• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Niệm niệm hôn tình (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 61-65

“Ngạn Sanh?!”

Cô đang mải nghĩ ngợi thì nghe Hướng Lâm gọi đầy ngạc nhiên, kéo Giang Mẫn quay về thực tế. Cô thấy Hướng Lâm đứng dậy:

“Thật sự là anh sao? Tôi còn tưởng nhìn lầm chứ!”

Giang Mẫn nhìn theo Hướng Lâm, liếc mắt một cái, liền nhìn đến hắn!

Lục Ngạn Sanh!

Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt đó, Giang Mẫn rõ ràng cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp. Tiếp đó, tim cô đập thình thịch thình thịch.

“Bạn gái anh à?”

Lục Ngạn Sanh cười, hỏi Hướng Lâm. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Giang Mẫn rồi rời đi

Hướng Lâm cười cười, “Tạm thời còn chưa phải. Qua đây, giới thiệu một chút nào, đây là Giang Mẫn, em gái bạn tôi, là bác sỹ…”

“Tôi biết.”

Hướng Lâm còn chưa giới thiệu xong thì Lục Ngạn Sanh đã mỉm cười cắt ngang,

“A?” Hướng Lâm ngoài ý muốn, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người quen nhau à?”

Giang Mẫn vội nói: “Đúng vậy, vợ của Lục tiên sinh là bệnh nhân của tôi, chúng tôi từng gặp nhau ở bệnh viện.”

“Hóa ra là vậy! Đúng là duyên phận nha! Qua đây nào, cùng ngồi xuống nói chuyện, Ngạn Sanh à, Mẫn Mẫn ở bệnh viện như thế nào? Là điềm tĩnh và văn nhã như bây giờ, ít nói hay sao?”

“…… Mẫn Mẫn?”

Lục Ngạn sanh ý vị thâm trường nghiền ngẫm biệt danh mà Hướng Lâm gọi Giang Mẫn, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Mẫn có phần sắc bén, trên mặt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, “Hóa ra hai người thân thuộc tới vậy rồi.”

Nụ cười đó, hoàn toàn không có độ ấm.

Giang Mẫn không đoán được hắn đang nghĩ gì mà chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn dán chặt vào mình nhưng lại như một con dao phẫu thuật sắc bén, cứ từng lớp cắt vào cô, đến tận nơi trái tim mình, cứ thế vạch trần cô trước mặt hắn. bị hắn nhìn chằm chằm, cô cảm thấy lưng như kim chích, nuốt nước bọt, lại phát hiện bản thân không nói được lấy một câu.

Trước mặt người đàn ông này, cô thật không có tiền đồ!

Lại nghe hướng lâm cười hỏi: “Mẫn Mẫn, tôi gọi em như vậy, em có thấy không thích không?”

Cô thích sao? Cô đương nhiên không thích!

Bởi vì mỗi khi cách xưng hô này vang lên lại khiến cô nhớ tới người đàn ông đang ngồi đối diện.

Bởi vì, trước tới giờ chỉ có người đàn ông này sẽ gọi cô thân mật như vậy.

Nhưng Giang Mẫn không nói, nàng chỉ cười lắc lắc đầu, “Tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến, tùy anh thôi, tôi sao cũng vậy?”

Chẳng lẽ cô phải nói với Hướng Lâm, trước mặt người đàn ông này, rằng cách xưng hô này có ý nghĩa khác với mình?

Ánh mắt Lục Ngạn Sanh dừng trên mặt cô càng thêm thâm thúy, phức tạp.

Giang Mẫn hoàn toàn không dám nhìn tới hắn.

Nhưng cho dù không nhìn hắn, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình càng lúc càng sắc bén.

“Ngạn Sanh, Mẫn Mẫn ngày thường ở bệnh viện cũng văn tĩnh vậy vsao?”

Hướng Lâm quay đầu cười hỏi Lục Ngạn Sanh.

Giang Mẫn có chút cạn lời.

Lục Ngạn sanh nào biết cô ngày thường ở bệnh viện là bộ dáng gì đâu? Cô cũng chỉ mới gặp hắn ở bệnh viện đúng hai lần! Hai người nói với nhau cũng chưa vượt quá mười câu đó!?

“Không phải.”

Lục Ngạn Sanh trả lời.

Giang Mẫn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Ngạn Sanh cũng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, cong môi nói: “Ngày thường cô ấy còn rất náo nhiệt.”

“……”

Đó là bởi vì, cô chỉ náo nhiệt với một mình hắn!

“Náo nhiệt??” Hướng Lâm vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Giang Mẫn, “Không thể nào? Cô ấy thật sự có thể có liên quan tới náo n hiệt sao? Mẫn Mẫn em thật sự có vẻ nhiệt tình vậy sao?”

Giang Mẫn có chút xấu hổ, “…Coi như vậy đi! Không quá văn tĩnh, nhưng cũng không tới mức… quá náo nhiệt chứ!”

“Phải không?! Tôi cũng cảm thấy tính tình em ôn hòa như vậy sao có thể náo nhiệt chứ!” Hướng lâm hiển nhiên là không tin.

Giang Mẫn xấu hổ không biết nói tiếp như thế nào.

Lục Ngạn Sanh lại chỉ là cười đầy thâm ý, cũng không nhiều lời nữa.

Giang Mẫn thật sự có chút ngồi không yên, “Cái kia, Hướng tiên sinh…”

“Em gọi tôi là Đại Lâm giống anh trai em là được rồi!”

Đại lâm? Darling? Thân ái?

Biệt danh này Giang Mẫn cũng không dám gọi bậy! Cô chỉ xấu hổ cười, “Ngại quá, chút nữa tôi phải về bệnh viện trực, sợ trễ mất.”

“Giờ ư?” Hướng Lâm nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Đã là ba giờ chiều. Giang trình Minh đã nói em mình chiều nay nghỉ phép rồi sao?

“À vâng! Vừa lúc, hai người ngồi với nhau nha! Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Giang Mẫn nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Thật trùng hợp.” Không nghĩ tới, Lục Ngạn sanh đối diện cũng đứng lên theo, vẻ mặt hắn thong dong bình tĩnh, nói: “Tôi đang định đi tới bệnh viện thăm vợ. Đi thôi! Tôi chở em đi!”

“……” Giang Mẫn có cảm giác như mình tự vác đá nện vào chân.

Cô lúc này chỉ nghĩ tới tự mình cắn lưỡi! Nói việc gì không nói, nói đi bệnh viện trực!

Hướng Lâm cũng đứng lên theo, “Hay cứ để tôi đưa Mẫn Mẫn đi cho!”

Hướng Lâm đối với Giang Mẫn có ấn tượng kỳ thật khá tốt, hắn từ trước đến nay đều thích các cô gái vừa văn tĩnh lại ôn nhu khiến cho hắn có cảm giác đơn thuần.

Hắn thích!

Thấy Hướng Lâm chủ động đưa mình đi, Giang Mẫn cao hứng, vội vàng cùng Lục Ngạn Sanh nói: “Lục tiên sinh, tôi đi cùng với Hướng Lam được rồi!”

“Vẫn là đi với tôi đi!”

Thái độ của Lục Ngạn sanh y n hư ra lệnh, căn bản không cho phép cô cự tuyệt, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Vừa lúc, em là bác sỹ chủ trị của vợ tôi, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo! Đi thôi!”

Hắn nói, thuận tay cầm áo khoác trên tay vịn ghế ngồi của Giang Mẫn lên, đôi chân dài nhanh chóng bước ra khỏi quán để lại Giang Mẫn ngây ngẩn phía sau.

Hắn cũng không phải… quá bá đạo đi!!

Cô có nói là muốn đi cùng hắn sao? Nhưng mà áo khoác cô hắn cũng đã mang đi rồi!

Hướng Lâm cũng có chút buồn cười, lại lo lắng Giang Mẫn sẽ chú ý, vội cùng cô giải thích, nói: “Đừng để ý, Ngạn Sanh tuy rằng có chút bá đạo, bất quá người là tốt, hắn á, chính là theo thói quen ra lệnh ở quân đội, nên quen thói áp đặt người khác nghe theo!”

Giang Mẫn cười cười, “Tôi không sao.”

“Vậy là tốt rồi! Vậy em đi cùng hắn về bệnh viện đi! Đợi khi nào em hết bận thì mình đi ăn cơm!”

“Được!”

“Tới đó tôi liên lạc với em!”

“Được!”

…………………………………………………………………………

Ngồi ở trên xe Lục Ngạn Sanh, Giang Mẫn không dám thở mạnh, cô có cảm giác ở đâu hắn xuất hiện đều có áp lực. Ánh mắt Lục Ngạn Sanh vẫn nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh.

Cô cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn hắn, cũng chẳng dám nói chuyện. Ngón tay cô khẽ nhịp trên cửa sổ một cách vô thức, thể hiện rõ cô đang khẩn trương. Cô thật sự cảm thấy mình chẳng có chút cố gắng nào, chia tay rõ ràng đã nhiều năm tới vậy, hơn nữa, hắn còn kết hôn rồi, vậy mà mình vẫn dễ dàng bị hắn ảnh hưởng!

Đúng là không chút tiền đồ.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng tiếng di động vang lên phá vỡ trầm mặc giữa hai người. là điện thoại của Lục Ngạn Sanh. Hắn bật bluetooth lên nghe.

Bên đầu dây bên kia truyền tới giọng nam nhân oán giận:

“Lục thủ trưởng, rốt cuộc anh đi tới đâu rồi? Anh em tất cả đều đến đông đủ rồi, giờ còn thiếu đúng một mình anh thôi đó! Không phải anh luôn đúng giờ sao? Hôm nay sao lại thế này a? Trễ hơn nửa tiếng! Hừ……”

Bên kia còn chưa kịp nói xong thì Lục Ngạn Sanh đã cúp máy. Không một lời nào, cứ thế cúp máy. Giang Mẫn đau lòng thay cho đám anh em của hắn.

Nhưng mà, không phải hắn nói đi bệnh viện t hăm vợ sao? Sao lại còn hẹn hò với bạn bè? Rốt cuộc là hắn đi đâu? Thăm vợ hay hẹn bạn?

Hay là, vốn là muốn đi hẹn bạn nhưng vì cô nói về bệnh viện nên hắn mới…

Sao có thể!!

Trời ạ!! Mình lại nghĩ tới đâu rồi!!! v

Giang Mẫn vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu!

Trời ạ, cô rốt cuộc đang làm gì?! Vẫn suy nghĩ về một người đã kết hôn ư? Cô không phải luôn khinh bỉ tiểu tam sao? Chẳng lẽ cô cũng muốn mình thành người ti tiện đến vậy à?

“Lục tiên sinh, anh dừng xe ngay ngã tư kia được rồi, tôi tự bắt xe về bệnh viện được.”

Giang Mẫn cảm thấy mình nên lý trí chút, ít nhất phải duy trì khoảng cách với hắn cho đúng.

Lục Ngạn Sanh chỉ nhìn qua kính chiếu hậu liếc cô, rồi cương quyết: “Tôi đưa em tới cổng bệnh viện.”

“… Không cần, thật không cần!” Giang Mẫn xua xua tay.

Thấy Lục Ngạn sanh tựa hồ không dao động, cô nóng vội nói: “Anh không cần chở tôi đến cửa bệnh viện đâu, hơn nữa… tôi cũng không muốn đồng nghiệp thấy tôi từ trên xe anh bước xuống sẽ khiến cho hiểu lầm không cần thiết…”

“Cái gì hiểu lầm?” Lục Ngạn sanh nghiêng đầu nhìn cô.

“……” Giang Mẫn cảm thấy hắn căn bản là biết rõ mà còn cố hỏi.

Cô liếm đôi môi khô khốc, “Tóm lại, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách, mất công vợ anh thấy tôi cũng không biết giải thích thế nào?”

“Em vừa thân cận cùng Hướng Lâm sao?” Lục Ngạn Diễm đổi đề tài.

Giang Mẫn không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên hỏi mình như vậy, cô sửng sốt cau mày, “Lục tiên sinh, đây là vấn đề riêng của tôi, tôi có thể không…”

“Ly hôn lúc nào?” Lục Ngạn Sanh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy săm soi cô như muốn tìm hiểu cho thấu.

“……” Ly hôn? Giang Mẫn có chút buồn cười.

Cô kết hôn lúc nào?

Bị hắn hỏi, đáy lòng cô vậy mà lại có phần bi thương, mà cô cũng không biết sao mình lại bi thương đến vậy.

Lục Ngạn Sanh dường như chỉ liếc sơ qua đã hiểu cô, lại hỏi một câu: “Năm ấy căn bản là em không có kết hôn?”

Đúng vậy! Năm ấy, cô căn bản không có kết hôn!

Đính hôn, sau đó, lại từ hôn.

Vì sao? Bởi vì cô chưa từng quên người đàn ông nào đó.

Mà sau khi cô từ hôn, thì lại nghe tin… người đàn ông nào đó… Đã kết hôn!

Nhìn đi, hiện thực tàn khốc tới vậy.

Chương 62

Làm Đàn Ông Phải Biết Chịu Trách Nhiệm Với Phụ Nữ

Cuối cùng Lục Ngạn Sanh vẫn đưa cô tới bệnh viện, nhưng không ngừng xe trước cửa mà dừng ở ngã tư gần đó. Giang Mẫn ‘cảm ơn’ rồi bước xuống.

Lục Ngạn Sanh lái xe đi, chạy về phía khác với bệnh viện.

Giang Mẫn nhìn xe anh chạy đi xa dần, một lúc lâu sau vẫn còn ngây ngốc.

Không phải anh bảo là đi thăm vợ sao? Sao lại chạy đi đâu thế?

Còn có, không phải là muốn hỏi gì về thương thế của vợ sao, sao lại chẳng hỏi gì? Chỉ hỏi vài việc cá nhân của cô rồi thôi, chẳng nghe hắn hỏi bất cứ gì liên quan tới cô vợ Khúc Ngọc Khê của mình.

Bất quá, vấn đề sau cùng mới khiến cho Giang mẫn buồn bực!

Cô ảo não cắn cắn môi dưới.

Áo khoác cô lại nằm trên xe hắn rồi, chưa có lấy ra!!! Đầu óc cô bị cái gì vậy? Giang Mẫn tự gõ đầu mình, giờ phải làm sao? Chẳng lẽ bỏ luôn? Hay là đi tìm hắn để lấy lại.

Bỏ thì tiếc lắm nha, áo khoác đó rất đắt, mà lại còn là áo mới n ữa, cô mặc chưa tới hai lần nữa đó!

Hay là đi tìm hắn để lấy? Giang Mẫn lại không có cách liên hệ với hắn, cho dù là có thì cô cũng chẳng dám liên hệ.

Cho nên, thôi thì cứ vậy đi! Chuyện quần áo tạm thời bỏ qua không nghĩ tới.

Giang Mẫn đưa tay ngoắc taxi về nhà, cô nói tới bệnh viện cũng chỉ là đối phó thôi mà.

………………………………………………………………………………………………

Hôm nay là ngày lấy kết quả của Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan cảm thấy bản thân mình chờ đợi ngày thật sự quá lâu!

Mới chỉ có một tháng nhưng cô dường như cảm thấy đã phải chờ tới cả n ăm trời, à không, phải nói là mười năm… thậm chí, còn lâu hơn nữa!!

Buổi sáng cô còn phải làm một ca tiểu phẫu, không mất bao nhiêu thời gian. Tới lúc gần xong thì đã gần 11 giờ trưa.

Cô nhớ là kết quả trả lúc 10 giờ, hẳn là hắn đã nhận được kết quả rồi.

Kết quả thế nào? Chắc chắn là không sao nhỉ?!

Lục Dung Nhan không ngừng tự nhủ với bản thân mình. Giang Mẫn đang thực hiện khâu lại vết mổ quay sang hỏi Lục Dung Nhan: “Dung Nhan, Lục viện trưởng hôm n ay có kết quả nhỉ?”

“Đúng vậy, 10 giờ.” Lục Dung Nhan đáp vội.

“10 giờ?” Giang Mẫn nhìn đồng hồ trên tường, “Vậy giờ có kết quả rồi nhỉ!”

“Ừ…!”

Tim Lục Dung Nhan không khỏi đập loạn.

“Vậy cậu mau đi xem đi, ở đây để bọn tớ giải quyết nốt!” Dù sao thì ca mổ cũng xong rồi.

“Vậy nha! Mọi người làm nốt! Tớ đi trước!”

Lục Dung Nhan không thể đợi thêm một phút nào nữa, cô cởi vội bộ đồ vô trùng ném vào thùng rồi chạy nhanh khỏi phòng mổ.

Sau khi ký tên ở bàn trực mổ cô chạy thẳng về phía văn phòng của Lục Ngạn Diễm.

Lúc này, Lục Ngạn Diễm khẳng định đã biết được kết quả.

Kết quả nếu là tốt, thì không nói, còn nếu không…

Lục Dung Nhan cũng không dám để hắn một m ình! Nghĩ tới đây bước chân cô lại càng nhanh hơn!

Đến khi cô tới nơi thì văn phòng viện trưởng đã có người tới trước.

Nghĩ đến này, nàng dưới chân bước chân, mại đến càng khẩn chút.

Là Khúc Ngọc Khê.

“Thật tốt quá, Ngạn Diễm!!”

Khúc Ngọc Khê kích động ôm Lục Ngạn Diễm, khóc rống lên, “Em biết mà, em biết ngay mà, anh sẽ không sao!! Thật sự là quá tốt……”

“Nếu tôi đã không có việc gì thì em đừng khóc.”

Lục NGạn Diễm trấn an người phụ nữ trong lòng muốn kéo cô ta ra, nhưng Khúc Ngọc Khê càng khóc to hơn: “Anh có biết mấy hôm nay em chịu đựng thế nào không? Mỗi ngày đều là ác mộng! em sợ, sợ anh xảy ra chuyện… em lo cho anh cả đêm không ngủ được, cơm cũng chẳng ăn vào… Ngạn Diễm, anh không thấy sao? Em gầy đi năm sáu cân luôn đó. Em thật sự rất lo cho anh…”

Lục NGạn Diễm trấn an người phụ nữ trong lòng muốn kéo cô ta ra, nhưng Khúc Ngọc Khê càng khóc to hơn: “Anh có biết mấy hôm nay em chịu đựng thế nào không? Mỗi ngày đều là ác mộng! em sợ, sợ anh xảy ra chuyện… em lo cho anh cả đêm không ngủ được, cơm cũng chẳng ăn vào… Ngạn Diễm, anh không thấy sao? Em gầy đi năm sáu cân luôn đó. Em thật sự rất lo cho anh…”

[Mèo: Đâu ra cái thể loại trơ tráo như vậy chứ?!??!?!]

Lục Dung Nhan đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa khép hờ, nhìn màn kịch ‘cảm động’ bên trong, bao nhiêu khẩn trương, mong chờ, sợ hãi, tất cả đều hóa thành bi thương và chua xót!

Hai người họ… lại bên nhau rồi!

Cũng may, ít nhất là hắn kh ông bị bệnh! Xem dáng vẻ họ vui mừng như vậy thì kết quả chắc chắn là tốt rồi!

Thật tốt!

Thật tốt quá!

Lục Dung Nhan thở ra một hơi dài nhẹ nhõm! Cô quay lại nhìn hai người bên trong rồi xoay người rời đi! facebook: Meo_mup

Hắn không có việc gì, đồng nghĩa, hai người bọn họ… nên ly hôn!

Trước nói rồi mà, nếu hắn bình an thì bọn họ ly hôn!

Như vậy, khá tốt!

Dù sao hắn về sau cũng không cần mình chiếu cố.

Lúc này, Khúc Ngọc Khê còn ôm Lục Ngạn Diễm khóc sướt mướt, ủy khuất hướng hắn kể lể lo lắng, quan tâm, nhưng Lục Ngạn Diễm nghe mà nửa phần cảm giác đều không có.

Hắn không biết cô có thật sự quan tâm và lo lắng cho mình không, đối với hắn chỉ có sự quan tâm của cô gái khác mới quan trọng.

Mấy ngày nay nếu không phải nhờ có cô lo lắng cho mình, chỉ sợ, hắn không thể dễ dàng vượt qua tới vậy.

“Đại tẩu…” Lục Ngạn Diễm kéo Khúc Ngọc Khê ra.

“Ngạn Diễm, đừng gọi em là đại tẩu mà, em van anh!! Anh biết rõ mà, anh biết rõ em và anh trai anh sắp ly hôn…” Khúc Ngọc Khê khóc càng dữ, hai tay bám lấy cổ hắn, không chịu buông ra.

Không biết sao, nghe cô ta khóc nức nở, Lục Ngạn Diễm lại có chút phiền lòng, hắn có thể rõ ràng được sự kiên nhẫn mình giành cho cô đã không còn trước, “Ngọc Khê, đừng như vậy.”

Lục Ngạn Diễm cố hết sức mới gỡ được cô nàng ra, vì dùng sức nên tay cô ta cũng bị đau.

“Ngạn Diễm ca……”

“Có thể nhìn tôi và nói chuyện chưa? Giữ khoảng cách cho an toàn được không?” Lục Ngạn Diễm nghiêm túc, “Tôi và cô hiện tại đều là ngừoi đã kết hôn! Dù là xuất phát từ sự tôn trọng với anh trai tôi, hay là tôn trọng vợ tôi, chúng ta đều không nên thân thiết nhưv ậy.”

“Ngạn Diễm ca, anh đang nói cái gì…?” Khúc Ngọc Khê vẻ mặt tựa hồ hoang mang nhìn Lục Ngạn Diễm facebook: Meo_mup, “Ngạn Diễm ca, trước giờ anh đâu có như vậy! Anh và Lục Dung Nhan…”

“Được rồi, thương thế của cô vừa đỡ xong, không nên quá kích động, về nghỉ đi! Tôi gọi tài xế đưa cô về!”

Lục Ngạn Diễm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hơn 11h, theo lý thuyết thì cô ấy mổ sắp xong rồi nhỉ.

“Không phải là anh tính không ly hôn với Lục Dung Nhan chứ?” trên mặt Khúc Ngọc Khê lạnh lẽo.

Lục Ngạn Diễm nhíu nhíu mày, “Đại tẩu, tôi không muốn ly hôn với cô ấy, chắc chẳng liên quan gì đến cô đâu nhỉ?”

“Anh từng hứa với em!!” Khúc Ngọc Khê đột nhiên gào lên, “Ngạn Diễm, anh từng hứa với em là ly hôn với nó, giờ anh làm gì? Anh đổi ý phải không?”

Khúc Ngọc Khê kích động nhào tới.

Lục Ngạn Diễm sắc mặt cũng không tốt, ánh mắt lạnh lẽo “Chẳng lẽ cô không nhìn ra, hôm đó tôi đáp ứng cô chỉ là kéo dài thời gian, là kế hoãn binh?”

“Kế hoãn binh?” Khúc Ngọc Khê cười lạnh, “Anh hiện tại định không tuân thủ hứa hẹn sao? Lục Ngạn Diễm, anh đừng quên, anh là đàn ông! Đàn ông phải có trách nhiệm với lời mình nói!”

“Hứa hẹn?” Lục Ngạn Diễm cười trào phúng! “Tuân thủ hứa hẹn gì?! Lúc trước, chúng ta bên nhau hứa hẹn còn ít sao? Nhưng cô có giữ lời không?! Vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục, cô đã dễ dàng từ bỏ bao ước hẹn không phải sao?!”

“Ngạn Diễm, anh là đang trách em sao?” nước mắt Khúc Ngọc Khê, nhất thời liền như mưa rơi mùa hạ, nhào tới ôm chầm lấy Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, em sai rồi! Em biết em sai rồi, em sai quá rồi, cho nên em muốn bù đắp những sai lầm đó! Em cầu xin anh, cầu xin anh cho em cơ hội? Em sẽ đem từng ước hẹn một hoàn thành mà.”

“Ngại quá, thật ngại, những lời ước hẹn đó tôi cũng quên mất rồi.”

Lục Ngạn Diễm tuyệt tình Khúc Ngọc Khê đang khóc tới náo động ra, lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi nhớ rõ những lời tôi đã hứa hẹn trong hôn lễ của tôi và Lục Dung Nhan! Tôi từng trước mặt cha mẹ cô ấy, từng trước mặt đứa nhỏ còn trong bụng cô mà hứa hẹn, bất kể là sinh lão bệnh tử tôi cũng sẽ đều chiếu cố cho cô ấy trọn đời này! Lục Dung Nhan là người phụ nữ của tôi, là vợ tôi, là người duy nhất mà tôi cần có trách nhiệm! Cho nên cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không từ bỏ! Tôi cũng nói thật với cô, từ khi tôi kết hôn cho tới tận lúc này, chưa từng có ý niệm ly hôn! Ngày đó, nếu không phải cô dùng cái chết để uy hiếp tôi sẽ không bao giờ nói vậy!”

Đúng thế! Hắn cùng Lục Dung Nhan kết hôn mấy năm nay, tuy hắn không có tình yêu với cô, nhưng hắn chưa từng muốn mất đi mái nhà này, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn ly hôn.

Có lẽ, vì muốn cho Tiêu Tiêu một mái nhà hoàn hảo! Nhưng tóm lại, hắn chưa từng muốn gia đình mình phải chia năm, xẻ bảy! Đặc biệt, hiện tại, hắn càng không muốn!

“Đại tẩu, tôi còn có việc, nếu thật sự cô không chịu đi thì cứ tự nhiên!”

Lục Ngạn Diễm nói, facebook: Meo_mup cũng không buồn nhìn tới cô nàng đầm đìa nước mắt, bước ra ngoài.

Không biết sao, hắn chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Bị Khúc Ngọc Khê lằng nhằng, hắn thực sự cảm thấy bực bội.

Hắn chán ghét loại cảm giác này!

Mới vừa ra khỏi văn phòng, hắn liền móc điện thoại gọi cho Lục Dung Nhan.

Điện thoại vang lên khi Lục Dung Nhan đang ở văn phòng kiểm tra ghi facebook: Meo_mupchép ca mổ của đám thực tập sinh, cô lấy điện thoại ra, nhìn tên, do dự vài giây rồi ném vào trong túi, không nghe, cũng không nhấn từ chối, cứ để điện thoại đổ chuông.

Đám thực tậ psinh cũng không dám hé răng, chỉ liếc nhìn nhau, vờ như không nghe thấy chuông mà tiếp tục nghiêm túc nghe cô phân tích.

Chương 63

Lục Viện Trưởng Leo Cây

Lục Dung Nhan không nghe điện thoại, Lục Ngạn Diễm chỉ nghĩ là cô còn chưa mổ xong nên dứt khoát đi tới phòng mổ chờ cô ở bên ngoài. “Lục viện trưởng!”

Vừa thấy Lục Ngạn Diễm, y tá Tiểu Tần vội vàng nhiệt tình chào hỏi, “Đã lâu không gặp anh!”

“…… Ừ.” Lục Ngạn Diễm nhét tay trong túi áo blouse trắng, mỉm cười, gật đầu đáp lời.

Tiểu Tần hỏi: “Lát nữa có ca mổ ạ? Không đúng! Hôm nay anh đâu có ca trực.”

“Ừ, không có!”

“Vậy là anh đến xem ạ?”

“Chính là đến xem?”

“Đúng vậy, chính là đến xem.”

Lục Ngạn Diễm không mặt mũi nào nói là mình tới đợi Lục Dung Nhan

Hắn đợi ở đó một lúc mà vẫn không thấy người từ bên trong đi ra! Theo lý thuyết thì ca mổ phải xong rồi chứ! Hơn nữa, chỉ là một ca mổ đơn giản, cả Lục Dung Nhan cùng Giang Mẫn làm thì phải càng ổn chứ, sao tới tận giờ vẫn chưa thấy ra?

Lục Ngạn Diễm hỏi y tá Tiểu Tần, “Còn mấy ca đang mổ thế?”

“Chỉ còn một ca ạ! Là ca mổ của Lưu chủ nhiệm, ca của bác sĩ Lục đã xong từ sớm!”

“Ca của bác sĩ Lục đã xong từ sớm á?”

“Vâng ạ.” Tiểu Tần nói, nhìn đồng hồ rồi tiếp, “Đã hơn nửa tiếng rồi, giờ này chắc bệnh nhân cũng đã tỉnh rồi!”

“…sao không nói sớm?!”

Lục Ngạn Diễm ném lại một câu càu nhàu rồi vội vã rời đi.

“……” Tiểu Tần khóc không ra nước mắt.

Lục đại viện trưởng, anh cũng không hỏi mà!

Lục Ngạn Diễm lập tức liền hướng về phía văn phòng khoa ngoại thần kinh.

Khi hắn tới nơi thì thấy Lục Dung Nhan đang ngồi trong phòng họp giảng bài cho sinh viên thực tập.

“Lục viện trưởng!”

Giang Mẫn là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội kinh hỉ hô một tiếng, “Đã lâu không thấy a!”

“Lục viện trưởng!!”

“Lục viện trưởng……”

Các bác sĩ khác trong văn phòng cũng lần lượt cùng hắn nhiệt tình chào hỏi.

Lục Ngạn Diễm đều đáp lại.

Giang Mẫn hỏi hắn nói: “Là tới tìm Dung Nhan hả? hay em giúp anh gọi cậu ấy nhé?”

“Không cần, cứ để cô ấy xong việc đi!”

Lục Ngạn Diễm nhìn Lục Dung Nhan đang giảng bài qua vách kính. Không biết sao, hắn cảm thấy hình ảnh này thật đẹp, khiến hắn bình tâm lại, hoàn toàn không như cảm giác áp lực không vui khi ở bên Khúc Ngọc Khê.

“Cậu ấy mới vào lớp thôi! Chẳng biết mất bao lâu đâu, anh ở đây chờ cô ấy ư?”

“Lát nữa tan lớp, cô nói với cô ấy tôi ở canteen số 1 chờ cô ấy, nói cô ấy tới tìm tôi nhé.”

“Dạ được!” Giang Mẫn cười đáp, “Anh yên tâm, em nhất định giúp anh chuyển lời!”

“OK! Cảm tạ!”

Lục Ngạn Diễm xoay người chuẩn bị đi.

Một tháng không có tới bệnh viện, lúc này hắn còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong! Chắc sẽ phải làm thêm nhiều ngày liên tục rồi.

“Lục viện trưởng!” Giang Mẫn lại gọi hắn, chạy theo, hỏi: “à ờ, chuyện kia… chắc ổn cả ạ?”

Cô nói, chuyện kia tức là chuyện kết quả xét nghiệm AIDS. Giang Mẫn không có nói thẳng, nhưng Lục Ngạn Diễm hiểu.

Hắn cười cười, “Ừ! Nhờ có bạn thân của cô, mọi chuyện đều viên mãn rồi!”

Lục Ngạn Diễm nói, lại nhìn về phía Lục Dung Nhan. Giang Mẫn cao hứng hết cỡ, vỗ tay nói:

“Thật tốt quá! Anh không có việc gì là tốt rồi! Vậy Dung Nhan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm! Lục viện trưởng, chúc mừng anh!”

“Cảm ơn! Tôi còn có việc, đi trước! Đừng quên việc tôi nhờ nhé!”

“Yên tâm, khẳng định quên không được! Chuyện này mà còn không xong thì anh cứ đuổi việc em!” Giang Mẫn vỗ bộ ngực bảo đảm.

“Tốt.”

Lục Ngạn Diễm ra khỏi văn phòng khoa ngoại thần kinh.

Hắn vừa đi ra thì Lục Dung Nhan đang giảng bài cho sinh viên thực tập mới ngẩng đầu lên, vờ như lơ đãng nhìn ra cửa, đáy mắt lạnh lẽo, rồi tại tiếp tục tập trung giảng bài.

Thật ra, cô đã sớm phát hiện từ lúc hắn bước vào cửa, toàn bộ đều thấy, chẳng qua cô vờ như bình tĩnh mà thôi!

Gần tới giờ cơm, cô mới tan lớp. Nói cả tiếng khiến cổ họng cô cũng rát, cô xoay cổ, xoay xoay khớp vai rồi nói với Giang Mẫn:

Vùi đầu nói một giờ, cổ đều đã bắt đầu lên men, nàng vặn vẹo cổ, lại chùy chùy bả vai, hướng Giang Mẫn nói: “Tiểu Mẫn, ăn cơm trưa đi, đói quá rồi!”

Mấy ngày nay cô chẳng có bữa nào ngon miệng, không phải gì, mà cô hoàn toàn không muốn ăn, không có tâm trạng muốn ăn, cả ngày trong lòng nặng trĩu thì còn muốn gì nữa đâu.

Nhưng hôm nay thì không giống, cuối cùng chuyện torng lòng đã giải quyết hoàn mỹ rồi. tảng đá lớn treo trong lòng đã được buông bỏ, cho nên, cô hôm nay muốn ăn một bữa thật ngon.

Lục Dung Nhan nói với Giang Mẫn: “Hôm nay chúng ta đi qua canteen số 1 đi, kêu đầu bếp nấu vài món ngon ngon, tớ mời!”

Canteen số 1 nổi tiếng là canteen nấu ngon ở bệnh viện, thường nếu canteen còn đồ ăn thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng ra ngoài ăn. Chuuện này chính là ưu điểm của bệnh viện bọn họ so với các bệnh viện khác, cũng là điều mà nhân viên bệnh viện hài lòng nhất.

Nếu canteen mà mở bán cho bên ngoài, dám bác sỹ còn không có đủ cơm mà ăn, phải giành giựt với khách đó.

“Hôm nay tớ không thể ăn với cậu rồi!”

Giang Mẫn vừa hoàn tất việc còn lại, ngẩng đầu lên nói với Lục Dung Nhan:

“Cậu đó, mau chạy qua canteen số 1 hẹn hò đi, Lục Viện trưởng chắc đang đợi cậu ở đó rồi!”

“Hẹn hò? Hẹn hò gì?” Lục Dung Nhan ngơ ngác.

Giang Mẫn cười nói: “Lục viện trưởng hẹn cậu ăn cơm mà! Anh ấy bảo tớ nói với cậu, anh ấy đợi cậu ở canteen số 1 đó, kêu cậu tan lớp thì sang! À, anh ấy bảo gọi điện cho cậu không được!”

“……” Điện thoại là cô cố ý không tiếp.

Nhưng mà, chuyện hắn hẹn…

“Tớ cảm thấy, Lục viện trưởng chắc chắn có chuyện muốn nói với cậu!”

Có chuyện muốn nói?

Về Khúc Ngọc Khê?

Nghĩ đến Khúc Ngọc Khê, lại nghĩ đến ban nãy hai người bọn họ ở văn phòng khanh khanh ta ta Lục Dung Nhan tức khắc không còn muốn ăn, càng hkông muốn nói tới hẹn hò.

“Ờ, tớ không đi.”

Cô lắc đầu, cự tuyệt.

“Không đi?” Giang Mẫn khó hiểu, “Vì sao? Cậu đừng nha, tớ lỡ thế thốt với anh ấy là nhất định sẽ khiến cho anh ấy vừa lòng nha, nếu không thì cứ đuổi việc tớ! nếu cậu không đi, lỡ người ta giận dữ thật sự đuổi việc tớ thì sao?”

“Cậu yên tâm đi! Tay nghề của cậu, bằng cấp của cậu, không ít bệnh viện muốn cướp người! Lục đại viện trưởng có nóng cũng không tới mức đuổi cậu đâu, yên tâm, yên tâm!” Lục Dung Nhan vỗ vai trấn an.

“Vậy sao cậu lại không đi?” Giang Mẫn không hiểu.

“Không muốn đi thì không đi!”

“… Sao lại không muốn đi?”

“… Ăn không vô! Không muốn ăn.”

“Mới nói muốn đi canteen mời tớ ăn mà!”

“Ngày khác đi!”

Lục Dung Nhan nói: “Vừa lúc, chiều nay tớ nghỉ, chuẩn bị về lại nhà thuê dọn dẹp làm vệ sinh để về ở! Một tháng không qua, còn không biết bên trong ra sao rồi!”

“Cái gì? Chuyện gì? Sao vẫn muốn ở riêng vậy?”

“Đương nhiên! Vì cái gì không được? tiền thuê trả rồi, đương nhiên đến tiếp tục ở!”

Lục Dung Nhan vừa nói, vừa thu thập túi xách, hỏi Giang Mẫn:

“Hôm nay cậu trực cả ngày?”

“Ừ!”

“Vậy thôi! Tớ không bắt cậu đi phụ tớ, đi trước đây!”

“Ơ, vậy Lục viện trưởng làm sao?:

“Cái gì làm sao? Chẳng lẽ tớ không tới thì hắn không ăn cơm?”

Lục Dung Nhan nói xong liền đi ra ngoài.

“Ai nha! Cái nha đầu này không tim không phổi!” Giang Mẫn gấp đến độ ở dậm chân phía sau. Giờ thì tốt rồi, cô thật sự làm hỏng chuyện rồi!

Lục Dung Nhan thật đúng cứ thế bỏ đi.

Bất kể Lục Ngạn Diễm muốn nói chuyện gì, hoặc là chỉ đơn giản hẹn cô ăn bữa cơm, nói cho kết quả xét nghiệm, chuyện này đối với Lục Dung Nhan mà nói, đều đã không quan trọng.

Kết quả, cô đã biết, chuyện khác, chẳng quan trọng.

Hắn cùng Khúc Ngọc Khê hợp hay tan, cũng không quan hệ, dù sao mình cùng hắn, sớm hay muộn đều phải muốn chia tay !

Cho nên, cứ như vậy đi!

Lục Dung Nhan đi ra khỏi bệnh viện, vẫy taxi, chạy nhanh về phía căn hộ thuê.

Giang Mẫn p[hải đi tới canteen số 1 thu thập cục diện rối rắm!

Bạn thân gì chứ, ai lại đi hố người ta thế bao giờ!

Bất quá đều do chính mình, ai kêu thề thốt hứa hẹn.

Giang Mẫn tìm được Lục Ngạn Diễm.

“Lục viện trưởng.”

Cô cẩn thận cùng Lục Ngạn Diễm chào hỏi.

Lục Ngạn Diễm thấy người đến là Giang Mẫn còn sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, “Giang bác sĩ?”

“…dạ.” Giang Mẫn xấu hổ

“Lục Dung Nhan đâu?”

“…… cô ấy……” Giang Mẫn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, “Cái kia, Dung Nhan nói cô ấy.. phải dọn nhà nên đi trước.”

“Dọn nhà???”

Lục Ngạn Diễm cau mày không vui. “Dọn nhà gì??”

“Là… là căn hộ thuê của anh em.”

“……”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục đại viện hoàn toàn lạnh lẽo.

Chờ Giang Mẫn kịp phản ứng lại thì người đã rời đi.

Mà đầy bàn đồ ăn kia, mùi bay ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.

“Lục viện trưởng, đồ ăn còn chưa ăn……”

Giang Mẫn hô một tiếng, nhưng hiển nhiên, không có ai phản ứng.

Cô nhìn bàn đồ ăn, cắn ngón tay.

“Haizzz, họ không ăn, tôi đành phải lâm hạnh rồi!”

Cô đã sớm đói lả!

Giang Mẫn kỳ thật là có chút ngượng ngùng, bất quá, nếu không ăn thì thật là lãng phí, cùng lắm thì, ăn xong rồi cô trả Lục viện trưởng tiền thức ăn !

Nghĩ xong, cô nhanh chóng hành động.

Chương 64

Chúng Ta Từng Gặp Nhau


Lục Ngạn Diễm đi ra khỏi canteen liền gọi cho Dung Nhan, nhưng điện thoại không có ai nghe.

Lục Dung Nhan thực ra đang làm vệ sinh, điện thoại đẻ ở ngoài, cô không buồn để ý tới, cứ kệ cho nó đổ chuông. Đến khi chuông đổ tới lần thứ 10, cô thật sự không chịu được, đi ra định tắt chuông thì mới phát hiện là Giang Trình Minh gọi.

“Giang đại ca?” Lục Dung Nhan có chút nghi hoặc, “Sao lại gọi cho em? Có việc sao?”

“Em đang ở trong phòng?”

“Anh đang ở đây sao?”

“Vừa vặn tới bên này xử lý chút việc, thấy xe em đậu trong bãi đỗ xe.”

“Anh có muốn ghé uống ly trà không? Có điều, em đang làm vệ sinh nên nhà cửa có chút lộn xộn.”

“Tôi lên phụ em làm vệ sinh nhé! Chuyện gì tỉ mỉ tôi không rành, nhưng mà quét nhà lau bàn thì vẫn được.”

“Sao em lại không biết xấu hổ bắt chủ nhà đại nhân động thủ chứ?”

“Tôi tới rồi đây!”

Đang nói thì chuông cửa đã vang lên. Đúng là nhanh thật.

Lục Dung Nhan vội mở cửa, quả nhiên, liền thấy Giang Trình Minh cầmm di động đứng ở ngoài cửa.

Hai người cùng buông di động, Lục Dung Nhan cười mời hắn vào nhà, “Vào đi! Em đi pha trà! Anh muốn uống gì? Nhưng mà hình như em chỉ có hồng trà thôi! Lần trước ăn cơm xong em cũng không có ở đây, cả nhà toàn là bụi!”

Giang Trình Minh đổi giày vào nhà, “Sao tự nhiên lại về đây làm vệ sinh?”

“Em tính sau này dọn về đây ở mà!”

“Em vẫn định dọn về?” Giang trình Minh có chút bất ngờ.

Hắn cũng không biết Lục Ngạn Diễm mấy ngày nay rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ nghe Giang Mẫn nói là bởi vì thân thể không tốt, Lục Dung Nhan mới ở nhà chiếu cố hắn.

Hắn hỏi: “Lục tiên sinh sao rồi?”

“Ổn rồi, nên em dọn về đây.”

Giang Trình Minh ngừng lại một chút, mới nói thêm: “Thật sự tính ở riêng sao?”

“…… Sẽ ly hôn mà!”

Nghĩ đến muốn ly hôn, Lục Dung Nhan trong lòng kỳ thật còn có chút buồn bã.

“Vẫn quyết định ly hôn?”

“…… Uhm.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

“Đã sớm nghĩ kỹ rồi!”

Giang Trình Minh cười cười, không tiếp tục đề tài này, tránh để cô thương tâm, chỉ hỏi: “Còn chỗ cần dọn không, để tôi giúp nào!”

“Không cần! Anh chỉ cần ngồi uống trà là được.”

“Phòng khách quét chưa? Để anh quét nha!”

Giang Trình Minh vừa nói vừa lấy chổi ở góc tường bắt đầu quét dọn.

Lục Dung Nhan kỳ thật còn rất ngượng ngùng, “Giang đại ca, anh tới đây thì là khách, sao lại có thể để anh làm chứ?”

“Được rồi, chúng ta là bằng hữu, đừng nói khách khí vậy.”

“Vậy thì cảm ơn anh vậy!”

Lục Dung Nhan cười, quay sang bưng thùng nước định lau cửa kính, quay đầu lại nhìn Giang Trình Minh đang bận rộn quét nhà, “Giang đại ca, không biết có phải ảo giác hay không em cảm tháy anh rất quen, dường như trước kia em đã từng gặp anh.”

Giang Trình Minh nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt ôn nhuận thêm phần thâm thúy: “Em nghĩ xem!”

“A? Chẳng lẽ thật sự gặp qua??”

“……” Giang Trình Minh bật cười.

Lục Dung Nhan nói: “Chẳng lẽ là do trước đây anh tới trường thăm Tiểu Mẫn?”

“Không có.” Giang Trình Minh lắc đầu.

“hay do em và tiểu Mẫn đi chơi rồi gặp anh?”

Nhưng mà chuyện này, Lục Dung Nhan một chút ký ức đều không có.

“Cũng không phải.” Giang Trình Minh vẫn lắc đầu, “Nghĩ lại xem.”

“Hai chúng ta từ trước thật sự gặp qua?” Lục Dung Nhan thật đúng là có chút không thể tin được, cô chỉ cảm thấy Giang Trình Minh thực quen mắt, từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy, nhưng cô vẫn luôn cho rằng loại cảm giác này chỉ bởi vì Giang Trình Minh nhìn đẹp trai phong độ như diễn viên nên mới cảm thấy quen mắt thôi! Không nghĩ tới, Giang Trình Minh lại bảo bọn họ thật sự từng gặp nhau trước đây!

“Gặp rồi, hơn nữa, tôi cũng không biết em là bạn của Tiểu Mẫn.”

Nếu biết, thì làm sao hắn lại bỏ qua cơ hội, hắn khẳng định sẽ liên lạc với cô, chưa biết chừng người bên cạnh cô lúc này là hắn chứ không phải người tên Lục Ngạn Diễm kia!

“A?” Lục Dung Nhan vắt hết óc nghĩ, nhưng mà thật sự không nghĩ ra.

Cô lắc đầu, ‘Em không nhớ, anh nói đi!”

“6 năm trước, em có từng đi Tam Á không?”

“6 năm trước? Tam Á??!”

Lục Dung Nhan có cảm giác như mở được chiếc rương ký ức, cô ngạc nhiên vui mừng “Không thể nào? Anh chính là người lính chụp ảnh cho em?”

“Khụ khụ khụ! Đúng thế.”

“Trời ạ!!”

Lục Dung Nhan kích động che miệng, có chút không thể tin được, “Thiệt hay giả? Nhưng khi đó anh đen lắm mà!! Hơn nữa, còn có chút béo hơn bây giờ nha? Hơn nữa, tóc cũng khác nữa!”

Cô không có cách nào ghép hình ảnh người lính thẹn thùng tươi cười ngày xưa với Giang trình Minh của hôm nay.

“…… Thật là anh?” Lục Dung Nhan vẫn không thể tin được.

“Thật là tôi!”

Giang Trình Minh gật đầu khẳng định, “Hơn nữa, còn có vật chứng.”

“Gì mà vật chứng?” Lục Dung Nhan nghi hoặc.

“Bí mật.” Giang Trình Minh, “Vật chứng không có mang theo người, cho nên, giữ lại nó cho có cảm giác thần bí, chờ lần sau tôi tặng lại cho! Em nhìn thấy nhất định sẽ phi thường vui vẻ.”

“Thật sự? Rốt cuộc là thứ gì a?”

“Lần sau gặp lại sẽ biết!”

“Trời ạ! Trái đất này thật nhỏ bé!”

Lục Dung Nhan vừa lau kính vừa cảm thán:

“Thật sự không tưởng tượng được! Lúc về em vẫn cứ nghĩ sao lại quên hỏi cách liên lạc với anh ch ứ! Thật không nghĩ tới sau nhiều năm lại có cơ hội gặp lại! Chậc chậc! Duyên phận thật sự kỳ diệu!”



“Phải không?” Giang Trình Minh nhìn cô cười, cảm thấy mỹ mãn, “Kỳ thật, trở về xong anh cũng hối hận rất lâu, vẫn luôn hỏi chính mình, sao lúc trước không có đủ dũng khí đi hỏi tiểu cô nương kia số điện thoại chứ? Em xem, bởi vì chính mình mà bỏ lỡ suốt 6 năm!”

Lục Dung Nhan “Ha ha” cười rộ lên, vui vẻ thật sự, “Cũng may ông trời vẫn để cho chúng ta gặp lại! Giang đại ca, thật vui vì biết anh! Bất kể là 6 năm trước, hay là 6 năm sau!”

Lục Dung Nhan cười đưa bàn tay phải ra.

Giang Trình Minh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô “Tôi cũng thế!”

Tay hắn rất lớn, mà tay cô, rất nhỏ.

Nắm bàn tay b é của cô trong tay, Giang trình Minh có ảo giác muốn nắm tay cô như vậy mãi mãi…

Nếu có thể, hắn thật hy vọng có thể!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

“Em còn có khách?” Giang Trình Minh phản ứng lại, hỏi Lục Dung Nhan, đồng thời, buông lỏng tay cô.

Lục Dung Nhan chớp chớp mắt, “Em gọi cơm hộp, đúng rồi, anh thì sao? Ăn cơm chưa? Hay em gọi thêm một phần cho anh?”

Lục Dung Nhan nói, liền chuẩn bị đi lấy cơm hộp, lại bị Giang Trình Minh kéo lại, “Tôi đi mở cửa. nếu biết em không nấu thì tôi đã nấu phần em rồi.

Giang Trình Minh nói, liền đi ra cửa lấy cơm hộp.

Nhưng cửa mở ra, cả hai người trong và ngoài cửa đều ngây người.

Nào phải người giao cơm

Rõ ràng chính là, chồng của cô, Lục Ngạn Diễm!!

Thấy Giang Trình Minh đứng ở cửa không nhúc nhích, Lục Dung Nhan hô một tiếng, “Anh để cơm ở bếp là được, chốc nữa em ăn!”

Giang Trình Minh không có đáp lại.

Lục Ngạn Diễm đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ra mở cửa cho mình- Giang Trình Minh.

Hóa ra, cô gái kia không chờ nổi mà tới căn nhà này, thậm chí cơm không kịp ăn, là vì Giang Trình Minh?

A! Tình nguyện cùng gã ăn cơm hộp, cũng không muốn đi tới chỗ hẹn với hắn?

Thực tốt!! Thực tố!!

Lục Ngạn Diễm sắc mặt tối tăm.

Lúc này, người giao cơm cũng vừa tới, nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa thì luống cuống, vội đưa cơm cho người đang đứng ở trong là Giang Trình Minh, “Tiên sinh, đây là cơm anh gọi.”

Giang Trình Minh đưa tay tiếp nhận, “Cảm ơn.”

“Cảm phiền ký tên.”

Cơm hộp viên đem cơm hộp đơn đưa cho hắn.

Giang Trình Minh cúi đầu ký tên.

Ký xong, ngẩng lên đã không thấy người đứng ở cửa.

Người giao cơm dường như hiểu, nói “Người kia đã đi rồi.”

Rồi cũng rời đi.

Giang Trình Minh xách theo cơm hộp vào phòng, thuận tay đóng cửa.

“Anh nói gì với người giao cơm vậy?”

Lục Dung Nhan cười hỏi hắn.

“Không có gì……”

Giang Trình Minh lắc đầu.

Cuối cùng, rốt cuộc không đề cập với cô về viêc Lục Ngạn Diễm vừa mới tới.

Cứ cho rằng hắn là ích kỷ người đi!

Chính là, tình yêu, vốn dĩ là ích kỷ!

Huống chi, không phải cô định ly hôn sao? Nếu chuẩn bị chia tay thì cần gì phải dây dưa nữa? huống hồ gì, hắn biết người kia cũng không tốt với cô, cô có thể thoát khỏi mà tìm một người khác quan tâm và chăm sóc cho cô hơn, tỷ như hắn Giang Trình Minh.

Giang Trình Minh đem cơm hộp xách vào nhà, “Dung nhan, ăm cơm trước đi!”

“Uhm, lau xong cửa sổ rồi em qua!”

“Tới ăn cơm đi! Để đó cho tôi!”

Lục Dung Nhan vội xử lý xong, đi rửa mặt rửa tay rồi mới vào chuẩn bị ăn.

“Đói chết được! đúng rồi, anh ăn chưa?”

“Ăn rồi!”

“Vậy là tốt rồi!”

Lục Dung Nhan bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.

Giang Trình Minh ngồi ở đối diện, nhìn cô ăn.

Cũng không biết có phải do ánh mắt Giang Trình Minh quá nóng hay do Lục Dung Nhan thật sự không quen lúc ăn cơm bị người ta nhìn chằm chằm như vậy , cô thật sự có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Giang Trình Minh, hỏi: “Giang đại ca, buổi chiều anh không có việc à?”

Chương 65

Anh Ấy Tới Tìm Cậu

“Hôm nay vừa vặn được nghỉ, làm sao? Chê tôi phiền à? Vậy thì tôi đi.” Giang TRình Minh nói đùa.

“Không phải.” Lục Dung Nhan vội lắc đầu xua tay. “Anh tốt vậy sao em lại chê anh phiền chứ.”

“Giang Trình Minh cười nói: “Đừng có thật thà vậy, tôi trêu em thôi! Buổi chiều anh có việc nên ngồi một lát rồi đi ngay.”

“À, anh không cần để em ảnh hưởng, có việc cứ đi nha!”

“Được rồi.”

Giang Trình Minh nhìn Lục Dung Nhan ăn, thấy cô ăn thật sự ngon miệng nên tâm trạng càng thêm thoải mái.

“Dung nhan, thứ tư tuần sau chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?”

“Hả?”

Giang Trình Minh bỗng nhiên hẹn làm cô có chút phản ứng không kịp.

Cô cắn đũa đầu, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Giang Trình Minh, “Có chuyện gì sao?”

“Phải có chuyện mới hẹn em đi ăn được à?”

“Thật ra không phải vậy, tại cảm thấy…”

“Được rồi, thứ tư tuần sau là sinh nhật tôi, tôi có món quà muốn tặng em!”

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Không phải sinh nhật anh sao? Sao lại có quà cho em?”

Thứ tư tuần sau? Là sao nhỉ? Vì sao Lục Dung Nhan lại thấy có vẻ quen quen? Hình như, ngày đó có việc gì đó cần làm thì phải.

Nhưng mà lúc này cô không thể nào nhớ ra được.

“Chính là vật chứng mà tôi nói ban nãy! Nhất định em sẽ thích.”

“Thần thần bí bí. Vậy được rồi, thứ tư tuần sauem sẽ đúng giờ, đến lúc đó nhất định tặng anh một món quà vừa ý!”

“Được, một lời đã định, tôi chờ quà của em!”

“Được!”

Lục Dung Nhan ngoại trừ Lục Ngạn Diễm thì chưa từng mua quà cho người đàn ông nào khác. Nói thật, cô không thích chọn lựa quà cáp, càng không biết Giang Trình Minh thích cái gì, cho nên, đến lúc đó vẫn là kêu Giang Mẫn thay mình chọn đi!

Giang Trình Minh không ở lại lâu, sau khi nghe một cuộc điện thoại thì rời đi.

Lục Dung Nhan dọn dẹp mãi tới tận giờ cơm tối mới xong. Làm xong, nhìn lại cả căn nhà đều sáng choang.

Cô cảm thấy mỹ mãn nằm nghỉ trên sô pha, theo lý thuyết thì nhìn căn nhà sạch sẽ như vậy cô phải có cảm giác thành tựu chứ, nhưng chẳng hiểu sao cô cảm thấy thật trống rỗng, như thể trong lòng thiếu vắng cái gì đó…

Vì sao chứ? Chẳng lẽ vì đây không phải là nhà của mình?

Có lẽ vậy! Vì cô vẫn luôn quen sống ở Thanh Nhã Cư nên không khỏi có cảm giác này.

Lục Dung Nhan tự an ủi bản thân.

Nhưng khi nghĩ tới cảnh Lục Ngạn Diễm cùng Khúc Ngọc Khê ở trong văn phòng thì cô lại ảo não vỗ vỗ mặt mình, dựa đầu vào ghế mà thương cảm nói:

“Thôi thì, thành toàn cho các người! Tôi với đại ca thật là khẳng khái mà, thành toàn cho các người đến với người mình y êu! Vừa lòng chưa? Hai chúng ta thật tốt bụng mà! Thật là đại thánh mẫu!!”

Lục Dung Nhan không khỏi tự cười nhạo bản thân.

Có đôi khi, cô suy nghĩ, rõ ràng là chồng mình, vì sao mình lại muốn khẳng khái đem nhường đi chứ? Dựa trên kịch bản chính thất đối phó với tiểu tam, lẽ ra cô nên đứng ra mà h ùng hổ xé nát mặt tiểu tam ra, nào là bắt gian tại giường… hay đại náo chỗ làm, khiến cả hai bọn họ đều mất hết mặt mũi, làm cho cả thế giới biết ả là tiểu tam, mà hắn là tra nam!

Nhưng mà, thật sự đối với cô việc này thật quá c ực đoan và vất vả.

Khi trả thù, tuy rằng có thống khoái, nhưng sau cùng thì kẻ thiệt thòi nhất cũng là chính bản thân mình.

Chi bằng giống như bây giờ, bình bình tĩnh tĩnh chia tay, từ đây cả đời không qua lại với nhau nữa, hắn đi đường hắn, mà cô đi trên con đường tươi sáng của cô, cũng khá tốt!

Lục Dung Nhan nghĩ đến đây thì mới cầm lấy điện thoại trên bàn trà, vừa nhìn tới mới phát giác chẳng biết đã tắt máy từ khi nào.

Cô nhớ rõ mình không tắt, có lẽ là hết pin. Nhưng khi cắm sạc thì lại thấy điện thoại còn 30%. Chắc là điện thoại lần trước bị Lục Ngạn Diễm ném hỏng nên bị lỗi pin rồi.

Điện thoại vừa mở đã thấy vô số tin WeChat. Tất cả đều do Giang mẫn gửi.

“Dung nhan, sao cậ ulại không tới chứ?”

“Cậu không thấy Lục viện trưởng lúc nghe nói cậu không tới xong mặt đen tới cỡ nào đâu!”

“Lục viện trưởng có tới đó tìm cậu không? Tớ nói xong là anh ấy đi ngay rồi.”

“Dung Nhan, sao cậu không trả lời WeChat? Điện thoại cũng không gọi được? rốt cuộc cậu làm cái gì vậy?”

“Khởi động máy khởi động máy!!”

“Trả lời mau, trả lời mau!!”

“Lục viện trưởng có phải đi tìm cậu không?”

“Chẳng lẽ các ngươi đang làm chuyện xấu hử? Nếu là vậy, ta đây liền tha thứ!”

“Đọc tin xong thì gọi cho tớ!”

“……”

Cô nàng gửi liên tục khiến Lục Dung Nhan cảm thấy máy rung thôi cũng khiến tay mình tê rần.

Đọc tin, cô cảm thấy vô cùng nực cười! Làm chuyện xấu cái gì chứ? Chẳng lẽ cô làm một mình sao? Giang mẫn còn tưởng hắn tới tìm cô chứ, buồn cười! Lúc này không chừng hắn còn không dứt ra khỏi ôn nhu của Khúc Ngọc Khê rồi!

Lục Dung Nhan nghĩ nghĩ, rồi gọi cho Giang Mẫn.

Điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền đến giọng Giang Mẫn vô cùng đau đớn “Lục Dung Nhan, nhà ngươi trọng sắc khinh bạn, giờ này mới gọi lại cho người ta! Nhà ngươi có biết người ta đã gửi bao nhiêu tin nhắn không, gọi bao nhiêu lần không? Có Lục viện trưởng rồi không buồn nghe điện thoại của người ta phải không?”

“cậu nói bậy bạ gì đó! Tớ không ở cùng anh ta.”

“A? Anh ấy không đi tìm cậu?”

“Sao lại có chuyện đó?”

“Không đúng! Tớ nói với anh ấy rằng cậu qua nhà thuê của anh tớ, nhìn dáng vẻ anh ấy có vẻ là đi tìm cậu mà. Ảnh gọi nguyên một bàn đồ ăn, một miếng cũng chưa ăn liền đi rồi, tớ thấy không ăn thì phí nên ngồi đó ăn luôn. Lục viện trưởng thật không đi tìm cậu?”

“Thật mà!” Lục Dung Nhan nói: “Anh ta làm sao có thời giờ tới tìm tớ chứ? Phỏng chừng vội vàng cùng Khúc Ngọc Khê ân ân ái ái đi!”

“Không thể nào? Viện trưởng còn thích Khúc Ngọc Khê? Hai người bọn họ lại quay lại với nhau? Hẳn là không thể đi!”

Giang Mẫn đồng tình với Lục Dung Nhan đồng thời, còn nghĩ tới Lục Ngạn sanh.

Một bên là vợ mình, một bên là em trai mình, không biết trái tim anh phải cường đại tới đâu mới có thể tiếp thu chuyện này.

Giang Mẫn thở dài, “Thật không biết bốn người các ngươi hôn nhân sao lại ra cái dạng này! Lục Ngạn sanh……”

Nói tới đây, Giang Mẫn ngừng lại một chút, do dự mấy giây sau, rốt cuộc vẫn nói, “Lục Ngạn Sanh có thể tiếp thu?”

Lục Dung Nhan nhíu mi, “Ngạn Sanh ca căn bản không thích Khúc Ngọc Khê.”

“A?”

“Còn cnữa, hai người bọn họ tính ly hôn.”

“……”

Giang Mẫn trầm mặc.

“Tiểu Mẫn, nhà ngươi mau thành thật đi! Ngươi cùng Ngạn Sanh ca…… trước đây quan hệ thế nào? Thật sự chỉ là bạn cũ thôi sao?”

“… không phải đang nói chuyện của viện trưởng và cậu sao? Sao lại dính tới tớ rồi?”

“Ừ, không nói tới cậu.” Lục Dung Nhan tiếp tục nói, “Ngạn Sanh ca xác thật muốn thành toàn cho bọn họ, còn tớ quyết định chia tay… cũng là thành toàn! Tớ không muốn bị kẹp giữa mối quan hệ của bọn họ. Thật ra, xấu hổ thật, 5 năm qua nếu không phải do Tiêu Tiêu chắc Lục Ngạn Diễm đã ly hôn rồi. Một khi đã như vậy chi bằng nhanh rời khỏi!

Cậu hỏi tại sao tớkhông đến chỗ hẹn sao? Tớ không có mặt mũi nào đi đâu! Thật ra, lúc sáng tớ sang văn phòng tìm anh ta thì cậu biết tớ thấy gì không? Dù tớ không nói, chắc cậu cũng đoán được mà!”

Lục Dung Nhan tự giễu cười.

Giang Mẫn tựa hồ rất là tức giận, “Cậu nói xem, rốt cuộc Lục viện trưởng bị sao vậy? Chẳng lẽ bị Khúc Ngọc Khê hạ cổ? Cũng không nhìn xem lúc hắn sinh bệnh, rốt cuộc là ai ở bên người hắn lo lắng cố sức chiếu cố hắn? Khúc Ngọc Khê thì sao? Một tháng qua đi thăm vài lần? tới nhà hai người cũng không dám tới! Hiện tại là như thế nào? Biết người ta tốt lành, không có nhiễm HIV, liền lại chạy tới biểu lộ yêu thương sao? Nó không thấy mình kinh tởm sao??! Lục viện trưởng cũng thật hay! Nữ nhân như vậy mà xem như bảo bối? Về sau tớ chờ xem hắn hối hận như thế nào!”

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Nghe cậu nói vậy khiến tâm tình tớ tốt lên không ít.”

“Bất quá cũng không đúng nha! Ban nãy khi đi tới canteen tìm Lục viện trưởng, còn đụng phải Khúc Ngọc Khê đâu! Nhìn ả không giống bộ dạng được ân sủng, khóc sướt mướt, cả mặt đầm đìa nước mắt! Còn có, Lục viện trưởng nếu thật sự muốn cùng ả lại cặp với nhau, vậy hắn làm gì còn hẹn cậu ăn chứ? Lẽ ra phải đi ăn với ả rồi!”

“Đại khái muốn cùng tớ nói chuyện ly hôn chuyện chăng? Rốt cuộc tớ đã chiếu cố hắn cả tháng rồi thì giờ hẹn ăn cơm cảm tạ, không phải cũng là theo lý thường sao? Còn vụ ả ta khóc sướt mướt, thì lúc tớ tới tìm hắn đã thấy ả khóc rồi, khóc vì lo lắng nè, ăn không ngon ngủ không yên nè, hiện tại hoàn hảo không có việc gì thì ả có thể không khóc sao?”

Giang Mẫn ở kia đầu tấm tắc cảm thán, “Thật là kỹ thuật diễn quá tốt a!! Phục thật! Thật bộphục!! Dung Nhan, tớ cảm thấy nếu cậu có thể học được công phu nhu nhược này của ả dù chỉ nửa phần thôi thì cũng không đến nỗi như bây giờ với Lục viện trưởng đâu!”

“A!” Lục Dung Nhan cười nhạo, “Cái loại công phu lấy lòng đàn ông này của ả thật sự tớkhông học được! Kệ đi! Dù sao tớ đã quyết định buông tay, sẽ không để ý nữa!”

“Nếu cậu thật sự không để ý là tốt! Tớ chỉ sợ cậu nói vậy nhưng trong lòng không phai vậy.”

“Yên tâm đi! Tớ còn rất ổn.”

“Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, tớ có chuyện cần nhờ cậu…”

“Chuyện gì nào?”

“……” Giang Mẫn có chút xấu hổ mở miệng.

“Làm gì? Ngượng ngùng xoắn xít! Mau nói đi!”

“Khụ khụ khụ! Vậy… cậu có thể giúp tớ liên hệ với Lục Ngạn sanh, thay tớ đi lấy áo khoác của tớ về không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom