• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (2 Viewers)

  • Chương 83

CHƯƠNG 83


Mấy ngày trước có Mộng Thu ở bên, tôi còn miễn cưỡng cảm thấy những đêm như vậy không đáng sợ, lúc này trong phòng ngủ trống rỗng, tia sét lóe qua cửa kính, âm thanh vang vọng trong phòng ngủ tối tăm.


Bật đèn lên, nhìn xung quanh phòng ngủ một lượt, không thấy Phó Kiến Hưng đâu, cuống thuốc rơi đầy trên ban công, xem ra anh đã hút không ít rồi.


Không thấy anh đâu, tôi đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, có lẽ anh đang ở trong phòng làm việc.


Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi, phòng khách dưới tầng.


Lục Hòa Nhi mặc chiếc váy dài tay màu xanh đã ướt đẫm, đôi mắt cô ta đỏ ửng, nhìn Phó Kiến Hưng cao hơn cô ta một cái đầu với ánh mắt ngoan cố.


“Về đi!” Phó Kiến Hưng nói, giọng nói có chút bất lực.


“Không!” Lục Hòa Nhi nhếch miệng, nụ cười vô cùng ngây thơ nhưng lại vô cùng đáng thương: “Anh biết mà, em sợ sấm sét lắm.”


Dáng vẻ của Lục Hòa Nhi quá đỗi yếu ớt, nhất là lúc này người cô ta ướt sũng, đầu tóc cũng rối bời.


Một lúc lâu sau, Phó Kiến Hưng như đã thỏa hiệp, nói: “Đi tắm trước đi!”


Lục Hòa Nhi gật đầu, im lặng một lúc rồi nhìn anh nói: “Em không có quần áo để thay.”


“Những bộ em mang tới trước đây vẫn còn trong phòng khách!”


Tôi đứng ở cầu thang, yên lặng nhìn hai người nói chuyện.


Lục Hòa Nhi gật đầu, đi vào phòng cho khách.


Năm đó lúc mua căn biệt thự này, ông nội nói, căn biệt thự này lớn, sau này tôi và Phó Kiến Hưng phải sinh nhiều con, phòng cũng nhiều, rộng rãi.


Sau này, tôi mới dần dần nhận ra, e là nơi này sẽ không có một ngày náo nhiệt như vậy, đến cả việc quần áo của Lục Hòa Nhi xuất hiện trong biệt thự từ lúc nào tôi cũng không biết.


Nực cười!


“Aaa!” Âm thanh truyền đến từ phòng khách, là tiếng Lục Hòa Nhi bị ngã.


Phó Kiến Hưng nhíu mày, nhìn qua đó theo bản năng, nhưng đi được vài bước thì anh dừng lại, ngước mắt nhìn lên trên, thấy tôi, ánh mắt anh tối đi: “Tỉnh rồi?”


Tôi gật đầu, trong lòng vẫn có chút đau đớn: “Cô ta ngã rồi, đi xem xem sao đi!”


“Thẩm Mai Trang!”


Tôi nói: “Đi đi!”


Giữ không nổi, tôi không thể nào cản anh chạy về phía người anh yêu được!


Không nhìn anh nữa, tôi quay người về phòng ngủ, mưa bên ngoài ban công rất dữ dội, tôi bước qua đó, đứng trước khe gió, mặc cơn mưa mạnh mẽ tạt vào người tôi, cơ thể tôi lạnh đi, cơn đau nơi trái tim cũng dần dần tê dại.


Tôi khuỵu gối ngồi xuống đất, vòng tay ôm chặt lấy bản thân mình, vùi mặt xuống đầu gối, nước mắt bắt đầu không ngừng tuôn rơi.


Trên thế giới này làm gì có chuyện trước khổ sau ngọt, những thứ trong truyện cổ tích sao có thể là thật được.


Có những nỗi đau, ngoài việc bản thân tự cắn răng chịu đựng ra thì không ai có thể giúp nổi được, mà họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp.


Không biết có phải do dầm mưa lâu quá không, tôi cảm thấy đầu mình choáng váng, nặng nề, cơn đau ở tim tê dại, cơ thể cũng lạnh đến tê tái rồi.


Nghe thấy tiếng lách cách truyền đến từ phòng ngủ, tôi ngẩng đầu lên, thấy Phó Kiến Hưng sắc mặt nặng nề không biết đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom