• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất (1 Viewer)

  • Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 08 - Phần 1

Chương 8


Thứ Ba ngày 3 tháng Năm - thứ Tư 4 tháng Năm 2005


Sau cuộc họp báo buổi chiều, Thùng Gỗ ngồi xuống với một ly bia để suy nghĩ. Nhưng hắn không thể nghĩ ra điều gì hợp lí. Có phải Ốc Vít đã bắt đầu bằng việc bắt cóc ông già trăm tuổi? Hay chuyện đó không liên quan gì? Suy nghĩ làm Thùng Gỗ nhức đầu, vì vậy hắn ngừng lại và gọi điện cho Ông Chủ, báo cáo với ông rằng chưa có gì đáng để báo cáo. Hắn được lệnh ở lại Malmköping và chờ lệnh tiếp theo.


Cuộc trò chuyện chấm dứt và Thùng Gỗ lại đơn độc với chai bia của mình. Tình hình mới bắt đầu mà đã quá khó khăn. Hắn không thích tìm hiểu, và bây giờ cơn đau đầu trở lại. Thế là đầu óc hắn quay ngược về thời quá khứ; hắn ngồi ở đó, nhớ những năm tháng tuổi trẻ của mình ở quê nhà.


Thùng Gỗ đã bắt đầu sự nghiệp tội phạm của mình ở Braås, cách nơi mà cụ Allan và người bạn mới đang ở chỉ khoảng 20 km. Ở đó, hắn kết bạn với một số thanh niên đầu óc cũng như mình và lập ra câu lạc bộ xe máy tên là The Violence. Thùng Gỗ là chỉ huy, hắn quyết định kiosk nào đến lượt bị cướp thuốc lá. Chính hắn đã chọn cái tên “Bạo lực” bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Thụy Điển. Và không may, hắn cũng là người yêu cầu bạn gái mình may tên MC-club lên mười chiếc áo jacket da mới đánh cắp. Bạn gái của hắn tên là Isabella, chưa bao giờ biết đánh vần đúng ở trường học, tiếng Thụy Điển cũng không nổi chứ đừng nói là tiếng Anh.


Kết quả đương nhiên là Isabella khâu béng thành The Violins trên áo. Các thành viên còn lại của câu lạc bộ cũng có thành tích tương tự ở trường mà chẳng có nhà chức trách nào để tâm, cho nên không ai trong nhóm nhận thấy sự nhầm lẫn.


Vì vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi một ngày nhận được lá thư của người phụ trách Phòng Hòa Nhạc ở Växjö, gửi đến nhóm The Violins ở Braås. Trong thư, họ hỏi liệu câu lạc bộ có liên quan đến âm nhạc cổ điển không và trong trường hợp đó, có muốn góp mặt trong một buổi hòa nhạc với Musica Vitae, dàn nhạc giao hưởng thính phòng rất đáng tự hào của thành phố không.


Thùng Gỗ cảm thấy đây là một sự khiêu khích, hẳn ai đó đang giễu cợt hắn, cho nên một đêm, hắn tạm ngưng cướp kiôt thuốc lá để vào Växjö ném đá sỏi qua cửa sổ vào phòng hòa nhạc. Mục đích của việc này là để dạy cho người chịu trách nhiệm một bài học về sự tôn trọng.


Mọi chuyện trôi chảy, trừ việc chiếc găng tay da của Thùng Gỗ bị văng theo hòn đá vào tiền sảnh của phòng hòa nhạc. Khi chuông báo động bắt đầu vang lên ngay lập tức thì không nên đi vào bên trong để lấy đồ cá nhân nữa.


Mất một trong hai chiếc găng tay quả là khổ. Chuyến đi bằng xe máy nên tay của Thùng Gỗ bị lạnh khủng khiếp suốt chặng đường về Braås đêm đó. Điều tồi tệ hơn là cô bạn gái xui xẻo của Thùng Gỗ đã viết tên và địa chỉ Thùng Gỗ vào bên trong găng tay, đề phòng bị thất lạc. Thế là ngay buổi sáng hôm sau cảnh sát đã tóm Thùng Gỗ để thẩm vấn.


Trong cuộc thẩm vấn, Thùng Gỗ giải thích rằng hắn đã bị quản lý của phòng hòa nhạc khiêu khích. Đó là lí do câu chuyện Bạo Lực biến thành đàn Violins xuất hiện trên báo địa phương, và Thùng Gỗ đã trở thành một trò cười khắp nơi ở Braås. Trong cơn giận dữ, ngay sau đó hắn quyết định đốt kiôt tiếp theo thay vì chỉ phá vỡ cửa. Điều này khiến chủ kiôt người Thổ Nhĩ Kì-Bungari ngủ trong kiôt của mình để chống trộm suýt mất mạng. Thùng Gỗ đánh mất cái găng tay kia của mình tại hiện trường gây án (nó cũng được ghi địa chỉ chu đáo như cái găng tay đầu tiên), và chẳng bao lâu sau hắn thấy mình bị tống vào tù lần đầu tiên. Đấy là nơi hắn gặp Ông Chủ cũng đang chịu án của mình.


Thùng Gỗ quyết định tốt nhất là bỏ Braås và cả bạn gái của mình. Cả hai dường như chỉ mang lại cho hắn rủi ro.


Nhưng nhóm Bạo Lực vẫn tồn tại, và vẫn giữ cái áo jacket sai chính tả. Tuy nhiên, Câu lạc bộ sau đó đã thay đổi lĩnh vực hoạt động của nó. Bây giờ nó tập trung vào ăn cắp xe hơi và điều chỉnh đồng hồ côngtơmét. Hay như chỉ huy mới của nhóm, em trai của Thùng Gỗ, từng nói: "Chẳng có gì làm cho một chiếc xe đẹp hơn là đột nhiên nó chỉ còn một nửa số dặm.”


Thùng Gỗ họa hoằn cũng liên lạc với em trai mình và cuộc sống cũ, nhưng không muốn trở lại đó.


- Đ. mẹ nó, - đấy là diễn tả cô đọng của Thùng Gỗ về ký ức đời mình.


Phải nghĩ theo cách mới cũng khó khăn chẳng kém việc nhớ quá khứ. Trong trường hợp đó tốt nhất là làm một chai bia thứ ba và sau đó, theo lệnh của Ông Chủ, nhận phòng tại khách sạn.


**


Trời gần như tối đen khi Chánh Thanh tra Aronsson với người huấn luyện chó và Kicki (con chó cảnh sát) đến làng đúc Aker, sau khi đi bộ dọc theo đường sắt từ Vidkärr.


Con chó đã không phản ứng với bất cứ thứ gì trong lúc đi bộ. Aronsson tự hỏi liệu nó thực sự ý thức rằng họ đang làm việc, chứ không phải là đi dạo buổi tối. Nhưng khi bộ ba đã đến chỗ chiếc xe goòng bị bỏ rơi, con chó dừng lại chăm chú, hoặc có vẻ thế. Rồi nó nhấc một chân lên và bắt đầu sủa. Aronsson khấp khởi hi vọng.


- Điều đó có nghĩa gì không? - Ông hỏi.


- Vâng, để nhẹ nhàng diễn tả cái gì đó, - người huấn luyện chó đáp.


Và sau đó ông giải thích rằng Kicki có những cách khác nhau tùy thuộc vào những gì nó muốn nói.


- Chà, thế thì con chó muốn nói gì với cái đó! - Chánh Thanh tra Aronsson nôn nóng nói và chỉ vào con chó vẫn còn đứng trên ba chân và sủa.


- Điều đó, - người huấn luyện chó đáp, - có nghĩa là đã có một người chết trên xe goòng.


- Một người chết? Một cái xác?


- Một xác chết.


Chánh Thanh tra Aronsson hình dung trong đầu rằng thành viên Never Again đã giết chết cụ già trăm tuổi xấu số Allan Karlsson. Nhưng sau đó thông tin mới này được ráp nối với những gì đã thu thập được.


- Nó phải là ngược lại, - ông lẩm bẩm và cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ.


***


Người đẹp phục vụ thịt băm và khoai tây với dâu chua nghiền, kèm cả bia và tiếp theo là một ly rượu Gammaldansk. Các vị khách đói ngấu rồi, nhưng trước tiên họ vẫn muốn biết mình đã nghe con thú nào rống lên trong chuồng.


- Đó là Sonya, - Người Đẹp đáp. - Con voi của tôi.


- Voi? - Julius thốt lên.


- Voi? - Cụ Allan hỏi.


- Tôi thì tôi nhận ra tiếng đó, - Benny nói.


Cựu chủ nhân quầy bánh kẹp đã bị sét đánh từ cái nhìn đầu tiên. Và bây giờ, nhìn lần thứ hai, vẫn chẳng có gì thay đổi. Người phụ nữ tóc đỏ chửi thề luôn miệng với thân hình đầy đặn này dường như vừa bước ra từ tiểu thuyết của Paasilinna! Tất nhiên, tác giả Phần Lan ấy chưa bao giờ viết về một con voi, nhưng Benny nghĩ đấy chỉ là vấn đề thời gian.


Con voi đã xuất hiện vào lúc sáng sớm trong vườn Người Đẹp để bứt táo. Nếu có thể nói chuyện, nó sẽ kể rằng buổi tối trước đó nó đã bỏ trốn từ một rạp xiếc ở Växjö tìm cái gì đó để uống, vì người giữ voi cũng đang làm thế trong thành phố, thay vì lo phận sự của mình.


Khi trời tối, con voi đã đến bên bờ hồ Helga và quyết định không chỉ làm dịu cơn khát mà còn xa hơn thế. Tắm mát thích lắm đây, con voi nghĩ thế, và lội trong vùng nước nông.


Nhưng đột nhiên đến chỗ nước sâu, và con voi phải dựa vào khả năng di truyền của mình để bơi. Voi nói chung là không suy nghĩ logic được như người, và con voi này là một ví dụ điển hình vì nó quyết định bơi 2,5 km về phía bên kia vịnh để lên bờ, thay vì chỉ cần vòng lại bơi bốn mét vào bờ.


Logic của voi dẫn đến hai hậu quả. Một là con voi nhanh chóng bị coi là đã chết sau khi những người ở gánh xiếc và cảnh sát đã theo dấu vết nó tới tận hồ Helga và đến chỗ nước sâu 15 mét. Hai là con voi, vẫn sống nhăn, trong bóng đêm đã mò đến tận vườn táo của Người Đẹp mà không có ai nhìn thấy nó dọc đường.


Chuyện đầu, tất nhiên Người Đẹp không biết, nhưng sau đó cô có thể hiểu ngay những gì đã xảy ra khi đọc trên báo địa phương về một con voi đã biến mất và bị coi là đã chết. Người Đẹp nghĩ rằng khó mà có nhiều voi xổng chuồng chạy quanh đây, nhất là vào cùng một thời điểm, cho nên con voi đã chết và con voi vẫn sống nhăn này chắc là một.


Người Đẹp bắt đầu đặt tên cho con voi. Nó trở thành Sonya, lấy tên thần tượng Sonya Hedenbratt của cô. Tiếp theo đó là các cuộc đàm phán giữa Sonya và Buster, con chó giống bécgiê, phải mất vài ngày trước khi cả hai có thể hòa thuận với nhau.


Mùa đông sau đó là một cuộc tìm kiếm bất tận thức ăn cho Sonya tội nghiệp, ngốn đúng như một con voi. Vừa may, cha của Người Đẹp mới qua đời, để lại tài sản 1 triệu crown cho con gái duy nhất của mình (khi về hưu hai mươi năm trước, ông đã bán nhà máy sản xuất bàn chải đang ăn nên làm ra của mình và sau đó trông nom đồng tiền khá tốt). Người Đẹp bỏ việc tại phòng khám của bác sĩ địa phương ở Rottne và làm mẹ toàn thời gian cho một con chó và một con voi.


Lại sang xuân, Sonya có thể tự kiếm thức ăn với cỏ và lá, và rồi chiếc Mercedes lái vào sân, chuyến thăm viếng đầu tiên kể từ khi người cha, Chúa ban phước cho linh hồn ông, đến thăm con gái của mình từ hai năm trước. Người Đẹp nói rằng cô không hay cưỡng lại số phận nên chẳng bao giờ cố gắng giữ bí mật về Sonya với người lạ.


Cụ Allan và Julius ngồi lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Người Đẹp, nhưng Benny hỏi:


- Nhưng làm sao mà Sonya rống thế? Anh chắc chắn là nó bị đau ở đâu đó.


Người Đẹp trố mắt ngạc nhiên:


- Làm sao mà anh có thể nghe thấy được?


Benny không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, bác đã cắn một miếng thức ăn đầu tiên để lấy thời gian suy nghĩ. Sau đó, bác nói:


- Anh gần như là một bác sĩ thú y. Em muốn nghe kể dài hay ngắn?


Tất cả đều nhất trí kể dài đi, nhưng Người Đẹp khẳng định đầu tiên cô và Benny sẽ đi vào chuồng và người “gần như là bác sĩ thú y” sẽ xem xét cái chân trước bên trái bị đau của Sonya.


Cụ Allan và Julius ngồi lại bàn ăn, cả hai tự hỏi làm sao mà một bác sĩ thú y với túm tóc đuôi ngựa lại có thể thành ra một người bán bánh kẹp thảm hại ở một nơi khỉ ho cò gáy huyện Södermanland. Một bác sĩ thú y để tóc đuôi ngựa ư, ngẫu nhiên thật, nó có nghĩa gì chứ? Thời gian cứ gây nhầm lẫn. Với Bộ trưởng Bộ Tài chính Gunnar Strang thì khác, vào thời hoàng kim ngày ấy, nhìn từ xa đã có thể đoán được ai làm nghề gì. Bộ trưởng Tài chính Gunnar Strang để tóc đuôi ngựa, Julius cười khúc khích. Điều đó thực sự đáng kể đấy…


Benny khám cho Sonya tội nghiệp bằng bàn tay vững chắc, hồi trước bác đã làm tương tự khi đi thực tập ở Sở thú Kolmården. Một cành cây gãy đã găm dưới móng chân thứ hai, và khiến một phần bàn chân nó sưng lên. Người Đẹp cố gắng rút cành cây ra, nhưng không đủ mạnh. Benny chỉ mất vài phút để lấy nó ra với một cái kẹp và trò chuyện dỗ dành Sonya. Nhưng bàn chân của con voi bị sưng lên.


- Mình cần thuốc kháng sinh, - Benny cho biết. - Khoảng 1 kg.


- Nếu anh biết cái gì cần thì em sẽ kiếm được, - Người Đẹp nói.


Nhưng mua thuốc thì phải đến Rottne vào giữa đêm, và trong lúc chờ thời gian trôi qua, Benny và Người Đẹp trở lại bàn ăn.


Họ ăn rất ngon miệng, tắm trong bia và Gammaldansk, tất cả trừ Benny chỉ uống nước trái cây. Sau khi no nê, họ chuyển vào phòng khách, đến chỗ ghế bành bên lò sưởi, và đòi Benny giải thích vì sao mà bác gần như là bác sĩ thú y.


Bắt đầu bằng chuyện Benny và cậu anh trai lớn hơn một tuổi, Bo, cả hai đều lớn lên ở Enskede, phía nam gần Stockholm, đến nghỉ hè với bác Frank ở Dalarna. Bác Frank, người luôn được gọi là Frasse, là một doanh nhân thành công, người sở hữu và điều hành một số công ty địa phương khác nhau. Bác Frank bán tuốt tuột từ xe tải lớn đến hòn sỏi và đủ thứ ở giữa. Ngoài ăn và ngủ, công việc là niềm đam mê lớn của ông. Ông từng có một vài mối tình dang dở sau lưng, nhưng tất cả các bà các cô đều mệt mỏi vì bác Frasse chỉ biết có mỗi công việc, ăn ngủ (và tắm vào ngày Chủ nhật).


Dù sao, mùa hè những năm 60 Benny và Bo đã được bố gửi đến chỗ bác Frasse, vì trẻ con cần không khí trong lành. Chẳng biết hai đứa trẻ có được thế không, bởi vì Benny và Bo đã nhanh chóng được đào tạo để kiểm tra các máy nghiền đá lớn tại hố sỏi của bác Frasse. Các cậu bé thích làm việc ở đó, mặc dù công việc nặng nhọc, và trong hai tháng, chúng phải hít thở bụi đá chứ không phải không khí trong lành. Vào các buổi tối, bác Frasse thường lải nhải các bài giảng đạo đức của mình về:


- Các cháu phải chắc chắn rằng mình sẽ có được một nền giáo dục thích hợp, nếu không các cháu sẽ thành ra như bác đây.


Bây giờ cả Benny và Bo đều nghĩ rằng kết thúc như bác Frasse cũng không tệ, ít nhất là không sao, cho đến khi ông bị nghiền nát nhừ trong chiếc máy nghiền đá của chính mình, nhưng bác Frasse luôn luôn phiền lòng với học vấn hạn hẹp của mình. Ông gần như không biết viết tiếng Thụy Điển, không biết làm tính, chẳng hiểu một chữ tiếng Anh bẻ đôi và rất khó khăn ông mới nói được rằng thủ đô của Na Uy là Oslo, nếu có ai hỏi.


Điều duy nhất bác Frasse biết là kinh doanh. Và ông đã chết trong đống tiền.


Khó nói được chính xác là bác Frasse có bao nhiêu tiền lúc bị nghiền chết. Dù sao thì ông đã bị nghiến nát khi Bo mười chín tuổi và Benny sắp mười tám. Một ngày nọ, một luật sư liên lạc với Bo và Benny, thông báo rằng cả hai đã được nhắc tới trong di chúc của bác Frasse nhưng vấn đề này hơi phức tạp và phải có một cuộc họp.


Vì vậy, Benny và Bo gặp luật sư tại văn phòng luật và phát hiện ra rằng một khoản tiền họ không rõ là bao nhiêu nhưng rất đáng kể đang dành sẵn cho hai anh em vào ngày cả hai đều học xong.


Chưa hết, luật sư sẽ cung cấp cho hai anh em một trợ cấp hàng tháng hào phóng (thường xuyên tăng theo tỉ lệ lạm phát) trong thời gian đi học, nhưng họ không được bỏ học bởi vì nếu thế thì trợ cấp hàng tháng sẽ bị thu hồi, giống như đã xảy ra với người anh trai đã thi tốt nghiệp xong và có thể tự lập được. Dù sao, di chúc còn nhiều thứ, những chi tiết phức tạp tương tự, nhưng tóm lại, nó có nghĩa là hai anh em sẽ giàu có khi cả hai đều học xong.


Bo và Benny ngay lập tức bắt đầu một khóa học bảy tuần về kĩ thuật hàn và luật sư khẳng định rằng theo di chúc như thế cũng đủ, “mặc dù tôi ngờ rằng bác Frank của các cậu có thể nghĩ đến một cái gì đó cao cấp hơn.”


Chuyện xảy ra là Benny nhận ra mình không muốn trở thành thợ hàn và tài thương mại của cậu tồi đến mức cậu thậm chí không có ý định kết thúc khóa học.


Hai anh em tranh luận về việc này một thời gian, cho đến khi Benny nói đến một khóa học về thực vật học tại Đại học Stockholmđể thay thế. Theo luật sư, di chúc cho phép được thay đổi chủ đề học, miễn là không bị gián đoạn.


Thế là Bo sớm hoàn thành khóa thợ hàn của mình nhưng không nhận được một xu của bác Frasse vì Benny, em trai của cậu vẫn còn đang học. Chưa hết, luật sư ngay lập tức rút trợ cấp hàng tháng của Bo, theo điều kiện trong di chúc.


Tất nhiên điều này có nghĩa là hai anh em đã trở thành kẻ thù thực sự. Và khi Bo, trong một cơn say rượu lú lẫn, đập vỡ chiếc xe máy 125 phân khối Benny mới mua (bằng tiền trợ cấp học tập hào phóng của mình) thì đó là kết thúc của tình anh em hay bất kì sự cảm thông nào.


Bo bắt đầu những giao dịch kinh doanh theo tinh thần của bác Frasse, nhưng lại không có tài năng của bác. Sau một thời gian cậu chuyển đến Västergötland, một phần để có khởi đầu mới cho việc kinh doanh, phần khác để tránh nguy cơ va chạm với cậu em trai chết tiệt của mình. Lúc này Benny vẫn đang dùi mài kinh sử, năm này qua năm khác. Mức trợ cấp hàng tháng, như được giải thích trước đó, rất hào phóng, cho nên bằng cách thay đổi môn học trước khi thi tốt nghiệp và bắt đầu học cái gì đó mới, Benny có thể sống tốt, trong khi ông anh cục cằn và bị chơi khăm cứ dài cổ chờ tiền của mình.


Và Benny cứ tiếp tục như thế suốt ba mươi năm, cho đến một ngày ông luật sư già lụ khụ liên lạc với anh, thông báo rằng tiền trong di chúc đã hết, sẽ không có bất kì khoản phụ cấp hàng tháng nào nữa, và tất nhiên là chẳng có tiền cho bất cứ điều gì khác. Hai anh em, đơn giản là có thể quên chuyện thừa kế, luật sư cho biết. Ông lúc này đã hơn chín mươi tuổi, và hình như sống đến lúc đó chỉ vì bản di chúc, bởi vì ngay vài tuần sau, ông đã chết trên chiếc ghế bành mình vẫn ngồi xem truyền hình.


Nó mới vừa cách đây vài tuần. Benny đột nhiên thấy mình buộc phải tìm việc. Nhưng mặc dù là một trong những người có học vấn tốt nhất ở Thụy Điển, bác thấy rằng thị trường lao động không quan tâm đến số năm kỉ lục mình đã học hành, mà chỉ nhìn vào điểm thi cuối cùng. Bây giờ Benny có ít nhất mười kì thi đại học gần như (nhưng vẫn chưa) hoàn thành, mà vẫn thấy mình buộc phải đầu tư vào quầy bánh mì kẹp để có cái gì đó làm. Benny và Bo tất nhiên đã có liên hệ với nhau qua thông báo của luật sư rằng khoản thừa kế đã được học đến hết sạch! Nhân dịp đó Bo đã tỏ thái độ của mình theo một cách khiến Benny không vội gì đến thăm anh.


Theo dõi câu chuyện của Benny, Julius đâm lo rằng Người Đẹp sẽ hỏi đến những chuyện tế nhị, chẳng hạn như làm thế nào mà Benny lại dính với Julius và cụ Allan.


Người Đẹp không bận tâm với các chi tiết, nhờ bia và Gammaldansk. Thay vào đó, ông nhận thấy, nàng đã đang sắp sửa yêu, ôi cô gái già.


- Thế ngoài suýt thành bác sĩ thú y, anh còn suýt thành gì trong những năm qua? - Cô hỏi với đôi mắt lấp lánh.


Benny cũng hiểu như Julius rằng không nên mô tả quá chi tiết diễn tiến mấy ngày gần đây, vì thế bác rất cảm kích câu hỏi của Người Đẹp. Nhưng anh không nhớ hết được, bác nói, người ta học hỏi được rất nhiều thứ nếu ngồi ở ghế nhà trường trong suốt ba thập kỉ và thỉnh thoảng làm bài tập ở nhà. Benny biết đại khái rằng mình suýt là bác sĩ thú y, suýt là bác sĩ, suýt là kiến trúc sư, suýt là kĩ sư, suýt là nhà thực vật, suýt là giáo viên văn, suýt là giáo viên thể thao, suýt là nhà sử học và suýt là một vài thứ nữa. Và để thêm phần màu sắc, bác còn tham dự một vài khóa học ngắn với chất lượng và tầm quan trọng khác nhau. Người ta có thể có thể xem bác là một con mọt sách bởi vì đôi khi bác học hai khóa cùng một lúc.


Sau đó Benny nhớ ra một cái khác mà bác suýt thành, và suýt quên mất. Thế là bác đứng lên, đối diện với Người Đẹp, và ngâm một câu thơ Thụy Điển:


Từ cuộc sống ăn mày ảm đạm,


Từ nỗi cô đơn, anh bật lên lời hát


Về em, viên ngọc hoàng gia,


Vợ quý của anh, kho báu ngọc ngà.


Tiếp đó là sự im lặng tuyệt đối, ngoại trừ Người Đẹp lầm bầm một câu chửi thề không rõ trong khi má cô đỏ ửng.


- Erik Axel Karlfeldt, - Benny giải thích. - Với những lời đó, anh muốn cảm ơn em vì bữa ăn và chỗ ngủ. Hình như anh chưa nói rằng anh cũng suýt nữa thành chuyên gia văn học nhỉ?


Rồi Benny dấn thêm một bước, có lẽ hơi quá xa khi hỏi Người Đẹp liệu cô có muốn nhảy trước lò sưởi, bởi vì cô nhanh chóng nói không, chua thêm rằng ngu vừa thôi chứ ai lại ngu quá. Nhưng Julius nhận thấy rằng Người Đẹp đang khoái. Cô mở khóa chiếc áo choàng, chỉnh trang sao cho hấp dẫn nhất trước Benny.


Sau đó cụ Allan rút về đi ngủ trong khi ba người còn lại chuyển sang uống cà phê, với cognac nếu ai thích. Julius hớn hở đòi cả hai, trong khi Benny chọn một nửa thôi.


Julius hỏi Người Đẹp đủ thứ về trang trại và câu chuyện riêng của cô, một phần vì ông tò mò, phần khác vì ông muốn bằng mọi giá tránh né chủ đề họ là ai, đi đâu, và tại sao. Nhưng ông không phải lo lắng về điều đó bởi vì Người Đẹp bây giờ đã nổi hứng nói chuyện về thời thơ ấu của mình, về người đàn ông cô kết hôn khi mười tám và đuổi ra khỏi nhà mười năm sau đó (đoạn đó cô chửi thề nhiều hơn), về chuyện chưa bao giờ có con, về Trang trại Bên Hồ đã từng là nhà nghỉ mùa hè của cha mẹ cô trước khi bà mẹ qua đời cách đây bảy năm và cha cô đã cho Người Đẹp làm của hồi môn, về công việc hết sức nhàm chán làm nhân viên tiếp tân tại phòng khám ở Rottne, về khoản thừa kế bắt đầu sắp cạn, sắp đến lúc phải giải tán và nghĩ ra một cái gì đó khác.


- Ý em là, em đã bốn mươi ba, - Người Đẹp nói. - Thò mẹ nó nửa chân xuống mộ rồi.


- Tôi không thể tin được điều đó, - Julius nói.


**


Người huấn luyện cho Kicki những hướng dẫn mới và nó bắt đầu di chuyển khỏi chiếc xe goòng đánh hơi một lúc. Chánh Thanh tra Aronsson hi vọng rằng các xác chết được nhắc tới sẽ lộ ra ở đâu đó, nhưng chỉ sau ba mươi mét trong sân của nhà máy, Kicki bắt đầu đi vòng tròn, dường như tìm kiếm hú họa, trước khi nhìn người huấn luyện một cách đầy biểu cảm.


- Kicki nói nó xin lỗi, nhưng nó không thể nói cái xác chết đã biến đi đâu, - người huấn luyện chó dịch.


Với thông tin đó, người huấn luyện chó cũng không biết gì chính xác như đáng ra phải thế. Chánh Thanh tra Aronsson hiểu ý câu trả lời là Kicki đã bị mất dấu của tử thi từ chỗ xe goòng. Nhưng nếu Kicki biết nói thì nó đã bảo với ông rằng cái xác chắc chắn được di chuyển vài mét vào khu nhà máy trước khi biến mất. Và đó có thể khiến Chánh Thanh tra Aronsson bắt đầu điều tra các phương tiện đã rời khỏi xưởng đúc vài giờ trước. Câu trả lời chỉ có một: một chiến hạm có toa moóc đi Gothenburg, để dỡ hàng ở cảng. Nếu biết thì cảnh sát có thể đã được thông báo và chặn nó ở E20 hay nơi nào đó gần Trollhättan. Nhưng bây giờ cái xác đã được xuất ngoại.


Gần ba tuần sau đó, một nhân viên bảo vệ người Ai Cập trẻ tuổi ngồi trên chiếc xà lan ra khỏi kênh đào Suez. Anh ta khó chịu với mùi hôi thối bốc lên từ chỗ hàng hoá. Cuối cùng, không chịu nổi, anh ta nhúng ướt một miếng giẻ, quấn quanh mũi và miệng mình. Ở một trong các hộp gỗ, anh đã tìm thấy lời giải thích. Có xác chết đã thối rữa một nửa.


Người thủy thủ Ai Cập nghĩ một lúc. Anh ta không định để cái xác thối đó hủy hoại nốt phần còn lại của cuộc hành trình. Bên cạnh đó, chắc chắn anh ta sẽ bị cảnh sát ở Djibouti thẩm vấn, mà ai cũng biết cảnh sát ở Djibouti thì thế nào rồi.


Chuyển cái xác cũng không phải là một ý tưởng dễ chịu gì nhưng cuối cùng anh ta đi đến quyết định. Đầu tiên, anh móc hết các túi xem có gì giá trị - thì cũng phải được cái gì đó sau rắc rối này chứ - rồi sau đó anh đẩy cái xác xuống biển.


Đấy là đoạn kết vì sao gã thanh niên người gầy gầy, tóc dài vàng hoe và nhờn bóng, bộ râu lởm chởm, mặc chiếc áo khoác vải bò với dòng chữ Never Again trên lưng, lại rơi tõm xuống thành thức ăn cho cá Biển Đỏ.


**
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom