• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Mày là cái thá gì?
Chương 41: Mày là cái thá gì?

Trong phòng bao chỉ có Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Vì buổi chiều Sở Vân Phi đã uống quá nhiều nên bây giờ đang xả lũ trong nhà vệ sinh.

Cửa phòng bao đột nhiên bị đá văng, khiến Phùng Tiêu Tiêu giật mình.

Khi cô ta nhìn thấy mọi người đột nhiên xông tới ngoài cửa thì cũng cảm thấy hoảng hốt.

Diệp Viễn lại khá ngạc nhiên nhìn Tưởng Thế Kiệt ngoài cửa.

“Diệp ngu ngốc?”

Lúc này, Tưởng Thế Kiệt cũng nhìn thấy Diệp Viễn.

Gã cứ tưởng kẻ đánh Vương Tử Dương là ai ghê gớm lắm, không ngờ lại là tên chồng vô dụng của chị ruột bạn gái mình.

“Đại sư Diệp, thật lòng xin lỗi, bọn họ muốn tìm anh để báo thù, tôi không thể ngăn lại được!”

Người đẹp quản lý đi tới, dáng vẻ khó xử áy náy nói.

“Đại sư Diệp? Đại sư gì cơ? Cô bảo tên này là đại sư á? Ha ha ha ha, cười chết mất!”

Tưởng Thế Kiệt trực tiếp chỉ vào Diệp Viễn, cười đến cong cả người, như thể gã vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.

Rất lâu sau đó Tưởng Thế Kiệt mới dừng tiếng cười lại được.

Gã lắc đầu đi tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt tươi cười đầy khinh bỉ nói với anh.

“Tao bảo này Diệp ngu ngốc, mày thành đại sư từ khi nào thế?”

Sau đó, gã lại quay sang Lưu Hổ đang ngơ ngác.

“Anh Hổ, em quen thằng này, nó tên Diệp Viễn, là thẳng ở rể vô dụng nhà bạn gái em, bình thường hay đi giao hàng kiếm tiền”.

Ngay sau đó, gã lại quay sang người đẹp quản lý, nói: “Tôi bảo này, mắt cô cũng mù thật đấy, lại gọi một tên ngu ngốc là đại sư!”

Người đẹp quản lý nghe tới thân phận của Diệp Viễn thì cũng tái mặt.

Cô ta cứ tưởng Diệp Viễn là nhân vật gì ghê gớm lắm, không ngờ lại là một tên ở rể.

“Diệp ngu ngốc, mẹ nó gan chó của mày lớn thật đó, dám đánh cả anh Dương, mày còn chưa chịu cút qua đây dập đầu nhận lỗi cho bố mày nữa hả!”

Trong lúc nói chuyện, Tưởng Thế Kiệt cũng vung tay lên muốn tát vào mặt Diệp Viễn.

Trước kia gã cũng thường xuyên giúp Lâm Phi Phi ức hiếp Diệp Viễn.

Trước khi, với nắm đấm của gã, Diệp Viễn đều ngoan ngoãn đứng im, không dám trốn tránh.

Thế nhưng hôm nay, tay gã lại bị Diệp Viễn bắt được.

Điều này khiến Tưởng Thế Kiệt có chút khó chịu.

“Mẹ nó Diệp ngu ngốc, mày buông ra ngay cho bố mày chưa!”

“Bốp!”

Tưởng Thế Kiệt vừa mới dứt lời thì trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.

“Con mẹ này, thứ chó nhà mày dám đánh tao hả!”

Tưởng Thế Kiệt đầy tức giận, rít gào nhắm về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”

Diệp Viễn lại cho gã một cái tát.

Tưởng Thế Kiệt trực tiếp bị đánh ngã ra đất, răng cũng rơi mất mấy cái.

“Diệp ngu ngốc, mẹ nó mày muốn chết hả!”

“Bốp!”

Diệp Viễn cũng chẳng nói gì, lại một cái tát nữa.

Khóe miệng Tưởng Thế Kiệt rướm máu.

Lần này, Tưởng Thế Kiệt không dám nói thêm gì nữa, mà chuyển sang Lưu Hổ vẫn đang thờ ơ bên cạnh.

“Anh Hổ, anh phải báo thù cho em!”

Lúc này, anh Hổ mới đằng đằng sát khí nhìn Diệp Viễn nói.

“Thằng ranh kia, tao cho mày cơ hội, quỳ xuống dập đầu, tao sẽ cho mày chết thoải mái!”

“Má mày, mày là cái thá gì mà dám bắt đại sư Diệp phải quỳ xuống!”

Lúc này, một giọng nói đầy hống hách và bá đạo vang lên, Sở Vân Phi đi từ ngoài cửa vào.

Lưu Hổ nghe thấy giọng nói đó thì cơ thể không nhịn được run lên, mồ hôi lạnh cũng lập tức chảy khắp người.

Sở Vân Phi thì gã biết, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc, bởi vì đại ca đã dặn trước với gã rồi.

Giang Châu này có một số người tốt nhất đừng dây vào, một trong số đó chính là Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi là cậu ấm của nhà họ Sở ở Giang Bắc, thế lực của nhà họ Sở ở Giang Bắc là thứ mà đại ca Lưu Đường của gã không thể sánh bằng.

Nhà họ Sở muốn giải quyết đại ca nhà gã chỉ cần đúng một câu nói.

“Mẹ mày, mày là thằng nào thế, dám nói chuyện với anh Hổ kiểu đó hả!”

Tưởng Thế Kiệt bên cạnh thấy có người lên tiếng cho Diệp Viễn thì lập tức gầm lên.

“Bốp!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, gương mặt sưng đỏ của Tưởng Thế Kiệt lại chịu thêm một cái tát.

Người ra tay không phải Sở Vân Phi, cũng không phải Diệp Viễn, mà là Lưu Hổ.
Chương 42: Hoàn cảnh gia đình

“Anh Hổ? Sao anh lại đánh em?”

Tưởng Thế Kiệt che mặt, có chút ngơ ngác và uất ức.

“Bộp!”

Lưu Hổ đi tới đá thật mạnh vào mặt Tưởng Thế Kiệt.

Một đá đó khiến răng trong miệng Tưởng Thế Kiệt đều rơi xuống.

Làm xong hết, Lưu Hổ vội vàng cúi đầu khom lưng với Sở Vân Phi.

“Anh Sở, thật lòng xin lỗi, tôi không biết là anh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

“Bốp!”

Sở Vân Phi trực tiếp tát một cái vào mặt Lưu Hổ.

“Hiểu lầm cái mả mẹ mày, đạp cửa phòng tao còn bắt khách quý của tao phải quỳ xuống xin lỗi mày, con mẹ nó mày lại nói là hiểu lầm?”

Bị tát một cái nhưng Lưu Hổ không dám tỏ chút thái độ nào, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở Vân Phi.

“Anh Sở, thật lòng xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

Một màn đó khiến Tưởng Thế Kiệt và đám đàn em sau lưng Lưu Hổ đều phải trợn tròn mắt.

Lưu Hổ không sợ trời không sợ đất, luôn hống hách khó trị lại quỳ xuống trước mặt người khác.

“Bốp!”

Sở Vân Phi lại tặng cho Lưu Hổ một cái tát.

“Nếu đã biết mình sai, thì sao không con mẹ nó đi xin lỗi đại sư Diệp đi!”

Lưu Hổ vội vàng quỳ tới trước mặt Diệp Viễn, liên tục dập đầu xin lỗi.

“Thật lòng xin lỗi đại sư Diệp, tôi sai rồi, tôi cầu xin anh rộng lòng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, tha cho tôi một lần đi!”

Diệp Viễn cũng không có hứng thú giải quyết những người này.

“Cút đi!”

Lưu Hổ như được đại xá.

“Cảm ơn đại sư Diệp, cảm ơn đại sư Diệp!

Đúng lúc Lư Hổ chuẩn bị dẫn đám đàn em của mình đi thì Sở Vân Phi bên cạnh lại mở miệng nói.

“Nhớ kỹ, sau này gặp lại đại sư Diệp thì cút đi đâu được thì cút xa ra cho tao!”

“Mặt khác, về nói cho lão già Lưu Đường đó, ông ta không biết cách dạy thằng con khốn nạn mình đẻ ra thì để tao dạy giúp cho!”

“Dạ dạ dạ!”

Nhìn đám người Lưu Hổ chạy trối chết, Phùng Tiêu Tiêu có cảm giác như mình đang mơ vậy.

Mà lúc này, người đẹp quản lý lại cảm thấy cực kỳ hả giận.

Tất nhiên, cô ta cũng biết sau này mình nhất định phải đối xử tốt với Phùng Tiêu Tiêu.

Như thế sẽ dễ dàng tiếp cận với Diệp Viễn và Sở Vân Phi hơn.

Đồng thời, cô ta cũng thấy khá tò mò, Tưởng Thế Kiệt vừa mới nói Diệp Viễn đang ở rể nhà họ Lâm, chỉ là một tên vô dụng thôi mà, sao mới đó đã trở thành đại sư mà Sở Vân Phi gọi rồi.

Tò mò thì có tò mò, nhưng cô ta cũng không lắm miệng hỏi nhiều.

Bàn về đám Lưu Hổ.

Bọn họ vừa ra khỏi cổng câu lạc bộ.

Tưởng Thế Kiệt đã khó chịu nói: “Anh Hổ, người đó là ai vậy? Hống hách đến thế?”

Tưởng Thế Kiệt không nói câu nào còn đỡ, gã vừa mới nói là lửa giận của Lưu Hổ lại bùng lên.

Trở tay tát một cái thật mạnh, nó lại rơi vào gương mặt đã sưng đỏ của Tưởng Thế Kiệt.

“Con mẹ mày, tất cả đều do cái miệng rác của mày, nếu không bố mày cần gì phải xin lỗi van nài nó như con chó thế”.

“Chúng mày, đánh gãy một chân của thằng ranh này cho tao!”

Cùng với lệnh của Lưu Hổ, mấy thằng đàn em bên cạnh gã lập tức vung tay múa chân với Tưởng Thế Kiệt.

Vài phút sau, bọn Lưu Hổ bỏ đi, chỉ còn mỗi Tưởng Thế Kiệt nằm lăn lộn dưới đất kêu thảm.

“Diệp ngu ngốc, tất cả đều tại mày, bố mày sẽ không để yên cho mày!”

Vừa tức giận lại uất ức, Tưởng Thế Kiệt lại ghi mối thù này lên người Diệp Viễn.

……

Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn vừa tỉnh dậy đã đến vùng ngoại ô Giang Châu, đón Phùng Tiêu Tiêu ở đây.

Đêm qua anh trò chuyện với Phùng Tiêu Tiêu mới biết được lý do cô ta đi làm công cho câu lạc bộ đêm.

Tất cả là do mẹ Phùng Tiêu Tiêu bị bệnh, cần gấp số tiền một trăm ngàn để phẫu thuật.

Một trăm ngàn, với một cô gái sinh ra trong gia đình không có bố, hơn nữa mẹ cũng không có công việc cố định, chỉ có thể đi làm giúp việc cho người ta như Phùng Tiêu Tiêu mà nói, chính là một con số khổng lồ.

Phùng Tiêu Tiêu thật sự không thể gom đủ tiền, bị dồn vào đường cùng nên mới nghe lời bạn bè giới thiệu, đến câu lạc bộ đêm Hoàng Cung để làm thêm.

Nói trắng ra là đi làm tiếp viên rót rượu, công việc này kiếm tiền nhanh hơn một chút.

Tuy Phùng Tiêu Tiêu không nói đến đoạn đó, nhưng Diệp Viễn lại hiểu rất rõ.
Chương 43: Cút khỏi bệnh viện

Hai người vừa mới bước vào bệnh viện, một nam bác sĩ tuổi trung niên đeo kính mắt đã dẫn Phùng Tiêu Tiêu vào phòng làm việc.

Vào trong, bác sĩ đó dùng ánh mắt đầy thích thú nhìn Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu cảm thấy luống cuống vì ánh mắt của bác sĩ đó bèn vội vàng lên tiếng: “Bác sĩ Tưởng, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Tiêu Tiêu à, tình hình của mẹ em đáng quan ngại lắm đó? Cần phải làm phẫu thuật gấp, sao rồi, em đã gom đủ tiền thuốc men chưa?”

“Bác sĩ Tưởng, ông có thể cho tôi thêm chút thời gian không, tôi chưa thể gom được số tiền lớn như vậy!”, Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử nói.

Tháng trước tiền lương của cô ta đều bị quản lý bất lương kia trừ hết rồi, cô ta cũng chỉ mới tới câu lạc bộ Hoàng Cung làm việc, chưa đủ một tuần.

Họ không thể phát tiền lương cho cô ta được, hôm qua cô ta định nghe lời bạn bà nói, định đi tiếp rượu cho người ta nhưng lại bị đám Vương Tử Dương kia nhắm trúng.

May mắn hôm qua có Diệp Viễn xuất hiện để giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu không thì chẳng biết kết cục của cô ta sẽ thảm thương đến mức nào.

“Tiêu Tiêu à, cái này khó lắm, trước đó mẹ con em không có tiền, tôi thấy hai mẹ con đáng thương qua, cũng không có ai để nương tựa nên mới phớt lờ lời phản đối của nhiều người, cho mẹ em nhập viện, chuyện đó khiến các trưởng khoa rất khó chịu”.

“Em cũng biết rồi đó, bệnh viện tuyến dưới như chúng tôi cực kỳ khan hiếm giường bệnh, nhiều người phải xếp hàng để chờ cái giường đó, nếu như em không thể gom đủ tiền thì tôi đành phải cho mẹ em xuất viện!”

“Bác sĩ, tôi xin ông mà, ông có thể thư thả cho tôi thêm vài hôm nữa được không, tôi thề nhất định sẽ trả đủ”.

Phùng Tiêu Tiêu nóng nảy, mẹ cô ta vốn đang nguy kịch, nếu không nhanh chóng phẫu thuật thì sẽ không thể sống được bao lâu nữa.

“Tiêu Tiêu à, đâu phải tôi không muốn giúp em, tôi cũng không còn cách nào khác, trưởng khoa cứ nhắc đi nhắc lại với tôi mãi, trước trưa hôm nay, một là em kiếm đủ một trăm ngàn, hoặc là tôi ký giấy cho mẹ em xuất viện!”

“Thế phải làm sao bây giờ?”, Phùng Tiêu Tiêu thật sự không biết phải làm sao.

Bảo cô ta gom đủ một trăm ngàn trước buổi trưa hôm nay đúng là khó còn hơn lên trời.

Thấy Phùng Tiêu Tiêu đã đủ sợ hãi, bác sĩ Tưởng mới nói.

“Thế này đi, tôi thấy nhà em neo đơn khá đáng thương, lòng dạ tôi cũng không phải sắt đá, để tôi đi tìm trưởng phòng nói chuyện, cho mẹ em ở trong bệnh viện thêm vài ngày, tối nay em về nhà tôi, để tôi nghĩ cách giúp em, xem coi còn cách nào để em kiếm ra tiền hay không!”

Nói xong, bác sĩ Tưởng còn chủ động vươn tay nắm lấy tay Phùng Tiêu Tiêu.

“Bốp!”

Kết quả lại bị Diệp Viễn đánh mạnh một cái hất ra.

Ban đầu Diệp Viễn đã nhận ra bác sĩ này có ý đồ bất chính với Phùng Tiêu Tiêu rồi.

Nhưng Diệp Viễn khó chịu nhất là tên khốn đó lại muốn lừa Phùng Tiêu Tiêu lên giường với mình, nhưng chẳng muốn trả cho cô ta cái gì.

“Mẹ nó, mày là ai vậy, ai cho mày vào đây!”

Bác sĩ Tưởng vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Tiêu Tiêu nên không phát hiện ra có Diệp Viễn bước vào.

“Bố mày đến đánh mày đấy!”

Diệp Viễn chẳng nói chẳng rằng, tiến tới đánh cho tay bác sĩ kia một trận ra trò.

Cuộc đời anh hận nhất là loại cặn bã lừa gạt phụ nữ này.

Huống chi tên mặt người dạ thú đó còn khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, đúng là bôi nhọ cho cái nghề thần thánh đó, bôi nhọ tất các bác sĩ.

Nếu Phùng Tiêu Tiêu không ngăn lại, có lẽ Diệp Viễn đã tiễn tên bác sĩ khốn nạn này đi chầu Diêm Vương.

“Hay, hay hay, Phùng Tiêu Tiêu, mẹ nó cô chờ đó cho tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cho bà mẹ ốm bệnh chết tiệt của cô cút khỏi bệnh viện”.

Bác sĩ Tưởng mặt mũi bầm dập, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, vội vàng rời khỏi văn phòng.

“Òa”, một tiếng!

Phùng Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống mặt đất khóc, gánh nặng cuộc sống cùng với áp lực đè nặng trong lòng đã hoàn toàn đẩy ngã Phùng Tiêu Tiêu vào giờ phút này.

Cô ta tuyệt vọng, như muốn chết mất.

Diệp Viễn khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Tiêu Tiêu để cô ta có thể trút hết ra.
Chương 44: Nói dối không chớp mắt

Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã có tiếng ồn ào.

Diệp Viễn ngước mặt lên, nhìn thấy cửa phòng bệnh xa xa là bác sĩ Tưởng cùng với hai vệ sĩ đang đẩy một người phụ nữ trung niên ra khỏi phòng.

Bởi vì bảo vệ quá hung hăng, nên người phụ nữ trung niên kia ngã mãnh xuống đất, đau đớn kêu rên.

Nghe tiếng, Phùng Tiêu Tiêu đứng dậy khỏi mặt đất, chạy ra ngoài như điên.

“Mẹ!”

Diệp Viễn cũng vội vàng theo sau.

Bác Sĩ Tưởng nhìn thấy Diệp Viễn thì lập tức quát hai bảo vệ kia.

“Chính là tên khốn này ra tay đánh người, mau bắt tên khốn nạn đó lại!”

Mà chuyện này cũng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bệnh nhân và người thân trong bệnh viện, cùng với bác sĩ ý tá.

“Bố, có chuyện gì thế ạ?”

Lúc này, trong đám đông, Lâm Oánh Oánh đang đẩy xe lăn của Tưởng Thế Kiệt đi tới.

“Diệp ngu ngốc, là mày, bố mày giết chết mày!”

Nhìn thấy Diệp Viễn cũng ở đây, Tưởng Thế Kiệt lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi xe lăn.

“Con trai, chân con bị làm sao vậy?"

Bác sĩ Tưởng nhìn thấy con trai mình ngồi xe lăn, trên mặt và người đầy vết thương thì lập tức hoảng hốt.

“Bố à, bố phải đòi lại công bằng cho con, hôm qua vì tên khốn này nên con mới bị người ta đánh gãy chân”.

“Cái gì, chân của con gãy vì thằng khốn này á, quân khốn nạn, tao giết chết mày!”

“Ngơ ra đó làm gì, còn chưa chịu bắt thằng khốn đó lại cho tôi!”

Hai bảo vệ nhanh chóng lao vọt tới, muốn tóm Diệp Viễn.

Anh tung ra mấy đá, hai tên bảo vệ lập tức hét lên thê thảm ngã xuống đất.

Mấy người còn lại thấy thế cũng chuẩn bị ra tay.

“Dừng lại hết cho tôi !”

Đúng lúc này, một bác sĩ trung niên gạt đám người ra đi tới, trông có vẻ là một lãnh đạo của bệnh viện…

“Tưởng Văn Đức, chuyện gì thế này?”

Bác sĩ trung niên nhìn thấy mẹ Phùng Tiêu Tiêu ngã dưới đất thì lập tức nhíu mày.

“Trưởng khoa, tôi đang đuổi người đây mà?”

“Đuổi người?”

Tưởng Văn Đức vội vàng giải thích.

Sau khi ông ta chém gió thành bão, thêm mắm dặm muối giải thích.

Thì Phùng Tiêu Tiêu đã thành một người muốn dùng nhan sắc để dụ hoặc ông ta, trở thành kẻ vô liêm sỉ muốn mượn tay ông ta để giảm tiền thuốc men trong bệnh viện.

Mà Diệp Viễn thì thành đồng phạm của Phùng Tiêu Tiêu, vì ông ta không chịu chấp nhận điều kiện của Phùng Tiêu Tiêu nên đã ra tay đánh ông ta.

Bản thân ông ta là người có đầy đủ y đức, không bị sắc đẹp dụ hoặc, anh dũng đứng ra chặn hết tất cả những âm mưu bất chính.

Tưởng Văn Đức vừa nói xong, những người vây xem đều nhìn Phùng Tiêu Tiêu với ánh mắt khinh thường.

“Ông nói bậy, tôi không có! Rõ ràng chính ông là người muốn tôi theo ông về nhà, còn động tay động chân với tôi, Diệp Viễn muốn giúp tôi nên mới dạy cho ông một bài học”.

Phùng Tiêu Tiêu tức giận, vội vàng phản bác.

“Ha ha, một phó giáo sư của bệnh viện như tôi mà lại động tay động chân với loại nít ranh như cô á? Rõ ràng là cô muốn dùng nhan sắc quyến rũ tôi, tôi không đồng ý nên tên khốn kia mới đánh tôi!”

“Tôi còn thương cho gia đình cô mẹ góa con côi sống vất vả, muốn chữa trị cho mẹ cô thật tốt, không ngờ cô lại đối xử với tôi như thế, thời buổi này làm người tốt thật sự quá khó mà!”

Tưởng Văn Đức làm ra vẻ ấm ức, như thể ông ta phải chịu nỗi oan ức lớn lắm.

“Ông nói bậy…”

Phùng Tiêu Tiêu đang định phản bác lại, thì đã bị Tưởng Thế Kiệt bên kia ngắt lời.

“Mọi người, tôi có thể làm chứng, cô ta đi làm trong câu lạc bộ đêm Hoàng Cung, tối qua tôi còn thấy cô ta bị em vợ của Lưu Đường, Vương Tử Dương bắt đi tiếp rượu!”

“Mọi người xem, trên người cô ta vẫn còn quần áo của câu lạc bộ Hoàng Cung kìa!”

Phùng Tiêu Tiêu lập tức tái mặt, lần này, cô ta muốn phản bác cũng không thể nói được gì.

“Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, tên Diệp Viễn đó chỉ là kẻ ăn mày, sau đó ông nội tôi thấy anh ta đáng thương quá nên mới mang về nhà, còn cho cưới chị gái tôi, cho anh ta cuộc sống không phải lo lắng cơm no áo mặc!”

“Nào ngờ, anh ta lại dang díu với người phụ nữ khác bên ngoài, ông nội tôi tức quá nên mới đuổi tên khốn đó ra ngoài!”

“Diệp rác rưởi, thì ra anh đã lén chị tôi ngủ với con ả bán thân này, đúng là buồn nôn!”

Lúc này, Tưởng Thế Kiệt và Lâm Oánh Oánh bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió, nói dối không chớp mắt.
Chương 45: Chỉ vài châm đơn giản

Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đã chứa đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét.

Thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay lại.

“Cô gái này trông cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại làm mấy chuyện như thế, đúng là buồn nôn! Tôi khinh!”

“Loại người này nên tống cổ vào tù cho chừa cái tật!"

“…”

Bấy giờ, miệng lưỡi người đời đáng sợ đến mức nào, tất cả đều được thể hiện rõ qua những người có mặt ở đây.

Phùng Tiêu Tiêu muốn phản bác lại, nhưng phát hiện đám người ngu ngốc chẳng biết gì kia chỉ thích nghe lời của một phía, người ta nói sao nghe vậy, cô ta chẳng thèm nói nữa.

“Đánh chết con ả bán thân quyến rũ người khác này đi!”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đã đi tới tát vào mặt Phùng Tiêu Tiêu.

“Bốp!”

Một âm thanh vang vọng.

Phùng Tiêu Tiêu vẫn bình yên không tổn hao gì đứng đó, mà người phụ nữ trung niên ra tay đánh cô ta thì đã che mặt ngã xuống đất.

“Cái đồ vô liêm sỉ này, còn dám ra tay đánh người nữa hả!”

Vài thanh niên thấy Diệp Viễn ra tay đánh người thì lòng đầy tức giận siết chặt nắm đấm, lao về phía anh.

Diệp Viễn giơ chân đá vài cái, mấy người đó lập tức nằm dài dưới đất hét thảm.

Diệp Viễn vừa ra tay đã dễ dàng giải quyết rất nhiều người.

Điều đó khiến mọi người ở đây khá kinh ngạc.

Có vài người đang định ra tay nhưng thấy thế thì bình tĩnh lại.

Diệp Viễn không để ý tới bọn họ, anh ngồi xuống, tiện tay lấy ra hai ngân châm ghim vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Lúc này, Sở Vân Phi đã dẫn Lý Hồng Đào và Ngô Thanh Phong tới.

“Đại sư Diệp, chuyện gì thế?”

Nhìn thấy nhiều người trợn tròn mắt nhìn Diệp Viễn, Sở Vân Phi hết sức khó hiểu.

Diệp Viễn cũng không giải thích gì, cứ thế ghim châm vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

“Đại sư Diệp còn biết chữa bệnh nữa hả?”

Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào thấy thế thì đều giật mình.

“Tất nhiên rồi, đại sư Diệp chính là thần y, hai chú đều biết trước đó cháu xảy ra chuyện, nguy hiểm đến tính mạng, cũng nhờ đại sư Diệp ra tay nên mới chuyển nguy thành an, vả lại vết thương của cháu đã khá hơn rất nhiều chỉ sau vài ngày!”, Sở Vân Phi giải thích.

Nghe Sở Vân Phi nói thế, hai người đều giật mình hoảng hốt, bọn họ cũng biết trước đó Sở Vân Phi xảy ra chuyện không hay, nhưng lại không kịp hỏi tại sao Sở Vân Phi lại xuất viện nhanh như thế.

Thì ra là nhờ có Diệp Viễn.

“Trước đó cũng tại cháu, thật ra lần đầu tiên gặp mặt đại sư Diệp đã đoán được cháu sắp xảy ra chuyện không hay, đã dặn cháu trước, nhưng cháu lại không tin, bây giờ ngẫm lại thấy hối hận lắm!”

“Có cả việc này nữa hả?”

Hai người lại càng kinh hãi.

Không lâu sau, Diệp Viễn thu châm.

Phùng Tiêu Tiêu căng thẳng nhích lại hỏi.

“Diệp Viễn, mẹ tôi thế nào rồi?”

“Mẹ cô đã khỏe hơn nhiều rồi, bà ấy sẽ tỉnh dậy ngay!”, Diệp Viễn trả lời.

“Thật ư?”, Phùng Tiêu Tiêu không thể tin được.

Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào bên cạnh cũng không dám tin lắm, tuy bọn họ đã nghe Sở Vân Phi nói rằng Diệp Viễn biết chữa bệnh.

Nhưng Sở Vân Phi kể nghe có vẻ khả năng chữa bệnh của anh kỳ diệu quá, hai người trông thì khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Lúc nãy họ trông thấy mẹ Phùng Tiêu Tiêu, dù không phải bác sĩ nhưng cũng có thể nhận ra mẹ cô ta có bệnh nặng trong người.

Mà Diệp Viễn chỉ ghim mấy cây châm vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu mà thôi.

Chỉ vài châm đơn giản là có thể chữa được bệnh á?

Điều này khiến hai người rất nghi ngờ về câu chuyện của Sở Vân Phi, có khi nào đứa cháu đó đang nói quá lên không.

Sở Vân Phi không biết trong lòng Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào đang nghĩ gì.

Anh ta vội vàng tiến tới hỏi Diệp Viễn.

“Đại sư Diệp, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Mấy người này bị làm sao thế?”

Sở Vân Phi nói xong bèn nhìn lại những người đang dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía này.

Anh ta biết rất rõ hôm nay Diệp Viễn đến bệnh viện là để khám bệnh cho mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Nhưng tại sao bây giờ mẹ Phùng Tiêu Tiêu lại bị người ta đuổi ra đây, nằm ở ngoài sảnh bệnh viện thế này.

Còn bị nhiều người vây quanh như thế.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom