược lại. "Dù anh cả ăn nói khép nép thế nào, cô ấy cũng sẽ không trở lại lễ đường một lần nữa, tại sao phải vì cô ấy mà làm Liễu Hạ Huệ?"

Lời này có lý, lấy tính nết phong lưu của anh cả anh, anh ấy có thể vì cô ấy nhịn lâu như vậy đã không dễ, cô ấy kiên trì hôn nữa có phần phụ lòng tốt của người khác. Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon

Vấn đề là . . .

"Đối phương là Bùi Mật Tuyết, thì có biện pháp gì đây?"

Ai! Đây chính là vấn đề, ai bảo anh cả anh muốn yêu một người phụ nữ khó trị, không thể làm gì khác hơn là xin anh nén bi thương sao.

"Chẳng lẽ sáng sớm anh tới công ty tìm em, chính là vì thảo luận chuyện này sao?" Chuyện lớn cả đời của anh cả anh.

"Dĩ nhiên không phải." Ai rảnh rỗi để ý đến anh cả anh, nhàm chán. "Anh là tức sôi ruột không chỗ phát, sáng sớm cũng không biết đi đâu, không thể làm gì khác hơn là tới trình diện ở nơi này."

Thì ra anh biến nơi này thành "trung tâm phát tiết cảm xúc", bất mãn như vậy, đi đánh bao cát là tốt, tới nơi này của cậu làm gì?

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến nổi giận như vậy?" Nhưng phải nói rằng, dù sao cũng là anh em ruột, vẫn là nghe anh phát bực cái gì.

"Còn không phải là bất nam bất nữ nhà anh!" Nhắc tới chuyện này, Hạ Quang Hi liền nổi giận trong bụng. "Cô vậy mà lại đồng ý phát ngôn cho laptop mới nhất của Vũ Hi!"

Hóa ra anh hai cậu vì vậy nên tức giận như thế, cũng là bởi vì thư ký, xem ra ba anh em bọn họ, thật sự đều tình cảm thâm sâu với thư ký!

"Không ngờ Vũ Hi lại có thể coi trọng cô ấy." Cũng coi là con mắt tinh đời, Hạ Hãn Hi mạnh mẽ gật đầu.

"Có thể không như vậy sao?" Hạ Quang Hi hiểu lầm ý Hạ Hãn Hi, đứng lên oán trách. "Bên ngoài rõ ràng có tương đối phụ nữ khá, em ấy cố tình không cần, nhất định tìm Bất Nam Bất Nữ nhà anh, nói cái gì vóc người cô cao gầy, phong cách ngoại hình đều rất phù hợp với laptop này, kiên trì muốn cô làm model."

"Cũng bởi vì Vũ Hi tìm cô ấy làm model, anh liền tức giận?" Theo cậu thấy không có gì là không tốt! Con người vốn nên mở nhiều con đường, nói không chừng về sau cô có thể chuyển qua làm model, vậy cũng không tệ. . . . . .

"Vậy còn chưa đủ sao?" Hạ Quang Hi thở phì phò. "Vũ Hi từ trước liền có ý đồ với cô ấy, cả ngày lôi kéo cô ấy đến công ty của em ấy đi làm, anh đương nhiên phải tức giận!"

Anh càng nghĩ càng nổi giận, nổi giận đến cuối cùng, dứt khoát đi đến mở tủ lạnh mini của Hạ Hãn Hi, lấy bia ra, ừng ực rót xuống bụng.

"Thật ra thì như vậy cũng không tệ!" Hạ Hãn Hi dường như không nhịn được ý cười. "Dù sao anh suốt ngày sa thải thư kí của mình, không bằng dứt khoát tặng cô ấy cho anh ấy đi." Tránh khỏi ngày nào đó lên trang báo tài chính và kinh tế quốc tế, thành chuyện cười quốc tế.

"Vậy làm sao có thể?" Hạ Quang Hi nghe vậy nhảy dựng lên, vẻ mặt hung dữ như mũ gai. "Anh làm sao có thể đem Jeanie cho em ấy?" Quả thực là muốn mạng của anh.

"Nếu không như vậy thì sao?" Hạ Hãn Hi nhíu mày. "Anh không muốn đem Jeanie cho anh ấy, chẳng lẽ anh muốn lấy cô ấy về nhà?" Người nào thích hợp hơn dĩ nhiên sẽ để cho người đó dùng, Vũ Hi và cô tương đối hợp tính, bọn họ kết đôi - là chuyện đương nhiên. . . . . .

"Người nào sẽ lấy người trung đó tính về nhà? Em không cần nói giỡn!" Nghe em trai anh nói xong, Hạ Quang Hi lại nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng lên.

"Em không cảm thấy Jeanie trung tính như anh nói! Phàm là việc phụ nữ có thể làm, cô ấy đều sẽ làm, hơn nữa mỗi một việc còn làm tốt hơn người khác, ngay cả diện mạo cũng không kém hơn người khác, nếu em nói, em cảm thấy cô ấy còn hoàn toàn có hình. Mặc dù ngực không vừa ý, nhưng thấy thế nào cũng không giống người trung tính, em không hiểu tại sao anh luôn dùng từ khó nghe như vậy hình dung Jeanie, coi chừng cô ấy trở mặt." Mặc dù Hạ Hãn Hi cũng thích phụ nữ ngực bự, nhưng đồng thời cậu cũng biết thưởng thức vẻ đẹp khác. Giống như cậu cảm thấy Hàn Dĩ Chân thật ra xứng được gọi là mỹ nhân, chỉ là vẻ đẹp của cô ấy tương đối đặc biệt, không lưu ở trần tục. Nhưng mà cậu hoài nghi bằng với trí khôn của anh hai cậu có thể hiểu được khác biệt, chỉ sợ là quá làm khó anh ấy rồi.

"Làm sao em có thể cảm thấy được cô ấy không giống người trung tính? Anh cảm thấy rất giống!" Hạ Quang Hi quả nhiên không có cái trí khôn đó, Hạ Hãn Hi chỉ đành phải trợn trắng mắt.

"Ánh mắt của anh khác với người thường, đầu óc cũng không linh hoạt giống ngời thường, chỉ hiểu nhận định của anh." Ý đồ xấu muốn chỉnh người cũng được, nhưng nếu chân chính thảo luận đến mức độ suy nghĩ, thì kém xa, căn bản là ngốc nhất trong năm anh em họ, ngay cả đại ca cậu cũng cao hơn anh một bậc.

Ý nghĩ này của Hạ Hãn Hi, trên nguyên tắc không có gì không đúng, chỉ là có một điểm cậu đã nói sai. Đó chính là Hạ Quang Hi thật ra không có ngốc như vậy, chỉ là năng lực đối với tình yêu kém một chút, không rõ tâm ý chân chính của mình.

Giống như giờ phút này trong đầu Hạ Quang Hi liền một màn hỗn độn, không tại sao hiểu mọi người đều bỏ phiếu không tán thành với Hàn Dĩ Chân, chẳng lẽ thật sự là anh quen người không rõ ràng?

Trong đầu thoáng qua bóng dáng cao gầy của cô, khuôn mặt thanh tú và da thịt trắng nõn, Hạ Quang Hi càng nghĩ càng không an lòng.

Anh biết riêng về cấp dưới rất nhiều người đều khen ngợi ánh mắt của cô rất đẹp, rất phương Đông, mũi thẳng như người phương Tây, độ cong của miệng cũng rất đẹp. Nhưng cô quá cao cũng quá gầy, nếu không phải là bản thân anh di truyền tốt, cao hơn cô 10 cm, đứng bên cạnh cô, há chẳng phải trở thành một người lùn?

"Em thật sự cảm thấy cô ấy không giống người trung tính?" Không yên lòng, hỏi một lần nữa, xác nhận mình có vấn đề hay không.

"Không giống." Hạ Hãn Hi quả quyết lắc đầu, tựa như bị nét mặt ngu ngơ của anh hai cậu làm cho tức ngất, trên đời này thậm chí có người chậm chạp giống như vậy, lại chính là anh em của cậu.

HBT dđlqđ

Hạ Quang Hi lại sửng sốt lần nữa, lúc này mới thật sự tin tưởng, chỉ có một mình anh cho rằng Hàn Dĩ Chân là người trung tính, những người khác đều cho rằng cô ấy cực kỳ nữ tính nữa.

"Em cảm thấy. . . . . . Vũ Hi cũng sẽ cho là như vậy sao?" Nghĩ đến em họ nhà mình, anh lại bắt đầu lo lắng.

"Cho rằng Jeanie không phải là người trung tính?" Hạ Hãn H hỏi.

Hạ Quang Hi gật đầu.

"Đó là đương nhiên." Anh ấy cũng không phải là người mù. "Ánh mắt Vũ Hi từ trước đến giờ không phản đối, anh ấy nói ok chính là ok, nói thích hợp nhất định thích hợp, anh yên tâm giao bí thư của anh cho anh ấy là được rồi." Đừng rầy rà nữa.

"Anh làm sao có thể giao Jeanie cho em ấy?" Hạ Quang Hi lần thứ ba nhảy dựng lên. "Em ấy ngoài mặt nói là vì công việc, nhưng anh hoài nghi am ấy căn bản là bởi vì muốn theo đuổi Jeanie, mới cố ý tìm cô ấy phát ngôn."

Hạ Quang Hi phát huy bản lãnh hoài nghi lớn nhất của đàn ông, luôn nghĩ đến phần bẩn thỉu nhất.

"Em không cho là Vũ Hi có ý nghĩ này." Hạ Hãn Hi sắp bị phiền chết, anh hai cậu thật đúng là giỏi liên tưởng. "Anh ấy chỉ là thuần túy tìm người phát ngôn, không phải muốn theo đuổi cô ấy."

"Đó là bởi vì em không nhìn thấy tình hình chung đụng của bọn họ mới có thể nói như vậy, bọn họ quả thật có ký kết ngầm." Hạ Quang Hi nghĩ đến liền cực kỳ phẫn nộ.

"Vậy cũng tốt, giảm bớt thời kỳ dây dưa phiền não, nhanh vào tình trạng hơn." Trực tiếp vào lễ đường.

"Hãn Hi --"

"Em cầu xin anh được không, anh hai." Hạ Hãn Hi mắt trợn trắng. "Em nói hai người bọn họ không có gì, chính là không có gì. Không tin, anh tìm trung tâm điều tra thăm dò, là có thể chứng thật lời của em có đúng hay không." Không cần làm phiền cậu.

"Nhưng là --"

"Em mười giờ còn phải đi họp, thật không rảnh nghe anh kể khổ, mời anh rời đi." Hạ Hãn Hi vô tình ra lệnh đuổi khách, dđlqđ Hạ Quang Hi chính là bị đuổi đi, lại gặp đôi mắt xem thường của một nữ thư ký.

Thư ký thư ký, anh thật sự là – rất muốn đánh người, hừ!

Hạ Quang Hi bị anh em trong nhà đuổi ra ngoài, lập tức lại trở thành dân du mục không có chỗ để đi. Anh rảnh rỗi lái xe chung quanh, lúc ẩn lúc hiện cuối cùng vẫn là quyết định trở về công ty, nơi còn có một hội nghị đang mở.

Chắc chắn một điều, anh nhất định đã trễ. Khi anh trở lại phòng làm việc của mình thì phòng thư kí đã không có một bóng người, chỉ còn dư chỗ ngồi dọn dẹp chỉnh tề, còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt.

Anh lập tức giết đến phòng họp, hội nghị đang cần bắt đầu. Mọi người nhìn thấy anh xuất hiện tất cả đều sợ hết hồn, mở to đôi mắt, mãnh liệt nhìn chằm chằm anh.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Thấy thế, anh tức giận quát. "Không phải nói muốn họp ư, còn không mau bắt đầu? !"

Mọi người lúc này mới vội vàng hồi hồn, mỗi người làm chuyện của mình.

Đối với Hạ Quang Hi tự dưng xuất hiện ở phòng họp, tất cả mọi người cảm thấy rất bất ngờ, Hàn Dĩ Chân và Hạ Vũ Hi dĩ nhiên cũng thế, nhưng mà bọn họ chỉ là nhìn ahn một cái, liền lập tức trở về đề tài ban đầu.

"Tôi hi vọng hình tượng ở hội nghị Trung Đô lần trước đã thảo luận qua, tin tưởng mọi người đã có khái niệm sơ bộ." Hiển nhiên trong lúc Hạ Quang Hi đang tới, Hạ Vũ Hi đã thay thế vị trí người chủ trì hội nghị, thảo luận với người phía dưới về chụp ảnh quảng cáo sắp tới.

"Chúng ta hiểu rồi, là trung tính." Nhiếp ảnh gia sốt ruột trả lời. "Tôi hi vọng truyền đạt tin tức của trung tính, bất luận nam hay nữ đều có thể sử dụng –“

"Còn có chuyên nghiệp." Hàn Dĩ Chân tham gia vào thảo luận. "Chỉ nhấn mạnh trung tính là không đủ. Không chỉ bề ngoài đẹp mắt, chức năng mạnh hơn, điểm này chúng ta nhất định phải biểu đạt ra đầy đủ trong quảng cáo. . . . . ."

"Ngoài ra còn có ưu nhã." Hạ Vũ Hi cuối cùng kết thúc. "Trung tính, ưu nhã, thời thượng, chuyên nghiệp. Đây làm cho người ta ấn tượng toàn thể, không thể không chọn, tôi hi vọng tất cả mọi người có thể chú ý, đồng thời phối hợp với vẽ."

Rõ ràng là công ty của Hạ Quang Hi, mọi người lại nghe Hạ Vũ Hi, giống như em ấy mới là ông chủ phát lương, hoàn toàn không có luân lý.

Rõ ràng là thư ký của Hạ Quang Hi, độ phối hợp của Hàn Dĩ Chân và Hạ Vũ Hi cũng rất cao, thỉnh thoảng thì thầm thảo luận với nhau, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại Hạ Quang Hi. Hàn Băng Tâm

Tất cả Hạ Quang Hi đều nhìn vào trong mắt, cũng tức giận gần chết, lại chỉ có thể rụt cổ ở một bên, không hề có chỗ xen vào.

Anh ấy chỉ là thuần túy tìm người phát ngôn, không phải muốn theo đuổi cô. (Câu này là trích lại lời của Hãn Hi)

Mặc dù Hạ Hãn Hi năm lần bảy lượt bảo đảm với anh, Hạ Vũ Hi tuyệt đối không có ý theo đuổi Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi vẫn nghi thần nghi quỷ quan sát bọn họ.

Không tin, anh tìm trung tâm điều tra thăm dò, là có thể chứng thật lời của em có đúng hay không. (Của Hãn Hi luôn)

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Hãn Hi thậm chí đem trung tâm điều tra ra, nhưng Hạ Quang Hi vẫn cho là chuyện không đơn thuần như vậy, trong đó nhất định có gian trá.

"Nếu là tạo hình này cô có thể tiếp nhận không. . . . . ."

"Tôi xem một chút. . . . . ."

Hạ Quang Hi càng hoài nghi, đầu hai người Hạ Vũ Hi và Hàn Dĩ Chân đến gần hơn, dường như đụng nhau.

Em nói hai người bọn họ không có gì, chính là không có gì. (Câu này cũng là của Hãn Hi nha)

Hai người bọn họ không có gì?

Mới là lạ!

Anh mới không tin, giữa bọn họ nhất định có vấn đề.

Hạ Quang Hi tức giận thề.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom