• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nhật Ký Trả Thù Sau Khi Đoạt Lại Thân Thể (3 Viewers)

  • Chương 1

Bị người xuyên không cướp đi thân thể năm thứ năm, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại.



Tôi nhìn người xuyên không làm mẹ của mình tức ch.ế.t, chửi bới anh trai, làm cho cha kế luôn yêu thương tôi tâm thần bất ổn, gặp phải tai nạn xe cộ, t.ử. vong tại chỗ.



Tôi nhìn người xuyên không làm hại tôi tan cửa nát nhà, tự do tán tỉnh nhiều người khác nhau, cùng bọn họ vui vẻ huỷ hoại tất cả cuộc đời tôi.



Nhìn cô ta khiêu khích nhục mạ giáo viên mà tôi vẫn tôn trọng, từ bỏ việc học mà tôi vẫn theo đuổi, lừa lấy tất cả tài sản trong nhà mang ra tiêu sài ở các quán bar, vũ trường.



Nhìn cô ta tự tay đẩy người bạn thân vẫn tin tưởng tôi vào vực thẳm, cô ấy sau khi bị một đám thiếu gia ăn chơi trác táng chơi đùa đã chọn t.ự s.á.t, ánh mắt cuối cùng cô ấy nhìn tôi vĩnh viễn không thể quên.



Trong 5 năm này, tôi bất lực, hận đến mức tâm thần như muốn nứt ra, áy náy đến gào khóc xé họng, linh hồn tôi đau đớn, mỗi giờ mỗi phút đều đang run rẩy, nhưng tôi lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô ta phá huỷ cuộc sống tốt đẹp này.



Cuối cùng, cô ta cười tủm tỉm mà nói: “Thế giới này chơi đủ rồi, kế tiếp đi đâu đây?”



Đến tận giờ phút này, tôi mới cảm thấy thân thể thả lỏng.



Tôi nghĩ thầm: Mày đi không được bất cứ nơi nào nữa rồi.



Tôi chọn cùng cô ta đồng quy vu tận, khi mà cô ta hoảng sợ thét chói tai, hai cái linh hồn, cùng nhau tan vỡ.



Nhưng mà ngủ dậy một giấc, tôi trở về khi cô ta mới vừa xuyên qua đến năm thứ nhất.



Vừa mở mắt, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt hết thảy đều là xám xịt.



“Vãn vãn,” người phụ nữ trước mặt ôn nhu, lo lắng mà sờ lên trán tôi, “Bây giờ con có cảm thấy khỏe không?”



Tôi há miệng thở dốc, nước mắt bỗng nhiên liền rơi xuống.



…… Mẹ.



Tôi đứng gần sát bên lại không thể nào làm gì được, cuối cùng tận mắt nhìn thấy mẹ c.h.ế.t ở mình trước mặt.



【 ngươi cũng thấy rồi, đây là ta năng lực. Muốn thay đổi vận mệnh, lấy lại thân thể của mình, thì phải làm theo ta nói, trừng trị người xuyên không. 】



Ba ngày trước, cái đồ vật không rõ lai lịch này tìm đến tôi.



Không biết đây có phải ông trời đưa cho tôi cơ hội lần thứ 2 hay không, tôi chỉ biết, vì báo thù, vì cứu lại mọi chuyện, vì bảo vệ gia đình của tôi cùng bạn bè, tôi nguyện ý trả giá hết thảy.



Tôi đáp lời: “Được.”



Tuy rằng đã tỉnh lại được mấy ngày rồi, nhưng tôi vì vừa mới lấy về cơ thể nên không cách nào điều khiển tốt chính mình, thường xuyên ngất xỉu hôn mê, cũng không có cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình.



Tôi biết rằng đây là tác dụng phụ sau khi bị người xuyên không chiếm cơ thể.



“Vãn Vãn, gần đây con hay mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt,” người đàn ông mặt mũi ôn hoà đứng bên cạnh tôi, quan tâm nói, “Thúc đã sắp xếp tốt, cuối tuần sau con có thể đến Trường Nhạc Hoa học……”



Đây là Cha kế của tôi Thẩm Thiên Bằng, là một thương nhân ôn hòa nho nhã.



Tôi từ nhỏ nhà nghèo, Bố mất sớm, mẹ một mình nuôi nấng tôi lớn lên, tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng học tập, chăm chỉ khắc khổ, ở lớp thường xuyên xếp thứ nhất.



Năm mười sáu tuổi, mẹ tái giá, vợ cũ cha kế mất sớm, chỉ có một người con trai so với tôi lớn hơn chút, chính là anh trai tôi, Thẩm Chi Hành.



Nhà Cha kế điều kiện không tồi, coi tôi như con đẻ, anh trai tính cách lạnh nhạt ít lời, không hay nói ngọt, nhưng đối tôi rất tốt, gia đình chúng tôi hòa thuận, nụ cười trên gương mặt mẹ cũng nhiều lên từng ngày.



Tôi ngây thơ cho rằng đây là tốt đẹp bắt đầu, lại không biết, đây là tội ác bắt đầu.



Người xuyên không tới.



Khi cô ta đến, vừa đúng mấy ngày trước khi cha kế muốn mang theo anh trai dọn vào nhà tôi.



Người xuyên không vừa đến liền làm náo loạn, nói không cho Thẩm Chi Hành vào ở, thậm chí còn nói xấu anh trai, nói anh khi không có ai thường bắt nạt chính mình.



Mẹ tin một nửa, bởi vì tôi cũng không nói dối.



Mà cha kế, tuy rằng tin tưởng anh trai, nhưng kẹp ở giữa hai người tình huống khó xử, cuối cùng không thể không nói anh trai thuê nhà ở một mình, chính mình cũng thỉnh thoảng sang ở cùng .



Gia đình đáng ra phải hoà thuận lại có vết nứt xuất hiện, nhưng đây hết thảy chỉ mới là bắt đầu.



Cha kế là người làm ăn, gia đình điều kiện không tồi, cho anh trai học trường quý tộc vì sau này đưa anh đi du học.



Người xuyên không sau khi biết liền lại náo loạn, muốn từ bỏ trường chuyên đang theo học, nhất quyết phải chuyển vào ngôi trường kia.



Cha kế không thể không xin cho người xuyên không vào học , sau đó….



Ác mộng của anh trai bắt đầu.



Ác mộng của tôi cũng bắt đầu rồi.



Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại những chuyện cũ làm người buồn nôn này.



Là tôi sai.



Là tôi không đúng.



Cho dù tôi bị thiên đao vạn quả, cũng không thể đền bù kiếp trước thương tổn bọn họ.



Khi tôi tỉnh lại, người xuyên không đã nhập vào cơ thể của tôi trong hai tháng, anh trai đã dọn ra ngoài ở, vết nứt đã bị sinh ra.



Mà ở trong mắt người ngoài, tính cách của tôi đột ngột thay đổi, mẹ tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn trước sau như một yêu thương tôi, cho rằng tôi là bị mẹ tái hôn làm ảnh hưởng tâm tình.



Tôi giống như bị một ít quy tắc giới hạn, không thể nói ra sự thật, nhưng không sao, mọi việc còn chưa đến tình huống xấu nhất, tôi còn có thể cứu vãn.



Trong cơ thể tôi, kẻ tự xưng “Giám thị giả” lại mở miệng.



【 ta là dùng tường lửa để đuổi cô ta đi ra, nhưng cô ta vẫn chưa rời đi thế giới này, ta cảm ứng được, cô ta hiện tại đang ở trong Trường Nhạc Hoa. 】



【 mang cô ta đuổi ra khỏi thế giới này, là nhiệm vụ của ngươi. 】



Nó giống như đối với người xuyên không căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên mới giúp tôi trở về 5 năm trước.



Không cần nó nói, tôi cũng sẽ tìm được người xuyên không.



Tôi muốn cho cô ta nhận lấy tất cả thống khổ mà tôi đã phải trải qua, mang cô ta đuổi ra khỏi thế giới này, nghiền nát hết thảy ngạo mạn, làm cô ta vì đời trước người nhà của tôi chịu tội.



Chuông cửa vang lên.



Sắc mặt của Mẹ xuất hiện thay đổi rất nhỏ, cha kế vội vàng đi mở cửa, tôi nghe được tiếng nhỏ giọng nói chuyện, cơ bản đoán được đứng ở cửa là ai.



Là anh trai.



Gần đây tôi liên tiếp té xỉu, bất tỉnh nhân sự, người nhà đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, lại không khám ra được nguyên nhân gì.



Bây giờ đã là buổi tối, cả nhà tôi, hôm nay cũng chưa ăn cơm.



Cho nên anh trai tới đưa thuốc và cơm.



Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng to lớn chống đỡ cơ thể tôi đứng lên, mẹ thậm chí còn không kịp ngăn cản, tôi liền nhanh chân đi tới cửa.



Đứng trước cửa là thiếu niên nhìn vừa cao lại vừa gầy, mặt mày thanh tuấn, sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng phong trần mệt mỏi, trên trán còn có chút mồ hôi.



Anh hình như đang định xoay người rời đi, lại đột nhiên cùng tôi hai mắt chạm nhau, liền nhịn không được nhíu mày.



Mũi tôi cay cay, nước mắt nãy chưa khô giờ lại tiếp tục chảy xuống.



Anh trai tĩnh lặng ánh mắt liền xuất hiện một tia khủng hoảng, tiến lên trước một bước, rồi đột nhiên lại dừng lại, im lặng nhìn tôi.



Cha kế há miệng thở dốc, nhìn sang không biết nên nói cái gì.



Mẹ cũng biểu tình nghi hoặc mà mờ mịt nhìn tôi: “Vãn Vãn……”



Mà tôi cuối cùng cũng có thể tiến lên một bước, không quan tâm mà ôm lấy anh trai.



Mẹ cùng cha kế quen biết ba năm, nửa năm trước kết hôn, mua một căn nhà ở, bàn bạc sau khi xây lại sẽ chuyển đến ở cùng một chỗ.



Tôi cùng anh trai không có huyết thống quan hệ, lúc đầu mẹ cùng cha kế khi gặp nhau cũng sẽ không cố ý đưa theo con cái, tôi tuy rằng biết anh ba năm, nhưng cả hai nói chuyện không nhiều lắm, tình cảm cũng không nhiều.



Cho đến nửa năm trước khi muốn ở cùng một chỗ, chúng tôi tiếp xúc mới nhiều lên.



Anh trai không thích nói chuyện, thích đọc sách, lúc nào cũng nhàn nhạt, giống như không có gì dư thừa cảm xúc.



Tôi còn nhớ rõ, khi cha kế mang theo anh đến gặp tôi,ông xoa đầu của anh nói, Chi Hành, Vãn Vãn nhỏ hơn con, về sau chính là muội muội của con, con phải chăm sóc em cho tốt.



Tôi trốn ở bên cạnh mẹ, tò mò mà đánh giá anh, đối với anh lộ ra thân thiện lại ngại ngùng tươi cười.



Mà nho nhỏ thiếu niên bình tĩnh nhìn tôi, rồi sau đó gật gật đầu.



Tôi cho rằng anh không cười, vì không thích tôi.



Ngay lúc đó tôi không biết, chuyện “Chăm sóc tôi” này, từ đó về sau liền thành anh cả đời hứa hẹn.



Trong ác mộng 5 năm, tôi nhìn người xuyên không làm nhục anh, bôi nhọ anh, trêu đùa anh, trào phúng anh, ở trong Trường Nhạc Hoa cô lập anh, tra tấn anh, cuối cùng đem anh giống như một khối rác rưởi ném ra.



Sau khi cha kế cùng mẹ lần lượt ly thế, anh trai bị một đám người đòi nợ mang đi, từ đây không biết tung tích.



Tôi không rõ, vì cái gì người xuyên không muốn ngược đãi anh như vậy.



Tôi cũng không rõ, vì cái gì mặc dù như thế, năm thứ ba, khi người xuyên không bị bệnh ở trong trường học, anh trai vẫn xuất hiện.



Anh cho tôi uống thuốc hạ sốt, rót nước ấm, mua cơm, chăm tôi ngủ, cuối cùng đóng cửa rời đi.



Đó là duy nhất một lần, bởi vì cơ thể này phát sốt, tôi phá tan người xuyên không gông cùm xiềng xích, tôi nước mắt không cần tiền rơi xuống như mưa, thấm vào gối, mở miệng lại không phát ra được âm thanh.



Tôi muốn nói, tôi không phải Vãn Vãn.



Tôi tưởng nói, anh trai, mang theo chú cùng mẹ đi đi.



Tôi muốn nói……



Nhưng tôi lại chỉ có thể mở to mắt, nhìn chằm chằm mảnh bóng tối phảng phất vĩnh không thể tiêu tan.



Tôi khóc quá mức khổ sở làm Thẩm Chi Hành thân thể lập tức cứng đờ.



Anh giang hai tay, lui về phía sau một bước, để ở trước ván cửa, hờ hờ đỡ bả vai tôi, như muốn đẩy tôi ra, lại không dám dùng lực.



Tôi chưa từng đối với anh trai hành động thân thiết thế này nên trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ngây ngẩn.



“Đứa bé này, sao lại khóc thành như vậy,” mẹ thấy tôi khóc đầy mặt, lập tức luống cuống, từ bên cạnh lấy khăn giấy, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”



Cha kế cũng hỏi: “Có phải hay không chịu việc gì tủi thân, mà không nói ra?”



Tôi đã sớm nghĩ xong lý do trả lời, cúi đầu, thanh âm thật nhẹ: “Con mơ thấy anh trai một người ở bên ngoài, gặp nguy hiểm, con thấy sốt ruột, nhưng không có biện pháp nào, cho nên giật mình sợ hãi.”



Mẹ sửng sốt, cha kế cũng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không có việc gì, Chi Hành không phải vẫn khoẻ mạnh đứng ở đây sao, hắn là đàn ông con trai, không dễ dàng gặp nguy hiểm.”



Không



Tôi cuộn tròn ngón tay, ngẩng đầu: “Anh trai, trước kia là em không đúng, em không muốn trong nhà bỗng nhiên thêm một người, cho nên mới náo loạn nói anh bắt nạt em, thật ra đều là nói dối, đều là do em ích kỷ.”



Tôi nói: “Em biết sai rồi, thực xin lỗi, Anh trai có thể dọn về nhà không?”



Tôi nghĩ bộ dạng bây giờ của mình nhất định rất thê thảm.



Kinh hoảng chưa tan, con mắt sưng đỏ, giọng điệu đáng thương, cùng dáng vẻ bình thường khác nhau một trời một vực.



Anh trai dừng một chút, đen nhánh đôi mắt lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào tôi, sạch sẽ lại ôn hòa, không có dư thừa cảm xúc.



Anh nâng tay lên sờ đầu tôi, lần đầu nên có vẻ chưa quen: “Mơ đều là giả, không phải sợ.”



Chỉ một câu nói như vậy mà tôi nghe xong lại rơi nước mắt.



Không có ai biết, 5 năm ác mộng đó đều là sự thật.



Chỉ là lúc này đây, tôi sẽ không lại làm nó trở thành sự thật.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom