• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Thế thân

“Câm miệng! Không được nói hay phát ra bất kỳ âm thanh nào hết, cũng không được nói cho hắn biết tên của mày, nhớ kỹ chưa?”

Giọng nói độc ác của mẹ kế vang lên bên tai, Dư Kiều đang bị che mắt bởi một miếng vải đen chỉ kịp gật đầu một cái rồi bị đẩy vào trong phòng.

Dư Kiều loạng choạng đi lên phía trước.

Khi còn chưa bước tới gần giường, Dư Kiều đã bị một bàn tay lớn hơi lạnh và lạnh mẽ của đàn ông siết chặt vòng eo mảnh khảnh của mình.

“Mùi hương trên người em rất đặc biệt…”

Hơi thở của người đàn ông bỗng cận kề, Dư Kiều vô thức muốn tránh đi, nhưng cả người đã bị đè xuống giường.

Người chị cùng cha khác mẹ với cô là Dư Tiêu Tiêu đã thất thân với người khác, nhưng lại tiếc chuyện hôn sự này nên mới bắt cô làm người đính hôn thay với cậu chủ của nhà họ Tiêu là Tiêu Định Bân.

Tính mạng của mẹ ruột cô là Tô Tẩm đang nằm trong tay mẹ kế nên cô buộc phải nghe lời.

Nhưng mẹ con Dư Tiêu Tiêu và không ai trên đời này có thể biết rằng thật ra Dư Kiều đã yêu thầm Tiêu Định Bân bảy năm rồi…

Nằm trên giường mà Dư Kiều không dám nhìn người đàn ông trước mắt, cô nhắm mắt lại nhưng toàn thân lại run lên.

“Đừng sợ!”

Giọng nói của người đàn ông chợt vang lên khe khẽ bên tai cô.

Dư Kiều ngẩn ra, còn người đàn ông thì tháo chiếc kẹp tóc trân châu trên tóc của cô xuống.

Mái tóc đen dài như thác của cô xoã tung, phủ lên bờ vai trắng ngần như tuyết.

“Dư… Tiêu Tiêu? Tên của em hay đấy!”

Người đàn ông nhìn cái tên được khắc tinh sảo trên chiếc kẹp tóc rồi đọc nhẩm.

Chiếc kẹp tóc này mới được gửi đến cho Dư Kiều vào tối nay, mẹ kế còn tốt bụng tự kẹp lên tóc cho cô, không ngờ bên trên lại có khắc tên của chị kế.

Dư Kiều cắn chặt môi không lên tiếng, nhưng nỗi đau trong lòng khiến cô không kìm được mà rưng rưng.

Trong đời này, cô còn cơ hội nghe anh gọi một tiếng A Kiều không?

“Bé ngoan…”

Người đàn ông có vẻ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô nên dùng ngón tay vuốt nhẹ vào khoé mắt cô.

Dư Kiều rơi lệ, nhưng vẫn cố cắn chặt môi mình, ngay sau đó trong không khí đã thoang thoảng mùi máu tươi.

Nhưng hình như mùi này rất hấp dẫn đàn ông thì phải.

Người đàn ông nắm lấy cằm cô rồi cúi xuống mút mát vết thương trên môi cô.

Cô nàng này khiến anh say mê, vị ngọt thanh trong máu cô như dần áp chế con thú cuồng dã trong anh.

Tiêu Định Bân chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, anh không nhịn được mà cắn tiếp vào vết thương trên môi cô rồi liếm láp máu tươi ở đó.

Dư Kiều không dám phản kháng.

Không biết qua bao nhiêu lâu sau, người đàn ông mới chìm sâu vào giấc ngủ.

Dư Kiều không dám ở lại mà lau nhanh nước mắt rồi ngồi bật dậy.

Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy nốt ruồi son nho nhỏ trên vai trái của anh.

Dư Kiều hơi ngẩn ra, sau đó vô thức giơ tay khẽ chạm vào đó.

Cô thay sang bộ đồ của nhân viên phục vụ đã được chuẩn bị sẵn, sau đó cất bước rời khỏi phòng…

Khi Dư Kiều lê thân xác mệt mỏi về nhà họ Dư thì trời đã sáng.

Mẹ kế Triệu Như và chị kế Dư Tiêu Tiêu đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn sáng, người giúp việc thì kính cẩn đứng phục vụ một bên.

Còn nữ chủ nhân ngày xưa của nhà họ Dư thì đang bị nhốt ở dưới tầng hầm, và chịu những dày vò mà không ai chịu nổi.

“Tôi có thể đi gặp mẹ được chưa?”

Dư Kiều vừa lắp bắp vừa dùng tay ra hiệu nói.

Bố cô - Dư Văn Xương sau khi giành được công ty của nhà họ Tô xong thì đã có chỗ đứng vững chãi, sau đó hai cụ nhà họ Tô lại bị tai nạn qua đời nên ông ta đã lộ hẳn ra bộ mặt bỉ ổi của mình.

Tô Tẩm và Dư Kiều bị đuổi về quê, hai mẹ con Triệu Như thì đường đường chính chính bước chân vào nhà.

Sau khi về quê không lâu thì Dư Kiều bị ốm, do không chữa trị kịp thời nên đã để lại di chứng.

Khi đi học, vì vấn đề giao tiếp nên cô thường xuyên bị bạn bè trêu chọc, vì thế cô ngày càng ít nói hơn.

Thật ra nếu nói từ từ thì cô cũng có thể nói một câu hoàn chỉnh được.

Nhưng do thường xuyên bị chê cười nên cô quyết định sẽ không nói nữa.

Dư Tiêu Tiêu bỏ dao nĩa xuống rồi nhìn Dư Kiều thì thấy ở xương quai xanh của cô có đều các dấu hôn đậm nhạt khác nhau.

Nghĩ đến chuyện tối qua Dư Kiều đã thay mình lên giường với Tiêu Định Bân, Dư Tiêu Tiêu vừa tức vừa ghen tị, vì thế đã cầm ngay cốc sữa nóng hất lên mặt Dư Kiều.

Chỉ tại cô ta đã nếm thử trái cấm từ trước đó nên không còn tấm thân trong sạch, vì thế Dư Kiều mới được hời thế này.

“Con làm gì thế hả Tiêu Tiêu, sắp gả vào làm cô chủ nhà họ Tiêu rồi đấy, chú ý thân phận của mình đi”, Triệu Như nhìn con gái mình rồi cất giọng trách mắng.

“Cứ thấy cái bộ dạng ngây thơ yếu đuối của nó là con phát bực lên được!”

Dư Tiêu Tiêu ghét bỏ nhìn Dư Kiều, tuy không chịu thừa nhận, nhưng phải công nhận là cô em gái kế này xinh đẹp hơn cô ta hẳn.

“Chị Lâm, chị dẫn cô hai đi gặp mẹ đi”, Triệu Như lên tiếng dặn dò, sau đó kéo Dư Tiêu Tiêu ngồi xuống.

Dì Lâm liếc nhìn Dư Kiều rồi cao giọng nói: “Cô hai, đi thôi”.

Tầng hầm phía sau nhà họ Dư.

Dì Lâm bảo người mở cửa ở ngoài ra, nhưng cửa sắt ở bên trong vẫn đóng.

Dư Kiều chạy ngay tới đó, vừa nhìn đã thấy mẹ mình nằm co ro trong góc, cô lập tức bật khóc gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”

Tô Tẩm mờ mịt nhìn theo phía phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy Dư Kiều, đôi mắt vẩn đục dưới mái tóc rối bời của bà sáng lên.

“Dư Kiều, Dư Kiều là con ư…”

Tô Tẩm gần như bò tới, cách một lớp cửa sắt rồi nắm lấy tay Dư Kiều: “Sao giờ con mới đến thăm mẹ, mẹ sợ ở đây lắm, toàn chuột với gián thôi, đến tối là chúng sẽ bò ra cắn mẹ…”

Tô Tẩm nắm chặt lấy tay con gái, nước mắt không ngừng rơi lã chã: “Con bảo bố con thả mẹ ra đi, mẹ không muốn ở đây nữa đâu, mẹ muốn về nhà. Dư Kiều, mẹ sợ lắm, xin con đưa mẹ rời khỏi đây đi…”

“Vâng, con sẽ đi xin bố…”, Dư Kiều ra hiệu bằng tay.

Tô Tẩm lập tức vui vẻ nói: “Mẹ chờ con, mẹ sẽ chờ con đến đón mẹ. Tối nay, mẹ có thể ra ngoài rồi đúng không, có phải không Dư Kiều?”

“Cô hai, hết giờ rồi”.

Dì Lâm lạnh giọng nói, sau đó tiến lên kéo tay của Dư Kiều.

Dư Kiều vẫn muốn ở lại nhưng đã bị dì Lâm tát cho một cái: “Cho cô chút thể diện thì cô tưởng mình là cô hai của nhà này thật à? Phì, đúng là loại thấp kém!”

Dư Kiều trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, tiếng khóc của Tô Tẩm cũng xa dần.
Chương 2: Hai số phận

Dư Kiều ngồi dưới đất, trái tim đau đớn như bị dao cứa.

Đến việc gặp Dư Văn Xương với cô còn là việc không thể thì sao cô có cách cứu mẹ mình ra bây giờ?

Nhà họ Dư đã trở thành thiên hạ của hai mẹ con Triệu Như từ lâu rồi, còn Dư Văn Xương xưa cũng chỉ là một tên nghèo hèn sống dựa vào nhà vợ thôi.

Dư Kiều lảo đảo đứng dậy, dù có khó khăn đến mấy thì cô cũng không thể gục ngã.

Tô Tẩm đang ở đây, dù nơi này có là địa ngục thì cô cũng phải chống đỡ được.

Bây giờ không còn sớm nữa, cô còn phải đi làm thêm.

Năm nay, Dư Kiều là sinh viên năm ba, sang năm tốt nghiệp xong là có thể tìm được một công việc ổn định, chí ít cũng có thể nuôi sống mình với mẹ.

Còn bây giờ thì cô chỉ có thể kiếm được có hai nghìn một tháng thôi.

Dẫu sao nếu cô không kiếm được tiền thì Tô Tẩm cũng sẽ bị chết đói ở đây, mẹ con Triệu Như đâu chịu phung phí đồng nào cho bà.

Cô phải đổi xe buýt hai lần thì mới đến được quán cà phê mà mình làm thêm.

Cô bận rộn đến tận chiều tà thì mới giao ca, Dư Kiều thay đồ, sau đó đi vào bếp xin đầu bếp đồ ăn còn thừa từ hôm qua để gói mang về.

Có ít bánh mỳ này thì Tô Tẩm sẽ không chết đói được.

Cô lẳng lặng đi sang con đường phía đối diện để chờ xe buýt.

Khi một lần nữa quay lại dinh thự của nhà họ Dư, cô nhìn thấy có một hàng xe sang gần 20 chiếc đỗ ở bên ngoài.

Dư Kiều không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng dù có là chuyện gì thì ũng không liên quan đến cô.

Cô cúi đầu đi vào từ cửa ngách, sau đó men theo con đường mòn quanh co đến chỗ ở của mình.

Chỗ ở của cô cạnh phòng của người làm, nói đúng hơn thì được sửa lại từ nhà kho.

Cả nhà họ Dư đều chìm trong bầu không khí hân hoan, đến người nghiêm túc như Dư Văn Xương cũng cười không khép được miệng.

Ông cụ của nhà họ Tiêu - gia tộc gần như đứng đầu ở kinh đô đích thân đến cầu thân với Dư Tiêu Tiêu - con gái lớn của nhà họ Dư cho cháu đích tôn Tô Định Bân - người kế nhiệm của gia tộc sau này.

Ông cụ đã lâu không lộ diện, nay lại đích thân đến đây, đã thế còn mang theo sính lễ lớn, đủ khiến nhà họ Dư mở mày mở mặt.

Điều khiến Dư Văn Xương vui hơn nữa là ông cụ Tiêu hết lời khen ngợi Dư Tiêu Tiêu, chỉ thiếu điều khen cô ta là phúc tinh của nhà họ Tiêu thôi.

Phải biết rằng Tô Định Bân bệnh tật đã lâu, điều này khiến ông cụ ngày đêm lo lắng.

Nhà họ Tiêu đã mời bác sĩ cả trong và ngoài nước nhưng không ai bắt được bệnh.

Ông cụ đành chịu, sau đó tìm vợ cho Tô Định Bân để sinh con nối dõi.

Dù sức khoẻ của Tô Định Bân không tốt, nhưng không thiếu con gái của các gia tôc ở kinh đô muốn lấy anh.

Nhưng không rõ tại sao hôn sự giữa anh và họ đều không thành.

Cho đến đêm qua, Tô Định Bân chẳng những đã thành công đính hôn với Dư Tiêu Tiêu, mà sức khoẻ của anh cũng ổn hơn rõ rệt.

Ông cụ Tiêu rất vui, lập tức sốt sắng cho người chuẩn bị sính lễ rồi đi cầu thân cho cháu mình luôn.

“Vậy chúng ta quyết thế nhé, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ba ngày sau, chắc chắn nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ đối đãi tốt với Tiêu Tiêu, hai anh chị cứ yên tâm!”

Ông cụ Tiêu hài lòng trở về nhà.

Dư Văn Xương và Triệu Như nhìn thấy đống sính lễ toàn đồ có giá trị lớn mà nhà họ Tiêu mang đến thì cười mãi không khép được miệng.

Đương nhiên sự náo nhiệt của nhà họ Dư không liên quan gì đến Dư Kiều cả.

Dư Kiều mang bánh mỳ xuống tầng hầm cho Tô Tẩm rồi về phòng của mình.

Tiền tiết kiệm của cô ít đến đáng thương, cô có thể nhịn ăn nhịn mặc nhưng không thể để Tô Tẩm chịu tủi khuất. Sức khoẻ của mẹ cô vốn không tốt, nhiều năm qua tinh thần cũng ngày càng không ổn định.

Dư Kiều vừa nghĩ đến những chuyện này, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, cô tỉnh dậy bởi cơn đau truyền đến từ cổ tay.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy dì Lâm dẫn theo mấy người làm nữa đang dùng dây thừng trói tay cô lại.

“Các người…”

Sự việc bất ngờ khiến Dư Kiều sợ đến mức dựng tóc gáy, cô ra sức muốn hét lên nhưng đã bị người làm nhét rẻ bẩn vào miệng.

Dư Kiều liều mạng giãy giụa, nhưng do sức yếu nên cô nhanh chóng bị đám người làm trói chặt, sau đó nhấc lên bê ra ngoài.

Dư Kiều biết đây là đường đi tới tầng hầm, cô bỗng bình tĩnh lại.

Nếu họ muốn nhốt cô xuống đó thì ít ra cô còn được ở cùng với mẹ mình.

Hai mẹ con cô đã chịu đủ mọi cực hình trên đời, giờ được chết cùng nhau cũng coi như được giải thoát.

Cửa tầng hầm được mở ra, Dư Kiều bị nhóm người đó ném thẳng vào trong.

Họ không cởi trói cho Dư Kiều, làm cô không thể vùng ra được nên đành dùng răng cắn, mãi đến khi khoé miệng cô nhuốm máu thì mới có thể tháo dây thừng trên cổ tay ra được.

Cả ngày Dư Kiều chưa ăn gì, lại bị sợ hãi một phen nên bắt đầu phát sốt.

Tô Tẩm sợ nhất là Dư Kiều bị ốm, nhất là sốt.

Bà ôm chặt lấy Dư Kiều, sau đó đút cô cho ăn mấy miếng bánh mỳ vụn còn lại, sau đó xé vạt áo rồi nhúng vào chỗ nước sạch ít ỏi còn thừa lại để đắp lên trán Dư Kiều.

Vật lộn đến khi trời sáng thì Dư Kiều mới hạ sốt một chút.

Nhưng điều phiền toái hơn còn ở phía sau.

Không ai mang nước đến, trước đó còn có Dư Kiều mỗi ngày mang đồ ăn đến đây, còn giờ cô cũng đã bị nhốt nên chắc mẹ con họ chỉ còn nước chờ chết đói.

Mấy hôm đầu họ còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng đến ngày thứ ba thì Dư Kiều tái sốt rồi hôn mê bất tỉnh.

Tô Tẩm sợ đến phát khóc, liều mạng đập cửa nhưng chẳng có ai chú ý đến họ.

Dư Kiều sốt đến mức miệng khô nứt nẻ, trong cơ mê vẫn luôn miệng đòi uống nước.

Tô Tẩ nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của con gái, nếu Dư Kiều chết thì bà sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?

Bà là một người phụ nữ yếu đuối vô dụng, nhưng dù có kém cỏi đến đâu thì bà cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình chết ở đây được.

Tô Tẩm cắn vào tay mình, bà đã bị nhốt ở đây khá lâu, cơ thể suy nhược lắm rồi, nhưng bà không để ý đến chuyện đó.

Bà đưa vết thương đến gần miệng của Dư Kiều, để cô uống máu mình.

Dư Kiều đang hôn mê nên không biết gì cả, vì vậy cứ tham lam nuốt máu mẹ mình.

Tô Tẩm hài lòng mỉm cười, bà ôm Dư Kiều rồi nhẹ nhàng hát ru cho cô.

Cho đến khi vết thương không còn chảy máu nữa thì Dư Kiều đã ngủ say, bấy giờ Tô Tẩm mới rụt tay lại.

Trong lúc hai mẹ con họ kêu trời không thấu, đất không hay thì nhà họ Dư đang mở tiệc.

Dàn xe sang của nhà họ Tiêu xếp dài cả trăm mét, dù chỉ có ba ngày để chuẩn bị thì chắc họ cũng sẽ làm ra được một bộ lễ phục cùng trang sức độc nhất vô nhị trên đời.

Dư Tiêu Tiêu trang điểm và ăn mặc lỗng lẫy, Tô Định Bân cũng đang ở dưới lầu.

Hôm nay anh mặc vest, cùng nhãn hiệu với bộ đồ của Dư Tiêu Tiêu, chứng tỏ cũng tốn nhiều tâm tư.

Ví dụ ở eo váy của Dư Tiêu Tiêu thêu một bông hoa sơn trà thì ở túi áo trước ngực Tô Định Bân cũng cài một bông sơn trà màu trắng nho nhỏ.

Dư Tiêu Tiêu thấy thế thì không khỏi thấy vui trong lòng, sau đó còn ngại ngùng nhìn Tô Định Bân.

Nhưng anh mắt của anh lại làm cô ta sững người.
Chương 3: Lãnh cảm với Dư Tiêu Tiêu

Do thường xuyên đau ốm nên anh có chút gầy gò, sắc mặt cũng hơi bệch ra.

Nhưng vóc người cao ráo, ngũ quan anh tuấn đến nỗi không giống người bình thường.

Huống hồ lúc này, anh đang cầm bó hoa trắng đứng ở cửa, trong đôi mắt thoáng hiện nét dịu dàng.

Dư Tiêu Tiêu cảm giác như trái tim mình vừa rung động.

Người đàn ông tuấn tú, tài giỏi thế này sắp trở thành vị hôn phu của Dư Tiêu Tiêu!

“Tiêu Tiêu…”

Tiêu Định Bân nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt, cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo của cô gái này.

Mặc dù không giống với cô gái đáng thương yếu đuối mà anh tưởng tượng ra trong đầu nhưng cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Tiêu Định Bân xoè tay ra, Dư Tiêu Tiêu vui vẻ đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.

Những chùm pháo hoa báo hiệu buổi lễ đính hôn thuận lợi kết thúc bao trùm màn đêm của cả thủ đô.

Dư Tiêu Tiêu tắm xong liền thay nội y ren gợi cảm, yêu kiều bước ra từ phòng tắm.

“Định Bân…”, cô ta nhẹ nhàng luồn vào lòng anh.

Tiêu Định Bân đột nhiên cau mày: “Em dùng nước hoa gì vậy?”

Dư Tiêu Tiêu sững lại: “Sao vậy?”

“Mùi hương đêm hôm đó của em rất sạch sẽ, rất độc đáo, anh rất thích”, nói rồi anh cau mày kéo cô ta ra khỏi lòng mình: “Đi thay đi”.

Dư Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng lên nhưng cũng bất lực, chỉ đành nén giận mà đi tắm lại rồi dùng loại nước hoa khác.

“Vẫn không đúng”.

Tiêu Định Bân như thể cảm thấy phiền, lại đưa tay kéo cô ta ra khỏi lòng mình.

Dư Tiêu Tiêu nén giận nhỏ giọng nói: “Vậy ngày mai em sẽ quay lại lấy chai nước hoa đó có được không? Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên….”

Nhưng bất kể cô ta có cố gắng khêu gợi thế nào, cơ thể Tiêu Định Bân vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Hơn nữa thời gian trôi qua, trạng thái của anh càng lúc càng sai sai.

Khi Dư Tiêu Tiêu cuốn lấy anh, anh đột nhiên thở dốc rồi đẩy cô ta xuống giường, tự mình lao về phía cửa phòng.

Nhưng chưa được hai bước thì anh đã ngã xuống đất.

Dư Tiêu Tiêu sợ đến nỗi kêu lên thất thanh. Cả nhà họ Tiêu lập tức loạn cào cào.

......

Tô Tẩm lại cắn nát ngón tay, để máu nhỏ vào miệng Dư Kiều.

Bà sắp không chịu nổi nữa, nếu không có ai tới thả họ đi hoặc đem đồ ăn thức uống tới thì cả hai người họ chắc chắn sẽ chết ở đây.

Đêm xuống, chuột và gián lại bắt đầu tới tác oai tác quái.

Chuột kêu chin chít rồi leo cả lên người họ, Tô Tẩm thậm chí chẳng còn sức mà đuổi chúng đi.

Nên cứ trơ mắt ngồi nhìn gián và chuột gặm chân mình. Việc duy nhất bà làm được là nằm phủ phục trên người Dư Kiều, che cho cô khỏi bị bọn chúng gặm nhấm.

Thời gian cứ trôi đi, vào lúc Tô Tẩm cho rằng mình không thể chịu đựng nổi nữa thì chợt có tiếng mở cửa.

“Lôi con tiện nhân đó ra!”

Giọng tức giận của Triệu Như vọng tới.

Tô Tẩm cố gắng mở mắt ra nhưng trời đất cứ xoay vòng, hoàn toàn không biết được bên ngoài có mấy người đang đứng.

Dư Kiều đang hôn mê nhanh chóng bị bọn chúng lôi ra khỏi lòng bà.

Đám chuột khát máu kia bị doạ sợ hãi, kêu chít chít rồi trốn ra tứ phía.

Tô Tẩm chẳng còn sức cướp lại con gái, mắt mở trân trân nhìn người vừa tới ném một ít đồ ăn và nước uống vào rồi lôi Dư Kiều đi và khoá lại cửa.

Một làn hơi nước lạnh lẽo bao phủ trên mặt Dư Kiều, cô ngơ ngác mở mắt ra nhưng còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì đã bị ăn một phát tát.

Dư Tiêu Tiêu bắt đầu phát tiết, đôi mắt đỏ long sòng sọc nhìn chằm chằm Dư Kiều: “Tiện nhân. Nói, đêm qua rốt cuộc mày đã làm gì!”

“Tiêu Tiêu, đừng vội, cho nó uống chút nước, ăn chút đồ ăn. Nếu không nó sẽ chết mất, chúng ta cũng sẽ chẳng hỏi ra được gì”.

Triệu Như mặt sầm lại, sai dì Lâm lấy nước và một ít cháo loãng tới.

Dư Văn Xương cũng sầm mặt lại, liên tục hút thuốc.

Ông ta tuyệt đối không cho phép hôn sự với nhà họ Tiêu xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bất luận thế nào, phải trả giá ra sao, Dư Tiêu Tiêu cũng nhất định phải gả vào nhà họ Tiêu.

Cho dù là con gái ruột ông ta, chỉ cần ngáng đường là ông ta tuyệt đối không tha!

Dì Lâm xốc cổ áo Dư Kiều lên, đút nước và cháo loãng cho cô.

“Nói đi, đêm qua sau khi mày vào trong đã xảy ra chuyện gì, kể lại hết cho tao. Nếu mày dám giấu nửa lời, tao lập tức cho người giết Tô Tẩm, xác vứt ra ngoài cho chó ăn!”, Dư Văn Xương nói bằng giọng ác độc.

Dư Kiều há miệng, sốt mấy ngày trời khiến cổ họng cô khô cháy, một từ cũng không thể thốt ra.

Dư Văn Xương cho người mang giấy bút đến. Dư Kiều lại lắc đầu. Chuyện đáng xấu hổ như vậy thì làm sao mà viết ra nổi.

Triệu Như thấy vậy liền nói: “Nghĩ kỹ đi, nếu mày giúp Tiêu Tiêu thì từ nay về sau ngày nào tao cũng sẽ cho người mang cơm đúng giờ cho Tô Tẩm”.

Dư Kiều ngẩng đầu lên hỏi: “Thật… thật sao?”

“Đương nhiên là thật, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời”.

Dư Kiều cuối cùng cũng chịu cầm bút lên.

“Tôi còn nhớ anh ta cắn chảy máu môi tôi rồi hút máu từ vết thương của tôi…”

“Máu?”, Triệu Như nhìn dòng chữ này mà không khỏi cau chặt mày laị.

“Lẽ nào giống như mấy bộ phim truyền hình, máu của con tiện nữ này chính là thuốc của Định Bân”, Dư Tiêu Tiêu cười mỉa mai: “Dư Kiều, tốt nhất mày nên khai thật ra đi….”

“Đợi đã”, Triệu Như đột nhiên gọi giật Dư Tiêu Tiêu lại: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thực sự đúng là như vậy thì sao?”

“Việc này quá vô lý đi”.

“Mặc kệ nó có vô lý hay không, giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành thử thôi”.

“Thử kiểu gì?”

“Gọi bác sĩ tới thử lấy máu nó”.

Bác sĩ nhanh chóng xách hộp thuốc đi vào.

Tay áo Dư Kiều bị vén lên, bác sĩ nhanh chóng lấy được một túi máu.

Vốn cơ thể cô đã suy nhược, lại bị lấy mất nhiều máu như vậy nên hoa mắt chóng mặt, không cả còn đủ sức để ngồi thẳng lên nữa.

“Còn nữa, đêm qua mày dùng nước hoa gì?”, Dư Tiêu Tiêu mặt lạnh như tiền chất vấn.

Dư Kiều sững lại, sau đó lắc đầu: “Không, không dùng”.

“Còn dám lừa tao?”, Dư Tiêu Tiêu nghĩ lại chuyện mấy lần bị Tiêu Định Bân đẩy ra thì càng lúc càng điên máu: “Con tiện nhân, mày có nói không!”

“Được rồi, nó làm gì có tiền mà mua nước hoa, đâu phải con không biết”.

“Thế thì chắc chắn là trộm của tao đúng không? Nói mau, mày trộm nước hoa của tao phải không? Mày đã trộm chai nào?”, Dư Tiêu Tiêu nắm chặt vạt áo Dư Kiều, quát lên.

Cô ta thực sự không thể nhẫn nhịn nổi mối nhục này.

Dựa vào đâu mà Tiêu Định Bân cảm thấy mùi hương trên người tiện nữ này thơm, dựa vào đâu mà anh đụng vào Dư Kiều thì được còn cô ta không được?

Chắc chắn là tiện nữ này đã giở trò.

Dư Kiều sống chết cố nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu nói từng chữ: “Tôi. Không phải. Không phải. Kẻ trộm”.

Dư Tiêu Tiêu mắt như muốn nứt ra, giơ tay định đánh Dư Kiều.

Triệu Như chặn cô ta lại, nói: “Tiêu Tiêu, nếu máu của nó thực sự có ích với cậu chủ Tiêu mà con lại đánh chết nó thì không phải tự chặn đường sống của mình hay sao?”

Dư Tiêu Tiêu giận dữ thu tay lại, không cam tâm: “Hôm nay tạm tha cho mày!”

Bác sĩ đã sắp xếp để xử lý chỗ máu vừa lấy.

Triệu Như lại bảo bác sĩ châm kim lên tay Dư Tiêu Tiêu, đợi một lát cho vết tiêm biến thành màu xanh đen rồi mới dán gạc lên.

“Tiêu Tiêu, mang bịch máu này, lập tức về nhà họ Tiêu. Sau này con có đứng vững được hay không, có lẽ phải nhờ đêm nay”.
Chương 4: Đến nhà họ Tiêu

Dư Kiều không bị đưa trở lại tầng hầm, dì Lâm nhốt cô trong căn phòng nhỏ của mình.

Trước khi xác định rằng cô vẫn còn chút giá trị cuối cùng có thể lợi dụng, tính mạng của cô sẽ không gặp nguy hiểm.



Nhà họ Tiêu.

Máu trong túi chảy từng giọt dọc theo ống nhựa dài vào tĩnh mạch của Tiêu Định Bân.

Mọi người trong nhà họ Tiêu lo lắng đứng bên giường, Dư Tiêu Tiêu cũng lo lắng chờ đợi.

Bởi vì sợ khi Tiêu Định Bân phát bệnh sẽ tự làm tổn thương chính mình, cho nên cổ tay cùng mắt cá chân anh đều bị dây thừng trói lại, cố định ở trên giường lớn.

Lúc này, phần da cổ tay lộ ra của anh đã thấm đẫm máu từ sợi dây.

Trước khi truyền máu, mặc dù anh đã bất tỉnh, nhưng vẫn còn dùng lực vùng vẫy. Nhưng sau khi truyền máu, sự bồn chồn trong cơ thể anh dường như được xoa dịu một cách kỳ diệu.

Cơ thể anh dần dịu lại, ngay cả đôi môi tái nhợt như tro tàn cũng dần dần hồng hào trở lại.

Vẻ mặt của ông cụ Tiêu không khỏi trở nên kích động.

Hai mắt Dư Tiêu Tiêu cũng sáng ngời, không nhịn được đứng dậy đi tới bên giường: "Bác sĩ, Định Bân khá hơn rồi phải không?"

"Quả nhiên là đỡ rồi. Ít nhất chúng ta có thể khẳng định lần này bệnh của cậu chủ đã được kiểm soát. Tôi cần làm thêm các xét nghiệm máu của cô Dư. Nếu như xác định rõ ràng là máu của cô Dư có tác dụng chữa bệnh của cậu chủ thì...”

Bác sĩ Đỗ nhìn Dư Tiêu Tiêu một chút, thận trọng nói: "Vậy thì cô thật sự là vận may và là ân nhân của nhà họ Tiêu”.

"Vậy thì nhanh lên!", ông cụ Tiêu vung tay, lớn tiếng nói: "Bất kể kết quả như thế nào, lần này Tiêu Tiêu đã giúp đỡ nhà họ Tiêu chúng ta rất nhiều, ông sẽ ghi nhớ ân tình này".

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra máu.

Có những thành phần trong máu của Dư Tiêu Tiêu khác với người bình thường, thành phần này vừa hay có tác dụng ngăn chặn sự phát triển của căn bệnh trong máu của Tiêu Định Bân.

Ông cụ Tiêu rất được an ủi, luôn miệng dặn người hầu trong nhà làm canh bổ cho Dư Tiêu Tiêu bồi bổ cơ thể. Cô ta vừa mới lấy máu, không thể mệt mỏi, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày thứ hai.

Dư Tiêu Tiêu nói muốn về nhà nên ông cụ Tiêu đặc biệt sắp xếp tài xế đưa cô ta về.

Dư Văn Xương và Triệu Như đã biết tin, sau khi thảo luận với nhau, bọn họ quyết định để Dư Tiêu Tiêu đưa Dư Kiều cùng trở lại nhà họ Tiêu.

Về phần thân phận thì dễ xử lý hơn, cứ nói là người hầu bình thường của Dư Tiêu Tiêu ở nhà họ Dư là được.

Dư Tiêu Tiêu lúc nào cũng mong Tô Tẩm và Dư Kiều chết sớm, nhưng bây giờ cô ta vẫn phải sử dụng máu của Dư Kiều.

Tiêu Định Bân cũng không biết khi nào sẽ lại phát bệnh, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp và mang Dư Kiều theo bên cạnh để đề phòng.

Triệu Như sai người mang một bộ quần áo người hầu đến, nói với Dư Kiều:

"Mặc quần áo vào. Từ giờ trở đi, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh Tiêu Tiêu. Chỉ cần mày chịu hợp tác, tao sẽ gửi ba bữa cơm đúng giờ cho Tô Tẩm, tao sẽ không bỏ đói mẹ mày nữa".

Dư Kiều lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhưng không ngoan ngoãn nghe lời. Triệu Như nhướn mày: "Thế nào, mày không muốn?"

Dư Kiều dùng sức siết chặt ngón tay: "Tôi, muốn, đi học".

Cô sẽ tốt nghiệp trong một năm nữa, nên không thể để công sức của mình dổ xuống sông xuống bể.

Triệu Như không thể nhịn cười, khi Tiêu Định Bân khỏi bệnh, máu của Dư Kiều sẽ mất hết giá trị. Lúc đó bà ta chắc chắn sẽ tiễn mẹ con Tô Tẩm lên đường.

Vậy học để làm gì?

"Đừng lãng phí thời gian, mày không có tư cách ra điều kiện với tao”.

Triệu Như vừa nói xong, bà ta bỗng nhìn thấy một con dao gọt hoa quả trong tay Dư Kiều.

Lúc này, cô đang nắm chặt cán dao, kề lưỡi dao vào cổ mình.

Triệu Như mí mắt điên cuồng giật giật: "Mày làm gì vậy!"

Dư Kiều nhìn chằm chằm vào Triệu Như bằng con ngươi đen như mực, và lặp lại một lần nữa: "Tôi, tôi muốn, học”.

Lưỡi dao cắt qua da, và những giọt máu rỉ ra ngay lập tức.

Triệu Như không khỏi nghiến răng: "Mày được phép trở lại trường học hai ngày một tuần. Dư Kiều, nếu mày còn dám đe dọa tao một lần nữa, tao sẽ ngay lập tức để mẹ con mày đoàn tụ dưới suối vàng!"

Triệu Như trợn mắt nhìn cô một cái: "Dì Lâm, thay quần áo cho nó đi!"

“Chờ một chút”, Dư Tiêu Tiêu nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Dư Kiều không nói lời nào giờ đột nhiên hỏi: “Mặt của mày làm sao vậy?”

Triệu Như nhìn kỹ hơn, quả nhiên Dư Kiều có một vết ban đỏ trên má trái, trông rất kinh dị và đáng sợ.

"Mặt mũi mày có cái gì ghê tởm vậy, mày như vậy mà cùng tao đến nhà họ Tiêu không phải là mất mặt tao hay sao!"

Dư Kiều sờ sờ vết phát ban trên mặt, không nói chuyện.

Bà ngoại của cô xuất thân từ một gia đình có truyền thống y học. Khi cô còn nhỏ, Tô Tẩm thường đưa cô về nhà họ Tô để gặp bà nội, từ đó cô rất yêu thích y học.

Không khó để Dư Kiều khiến mặt mình xuất hiện một vết như vậy.

Dư Tiêu Tiêu là một người phụ nữ bạo lực và ghen tuông, chỉ khi khuôn mặt của cô trông thật đáng sợ, cô mới có thể bình yên.

Triệu Như cụp mắt xuống, nhưng nói: "Quên đi, để nó đeo thứ gì đó che đi, dù sao nó là người hầu, sẽ không ai quan tâm đâu".

Phải, dù sao cô cũng chỉ là một người hầu, sẽ không ai quan tâm.



Ngày hôm sau, Dư Tiêu Tiêu đưa theo Dư Kiều trở về nhà họ Tiêu.

"Cô chủ Dư, đây là..."

Quản gia và người hầu của nhà họ Tiêu tò mò nhìn cô gái trẻ dùng khăn tay che nửa dưới khuôn mặt đang đi theo phía sau Dư Tiêu Tiêu.

Cô gái mặc quần áo người hầu, nửa cúi đầu, trông rất gầy và nhỏ nhắn.

Dư Tiêu Tiêu tháo kính râm xuống, nở nụ cười ngọt ngào: "Đây là người hầu đã lớn lên cùng với cháu, được cô ấy hầu hạ lâu năm nên giờ cháu đã quen. Bởi vậy nên cháu đặc biệt mang cô ấy đến đây, bác quản gia, như vậy có được không?"

"Đương nhiên là được rồi. Ông chủ đã có lệnh, cô chủ Dư từ nay về sau muốn làm gì thì làm, ở nhà họ Tiêu cũng giống như ở nhà họ Dư".

Dư Tiêu Tiêu nghe vậy thì càng cười tươi hơn: "Định Bân vẫn đang nghỉ ngơi sao?"

"Cậu chủ vừa mới tỉnh".

“Vậy cháu đi gặp anh ấy”, Dư Tiêu Tiêu tiến lên hai bước rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì nên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dư Kiều.

"Bác quản gia, bác hãy thu dọn nhà kho phía sau tòa nhà cháu ở và sắp xếp cho cô ấy ở trong đó".

Quản gia giật mình: "Nhà kho?"

Dư Tiêu Tiêu cười ngọt ngào: "Đúng vậy, Dư Kiều thích nhất là sống trong nhà kho, cô ấy vẫn luôn sống trong nhà kho nhà họ Dư”.

"Ồ, nhân tiện, còn một chuyện nữa. Khi còn nhỏ, Dư Kiều do di chứng của bệnh tật nên đã trở nên câm điếc. Nể mặt cháu, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé”.

Dư Tiêu Tiêu cười khẩy với Dư Kiều, quay người bỏ đi.

Dư Kiều bị đưa đến kho chứa đồ, kho chứa đồ này không lớn nhưng cũng may thu dọn rất sạch sẽ. Người làm trong nhà đã đặt một chiếc giường gấp để lấp đầy khoảng trống còn lại.

Hành lý ít ỏi đáng thương mà cô mang theo còn chưa kịp thu dọn, người hầu đã đi tới nói với cô rằng Dư Tiêu Tiêu sai cô mang thuốc bổ lên lầu.

Dư Kiều vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, bưng thuốc bổ đi lên lầu.

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, cô gõ nhẹ một cái, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại của Dư Tiêu Tiêu: “Mời vào”.

Dư Kiều đẩy cửa ra, ánh mắt ủ rũ lặng lẽ đi đến bên giường.

Dư Tiêu Tiêu đang cẩn thận chữa trị vết thương ở cổ tay cho Tiêu Định Bân: "Để đó đi, đi lấy cốc nước tới đây”.

Dư Kiều đặt thuốc bổ xuống, xoay người đi rót nước.

Ánh mắt của Tiêu Định Bân lướt qua mái tóc của Dư Tiêu Tiêu và dừng lại ở tấm lưng yếu ớt và tiều tụy của Dư Kiều.

Vừa rồi khi cô đi vào, hình như anh lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng...
Chương 5: Giày vò

"Ối."

Dư Tiêu Tiêu đứng lên, đột nhiên chân mềm nhũn, ngã vào trong lòng Tiêu Định Bân: "Đột nhiên đứng dậy nên có chút choáng váng..."

Dư Tiêu Tiêu nằm trong vòng tay của Tiêu Đụnh Bân, gương mặt ửng đỏ như thể đang xấu hổ.

“Lần sau cẩn thận nhé”, giọng anh chậm rãi vang lên.

Vì ốm lâu nên giọng nói hơi trầm khàn nhưng vẫn đi vào lòng người.

Ngón tay đang rót trà của Dư Kiều khẽ run lên, trà nóng lập tức bắn lên mu bàn tay cô.

Vùng da đó lập tức đỏ rát.

Trong lòng đau không thể tả, đến nỗi Dư Kiều ngay cả mu bàn tay đau cũng không cảm giác được. Cô cứng ngắc đứng như trời trồng ở đó, không thể động đậy.

Cô biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì khi đến nhà họ Tiêu, và cô nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng khi Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu thân mật như vậy trước mặt cô, cô phát hiện ra rằng mình không có cách nào giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dư Tiêu Tiêu ngượng ngùng nép vào trong lòng Tiêu Định Bân và mỉm cười nhìn Dư Kiều đang đứng cứng đờ cách đó không xa.

"A Kiều, đi ra ngoài đi”.

Dư Kiều ngẩn người đặt cái cốc xuống, xoay người lẳng lặng đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy Tiêu Định Bân hỏi: “Cô gái này nhìn rất lạ, có phải em đưa cô ấy từ nhà mẹ tới không?”

"Đúng vậy, cô ấy là người hầu cùng lớn lên với em, em đã quen dùng cô ấy nên mới đưa cô ấy đến đây. Định Bân, anh có phiền không?"

Dư Kiều nắm chặt tay nắm cửa, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của Tiêu Định Bân: “Chỉ cần em thích là được”.

Dư Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, và khi Dư Kiều đóng cửa lại, nước mắt cô lập tức trào ra.

Khi cô đi xuống cầu thang, những người hầu của nhà họ Tiêu chào hỏi cô, nhưng cô chỉ gật đầu.

Lúc ra khỏi khu nhà, cô liền nghe đám người hầu nhỏ giọng nghị luận:

"Đó là người hầu mà cô chủ Dư đưa từ nhà đẻ tới, nghe nói cô ấy bị câm không nói được..."

Đến giờ cơm tối, Tiêu Định Bân cũng cùng Dư Tiêu Tiêu xuống nhà ăn vì sức khỏe đã tốt lên.

Những người hầu của nhà họ Tiêu đều làm công việc của họ, cũng không có chỗ nào cần dùng tới Dư Kiều.

“A Kiều, lại đây”, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên gọi một tiếng.

Dư Kiều cắn môi, cúi đầu ngoan ngoãn đi tới, đứng ở trước mặt hai người khoảng một thước.

"A Kiều, lại gần đây”, Dư Tiêu Tiêu dựa vào Tiêu Định Bân và nhẹ nhàng nói lần nữa.

Dư Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên phía trước một lần nữa.

Dư Tiêu Tiêu trực tiếp đưa tay giật chiếc khăn trên mặt cô xuống, Dư Kiều theo bản năng đưa tay lên che mặt, nhưng Tiêu Định Bân đã kịp nhìn thấy vết ban lớn trên mặt cô.

Trông cô bây giờ thật xấu xí và tiều tuỵ, chắc anh cảm thấy chán ghét cô lắm.

Chỉ là với thân phận cùng địa vị của anh, đương nhiên là anh đã tu thân rất tốt.

Trong mắt anh chỉ thoáng qua một tia kinh ngạc ngắn ngủi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

"A Kiều, mặt của cô còn chưa khỏi sao?”

Dư Tiêu Tiêu ra vẻ lo lắng nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy đắc ý. Cô ta chỉ muốn để Tiêu Định Bân nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Dư Kiều.

Dư Kiều cầm lấy khăn tay, lại đeo lên, lắc đầu. Dư Tiêu Tiêu khẽ thở dài: "Làm sao bây giờ? Con gái sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Vậy mà cô lại có khuôn mặt như vậy... Định Bân, nếu anh có đối tượng thích hợp có thể giới thiệu cho cô ấy thì nên chú ý một chút. A Kiều đã ở theo em nhiều năm vậy rồi. Em không muốn cô ấy phải chịu đựng thế này cho đến hết đời”.

Tiêu Định Bân gật đầu, nhìn Dư Kiều hỏi: "Vậy A Kiều thích mẫu người như thế nào?"

Dư Kiều sửng sốt, anh cứ gọi tên cô như vậy...

Chỉ là câu hỏi bình thường của anh thôi nhưng lại khiến tim cô đau nhói, cô nhéo nhéo ngón tay không nói nên lời.

Dư Tiêu Tiêu vờ nũng nịu đẩy Tiêu Định Bân: "A Kiều bị câm và không thể nói được”.

Tiêu Định Bân không khỏi giật mình.

Dư Kiều cắn môi, cúi đầu thấp hơn một chút, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

Cô biết rằng Dư Tiêu Tiêu cố ý làm việc đó, cố ý làm nhục cô trước mặt Tiêu Định Bân, chà đạp lên nhân phẩm của cô bằng nhiều cách khác nhau, nhưng bây giờ cô chỉ có thể chịu đựng.

"Anh sẽ để mắt đến vấn đề này. Hôm khác em có thể hỏi A Kiều xem cô ấy thích kiểu con trai như thế nào”.

Cách anh gọi A Kiều nghe đã rất quen thuộc.

Ý cười trong mắt Dư Tiêu Tiêu dần tắt, cô ta nhìn Dư Kiều, trừng mắt lườm cô một cái.

Trong bữa ăn, Dư Kiều đứng phía sau Dư Tiêu Tiêu.

Suốt mấy năm Tô Tẩm bị bệnh, cô đã quen với việc chăm sóc người khác nên việc phục vụ Dư Tiêu Tiêu cũng không có gì khó khăn.

Suốt bữa ăn, Dư Kiều bị Dư Tiêu Tiêu sai bảo đến mức hoa mày chóng mặt. Mãi đến sau bữa ăn, khi cô ta cùng Tiêu Định Bân đi dạo trong vườn thì Dư Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc phòng bếp sẽ không để phần đồ ăn cho cô, Dư Kiều vốn ăn ít nên một bữa tối không ăn cũng không sao.

Nhưng khi cô vừa định trở về phòng, quản gia đã ngăn cô lại, cười nói: "Cậu chủ dặn để lại cho cô một ít đồ ăn, ở trong phòng bếp, cô đi ăn đi”.

Dư Kiều sửng sốt, ngơ ngác nhìn quản gia, có chút không thể tin được.

“Đi đi, nếu đồ ăn đã nguội thì bảo dì Lý ở trong bếp hâm nóng cho cô”, quản gia nói xong, biết cô không nói được, liền không đợi cô mở miệng đã rời đi.

Dư Kiều ngơ ngác đi vào phòng bếp, dì Lý thấy cô lập tức bưng ra một món ăn nóng hổi: “Mau ăn đi”.

Dư Kiều không biết Tiêu Định Bân ra lệnh để lại thức ăn cho cô. Cô không biết liệu Tiêu Định Bân tốt bụng hay chỉ vì nhìn cô quá đáng thương.

Nhưng sau khi Tô Tẩm ngã bệnh, cô chưa từng trải qua cảm giác được người khác quan tâm như thế này, huống chi người quan tâm cô còn là anh...

Dì Lý tinh ý đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa bếp lại.

Dư Kiều vùi đầu vào bát cơm, nước mắt từng giọt rơi xuống. Cô nuốt nước mắt xuống, hình như đã lâu rồi không được ăn một bữa ngon như vậy.

Sau khi Tiêu Định Bân trở lại phòng, anh đi vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy, Dư Tiêu Tiêu đổi ý và gọi Dư Kiều lên lầu.

"Dư Kiều, trong lòng mày nhất định hận tao đến chết phải không?”

Dư Tiêu Tiêu uể oải mở miệng, không đợi cô trả lời đã nói tiếp:

"Nhưng mà, cho dù mày hận tao đến chết thì cũng chẳng làm được gì. Thân phận trưởng nữ nhà họ Dư là tao, thân phận nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu cũng là của tao. Mày và Tô Tẩm, cứ chờ đi, tao sẽ lấy đi tất cả những gì thuộc về hai người”.

"Ồ, đúng rồi, nhờ có máu của mày mà trưởng bối nhà họ Tiêu thiếu điều muốn tôn tao làm thánh luôn. Định Bân... anh ấy đối với tao cũng rất dịu dàng ân cần, tuy rằng anh ấy bị bệnh, nhưng so với những người đàn ông bình thường thì vẫn giỏi hơn nhiều”.

"Dư Kiều, mày xem, mẹ mày đấu không lại mẹ tao. Còn mày thì đấu không lại tao..."

Tiếng nước ngừng, Dư Tiêu Tiêu xua tay, thấp giọng nói: "Ra ngoài, chờ tao ở ngoài cửa”.

Cô ta chỉ muốn Dư Kiều đứng ngoài nghe cho rõ, cô ta chỉ muốn hung hăng cắt nát trái tim của Dư Kiều.

Dư Kiều xoay người rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tiêu Định Bân đẩy cửa phòng tắm ra.

Anh tựa hồ theo bản năng liếc nhìn về phía cửa rồi hỏi: "Có người tới sao?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom