• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Niệm niệm hôn tình (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 66-70

Chương 66

Lục Viện Trưởng nổi giận


“Chuyện gì vậy?” Lục Dung Nhan bật dậy. “Hai người lén lút gặp nhau? Áo cậu sao lại ở chỗ anh ấy? hai người làm cái gì hả?”

Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy lửa bát quái hừng hực trong người.

“Phi phi phi!! Cậu đừng có ở đó nói bậy!” Giang Mẫn vội làm giải t hích: “Bọn tớ cái gì cũng chưa làm, là rất là trong sạch đó! Tớ không như cái ả Khúc Ngọc Khê kia đâu……”

Lục Dung Nhan cười nói: “Vậy sao áo cậu lại ở chỗ người ta?”

Giang Mẫn đành phải kể lại chuyện lần trước gặp Lục Ngạn Sanh cho Lục Dung Nhan, cuối cùng, lại nói: “Chuyện này, chỉ có thể nhờ cậu thôi.”

“Được rồi!”

Lục Dung Nhan sờ sờ cằm, “Bất quá, theo hiểu biết của tớ về anh ấy thì áo này có khả năng không dễ dàng đưa cho tớ đâu.”

“Ý cậu là sao?”

“Nếu anh ấy muốn trả lại cho cậu thì đã sớm liên hệ tớ rồi hoặc đã sớm mang tới bệnh viện cho cậu, nhưng anh ấy không có làm như vậy…”

Chẳng lẽ là, Ngạn Sanh ca vẫn luôn chờ Giang Mẫn chủ động đi tìm mình? Phúc hắc như vậy thật cũng giống như phong cách của Lục Ngạn Sanh!

Lục Dung Nhan đương nhiên không có làm rõ, chỉ đáp ứng cùng Giang Mẫn, “thôi cứ vậy đi! Chuyện áo cậu tớ sẽ tìm thời gian rảnh đi hỏi Ngạn Sanh ca, còn anh ấy có đưa tớ không thì tớ thật cũng không dám bảo đảm.”

“Ừ, cậu giúp tớ hỏi một chút nha!”

“Tiểu Mẫn, kỳ thật Ngạn Sanh ca cùng Khúc Ngọc Khê… Hai người bọn họ thực ra chỉ là hữu danh vô thực, tớ nói vậy, cậu hiểu không? Hai người bọn họ trước giờ chưa từng có quan hệ vợ chồng.”

“…… Không thể nào?” Giang Mẫn nghe thấy tin này thì giật mình, “Sao có thể?”

“Cậu cũng không tin, đúng không? Lúc tớ nghe được cũng không tin! Cậu nói coi, một cặp vợ chồng ở bên nhau ngần ấy năm mà không phát sinh chuyện này chứ? Thậm chí, tớ còn hoài nghi là Ngạn Sanh ca phải chăng là không lên được?”

“Sao có thể! Anh ấy vốn…”

Giang Mẫn định nói Lục Ngạn Sanh vô cùng lợi hại ở phương diện kia, nhưng vừa định nói thì nhớ ra dường như mình trúng chiêu của bạn thân rồi nên bực bội mắng:

“Lục Dung Nhan, giờ cậu muốn gì? Gài tớ phải không?”

Lục Dung Nhan phá lên cười: “Tớ biết hai người k hông đơn giản mà! Cậu nói xem, vấn đề tư mật của người ta mà cậu còn biét tới vậy, thế mà nói hai người không có gì!”

“Tớ biết thì cũng là chuyện trước kia, đâu có liên quan tới hiện tại! Hiện tại bọn tớ là trong sạch mà!”

“Điều tớ vừa nói cũng là sự thật. ngoài tờ hôn thú ra thì bọn họ thật sự không có chút nào quan hệ với nhau.”

Giang Mẫn bần thần, “Thật là không thể tưởng tượng.”

“Cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, đúng không? Nhưng tớ cảm thấy Ngạn Sanh ca kỳ thật là bởi vì trong lòng còn có ai đó, cho nên anh ấy mới không muốn chạm vào Khúc Ngọc Khê.”

“……” Giang Mẫn nghe vậy, lại lâm vào trầm mặc.

Hắn trong lòng có người khác? Ai chứ? Có thể là……

Nhưng, lại sao có thể?!

Giang Mẫn lắc đầu, “Nhưng mà, dù gì họ cũng là vợ chồng, chuyện này cũng không có liên quan tới tớ.”

Cô không muốn mình bị dây vào chuyện đó.

Khúc Ngọc Khê là cái loại tam quan bất chính, hoàn toàn không có luân lý đạo đức, đã đủ làm cho cô khinh thường, cô không nghĩ làm cho bản thân mình trở thành cái loại mình xem thường như vậy.

“Được rồi, đem chuyện của cậu lúc khác tớ khai thác tiếp. tớ cũng có việc cần cậu giúp.”

“Chuyện gì?”

“Thứ tư tuần sau là sinh nhật anh cậu, đúng không? Anh cậu mời tớ ăn cơm!”

“Sinh nhật anh tớ?”

Giang Mẫn sửng sốt một chút. Sinh nhật anh ấy? cái quỷ gì vậy? sinh nhật anh ấy là tháng ba mà!?

“Sao vậy? cậu không nhớ sinh nhật anh mình sao?”

“…Ơ, hình như trí nhớ ngày càng kém.”

Giang Mẫn đành phải thay anh trai lấp liếm.

Nghĩ thầm, chiêu cưa gái này của anh mình thật sự quá xấu rồi, sợ người ta không chịu đi ăn cùng nên dám lấy cớ sinh nhật.

Giang mẫn không nỡ làm lộ, dù sao cũng chỉ có một bữa cơm, cũng không hẳn là chuyện gì to tát.

Khúc Ngọc Khê là cái loại tam quan bất chính, hoàn toàn không có luân lý đạo đức, đã đủ làm cho cô khinh thường, cô không nghĩ làm cho bản thân mình trở thành cái loại mình xem thường như vậy.

“Được rồi, đem chuyện của cậu lúc khác tớ khai thác tiếp. tớ cũng có việc cần cậu giúp.”

“Chuyện gì?”

“Thứ tư tuần sau là sinh nhật anh cậu, đúng không? Anh cậu mời tớ ăn cơm!”

“Sinh nhật anh tớ?”

Giang Mẫn sửng sốt một chút. Sinh nhật anh ấy? cái quỷ gì vậy? sinh nhật anh ấy là tháng ba mà!?

“Sao vậy? cậu không nhớ sinh nhật anh mình sao?”

“…Ơ, hình như trí nhớ ngày càng kém.”

Giang Mẫn đành phải thay anh trai lấp liếm.

Nghĩ thầm, chiêu cưa gái này của anh mình thật sự quá xấu rồi, sợ người ta không chịu đi ăn cùng nên dám lấy cớ sinh nhật.

Giang mẫn không nỡ làm lộ, dù sao cũng chỉ có một bữa cơm, cũng không hẳn là chuyện gì to tát.

“Sinh nhật anh cậu thì tớ phải tặng quà đó, nhưng mà tớ chả biết anh ấy thích gì nên đành nhờ cậu thôi.”

“Ừ, tới đó đi chọn quà cùng nhau!”

“Ok, vậy chiều thứ ba nha, bữa đó rảnh!”

“Ừ vậy đi! Tớ giúp cậu, thì chuyện tớ đừng có mà quên đó!”

“Biết rồi cô nương!”

…………………………………………………………………………………………

Từ sau ngày đó, Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Diễm không gặp lại nhau. Tuy vẫn đi làm bình thường nhưng bệnh viện quá lớn nên muốn chạm mặt nhau cũng khó.

Không gặp thì không gặp, vậy cũng tốt!

Nhưng mà, nếu không gặp thì cô cũng không có cơ hội nói chuyện ly hôn cùng hắn!

Nghĩ tới việc ly hôn, Lục Dung Nhan cảm thấy Lục Ngạn Diễm kiên nhẫn cũng khá tốt, nhiều ngày như vậy mà cũng không chủ động tìm cô nói chuyện này.

Dường như việc ly hôn này chỉ có một mình cô cứ ngồi rối rắm.

Lục Dung Nhan nghĩ mình phải tìm một ngày đến nói chuyện đàng hoàng với hắn! Bàn cả việc quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu…

Lục Dung Nhan phải thừa nhận, Tiêu Tiêu đi theo hắn, cuộc sống các thứ sẽ tốt hơn ở với mình nhiều. Với gia thế của Lục Gia thì Tiêu Tiêu muốn gì thì đều có thể thỏa mãn được. Mà đừng nói là điều kiện sống, tới cả trường mẫu giáo bây giờ Tiêu Tiêu học có khả năng cô cũng không kham nổi.

Lý do rất đơn giản, học phí một học kỳ cả mấy chục vạn, thật sự là cô k hông thể nào kham nổi.

Nhưng mà nếu đ ể Tiêu Tiêu ở cùng Lục Ngạn Diễm, mà mẹ kế là Khúc Ngọc Khê, vậy thì… nghĩ tới đây Lục Dung Nhan thật sự không dám nghĩ nữa.

Chuyện này, thật đúng là rất phiền mà!

Lục Dung Nhan buồn bực gãi gãi đầu, phiền, phiền quá!

“Dung nhan!”

Bỗng nhiên, Lưu chủ nhiệm kêu cô một tiếng, “Nghĩ cái gì đó?”

“A?” Lục Dung Nhan hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại.

Lưu chủ nhiệm liền đem tư liệu trình trong tay cho Lục Dung Nhan, “Đây là tư liệu về khu nằm viện quản lý Lục viện trưởng cần, chút nữa tôi có ca mổ gấp nên cô đưa sang đó hộ tôi nhé!”

“… Ahh, đưa cho Lục viện trưởng?”

“Ừ!”

“À, được ạ.”

Cô có thể cự tuyệt sao? Chủ nhiệm nhờ việc nhỏ như vậy sao cô có thể không biết xấu hổ cự tuyệt.

Cô nhận tài liệu, “Được, để em đi ạ.”

“Cảm ơn!” Lưu chủ nhiệm cảm ơn vỗ vỗ bả vai Lục Dung Nhan.

Nhìn ông, biểu tình quả thực như sắp khóc.

Lục Dung Nhan có chút cạn lời, cũng có chút quá khoa trương đi! Chuyện như vậy thôi mà.

Nhưng mà cô không biết, mấy ngày nay Lục đại viện trưởng thật sự giống như ăn trúng thuóc nổ, túm được ai cũng giáo huấn, đi giao tài liệu cũng bị bác toàn bộ…



Chương 67

Sẽ Đến Đúng Giờ

Giờ Lưu chủ nhiệm cũng không có cách nào khác đành phải để Lục Dung Nhan ra trận.

Sau cùng thì người ta là phu nhân viện trưởng, Lục đại viện trưởng mà có sinh khí thì cũng phải nhìn mặt phu nhân mà áp xuống chứ.

Lục Dung Nhan ôm xấp tài liệu đi về phía văn phòng viện trưởng.

Trợ lý Bạch Thần nhìn thấy cô như nhìn thấy cứu tinh: “bác sĩ Lục, chị tới rồi!”

Lục Dung Nhan ngơ ngác nhìn hắn, “Chuyện gì xảy ra?”

Bạch Thần lôi Lục Dung Nhan sang phòng nước, lại đóng cửa lại, lấm lét hỏi cô: “Dạo gần đây viện trưởng nhà mình làm sao vậy?”

“Sao là sao?”

Lục Dung Nhan càng ngơ ngác.

“Hai người cãi nhau sao?”

“Sao lại hỏi thế?”

“Lục viện trưởng gần đây như ăn thuốc nổ á, gặp người nào chém người đó! Giờ bọn tôi chẳng ai dám héo l ánh trước mặt luôn!”

“…” Lục Dung Nhan có chút cạn lời. Cô nhìn xấp tài liệu trong tay, nháy mắt minh bạch.

Hóa ra là Lưu chủ nhiệm lừa cô qua đây!

“bác sỹ Lục à, dạo gần đây Lục viện trưởng xảy ra chuyện gì vậy? theo lý thuyết, biết mình không sao thì phải vui vẻ chứ? Nhưng mà lại hoàn toàn ngược lại đó! Sau ngày biết kết quả thì ngày ngày đều sặc mùi thuốc súng, mà càng lúc càng nghiêm trọng hơn, nếu không phải cãi nhau với chị thì làm sao vậy?”

‘Làm sao mà tôi biết chứ?”

“Chị thật không biết hả?”

Lục Dung Nhan vẻ mặt vô tội lắc đầu, “Thật không biết.”

“Đó chính là tại chị!!” Bạch thần vỗ đùi.

“…” Cái lý lẽ gì vậy trời?

“Bác sỹ Lục, viện trưởng là chồng của chị, tâm tình anh ấy như vậy, chẳng tốt chút nào, vậy mà chị cũng không biết lý do, chị nói coi, có phải là do chị không chịu quan tâm tới chồng mới thành ra vậy không? Là vợ mà không quan tâm tới chồng, chị nói đi, chồng chị có thể vui hơn sao? Không ăn thuốc nổ mới lạ á!!!”

“……” Lục Dung Nhan cũng thật bội phục Bạch Thần, chuyện đổi trắng thay đen này mà nói trơn tru tới vậy, cô thật đúng là bội phục sát đất!

Hoàn toàn không buồn phản bác!

Đang nói, điện thoại Bạch Thần liền vang lên.

Hắn cầm lên thì thấy là Lục Ngạn Diễm gọi tới.

Hắn sắc mặt hoảng hốt, tuy sợ hãi, nhưng không dám mảy may trì hoãn, vội bắt máy.

“Viện trưởng.”

Ngữ khí, cung cung kính kính.

Lục Dung Nhan nhìn bộ dáng hắn vâng vâng dạ dạ, có chút buồn cười.

Liền nghe Bạch Thần tiếp tục đáp lời: “Dạ dạ dạ! Lập tức mang vào ạ, dạ!”

Cúp máy xong, Bạch Thần nói: “Nhanh nào! Viện trưởng muốn uống cà phê.”

Bạch Thần nói xong liền bắt đầu pha café cho Lục Ngạn Diễm.

“Trợ lý Bạch, hay là tôi đưa tài liệu cho cậu nhé! Cậu thay tôi đưa cho anh ấy đi, đằng nào cậu cũng vào đưa café mà!”

Sau khi nghe Bạch Thần nói, cô cũng không dám ló đầu vào nhìn ai kia.

Kỳ thật, cô cũng muốn nhân lần này mà nói chuyện quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu. Nhưng sau khi nghe trợ lý của hắn miêu tả lại, cô cảm thấy lúc này mà bàn chuyện giành quyền nuôi con này nọ thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, tự tìm đường chết.

Cho nên, vẫn là nên chọn ngày khác đi!

Lục Dung Nhan buông tài liệu chuẩn bị trốn, lại bị Bạch Thần kéo lại, “sao lại thế!!”

“Sao lại không được? trước giờ tài liệu không phải đều đưa hết cho cậu sao?”

Bạch Thần đưa ly cà phê vừa pha cho Lục Dung Nhan: “Viện trưởng phu nhân, coi như tôi cầu xin chị, chị làm ơn giúp tôi đi mà, nha!”

Bạch Thần bộ dạng như muốn khóc, trong y như Lưu chủ nhiệm ban nãy.

“……” Lục Dung Nhan có chút cạn lời.

Bạch Thần nói: “Café cũng làm phiền chị đưa vào nha! Tâm tình viện trưởng chúng ta có thể khôi phục nắng đẹp hay không hoàn toàn nhờ vào chị đó! Viện trưởng phu nhân à! Cả mấy chục mạng người bọn em đều nằm hết trong tay chị đó!”

Lục Dung Nhan run run khóe miệng, nhưng sau cùng vẫn nhận lấy ly café, bổ sung một câu “Không được gọi tôi là viện trưởng phu nhân, kêu tên, hoặc gọi tôi là bác sỹ Lục!”

“Dạ, viện trưởng phu nhân!”

“…” Lục Dung Nhan bất mãn trừng hắn một cái.

Bạch thần vội sửa đúng, “Đúng vậy, bác sĩ Lục!”

“Vậy ổn rồi.”

Lục Dung Nhan ôm tài liệu cùng ly café đi về phía phòng Lục Ngạn Diễm.

“Cốc cốc cốc”

Cô theo lễ phép gõ cửa ba tiếng.

“Vào đi!”

Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan không biết sao, nhưng trong lòng lại vô cớ hồi hộp lên, cô liếm môi dưới, nghĩ lại mình thật sự bị Bạch Thần dọa tới sợ.

Cô lặng lẽ hít sâu, đẩy cửa vào.

Lục Ngạn Diễm tựa hồ rất bận, cũng không ngẩng đầu lên từ laptop mà chỉ nói: “Để café đó đi.”

Lục Dung Nhan đi tới phía trước, để café cách tay phải hắn khoảng nửa met, rồi lại để tài liệu lên mặt bàn, do dự không biết có nên nhắc nhở hắn một câu không, nhưng cuối cùng lại không hé răng, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hắn lúc này tâm tình không tốt, mình vẫn nên chạy nhanh là sáng suốt nhất.

“Đứng lại!”

Lục Ngạn Diễm lạnh lùng lên tiếng.

“……” Lục Dung Nhan trong lòng chùng xuống. Quay đầu lại, nhìn hắn vẫn đang chăm chú nhìn máy tính trước mặt mà không ngước lên nhìn cô.

Liệu hắn có biết là người vào không phải là Bạch Thần mà là cô hay không đây?

Lục Dung Nhan dừng chân, quay người.

Lục Ngạn Diễm vẫn gõ chữ như bay trên bàn phím, hoàn toàn không có ý muốn cùng cô nói chuyện.

Ngay lúc Lục Dung Nhan tính toán xoay người rời đi, nam nhân trước máy tính rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí hờ hững nói: “Cuối tuần về nhà cũ Lục gia ăn cơm chiều.”

“……”

“Không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật. Đừng quên con trai cô còn ở nhà cũ.”

Ngữ khí Lục Ngạn Diễm còn lạnh lùng hơn, nghe cứ như là tiếng băng lanh canh.

Mà những lời này khiến cho Lục Dung Nhan có cảm giác hắn thật sự muốn ly thân cùng mình. Ban nãy, nếu cô nghe không lầm thì hắn nói “con trai cô” chứ không phải “con chúng ta.”

Cũng tốt! Chẳng phải cô muốn vậy sao?

Cô gật đầu, “Biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”

“…… Được.”

Lục Dung Nhan mở cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa khép đã nghe rầm một tiếng, hình như tiếng giấy tờ rơi xuống đất.

Hắn lại ở phát hỏa? Vì cái gì?

Chẳng lẽ tài liệu mình đem vào không dùng được?

Lục Dung Nhan không dám nghĩ thêm, vội vã rời khỏi hiện trường.

Chương 68

Chúng Ta Nào Có Tình Yêu


Cuối tuần, nhà cũ ——

Lục Dung Nhan bởi vì phải trực ở bệnh viện nên khi cô tới nơi mọi người đều đã đông đủ, chờ có cô để dùng bữa.

“Dung Nhan, sao con cứ bận thế! Cả tháng rồi không về nhà, con trai mấy đứa sắp không nhớ hai đứa rồi đó!”

Thôi Trân Ái ngoài miệng oán giận hai câu, hiển nhiên, đối với con dâu mà cả tháng không gặp này cũng có chút nhắc nhở.

Tiêu Tiêu đầy mặt ủy khuất, ở trong ngực Lục Dung Nhan cọ cọ, “Mẹ, con còn tưởng ba mẹ không thèm nhòm ngó tới con nữa rồi!:

“Con nói gì thế!” Lục Dung Nhan áy náy với con. Suốt một tháng qua, cô chăm sóc Lục Ngạn Diễm, cũng không dám tùy tiện gặp mặt con. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô nựng nịu mặt con trai: “Mẹ sao mà không cần con chứ? Một tháng qua mẹ nhớ con vô cùng luôn nhưng mà mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ bận quá! Nhưng mẹ đảm bảo sau này sẽ bồi thường cho con nhé! Được không?”

“Vậy được rồi!” Tiểu gia hỏa ngẩng cao cằm, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi bên kia, ha hả cười, “Nể tình lễ vật ba mua cho con, con tha thứ cho hai người!”

Lục Ngạn Diễm mua quà cho tiểu gia hỏa?!

Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Lục Ngạn Diễm cảm tạ.

Cũng may, hắn suy nghĩ chu đáo.

“Mẹ, con cùng Ngọc Khê có chút lời muốn nói cùng cả nha.”

Lục Ngạn Sanh buông đũa, nhìn thoáng qua cha mình đang ngồi ở đối diện, lại mẹ.

Lục Dung Nhan nghe vậy, thì cũng dưng động tác ăn cơm. Theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn Lục Ngạn Diễm, thấy hắn như chẳng quan tâm, vẫn bình thản ung dung múc canh như chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn cả.

Thực ra, cô cũng đoán được Lục Ngạn Sanh muốn nói chuyện gì. Chắc hẳn nói về chuyện ly dị với Khúc Ngọc Khê mà thôi.

Ánh mắt Khúc Ngọc Khê cũng theo bản năng mà liếc về phía Lục Ngạn Diễm, nhưng thấy hắn không có vẻ gì quan tâm nên ánh mắt không khỏi u ám, mắt lại đảo sang Lục Dung Nhan bên cạnh hắn, ánh mắt lại thêm vài phần sắc lạnh.

“Có nói cái gì thì nói đi!” Lục Nguyên Sơn đã mở miệng, ý bảo Lục Ngạn sanh nói thẳng.

Lục Ngạn sanh gật đầu, ngừng lại mấy giây sau, rồi nghiêm túc nói: “Con cùng Ngọc Khê, định ly hôn!”

“Xoảng---“ Lục Nguyên Sơn đập bàn, quăng đũa rồi nghiêm túc lạnh giọng nói: “Hồ nháo!!!”

Thôi Trân Ái dĩ nhiên cũng bị vấn đề con trai lớn đưa ra khiến cho ngây ngốc, “Mấy đứa… mấy đứa đây là muốn làm cái gì?!!”

Bà cũng buông đũa: “Hai đứa tính khiến mẹ và ba con tức chết à? Trong mắt người trẻ tuổi mấy đứa, ly hôn là trào lưu sao? Im im rồi đòi ly hôn, muốn cái gì hả?”

Tiêu Tiêu nghe bác hai nói muốn ly hôn thì cuống lên: “Bác hai, bác đừng có ly hôn! Bà nội nói, ly hôn là sẽ mất đi người thân nhất của mình! Người ly hôn thì sẽ không còn nhà nữa! Tiêu Tiêu không muốn bác hai với bác gái không có nhà đâu…”

Thằng nhóc nhảy xuống ghế, mắt đỏ lên kéo áo Lục Ngạn Sanh kiểu vô cùng thương bác mình.

Nhìn dáng vẻ của tiểu gia hỏa, trong lòng Lục Dung Nhan đau như cắt. cô không biết nếu cô và hắn ly hôn thì thằng bé sẽ biểu hiện thế nào.

Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thôi Trân Ái nói: “Con nhìn đi! Con nít cũng còn biết ly hôn không tốt, thì sao mấy đứa lại không?! Làm sao? Mỗi ngày không hạnh phúc hả? hay là cuộc sống còn chưa đủ kích thích nên cả đám đều muốn làm loạn đòi ly hôn?”

Lục Dung Nhan biết, Thôi Trân Ái ẩn ý đang muốn nói tới chuyện của cô và Lục Ngạn Diễm.

Lục Ngạn Diễm dường như không quan tâm tới ẩn ý của mẹ, hắn nhìn anh mình nói: “Anh hai, anh nghĩ kỹ chưa?”

“Bọn tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi!” Khúc Ngọc Khê trả lời Lục Ngạn Diễm

Lục Ngạn Diễm trên mặt tựa không có biểu tình gì dư thừa, chỉ gật gật đầu, cùng Lục Ngạn Sanh nói: “Nếu anh chị đã suy nghĩ kỹ thì em ủng hộ hai người!”

Vốn dĩ là hai người không yêu nhau mà lại ép buộc bên nhau thì chẳng hề hạnh phúc!

Chia tay sớm, giải thoát sớm!

“Con ủng hộ thì sao? Mẹ phản đối! Mẹ và ba con đều phản đối!!!” Bà Thôi Trân Ái nhất định kh ông nhượng bộ! “Nếu dám ly hôn, vậy nhìn mẹ chết cho mà xem!”

“Mẹ, làm như vậy không có gì vui!”

Lời này, là Lục Ngạn Diễm nói.

Hắn biết anh trai mình không thích Khúc Ngọc Khê. Nếu thích thì mấy năm nay đã không tìm đủ mọi cớ để không về nhà.

“Mẹ, con và anh ngạn Sanh vốn không yêu nhau! Mẹ cứ mạnh mẽ như vậy, ép bọn con thì chỉ làm cho bọn con ngày càng đau khổ!”

Khúc Ngọc Khê rốt cuộc cũng mở miệng, mắt cô ta đỏ lên, kiên định nhìn về Lục Nguyên Sơn và Thôi Trân Ái bộc bạchquyết tâm. “Dù cho ba mẹ đồng ý hay không, hôn nhân của con và anh Ngạn Sanh vẫn sẽ kết thúc!”

“Các ngươi…… Các ngươi…………”

Bà Thôi Trân Ái bóp trán, ngã ngồi xuống ghế. “Mấy đứa đúng là làm tức chết mẹ mới được mà!”

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lục Dung Nhan vội vàng đứng dậy đỡ Thôi Trân Ái.

Thôi Trân Ái khó chịu xoa huyệt Thái Dương, thở dài, “Được rồi! Hai đứa nhất định phải ly hôn đúng không? Cho mẹ một lý do hai đứa không thể bên nhau, nếu có thể thuyết phục thì ta đồng ý cho ly hôn!”

Kỳ thật việc này đối với Thôi Trân Ái mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất.

“Con không yêu cô ấy!” Lục Ngạn sanh không e dè đáp lại.

Khúc Ngọc Khê cũng nói: “con cũng không yêu anh ấy.”

“Không yêu thì sao?” lý do này hoàn toàn không thuyết phục được Thôi Trân Ái. “Cũng đã mấy năm rồi, chẳng phải vẫn yên ổn sao? Tình yêu thì từ từ bồi dưỡng được mà?! Hai đứa ở chung lâu rồi tự nhiên sẽ có tình yêu! Con xem Ngạn Diễm cùng Dung Nhan, chẳng phải ban đầu cũng thế sao? Hai đứa nó chẳng phải là vì Tiêu Tiêu mới bên nhau sao? Còn hai đứa? chẳng phải tình cảm càng l1uc càng tót sao? Tuy miệng thì đòi chia tay, nhưng ai mà chẳng thấy, trong mắt hai đứa nó đều có đối phương sao! Thời gian có ma lực, có hiểu không?”

“……”



Lục Dung Nhan nghĩ nát nước cũng không nghĩ ra bà lại lấy mình và hắn ra làm ví dụ thực tế, lại còn “Trong mắt có đối phương” buồn nôn vậy mà nói ra được…

Giữa bọn họ có tình yêu khi nào? Nếu có tình yêu, thì sao lại tới nông nỗi này?

Chương 69

Kẻ Có Tình Sẽ Thành Gia Quyến

Lục Dung Nhan lặng lẽ quay sang nhìn người vẫn luôn không nói gì - Lục Ngạn Diễm, lúc này, hắn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên, dường như đối với lời này của mẹ hắn khiến hắn vô cùng đồng tình, không chút nào phản đối.

Lục Dung Nhan vô cùng bội phục hắn da mặt dày!

Lại quay sang nhìn Khúc Ngọc Khê, mặt ả đã trắng bệch ra, ánh mắt nhìn Lục Dung Nhan càng lúc càng lạnh lẽo, hung ác, nham hiểm.

Lục Dung Nhan không nề hà, mà cũng không mất lễ phép mỉm cười.

Lời này không phải cô nói, Khúc Ngọc Khê nhìn cô vậy thì có ích gì chứ?

“Mẹ, quan hệ giữa bọn con khác chuyện Dung Nhan và Ngạn Diễm! Bọn họ còn có cảm giác, có tiếp xúc, nhưng bọn con không có.”

“……”

Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận.

Lại bị điểm danh khiến cô có chút ngượng ngùng. Quay sang thấy Lục Ngạn Diễm, như cũ vẫn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên nghe anh trai chị dâu nói chuyện, hoàn toàn không có nửa điểm chột dạ, giống như hoàn toàn đồng tính.

Lục Nguyên Sơn nhìn con nói: “Hai đứa không có cảm giác hkông tiếp xúc là do thời gian ở cùng nhau quá ít! Mấy năm rồi con không ở đây nên hai đứa không có cơ hội bên nhau. Bây giờ về lại đây, thời gian bên nhau nhiều hơn thì sẽ có cảm giác thôi! Hiểu không? Lúc trước ba với mẹ con cũng vậy, giờ thì xem đi, chẳng phải quá tốt sao? Sinh tụi con, một đứa, lại một đứa!”

“Đúng rồi! Mẹ nói hai đứa, ly hôn đâu phải là đúng đâu, phải sinh con mới đúng nè! Có con rồi, hai đứa có thứ ràng buộc, sẽ không nghĩ lung tung nựa!” Thôi Trân Ái cũng vội tiếp lời trượng phu.

Lục Ngạn Sanh vẫn cương quyết, “Mẹ, bọn con không có khả năng sẽ có con.”

“Vì sao?”

“Vì sao?”

Thôi Trân Ái và Lục Nguyên Sơn gần như chúng khẩu đồng từ. Thôi Trân Ái cau mày nhìn con trai.

Lục Ngạn sanh nói: “Chúng con chưa cùng ngủ chung giường, từ lúc mới cưới bọn con đã ở riêng! Con không thích cô ấy nên con cũng không động vào cô ấy! Trước đây không, bây giờ không và sau này lại càng không! Con nghĩ, chuyện này chắc ba mẹ không ép được bọn con.”

“…Hai người các con…”

Thôi Trân Ái quả thực không thể tin được, “Ta nói! Ta nói làm sao mà hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy, mà vẫn không có con!!!”

Thôi Trân Ái vô cùng đau đớn, vẻ mặt bi thiết nhìn con trai, “Ngạn Sanh, con nói cho mẹ, con có bệnh về sinh lý hả? Nếu thực sự là có thì chúng ta đi bác sĩ, được không?”

“Con yêu người khác!” Luc Ngạn Sanh nói thẳng. “Trong lòng con luôn có người khac, nên, xin lỗi, con không có cách tự thuyết phục bản thân.”

Những lời sau cùng này, hắn nói với Khúc Ngọc khê.

Khúc Ngọc Khê ánh mắt lướt qua Lục Ngạn sanh, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, nhẹ giọng nói nhỏ: “Con cũng có người mình thích, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ quên, vẫn luôn vẫn luôn yêu người đó, mà ngày càng yêu hơn…”

“……” Đây là, giáp mặt thổ lộ??!

Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình ở trong mắt Khúc Ngọc Khê, đại khái chính là cái vật chết.

Cũng may, Lục Ngạn Diễm cũng không buồn ngó Khúc Ngọc Khê, dường như điều ả thổ lộ, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, khuôn mặt lãnh đạm không thấy nửa điểm gợn sóng.

“Hoang đường!! Quá hoang đường!!” Lục Nguyên Sơn tức giận đập bàn, cơm cũng không ăn, đứng dậy, chỉ vào con trai lớn Lục Ngạn sanh, cả giận nói: “Ta mặc kệ người ngươi thích kia là ai, nhưng ta nói cho ngươi, ngươi nếu muốn cưới nàng vào cửa thì phải bước qua quan tài của ta và mẹ ngươi!!!”

Lục Nguyên Sơn nói xong thì nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.

Lục Ngạn sanh hơi bất mãn nhíu nhíu mày, đứng lên theo quay sang nói với mẹ, em trai và Lục Dung Nhan nói: “Con còn có việc, đi trước một bước, mọi người từ từ ăn.”

Nói xong, Lục Ngạn sanh áo khoác, liền chuẩn bị rời đi.

Thôi Trân Ái cũng không có giữ lại.

Lục Dung Nhan thấy thế, vội đứng dậy theo, “Đại ca, em đưa anh ra ngoài!”



Nói xong, liền đi theo Lục Ngạn sanh ra ngoài.

Lục Ngạn sanh đại khái biết Lục Dung Nhan tìm mình vì chuyện gì, cũng không nói gì, tùy ý để cô đi cùng ra khỏi nhà.

Hai người bọn họ sau khi ra ngoài, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh.

Khúc Ngọc Khê vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mẹ chồng đối diện.

Mà Lục Ngạn Diễm trước sau cũng chỉ khoanh tay trước ngực, ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Hắn còn đang suy nghĩ mông lung, Dung Nhan tìm anh làm gì nhỉ?! Chẳng lẽ là khuyên anh không cần ly hôn? Chắc cũng không phải, cô đâu phải loại người nhiều chuyện tới vậy.

Bữa cơm này Thôi Trân Ái tất nhiên là ăn không vô nữa, “Nói đi, hai anh em mấy đứa đều muốn tức chết mẹ mà! Đứa nào đứa nấy đều đòi ly hôn!”

Lục Ngạn Diễm vẻ mặt vô tội, nhìn con trai kế bên, nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, bỗng nhiên nói: “Đêm nay ba mẹ ở lại với con nhé!”

“Thật sự?” Tiểu gia hỏa lúng liếng đôi mắt, chuyển sang tỏa sáng.

“Thật tốt quá!! Con muốn tối nay ngủ cùng với ba mẹ!”

Thôi Trân Ái vừa nghe con trai chủ động ở lại thì trên mặt cũng hòa hoãn không ít, “Để chút nữa mẹ bảo Lý tẩu dọn phòng cho hai đứa! May mà con với Dung Nhan không có nháo lênnữa…”

Mà giờ phút này sắc mặt Khúc Ngọc Khê thật sự không thể nào tốt được.

Ả ngơ ngẩn nhìn ánh mắt lấp lánh và khuôn mặt tỏa sáng của Tiêu Tiêu.

Ả nghĩ có phải thằng nhóc này đã ngăn trở việc ly hôn của Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan? Phải không? Lần trước, Lục Dung Nhan đã nói qua, giữa bọn họ chỉ còn chuyện quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu.

“Mẹ, tối nay con cũng muốn ở lại…” Khúc Ngọc Khê nói, lau lau nước mắt, dáng vẻ thương tâm, “Về sau cũng không biết còn có cơ hội ở cùng mẹ hay không.”

Thôi Trân Ái nặng nề thở dài, “Nếu thương tâm khổ sở như vậy, cần gì phải ly hôn!”

Mà bên này--

Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Sanh tới trước xe.



Lục Ngạn sanh mỉm cười nói: “Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi! Anh đâu phải người ngoài.”

“Ngạn Sanh ca……” Lục Dung Nhan mím môi, mới nói: “Chuyện này là Tiểu Mẫn giao phó cho em…”

Lục Ngạn sanh tựa hồ đã minh bạch, hắn gật gật đầu, “Đồ anh không có để trên xe, mà để ở chung cư của anh ở ngoại thành. Nếu cô ấy gấp thì nói cô ấy tự qua lấy đi! Thời gian này anh có nhiệm vụ phải đi, có khả năng phải rất lâu mới có thể trở lại.”

Lục Ngạn Sanh nói, lấy từ trong túi ra một bộ chìa khóa, đưa cho Dung Nhan, “Đây là chìa khóa, em đưa cho cô ấy hộ anh.”

“…A, vâng ạ!” Lục Dung Nhan nhận lấy.

Lục Ngạn sanh gật đầu, lên xe đi, rời đi.

Lục Dung Nhan nhìn nhìn chìa khóa trong tay, cười đầy ẩn ý.

“Hy vọng, những người có tình sẽ thành gia quyến!”

Chương 70

Khi Nào Buông Tay?

Tiễn Lục Ngạn sanh đi, Lục Dung Nhan vào lại trong nhà. Lúc này, Lục Nguyên Sơn đang bực bội ngồi trong đại sảnh, Lục Dung Nhan chào một tiếng rồi quay vào trong phòng ăn.

Không khí trong ph òng ăn cũng không tốt hơn đại sảnh bao nhiêu, áp lực dâng tràn muốn thở không nổi. Nếu không có Tiêu Tiêu ở đây chắc cô cũng chuồn mất! Nhìn thoáng qua mặt Thôi Trân Ái, cô rốt cuộc cũng ngồi xuống.

Tiêu Tiê unhìn thấy cô vội chui vào lòng, “Mẹ à..”

Thôi Trân Ái nhìn Lục Dung Nhan, nói: “Hôm nay buổi tối các con ở lại đây hết đi.”

“A?” Lục Dung Nhan sửng sốt, không dự đoán được Thôi Trân Ái sẽ đột nhiên đưa ra cái yêu cầu như vậy, cô vội nhìn Lục Ngạn Diễm cầu cứu, hy vọng hắn có thể mở miệng cự tuyệt, nhưng nào ngờ, Lục Ngạn Diễm cũng nhìn sang cô.

Ý gì đây trời?!?

Lục Ngạn Diễm cũng là hoàn toàn bày ra dáng vẻ chờ cô trả lời. Lục Dung Nhan có chút nghẹn lời, nhìn về phía Thôi Trân Ái, có chút xấu hổ, “Mẹ, chuyện là… tối nay hình như Ngạn Diễm phải trực mà! Dạo gần đây anh ấy…”

“Hôm nay vừa lúc nhàn rỗi.” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt thong dong nhìn Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan: “……”

Hiện tại gia hỏa này là muốn làm gì? Theo lý thuyết, hắn lẽ ra sẽ tức khắc cự tuyệt Thôi Trân Ái chứ? Hiện tại chẳng lẽ hắn là định đáp ứng rồi?

Lục Dung Nhan thật sự có chút không rõ, càng cố suy đoán suy nghĩ trong lòng hắn.

Mấy ngày nay, rõ ràng bọn họ vẫn ở riêng, nếu hôm nay ở cùng nhau thì sẽ tất nhiên là ngủ cùng phòng, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có chút xấu hổ đi?

“Mẹ, con không mang quần áo tắm rửa, nếu không……”

“không phải có trong phòng sao?”

Lục Ngạn Diễm nhích lại gần, đáp lời cô.

“……”

Lục Dung Nhan đã không còn lời nào để nói.

“Chuyện này cứ vậy đi, ta mặc kệ các người có bận rộn tới đâu, hôm nay ở lại đây một đêm đi, mẹ và ba mấy đứa ngày thường chỉ thui thủi hai người ở nhà, các ngươi bớt chút thời giờ ở lại chẳng phải cũng là theo lẽ thường sao?”

Thôi Trân Ái nói, lại nhìn thoáng qua Khúc Ngọc Khê đối diện, sâu kín thở dài, đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.

Bà cũng chưa ăn gì cả.

Khúc Ngọc Khê ngồi trên ghế không đi, Lục Dung Nhan trực tiếp làm lơ ả, chuyên tâm đút cơm cho con trai. Lục Ngạn Diễm đại khái cũng không muốn ăn, đi theo Thôi Trân Ái ra khỏi phòng.

Trong lúc nhất thời, nhà ăn chỉ còn lại có Lục Dung Nhan cùng Khúc Ngọc Khê.

Khúc Ngọc Khê trên mặt biểu tình càng thêm tối tăm , ả lạnh mặt hỏi Lục Dung Nhan, “Ngươi tính toán khi nào buông tha cho Ngạn Diễm đi?

Lục Dung Nhan đặc biệt phiền Khúc Ngọc Khê, cô cũng lạnh mặt, “Làm trưởng bối, có thể không nói những chuyện này trước mặt trẻ con không?”

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có thể giấu Tiêu Tiêu cả đời?”

Tiêu Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt nhìn Lục Dung Nhan, “Mẹ, mọi người đang nói cái gì thế?”

“Đây là chuyện của người lớn, tiểu bằng hữu không thể hỏi đến nha, nào, ngoan, bưng chén cơm ra cho nội, nói nội cho con ăn nhé, được không?” Lục Dung Nhan ý để con ra ngoài.

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn cầm chén, “Mẹ, con biết là mẹ không muốn để con nghe thấy việc mẹ nói đúng không? Thật ra con tự ăn được mà, nhưng mà, mẹ kêu con đi tìm bà thì con ngoan ngoãn nghe lời vậy!”

Tiểu gia hỏa rồi trượt xuống ghế, “Con đi tìm nội!”

Nó bưng bát cơm, chạy thẳng ra khỏi phòng ăn.

Nhìn tiểu gia hỏa rời đi, Lục Dung Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô không đợi Khúc Ngọc Khê nói chuyện, liền mở miệng trước,

“Ngươi cho rằng ta cùng ngạn diễm ly hôn, hắn có thể cùng ngươi bên nhau sao? Ngươi chưa thấy được thái độ ba mẹ vừa mới nãy sao? Nếu bị bọn họ biết ngươi cùng Ngạn Sanh ca ly hôn nguyên nhân là bởi vì Ngạn Diễm, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ chấp thuận ngươi lại vào cừa Lục gia sao?

Ba mẹ từ trước đến nay tư tưởng truyền thống, ba lại có địa vị cao, luôn luôn sĩ diện, nếu để người khác biết vợ của con trai lớn lại theo con trai bé, chuyện này truyền ra ngoài thì ba còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ?

Chỉ riêng điểm này, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý ngươi cùng Lục Ngạn Diễm ở bên nhau! Cho dù ta cùng hắn ly hôn, ngươi cũng sẽ tuyệt đối không thể trở thành Lục gia nhị thiếu phu nhân!”

Khúc Ngọc Khê sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, rồi biến thẳng thành màu gan heo, cho dù ả không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời này của Lục Dung Nhan thật sự là nỗi đau trong lòng ả.

Với mức độ sĩ diện của Lục Nguyên Sơn thì ông sẽ không thể để cho ả lại vào cửa Lục gia.

Hiện tại, hôn nhân giữa ả cùng Lục Ngạn Sanh còn chưa kết thúc chẳng phải cũng vì mặt mũi thôi sao?

Nhưng ả vẫn mạnh miệng: “Chuyện kế tiếp của ta và Ngạn Diễm không khiến ngươi nhọc lòng! Ngươi chỉ lo làm việc của mình là được!”

“Ờ!” Lục Dung Nhan không chút yếu thế nói: “Ta nhớ rõ chị dâu lần trước nói muốn giúp ta khuyên hắn ký đơn ly hôn, sao mấy tháng rồi mà còn chưa thấy hắn tới tìm ta? Chị dâu mị lực lớn vậy, hay giúp ta khuyên hắn mau buông tha cho ta đi, được không?”

Lục Dung Nhan lời này cũng chính đáp lại câu hỏi mà Khúc Ngọc Khê ban đầu hỏi cô: Khi nào mới bằng lòng buông tha cho Lục Ngạn Diễm rời đi.

Cho nên, cũng không phải cô không chịu buông tay, mà là hắn Lục Ngạn Diễm vẫn luôn không chịu tha cho cô rời đi.

Hay nói cách khác, là hai người họ không buông bỏ được, chính là Tiêu Tiêu.

Lục Dung Nhan cũng lười ở lại nghe Khúc Ngọc đáp lại thế nào, nói xong, đứng dậy liền ra khỏi phòng ăn.

Bữa cơm này, thật sự là ăn tới nổi phong ba.

……………………………………………………………………………………………………

Đêm đã khuya ————

Lục Dung Nhan thật sự không thể dự đoán được Khúc Ngọc Khê thế nhưng cũng sẽ ở lại Lục trạch.



Lục Dung Nhan mới vừa tắm rửa xong từ trong phòng tắm ra tới, thì nghe được chuông cửa vang lên.

Lúc này, Lục Ngạn Diễm vừa cởi áo trên, tính đi tắm thì nghe chuông cửa. Hắn tưởng là mẹ mình tới, nên đi ra mở cửa. Nhìn thấy người ở ngoài thì cau mày.

Đứng ngoài cửa chính là, Khúc Ngọc Khê.

Lục Dung Nhan thấy không có tiếng động thì nhìn thoáng ra cửa, sau khi thấy Khúc Ngọc Khê, trong lòng tức khắc có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.

Lúc này, cô chỉ nghĩ tới bốn chữ: Âm hồn không tan.

Khúc Ngọc Khê hẳn là cũng là vừa tắm gội ra xong, tóc dài ướt rũ rượi, nước còn nhỏ to ng tỏng, ướt cả áo ngủ tơ tằm.

Áo ngủ xẻ sâu chữ V, cổ áo lấp ló một mảng ngực trắng, có thể thấy bên trong váy ngủ cũng không mặc áo lót, nước nhỏ xuống ướt càng lộ ra mảng gợi cảm như ẩn như hiện trước mắt Lục Ngạn Diễm.

“……” Lục Dung Nhan thật sự nhịn không được hướng lên trời mà trợn mắt.

Nữ nhân trên cõi đời này, nếu nói về kẻ không biết xấu hổ, cô thật sự chỉ phục Khúc Ngọc Khê mà thôi!

Làm gì có thể loại tiểu tam nào dám trắng trợn tới vậy, dám bày trò câu dẫn chồng người ta trước mặt chính thất!?

sh-it!!!

Cô muốn mắng tới tận đẩu đầu đâu.

Thật đúng là cho rằng Lục Dung Nhan cô là dễ khi dễ phải không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom