• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Ra tay

Lúc này Diệp Viễn mới giải thích đầu đuôi câu chuyện.

Giải thích của Diệp Viễn lập tức khiến sắc mặt Sở Vân Phi lạnh lẽo.

“Đồ khốn, ngay cả anh và cô Phùng cũng dám sỉ nhục, đại sư Diệp, đi, tôi đòi lại công bằng cho anh và cô Phùng”.

Sở Vân Phi nổi giận đùng đùng lập tức dẫn theo Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng Tiêu Tiêu đã tỉnh lại, chuẩn bị đi xả giận cho hai người.

Nhưng lúc mấy người vừa chuẩn bị hành động, người phụ nữ trung niên bị Diệp Viễn đánh đang che mặt lại đột nhiên xông về phía Diệp Viễn.

“Thằng khốn, bà đây liều mạng với mày!”

“Soạt!”

Nhưng Sở Vân Phi lại tát một cái bạt tai vào mặt người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên vừa đứng lên lại một lần nữa ngã xuống đất.

“Mấy người dựa vào đâu mà đánh người?”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà đánh người chứ!”

Một đám quần chúng bất phân thị phi đứng vây xem, lập tức lại bị chọc giận, rốt rít gào thét.

“Cút hết cho ông, con mẹ nó ai dám lải nhải, ông đây đánh cả lũ mấy người”.

Sở Vân Phi tức giận tản ra hơi thở của lãnh đạo, trong nháy mắt mọi người đều bị khiếp sợ.

Không còn ngăn cản, Sở Vân Phi nhanh chóng đến cửa phòng làm việc của Tưởng Văn Đức.

“Ầm!”

Trực tiếp đạp một bước, đá tung cửa phòng.

Tưởng Văn Đức, Lâm Oánh Oánh và Tưởng Thế Kiệt ở bên trong cũng bị giật mình.

Lâm Oánh Oánh không quen Sở Vân Phi, cô ta nhìn thấy Diệp Viễn quay lại, lập tức gào thét với Diệp Viễn.

“Con mẹ nó, thằng Diệp ngu,mày còn dám quay lại?”

Chỉ là lời Lâm Oánh Oánh vừa dứt, trên mặt liền bị một cái tát giáng xuống.

Người ra tay không phải Sở Vân Phi, cũng không phải Diệp Viễn, mà là Tưởng Thế Kiệt.

Hôm qua Tưởng Thế Kiệt bị đánh, mặc dù ghi hận Diệp Viễn, nhưng cũng âm thầm điều tra Sở Vân Phi - người khiến Lưu Hổ vô cùng kiêng kỵ.

Điều tra xong, gã liền bị dọa sợ, Sở Vân Phi chính là cậu ấm nhà họ Sở ở Sở Châu, sếp lớn khách sạn Hào Đỉnh.

Lần này gã mới hiểu vì sao Lưu Hổ lại sợ Sở Vân Phi như vậy.

Vốn dĩ sau khi điều tra chuyện này, thật ra gã đã buông tha suy nghĩ tìm Diệp Viễn báo thù, dù sao Diệp Viễn và Sở Vân Phi có quen biết.

Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng lại tức giận, không nhịn được muốn báo thù.

Hơn nữa, gã cảm thấy Diệp Viễn thật sự quen biết Sở Vân Phi, nhân vật lớn như Sở Vân Phi cũng không thể nào ra mặt cho Diệp Viễn.

Chỉ là điều khiến gã hoàn toàn không ngờ là Sở Vân Phi thật sự báo thù vì Diệp Viễn.

“Cậu Sở, xin lỗi!”, Tưởng Thế Kiệt vội vàng xin lỗi Sở Vân Phi.

Nhưng Sở Vân Phi không để ý đến Tưởng Thế Kiệt đã bị dọa sợ mất mật.

Mà nhìn về phía Tưởng Văn Đức ở bên cạnh, anh ta nói.

“Con mẹ nó ông chính là Tưởng Văn Đức?”

Tưởng Văn Đức hiểu biết rộng hơn con trai mình là Tưởng Thế Kiệt, đương nhiên quen cậu cả Sở Vân Phi của nhà họ Sở này.

“Cậu Sở, là tôi…”

“Ầm!”

Tưởng Văn Đức còn chưa nói xong, Sở Vân Phi liền đạp một cước vào ngực Tưởng Văn Đức.

“Thứ chó đáng chết, dám làm nhục đại sư Diệp, làm nhục cô Phùng, còn muốn để cô Phùng phục vụ thứ chó già ông, đúng là gan chó che trời!”

“Cậu Sở, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

Đối mặt với Sở Vân Phi, Tưởng Văn Đức cũng không dám có một chút phản ứng, chỉ có thể không ngừng dập đầu nói xin lỗi.

“Lúc này mới biết lỗi, muộn rồi!”

Nói xong, chân lớn của Sở Vân Phi lại hung hăng đạp liên tục vào người Tưởng Văn Đức.

Đạp một hồi lâu, Sở Vân Phi cảm thấy có chút đau chân, lúc này mới dừng lại.

Anh ta quay đầu cung kính hỏi Diệp Viễn.

“Anh Diệp, anh nói xem nên xử lý tên chó già dám làm nhục phỉ báng anh và cô Phùng như thế nào”.

Diệp Viễn không nói lời nào, mà nhìn về phía Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Tiêu Tiêu, tự cô làm chủ!”

Phùng Tiêu Tiêu có chút không biết làm sao, cô ta cũng chưa từng gặp qua chuyện này, lập tức không biết nên thế nào.

Lúc này, ở cửa lại có mấy người tiến vào.

Mấy người này chính là đám lãnh đạo bệnh viện vừa nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới.

Một ông già mái tóc hoa râm trong đó vừa vào cửa liền vội vàng kéo Sở Vân Phi đang giận dữ nói.

“Cậu Sở, cậu sao vậy, vì sao lại giận dữ?”

“Viện trưởng Vương, ông tới thật đúng lúc, nhìn kỹ xem bệnh viện của các người sản sinh ra loại cặn bã gì!”

“Cậu Sở, bớt giận, rốt cuộc chuyện là thế nào?”, viện trưởng Vương Đông Lâm kéo Sở Vân Phi sang một bên.

Lúc này Sở Vân Phi chỉ Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, giải thích đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi Sở Vân Phi giải thích xong, sắc mặt Vương Đông Lâm trở nên rất khó coi.

Thật ra thì gần đây ông ta đã nhận được khiếu nại liên quan đến Tưởng Văn Đức.

Đều là các nữ y tá và bác sĩ độc thân trong bệnh viện, cùng với một vài người nhà bệnh nhân.

Chỉ có điều gần đây ông ta quá bận rộn, còn chưa kịp xử lý chuyện này, không ngờ tên khốn này lại chọc phải bạn của Sở Vân Phi.

Nhưng điều khiến ông ta kỳ quái, rốt cuộc Diệp Viễn này là ai mà có thể khiến Sở Vân Phi quan tâm như vậy, thậm chí chuyện nhỏ thế này còn đích thân ra tay đánh Tưởng Văn Đức.
Chương 47: Chấn động

Kỳ quái thì kỳ quái, Vương Đông Lâm vội vàng nghiêm nghị nói với Tưởng Văn Đức.

“Tưởng Văn Đức, có chuyện này sao?”

“Xin lỗi viện trưởng, đều là tôi suy nghĩ không thông suốt mới làm ra loại chuyện bêu xấu cô Phùng và cậu Diệp này”.

Lúc này Tưởng Văn Đức không dám ngụy biện gì cả, vội vàng thừa nhận.

Bây giờ, thậm chí ông ta hy vọng viện trưởng mau xử lý mình đi, để ông ta rời khỏi nơi này, không thì nếu ông ta rơi vào trong tay Sở Vân Phi, hậu quả e rằng càng thê thảm.

Sau khi Tưởng Văn Đức thừa nhận chuyện này, một đám người đang đứng nhìn ở cửa đều xấu hổ.

Bọn họ đã hiểu rồi, chính bọn họ bị người ta lợi dụng.

“Đồ khốn!”

Sau khi hung hãn mắng Tưởng Văn Đức một câu, Vương Đông Lâm vội vàng đi đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu và mẹ cô ta, nói.

“Hai vị, thật sự xin lỗi, chuyện này là sai lầm của bệnh viện chúng tôi, hai người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý xong xuôi chuyện này”.

Nói xong, Vương Đông Lâm vội vàng nói với mấy người bên cạnh.

“Lập tức khống chế tên bại hoại này lại, điều tra tất cả mọi chuyện đồi bại của ông ta, sau lưng tên bại hoại này có chuyện phạm pháp gì, nghiêm trị không tha!”

“Ngoài ra, gửi thông báo cho toàn ngành, sau này cấm tên bại hoại này hành nghề chữa bệnh!”

Những lời này của Vương Đông Lâm gần như đã ban lệnh cấm hoàn toàn sự nghiệp của Tưởng Văn Đức.

Đương nhiên, loại người y đức bại hoại như này vốn không xứng đáng với bộ đồ trắng thiên sứ.

Nói xong, Vương Đông Lâm liền cung kính hỏi Sở Vân Phi.

“Cậu Sở, cậu nhìn xem cách xử lý này thế nào?”

Nhưng Sở Vân Phi lại nói: “Đừng hỏi tôi! Hỏi anh Diệp và cô Phùng đi”.

Lúc này Vương Đông Lâm mới phản ứng được, vội vàng nói với Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu: “Cậu Diệp, cô Phùng, hai người thấy cách thức xử lý này thế nào!”

“Bảo bọn họ đăng bài xin lỗi, bạn của tôi không phải ai cũng có thể bêu xấu!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Mặc dù Vương Đông Lâm không rõ thân phận của Diệp Viễn, nhưng thấy Sở Vân Phi cung kính Diệp Viễn như vậy, ông ta thấy thân phận của anh tuyệt đối không đơn giản.

“Nghe thấy cả chưa, cứ theo cậu Diệp mà làm, để tên khốn này đăng bài xin lỗi!”

Mấy lãnh đạo sau lưng vội vàng nhận lệnh, đưa Tưởng Văn Đức mặt như tro tàn rời đi.

Sau đó, Vương Đông Lâm lại nói với mấy bác sĩ còn lại.

“Lập tức sắp xếp cho bệnh nhân này vào phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện chúng ta, tôi đích thân chữa trị cho bệnh nhân này!”

“Viện trưởng Vương, bệnh nhân này mắc bệnh ung thư máu, hơn nữa còn mắc ung thư dạ dày giai đoạn hai, cộng thêm một biến chứng khác, hay là mời chuyên gia các lĩnh vực đến hội chẩn cho bệnh nhân đi”, chủ nhiệm khoa của Tưởng Văn Đức chủ động nói.

Trước đó ông ta nghe theo lời nói bậy bạ của Tưởng Văn Đức, vậy nên cũng để mặc những người đó đuổi Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ra ngoài.

Lúc này Sở Vân Phi lại ra mặt vì Diệp Viễn, ông ta có phần ngại ngùng, chủ động đưa ra đề nghị này.

“Không cần, tôi đã chữa xong rồi, các ông giúp tôi kiểm tra là được!”

Lúc này đột nhiên Diệp Viễn mở miệng nói.

Lời này của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người ngây ra, ung thư máu và ung thư dạ dày giai đoạn hai đều được Diệp Viễn chữa khỏi?

“Đứng ngây ra làm gì, còn không mau đi đi?”

Sở Vân Phi vừa nói, mọi người lúc này mới phản ứng, vội vàng đưa mẹ của Phùng Tiêu Tiêu đi kiểm tra.

Sau khoảng mười mấy phút, một đám bác sĩ y tá như phát điên xông tới.

“Viện trưởng Vương, ung thư máu và ung thư dạ dày giai đoạn hai của bệnh nhân thật sự đã được chữa khỏi! Hơn nữa bệnh và biến chứng của bệnh nhân cũng khỏi toàn bộ!”

Viện trưởng Vương vội vàng nhận lấy kết quả kiểm tra, vừa nhìn kết quả phía trên, lập tức sững người.

Trong khoảng thời gian này, ông ta cũng nhìn vào kết quả kiểm tra trước đó của mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Trên người mẹ Phùng Tiêu Tiêu mắc mười mấy loại bệnh, ngoại trừ ung thư dạ dày giai đoạn hai ra, nghiêm trọng nhất vẫn là ung thư máu.

Nhưng bây giờ kết quả kiểm tra mới nhất này lại nói rõ với ông ta rằng, hai căn bệnh trên người mẹ Phùng Tiêu Tiêu đều khỏi hẳn.

“Cái này sao có thể chứ?”

“Có gì mà không thể, đại sư Diệp ra tay, không bệnh nào không chữa khỏi!”

Sở Vân Phi khinh thường nói, từ lâu anh ta đã không còn hoài nghi về năng lực của Diệp Viễn.

Còn Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào cũng không dám tin, đầu tiên hai người nhìn về phía những những tờ kiểm tra kia.

Mặc dù hai người không phải bác sĩ, nhưng vẫn có thể xem hiểu kết quả những kiểm tra này.

Nhìn kết quả, trong mắt hai người Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào đều lóe lên vẻ khiếp sợ.

Bên ngoài cửa, một đám quần chúng vây xem nghe thấy kết quả, bọn họ cũng vô cùng khiếp sợ, lúc này cũng đều thấp giọng bàn luận.

“Thần y Diệp, xin nhận của Vương Đông Lâm một lạy!”

Lúc này, Vương Đông Lâm cuối cùng đã phản ứng lại, cung kính khom lưng về phía Diệp Viễn.

Vương Đông Lâm dẫn đầu, đám bác sĩ y tá còn lại đồng thời cung kính khom lưng về phía Diệp Viễn theo ông ta.
Chương 48: Tình cảm

Trong giới lương y, người thành đạt là người đứng đầu.

Đương nhiên bọn họ sẽ bày tỏ cung kính với một vị thần y như Diệp Viễn có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo.

Mà Diệp Viễn hoàn toàn chấp nhận bái lạy này.

Mà Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào nhìn thấy đám người đang khom lưng về phía Diệp Viễn, hai người cũng vội vàng cung kính khom lưng với anh.

“Không thể nào, anh ta chính là một kẻ ngu, một tên phế vật mà thôi, sao anh ta có thể là thần y chứ, làm sao anh ta biết chữa khỏi bệnh ung thư? Tất cả những thứ này đều là giả, là giả!”

Trong đám người ngoài, Lâm Oánh Oánh vẫn chưa rời đi, bây giờ nghe Diệp Viễn lại trở thành thần y, hơn nữa được nhiều người cung kính đối đãi như này, cô ta không muốn tin kết quả này.

Trong mắt cô ta, Diệp Viễn chỉ là một thằng ngu, một thằng nô lệ đê tiện nhất, một con rệp rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể bị mình giẫm dưới chân.

Nhưng bây giờ con rệp này lại hóa thành rồng, trở thành tồn tại khiến cô ta phải ngước nhìn.

Loại tương phản cực lớn này khiến cô ta không có cách nào chịu đựng nổi.

Nhưng thực tế chính là cú tát vào mặt.

“Đại sư Diệp, anh quá giỏi!”

Ngược lại Sở Vân Phi không giống những người khác, mà anh ta giơ ngón cái về phía Diệp Viễn.

“Được rồi, đừng nịnh nọt tôi nữa, giúp tôi đưa Tiêu Tiêu họ về đi!”

Ra khỏi cửa lớn của văn phòng.

Đám người kia cũng nhiệt tình đứng vây xung quanh.

“Thần y Diệp, trước đây đều là chúng tôi hiểu lầm anh, xin thần y đại nhân Diệp rộng lượng tha thứ cho chúng tôi!”

“Thần y Diệp, xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh khám bệnh cho tôi!”

“Thần y Diệp, khám bệnh cho tôi đi!”

Nhìn mặt mũi mấy người nịnh hót này, Diệp Viễn rất khinh bỉ.

Trước đó anh nhìn rất rõ ràng, chính mấy người này mắng anh và Phùng Tiêu Tiêu ghê gớm nhất.

Bây giờ biết anh là thần y, bọn họ lại mặt dày cầu xin anh chữa bệnh cho, đúng là không biết xấu hổ.

Diệp Viễn không muốn bị coi thường, đương nhiên sẽ không chữa bệnh cho mấy người này.

“Tôi không phải thần y gì cả, các người tìm thần y các người quen biết để chữa bệnh đi!”

Diệp Viện lạnh lùng để lại một câu giễu cợt, sau đó xoay người rời đi.

Nửa tiếng sau, Sở Vân Phi đích thân lái xe đến đón hai mẹ con Phùng Tiêu Tiêu về nhà.

Sau khi Sở Vân Phi và Diệp Viễn rời đi.

Mẹ của Phùng Tiêu Tiêu nhìn về phía chiếc xe đi xa, ngơ ngác hỏi Phùng Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, Diệp Viễn kia có phải bạn trai của con không?”

Nghe xong, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, vội vàng phản bác.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, Diệp Viễn không phải bạn trai con!”

Thật ra thì ấn tượng của cô ta về Diệp Viễn không tệ.

Nhớ ban đầu sau khi cô ta tốt nghiệp, khi vừa đến công ty giao hàng, cái gì cũng không hiểu, đều là Diệp Viễn giúp đỡ cô ta.

Hơn nữa, có mấy lần khi tên giám đốc háo sắc kia muốn cợt nhở với cô ta, tất cả đều do Diệp Viễn hóa giải giúp.

Vì thế, không ít lần Diệp Viễn bị tên giám đốc háo sắc đó trừng trị.

Trải qua một khoảng thời gian ở gần nhau, cô ta phát hiện con người Diệp Viễn này đã chịu nhiều cực khổ, thực tế rất giỏi giang, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng ngày càng tốt.

Sau đó, cô ta liền lấy hết dũng khí muốn tìm Diệp Viễn tỏ tình, nhưng vô tình biết được, Diệp Viễn đã kết hôn rồi, hơn nữa còn làm rể nhà họ Lâm.

Từ đó về sau, cô ta đã chôn giấu phần tình cảm này ở đáy lòng.

Sau đó, cô ta cũng giữ khoảng cách với Diệp Viễn, tránh liên lụy đến anh.

“Aiz, thằng nhóc tốt như vậy, sao con không yêu chứ?”, mẹ Phùng có chút tiếc nuối nói.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế, người ta kết hôn rồi, hơn nữa, trước đó không phải mẹ đã cảnh cáo con, không cho con qua lại với người đàn ông kết hôn sao?”

“Aiz!”

Giống như nhớ ra gì đó, trên mặt mẹ Phùng thoáng qua vẻ đau thương.

Phùng Tiêu Tiêu biết mẹ lại nhớ đến chuyện cũ, vội vàng ôm mẹ nói.

“Mẹ, đừng nhắc mấy chuyện phiền lòng này nữa, bây giờ mẹ đã khỏe, con gái cũng tốt nghiệp rồi, sau này mẹ hãy chờ con gái cố gắng báo hiếu mẹ nhé!”
Chương 49: Ngại ngùng

Nói đến Diệp Viễn, anh cùng Sở Vân Phi đi tới phố đồ cổ khu đông Giang Châu.

Đây là một con phố không quá rộng, hơn nữa còn có chút cũ nát.

Nhưng lịch sử vô cùng lâu đời, bắt đầu từ thập niên chín mươi thế kỷ trước, nơi này chính là thị trường đồ cũ nổi tiếng, rất nhiều người đều giao bán đồ cổ ở đây.

Theo sự thay đổi của thời gian, về sau nơi này đã trở thành thị trường đồ cổ của Giang Châu.

Hai bên đường phố đều bày bán đủ các loại mặt hàng mang phong cách cổ xưa như đồ sứ, đồ ngọc, thư họa, một đám chủ quầy hàng đều đang ra sức gào thét.

Có thể vì hôm nay là ngày hội giao lưu, người đến đây cực kỳ nhiều.

Trong đó không thiếu một vài người có tiền ăn mặc quần áo hàng hiệu, nhiều hơn vẫn là du khách.

Đương nhiên cũng có một vài người trong lòng ôm theo soi mói bắt bẻ.

Ở cửa, Sở Vân Phi và Diệp Viễn tìm thấy Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào đã đứng chờ từ lâu.

“Đại sư Diệp, nói là đại hội giao lưu, đúng hơn là đại hội buôn bán quy mô lớn, hôm nay mọi người sẽ bày ra món đồ trong tay mình muốn bán, hy vọng sẽ có nhà tài trợ và kẻ quyền thế trong giới sưu tầm mua!”, Ngô Thanh Phong giải thích.

Diệp Viễn gật đầu, đối với chuyện trong giới đồ cổ, thật ra anh cũng không quá rõ.

Anh cũng không muốn hiểu biết quá sâu, hôm nay anh đến đây chỉ là để có thể mua được thứ đồ giúp anh luyện hóa cờ trận.

Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào giống như rất nổi tiếng trong giới này, mỗi một quầy hàng bọn họ đi qua.

Những chủ quầy hàng kia đều chủ động chào hỏi hai người.

Vòng đi vòng lại, Diệp Viễn chỉ mua mấy món đồ nhỏ đơn giản, vì phần lớn đều là giả, không thể thoát được ánh mắt của anh.

Hai người Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào mua không ít đồ, không hổ là chuyên gia về lĩnh vực này, đồ mua được gần như đều là thật, bán lại hoàn toàn có thể bán được giá cao.

Còn Sở Vân Phi thì không có hứng thú với mấy thứ đồ này, ngược lại trên đường lại trò chuyện vui vẻ cùng mấy chủ quầy hàng xinh đẹp.

Sau khi đi dạo một hồi, Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào tham gia buổi tụ họp của giới đồ cổ.

Diệp Viễn không có hứng thú với mấy chuyện đó, anh đi dạo cùng Sở Vân Phi.

Đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có một người đẹp tóc dài, dung nhan tuyệt đẹp, bộ ngực lớn, cô ta đang sải bước đi thẳng về phía Diệp Viễn và Sở Vân Phi.

“Người đẹp Lâm, năm nay vẫn đích thân chủ trì đại hội giao lưu sao?”

Sở Vân Phi quen biết người đến, anh ta chủ động chào hỏi.

Người này tên là Lâm Vãn Tình, bạn thời đại học của Sở Vân Phi, cũng là tổng phụ trách của đại hội giao lưu lần này.

“Đúng vậy, anh Sở không phải không thích tham gia mấy loại đại hội như này sao, năm nay sao lại đến?”, Lâm Vãn Tình có chút kinh ngạc.

“Bạn tôi thích mấy thứ này, nên đi cùng bạn tới đây!”

“Ồ!”

Lâm Vãn Tình gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Diệp Viễn bên cạnh Sở Vân Phi.

Chỉ là khi cô ta nhìn Diệp Viễn thì phát hiện hai mắt anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.

Điều này khiến Lâm Vãn Tình có chút không vui.

Cô ta khẽ ho khan một tiếng, lúc này Diệp Viễn mới khôi phục tinh thần, có chút ngượng ngùng.

Còn Sở Vân Phi thì cười nhẹ, vóc dáng của Lâm Vãn Tình luôn hấp dẫn chú ý người khác, nhất là bộ ngực vĩ đại kia.

Ngày đầu tiên khi lên đại học, anh ta liền bị hấp dẫn bởi bộ ngực của Lâm Vãn Tình, chính vì chuyện này, anh ta còn bị Lâm Vãn Tình tưởng rằng là tên háo sắc.

Không ngờ ngay cả đại sư như Diệp Viễn cũng bị hấp dẫn.

Nhưng Sở Vân Phi đã hiểu lầm Diệp Viễn rồi.

Diệp Viễn vừa rồi cứ nhìn chằm chằm ngực của Lâm Vãn Tình, hoàn toàn là vì khi Diệp Viễn nhìn Lâm Vãn Tình, anh cảm nhận được sự tồn tại của linh khí thiên địa đậm đà trên người cô ta.

Theo bản năng, Diệp Viễn liền rót linh khí của đan điền vào trong hai mắt, khởi động bí thuật nhìn thấu, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Kết quả là dưới mắt nhìn thấu, anh kinh ngạc phát hiện, ở vị trí trái tim của Lâm Vãn Tình có một vật thể cỡ chừng một viên đậu phộng.

Chính vật thể kia đang không ngừng tản ra từng tia linh khí thiên địa, thông qua kỳ kinh bát mạch liên tục lan truyền quanh người Lâm Vãn Tình.
Chương 50: Cướp đoạt

“Ờ anh Sở này, tôi còn có việc, không quấy rầy các anh nữa!”

Nói xong, Lâm Vãn Tình hung hãn liếc nhìn Diệp Viễn rồi xoay người rời đi.

Sau khi Lâm Vãn Tình rời đi, Diệp Viễn mở miệng hỏi.

“Anh Sở, bạn học này của anh làm gì vậy?”

“Cô ấy là sếp của phòng đấu giá Gia Tín, đồng thời cũng là tổng phụ trách của đại hội giao lưu hôm nay”.

“Sao hả, anh Diệp chẳng lẽ thích kiểu này?”, Sở Vân Phi lộ ra ánh mắt đàn ông đều hiểu,

Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.

Sau khi hai người lại đi dạo một hồi, Sở Vân Phi nhận được một cuộc điện thoại, anh ta lại dẫn Diệp Viễn đến lối vào một con phố.

“Vân Phi!”

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng đàn ông.

Diệp Viễn theo âm thanh nhìn sang thì thấy một chiếc xe đạp điện dừng ở phía đối diện, một chàng trai trẻ bước xuống xe.

Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ, phía dưới mặt chiếc quần sooc hoa, dưới chân đi một đôi dép lê.

Đầu tóc rối bời như tổ chim, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhìn rất phóng khoáng không chịu gò bó.

Mặc dù người đàn ông này bề ngoài nhìn lôi thôi lếch thếch.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện người này thật ra rất đẹp trai, mặt mũi như ngọc, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng.

Nếu trang điểm tỉ mỉ, tuyệt đối có thể trở thành một cô gái mê người.

Hơn nữa trên người của anh chàng này không tự chủ lộ ra một luồng khí tức khác với người ta.

Mặc dù Diệp Viễn không biết người này là ai, nhưng anh cảm thấy thân phận người này tuyệt đối không bình thường.

Bởi vì khí chất trên người anh ta không giống người khác, không phải là kiểu trẻ con nhà bình thường có thể có.

“Vị này chính là đại sư Diệp đúng chứ? Vinh hạnh vinh hạnh, tôi tên là Thẩm Tư Phàm, là bạn hồi nhỏ của Vân Phi!”

Người đàn ông giống như rất quen biết, chủ động giới thiệu thân phận của mình.

Mấy người trò chuyện đơn giản một hồi thì quen.

“Ồ!”

Lúc đi ngang qua một quầy hàng nhỏ bên đường, Diệp Viễn đột nhiên dừng bước, bởi vì vừa rồi anh tình cờ liếc nhìn vào một quầy hàng ven đường.

Anh liền phát hiện trong quầy hàng có từng tia linh khí thiên địa xuất hiện.

Ngay sau đó, Diệp Viễn đưa mắt nhìn quầy hàng, một miếng ngọc bội bên trong hình vuông bên ngoài hình tròn giống như tiền xu.

Những tia linh khí thiên địa này không ngừng tản mát từ trong ngọc bội.

“Anh Diệp, sao vậy?”

Sở Vân Phi thấy Diệp Viễn đột nhiên dừng bước, không khỏi có chút nghi ngờ.

“Nhìn trúng một thứ đồ nhỏ!”

Diệp Viễn nói xong liền ngồi xổm xuống, hỏi chủ quầy hàng.

“Ông chủ, ngọc bội này ông bán giá bao nhiêu?”

Người có thể bày hàng ở đây gần như đều là người sành sỏi, chủ quầy hàng thấy Diệp Viễn tuổi tác cũng không lớn, dáng vẻ như chưa trải sự đời, ông ta nghĩ rằng anh cũng không hiểu lắm về ngọc cổ đại.

“Mười ngàn!”

Ánh mắt của chủ quầy hàng được nhiên không tránh được con mắt của Diệp Viễn, anh cười ha ha nói: “Giá tổng cộng hai trăm tệ, nếu ông muốn bán thì tôi mua!”

“Anh bạn à, cậu mặc cả hơi thái quá rồi!”, chủ quầy hàng cũng không ngờ Diệp Viễn lại mặc cả như vậy.

“Ông chủ, ngọc bội này giá trị bao nhiêu tiền, trong lòng tôi và ông đều biết rõ, tôi chỉ thấy ngọc bội dáng vẻ đẹp mắt, vì vậy mới muốn mua để chơi mà thôi, hai trăm tệ, nếu bán thì tôi mua, không bán thì tôi đi!”

Nói xong, Diệp Viễn liền đứng dậy, làm như muốn rời đi.

Chủ quầy hàng nhìn thấy Diệp Viễn thật sự muốn đi, vội vàng mở miệng nói: “Anh bạn, tôi thấy cậu thành tâm muốn mua, thế này đi, năm trăm tệ, cậu cũng phải để tôi kiếm một chút chứ!”

“Chốt đơn!”

Diệp Viễn tiện tay lấy điện thoại di động, nhanh chóng quét mã QR của chủ quầy hàng.

Khi Diệp Viễn chuẩn bị cúi người lấy ngọc bội.

Đột nhiên, một bàn tay nhanh chóng túm lấy miếng ngọc bội trước anh một bước.

Diệp Viễn cả kinh, tăng tốc độ của tay, chộp lấy ngọc bội trước bàn tay đó.

“Cho tôi!”

Diệp Viễn ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xách một cây dao dài lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo vẻ ra lệnh.

Người vừa rồi cướp ngọc bội của anh chính là chàng thanh niên này.

“Anh là ai chứ, đồ này bạn tôi mua rồi, dựa vào đâu mà cho anh!”, Sở Vân Phi có chút khó chịu hỏi.

Người đàn ông trẻ tuổi không có dư thừa lời nói nhảm, trực tiếp giơ con dao dài đến trước người Diệp Viễn.

“Cho tôi! Không thì chết!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom