• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất (1 Viewer)

  • Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 06 - Phần 2

Được một vài trăm mét, tốc độ đi bộ của cụ Allan vốn chậm lại còn chậm hơn. Cụ không phàn nàn, nhưng Julius có thể thấy rằng đầu gối của cụ bắt đầu có vấn đề. Xa hơn tí nữa, ông nhìn thấy một quầy bánh mì kẹp. Julius hứa với cụ Allan rằng nếu cụ chỉ gắng sức xa chút nữa đến quầy, thì Julius sẽ khao cụ một chầu bánh mì kẹp xúc xích thỏa thích, và sau đó họ sẽ thu xếp một cách vận chuyển nào đó. Cụ Allan đáp trong đời cụ không bao giờ phàn nàn vì một chút khó chịu, và bây giờ cụ cũng không làm thế, nhưng một cái bánh mì kẹp thì rất hợp với cụ.


Julius bước đi vội vã, cụ Allan loạng choạng theo sau. Khi cụ tới nơi, Julius đã ăn được một nửa cái bánh của mình. Một cái nướng ngon tuyệt. Và ông còn làm nhiều hơn thế.


- Cụ Allan, - ông nói, - cụ đến đây gặp Benny đi. Anh ấy là tài xế riêng của chúng ta đấy.


Benny là chủ quầy bánh mì kẹp, khoảng năm mươi tuổi, vẫn còn đầy tóc, kể cả một cái bím đuôi ngựa ở phía sau. Trong khoảng hai phút, Julius đã mua được một cái bánh nóng, uống Fanta cam và mua chiếc Mercedes màu bạc năm 1988 của Benny, kể cả Benny nữa, tất cả giá 100.000 crown.


Cụ Allan nhìn người chủ quầy bánh mì kẹp vẫn đang đứng sau cửa sổ quầy.


- Chúng tôi mua cả anh, hay chỉ thuê anh thôi? - Cuối cùng cụ nói.


- Xe thì mua, còn tài xế thì thuê, - Benny đáp. - Bắt đầu là trong mười ngày, sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp. Giá đấy gồm cả một cái bánh mì kẹp. Có thể mua chuộc cụ với một cái xúc xích Viên được không?


Không, bác ta không thể. Cụ Allan chỉ muốn một xúc xích luộc bình thường nếu được. Ngoài ra, cụ Allan nói, 100.000 cho cái xe cũ là một giá rất cao, kể cả gồm tài xế, vì vậy bây giờ, để công bằng, cụ phải được thêm một cốc sôcôla nữa.


Benny rất vui vẻ với điều đó. Bác ta đang sắp định bỏ cái kiốt này và thêm hay bớt một cốc sôcôla Pucko không làm nên khác biệt gì. Bác đang bị lỗ vốn, mở quầy bán bánh mì kẹp trong làng đúc Aker là một ý tưởng dở ngay từ ban đầu.


Trên thực tế, Benny bảo với họ, thậm chí trước khi hai ông đây tình cờ may mắn xuất hiện, bác đã tính kế làm một cái gì khác với cuộc sống của mình. Nhưng tài xế riêng, chà, cái đó bác không tưởng tượng ra là mình sẽ làm.


Theo những gì người chủ quầy bánh mì vừa nói với họ, cụ Allan cho rằng Benny nên quẳng một thùng đồ uống Pucko vào cốp xe. Về phần mình, Julius hứa hẹn Benny sẽ được tặng mũ dành cho tài xế riêng khi có dịp, với điều kiện bác bỏ ngay cái mũ đầu bếp quầy bánh của mình đi và bỏ lại cái quầy vì đã đến lúc họ lên đường.


Benny thấy tài xế riêng không nên tranh luận với sếp, vì vậy bác đã làm như ông nói. Chiếc mũ đầu bếp quăng vào thùng rác, đồ uống Pucko và một ít Fanta cho vào cốp xe. Nhưng Julius muốn giữ chiếc vali trên ghế sau bên cạnh mình. Cụ Allan phải ngồi ở ghế trước, nơi cụ có thể thoải mái duỗi chân.


Thế là, người chủ quầy bánh mì kẹp (duy nhất cho đến nay) ở Aker đã ra đi, ngồi trên ghế lái xe Mercedes vài phút trước đấy còn là của mình, bây giờ được vinh dự bán cho hai quý ông đang đồng hành với Benny.


- Thế hai quý ông muốn đi đâu ạ? - Benny hỏi.


- Về phía bắc nhé? - Julius hỏi.


- Phải, được đấy, - cụ Allan đáp. - Hoặc phía nam.


- Thế thì chúng ta nói là về phía nam, - Julius nói.


- Về phía nam, - Benny nhắc lại và nhấn ga.


Mười phút sau, Chánh Thanh tra Aronsson đến Aker. Ông chỉ cần dùng mắt dõi theo đường ray là thấy ngay một xe goòng cũ vừa bỏ lại sau khi xong việc.


Tuy nhiên, kiểm tra cái xe goòng không đưa ra manh mối rõ ràng gì. Các công nhân ở phía sau xưởng đúc đang bận rộn đổ xilanh các loại vào các container. Không ai trong số họ nhìn thấy cái xe goòng tới. Tuy nhiên, họ đã thấy hai ông già đi bộ dọc con đường sau giờ nghỉ trưa, một trong hai người kéo một cái vali lớn, người kia chỉ theo sau. Họ đi về hướng trạm xăng và quầy bánh mì kẹp, nhưng sau đó họ đi đâu thì không ai biết.


Aronsson thắc mắc liệu có đúng là hai người đàn ông, chứ không phải ba? Nhưng các công nhân không hề thấy người thứ ba.


Trong lúc lái xe tới các trạm xăng và quầy bánh mì kẹp, Aronsson ngẫm nghĩ về những thông tin mới. Nhưng bây giờ thậm chí còn khó khăn hơn để lắp ráp mọi chuyện với nhau.


Đầu tiên, ông dừng lại tại quầy bánh. Ông đã hơi đói bụng nên thế cũng tiện. Nhưng tất nhiên quầy đã đóng cửa. Mở một quầy bánh mì kẹp giữa cái vùng hoang dã này thì làm ăn được gì, Aronsson nghĩ, rồi tiếp tục đến trạm xăng. Ở đó, người ta chẳng thấy gì và cũng không nghe gì cả. Nhưng ít nhất họ có thể bán cho Aronsson một cái bánh, mặc dù nó có vị của trạm xăng.


Sau bữa trưa chóng vánh, Aronsson đi đến siêu thị, cửa hàng hoa và các đại lý bất động sản. Ông dừng lại hỏi chuyện bất kì người dân nào tình cờ ra ngoài, dắt chó, đẩy xe đẩy hoặc vợ, chồng. Nhưng không ở đâu có ai nhìn thấy hai hoặc ba người đàn ông với một chiếc vali. Hành trình đơn giản là đã kết thúc đâu đó giữa các công xưởng và trạm xăng. Chánh Thanh tra Aronsson quyết định trở lại Malmköping. Ông đã có một đôi dép đi trong nhà cần được nhận dạng.


***


Chánh Thanh tra Göran Aronsson gọi điện cho cảnh sát trưởng của tỉnh từ xe mình và cập nhật tình hình hiện tại. Tỉnh trưởng cảnh sát rất cảm ơn vì ông sẽ có một cuộc họp báo tại khách sạn Plevna lúc 2 giờ mà đến giờ này vẫn chưa có gì để nói.


Cảnh sát trưởng vốn có khiếu diễn xuất, ông không phải loại người hay làm dịu mọi thứ xuống, nếu có thể tránh được. Và bây giờ, Chánh Thanh tra Aronsson đã tiếp tay đúng cái ông đang cần cho vở diễn hôm nay.


Thế là, cảnh sát trưởng hùng hồn trưng hết ra ở cuộc họp báo, trước khi Aronsson đủ thời gian để quay về Malmköping ngăn ông ta lại (mà dù gì thì ông cũng không ngăn nổi.) Cảnh sát trưởng đã thông báo rằng sự mất tích của Allan Karlsson có thể là một vụ bắt cóc, đúng như trang web tờ báo địa phương đã phỏng đoán ngày hôm trước. Cảnh sát hiện nay đã có thông tin rằng Karlsson còn sống, nhưng đang nằm trong tay của xã hội đen.


Tất nhiên có rất nhiều câu hỏi, nhưng cảnh sát trưởng đã khéo léo lượn vòng quanh chúng. Tuy nhiên, ít nhất ông có thể thông báo rằng Karlsson và kẻ tình nghi bắt cóc cụ đã được nhìn thấy ở làng đúc nhỏ của Aker gần đây, vào khoảng giờ ăn trưa cùng ngày. Và ông kêu gọi người bạn thân nhất của cơ quan cảnh sát - công chúng - hãy báo cho họ bất cứ quan sát nào.


Trước sự thất vọng của tỉnh trưởng cảnh sát, nhóm truyền hình hình như đã bỏ đi. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu gã lười biếng Aronsson moi ra được các chi tiết về kẻ bắt cóc sớm hơn một chút. Tuy nhiên, hai báo lá cải quốc gia Expressen[3] và Aftonbladet[4] dù sao vẫn ở lại, cũng như báo địa phương và một phóng viên từ đài phát thanh địa phương. Ngay phía cuối phòng ăn của khách sạn còn có một người đàn ông khác mà ngày hôm trước cảnh sát trưởng không thấy. Có lẽ anh ta từ cơ quan tin tức quốc gia?


[3] Tin nhanh.


[4] Tin chiều.


Nhưng Thùng Gỗ không thuộc cơ quan tin tức nào cả mà được Ông Chủ ở Stockholm phái đến. Và hắn bắt đầu tin rằng Ốc Vít thực sự đã chạy trốn với tất cả chỗ tiền. Và trong trường hợp đó, gã phải chết.


***


Khi Chánh Thanh tra Aronsson đến khách sạn Plevna, cuộc họp báo đã tan. Trên đường đi, Aronsson đã dừng lại ở Nhà Già và họ đã xác nhận đôi dép được tìm thấy đúng là của Allan Karlsson (Xơ Alice ngửi nó và gật đầu với một vẻ kinh tởm trên mặt).


Aronsson không may vấp phải tỉnh trưởng cảnh sát ở tiền sảnh khách sạn và được thông báo về cuộc họp báo, nhận lệnh phải giải quyết vụ án, tốt nhất là theo cách nào không mâu thuẫn với những gì cảnh sát trưởng đã nói với báo chí trong ngày.


Sau đó, cảnh sát trưởng đi tiếp. Ông có rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như phải khẩn cấp tìm một công tố viên để hướng dẫn vụ này.


Aronsson ngồi xuống với một tách cà phê để ngẫm nghĩ về những diễn tiến mới nhất. Trong số tất cả các khía cạnh đáng lưu tâm, Aronsson quyết định tập trung vào mối quan hệ giữa ba người đi xe goòng với nhau. Nếu Tengroth đã nhầm về Karlsson và Jonsson không chịu áp lực từ gã kia trên xe goòng, thì đó chắc chắn là một vụ bắt cóc. Đúng như cảnh sát trưởng đã xác nhận tại cuộc họp báo, điều này có thể làm lung lay lý thuyết chung là tỉnh trưởng cảnh sát hiếm khi đúng. Bên cạnh đó, các nhân chứng đã nhìn thấy Karlsson và Jonsson đi bộ ở Aker - với một chiếc vali. Thế thì hai ông già, Karlsson và Jonsson, bằng cách nào đó đã khống chế được thành viên trẻ khỏe của Never Again và ném gã xuống một cái rãnh?


Khó tin, nhưng không phải là không thể. Aronsson quyết định điều động con chó cảnh sát Eskilstune một lần nữa. Con chó và người huấn luyện phải đi một chuyến dài suốt chặng đường từ đám ruộng nhà bác nông dân Tengroth đến xưởng đúc ở Aker. Ở nơi nào đó giữa đường, thành viên Never Again đã biến mất.


Karlsson và Jonsson đã bốc hơi ở đâu đó trong khoảng chưa đầy 200 mét, giữa phía sau xưởng đúc và trạm xăng. Biến mất khỏi mặt đất mà không một linh hồn sống nào nhìn thấy bất cứ cái gì. Chỉ có một quầy bánh mì kẹp đóng cửa nằm trên tuyến đường đó.


Điện thoại di động của Aronsson reo. Là trung tâm truyền thông đã nhận được một tin mới. Lúc này cụ già trăm tuổi được nhìn thấy ở Mjölby, có thể bị bắt cóc dưới tay người đàn ông trung niên tóc đuôi ngựa, ngồi sau tay lái.


- Có kiểm tra không? - Đồng nghiệp của ông hỏi.


- Không, - Aronsson thở dài.


Kinh nghiệm nhiều năm làm Chánh Thanh tra đã dạy Aronsson phân biệt giữa tin thực tế và tin rác. Điều đó, ít nhất, là một sự an ủi khi hầu hết mọi thứ đều đang mờ mịt.


***


Benny dừng lại ở Mjölby để đổ xăng. Julius cẩn thận mở vali lấy ra một tờ 500 crown để trả tiền.


Rồi Julius nói muốn duỗi chân một chút, và đề nghị cụ Allan ở lại xe bảo vệ chiếc vali. Cụ Allan mệt mỏi sau một ngày vất vả, hứa sẽ không di chuyển một li.


Benny đã xong trước, vào ngồi lại sau vôlăng. Một lát sau, Julius trở lại, ra lệnh thẳng tiến! Chiếc Mercedes tiếp tục cuộc hành trình về hướng nam.


Một lát sau, Julius bắt đầu sột soạt với cái gì đó ở ghế sau. Ông đưa một túi kẹo Polly đã mở sẵn cho Allan và Benny.


- Nhìn xem tôi thó được gì này, - ông nói.


Cụ Allan nhướng lông mày lên:


- Anh lấy trộm một túi kẹo trong khi chúng ta đã có năm mươi triệu trong vali?


- Các ông có năm mươi triệu trong vali ư? - Benny hỏi.


- Ối, - cụ Allan nói.


- Không hẳn thế, - Julius đáp. - Anh đã lấy đi một trăm ngàn.


- Thêm 500 xăng, - cụ Allan bảo.


Benny im lặng trong vài giây.


- Thế thì các ông có bốn mươi chín triệu tám trăm chín mươi chín nghìn năm trăm trong vali?


- Anh tính đúng rồi đấy, - cụ Allan đáp.


Sau đó, sự im lặng ngự trị một thời gian. Cho đến khi Julius nói rằng cũng nên giải thích tất cả mọi thứ cho tài xế riêng. Nếu Benny sau đó muốn phá vỡ hợp đồng giữa họ thì cũng không sao.


***


Benny thấy phần khó tiêu hóa nhất trong câu chuyện là việc một người bị đẩy tới chỗ chết rồi còn bị đóng thùng xuất khẩu. Nhưng mặt khác, đấy là một tai nạn, rõ ràng là thế, mặc dù có liên quan tới vodka. Về phần mình, Benny không bao giờ đụng tới rượu mạnh.


Bác tài mới được tuyển dụng nghĩ kĩ một lần nữa và chắc chắn là năm mươi triệu ban đầu nằm trong tay kẻ xấu, còn bây giờ thậm chí nó có thể hữu ích hơn cho nhân loại. Thêm nữa, bác cũng không thích phải từ chức ngay trong ngày đầu tiên nhận việc.


Vì vậy, Benny hứa sẽ ở lại làm việc tiếp và thắc mắc các quý ông có kế hoạch gì tiếp theo. Cho đến lúc đó, bác đã không định hé răng hỏi gì; theo quan điểm của Benny, sự tò mò không phải là một đức tính đáng mong muốn với tài xế riêng, nhưng bây giờ bác đã trở thành một tên tội phạm đồng lõa rồi.


Cụ Allan và Julius thừa nhận rằng họ không có kế hoạch gì thực sự cả. Đơn giản là họ cứ theo con đường mà đi cho đến khi trời bắt đầu tối, và sau đó qua đêm ở một nơi nào đó, họ có thể thảo luận các vấn đề chi tiết hơn. Và đó là những gì họ đã làm.


- Năm mươi triệu, - Benny nói và mỉm cười, trong khi nhấn ga chiếc Mercedes vào số 1.


- Bốn mươi chín triệu, tám trăm chín mươi chín nghìn năm trăm, - cụ Allan chỉnh lại.


Sau đó, Julius đã hứa sẽ ngừng ăn cắp mọi thứ vì lợi ích của ăn cắp. Julius nói như thế không dễ đâu vì ông có máu ăn cắp và không phù hợp với bất cứ điều gì khác. Nhưng ông hứa, Julius bảo, dù sao người ta có thể nói Julius hiếm khi hứa điều gì nhưng một khi đã hứa thì sẽ giữ lời.


Cuộc hành trình tiếp tục với sự im lặng trong xe. Cụ Allan sớm ngủ thiếp đi trên ghế trước của mình. Julius nếm thử một viên Polly mới ngọt ngào. Và Benny âm ư một bài hát bác không biết tên.


***


Không dễ gì ngăn chặn một khi nhà báo lá cải đã đánh hơi thấy câu chuyện. Các phóng viên từ tờ Expressen và Aftonbladet chỉ ít giờ sau đã có hình dung về diễn tiến vụ việc rõ ràng hơn so với những gì tỉnh trưởng cảnh sát đã đưa ra tại cuộc họp báo buổi chiều. Vào lúc này, Expressen nhanh chân hơn Aftonbladet vì phóng viên của tờ báo là người đầu tiên tóm được người bán vé Ronny Hulth, thăm anh ta tại nhà riêng, hứa hẹn tìm mèo trai cho em mèo cái cô đơn của Ronny Hulth để thuyết phục anh ta đi theo phóng viên báoExpressen đến một khách sạn ở Eskilstuna vào ban đêm, ngoài tầm với của Aftonbladet. Lúc đầu, Hulth không dám nói chuyện, vì anh ta còn nhớ rất rõ những gì gã thanh niên đe dọa mình. Nhưng phóng viên đã hứa rằng Hulth có thể giấu tên và đảm bảo với anh ta là không có gì xảy ra với Hulth vì Câu lạc bộ Xe máy đã biết cảnh sát tham gia vào vụ này.


Nhưng Expressen đã không hài lòng chỉ với Hulth. Tài xế xe buýt cũng được tóm vào lưới, cả dân làng ở Byringe, bác nông dân ở Vidkärr và một số người khác nhau trong làng đúc Aker. Tất cả gộp lại dẫn đến mấy bài báo đầy kịch tính vào ngày hôm sau. Tất nhiên nó đầy những giả định không chính xác, nhưng trong hoàn cảnh này thì phóng viên đã làm khá tốt công việc của báo chí.


***


Chiếc Mercedes màu bạc cứ chạy. Cuối cùng, Julius cũng ngủ quên trong xe. Allan ngáy ở ghế trước của mình, Julius đằng sau với chiếc vali như một chiếc gối không được thoải mái lắm. Trong lúc đó Benny chọn con đường tốt nhất có thể.


Ở Mjölby, Benny đã quyết định rời khỏi đường E4 và lấy Quốc lộ 32 đi về phía Tranås. Nhưng đến đó bác không dừng lại mà đi tiếp về phía nam. Khi chớm vào huyện Kronoberg, bác lại quay ra, đi sâu vào rừng Småland. Đó là nơi bác hi vọng tìm được chỗ nghỉ đêm thích hợp.


Cụ Allan tỉnh dậy, hỏi sắp đến giờ đi ngủ chưa. Rồi Julius bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện ở phía trước. Ông nhìn xung quanh, rừng ở khắp nơi, và hỏi họ đang ở đâu.


Benny thông báo rằng hiện giờ họ đang ở cách Växjö khoảng 20 hoặc 30 km về phía bắc và trong lúc hai quý ông ngủ, bác đã nghĩ kĩ rồi. Bác đi đến kết luận rằng vì lý do bảo mật, tốt nhất là tìm một nơi kín đáo để ở lại qua đêm. Họ không biết ai đang đuổi theo mình, nhưng bất cứ ai đặt tay lên một chiếc vali chứa năm mươi triệu tiền phi pháp thì không thể bình an nếu không cố gắng. Vì vậy, Benny đã rời khỏi con đường dẫn đến Växjö, và bây giờ họ đang đến gần một nơi khiêm tốn hơn nhiều gọi là Rottne. Ý Benny là để xem liệu ở đó có khách sạn nào mà họ có thể nghỉ qua đêm.


- Phải đấy, - Julius tán thưởng. - Nhưng có lẽ không hoàn toàn đúng.


Julius giải thích ý của mình. May lắm thì ở Rottne có thể có một khách sạn nhỏ tồi tàn mà chẳng bao giờ có ai tìm ra đường đến đó. Nếu bỗng dưng có ba quý ông không đặt phòng đột nhiên xuất hiện trong một buổi tối, nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý đáng kể của dân làng. Tốt hơn là, trong trường hợp đó, hãy tìm một trang trại hoặc ngôi nhà tranh ở nơi nào đó trong rừng, xùy tiền ra để có một căn phòng qua đêm và cái gì đó để ăn.


Benny thừa nhận Julius đã suy nghĩ khôn ngoan, và theo đó, bác rẽ vào con đường sỏi nhỏ đầu tiên mình nhìn thấy.


Trời bắt đầu sụp tối khi ba người đàn ông sau gần bốn cây số quanh co nhìn thấy cái thùng thư ở bên đường. Trên thùng thư ghi: Trang trại Bên Hồ, và bên cạnh thùng thư là một con đường thậm chí còn nhỏ hơn, có lẽ sẽ dẫn đến nơi đó. Và hóa ra giả thuyết rất chính xác. Sau 100 mét dọc theo đường nhỏ quanh co, họ đến một ngôi nhà. Nó là một trang trại đàng hoàng, màu đỏ với khung cửa sổ sơn trắng, hai tầng, thậm chí có cả một kho thóc và xa hơn một chút, bên cạnh hồ là cái gì đó vốn là kho chứa nông cụ.


Nó dường như có người ở và Benny đậu chiếc Mercedes ngay trước lối vào trang trại. Thế rồi, từ cửa trước bước ra một chị sồn sồn, tóc xoăn đỏ, mặc một bộ đồ thậm chí còn đỏ hơn, có một con bécgiê dưới chân.


Ba người đàn ông ra khỏi chiếc Mercedes và đi về phía người phụ nữ. Julius liếc nhìn con chó, nhưng nó không có vẻ sắp tấn công họ. Ngược lại, nó nhìn khách với cái nhìn tò mò, gần như thân thiện.


Vì thế, Julius mới dám rời mắt khỏi con chó và quay sang người phụ nữ. Ông lịch sự nói “Xin chào” và giải thích họ đang muốn kiếm một chỗ ngủ và có lẽ chút gì để ăn.


Người phụ nữ nhìn nhóm người lộn xộn trước mặt cô: một cụ già, một ông già, và một anh chàng... khá phong độ, cô phải thừa nhận. Và đúng độ tuổi. Với một túm tóc đuôi ngựa nữa chứ! Cô tủm tỉm cười một mình và Julius chắc mẩm cô sẽ bật đèn xanh cho họ, nhưng rồi cô nói:


- Đây đ. phải là khách sạn đâu.


Ôi trời, cụ Allan nghĩ. Cụ thực sự khao khát một cái gì đó để ăn và một chiếc giường. Cuộc sống đến lúc này mệt mỏi quá rồi mà cuối cùng cụ lại quyết định sống lâu hơn một chút. Nói gì thì nói về cuộc sống ở Nhà Già, nhưng ít nhất nó đã không làm cụ đau nhức khắp mình mẩy.


Julius trông cũng rất ủ rũ và nói rằng ông và bạn bè của mình đã bị lạc đường và mệt mỏi lắm rồi, tất nhiên họ sẵn sàng trả tiền nếu được ở lại đó qua đêm. Nếu chẳng có cách nào khác thì họ có thể bỏ qua cả chuyện ăn uống.


- Chúng tôi sẽ trả 1.000 crown mỗi người nếu cô cho chúng tôi một chỗ nào đó để ngủ, - Julius đề nghị.


- Một ngàn crown? - Người phụ nữ nói. - Các bác đang chạy trốn à?


Julius né tránh câu hỏi chính xác của cô và giải thích lần nữa rằng họ đã đi một chặng đường dài, và mặc dù ông có thể gắng đi xa hơn, nhưng cụ Allan đây cao tuổi quá rồi.


- Hôm qua là ngày sinh nhật thứ một trăm của tôi, - cụ Allan nói với giọng thảm hại.


- Một trăm? - Người phụ nữ gần như bị sốc. - Chà, quỷ tha ma bắt!


Và rồi cô im lặng một lúc, có vẻ như đang suy nghĩ lại.


- Chà, mẹ nó chứ, - cuối cùng người phụ nữ nói. - Em cho rằng các bác có thể ở lại. Nhưng các bác có thể quên chuyện một nghìn crown đi. Em nói rồi, em đ. phải là chủ khách sạn.


Benny nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Bác chưa bao giờ nghe một người phụ nữ chửi thề nhiều như vậy trong một thời gian ngắn thế. Bác thấy nó rất vui tai.


- Người đẹp ơi, - bác nói. - Anh có thể vuốt con chó của em không?


- “Người đẹp” á? - Người phụ nữ nói. - Anh mù à? Nhưng được thôi, tha hồ cho anh vuốt con chó. Buster thân thiện lắm. Mỗi người sẽ có một căn phòng trên lầu, ở đây rất rộng. Các tấm trải giường đều sạch sẽ, nhưng cẩn thận với thuốc diệt chuột trên sàn nhà. Đồ ăn sẽ được phục vụ trong một tiếng nữa.


Người phụ nữ đi qua ba vị khách về phía nhà kho, với Buster trung thành bên cạnh cô. Benny gọi với theo cô và hỏi Người Đẹp tên gì. Không quay lại, cô đáp tên mình là Gunilla nhưng cô nghĩ “Người Đẹp” nghe cũng hay nên “cứ giữ mẹ nó cách gọi như thế đi.” Benny hứa sẽ làm thế.


- Tôi e mình đang yêu mất, - Benny nói.


- Tôi biết là tôi đang mệt, - cụ Allan bảo.


Vào đúng lúc đó, họ nghe thấy một tiếng rống lên từ nhà kho làm cho cả cụ Allan đang mệt rũ cũng phải thất kinh. Chắc phải là của một con vật rất lớn và đang đau đớn.


- Từ từ nào, Sonya, - Người Đẹp nói. - Tao đang chạy hộc máu đến đây.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom