• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Niệm niệm hôn tình (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 76-80

Chương 76
Ly Hôn!

“Ahh... em tưởng anh không có nhà nên sang đây.”
Giang Mẫn nghĩ rồi quyết định giải thích một câu.
“Có viễn bận vài hôm nên dời lại.”
Lục Ngạn Sanh vẫn chăm chú lái xe, nhìn đường, trả lời cô.
Lục Ngạn Sanh dùng tay gõ gõ táp lô xe,
“Bên trong có chai nước, lấy cho anh với!”
“... ơ dạ.”
Giang Mẫn vội cúi đầu, mở hộc lấy nước. Nhưng cô tìm không thấy nước, lại thấy một quyển sổ đỏ, trên sổ có ba chữ bắt mắt: giấy ly hôn
Giang Mẫn giật mình, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Ngạn sanh như có như không cảm nhận được ánh mắt, cũng bỗng nhiên cúi đầu tới nhìn cô.
Bị khoá chặt bởi ánh mắt của hắn, trái tim Giang Mẫn loạn nhịp, nhưng cô vẫn cố cứng cỏi: “... không thấy nước.”
“À, chắc anh nhớ nhầm, có lẽ ở đằng sau.”
“Để em xem.”
Giang Mẫn đóng hộc lại, xoay người tìm chai nước ở ghế sau.
Quả nhiên, trên ghế còn một chai nước khóng chưa khui. Giang Mẫn nhoài người lấy rồi mở nắ đưa cho hắn.
Lục Ngạn sanh nhận lấy uống một ngụm, rồi đưa lại cho cô.
Hắn cũng chỉ nhấp môi cho có lệ.
Giang Mẫn ngoan ngoãn đem nắp bình đạy lên, bỏ vào trong hộc cho hắn. Lúc mở hộc vẫn liếc nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn, tim lại đập loạn một lúc.
Chứng nhận ly hôn...
Là giấy ly hôn của hắn là Khúc Ngọc Khê sao?
Lúc trước Dung Nhan đã nói với cô về việc này, nhưng bọn họ ly hôn thật sao?
Giang Mẫn do dự hồi lâu, muốn hỏi hắn một câu, nhưng cuối cùng, cô rốt cuộc không có mở miệng.
Cô không có tư cách, không có lập trường để hỏi vấn đề cá nhân của hắn.
“Đó là giấy ly hôn của anh và Khúc Ngọc Khê!”
Không nghĩ tới, hắn lại chủ động nói với cô.
“Sáng nay vừa ra Cục dân chính ký xong.”
“Anh thật sự ly hôn với cô ta sao!?”
“Anh nhìn giống như là đang nói dối sao?”
“…… Không phải, em không phải ý đó.”
Giang Mẫn lắc đầu.
Cô không dám nói ra, trong lòng mình thật ra đang khiếp sợ hay là đang nhảy nhót, hay là có chút tiếc nuối gì...
Có lẽ, cảm xúc nào cũng đều có!
Cô tựa lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “hai người ly hôn, vậy Dung Nhan làm sao bây giờ……”
Khúc Ngọc Khê liệu có thể bắt đầu quấn lấy Lục Ngạn Diễm không?
Nếu là như vậy, Dung nhất định sẽ vô cùng thương tâm.
“Em không hy vọng anh ly hôn?” Lục Ngạn Sanh mày kiếm hơi hơi nhướnh.
“Không có, em không phải ý đó……”
Giang Mẫn nói xong lời này, lại bất giác thấy có chút không đúng, vội xua tay, “Em cũng không phải hy vọng anh ly hôn, em chính là…… anh ly hôn hay không, chuyện này, đều là chuyện của vợ chồng anh, không có gì quan hệ gì với em cả, cho nên em không có gì hy vọng hay không hy vọng, các người tự mình vui vẻ hạnh phúc là được”
Giang Mẫn vội phủi sạch quan hệ với mình.
Lục Ngạn Sanh cũng chưa nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có cảm xúc gì đó đang giấu kín mà Giâng Mẫn nhìn không thấu, chỉ cảm nhận được ánh mắt sắc bén, thậm chí còn lộ ra vài phần lạnh lẽo, lại không biết sao, dừng ở trên mặt, lại khiến cô có cảm giác nóng hết cả lên.
Cô vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn lại hắn.
“Em thì sao? Em với hướng lâm thế nào?”
Lục Ngạn Sanh bỗng nhiên hỏi một câu.
“Hả?” Giang Mẫn sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, xấu hổ đáp: “Cũng không tệ lắm đi! Hai người cũng rất vui vẻ……”
Lục Ngạn sanh liếc cô một cái, “Lúc trước vì l sao không kết hôn?”
“……” vấn đề đi quá xa, bị Lục Ngạn Sanh hỏi khiến Giang Mẫn có chút hoảng loạn, cô vội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chột dạ đáp lại: “Cảm tình xuất hiện vết rách, tự nhiên liền không cần kết hôn……”
“Vìsao không quay đầu lại tìm anh?”
Lục Ngạn Sanh vẫn nhìn thẳng mà hỏi cô.
Giọng vô cùng bình thản, không có chút cảm xúc, một câu nói nhưng lại đập thẳng vào lòng cô.
“Quay đầu lại tìm anh?”
Giang Mẫn ánh mắt mịt mờ một tầng hơi nước, cô lắc đầu.
“…… anh đã kết hôn.”
Lục Ngạn sanh nghiêng đầu nhìn cô..

Cô lọt vào trong ánh mắt đầy sương mù đen thẳm của hắn, rồi chợt có tia sáng quét qua đáy mắt hắn... hắn đưa tay tới, dùng lòng bàn tay lạnh lẽo mà vuốt má cô, quét qua khoé mắt cô, rồi giọng trầm thấp vang lên
“Anh đã ly hôn!”
Trái tim vốn vô cùng mẫn cảm của Giang Mẫn khẽ nhảy lên vì câu nói này của hắn.
Hắn nói thế là có ý gì???
Hắn ly hôn, cùng mình có quan hệ gì đâu chứ!?
Bàn tay hắn trên má vốn lạnh lẽo nhưng không biết sao càng lúc càng nóng rực.
Ngay lúc cô định tránh sang một bên thì Lục Ngạn Sanh rụt tay lại,
“Tới rồi, xuống xe đi!”
Nhanh vậy đã tới rồi?
Giang Mẫn bừng tỉnh, đi theo hắn xuống xe.
Đây là một loài quán ăn tư nhân cao cấp khá bí ẩn, người thường cũng không biết tới.
Giang Mẫn đi theo hắn, dọc theo hồ sen một đường hướng về phía trong mà đi tới.
“Lục tiên sinh, mời vào trong.”
Người phục vụ đẩy cánh cửa gỗ nặng nề mời vào.
Lục Ngạn sanh đến cửa thì dừng lại, chờ Giang Mẫn còn cách phía sau hắn tầm hai mét.
Giang Mẫn thấy thế, vội bước nhanh hơn.
Đến tận khi vào trong phòng, Giang Mẫn mới ý thức được, hôm nay bữa cơm này không chỉ có hai người bọn họ!
Trong phòng đã ngồi sẵn bốn năm nam nhân, tất cả đều là bằng hữu của Lục Ngạn sanh.
“Chèng! Vậy mà thật sự khó thấy nha! Lục thủ trưởng nhà mình hôm nay lại mang chị dâu tới! Không thể tưởng tượng a!!”
Mọi người lúc nhìn thấy Giang Mẫn đứng bên cạnh Lục Ngạn Sanh đều hưng phấn, chỉ nghĩ lầm Giang Mẫn là Khúc Ngọc Khê, vợ của Lục Ngạn Sanh.
Lập tức, Giang Mẫn xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống, cô vừa định giải thích, liền nghe Lục Ngạn Sanh đã mở miệng, “cô ấy không phải vợ tôi! Mặt khác, tôi hiện tại độc thân, đã ly hôn!”
“A…… Ly hôn?!”
Mấy người đều lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn Giang Mẫn càng thêm phần nghi hoặc.
Lục Ngạn sanh lịch sự kéo ghế ý bảo Giang Mẫn ngồi xuống.
Giang Mẫn có chút quẫn bách, nhưng rốt cuộc vẫn gượng ngồi xuống. Lục Ngạn Sanh cũng ngồi xuống bên cạnh, cánh tay tự nhiên mà khoác lên lưng ghế Giang Mẫn, cằm hất lên nhìn mọi người.
“Bạn tôi, Giang Mẫn, các chú có thể gọi cô ấy một tiếng chị dâu!”
Giang Mẫn cả kinh, ánh mắt ướt át bực bội trừng mắt liếc hắn.
“Anh đừng nói linh tinh làm người khác hiểu lầm...”
Lục Ngạn Sanh mặt vẫn thản nhiên, dáng vẻ như không buồn để ý.
Mà đám đàn ông trong phòng bắt đầu nhao nhao “Chào chị dâu!!!”

Sent from my iPhone

Chương 77

Gọi Chị Dâu!


“Chị dâu, bọn em theo thủ trưởng bao năm, đúng là lần đầu tiên thấy sếp dắt bạn gái theo đó.”

“Đúng vậy! Có lần, bọn em còn nghi ngờ sếp có phải là không có hứng thú với phụ nữ không! Giờ thì nhìn thấy có vẻ không phải là không có hứng thú với phụ nữ, mà là chỉ có hứng thú với một người, đúng không nào?”

Bọn họ trái “chị dâu”, phải “chị dâu” khiến Giang Mẫn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không biết nên như thế nào cho phải.

Nhưng Lục Ngạn Sanh lại không lại không bực, không giận, cứ để cho cả đám người nhao nhao trêu ghẹo, khóe miệng lại tủm tỉm cười, dáng vẻ dường như tâm tình cực kỳ tốt.

“Các anh đừng gọi tôi vậy mà…” Giang Mẫn xấu hổ giải thích, lại nói: “Tôi với thủ trưởng Lục chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu.”

“Thủ trưởng, cái này……” Mấy nam nhân ra vẻ khó xử nhìn về phía Lục Ngạn sanh.

Lục Ngạn sanh vẫn vẻ mặt đạm nhiên, “Nghe chị dâu các chú!”

“Dạ, chị dâu!”

“…” Giang Mẫn hết chỗ nói rồi.

Coi như cô phục mấy người này rồi!!!!

Giang Mẫn cũng lười so đo cách gọi với mấy người này, coi bộ sau này cũng chẳng có cơ hội gặp lại bọn họ, nên thôi cứ kệ bọn họ vậy!

Trong bữa ăn…

“Chị dâu à, anh trai em, tính tình lạnh lùng nhưng mà á, là loại ngoài lạnh trong nóng! Nhìn thì giống như tảng băng trôi ấy, nhưng kỳ thật bên trong nhiệt huyết bừng bừng!”

Một người đàn ông mặac áo thun màu vàng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Giang Mẫn, vừa giới thiệu thủ trưởng đại nhân của bọn họ.

Giang Mẫn cảm giác da đầu tê dại “… tôi đủ rồi, đủ rồi, đừng gắp nữa, cứ thế này tôi vỡ bụng mất.”

“Chị dâu à, anh trai bọn em ấy mà, có khi cả ngày chẳng mở miệng nói lấy một câu, chị đừng để bụng nha”

Tới phiên một người da hơi ngăm den mặc sơ mi trắng gắp một miếng thịt to vào bát Giang Mẫn.

“……”

“Chị dâu à, anh em á, ngày thường vốn là người vô cùng tốt bụng, chỉ là kinh nghiệm yêu đương ít quá, nếu có chỗ nào không tốt, mong chị lượng thứ nha…”

“…”

Chỉ trong chớp mắt, trong bát Giang Mẫn đồ ăn đã chất cao như ngọn núi nhỏ.

Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn Lục Ngạn Sanh cầu cứu.

Lục Ngạn Sanh nhấc cánh tay gác trên thành ghế cô lên, tay kia cầm lấy đũa gắp ra hơn p hân nửa đồ ăn trong chén cô: “Được rồi, các ngươi đừng có dọa, dọa hỏng rồi thì không đền nổi đâu!”

“…” Lục Ngạn Sanh dứt lời, đám đàn ông cũng k hông dám gắp thêm đồ ăn nữa.

Nhưng Giang Mẫn cảm thấy Lục Ngạn Sanh nói hơi kỳ quái, cái gì là dọa chứ? Chẳng lẽ trong mắt đám gia hỏa này mình là sủng vật hay sao hả?”

“Được rồi, em ăn hết đi! Gầy quá, nên ăn nhiều hơn một chút.”

Lục Ngạn Sanh vừa nhìn vừa nhắc nhở cô.

Giang Mẫn phục hồi tinh thần lại, nhìn chén cơm trước mặt kia, có chút đau đầu.

Lúc này cô chẳng hề muốn ăn, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ lung tung rối loạn. Cô không rõ, Lục Ngạn Sanh đang muốn làm cái gì.

Hắn hiện tại đối với mình như vậy, rốt cuộc là ý gì chứ?

“Không ăn nổi cũng cố ép mình ăn một chút đi.” Lục Ngạn Sanh dường như nhìn thấu tâm tư của cô.

“… ơ dạ.”

Giang Mẫn không phản bác, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời, cố ăn thêm một chút, nhưng thật sự chỉ một chút thôi.

“Ngày mai, anh có nhiệm vụ phải đi, nói chung sẽ hơi lâu.”

Lục Ngạn Sanh chợt nói.

Giang Mẫn liếc hắn một cái, khẽ gật đầu. Nhưng thực ra cô cũng không hiểu, sao hắn lại muốn nói cho mình biết công việc của hắn nhỉ?!

Hai người bọn họ không phải chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao?

Mà k hông, có lẽ, tới làm bạn cũng không phải!

“Chờ anh về.” Lục Ngạn Sanh lơ đãng nói, mắt lại nhìn cô.

“Hở?”

Giang Mẫn nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt cô nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nghe hắn trầm giọng nói: “Về rồi anh đưa em đi ăn cái gì thật ngon.”

“……”

Trong giây phút ấy, Giang Mẫn rõ ràng nghe thấy con tim mình nhảy vọt lên, đập hụt vài nhịp.

Cô khẩn trương chớp chớp mắt, sau một hồi, mới chất phác gật gật đầu.

Cô… thế nhưng đã đáp ứng rồi?!

abendbrot-939435_1920-1200x800.jpg




Mãi đến tận khi Lục Ngạn Sanh đưa cô về tới nhà, Giang Mẫn vẫn chưa bừng tỉnh, cô không hiểu chuyện hôm nay là sao.

Chuyện này nghĩa là sao?

Tắm xong, cô lại nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Tâm tư của Lục Ngạn Sanh, cô hoàn toàn không đoán được!

Hắn hiện giờ…là theo đuổi mình sao?

Có lẽ không phải đâu! Hai người đã nhiều năm không gặp, hắn sẽ kh ông…

Nhưng nếu nói không phải, hắn sao lại có thể như vậy? Hai người còn hẹn chờ hắn trở về đi ăn ngon!

Giang Mẫn không hề buồn ngủ, càng muốn ngủ, thần chí càng rõ ràng, suy nghĩ cũng càng hỗn loạn.

Cô không khỏi nghĩ tới, nếu Lục Ngạn Sanh thật sự theo đuổi mình lại, thì cô có tiếp nhận hay không?

Có sao?

Cô hỏi mình nhiều lần, nhưng câu trả lời vẫn là… không xác định.

Cô không dám chắc, quan hệ giữa bọn họ có thể quay trở lại n hư trước kia không.

Nàng không xác định, bọn họ chi gian hay không còn có thể trở lại từ trước.

Hôm sau ——

Giang Mẫn ngồi ở trước bàn làm việc, máy tính trước mặt, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Lục Dung Nhan đi tới, pha cho cô ly cà phê, “Đêm qua đi bắt quỷ à? Cả ngày ngồi ngáp thế kia?”

“…… Mất ngủ.” Giang Mẫn thuận tay nhận lấy ly cà phê

“Nghĩ cái gì hở? Mấy ngày hôm nay mệt con hơn cún, vậy mà cậu còn mất ngủ được á?”

“Không.” Giang Mẫn lắc lắc đầu, khuấy ly cà phê, tính nhấp một ngụm lại bị hơi nóng xộc tới, nên lại thôi, ngẩng đầu hỏi Lục Dung Nhan, “Cậu biết Khúc Ngọc Khê cùng Lục Ngạn Sanh đã ly hôn không?”

“Đã ly hôn?”

Lục Dung Nhan hiển nhiên còn không biết.

“Ừ, chắc thế...” Giang Mẫn ngơ ngẩn gật gật đầu.

Lục Dung Nhan nói: “Cậu gặp anh Ngạn Sanh à?”

“Tớ thấy giấy chứng nhận ly hôn của bọn họ.”

Lục Dung Nhan lại cười, “Ồ đây là chuyện tốt nha! Ngạn Sanh ca đem giấy chứng nhận ly hôn cho cậu xem, còn không phải là muốn nói cho cậu b iết anh ấy giờ độc thân sao? Như vậy xem ra, hai người các ngươi có hi vọng a!”

“Đúng là, hay quá đi, lúc này còn có thể cười được! cậu có từng nghĩ tới, Lục Ngạn Sanh cùng Khúc Ngọc Khê ly hôn, độc thân không đơn giản là Lục Ngạn sanh, Khúc Ngọc Khê cũng tự do…”

“Tớ biết nha!” Lục Dung Nhan nhấp nhấp ly cà phê, đạm đạm cười, “Dù sao ả kết hôn hay ly hôn cũng đâu khác gì, đúng không? Lúc trước không ly hôn thì ả cũng đâu ngại quấn lấy Lục Ngạn Diễm đâu? Cho nên, chuyện này tớ không cần phải lo sợ không đâu, nếu đã là của tớ thì ai cũng không đoạt được, nhưng nếu không phải thì tớ có cưỡng cầu cũng vô dụng! Cho nên, chờ xem sao! Ai sợ ai a! Đúng không?”

Giọng của Lục Dung Nhan cùng biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn tự tin, mà phần tự tin đó cũng lan sang cả Giang Mẫn.

Giang Mẫn cười gật đầu, “Đúng vậy, là của cậu thì ai cũng đoạt không được, không phải của mình thì dù cũng cưỡng cầu cũng không được. Thuận theo tự nhiên mới là đạo lý.”

Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm như vậy, mà mình cùng Lục Ngạn Sanh làm sao lại không phải chứ?

Chương 78

Cô Mang Thai?

Buổi chiều, hẹn Giang Mẫn cùng đi mua quà sinh nhật.

Giang Mẫn nói Giang Trình Minh thích bút máy, vì thế, Lục Dung Nhan định lựa tặng cho Giang Trình Minh một cây bút máy làm quà sinh nhật, kiểu dáng cũng là Giang Mẫn chọn.

Còn quà cho Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan kỳ thật đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Là một chiếc kẹp cà vạt!

Còn có, tự mình dọn về nhà!

Hắn không phải nói sao? Quà sinh nhật, muốn cô dọn về vậy thì cô đành phải thỏa mãn hắn thôi!

Lục Dung Nhan gọi điện Giang Trình Minh chân thành xin lỗi nói vớihắn, hôm nay cô thật sự không có cách nào đi đến chỗ hẹn.

“Giang đại ca, thật sự thực xin lỗi, tiệc sinh nhật của anh em không có cách nào đi được, quà em sẽ nhờ Tiểu Mẫn đưa anh nhé, ngại quá.”

Giang Trình Minh cũng không giận, chỉ có chút mất mát, “Dung Nhan, người nên nói xin lỗi thực ra phải là anh. Kỳ thật, hôm nay cũng không phải sinh nhật anh, là anh lừa em!”

“A?? Không phải sinh nhật anh??”

Lục Dung Nhan tức khắc quay sang liếc Giang Mẫn.

Giang Mẫn vội nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, đôi mắt chột dạ nhìn khắp nơi, trên mặt lại còn làm bộ không hiểu gì hết.

Giỏi lắm! Dám cùng với anh trai mình lừa cô!

“Đúng vậy, không phải là sinh nhật, thực xin lỗi, anh không nên lừa em.”

“Vậy anh…”

“Vì nếu anh không nói vậy thì có khả năng đã bị em cự tuyệt, nhưng giờ xem ra, nói dối không có tác dụng rồi, vẫn bị em cự tuyệt.” Giang Trình Minh cười khổ.

Lục Dung Nhan có chút áy náy, “Giang đại ca, thật sự ngại quá.”

“Thôi, không sao, thật ra anh định tặng cho em một phần quà, nhưng không vội, lần sau đưa em cũng được?”

“Quà gì chứ? Giang đại ca, anh như vậy em thật ngại mà!”

“Không cần ngại, lễ vật này anh không hề tốn kém, chỉ lưu giữ thôi! Nhưng anh cũng không muốn đưa em qua người khác! Cho nên, để lần sau đi! Lần sau anh đưa em!”

“Vâng, cảm ơn anh, Giang đại ca!”

“Không cần cảm tạ!”

Hai người lại hàn huyên vài câu rồi cúp máy.

Cúp điện thoại, Lục Dung Nhan tức giận nói: “Giang Mẫn!! Tớ không thể chấp nhận được cậu rồi!”

“…Người ta là vô tội!! Thật sự!!”

“Vô tội?!! Cậu dám bảo là cậu không biết sinh nhật anh mình hả?”

“Tớ biết, nhưng là……”

“Nhưng là cái gì?”

“Được rồi, được rồi, thẳng thắn từ khoan.”

Giang mẫn giơ cao tay, vẻ mặt thành khẩn, “Tớ thừa nhận, tớ biết sinh nhật anh tớ, nhưng… thực ra anh tớ không phải có ý gì xấu, chỉ muốn hẹn cậu một lần thôi mà. Tớ biết, anh tớ có ý với cậu, tuy cậu đã kết hôn, nhưng chẳng phải đang định ly hôn sao? Nên tớ không định phá hư kế hoạch của anh ấy.”

“Nha đầu hư đốn!!”

“Thực ra… anh tớ, anh tớ thích cậu!”

“Hừ!!”

“Từ khi gặp ở Tam Á là nhất kiến chung tình……”

“Giang Mẫn!!”

“Rồi rồi rồi. Người ta không nói nữa! Anh tớ mà biết tớ nói với cậu điều này chắc giết tớ mất!!!”

“Biết là tốt rồi!!”

Vì biết hôm nay không phải là sinh nhật Giang Trình Minh nên Lục Dung Nhan cũng nhẹ lòng đi không ít. Cũng may, chứ không thì cô thật áy náy!

Lục Dung Nhan lại cùng Giang Mẫn cùng đi lựa kẹp cà vạt. tuy trước giờ cô và Lục Ngạn Diễm không quá gắn kết nhưng cô vẫn hiểu sở thích của hắn một chút.

Chọn quà xong, cô và Giang Mẫn chia tay, về phòng trọ. Cô đã đóng gói hết hành lý, chờ người tới chuyển đi mà thôi.

Ngày mai cô sẽ đón con trai bảo bối về nhà.

Đợi một lát thì công ty chuyển nhà tới. Cô vội thu xếp lên xe, đi về phía biệt thự Thanh Nhã Cư.

Xe chạy nửa tiếng thì tới nơi, nhưng bất ngờ là trong nhà không có ai.

Lục Ngạn Diễm không ở nhà.

Hắn không phải nói hôm nay sinh nhật, ở nhà chờ cô sao?

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên di động vang lên.

Điện thoại đúng là Lục Ngạn Diễm gọi tới.

“Hôm nay anh không thể ăn sinh nhật cùng em rồi!”

“Vâng, bệnh viện có việc à?!”

“Ừ, anh phải đi công tác một chuyến.”

“Đi công tác?”

“ừ, một tiếng nữa máy bay cất cánh, anh đang ra sân bay.”

“Nhanh như vậy!”

Lục Dung Nhan trong lòng vẫn có chút mất mát, cô nhìn đồ trên tay, “Em còn chuẩn bị quà cho anh đây, xem ra không kịp tặng rồi.”

“Chờ anh về!”

“ Ừ!” Cũng chỉ có thể như vậy!

“Khoảng bao giờ anh về?”

“Anh chưa biết, có lẽ vài ngày.”

“Ừ… anh đi đi! À, đúng rồi, chúc mừng sinh nhật!”

“Cảm ơn!”

Hai người lại hàn huyên một lúc, bởi vì dạ dày Lục Dung Nhan bỗng nhiên có chút không khoẻ, mới cúp máy.

Không biết sao, rõ ràng còn chưa kịp ăn cơm chiều mà? Như thế nào đột nhiên buồn nôn?

Cô vội chạy tới bồn rửa mặt nôn khan, nhưng chẳng nôn ra gì, mà dạ dày lại càng lúc càng khó chịu.

Chẳng lẽ là cảm lạnh?

Cô xoa xoa vị trí dạ dày, thôi thì kiếm gì ăn đã.

Sau khi ăn xong, Lục Dung Nhan một người ngồi ở đại sảnh xem TV.

GettyImages-850304466-5aa2b7608023b900370ee685.jpg


Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô, thật sự, nếu trước đây thì cô cũng không cảm thấy cô đơn tịch mịch, nhưng hôm nay không biết sao, cô cảm thấy một mình ngồi ở đây lại cảm thấy trống rỗng, trong lòng cũng vắng vẻ.

Đại khái là thân thể không thoải mái đi! Hơn nữa, vốn dĩ cho rằng hôm nay buổi tối sẽ cùng hắn ăn sinh nhật i, không phải là vô cùng náo nhiệt, ít nhất cũng là hai người ở bên nhau, nhưng hiện tại đột nhiên chỉ còn có một mình cô, trong lòng ít nhiều sẽ có chút phản cảm đi!

Ân, sớm biết thế này, cô đã đón Tiêu Tiêu về rồi!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên bụng truyền đến cơn đau quặn thắt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cô đã đau đến vã mồ hôi.

Dạ dày cũng đau quặn từng cơn.

Chuyện gì xảy ra?

Lục Dung Nhan mặc dù là bác sĩ, lúc này cũng thật sự khó có thể định bệnh cho bản thân.

Mồ hôi chảy tràn trên trán cô.

Cô đứng lên định đi bệnh viện thì phát hiện dưới thân có máu nóng chảy ra.

Chuyện gì đây?

Nghĩ tới đây, cô càng cuống.Tại sao, cô mang thai mà bản thân không hề biết, mà sao lại đột nhiên sinh non chứ?

Lục Dung Nhan tức khắc gọi cấp cứu 120, gọi xong, cô lại gọi cho Giang Mẫn báo tình hình.

Hiện tại Lục Ngạn Diễm không ở nhà, cô chỉ có thể dựa bằng hữu.

Giang Mẫn nhận được điện thoại của cô thì vội chạy về bệnh viện.

Cấp cứu cũng tới trong vòng 15 phút. Bác sĩ xác định cô đã mang thai, có dấu hiệu sinh non, nhưng nếu vẫn có khả năng giữ được.

Chương 78+

Kiên Cường Như Cô


“Trước gọi điện thoại báo cho người nhà.”

“Lục viện trưởng đâu? Người có tới không?”

“Lục viện trưởng điện thoại gọi không thông!”

Lục Dung Nhan nằm ở trên giường bệnh, chỉ mơ mơ màng màng nghe được nhân viên y tế nói bên mình.

Cô lúc này, bụng đau như thể có cái máy trộn bê-tông ở bên trong không ngừng quấy động, mồ hôi to như hạt đậu cứ túa ra trên trán cô. Theo bản năng, cô níu tay nhân viên y tế “Cứu con của tôi…”

Cô thậm chí cũng không biết chính mình mang thai, nếu là sáng sớm nay biết, cô chắc chắn sẽ cẩn thận gấp đôi.

“Nhất định phải cứu con tôi!”

“Được rồi được rồi! bác sĩ Lục, chị đừng có gấp, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

“… Được.”

Lục Dung Nhan hơi thở càng lúc suy yếu.

Cô dường như cố hềt sức mới nói được tiếng ‘được’ kia.

Đang lúc lúc này, bỗng nhiên, di động trong túi cô vang lên.

Có lẽ là Lục Ngạn Diễm gọi tới..

Mà nhân viên y tế cũng nghe thấy tiếng điện thoại reo, “Hẳn là Lục viện trưởng gọi mau nghe đi!”

Lục Dung Nhan bắt máy, đưa điện thoại lên tai, lúc này bác sỹ tiêm thuốc vào tay cô thì nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng mà cô vô cùng chán ghét:

“Lục Dung Nhan, bận gì không?”

Khúc Ngọc Khê!!

Đầu dây bên kia không phải Lục Ngạn Diễm, mà là Khúc Ngọc Khê!!

Lục Dung Nhan bụng đang đau đớn, tức khắc lại quặn thắt, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.



Khúc Ngọc Khê không có nghe được Lục Dung Nhan trả lời, chỉ nghe được tiếng cô thở dốc có chút suy yếu, nghĩ lầm cô tức giận, đắc ý cười lạnh

“Có phải thấy kỳ quái, vì sao tôi cầm điện thoại Ngạn Diễm không? Vì giờ tôi đang ở cùng anh ấy. Ngạn Diễm đang ngủ cạnh tôi đây, chút nữa chụp ảnh hai chúng tôi thân mật gửi cho xem nhé. Đừng có tắt máy đó!”

“Không xong!! bác sĩ Lục tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng!!”

“Mau!! Cấp cứu!!”

“Đứa nhỏ không cứu được rồi!!”

“……”

Bác sĩ cùng các y tá la lớn vang vang bên tai Lục Dung Nhan, nhưng một câu đều không nghe thấy, cô chỉ nghe được Khúc Ngọc Khê ở bên tai cô cười khẽ, “Cô cho rằng Ngạn Diễm sự có việc sao? Anh ấy chỉ là đưa tôi tới nơi khác ăn sinh nhật thôi! Cô cho rằng anh ấy vì cái gì không muốn cùng cô ly hôn? Bất quá chính là luyến tiếc Tiêu Tiêu mà thôi, anh ấy muốn xây dựng cho Tiêu Tiêu một gia đình hòa thuận giả dối, cho nên mới không muốn cùng cô ly hôn, vẫn luôn làm bộ lấy lòng cô, nhân nhượng cô! Nhưng kỳ thật, người Ngạn Diễm yêu chính là tôi! Điểm này, vĩnh viễn cô lay động không được! Cho dù hai người các ngươi không ly hôn, cô cũng vĩnh viễn không chiếm được trái tim của anh ấy! Bởi vì trái tim của anh ấy, vĩnh viễn đều ở nơi tôi!!”

Khúc Ngọc Khê nói xong, liền cúp máy. Tiếp theo sau, ảnh của ả chụp cùng Lục Ngạn Diễm gửi tới máy của cô.

Trong ảnh, Lục Ngạn Diễm nửa thân trần nằm ở trên giường đã nhắm hai mắt ngủ rồi, mà Khúc Ngọc Khê cũng để trần nửa người, chăn trắng bọc lấy thân, dựa vào bờ ngực dày rộng của hắn, hướng về phía màn ảnh khẽ mỉm cười, tay còn đưa dấu hiệu chiến thắng V tới cô.

Bức ảnh đó, mọi nhân viên y tế ở đây đều thấy.

Giây phút đó, cô cảm thấy tim mình đã chết rồi. Đôi mắt mở to, nhưng không rơi một giọt nước mắt.

Trong đầu cô, những lời Lục Ngạn Diễm nói ngày hôm đó cứ vang lên…

—— “Chúng ta thử xem đi!”

—— “Thử xem ý là anh sẽ nỗ lực!”

—— “Khi kết hôn từng hứa hẹn qua, sống chết có nhau, không rời không bỏ!”

Những câu nói tốt đẹp như cổ tích đó, cô vậy mà thật sự tin!!

Hóa ra, cô dễ bị lừa tới vậy.

Cô chịu đựng cơn đau, đầu ngón tay tái nhợt xóa tấm ảnh.

Rác rưởi này không đáng tồn tại trên điện thoại cô, cho dù là một chút, cũng không xứng!!

Lục Dung Nhan xóa bức ảnh kia thì mắt tối sầm, ngất xỉu.

Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng.

Bên giường là Giang Mẫn, vẻ mặt nôn nóng cùng tiều tụy.

Thấy cô rốt cuộc tỉnh lại,trên khuôn mặt không có ánh sáng của Giang Mẫn nháy mắt lộ ra kinh hỉ cười, “Dung Nhan, rốt cuộc tỉnh rồi!!”

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Lục Dung Nhan nhìn quanh, có lẽ bởi vì mới vừa tỉnh lại nên ý thức của cô còn chưa thanh tỉnh.

Nhưng có một thứ, cô rất rõ ràng.

Đứa bé trong bụng cô đã không còn.

Cảm giác vắng vẻ bủa vây trong tim cô, chiếm cứ dạ dày cô, chiếm cứ lục phủ ngũ tạng cô.

Giây phút này, cô muốn khóc.

Nghĩ đến đứa con đáng thương, nghĩ đến mọi chuyện đêm qua, nước mắt chức chực trào ra, nhưng cô cố kìm nén lại.

Trước giờ cô không phải là người hay khóc, cho dù khó khăn hay đau khổ, cô cũng không muốn bản thân trở nên yếu thế,

Hồi lâu, Lục Dung Nhan rốt cuộc tìm lại suy nghĩ cùng sức lực, cô khẽ mím đôi môi khô nứt, yếu ớt hỏi Giang Mẫn, “con tớ…”

Cô vừa nói, hốc mắt Giang Mẫn lại ửng đỏ.

Giang Mẫn không trả lời, nhưng Lục Dung Nhan đã biết đáp án.

Không, hoặc là nói, cô đã sớm biết, bất quá chỉ là xác nhận lại một lần nữa ý tưởng trong lòng cô thôi!

“Đừng khóc, tớ còn chưa khóc mà, cậu khóc cái gì…”

Lục Dung Nhan trái lại kiên cường an ủi Giang Mẫn.

Vừa nghe Lục Dung Nhan nói như vậy, nước mắt Giang Mẫn còn đang nghẹn ở hốc mắt, lập tức toàn trào ra, cô khụt khịt một tiếng, lau nước mắt, “Dung Nhan, Lục viện trưởng cùng Khúc Ngọc Khê, tớ đã nghe người ta nói rồi, tớ biết lúc này trong lòng cậu khẳng định không dễ chịu, nếu muốn khóc, thì cậu khóc ra đi! Tớ sẽ không chê cười cậu đâu! Lục viện trưởng cũng thật không phải là người mà, vợ thì sảy thai, mà hắn thì còn vụng trộm với người tình ở bên ngoài!!!! Loại hỗn đản tra nam này, nên xuống địa ngục!!”

Giang Mẫn tức giận đến mức mắng không ngừng, vẫn luôn vì bạn tốt mà bất bình.

Nhìn bạn tốt trên giường bệnh tiều tụy bất kham, càng đau lòng tới mức có loại xúc động, muốn đem gã bội tình kia đi lăng trì.

“Đừng khóc……” Lục Dung Nhan khẽ mỉm cười, trấn an cô, duỗi tay lau đi gò má đầy nước mắt, “Có cái gì mà khóc.”

“Dung Nhan, cậu thật sự không thương tâm khổ sở sao?”

Giang Mẫn bội phục bạn tốt kiên cường.

Bất luận phụ nữ thế nào, vừa sảy thai, vừa gặp chồng ngoại tình, chẳng phải đều là một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?

Nhưng cô hoàn toàn là làm theo cách trái ngược, trấn định vô cùng, tựa như chẳng có gì xảy ra, hay nói cái khác là không gì có thể tác động được cảm xúc của cô.

“Tâm của tớ đã sớm theo đứa nhỏ đi rồi, còn gì mà khổ sở với thương tâm?”

Chương 79

Ly Hôn


“Tâm của tớ đã sớm theo đứa nhỏ đi rồi, còn gì mà khổ sở với thương tâm?”

Lúc Lục Dung Nhan nói lời này ánh mắt đều đã gần trống rỗng.

“Dung nhan……”

“Được rồi! Cậu không cần khuyên tớ, tớ biết tớ nên làm như thế nào. Được rồi, tớ hơi khát, cậu cho tớ miếng nước với!” Lục Dung cố gắng nói nhẹ nhàng hết mứ.

“ừ, chờ tớ nhé! Tớ đi rót nước cho”

Giang Mẫn nói xong vội vàng đứng dậy rót nước cho Lục Dung Nhan.

Trong chốc lát, Giang Mẫn bưng nước ấm lại, “Cẩn thận một chút coi chừng bỏng.”

“…Ừ.”

Lục Dung Nhan một hơi uống xong chén nước.

Nước ấm xuống bụng, Lục Dung Nhan lúc này mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.

Không biết sao, lại bỗng nhiên nghĩ tới đứa nhỏ còn chưa thành hình đã rời đi, tim cô nhói đau.

Thấy Lục Dung Nhan tinh thần tương đối tốt hơn, Giang Mẫn lúc này mới hỏi thử một câu: “Giờ cậu tính sao?”

“Cùng Lục Ngạn Diễm sao?”

“…… Đương nhiên.” Giang Mẫn gật đầu.

“Ly hôn.”

Lục Dung Nhan nói chém đinh chặt sắt.

“Ừ…” Giang Mẫn chậm rãi gật đầu, đại khái lần đầu tiên cô cùng ý tưởng với Lục Dung Nhan về chuyện này.

Lúc trước cô còn tưởng rằng Lục Ngạn Diễm kỳ thật rất coi trọng Lục Dung Nhan, nhưng không nghĩ tới, những cái đó đều bất quá chỉ là biểu hiện giả dối thôi! Quả nhiên, hắn căn bản không phải là nam nhân đáng giá phó thác cả đời!

“Được, nếu cậu đã quyết định thì tớ ủng hộ cậu. Nhưng, hai người có thể ly hôn sao? Luc trước bởi vì Tiêu Tiêu nên cứ vương vấn.”

240_F_336558111_CWobNx3QUkNAVrgkpSaih8MT00RZC3TF.jpg


Lục Dung Nhan dựa vào đầu giường, nhắm hai mắt, nghiêm túc nghĩ, sau một hồi, mở mắt ra , “Vấn đề này tớ đã nghĩ tới quá rất rất nhiều lần. Để tay lên ngực tự hỏi, nếu Tiêu Tiêu đi theo tớ thì khẳng định tớ không thể cho nó cuộc sống tốt như bây giờ, bao gồm việc học…”

Lục Dung Nhan thở dài, “VỚi điều kiện của tớ hiện tại, Nó theo tớ thì sẽ phải chịu khổ rồi.”

“Ừ.” Giang Mẫn gật gật đầu, đồng ý với Lục Dung Nhan nói, “Cậu ngày thường còn phải đi làm, ba mẹ lại không ở bên này, kêu cậu một mình chăm sóc Tiêu Tiêu thì chắc cũng được, nhưng mà điều kiện kinh tế thì thực sự không thể cùng Lục gia đánh đồng, tớ cảm thấy, hay là như thế này, chi bằng cậu từ bỏ quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu, chỉ cần Lục gia nguyện ý cho cậu thăm con, chắc cũng thỏa đáng.”

“Quyền thăm con……” Lục Dung Nhan thấp giọng nỉ non nước mắt cố nhịn cả đêm khi nghe đến những lời này của Giang Mẫn rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà bật khóc.

Nếu mình từ bỏ quyền nuôi con, có phải nghĩa là, sau này mình coi như không có đứa con này…

Làm sao cô bỏ được!!!

Nhưng không bỏ được, thì mình lại không thể cho con cuộc sống tốt!!!

Có lẽ… nên hạ đao thôi!!!

Lục Dung Nhan nhắm mắt, đem nước mắt buộc chính mình nuốt xuống, hồi lâu, mới gian nan mà quyết định, “…… Được.”

Có lẽ, mỗi một cặp vợ chồng ly hôn, lựa chọn khó nhất có lẽ đều là đứa con!

Bởi vì đứa con, có bao nhiêu vợ chồng ép dạ cầu toàn, mà cô thì sao?

Kỳ thật cô cũng từng nghĩ tới vì Tiêu Tiêu, có thể nhịn thì nhịn, nhưng cô vốn không phải người có thể nén giận mãi! Cô làm không được, tính cách của cô, tôn nghiêm của cô đều không cho phép nàng làm như vậy!

Cho nên, hôn nhân này, nên kết thúc.

Hai người đang nói, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giang Trình Minh vẻ mặt thất sắc vọt vào, nhìn thấy Lục Dung Nhan trên giường bệnh đã tỉnh, hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Có khỏe không?”

Hắn đến gần mép giường, vẻ mặt lo lắng hỏi cô, “Sắc mặt thoạt nhìn vẫn là không hề tốt.”



“Em ổn, sao anh lại tới đây?” Lục Dung Nhan gượng cười.

“Nhận được điện thoại Tiểu Mẫn, liền chạy tới.” Giang Trình Minh nói, nhìn về phía em gái, “Không phải nói hôm qua nhập viện sao? Sao không báo cho anh sớm hơn? Bác sỹ nói sao?”

Giang Mẫn lắc lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Dung Nhan không có việc gì, chỉ là đứa bé trong bụng không giữ được.”

Giang Trình Minh nhìn về phía Lục Dung Nhan trên giường, đáy mắt đầy lo lắng không thể che dấu, hắn nhấc ghế ngồi xuống bên cạnh giường Lục Dung Nhan, an ủi: “Không có việc gì, em còn trẻ, về sau còn tương lai còn dài.”

“Em biết.” Lục Dung Nhan tái nhợt cười, “Lúc này có em bé cũng không phải là chuyện tốt, nó đi rồi, cũng tốt, cũng tốt……”

Lục Dung Nhan ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng nước mắt lại không biết vì sao, cứ thế trào ra.

Rõ ràng nói ‘ cũng tốt ’, nhưng vì cái gì trong lòng lại đau như vậy?

“Đừng khóc……” Giang Trình Minh vội lấy tay lau đi nước mắt cho cô, “Nhìn em khóc như vậy, anh khó chịu vô cùng.

Lục Dung Nhan không dự đoán được Giang Trình Minh sẽ đột nhiên duỗi tay lại lau nước mắt, cô còn sửng sốt rồi bừng tỉnh, vội tránh đi , “…… Không có việc gì, là em hơi quá!”

Cô hít mũi, vội lau khô nước mắt.

“Anh tới vừa đúng lúc, em sắp có ca mổ, đang lo không có ai chăm sóc Dung Nhan! Em giao cho anh, em mổ xong sẽ qua đây thay ca cho anh!”

Giang Mẫn lấy cớ rời đi, để lại không gian cho anh mình và Lục Dung Nhan.

Tuy rằng lúc trước cô không tán đồng anh mình thích Dung Nhan, dù sao người ta là phụ nữ có chồng, còn không có ly hôn, nhưng tình huống trước mắt này, cô cũng thật sự không có biện pháp cứ ngốc nghếch đứng ở bên Lục viện trưởng kia! Hôm nay việc này, cũng thật sự quá đáng! Nếu Lục Dung Nhan gả cho anh mình, nhất định anh cô sẽ không để cô ấy phải chịu ủy khuất thế này.

“Được, em đi đi! Nơi này có anh chiếu cố là được!” Giang Trình Minh đáp lời.

“Không có việc gì đâu, em có chút việc này thôi, mai xuất viện rồi, cần gì chứ! Hai người đi lo việc của mình đi, em tự chiếu cố được mà!”



Lục Dung Nhan thật sự ngại làm phiền anh em họ.

Việc hôm nay cô không thông báo cho người nhà họ Lục, chủ yếu là không muốn làm cha mẹ chồng lo lắng, càng không muốn để cho bọn họ biết chuyện sảy thai.

Tuy rằng Lục Ngạn Diễm đối với cô bất nhân, nhưng Lục gia đối với cô vẫn không có gì đáng chê tràch, cho nên, nếu có thể giảm bớt lo lắng cho bọn họ thì cứ cố gắng đừng để bọn họ nhọc lòng, huống chi, Lục Ngạn Sanh cùng Khúc Ngọc Khê ly hôn, cũng đã làm cho bọn họ hai vị lão nhân đủ đau đầu.

Giang Mẫn kéo cửa phòng bệnh, chuẩn bị ra ngoài.

Không nghĩ tới, cửa vừa mở ra, liền thấy khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Lục Ngạn Diễm chạy tới. mà sau lưng hắn, còn có… Khúc Ngọc Khê!!

Khúc Ngọc Khê đi giày cao gót mười phân, gian nan đuổi theo phía sau Lục Ngạn Diễm, “Ngạn diễm, từ từ ta…”

Giây phút đó, Giang Mẫn tức khắc có loại cảm giác não sung - huyết.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lục Dung Nhan nhìn qua

Cô ấy cũng nghe thấy giọng Khúc Ngọc Khê.


Chương 80

Ôn Nhu Của Anh Chỉ Giành Cho Cô

Lục Dung Nhan sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt chăn càng thêm vài phần mạnh mẽ.

Giang Mẫn sợ cô thấy Khúc Ngọc Khê sẽ bị kích thích, vội vàng thuận tay đóng của phòng bệnh lại, bản thân đứng ở ngoài cửa không nhượng bộ.

Lục Dung Nhan mới vừa bị đả kích vì sảy thai, lại còn phải nhìn thấy chồng mình mang theo tiểu tam tới cửa ư? Lỡ chút nữa bị kích thích băng huyết thì sao?

Tuy rằng chuyện này khả năng đặc biệt thấp, nhưng thấy Khúc Ngọc Khê trước mặt ai biết được, nên Giang Mẫn vì muốn bảo vệ cô nên vẫn ngăn Lục Ngạn Diễm vào phòng.

“Lục viện trưởng, Tôi cảm thấy anh nên đến vào hôm khác thì tốt hơn!”

Giang Mẫn đối với Lục Ngạ Diễm thái độ thật lạnh lùng.

“Cô ấy thế nào?” Lục Ngạn Diễm sắc mặt rất kém.

“Nhờ phúc của anh, vô cùng không thế nào! Vui chưa?!” Lúc Giang Mẫn nói thì ánh mắt lườm Khúc Ngọc Khê phía sau Lục Ngạn Diễm.

Khúc Ngọc Khê ra vẻ vô tội.

“Để tôi vào!”

“Lục viện trưởng, Dung Nhan hiện tại đại khái là không muốn gặp anh.”

Đang nói, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh đã bị người từ bên trong kéo ra, “Tiểu Mẫn, đừng nháo.”

Người đến là Giang Trình Minh.

Lục Ngạn Diễm nhíu mày.

Giang Trình Minh nói: “Vào đi! Dung Nhan có chuyện muốn nói.”

Hắn hoàn toàn ra dáng chủ nhân nói.

Đôi mắt Lục Ngạn Diễm thâm u liếc Giang Trình Minh, đáy mắt rõ ràng địch ý, đẩy hai anh em Giang Mẫn ra, đi nhanh vào phòng bệnh.

Khúc Ngọc Khê muốn vào, lại bị Giang Mẫn ngăn cản, “Người ta hai vợ chồng nói chuyện liên quan gì đến cô?”

“Ta xem cô ta ra sao!” Không có Lục Ngạn Diễm, Khúc Ngọc Khê rốt cuộc lộ ra sắc mặt âm hiểm, môi đỏ cong cớn, “Ta đi xem nó, đã chết hay chưa!”



Giang Trình Minh nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê, lạnh lùng cười, “ánh mắt Lục Ngạn Diễm thật không dám khen, loại nữ nhân này mà có thể để mắt, chậc chậc chậc! Thật nên khuyên hắn đi khám mắt!”

“Ngươi lại là ai?” Khúc Ngọc Khê đem Giang Trình Minh đánh giá một lần, cười lạnh, “Hay là… chính là gian - phu của Lục Dung Nhan !Sao? Ả sinh non, lại chăm bẵm vậy, con anh sao?”

“Khúc Ngọc Khê, bớt ngậm máu phun người!!”

Giang Mẫn tức khắc liền nổi giận, chỉ vào mũi Khúc Ngọc Khê mắng to: “Ngươi đừng tưởng rằng chính mình không sạch sẽ thì người khác đều giống ngươi! Anh ta cùng Dung Nhan luôn thanh bạch trong sạch! Bớt bôi nhọ bọn họ đi! Còn ngươi, đúng là không biết xấu hổ, biết rõ người ta đã có vợ, còn lì lợm la liếm, chẳng lẽ lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra không nghĩ tới phải giáo dục ngươi cách làm người sao? Nếu không dạy thì không cần sinh!! Sinh ra tới chỉ biết mang tai họa cho người khác!! Phi!!”

Giang Mẫn ngẩng cổ, đỏ mặt tía tai giáo huấn Khúc Ngọc Khê.

Cô đã muốn giáo dục cái loại đàn bà hư hỏng này lâu rồi, Trước đây vẫn ngại ả là vợ của Lục Ngạn Sanh nên cô mới không cùng nữ nhân này nháo, nhưng hiện tại cô đã không rảnh lo nhiều như vậy!

Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, chính là thiếu giáo huấn!!

Không cho ả chút màu, ả tưởng mọi người dễ coi thường!

Khúc Ngọc Khê bị Giang Mẫn nói, tức giận đến mặt trắng bệch ra, “ Mày mới là đồ không giáo dưỡng!! Nhìn xem hiện tại dáng vẻ này, quả thực là đàn bà đanh đá chửi đổng!”

“Đúng vậy, ta chính là người đàn bà đanh đá chửi đổng!! Ta có thế nào cũng còn hơn thứ tiểu tam không biết xấu hổ!! Đúng không? Anh!”

“Ồn ào gì thế?”

Giang Mẫn đang hăng hái mắng, bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên cách đó không xa.

Giang Mẫn sửng sốt. Nhìn bóng người đàn ông dần hiện rõ, cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần!

Vậy mà… là, Lục Ngạn sanh??!

Không phải tối hôm trước có nhiệm vụ phải đi vài ngày sao? Sao lại trở lại rồi?



Giang Mẫn nghĩ đến ban nãy mình đanh đá, chỉ sợ đều đã bị người đàn ông này thấy rồi, cô tức khắc cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng lên!!!

Giang Trình Minh tựa hồ cũng không nghĩ tới mình cùng Lục Ngạn sanh lại có ngày gặp lại, hắn bước tới trước mặt Lục Ngạn sanh, ước chừng sửng sốt mấy giây, đến tận khi Lục Ngạn sanh đến gần chủ động cùng hắn chào hỏi, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn một quyền nện ở trên vai Lục Ngạn Sanh, “Đã lâu không thấy!”

“Đúng vậy! Đã lâu không thấy……”

Lục Ngạn sanh cảm thán một câu.

Hắn cùng Giang Trình Minh thật sự lâu lắm lâu lắm chưa gặp nhau, đã từng là huynh đệ tốt nhất, sau lại bởi vì đủ loại duyên cớ, hai người đường ai nấy đi……

Lục Ngạn Sanh ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Giang Mẫn, Giang Mẫn bị hắn vừa thấy, vội quaymặt đi, hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn hắn.

Cô cảm thấy, ánh mắt kia của hắn, đã tinh tường viết rõ đối với cô là khiếp sợ hoặc là kinh hách?

Không thể tưởng được mấy năm không gặp, cô lại là đanh đá như vậy đi? Có phải hay không mọi mong đợi tất cả đều tiêu tan thành ảo ảnh? Ừ, khẳng định sẽ có một ít đi! Ai sẽ thích con gái đanh đá chứ? Đặc biệt là người bị mắng lại là vợ của hắn, à, không đúng! Vợ trước!! Vợ trước!!

“Ban nãy có chuyện gì?” Lục Ngạn sanh hỏi Giang Mẫn, ánh mắt thật sâu nhìn cô.

Giang Trình Minh nhìn thoáng qua em mình, từ biểu tình của cô hắn đã phát giác quan hệ của bọn họ hình như có chút đặc biệt.

“Ngạn Sanh, anh tới vừa lúc!!” Khúc Ngọc Khê vội vàng thân mật khoác tay Lục Ngạn Sanh, hốc mắt đỏ bừng, ra vẻ lã chã chực khóc, “Hai người bọn họ huynh muội liên hợp lại khi dễ em!! Nói rõ chính là ỷ thế hiếp người!”

Giang Mẫn nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê kéo kéo tay Lục Ngạn Sanh, tức giận đến mức mắng một câu: “Quả nhiên không biết xấu hổ!!”

Mắng xong liền chuẩn bị đi, không ngờ vừa bước đi thì cánh tay đã bị Lục Ngạn Sanh nắm lấy. Giang Mẫn quay đầu lại, trừng hắn liếc mắt một cái, “Buông ra!”

“Vẻ mặt em đầy ủy khuất thế kia, anh làm sao buông được?”

Lục Ngạn Sanh hơi dùng lực một chút, kéo cô gái đang tức giận tới trước mặt mình, mà tay kia đã gỡ khỏi tay Khúc Ngọc Khê, “Ngọc Khê, tôi và cô đã không còn quan hệ gì, nên cô nên bảo trì khoảng cách thích hợp đi! Miễn cho tôi bị hiểu lầm không cần thiết”

Hắn nói, lại kéo tay Giang Mẫn, hỏi Giang Mẫn vẻ mặt vẫn còn bất mãn, “Nói đi! Ai mới chọc em giận vậy?”

“……” Khúc Ngọc Khê không thể tin được một màn trước mắt này, một khắc kia, ả quả thực tức giận đến mắt muốn lọt khỏi tròng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom