• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Canh cá

“Ở thôn Khê La, thế nào?”

Tim Dư Tiêu Tiêu thịch một cái, mất tự nhiên mỉm cười: “Nghe có vẻ quen nhỉ”.

Ông cụ Tiêu lại nói với cô ta vài câu, lúc này mới lên xe rời đi.

Sau khi đưa mắt nhìn ông cụ đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Như.

“Mẹ, năm đó Tô Tẩm và con đê tiện Dư Kiều đó bị đuổi về quê, cái thôn đó tên gì thế?”

Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn từ Triệu Như, Dư tiêu Tiêu lại nhìn về phía căn phòng cất giữ đồ phía sau tòa chính biệt thự.

Thôn làng mà năm đó Dư Kiều và Tô Tẩm sống là thôn Khê La, một làng quê nghèo hẻo lánh, lưng tựa núi, mặt sát sông.

Dư Tiêu Tiêu đi về phía phòng cất giữ đồ.

Dư Kiều vừa bận rộn trong phòng bếp xong quay lại, theo thói quen lấy nhật ký ở dưới gối ra.

“A Kiều, em đang làm gì thế?”

Dư Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, Dư Kiều vô thức nhét nhật ký xuống gối.

Dư Tiêu Tiêu chỉ giả vờ làm như không thấy động tác của cô, cười nói: “Tối qua em đi đâu thế, sao không về?”

“Đi, đi làm!”, Dư Kiều khó khăn nói.

Dư Tiêu Tiêu bật cười: “Em như vậy thì đi làm ở đâu được, có người chịu tuyển em à?”

Dư Kiều cũng không quan tâm đến vẻ chế giễu, cười cợt của đối phương.

Dư Tiêu Tiêu hất tóc, trịch thượng nói: “Tối nay chị và Định Bân muốn ăn tối ở nhà, em nấu món canh cá đi, trong phòng bếp có cá hường từ thôn Khê La, tươi ngon lắm, Định Bân và chị đều rất thích”.

Lông mi Dư Kiều khẽ run, sau đó gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra ngoài.

Đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dư Kiều đầy mỉa mai.

“Dư Kiều, em nên chấp nhận số phận của mình, một người nửa câm, gương mặt lại biến dạng như em, sau này có đàn ông muốn cưới em là đã tốt lắm rồi, chi bằng em nịnh nọt lấy lòng chị, không chừng khi chị vui thì sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt đấy”.

Dư Kiều ngồi ở đó, chẳng có lấy một chút phản ứng, tựa như tượng gỗ.

Dư Tiêu Tiêu hừ một tiếng, trở tay đóng cửa lại.

Sau khi Dư Tiêu Tiêu đi, Dư Kiều ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt đó hồi lâu, lúc này mới xoay người, lật gối đầu lên, lấy cuốn nhật ký ra.

Cô nhìn quanh căn phòng chứa đồ chật hẹp, thầm nghĩ trước hết tạm thời cất nó vào hộp đã.

Đợi tuần sau đến trường thì cất vào trong tủ ở ký túc xá là được.



Dư Kiều ở trong bếp chuẩn bị canh cá cho bữa tối.

Sau khi bị Dư Văn Xương đuổi về quê, sức khỏe và tinh thần của Tô Tẩm trở nên rất kém.

Dư Kiếu cũng từ một thiếu nữ vô tư dần biến thành một cô gái trẻ làm được tất cả việc nhà và biết cách chăm sóc người khác.

Cá hoa đào ở thôn Khê La rất nổi tiếng vì có một rừng hoa đào lớn ở thượng nguồn thôn Khê La, mùa xuân hoa đào liên tiếp rụng xuống sông.

Những con cá nhỏ màu bạc kia đều lấy đó làm thức ăn nên thịt cá thơm ngon lạ thường, canh cá nấu xong cũng có hương hoa đào thoang thoảng.

Dư Kiều rửa sạch cá, tay chân nhanh nhẹn cạo vảy và lấy nội tạng ra.

Cô rạch mấy đường chéo trên bụng cá, ướp một lúc với rượu nấu ăn để khử đi mùi tanh.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Dư Kiều ra khỏi phòng bếp đi đến vườn hoa nhỏ cách đó không xa.

Biệt thự của Tiêu Định Bân được trang trí cực kỳ đẹp mắt, có một vườn hoa nhỏ chuyên dụng để trồng rất nhiều loại hoa tươi.

Cô muốn làm một chút bánh ngọt, sau đó nấu ít cháo với hoa tươi.

Một số loại hoa cũng có thể dùng làm thuốc bồi bổ tỳ vị, trước kia bà ngoại thường nói với cô những điều này.

Tiêu Định Bân bị bệnh quanh năm, mấy ngày trước lại uống rượu rồi nôn, cô muốn bồi bổ cho anh.

“A Kiều?”

Tiêu Định Bân khá ngạc nhiên nhìn cô gái cầm giỏ hoa chậm rãi bước đến.

Dư Kiều cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Định Bân ở đây, hơn nữa anh còn mặc quần áo bảo hộ lao động, hai tay đều dính bùn đất, trên mặt cũng có vài chỗ dính bùn.

Một cậu chủ nhà họ Tiêu thân phận cao quý thế mà lại tự mình chăm sóc vườn hoa.

Dư Kiều hơi ngạc nhiên, trợn to mắt.

“Bên này có mấy cây phong lan mà mẹ tôi thích nhất nên trước giờ tôi vẫn luôn tự mình chăm sóc”, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt hạnh đang trợn tròn, cảm thấy Dư Kiều cực kỳ dễ thương, anh không khỏi bật cười.

Dư Kiều gật đầu, đôi môi dưới màn che hơi mím lại, cô khá vui nhưng cũng có chút tự ti và căng thẳng.

“Cô làm gì ở đây?”, Tiêu Định Bân vừa thành thục đắp đất cho cây hoa lan vừa hỏi.

Dư Kiều giơ giỏ hoa lên, làm động tác muốn hái hoa.

“Hái hoa làm gì?”, anh đứng thẳng người dậy, vặn vòi nước ở bên cạnh rửa sạch vết bẩn trên tay.

Dư Kiều nhìn ngón tay xinh đẹp thon dài dần lộ ra dưới nước, không khỏi hơi thất thần.

“Sao lại ngẩn ra thế?”, Tiêu Định Bân bỗng giơ bàn tay ướt đẫm lên huơ trước mặt cô.

Dư Kiều giật mình vội lùi về sau một bước, nhưng lại không cẩn thận vấp phải cây hoa, lảo đảo như muốn ngã.

Bàn tay to xương khớp rõ ràng của người đàn ông lại đỡ lấy eo thon của cô: “Cẩn thận!”

Sau khi đứng vững, Dư Kiều lập tức lùi ra một bước.

Cô khẽ nói cảm ơn: “Cảm, cảm ơn”.

Tiêu Định Bân nhíu mày: “A Kiều, cô sợ tôi à?”

Dư Kiều vội lắc đầu: “Không, không…”

Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm Dư Kiều, chiếc khăn che gần hết khuôn mặt, anh chỉ có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn và đôi mắt hạnh đen nhánh của cô.

Tóc cô khá đẹp, dày và đen, bên trên như được phủ một lớp mỏng như cánh ve, tương phản rõ rệt với đôi tai nhỏ trắng như tuyết.

“Nốt mẩn đỏ trên mặt cô vẫn chưa hết sao?”, nghĩ tới đây, anh bỗng nhẹ giọng hỏi, vô thức muốn vén chiếc khăn trên mặt cô lên.

Dư Kiều giật mình lùi về sau, quên nhặt giỏ hoa dưới đất, hoảng loạn bỏ chạy.

Tiêu Định Bân nhìn cô bỏ chạy hệt như chú thỏ bị giật mình thì lắc đầu bật cười.

A Kiều khá nhút nhát, sau này cô nên chọn một người đàn ông thật thà, chất phác, nếu không sẽ bị bắt nạt cho xem.

Dư Kiều quay lại phòng bếp một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa hoàn hồn, đến nỗi lúc thái rau còn suýt cắt vào tay.

Dì Lý quan tâm nói: “A Kiều, có phải cháu cảm thấy khó chịu ở đâu không, nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, hay là cháu đi nghỉ đi”.

Dư Kiều lắc đầu, cười nói với dì Lý: “Không, không sao ạ”.

Sau khi thái hành xong, cô cho cá đã ướp vào nồi đất, đổ nước vào, sau đó bỏ thêm một số hương liệu và dược liệu mà cô đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nấu canh.

Tiêu Định Bân quay vào từ vườn hoa, vừa bước vào phòng khách đã ngửi được mùi thơm: “Phòng bếp đang nấu gì thế?”

Quản gia vội nói: “Đang nấu canh cá thưa cậu chủ, món cá hoa đào ở thôn Khê La mà cậu thích nhất đấy”.

Nhắc đến thôn Khê La, sắc mặt Tiêu Định Bân trở nên hòa nhã đi mấy phần: “Có vẻ món canh tối nay rất ngon”.

Nói rồi anh đi thẳng vào trong bếp.
Chương 12: Đáng ngờ

A Kiều ngồi trên ghế nhỏ bên bệ bếp, hai tay chống má tập trung nhìn nồi canh trước mặt, lông mi cong dài khẽ run tựa như quạt lá.

Cô như đang nghĩ đến chuyện vui gì đó, đáy mắt ánh lên ý cười, trông rất xinh đẹp.

Thím Lý nhìn thấy anh đi đến thì giật mình, vội hỏi: “Cậu chủ, sao cậu lại đến đây?”

“Ngửi thấy mùi canh cá thơm nên đến xem xem, tay nghề thím Lý càng ngày càng tốt đấy”.

“Canh cá tối nay là do A Kiều làm”. Thím Lý cười híp mắt nói.

Dư Kiều đã đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu đứng sau lưng thím Lý.

Nghe thấy thím Lý nhắc đến mình, cô lại cúi thấp đầu hơn, ngón tay cũng siết chặt.

“A Kiều giỏi vậy à”.

Tiêu Định Bân dựa vào khung cửa, quần dài đen, áo sơ mi trắng.

Anh đúng là một người đàn ông đẹp trai, Dư Kiều nghĩ, mình đúng là loại nông cạn.

Năm đó cứu người từ dưới sông lên, vừa nhìn đã thấy anh dễ nhìn, bây giờ, gặp lại anh mà vẫn còn hoảng hốt như vậy.

“A Kiều vừa ngoan, vừa chịu khó, tay nghề nấu ăn cũng tốt, cô ấy đến mấy ngày cũng giúp tôi được nhiều”. Thím Lý yêu mến nói, khẽ xoa đầu Dư Kiều.

Dư Kiều có vẻ rất dễ xấu hổ, chợt được khen ngợi thì tai bỗng đỏ ửng.

Tiêu Định Bân không biết thế nào nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô xấu hổ như vậy, bất giác cũng khẽ nhếch môi.

Bình thường cơ thể anh không tốt, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi, lúc ở nhà không thường nói chuyện với mọi người, cũng không thích nói cười, người trong nhà thật ra cũng rất sợ anh”.

“Cậu chủ, cậu mau nghỉ ngơi đi một lát đi, cơm xong ngay thôi”.

“Ừ”. Tiêu Định Bân đáp một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được nhìn sang Dư Kiều.

Dư Kiều đúng lúc cũng đang nhìn trộm anh, chạm phải tầm mắt anh, lập tức bị dọa sợ rụt cổ lại, trốn sau lưng thím Lý.

Ánh mắt Tiêu Định Bân có chút vui vẻ, quay người đi đến phòng khách.

Lúc này Dư Kiều mới thở phào.

Nhanh chóc bắt đầu chuẩn bị dọn cơm, Dư Tiêu Tiêu cũng từ trên lầu đi xuống.

“Định Bân… Vừa nãy anh đi đâu vậy? Người ta tỉnh dậy không thấy anh đâu cả…”

“Đến vườn hoa, có mấy gốc lan phải bồi đất lại”.

“Bẩn như vậy, anh tự mình làm làm gì, không phải có người giúp việc hay sao?”

Dư Tiêu Tiêu không hiểu, mười ngón tay sạch sẽ không đụng việc sống qua ngày chẳng phải tốt sao, làm gì phải đi làm mấy việc dơ bẩn mệt nhọc đó chứ.

Lại nói, loại chuyện như vậy đều là chuyện thấp hèn do người giúp việc làm.

Tiêu Định Bân chỉ cười nhạt: “Ăn cơm trước đi”.

Dư Tiêu Tiêu khoác tay anh ngồi xuống bàn, Dư Kiều bưng canh cá ra cẩn thận đặt lên bàn cơm.

Mùi thơm canh cá trắng như tuyết xộc vào mũi, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy thèm ăn.

Dư Tiêu Tiêu tự mình múc canh cho anh rồi lại gọi Dư Kiều: “A Kiều, múc cho chị một chén”.

Dư Kiều bưng canh đưa qua, Dư Tiêu Tiêu làm như không thấy, cúi đầu tập trung gắp xương cá cho Tiêu Định Bân.

Chén canh dần nóng đến phỏng tay, Dư Kiều đau đến nhíu mày, muốn để chén canh lên bàn trước, Dư Tiêu Tiêu lại nhanh chóng nâng mắt lạnh lùng nhìn cô.

Dư Kiều không dám động, cố nhịn cơn đau đớn từ đầu ngón tay.

Chỉ là ngón tay nối liền với tim, canh sôi sùng sục vừa mới múc ra khỏi nồi như vậy cầm trong tay, ai có thể nhịn cho được?

Cuối cùng Dư Kiều cũng run rẩy. Run cầm cập, nước canh trong chén bắn ra, bắn vào tay Dư Tiêu Tiêu.

Cô ta lập tức nũng nịu kêu đau, vươn tay đến trước mặt Tiêu Định Bân, muốn anh nhìn mấy vết đỏ gần như chẳng nhìn rõ trên mu bàn tay cô ta:

“Định Bân, anh nhìn đi… A Kiều tay chân vụng về, canh bắn vào em rồi…”

Tiêu Định Bân liếc nhìn tay cô ta rồi lại nhìn Dư Kiều.

Dư Kiều đau đớn không chịu nổi, viền mắt khẽ ửng đỏ, mấy ngón tay luân phiên đổi ở dưới đáy chén, đầu ngón tay vốn trắng mịn nay đã đỏ ửng cả lên.

“A Kiều bỏ chén xuống”. Tiêu Định Bân lên tiếng, Dư Kiều lại nhìn sang Tiêu Tiêu.

“A Kiều, sao em lại ngốc vậy chứ, chị gắp xương cá cho Định Bân, em lại cứ ngây ngốc cầm chén không buông, phỏng tay thì sao?”

Dư Kiêu rũ mắt, bỏ chén canh xuống, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.

Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn như thường, chỉ gọi thím Lý đến: “Giúp A kiều bôi thuốc phỏng đi”.

Dư Kiều mắt ngấn nước đi theo thím Lý, Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân: “Định Bân, tay em cũng bị phỏng rồi”.

Tiêu Định Bân thở dài một tiếng, bảo người làm lấy thuốc mỡ đến: “Tiêu Tiêu, A Kiều từ nhỏ đến lớn ở cùng em, không thể nói chuyện đã rất đáng thương rồi”.

“Anh cũng đau lòng đúng không? Định Bân…”

“A Kiều là người lớn lên cùng em, em đến nhà họ Tiêu cũng muốn đưa em ấy theo, chứng tỏ em coi trọng em ấy, người em coi trọng đương nhiên không giống người khác”.

“Nhưng em không muốn anh đối xử tốt với em ấy, A Kiều là con gái, anh không thể đối xử tốt với con gái khác, Định Bân, anh chỉ có thể đối xử tốt với một mình em thôi”.

Tiêu Định Bân bất giác bật cười: “Ngốc quá, em là vị hôn thê của anh, A Kiều chỉ là người làm, giống nhau hay sao?”

Dư Tiêu Tiêu cũng nín khóc mà cười: “Định Bân, anh là tốt nhất…”.

Dư Kiều ngỡ ngàng đứng trong phòng bếp.

Tiêu Định Bân nói, Dư Tiêu Tiêu là vợ chưa cưới của anh, còn cô, chỉ là người làm mà thôi.

Giống nhau được sao?

Cô cố gắng kiềm nén nỗi chua xót trong lòng, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ửng đỏ vì phỏng của mình, vừa nãy gặp được anh ở vườn hoa, cô rất vui, niềm vui ngắn ngủi ấy đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

“Ăn cơm đi”.

“Em muốn ăn thịt viên trân châu này… Định Bân, anh đút em ăn canh đi, người ta đau tay”.

Dư Tiêu Tiêu vẫn không ngừng nhõng nhẽo, Tiêu Định Bân cũng không có vẻ gì mất kiên nhẫn.

Ăn xong bữa cơm, Dư Tiêu Tiêu thỏa mãn trong lòng, Tiêu Định Bân lại cảm thấy mệt mỏi khó hiểu.

Anh vẫn chưa quên đêm gặp nhau lần đầu tiên của bọn họ, ngay cả đau cũng không dám kêu thành tiếng, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Lúc đó còn tưởng cô ta và A Kiều nhát gan như nhau, nhưng bây giờ xem ra, cô ta cũng nhõng nhẽo nũng nịu giống hệt như mấy cô tiểu thư mà anh quen.

Nhưng cho dù thế nào, cô ta cũng đã làm nhiều chuyện cho anh như vậy, cũng từng chịu khổ, dù cô ta không như anh nghĩ thì anh cũng sẽ đối xử tốt với cô ta.

“A Kiều, cháu mau ăn đi”.

Thím Lý bưng một chén canh đưa cho A Kiều, Dư Kiều không ăn nổi, lắc đầu.

“Đứa trẻ ngốc, ở nhà họ Dư cũng chịu không ít khổ cực đúng không?”, Thím Lý có chút thương xót.

Mắt Dư Kiều ửng đỏ nhưng vẫn lắc đầu.

“Có phải ngày mai cháu phải đến trường không?”. Thím Lý xoa đầu cô, yêu thương nói: “Ăn chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi đi, để thím dọn dẹp phòng bếp là được”.

Cuối cùng Dư Kiều vẫn không ăn được bao nhiêu, giúp thím Lý dọn dẹp phòng bếp rồi quay về phòng để đồ.

Rương đựng nhật ký vẫn được khóa chặt.

Dư Kiều do dự chốc lát, nghĩ đến hai nữ sinh lúc nào cũng có thái độ thù hằn với cô ở ký túc xá lại cảm thấy để nhật ký ở ký túc xá cũng chưa chắc an toàn.

Cô thở dài một tiếng, đẩy rương xuống dưới giường, bên ngoài còn bỏ thêm mấy đồ đạc lung tung chắn lại.

Phòng để đồ nhỏ hẹp đơn sơ như vậy lại chất đống lộn xộn, Dư Tiêu Tiêu kiêu căng có lẽ sẽ không nằm bò xuống giường cô lấy đồ ra đâu nhỉ.

Lại quay về nhà họ Dư, vì muốn sống sót dưới tay hai mẹ con Triệu Như, nên cô và Tô Tẩm vẫn luôn cẩn thận, thậm chí có phần thần hồn nát thần tính.

Nhưng mặc kệ ra sao, cẩn thận thì vẫn hơn.

Hôm sau, Dư Kiều quay về trường.

Ông cụ Tiêu cho xe đến đón Tiêu Định Bân về nhà cũ nói chuyện, trong biệt thự cũng chỉ còn lại một mình Dư Tiêu Tiêu.

Cô ta đuổi hết người làm, lúc này mới một mình đi đến phòng để đồ mà Dư Kiều ở.

Dưới gối đã trống không, không còn gì cả, Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, con khốn Dư Kiều cũng thông minh đấy.

Nhưng như thế càng chứng tỏ, thứ mà cô ta thấy hôm đó chắc chắn có gì đấy đáng ngờ.
Chương 13: Bí mật bại lộ

Dư Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy trong nhà kho, đồ mang Dư Kiều mang đến không nhiều, gộp hết lại cũng chỉ một cái va li nhỏ mà thôi.

Thứ cô ta cần tím khả năng cao là ở trong chiếc va li đó.

Dư Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện cho tài xế của mình đến.

Đây là tài xế mà Triệu Như sắp xếp cho cô ta, nhà người tài xế này mang ơn của Triệu Như nên rất trung thành với mẹ con cô ta.

Đương nhiên Dư Tiêu Tiêu không thể sai khiến người làm của nhà họ Tiêu nên mới nghĩ ngay đến tên tài xế này.

Cuốn nhật kỹ đã cũ, bên trong còn có một trang kẹp thứ gì đó, đương nhiên Dư Tiêu Tiêu sẽ giở luôn đến trang đó.

Tấm danh thiếp mạ vàng dính máu đập vào mắt cô ta, Dư Tiêu Tiêu dùng hai ngón tay kẹp nó lên với vẻ ghét bỏ.

Nhưng đến khi cô ta nhìn thấy rõ ba con chữ bị máu che mất thì đã suýt nữa hoảng đến mức hét lên.

Đây là danh thiếp của Tô Định Bân, sao Dư Kiều lại có danh thiếp của anh?

Cô ta hoảng loạn lật giở nhật ký, sau đó càng đọc càng không khỏi trợn tròn mắt.

Tô Định Bân từng suýt mất mạng ở thôn Khê La, nhưng đã được một cô gái trong thôn cứu sống…

Trước đó chỉ là suy đoán của Dư Tiêu Tiêu thôi, nhưng bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt.

Con khốn Dư Kiều đã che giấu đòn sát thủ này.

Ân nhân cứu mạng của Tô Định Bân ư? Ân nhân cứu mạng của cậu chủ lớn duy nhất, kiêm người thừa kế của nhà họ Tiêu ư? Không cần nghĩ cũng biết ông cụ nhà họ Tiê sẽ báo đáp Dư Kiều thế nào rồi.

Nếu Dư Kiều lại tiết lộ chuyện dùng máu của mình để cứu Tô Định Bân thì Dư Tiêu Tiêu coi như xong.

Tất cả mọi thứ hiện giờ của cô ta sẽ bị Dư Kiều cướp hết, nhà họ Tiêu sẽ cung phụng Dư Kiều như bồ tát sống.

Còn Dư Tiêu Tiêu cô ta sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa và trở thành trò cười cho thiên hạ.

Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, nhất định là không!

Dư Tiêu Tiêu bắt mình phải bình tĩnh lại, sau đó kẹp lại tấm danh thiếp vào trong cuốn nhật ký rồi để lại vào trong va li.

“Anh xử lý chỗ này cho cẩn thận, nhớ đừng thay đổi vị trí sắp xếp của đồ vật”.

Dư Tiêu Tiêu dặn dò tay tài xế một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Cô ta phải gọi cho Triệu Như để bàn tính kế sách, cô ta cần cắt con đường lui này của Dư Kiều, để cô mãi mãi không thể trở mình được nữa.



Bốn giờ chiều, Dư Kiều vừa bước ra khỏi lớp học thì đã nhìn thấy có mấy cô gái nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cô vờ như không nhìn thấy rồi ôm sách vở đi tiếp.

“Dư Kiều, chờ anh chút được không?”, một giọng nói trong trẻo của đàn ông vang lên, Dư Kiều khựng lại nhưng vẫn không dừng bước.

“Trông cái bộ dạng kiểu lạt mềm buộc chặt của nó có tởm không kìa!”

“Công nhận, sao học trưởng Tống Vấn lại thích loại người này cơ chứ. Sợ nhất là cái loại không thích người ta nhưng cũng không chịu nói rõ ra này”.

“Nhưng nó cũng đâu thể nói rõ được, ai chẳng biết nó bị câm dở”.

“…”

Mấy cô gái bàn tán rồi cười ồ lên.

Dư Kiều chỉ coi như không nghe thấy, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe đến quen tai mấy lời này rồi.

“Nói đủ chưa hả?”, Tống Vấn chợt lạnh mặt nhìn mấy cô nữ sinh kia: “Nếu nói xong rồi thì im đi!”

Từ trước đến này, anh ấy luôn nổi tiếng là người hiền hoà, đây là lần đầu tiên mà mọi người thấy anh ấy nổi giận như vậy.

Mấy cô gái lúng túng: “Xin lỗi học trưởng Tống Vấn…”

“Người các em cần xin lỗi là Dư Kiều”.

Mấy cô gái nhìn nhau, cuối cùng đành nói xin lỗi với Dư Kiều: “Xin lỗi Dư Kiều nhé!”

Dư Kiều dừng bước, sau đó quay lại nhìn họ rồi khẽ lắc đầu.

Cô ăn mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo hoodie phối với quần bò, gương măt thì không bao giờ trang điểm, duy chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu lòng người khác.

Mấy cô gái tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng không phục chút nào.

Dựa vào đâu mà họ phải xin lỗi một đứa câm dở chứ, cô không xứng!

“A Kiều, nói chuyện với anh một lúc được không?”, Tống Vấn chậm rãi đi tới cạnh Dư Kiều rồi nhẹ nhàng hỏi.

Anh ấy có gương mặt mà ai nhìn cũng thấy gần gũi, khi anh ấy cười lên thì còn rạng rỡ hơn nữa.

Không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ anh ấy, nhưng bốn năm qua, anh ấy chưa yêu đương với ai.

Hai năm trước, Tống Vấn tình cờ gặp Dư Kiều, anh ấy đã giải vây giúp cô, sau đó đã nảy sinh cảm tình.

Anh ấy sắp tốt nghiệp ra trường rồi mà Dư Kiều vẫn né tránh và không chấp nhận anh ấy.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Vấn làm gì cũng thuận lợi, có thể gọi là con nhà người ta, có thể nói đây là lần đầu tiên, anh ấy nếm trải cảm giác buồn phiền vì tương tư.

Dư Kiều nhìn Tống Vấn, sự chân thành trong mắt anh ấy rất cảm động lòng người, nhưng tiếc là trong lòng cô đã có người khác.

Dư Kiều thở dài một hơi rồi gật đầu.

Tống Vấn cùng bước ra khỏi trường với cô, bên ngoài trường có một con đường nhỏ quanh co mọc đầy cây hoa ngọc lan, ngày thường có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở đây.

“A Kiều, còn nửa tháng nữa là anh tốt nghiệp rồi”, Tống Vấn đứng dưới bóng cây nhìn Dư Kiều rồi nói: “Hai năm trước, anh đã thành lập một văn phòng làm việc, đến nay vẫn hoạt động tốt. A Kiều, em có muốn đến chỗ anh thực tập không?”

Dư Kiều trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“A Kiều, anh thật lòng với em…”, Tống Vấn cuống lên, không kìm được mà nắm tay Dư Kiều.

Dư Kiều giật mình rồi vội giật tay ra.

Tống Vấn có vẻ bi thương: “A Kiều, em không thích anh thật ư?”

“Anh, rất tốt…”, Dư Kiều chất vật lên tiếng, nhưng cô càng cuống thì lại càng không nói được, sau đó Tống Vấn đã đưa điện thoại của mình cho cô.

Dư Kiều cầm lấy rồi ấn mấy dòng chữ, sau đó trả lại cho anh ấy: “Học trưởng Tống Vấn, anh thật sự rất tốt, nhưng em rất xin lỗi, em không thích anh, em xin lỗi!”

Trong lòng Dư Kiều thấy hơi ay náy, cô không quên chính Tống Vấn đã giúp mình khi cô bị người khác bắt nạt.

Hai năm qua, anh ấy luôn bảo vệ cô, thậm chí còn âm thầm giúp cô rất nhiều.

Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, không thích thì vẫn là không thích.

“Hai năm qua chắc anh gây nhiều phiền toái cho em lắm nhỉ?”, Tống Vấn cười trừ, thấy có chiếc lá rơi xuống tóc Dư Kiều, anh ấy định giơ tay gỡ giúp cô.

Nhưng Dư Kiều lại vô thức lùi lại né tránh.

Vẻ đau buồn càng rõ hơn trong mắt Tống Vấn, anh ấy đang định nói gì đó.

Bỗng có một giọng nói đàn ông vang lên ở cách đó không xa, giọng nói này gọi đích danh tên của Dư Kiều: “A Kiều?”

Dư Kiều sững người, sau đó quay thật nhanh người lại.
Chương 14: Anh sẽ tìm một người phù hợp hơn cho em

Bầu trời cùng cành lá xanh biếc trên con đường nhỏ cách đó không xa đã hoá thành phông nền cho anh.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, tuy trông hơi gầy nhưng vẫn đẹp rạng ngời như một vị thần.

Khi thấy Dư Kiều nhìn lại, gương mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Định Bân đã mỉm cười.

Anh đút một tay vào túi quần, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh cô.

Đúng là cô thật.

Ban nãy, xe của anh đi ngang qua đây, liếc thấy một bóng dáng quen quen rất giống A Kiều, nhưng anh không dám chắc.

Dẫu sao anh cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cô.

Dư Kiều định quay người bỏ đi, giờ cô chỉ mong sao có một cái khe hở nào nứt ra ở dưới đất để cho mình chui xuống.

Sao cô lại gặp Tiêu Định Bân vào ngay lúc này cơ chứ?

Có khi nào anh nghĩ cô đang dây dưa bất chính với trai trẻ giữa ban ngày ban mặt không?

Mặt Dư Kiều lập tức nóng bừng.

Cô cúi gằm mặt, không dám ngước mắt lên.

“Anh là…”

Tống Vấn thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn về phía người đang ông trẻ tuổi đẹp trai này.

Nhưng Tiêu Định Bân lại coi như anh ấy không tồn tại, trực tiếp ngó lơ rồi đi tới cạnh Dư Kiều, sau đó anh giơ tay gạt chiếc lá vương trên tóc cô xuống.

Ngón tay của anh chạm vào tóc cô, tuy chỉ là sự tiếp xúc thoáng qua nhưng cũng khiến toàn thân Dư Kiều tê rần như bị điện giật.

Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó chống ngón tay xuống cằm rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn trắng gần của cô lên.

“Các nốt mẩn trên mặt em khỏi hết rồi này”.

Trái tim của Dư Kiều đập nhanh như đánh trống, dường như nó sắp bay ra khỏi lồng ngực mất rồi.

Lực tay anh rất nhẹ, nhưng toàn thân cô lại cứng đờ, không thể phản kháng.

“A Kiều…”

Tống Vấn nhìn thì thấy mặt Dư Kiều đỏ bừng, hàng lông mi dài run lên, đến tai của cô cũng đã đỏ ửng.

Dù anh ấy có ngốc đến mấy thì cũng có thể nhìn ra sự khác thường của Dư Kiều dành cho người đàn ông này.

Lòng Tống Vấn đau như dao cứa, không nhịn được mà khẽ gọi một tiếng.

Dư Kiều nghe thấy tiếng gọi của Tống Vấn thì mới hoàn hồn lại, cô vội vàng vùng ra khỏi tay Tiêu Định Bân rồi lùi lại một bước.

Nhưng xúc cảm ấm áp mà tay anh mang lại vẫn như còn vương trên da thịt của cô.

Cô không nói được, mà cũng không biết nên nói gì, cực chẳng đã hốc mắt cô đã dần đỏ lên.

Bấy giờ Tiêu Định Bân mới chú ý tới Tống Vấn, anh ấy trông cũng tạm ổn, khí chất cũng sáng ngời, chắc là kiểu mà các cô gái trẻ hay thích.

Nhưng Dư Kiều khác với những cô gái khác, cô không biết nói, lại còn nhút nhát, khi bị người khác bắt nạt thì chỉ biết khóc, vì thế gã này khả năng cao không làm chỗ dựa cho cô được.

Nếu tình cảm của Dư Kiều dành cho tên này sâu đậm thêm thì chắc mai sau cô sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn, nếu vậy thì thà bây giờ cắt đứt luôn cho rồi.

Không biết từ bao giờ, Tiêu Định Bân đã có ý nghĩ muốn làm chỗ dựa cho Dư Kiều.

Cũng đúng thôi, Dư Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của anh, Dư Kiều lại là chị em lớn lên cùng với Dư Tiêu Tiêu nên đương nhiên anh phải để tâm đến cô rồi.

“A Kiều, về nhà với anh!”

Tiêu Định Bân chợt giơ tay về phía Dư Kiều rồi dịu dàng nói.

Dư Kiều giật bắn mình, sau đó mở to đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Định Bân, cái miệng nhỏ nhắn của cô há hốc, thoạt nhìn trông rất ngờ nghệch đáng yêu.

Tiêu Định Bân thầm lắc đầu, cô ngốc này đúng là hết chỗ nói, khéo bị người ta lừa bán rồi vẫn còn giúp đỡ kẻ hại mình mất.

Anh tiến lên một bước rồi nắm lấy tay Dư Kiều: “Đi thôi, anh đưa em về”.

Bàn tay nhỏ nhắn của Dư Kiều run lên, lòng bàn tay cũng đã rịn mồ hôi.

Dù họ đã thân thiết hơn mức này rất nhiều, thậm chí lần đầu tiên của cô còn trao cho anh.

Còn có đêm đó trong quán bar, khi cả hai kề sát môi hôn, nhưng khi được anh nắm tay, Dư Kiều vẫn thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.

Cô quên cả việc vùng vẫy, mà cô cũng không muốn làm vậy, thậm chí còn nghĩ giờ có chết thì cũng cam lòng.

Tống Vấn trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân kéo Dư Kiều đi, sau đó cả hai đã lên một chiếc xe có giá trị lớn.

Anh ấy đứng chôn chân tại chỗ, nỗi đau trong tim mãi cũng không giảm bớt.

Người đàn ông ban nãy vừa nhìn đã biết có xuất thân phi phàm, Dư Kiều thích anh cũng là chuyện thường tình.

Sau khi lên xe, Tiêu Định Bân dặn tài xế chỉnh điều hoà tăng lên thêm hai độ.

Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai tay cô đặt trên gối nhưng lại đang nắm chặt.

Nghĩ tới lời mình sắp nói sẽ khiến cô ngại ngùng, Tiêu Định Bân dứt khoát ấn vào một cái nút, bức vách ngăn hàng ghế trước và sau đã được bật lên.

Dư Kiều liếc nhìn trộm anh một cái thật nhanh như con chim nhỏ bị hoảng sợ.

“A Kiều”, Tiêu Định Bân sắp xếp lời nói một chút, cố điều chỉnh giọng nói của mình sao cho nhẹ nhàng nhất có thể: “Em và cậu bạn ban nãy đang yêu nhau à?”

Dư Kiều sững người, sau đó vội vàng xua tay và lắc đầu.

Tiêu Định Bân thấy cô cuống lên như vậy thì bật cười nói: “Đừng sợ, anh không kể cho người khác biết đâu”’.

Dư Kiều ra sức lắc đầu: “Không, không phải…”

Cô không thích Tống Vấn, và cũng chưa từng yêu đương với anh ấy, cô không muốn Tiêu Định Bân hiểu lầm.

“A Kiều, em nhát thật đấy, lại còn không biết nói chuyện, khéo bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết giấu trong lòng. Ngoan, sau này anh sẽ tìm cho em một người đàn ông thích hợp, được không?”

Trái tim đập cuồng nhiệt của Dư Kiều như bị ai tưới cho một gáo nước lạnh, nó dần nguội lạnh và trở nên băng giá.

“Tiêu Tiêu từng nói với anh là sợ em bị bắt nạt nên anh phải lưu tâm tìm một người đàn ông tốt cho em, vả lại bây giờ em cũng chưa tốt nghiệp nên cũng chưa vội, đúng không?”

Dư Kiều cúi đầu xuống, mãi sau mới khẽ gật đầu.

Cô sẽ nghe lời anh, nghe lời tuyệt đối.

“A Kiều ngoan quá!”, Tiêu Định Bân nhất thời không nhịn được, suýt nữa định xoa đầu cô.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà mỗi lần gặp cô, khi ở cạnh cô luôn khiến anh nhớ tới dáng vẻ nhút nhát cùng thẹn thùng của Tiêu Tiêu vào đêm hôm đó.

Còn có mùi hương trên người cô nữa…

“A Kiều, mùi hương trên người em quen quá, rất giống…”
Chương 15: Diễn kịch

Giây phút này đây, hai người cận kề bên nhau, trong một không gian chật hẹp, mùi hương thanh mát trên người cô không khỏi thoảng qua mũi Tiêu Định Bân.

Dư Kiều lắc đầu, sau đó chợt nghĩ ra gì đó rồi lấy một sợi dây đỏ trong túi áo ra.

Sợi dây này treo một cái túi nho nhỏ.

“Em tự làm đấy à? Bên trong chứa hương liệu gì hả?”, Tiêu Định Bân tò mò cầm lấy chiếc túi, sau đó đưa lên mũi ngửi.

Đúng là mùi này rồi, kể cả mùi hương vào buổi tối anh gần gũi với Tiêu Tiêu cũng là mùi này.

Như vậy là đủ hiểu rồi.

Tiêu Tiêu và Dư Kiều lớn lên từ nhỏ với nhau, chắc Dư Kiều đã làm một chiếc túi tương tự rồi tặng cho chị mình, đây là một chuyện hết sức bình thường.

“Băng phiến, long tiên hương, bạc hà…”, Dư Kiều chật vật nặn ra từng chữ.

Chờ đến khi nói xong thì cô bắt đầu có vẻ ngượng ngùng.

Vì cô nghĩ chắc Tiêu Định Bân ghét kiểu ăn nói lắp bắp này của mình lắm.

Nhưng anh không hề có vẻ mặt như vậy, chờ cô nói xong, thậm chí anh còn nói: “Mùi thơm này thanh mát, ngửi vào mùa hè rất dễ chịu, em cũng làm cho anh một cái nhé!”

Dư Kiều sững người rồi ngẩn ra nhìn anh như thể không dám tin anh sẽ nói như vậy.

“Em không thích à?”

Câu hỏi của anh rất dịu dàng, Dư Kiều chỉ thấy tim mình như xuất hiện những quả bong bóng xà phòng với đủ kích cỡ.

Mọi cảm xúc lẫn lộn như niềm vui, sự chua xót, buồn xã cùng mãn nguyện đều đan xen với nhau.

Cô không kìm được mà rưng rưng, sau đó không khống chế được mà rơi lệ.

Làm gì có chuyện cô không thích, chỉ cần có thể thì dù có là sao trên trời thì cô cũng hái xuống cho anh.

“Sao em lại khóc?”

Tiêu Định Bân thấy hơi ngạc nhiên, sau đó giơ tay lau nước mắt cho Dư Kiều một cách rất đỗi tự nhiên.

Dư Kiều cố nén nước mắt rồi gật đầu thật mạnh nói: “Vâng, em sẽ làm… làm cho anh một cái…”

Cô lắp bắp nói xong thì Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Vậy anh chờ nha”.

Dư Kiều lại ừm một câu, niềm vui nho nhỏ trong lòng cô trào dâng, tuy hốc mắt vẫn đỏ nhưng khoé miệng cô không che nổi nụ cười.

Chiếc xe quay về biệt thự, tài xế dừng lại.

Người làm của nhà họ Tiêu lập tức tiến lên mở cửa xe, khi thấy Dư Kiều ở trên xe thì họ đều sững người, nhưng không dám nói gì.

Trên đường về, Dư Kiều đã đeo khăn che mặt lên, cô bảo với Tiêu Định Bân rằng da mặt mình vẫn chưa tiếp xúc với gió được, không thì sẽ dễ bị nổi nốt, vì thế cần phải dùng khăn che lại.

Dư Tiêu Tiêu vui vẻ ra đón: “Định Bân, anh về đúng lúc quá, buổi tối bọn mình ra ngoài…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Dư Kiều bước từ trên xe xuống.

Nụ cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ: “A Kiều, sao em lại ở trên xe của Định Bân?”

Dư Kiều còn chưa nói gì thì đã nói: “Trên đường về, anh đi qua trường A Kiều nên tiện đưa em ấy về một đoạn”.

Dư Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ nói: “Sao anh lại đi qua trường A Kiều thế?”

“Tình cờ có chút việc ở đó”.

Dư Tiêu Tiêu còn muốn hỏi tiếp, nhưng khi thấy Tiêu Định Bân đã nhíu mày lại thì đành đè nén mối nghi ngờ lại.

Cô ta liếc nhìn sang Dư Kiều, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt đã không thể che giấu.

Dư Kiều lẳng lặng quay về nhà kho, sau đó đóng cửa rồi quỳ trước giường, lôi cái va li ra.

Nhật ký và danh thiếp vẫn ở nguyên chỗ cũ, bấy giờ cô mới thở phào một hơi.

Xem ra đúng là cô thần hồn nát thần tính.



Tiêu Định Bân tắm xong đi ra, Dư Tiêu Tiêu đã cầm sẵn khăn rồi lau tóc cho anh: “Định Bân, em sấy tóc cho anh nhé!”

Gió nóng thổi qua tai, cùng với mùi hương mê người của phụ nữ, Dư Tiêu Tiêu đứng sát vào người Tiêu Định Bân, sau đó còn liên tục làm như vô ý cọ vào cánh tay anh.

Nhưng Tiêu Định Bân lại cau mày nói: “Tiêu Tiêu, giờ em không dùng cái túi mà A Kiều tặng nữa à?”

Dư Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Túi nào ạ?”

Tiêu Định Bân ngước lên nhìn cô ta: “Không, không có gì đâu”.

Dư Tiêu Tiêu mím môi, đoán già đoán non không biết hôm nay con khốn kia đã làm gì trên xe của Tiêu Định Bân.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó, cô ta có việc quan trọng hơn cần làm.

Dư Tiêu Tiêu bỏ máy sấy tóc xuống, sau đó nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tiêu Định Bân: “Định Bân…”

Cô ta cúi xuống định hôn anh, nhưng Tiêu Định Bân lại ngoảnh sang một bên né tránh: “Tiêu Tiêu, hôm nay anh hơi mệt”.

Nói xong, anh định đứng dậy nhưng Dư Tiêu Tiêu đã kéo lấy chiếc áo choàng tắm trên người anh.

Cô ta dùng sức hơi mạnh nên đã kéo cổ áo tuột ra, sau đó nốt ruồi son trên vai của Tiêu Định Bân đã xuất hiện trong tầm mắt Dư Tiêu Tiêu.

Quả nhiên giống hệt trong nhật ký của Dư Kiều.

Trái tim của Dư Tiêu Tiêu đập liên hồi, cô ta giơ tay chạm vào nốt ruồi đó rồi nói: “Ớ, Định Bân, anh có một nốt ruồi son ở đây này…”

“Có lâu rồi”, Tiêu Định Bân thờ ơ đáp lại một câu rồi kéo áo lên.

Dư Tiêu Tiêu nghiêng mặt nhìn anh rồi hỏi dò: “Định Bân, anh đã đến thôn Khê La bao giờ chưa?”

Tiêu Định Bân bất ngờ nhìn Dư Tiêu Tiêu, đôi mắt anh thẫm lại: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Dư Tiêu Tiêu có vẻ căng thẳng: “Hôm đó, ông kể với em là bảy năm trước, anh từng gặp tai nạn suýt nữa đã mất mạng…”

“Đúng!”

“Bảy năm trước, em và mẹ từng đến thôn Khê La thăm người thân, sau đó còn ở lại đấy vài hôm…”

“Em nói gì?”

Tiêu Định Bân túm lấy tay Dư Tiêu Tiêu.

Anh vẫn nhớ đếm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, anh đã liếc nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô gái ấy.

Rất lâu sau đó, anh cứ ngỡ là ảo giác của mình, chứ không hề có cô gái nào xuất hiện cả.

Nếu không có chiếc cúc áo màu hồng nhạt mà anh nắm chặt trong tay nhắc nhở anh đúng là đã có một cô gái xuất hiện vào đêm đó và cứu anh, có lẽ anh cũng tin là mình chỉ nằm mơ thôi.

Bảy năm qua, anh đã cho người đi tìm rất nhiều lần, thậm chí còn đích thân đến trường học ở đó làm từ thiện.

Nhưng không hề nghe nói có cô gái này cứu người ở bờ sông cả.

Dư Tiêu Tiêu đã cứu mạng anh, anh thuận theo ý ông nội đính hôn với cô ta, cũng quyết định sẽ lấy cô ta làm vợ.

Còn chuyện cũ năm xưa, anh đã định chôn sâu trong đáy lòng rồi.

Nhưng bây giờ…

“Định Bân… Bảy năm trước, em ra bờ sông hóng gió thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại, có người khiêng một thứ gì đó quẳng xuống sông. Em tò mò nên chờ xe đi rồi mới mò tới đó xem thì mới phát hiện thứ họ ném xuống sông là một người…”

Cô ta thuật lại như trong nhật ký của Dư Kiều.

Những chi tiết này là những chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Mấy trang nhật ký mà Dư Kiều viết, Dư Tiêu Tiêu đã đọc thuộc lòng rồi.

“Trên người người kia có vết thương, lại còn hôn mê bất tỉnh, mất máu mất nước nên mồm miệng khô khốc. May mà trong ba lô của em có nước nên em đã cho anh ấy uống một ít. Nhưng thấy vẫn không ổn nên em quyết định báo cảnh sát, sau đó cởi áo khoác ra đắp cho anh ấy rồi mới chạy đến bốt điện thoại báo cảnh sát…”

Dư Tiêu Tiêu lén véo mình một cái, cơn đau khiến vành mắt cô ta đỏ lên.

“Nhưng khi em quay lại thì thấy có rất nhiều xe ở đó, còn người kia đã được khiêng lên xe rồi…”

“Tiêu Tiêu…”

Tiêu Định Bân chợt kéo cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, anh có nằm mơ cũng không ngờ người đêm đó chính là em…”

“Em cũng không ngờ mình sẽ lấy người mà mình đã cứu mạng…”

Dư Tiêu Tiêu nghẹn ngào bật khóc: “Đúng là anh ư? Anh đúng là người hôm đó sao? Không phải em đang nằm mơ chứ Định Bân…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom