• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nhật Ký Trả Thù Sau Khi Đoạt Lại Thân Thể (1 Viewer)

  • Chương 5

Về đến nhà, mẹ cùng cha kế đều ăn ý mà không hỏi tôi về chuyện thi cử hôm nay.

Mẹ chỉ vui mừng hỏi chuyện tôi: “Chi Hành bảo là ở trường mới con hoà hợp rất nhanh à, thật ra, chú Thẩm của con đã nói cho mẹ rồi, chương trình học ở trường Nhạc Hoa hoàn toàn bằng tiếng anh, thi cử cũng không giống trường công nên thành tích mà bị thấp đi một chút là hoàn toàn bình thường, cứ làm quen dần dần là được con nhỉ?”

Tôi gật đầu: “Mẹ yên tâm, con cảm thấy bài thi của mình rất tốt”

“Vậy thì tốt” trên mặt mẹ bỗng nhiên hiện ra chút lo lắng “Sắp đến mẹ và chú Thẩm có lẽ sẽ khá bận rộn, các con tự chăm sóc tốt bản thân nhé!”

Tôi dừng lại hỏi: “Công ty của chú Thẩm bị làm sao ạ?”

Mẹ hơi kinh ngạc, sau đó hiền lành cười, sờ đầu tôi an ủi: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to cả, không sao đâu Vãn Vãn”

Đời trước, Hình Càng có thể không kiêng nể gì mà bôi nhọ anh trai, phần lớn bởi vì Thẩm gia gặp nạn.

Cha kế mở công ty chuyên về vật liệu xây dựng, lô hàng đợt này trước khi xuất xưởng rõ ràng đã kiểm tra chất lượng, nhưng ở công trường lại xảy ra vấn đề. Một phần công trình bị sụp xuống, công nhân bị thương tìm đến cửa đòi bồi thường. Không chỉ như thế, ở thời điểm mấu chốt này chủ đầu tư, tổng thầu đều đến tạo áp lực cho công ty, yêu cầu công ty bồi thường nếu không sẽ huỷ hợp đồng.

Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp như thế, đầu tiên lô hàng xuất kho xảy ra vấn đề, sau đó là tất cả các bên đối tác của công ty đều không màng tình cảm cũ mà trở mặt, báo chí thi nhau đưa tin, dòng tiền cũng không thể huy động.

Tôi biết rõ ràng, chắc chắn có người hại cha kế.

Thậm chí tôi còn biết, người đó là đối thủ cạnh tranh với cha kế ở ngành hàng vật liệu xây dựng —--- giám đốc công ty Hoành Viễn.

Tôi chỉ là học sinh cấp 3, không có năng lực hỗ trợ, nhưng mà, có một số việc tôi biết rõ hơn mọi người nhiều, vậy là đủ rồi.

“Mẹ, thứ hai tuần sau có buổi họp phụ huynh” tôi hỏi mẹ “Mẹ với chú có cùng đi không?”

“Hả?” Mẹ hơi thất thần, nhưng vẫn dịu dàng trả lời tôi “Có chứ, hôm đấy mẹ và chú nhất định sẽ đến”

Thứ hai, là ngày Nhạc Hoa công bố kết quả thi.

Tôi và anh trai đi từ từ đến khu dán thông báo, thấy các bạn học đều vội vã chạy đến xem.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới —--- đứng ở vị trí đầu tiên là Thẩm Chi Hành.

Thẩm Chi Hành, ngữ văn 136, toán 150, tiếng anh 149, vật lý 99, hoá học 100, sinh học 98, tổng cộng 732 điểm xếp hạng 1.

Tôi: “.....”

Sớm nghe nói từ nhỏ đến lớn anh trai chưa từng đứng thứ 2, không nghĩ tới thật là siêu như thế.

Loại này điểm số cảm giác như không phải con người có thể đạt được.

Tôi tiếp tục nhìn xuống hàng dưới.

Tư Hành, ngữ văn 131, toán 150, tiếng anh 148, vật lý 97, hoá học 98, sinh học 96, tổng cộng 720 điểm, xếp hạng thứ 2.

Nhìn qua cái tên này, tôi rũ mắt, nhỏ giọng cười nhạo.

Tư Hành, lại một cái người quen nha.

Tâm tình của tôi trở lên không tốt, khi tôi hơi thất thần thì bỗng nhiên bị anh trai vỗ nhẹ vào đầu.

“Thi tốt đấy” giọng của anh trai nhẹ nhàng vang lên “ Gia Vãn nhà ta thật là lợi hại”

Tôi thấy tên mình ở vị trí thứ 6.

Tuy rằng không thể so với anh trai, nhưng mà kết quả đúng là không tồi, ít nhất so với suy nghĩ của tôi thì đúng là cao hơn.

Tôi tiếp tục nhìn xuống, ở vị trí thứ mười một rốt cuộc thấy Lạc Tiếu Tiếu.

Giống như tôi nghĩ, cô ta căn bản không hề có ý định tập trung học tập, mặc dù đã sử dụng thủ đoạn gian lận của thế giới cấp cao lấy được thành tích tốt, nhưng cũng không thể đạt được vị trí số 1.

Huống hồ, Lạc Tiếu Tiếu hoàn toàn không quan tâm đến thành tích học tập, hoặc là cô ta cho rằng đứng vị trí 11 đã đủ nghiền áp tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với anh trai: “Vẫn là anh trai giỏi nhất”.

Sau khi thành tích được công bố, mọi người đi đến lớp học mới báo danh.

Ban A chỗ ngồi đã được giáo viên xắp xếp, tôi nhìn trong danh sách thấy bạn cùng bàn của mình tên Bành Quyên Nhiên.

Bành Quyên Nhiên.

Tôi đang ngây ngốc nhìn vào tên của cô ấy thì phía sau có người lại gần. Tôi quay đầu nhìn lại, người đến tóc đuôi ngựa buộc cao đang kinh ngạc nhìn tôi. Nữ sinh mặt mày thanh tú, anh khí bức người.

“Cậu là học sinh chuyển trường Chu Gia Vãn à?” Thanh âm của cô ấy không giống các nữ sinh khác mà lại hơi khàn khàn “Vừa đến mà có thể thi vào top 10, lợi hại đấy”

Tôi cười với cô ấy “Cậu là Bành Quyên Nhiên à?”

“Ừ” cô ấy nhướn mi “bạn ngồi cùng bàn xếp hạng cao thế này, tối về bố tôi biết lại nói tôi cả buổi cho xem”.

Tôi không nói gì

Bành Quyên Nhiên học lệch nên vật lý, hoá học, sinh học môn nào cũng cao điểm, ngữ văn, tiếng anh lại khó khăn lắm mới được trăm điểm, cho nên số thứ tự luôn luôn tầm 30 chênh lệch.

Bành Quyên Nhiên—-

Bành gia.

Tôi không ngờ sẽ trùng hợp như thế, dù sao, trong kế hoạch của tôi, muốn tiếp cận cô ấy thì cần chút sức lực. Bởi vì Bành Quyên Nhiên cũng không dễ làm thân, tôi thấy cô ấy đối với người xuyên không lúc nào cũng lạnh lùng, đầy mặt thể hiện xa cách.

Cô ấy lúc thì lạnh nhạt ngạo mạn, lúc lại không chút để ý, nhưng tôi hiểu rõ, trong lòng cô ấy có thù hận.

—--cùng tôi giống nhau thù hận, không chỗ có thể phát ra, tích tụ trong lòng.

Tôi cần cô ấy trợ giúp.

Tôi yên lặng nhìn cô ấy, sau đó vươn tay: “Xin chào, bạn cùng bàn”

Bây giờ, vận khí vừa lúc thiên vị tôi.

Vị trí ngồi của anh trai vừa hay lại ở phía trước tôi, mà bạn cùng bàn của anh cư nhiên lại là Hình Càng.

Với thành tích của Hình Càng, chắc chắn không vào được ban A, nhưng hắn lại vẫn học lớp này.

Bất quá tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, thậm chí khi hắn cùng Lạc Tiếu Tiếu cùng nhau vào lớp, tôi còn cùng họ cười thân thiện.

Tốc độ còn rất nhanh nhỉ, Lạc Tiếu Tiếu hiệu suất còn cao hơn so với ta tưởng tượng.

Có điều nhìn Lạc Tiếu Tiếu sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, thậm chí còn có vẻ tái nhợt nên khi nắm tay Hình Càng cũng không có cách nào thể hiện ra cô ta đẹp nhất tươi cười. Ngay khi thấy tôi, biểu cảm cô ta trầm xuống, ánh mắt loé lên chút nghi hoặc khó hiểu.

“Này, bạn học mới” Hình Càng lại làm như cùng tôi thân thiết, cà lơ phát phơ đi đến, gõ tay lên bàn tôi “Tôi thấy tên cậu đứng thứ 6 trong danh sách, không nhận ra cậu còn là học sinh xuất sắc nha”

Tôi cong cong ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Thế nên chúng ta mới có thể học chung lớp”

Hắn hơi ngạc nhiên một chút sau đó mất tự nhiên mà sờ lên mũi, thậm chí còn vô thức bỏ tay Lạc Tiếu Tiếu ra, nhếch miệng cười, giọng ngả ngớn: “Thế nào, cậu còn rất vui vẻ nhỉ?”

Lạc Tiếu Tiếu lập tức nghiến răng, xà lẹo tiến lên: “A Càng….”

Hình Càng không kiên nhẫn nhíu mày: “Gì thế?”

Đời trước, bởi vì hoàn cảnh gia đình giống nhau nên hắn đối cô ta thương tiếc, nhưng bây giờ, có lẽ cũng chỉ là một cuộc diễm ngộ bình thường, cũng khó trách thái độ Hình Càng như thế.

Xung quanh Hình Càng không thiếu nhất chính là xinh đẹp nữ sinh, đời trước hắn đối Lạc Tiếu Tiếu đặc biệt ôn nhu, chỉ bởi vì cái hắn thật sự để ý là chính bản thân hắn.

Lạc Tiếu Tiếu không có nhiều thông tin, cũng không có ký ức đời trước cho nên cô ta không hiểu điều này.

Nhưng tôi thật ra không thích Hình Càng, Lạc Tiếu Tiếu tính toán lại gần hắn chỉ làm việc vô ích mà thôi.

“Đương nhiên” ánh mắt Lạc Tiếu Tiếu nhìn tôi tràn ngập ác ý, nhưng tôi coi như không biết, chỉ chuyên chú nhìn Hình Càng “Vì sao tôi lại không vui đâu?”

Đương nhiên là vì Mày là một phần quan trọng trong kế hoạch của tao rồi, Bạn Học Hình.

Thấy mày xuất hiện, tất nhiên tao sẽ thật vui vẻ.

Sau khi Lạc Tiếu Tiếu cùng Hình Càng đi khỏi Bảnh Quyên Nhiên đột nhiên hỏi tôi: “Người vừa nãy cũng là học sinh chuyển trường mới đến à?”

Tôi gật đầu, sắp xếp lại bài thi ở trên bàn.

“Hắn ta đổi bạn gái cũng nhanh quá đi” Bành Quyên hừ nhẹ một tiếng “Đừng bảo là cậu cũng thích thầm tên đó nhá”

“Sao có thể chứ” tôi lạnh nhạt nói “Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm”

Có lẽ không đoán được tôi sẽ phản ứng mạnh như vậy nên Bành Quyên Nhiên nghe xong thì quay đầu sang nhìn tôi kinh ngạc.

Một ban có 30 người, hơn một nửa tôi không quen biết, nhưng mấy người mà tôi quen lại đều có….. Văn San, Hình Càng, Trần Tử Sâm….. còn có Tư Hành.

Giáo viên chủ nhiệm không phải cô Lý mà đổi thành một người lúc nào cũng tủm tỉm cười thầy giáo, dạy vật lý, họ Hoàng.

Đầu tiên thầy ôn hoà khen ngợi chúng tôi, sau đó bắt đầu giải bài thi.

Ở trường Nhạc Hoa, khi họp phụ huynh thì học sinh cùng bố mẹ sẽ cùng nhau tham gia, đến buổi tối, mẹ cùng cha kế đều đến sớm ngồi bên cạnh tôi và anh trai.

Mẹ cầm phiếu điểm của tôi cười vui vẻ: “Vãn Vãn giỏi quá, vừa nãy Thầy Hoàng còn khen con đấy”

Bên cạnh, cha của Bành Quyên Nhiên cũng nhìn qua đây mười phần hâm mộ: “Tiếng anh 146? lợi hại quá, cao hơn con gái tôi bốn năm mươi điểm đấy”

Bành Quyên Nhiên trợn mắt, đối với tôi lộ ra biểu cảm “quả nhiên là thế”.

Tôi cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: “Không so được với anh trai ạ”

“Chi Hành chưa bao giờ đứng thứ hai” mẹ cười càng vui vẻ “anh con trời sinh thông minh, nhưng mà Vãn Vãn cũng không kém chút nào”

“Cô là mẹ của Thẩm Chi Hành?”

Mẹ đang nói, phía sau đột nhiên có người mở miệng. Là nam nhân thanh âm, trầm thấp, từ tính, trầm ổn mà lại dễ nghe.

“Đúng vậy, anh là?” mẹ nghi hoặc hỏi lại.

Mà tôi nháy mắt liền cứng đờ thân thể, sau đó lập tức cố hết sức thả lỏng người, giả vờ không có việc gì quay người lại.

Trước mắt tôi là hai bố con bề ngoài nhìn giống hệt nhau.

Thiếu niên thanh lãnh tú mỹ, đeo kính gọng bạc, dưới đuôi mắt có nốt ruồi, da như sứ trắng, thoạt nhìn cảm thấy hắn rất văn nhã lại lãnh đạm.

Mà bên cạnh hắn ngồi một nam nhân thân hình cao lớn, khí chất nho nhã, trên mũi để một chiếc kính gọng vàng, mặt mày anh tuấn, không đoán được bao nhiêu tuổi, cả người hắn toát ra khí chất ưu nhã cùng thong dong như được trời ưu ái.

“Tư Hành, chào cô đi” nam nhân vỗ vai thiếu niên, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng “Tôi là bố của nó, Tư Dục Hoa”

Hắn và mẹ rất tự nhiên mà nói chuyện, đến tận khi đi về, ánh mắt mới làm như lơ đãng xẹt qua tôi.

Mà tôi mỗi ánh mắt đều chăm chú nhìn hắn, muốn khắc mỗi một bộ phận trên khuôn mặt hắn vào trong lòng.

“Đấy là Tư Hành à, mẹ có nghe Chi Hành kể qua, là lớp trưởng lớp con đúng không, mọi phương diện đều xuất sắc, lần này thi cũng xếp hạng thứ hai toàn trường” mẹ nhỏ giọng khen hắn “Nhìn qua cũng cảm thấy hắn được gia đình dạy dỗ rất tốt”.

Tôi nắm chặt tay, cố gắng áp chế cảm xúc: “Mẹ, con đi toilet một lúc”

Mẹ không nghi ngờ bảo tôi đi nhanh rồi quay lại, tôi xoay người đi ra khỏi phòng học, đến toilet, che miệng nôn khan.

Buồn nôn cảm giác ầm ầm kéo đến, tôi chống tay lên vách tường, há mồm mà thở dốc, trong óc hiện lên rách nát ký ức.

Nam nhân, bàn làm việc, ấm áp ngón tay, động tác ngựa quen đường cũ, xúc cảm lành lạnh trên sống lưng, đứt quãng lời nói thì thầm nhỏ nhẹ từ trong miệng thiếu nữ phát ra.

“Chú Tư, Thẩm gia…..”

“Xuỵt, bảo bối, em muốn cầu xin cho Thẩm Thiên Bằng sao?”

“Sao có thể, hì hì, em muốn nói là, chú, lần trước chú nói với em là đi kết thúc Thẩm gia nhưng em thấy chú đi với nữ hài tử khác nha”

“Thấy?”

“Ở chỗ mà chú hay đi đó, nó mới 13-14 tuổi thôi nhỉ, lại là Tư Hành tặng cho chú sao? nhìn qua có vẻ nó cái gì cũng không hiểu đâu, còn không bằng tìm em chơi nha chú, ít nhất có thể ……. a …..”

“Có thể cái gì, hửm?”

“.......”

Tôi nhìn cô ta dùng thân thể của mình làm ghê tởm việc, tôi nhìn cô ta vui cười cùng với làm ra vẻ đạo mạo nam nhân huỷ diệt nhà của tôi hi vọng cuối cùng.

Nhưng tôi không thế làm gì

Tôi bất lực.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, mắt đỏ ngầu, nước mắt không tự chủ mà một giọt lại một giọt rơi xuống, như người điên mà liên tục ấn xả nước bồn cầu, đến đi tiếng nước bao phủ toàn bộ tiếng nôn khan của tôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom