• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (1 Viewer)

  • Chương 87

CHƯƠNG 87


Im lặng một lúc lâu không có động tĩnh gì, tôi tưởng là kết thúc rồi, thấy Trình Quyết Phong mãi không ra, tôi đành phải trở về.


Không ngờ, giọng nói của Lục Hòa Nhi lại tiếp tục truyền đến từ phòng làm việc của Phó Kiến Hưng: “Anh Kiến Hưng, em xin anh, để em ở lại bên anh, em không yêu cầu anh làm gì cả, sau này anh muốn làm gì em đều nghe anh hết, đừng bỏ rơi em, những năm tháng này em đã không thể sống thiếu anh nữa.”


Giọng nói này chất chứa sự van nài, sự thỏa hiệp, sự bé nhỏ của một người phụ nữ.


Tôi rũ mắt, không khỏi cảm thấy đáng thương, con người ta rơi vào cạm bẫy tình yêu thì đều mất đi bản ngã của mình.


“Cô ở đây làm gì!?” Chợt có một giọng nói vang lên, tôi tỉnh táo lại thấy Trình Quyết Phong sắc mặt phờ phạc đi ra khỏi phòng làm việc.


Tôi ngơ ra, hóa ra là ban nãy tên này ngủ à?


“Tìm anh!” Phun ra hai chữ, anh ta chưa kịp nói gì, giọng nói của Lục Hòa Nhi lại tiếp tục truyền ra từ phòng làm việc của Phó Kiến Hưng.


“Anh Kiến Hưng, em biết anh không yêu Thẩm Mai Trang, hôn nhân mà không có tình yêu sẽ hủy hoại con người ta đó, tuy hai người có con, đứa con này cũng sẽ không đem đến hạnh phúc cho anh đâu, mà sẽ trở thành khoảng cách mà hai người không thể nào vượt qua được, hai người sẽ vì đứa bé này mà dây dưa với nhau cả đời!”


Trình Quyết Phong cũng nghe thấy, anh ta nhìn tôi, nhướng mày: “Nghe lén?”


Tôi… “Không phải!” Sợ anh ta không tin, tôi nói: “Tôi có chuyện tìm anh!”


“Chuyện gì?” Anh ta nói chuyện nhưng lại không nhìn tôi, vẫn nghiêm túc tiếp tục nghe câu chuyện trong phòng làm việc của Phó Kiến Hưng.


“Gần đây tôi không được khỏe, anh xem cho tôi, liệu có ảnh hưởng đến đứa bé không!” Thấy anh ta thờ ơ nghe động tĩnh phía bên phòng cách vách.


Tôi đỡ trán: “Bác sĩ Trình!”


Anh ta nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nghe tiếp.


Lục Hòa Nhi như cảm thấy lời mình nói rất có lí, bèn vừa nói vừa khóc: “Anh biết Thẩm Mai Trang yêu anh, nhưng anh không yêu cô ta, thời gian lâu dần, cô ta sẽ sụp đổ mà thôi, đây không phải điều mà một người phụ nữ cần.”


“Cô Lục không phải tôi, sao lại biết được đây không phải điều tôi cần chứ?” Tôi thực sự là không nghe nổi nữa, huống chi, Trình Quyết Phong còn ở đây, tôi đi đến cửa phòng làm việc của Phó Kiến Hưng, thản nhiên nhìn Lục Hòa Nhi: “Rất không hay, cô Lục, cho dù chồng tôi không yêu tôi, nhưng chúng tôi đã có con rồi, điều này có nghĩa là tôi và anh ấy đã trở thành người một nhà thật sự rồi, có lẽ cô Lục làm tiên nữ lâu quá, không hiểu con người phàm trần nên mới cảm thấy vợ chồng trên thế gian này buộc phải có tình yêu mới có thể đi tiếp với nhau.”


“Cô…” Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cả Lục Hòa Nhi và Phó Kiến Hưng đều rất ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Hòa Nhi lại nhìn tôi nói: “Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào một đứa trẻ mà có thể giữ lại anh ấy sao?”


Tôi gật đầu: “Tôi vốn còn không chắc chắn dùng một đứa bé có thể giữ lại anh ấy được hay không, nhưng giờ đây nhìn phản ứng của cô, tôi cảm thấy hình như mình đã thành công rồi, dù sao, hiện giờ người đứng đầu trong lòng anh ấy không phải cô Lục, mà là tôi và đứa bé trong bụng tôi.”


Sắc mặt Phó Kiến Hưng lạnh đi, dường như không vui vì lời nói này của tôi, tôi không để ý, nhìn Lục Hòa Nhi nói tiếp: “Đương nhiên, da mặt cô Lục dày như vậy, cũng có thể ở lại bên anh ấy để tiếp tục đợi, nói không chừng một ngày nào đó tôi sinh em bé ra, anh ấy ở nhà thấy phiền chán, nhìn tôi cũng ngán ngẩm, thấy hương hoa bên ngoài lại muốn thưởng thức, đến lúc đó, cô Lục có thể thực hiện tiếp ước mơ anh ấy cho cô một gia đình ở bên ngoài rồi!”


“Phụt!” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười, không biết Trần Huynh và Kiểu Cao Nghĩa đã xuất hiện từ lúc nào, bọn họ đứng dựa vào cửa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom