• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 128-130

Chương 128: Soi mói người livestream

Lần này, sản phẩm mà Song Diệp đang livestream chính là kem dưỡng gây ra vụ tranh cãi lần trước, nhưng lần này không những hướng đến đối tượng khách hàng là phụ nữ mang thai mà còn hướng đến rất nhiều khách hàng nữ ở các độ tuổi khác nhau nữa.

Không những vậy, để làm giảm sự đối lập giới tính, tập đoàn Song Diệp còn đưa ra sản phẩm dành cho nam.

"Loại kem dưỡng này của chúng tôi dành riêng cho nam, đặc biệt là các bạn nam có làn da mẫn cảm, muốn đạt được hiệu quả như mong muốn thì cần thời gian ba tuần..."

Trương Thiên Thu chăm chú giới thiệu, đây vốn chỉ là những câu nói rất đỗi bình thường, vì mỗi loại kem dưỡng muốn phát huy được tác dụng cũng cần thời gian trị liệu nhất định.

Lúc này, các fans bắt đầu chú ý dến các bình luận soi mói ở ô bình luận.

"Hờ, mua kem dưỡng này xong phải dùng ba tuần mới có tác dụng, nhỡ may mà trong thời gian trị liệu có cuộc họp nào gấp thì chẳng phải là toang rồi sao!"

"Bởi vì đây là kem dưỡng chiết xuất từ thuốc đông y, nếu muốn cơ thể và da không bị tác dụng phụ thì đây là cách hiệu quả nhất rồi".

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường vốn đã có sức hút nên vừa lên tiếng đã thuyết phục được không ít các chị em.

"Trời ơi, giọng của chủ tịch nghe hay quá!"

Nhưng người gửi dòng bình luận trước đó vẫn không chịu buông tha: "Vậy thì càng chứng minh được là sản phẩm của các anh không hề có hiệu quả, chẳng bằng hàng của tôi ấy!"

Lúc này, Nhậm Kiến Tường mới chợt nhận ra, chắc người này đến đây để khiêu khích đây!

Trương Thiên Thu nhận ra điều này xong cũng chau màu, dặn trợ lý đi điều tra thân phận đằng sau ID này.

"Này anh bạn, nếu anh có sản phẩm nào tốt, có thể giới thiệu trong livestream riêng của mình, đây là kênh livestream của tập đoàn chúng tôi, anh làm vậy có thấy bất hợp lý không?"

Trương Thiên Thu nói vậy cũng coi như lịch sự rồi, nào ngờ, người kia lại như bị túm được đằng chuôi, bắt đầu nói những lời khó nghe.

Đúng lúc này, trợ lý cũng về rồi, vẻ mặt hơi khó xử vì ID của người trên chính là người đang livestream ở một trang khác.

Trước đó, họ không tra ra được chuyện người này tối nay cũng livestream giới thiệu mỹ phẩm, hình như còn là người chuyên đại diện cho công ty thẩm mỹ đó.

Cuối cùng, Nhậm Kiến Tường cũng hiểu ra đây là một tên phá đám.

Nhưng người ta cũng đến rồi, sao anh có thể để hắn dễ dàng đi được chứ.

"Mọi người mau đến xem sản phẩm của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ đi, hiệu quả nhanh, chất lượng tốt, so với sản phẩm của bên tập đoàn Song Diệp kia thì còn tốt hơn nhiều".

Quả nhiên, người dùng ID trên chẳng mấy chốc đã bắt đầu quảng cáo cho sản phẩm của mình.

Người xem livestream cũng có chút lay động vì sản phẩm của bên công ty thẩm mỹ Bảo Lệ cũng được rất nhiều người nhắc đến, hiệu quả cũng rất tốt.

Ngẫm nghĩ một lúc, Nhậm Kiến Tường bảo thư ký bên cạnh cầm đến một sản phẩm của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ đến.

"Hình như đây là sản phẩm kem dưỡng chính của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ, hiệu quả cũng giống như lời quảng cáo, tôi cũng muốn xem chất lượng sản phẩm của bên đó như thế nào".

Sau khi mở nắp ra, Nhậm Kiến Tường ngửi thấy một mùi thơm rất nồng, bất giác chau mày.

"Thường thì mấy loại kem dưỡng vì muốn kéo khách nên đã cho thêm ít tinh dầu thơm, nhưng mùi nồng như sản phẩm này thì đây là lần đầu tôi thấy".

Người kia im lặng một lúc rồi bắt đầu đá đưa: "Không lẽ sản phẩm của công ty các anh không thêm tinh dầu thơm sao?"

Nhậm Kiến Tường lấy sản phẩm của mình ra, mở nắp ra rồi so sánh với sản phẩm của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ.

So với kem dưỡng của công ty thẩm mỹ của công ty Bảo Lệ, sản phẩm của Song Diệp có màu nhạt hơn khá nhiều.

Nhậm Kiến Tường kiên nhẫn giải thích: "Tôi từng học y thuật nên biết làm thế nào để chiết xuất được tinh dầu thơm ở thực vật, tôi không cần biết sản phẩm này của họ có hiệu quả như nào, nhưng chắc chắn bên trong đã cho không ít tinh dầu thơm, nếu sử dụng một thời gian dài thì rất hại cho da".

Cùng lúc đó, Trương Thiên Thu vì muốn lời nói của Nhậm Kiến Tường càng đáng tin đã gọi một vài fans đến.

Họ sẵn sàng sử dụng hai sản phẩm kem dưỡng này với tư cách là tình nguyện viên.

Thời gian khoảng năm phút, kết quả rất rõ rệt.

Fan dùng sản phẩm của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ hơi khó chịu, nói là kem dưỡng nhưng thực ra ngoài mùi hương nồng nặc ra thì chẳng có hiệu quả gì khác.

Những cô gái sử dụng sản phẩm của tập đoàn Song Diệp thì lại không nỡ rửa lớp kem vừa bôi lên mặt.

“Tôi thấy sản phẩm này khá đắt, nhưng cũng rất đáng tiền", fan đưa ra đánh giá.

Đám hóng chuyện và fans đương nhiên cũng nhìn ra được hiệu quả của kem dưỡng mà hai tình nguyện viên dùng.

Người có ID bình luận soi mói ban nãy cũng mất tăm mất tích, Nhậm Kiến Tường cũng không thèm quan tâm nữa.

Buổi livestream đã thành công mỹ mãn, nhờ có sức cuốn hút của Nhậm Kiến Tường và chất lượng cao cấp của sản phẩm tập đoàn Song Diệp đã thu hút được đông đảo các fans.

Sau buổi livestream, Nhậm Kiến Tường thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy Trương Thiên Thu hớt hải cầm điện thoại chạy tới.

“Ban nãy, chúng ta làm vậy đã đắc tội với người ta rồi!", Trương Thiên Thu cười sầu não, hấp tấp nói.

Sau đó, Nhậm Kiến Tường mới nhìn rõ thông tin trên điện thoại.

Nhà thiết kế sản phẩm của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ là chuyên gia hội chẩn nổi tiếng ở Đông y dược đường, tên là Lưu Đức Nhân, thấy Nhậm Kiến Tường chê bai sản phẩm của mình thì hết sức khó chịu, đăng bài công khai khiêu chiến trên Facebook.

Cùng với đó là công ty đó cũng chia sẻ chuyện này, chẳng mấy chốc đã lên top tìm kiếm, thu hút không ít sự quan tâm của cư dân mạng.

"Xem ra, ý của ông ta là muốn đọ tài y học với anh đấy".

"Đọ tài? Chuyên gia này muốn đọ tài như nào chứ?", Nhậm Kiến Tường bắt đầu hào hứng.

"Thấy phần đầu nói là dạo gần đây, Đông y dược đường nhận một cô gái có làn da bị tổn thương rất nghiêm trọng, sẵn lòng bỏ giá cao thuê chuyên gia chữa trị, xem ra chuyên gia Lưu muốn lấy cô gái này ra làm thí nghiệm".

Nói đến đây, Trương Thiên Thu có hơi mất tự nhiên, Nhậm Kiến Tường cũng cảm thấy vô cùng phản cảm.

“Bỏ đi, nếu vì cứu người thì đồng ý cũng được, nhưng chuyên gia Lưu Đức Nhân này đúng là không biết tôn trọng đời tư của người khác", Nhậm Kiến Tường bức xúc nói.

Chẳng bao lâu sau, cuộc thách đấu giữa hai công ty đã thu hút được sự quan tâm theo dõi của rất nhiều fans, thậm chí cả hội phó Trần và Long Thiên Ngạo cũng lắm chuyện, hỏi một câu.

“Nhìn qua là biết công ty thẩm mỹ Bảo Lệ đó là công ty sản xuất dây chuyền, không cần thiết phải so đo với bọn họ", Long Thiên Ngạo cứ tưởng Nhậm Kiến Tường nhỏ mọn, hay để bụng.

Nhậm Kiến Tường lại không nghĩ vậy, nói: "Họ thích làm ầm chuyện thì mặc họ, nhưng nếu có thể chữa khỏi cho cô gái có làn da tổn thương kia thì lại là một chuyện tốt!"

Long Thiên Ngạo im lặng một lúc.

"À, bố tôi bảo tôi hỏi anh, thuốc trị liệu mà lần trước anh ký thỏa thuận với bố tôi làm tới đâu rồi?"

Đây mới là mục đích chính của Long Thiên Ngạo khi gọi điện thoại đến.

“Vẫn đang trong quá trình nghiên cứu điều chế, trước mắt vẫn đang thử nghiệm", Nhậm Kiến Tường vẫn rất bình thản: "Thiên Ngạo, anh cần gấp à?"

Long Thiên Ngạo không hề giấu giếm, nói luôn: "Biên giới hay xảy ra chuyện, bố tôi không yên tâm nên mới giục anh đẩy nhanh tiến độ".
Chương 129: Đắp mặt nạ

Nhậm Kiến Tường đồng ý, cúp điện thoại sau đó lại gửi tin nhắn cho bộ nghiên cứu bên kia.

Thời gian mà Lưu Đức Nhân hẹn với Nhậm Kiến Tường là một ngày sau, bởi vì chuyện này xuất hiện trên bảng tìm kiếm nhiều nhất, cho nên có không ít người quan tâm.

Nhiều kênh truyền thông mang máy quay đến phía ngoài Đông y đường, chờ cô gái có da thịt thối rữa trong tin đồn.

Khi Nhậm Kiến Tường đến nơi, ở hiện trường đã đông nghịt, không ít người cũng đến hóng chuyện.

Tần Vũ đi theo Nhậm Kiến Tường, thấy vậy cũng cau mày.

“Lúc này, phụ nữ khắp thế giới đều đã biết làn da cô gái này ra sao rồi, rõ ràng cô gái này là bệnh nhân, nhưng lại bị người ta coi như công cụ thu hút sự chú ý, quá xấu xa”.

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ thở dài, tránh đám người đi vào Đông y dược đường.

Nhưng điều anh hoàn toàn không ngờ là sự vững vàng cương trực của dược Đông y dược đường thấp hơn không biết bao nhiêu lần so với tưởng tượng của họ.

Cho dù bên trong dược đường cũng có không ít bệnh nhân đang khám bệnh, máy quay của hai kênh truyền thông nhà nước vẫn đặt ở cách đó không xa như cũ.

"Vì tiền, bọn họ đúng là điên rồi!", Nhậm Kiến Tường khẽ lắc đầu.

Lưu Đức Nhân là một ông lão tóc hoa râm, ông ta không có mặt mũi hiền lành như những ông lão bình thường khác, cũng không đầy vẻ chính trực giống như Long Hạo Nhiên, mà có phần hèn hạ bỉ ổi.

Tần Vũ luôn luôn tin tưởng tướng do tâm sinh, nhìn thấy ông già có dáng vẻ thế này, anh ấy lập tức núp ở sau lưng Nhậm Kiến Tường.

Tần Vũ nói khẽ: "Người này có dáng vẻ lấm la lấm lét thế này, thật sự là chuyên gia đáng tin cậy sao?"

Nhậm Kiến Tường không kịp ngăn cản Tần Vũ.

Họa từ trong miệng mà ra!

"Ây da! Không ngờ người của tập đoàn Song Diệp cũng nói năng mạnh miệng quá nhỉ, lại dám nghi ngờ chuyên gia Lưu Đức Nhân của chúng tôi!"

Sau lưng vọng tới một giọng nói móc mỉa, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ quay đầu lại nhìn, là một thanh niên dáng dấp ôn hòa nho nhã, chẳng qua lời nói lại hoàn toàn không như vậy.

Tần Vũ cảm thấy người này hơi quen, theo bản năng nhìn lại hướng gian phòng ghi lý lịch sơ lược những danh nhân mà mình vừa thấy, tìm được bóng dáng thanh niên này.

Hắn là tổng giám đốc của công ty thẩm mỹ Bảo Lệ!

Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ: "Chúng tôi cũng không có ác ý, lời chúng tôi vừa nói đúng là không thỏa đáng, chúng tôi gửi lời xin lỗi đến giáo sư Lưu Đức Nhân!"

Tần Vũ muốn ngăn cản Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường lắc đầu với anh ấy, tỏ ý anh ấy hãy nhìn về phía máy quay cách đó không xa.

Tần Vũ lập tức phản ứng kịp, nếu như mới vừa nãy hai người xảy ra mâu thuẫn, như vậy bên đuối lý chính là bọn họ.

Lúc này còn chưa bắt đầu đánh, mà chưa gì đã vào thế yếu rồi!

Tiểu nhân thâm độc!

Cuối cùng trong lòng Tần Vũ cũng đã hiểu ra!

Vì vậy, anh ấy không nhiều lời nữa, mà ngoan ngoãn đi theo sau lưng Nhậm Kiến Tường.

Lưu Đức Nhân ngồi ở trên ghế cố làm ra vẻ đón nhận cái gọi là phỏng vấn của truyền thông, phô bày hết sức phong thái kiểu bản thân là chuyên gia.

Nhậm Kiến Tường ngồi ở bên cạnh không ai để ý và Tần Vũ lại lộ vẻ khá lúng túng.

Chẳng mấy chốc, cô gái được điều trị kia đã đến, nhưng cô ấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng người người tấp nập trước mặt.

"Giáo sư Lưu, tại sao lại có nhiều người như vậy? Không phải ông đã nói chẳng qua tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ đơn giản thôi sao?"

Giọng nói của cô gái nghe rất rõ ràng, trông dáng dấp chỉ khoảng mười chín tuổi, đối mặt với cảnh tượng nhiều người thế này cô ấy hơi khiếp sợ.

Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường lập tức hiểu ra, cô gái này căn bản không hy vọng nhiều người biết chuyện da mình thối rữa như vậy.

Lưu Đức Nhân giả vờ sờ bộ râu trắng của mình, làm bộ ân cần nói.

"Ôi, Tiểu Thanh, cô cứ yên tâm đi, những người này cũng chỉ tò mò, chờ sau khi tôi chữa khỏi mặt cho cô, bọn họ sẽ cảm thấy ngạc nhiên! Bản thân cô chính là một cô gái xinh đẹp!"

Dù sao cô gái cũng trẻ tuổi, rất nhanh đã bị vài ba lời dỗ ngọt làm yên lòng, im lặng ngồi ở vị trí của mình.

Khi đến đây, vì để che giấu da dẻ thối rữa của mình nên Tiểu Thanh đã mang khẩu trang màu trắng, nhưng vẫn không thể che được phần da lộ ra.

"Trời ạ, da của cô ta đã lỡ loét đến bên tai rồi!"

"Nếu tôi mà là bạn trai cô ta không biết chừng sẽ bị dọa sợ chết mất!"

“Mọi người nói xem người có dáng vẻ xấu như cô ta, sẽ có bạn trai cần đến sao?”



Vốn dĩ, phương hướng của đề tài thảo luận là da của cô gái này, nhưng có không ít người đàn ông xấu xa mượn phương hướng này bắt đầu sỉ nhục cô gái.

Tiểu Thanh cũng không điếc, đương nhiên có thể nghe thấy, cô ấy nhìn về phía Lưu Đức Nhân với vẻ cầu xin sự giúp đỡ.

Lưu Đức Nhân lại giả vờ không nghe, cũng không nhìn.

Tiểu Thanh không thể làm gì khác hơn là tự ti cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn về phía mọi người nữa.

“Lần này, tôi mời bạn bè giới truyền thông và khán giả đến đây, hy vọng mọi người có thể chứng kiến xem, cậu Nhậm Kiến Tường này cũng là tổng giám đốc tập đoàn kinh doanh, cho rằng sản phẩm tôi làm ra không ra gì, nên muốn mượn cơ hội này mời các vị chứng thực”.

Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lưu Đức Nhân với vẻ khó mà tin nổi.

Nhưng bất kể như thế nào, dẫu sao hai vị chuyên gia này đã bằng lòng chữa bệnh giúp mình, Tiểu Thanh vẫn cố nhẫn nhịn, chẳng qua là hốc mắt hơi đỏ ửng.

Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ thở dài, nhưng không giúp được gì.

Không lâu sau, quá trình điều trị bắt đầu, người ra tay trước là Lưu Đức Nhân.

Ông ta thề thốt với người xem, bảo đảm việc điều trị của bản thân sẽ rất nhanh chóng, không quá một giờ sẽ có thể thấy được hiệu quả.

Trước máy quay, Tiểu Thanh bị buộc phải tháo khẩu trang.

Trong đám người lập tức vang lên tiếng kêu la và nôn mửa.

Từng mảng thịt thối rữa lớn từ chóp mũi lan đến bên tai, cả nửa dưới khuôn mặt giống như bị axit tạt qua ăn mòn vậy.

Nhậm Kiến Tường nhíu mày, trong lòng suy nghĩ phải điều trị như thế nào, nhưng anh phát hiện từ khi bắt đầu đến giờ Lưu Đức Nhân cũng không thèm nhìn anh.

Nhậm Kiến Tường trơ mắt nhìn ông ta thoa mặt nạ mà ông ta điều chế lên trên mặt Tiểu Thanh, sau đó vô cùng tự tin tuyên bố mười lăm phút sau tháo mặt nạ xuống, một giờ sau thịt thối rữa sẽ giảm bớt.

Lập tức, Nhậm Kiến Tường đứng ngồi không yên, dựa vào y thuật của anh, vừa nhìn cái mặt nạ kia đã nhận thấy, thật ra là mặt nạ cấp nước thông thường.

Mấy thứ đang đắp ở phía trên, một lớp thảo dược đen nhánh nhìn thấy được, trên thực tế không giúp được gì đối với mặt của Tiểu Thanh.

"Đáng chết! Đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?", Nhậm Kiến Tường nhỏ giọng nói.

Nhưng dáng vẻ nóng nảy thế này của anh ấy qua máy quay của truyền thông lại bị mô tả thành: bởi vì lo lắng Lưu Đức Nhân trị khỏi cho bệnh nhân trước, cho nên mới sốt sắng như vậy.

Nhậm Kiến Tường thật sự muốn cho những người này một cái tát.

Anh cũng không ngồi yên tiếp được, mà đứng phắt dậy đi tới, vén mặt nạ đang đắp trên mặt Tiểu Thanh ra, vứt xuống đất.

“Cậu làm gì vậy?”

Lưu Đức Nhân lớn tiếng chất vấn.

“Ông làm như vậy sẽ hại cô ấy, mặt cô ấy hoàn toàn không thích hợp sử dụng thứ đồ có tính kích thích thế này!”, Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời, Tiểu Thanh liền thét lên một tiếng chói tai dữ dội.

Tất cả mọi người ở đó đều bị một tiếng thét chói tai làm cho sợ hãi, quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh.

Hai tay Tiểu Thanh ôm mặt, đột nhiên ngã nhào từ trên giường xuống đất, kêu lên đau đớn thảm thiết.
Chương 130: Bác sĩ giả

"Mặt của tôi đau quá, đau như sắp rách ra rồi, cứu tôi với!"

Thấy vậy Lưu Đức Nhân hoảng loạn lùi về sau vài bước, sau đó chột dạ giải thích.

"Đây chỉ là tác dụng phụ của sản phẩm thôi, đợi sau khi hết đau thì khuôn mặt của cô sẽ khỏi!"

"Khỏi cái đầu ông đấy!", Nhậm Kiến Tường vả thẳng vào mặt ông ta một câu, sau đó anh và Tần Vũ đỡ Tiểu Thanh ra ngoài.

"Mấy người đừng có đi, để chúng tôi chụp ảnh đã!", mấy tên nhà báo đằng sau không ngừng giơ máy ảnh lên ấn chụp rồi kêu gào.

Nhậm Kiến Tường lạnh lùng quay đầu lại, cơ thể anh toát ra sự nguy hiểm.

"Đây là việc riêng tư của bệnh nhân, chưa nói đến chuyện mấy người nhận lời phòng khám vô lương tâm này đến quay chụp đưa tin về việc riêng của bệnh nhân là hành vi vi phạm pháp luật, trong lúc bệnh nhân đang đau khổ nhất thì mấy người lại không màng tới đạo đức nghề nghiệp đòi quay chụp cho bằng được, thử hỏi xem lương tâm của mấy người có cắn rứt không hả?"

Nhậm Kiến Tường thẳng thắn nói khiến mấy người quay phim chụp hình vội vàng lùi lại về sau mấy bước, không cẩn thận làm rơi mất ống kính xuống đất.

"Ấy! Ống kinh của tôi, mấy chục nghìn tệ đó!"

Tên nhiếp ảnh kia khóc rống lên, ôm lấy ống kính của mình than trách thảm thiết.

Nhưng đáng tiếc là không ai thấy, vừa rồi Nhậm Kiến Tường đã nhân lúc tên nhiếp ảnh kia không chú ý, lặng lẽ bắn ra một chút chân khí.

Ống kính lập tức vỡ làm mấy miếng.

"Mau đi thôi, chẳng được bao lâu đâu, cậu canh ở cửa nhé để mình xem thử có cứu được khuôn mặt của cô gái này không", Nhậm Kiến Tường quay đầu lại dặn dò Tần Vũ.

Tần Vũ gật đầu đứng chặn ở cửa để đưa Tiểu Thanh vào phòng trị liệu.

Khuôn mặt Tiểu Thanh đã bắt đầu chảy mủ, xem ra da mặt vốn đã trầm trọng của cô ấy đã kích ứng mãnh liệt với chiếc mặt nạ vừa rồi.

"Chuyên gia, mặt của tôi còn cứu được không?", bây giờ mặt của Tiểu Thanh vừa đau vừa ngứa, cô ấy vừa muốn cho tay lên mặt gãi vừa sợ để lại sẹo.

Nhậm Kiến Tường giữ lấy đôi tay của cô ấy ra hiệu cho cô ấy không động đậy, đồng thời bảo cô ấy nằm xuống giường bệnh, sau đó anh lấy ra một hàng kim bạc.

Theo anh thấy, mặt của Tiểu Thanh ra nông nỗi này có lẽ vì lúc nhỏ đã động vào thứ gì đó có độc.

Nếu muốn chữa lành khuôn mặt này thì phương pháp tốt nhất là đẩy độc tố ra.

"Một lát nữa sẽ hơi đau nhưng sau khi đau xong mặt của cô sẽ khỏi hoàn toàn, cô nhất định phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không được đưa tay lên gãi!"

Nhậm Kiến Tường nghiêm túc nói.

Không biết có phải vì giọng nói của Nhậm Kiến Tường đem lại cho Tiểu Thanh cảm giác an toàn không mà Tiểu Thanh không còn giãy dụa nữa, nhẫn nhịn túm chặt lấy ga trải giường.

Nhậm Kiến Tường nhanh chóng ra tay, từ từ châm kim bạc vào mặt Tiểu Thanh, mỗi một lần kim đâm xuống Tiểu Thanh lại kêu rên đau đớn.

"Đau quá, chuyên gia! Bao lâu nữa vậy? Tôi sắp không chịu nổi rồi!", Tiểu Thanh vừa khóc vừa nói.

"Đừng khóc, trong nước mắt có có thành phần muối sẽ càng làm da bị kích ứng đó".

Tiểu Thanh không trả lời nữa, cô ấy đau đến mức ngất lịm đi rồi.

Nhậm Kiến Tường vừa lo vừa xót, cô gái này chắc vẫn đang đi học vậy mà lại tin những lời dối trá của Lưu Đức Nhân khiến việc điều trị khuôn mặt bị trì hoãn lâu như vậy.

Nước mủ màu vàng chảy ra, cảnh tượng này thực sự rất ghê người nhưng Nhậm Kiến Tường lại không hề có phản ứng gì.

Anh cẩn thận tránh những vị trí dễ để lại sẹo trên khuôn mặt, cố gắng loại bỏ hết những chỗ thịt thối rữa.

Sau đó anh đưa tay đặt lên tay Tiểu Thanh rồi truyền chân khí vào cơ thể cô ấy.

Một chất lỏng màu đen chảy ra từ chỗ thịt bị thối rữa.

Đây chính là độc mà Tiểu Thanh bị nhiễm.

"Như vậy là ổn rồi, lát nữa bảo Tần Vũ kê cho cô bé vài đơn thuốc là được", Nhậm Kiến Tường thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này bên ngoài đã bùng nổ vì hành động vừa rồi của Nhậm Kiến Tường.

"Anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn Song Diệp phải không? Tôi muốn hỏi tại sao tổng giám đốc của các anh lại cưỡng chế làm gián đoạn quá trình trị liệu của giáo sư Lưu Đức Nhân vậy!"

Tần Vũ không nói gì, anh mong bản thân sẽ không vạ miệng để liên lụy tới Nhậm Kiến Tường, kết quả cuối cùng phải chờ đến khi kết thúc quá trình trị liệu mới có thể quyết định được.

Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, cửa phòng trị liệu cuối cùng cũng mở ra rồi.

Nhậm Kiến Tường bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, bên cạnh là Tiểu Thanh đã hồi phục lại được tinh thần.

Điều làm mọi người kinh ngạc đó là khuôn mặt của Tiểu Thanh không còn bị thối rữa nữa, chỉ còn những mảng da bị bong tróc thôi.

Cô ấy xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Kiến Tường rồi lại cúi đầu xuống.

Thấy chỗ thịt thối rữa trên khuôn mặt Tiểu Thanh đã biết mất, Lưu Đức Nhân mừng rỡ.

"Nhìn xem, tôi nói rồi mà, mặt nạ của tôi có hiệu quả, chỉ là thằng nhóc này muốn cướp công của tôi nên mới đưa con nhà người ta vào phòng thôi".

Không ngờ Lưu Đức Nhân vừa dứt lời thì Tiểu Thanh đã nói: "Ông nói láo, nếu không có anh Nhậm thì bây giờ mạng sống của tôi cũng không giữ được rồi!"

Đám đông ồ lên kinh ngạc, Lưu Đức Nhân giận tím người.

Sau đó Tiểu Thanh nói hết những gì cô cảm nhận được sau khi Lưu Đức Nhân và Nhậm Kiến Tường chữa trị.

"Anh Nhậm nói với tôi, trêu đời này không có thứ gì dễ dàng cả, nếu vì tham lam đốt cháy giai đoạn mà không màng tới sức khỏe của bản thân thì sẽ là sự đau thương lớn nhất".

Tiểu Thanh dõng dạc nói trước ống kính máy quay của truyền thông.

Lúc đầu Đông y dược đường mời nhiều nhà báo đến đây là vì muốn làm bẽ mặt tập đoàn Song Diệp nhưng không ngờ cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.

Trước mặt nhiều người, nhiều kênh truyền thông như vậy cũng chẳng có cơ hội để ngụy biện.

Khuôn mặt tổng giám đốc công ty thẩm mỹ Bảo Lệ cũng trở lên vô cùng khó coi, vội vàng đổ hết trách nhiệm lên đầu Lưu Đức Nhân.

"Thật ra tôi cũng không biết, thì ra ông Lưu Đức Nhân lại là loại lang băm, làm tổn hại nặng nề đến sản phẩm của công ty chúng tôi".

Tổng giám đốc công ty thẩm mỹ Bảo Lệ bắt đầu chối bỏ trách nhiệm, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.

"Kiến Tường, lần này may mà có cậu đã cứu vớt được danh tiếng của công ty của bọn mình, có nhiều bên truyền thông đưa tin như thế này chắc chắn không lo đến việc tập đoàn Song Diệp sẽ xuống dốc phải không?"

Nhậm Kiến Tường khẽ gật đầu, chóng mặt dựa vào người Tần Vũ.

Đúng lúc này, sau khi Tiểu Thanh được phỏng vấn xong liền lẻn ra chỗ Nhậm Kiến Tường khẽ nói: "Anh Nhậm, tôi có thể mời anh đi ăn một bữa cơm được không?"

Tần Vũ bất lực, bệnh nhân này lại là một bông hoa đào si mê Nhậm Kiến Tường rồi, không thể để cô ấy dính líu gì đến anh mới được.

"Cô Tiểu Thanh, tổng giám đốc Nhậm cậu ấy…"

"Bố ơi, thì ra bố ở đây, con với mẹ tìm bố mãi mà không thấy bố…"

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau hai người, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ lập tức quay đầu lại, thì ra là Diệp Uyên Thư.

Khuôn mặt cô bé sáng rực lên, thấy chỗ nào càng ồn áo càng náo nhiệt càng muốn nhào vào.

Diệp Yến đi đằng sau cô bé, nở nụ cười ấm áp với Nhậm Kiến Tường.

Lúc này Tiểu Thanh đã lặng lẽ rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom