• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (2 Viewers)

  • Chương 209-211

Chương 209: Hai người kết hôn đi

“Thật sự có thể ư? Còn nhà họ Dư…”

“Đâu liên quan gì đến mẹ con mình?”, Dư Kiều thờ ơ nói: “Mẹ, bốn năm trước, khi chúng ta được chú Thời cứu thì mình đã không còn dính dáng gì tới mấy người đó nữa rồi. Vì thế, tại sao mình phải suy nghĩ cho những người không liên quan chứ?”

“A Kiều, mẹ chỉ sợ con gặp phiền toái…”

“Mẹ yên tâm”, Dư Kiều vén lại tóc mai cho mẹ mình: “Có chú Thời và con đây rồi, một khi mẹ đã về đây thì cứ mạnh dạn mà ra ngoài chơi”.

Tô Tẩm sáng mắt lên: “Thật ra… Thật ra mẹ rất nhớ Bích Vân và A Quán, lâu lắm hội mẹ không gặp nhau rồi…”

A Kiều biết Kiều Bích Vân, đó là vị phu nhân của nhà họ Khương năm xưa. Bốn năm trước, khi họ rời khỏi đây đi Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn đã cố ý tung ra một ít tin tức, nghe nói khi ấy vị phu nhân này rất tức giận, thậm chí còn có vài lần châm chọc Triệu Như trước mặt nhiều người.

“Vây mẹ đi gặp các cô ấy đi, chắc các cô cũng nhớ mẹ lắm”.

“Có thật là được không con?”

“Mẹ phải tin con chứ”.

Có lúc trốn tránh lại khiến người ta lập mưu, ví dụ như lần này, cô đã liên luỵ đến Nhất Niệm.

Điều duy nhất an ủi cô chính là dẫn Nhất Niệm đi gặp bác sĩ để kiểm tra xong thì bác sĩ đã bảo cô bé vẫn khoẻ.

Nếu đã vậy thì sao cô không hiên ngang ra ngoài, mạnh dạn phơi bày thân phận của mình, khéo lũ chuột cống kia lại luống cuống và không biết phải làm gì cũng nên.

Dẫu sao dù họ có ghét Dư Văn Xương đến đâu thì cũng có một sự thật Tô Tẩm từng là vợ của ông ta.

Mà sự thật này vừa hay lại là bóng đen không thể xoá nhoà trong lòng Triệu Như.

Dư Kiều muốn để Triệu Như nếm trải mùi vị hận thấu xương mà không thể làm gì được.

“Thế mai mẹ sẽ bảo Viễn Sơn hẹn mấy bà ấy cho mẹ…”

Tô Tẩm vui hẳn lên, bà đã trải qua nhiều sóng gió nhưng suy nghĩ vẫn rất đơn thuần.

Khi còn nhỏ, bà được bố mẹ bao bọc, lớn lên lấy Dư Văn Xương thì cũng được ông ta yêu thương những năm đầu, về sau lại có Thời Viễn Sơn ở bên và cưng chiều hết mực.

Sau khi Dư Kiều khỏi bệnh, tinh thần của Tô Tẩm càng ổn định hơn, bà gần như đã coi Thời Viễn Sơn và Dư Kiều là chỗ dựa của mình.

Nếu con gái đã nói là được thì bà cũng không lo có gặp lại Dư Văn Xương và Triệu Như hay không nữa.

Trái lại, bà bắt đầu vui vẻ nghĩ về cuộc gặp gỡ bạn bè vào ngày mai, bà nên mặc gì, chỗ hẹn ở đâu, họ nên đi ăn ở quán quen ngày xưa hay tới những quán nổi tiếng nhất ở đây.

Bà nên tặng họ quà gì? Đã nhiều năm không gặp, họ lại lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất sâu đậm.

Dư Kiều thấy mẹ vui như vậy thì cũng thấy hân hoan, cô đi theo xem Tô Tẩm thử đồ, chọn trang sức cùng hai món quà.

Quà không quá đắt giá, chủ yếu ở tấm lòng.

Họ chọn mãi, cuối cùng đã chọn một đôi vòng tay trông khá giống chiếc vòng mà Tô Tẩm đang đeo. Ba người mà cùng đeo thì người ngoài vừa nhìn đã biết là chị em thân thiết ngay, khéo còn tưởng họ là họ hàng nên Tô Tẩm rất hài lòng.

Đến tối, Thời Viễn Sơn đón Nhất Niệm về nhà. Tô Tẩm lập tức mừng rỡ nói cho ông ấy biết chuyện này. Dư Kiều mỉm cười dẫn Nhất Niệm đi tắm rửa. Trong lúc đó, cô vẫn nghe thấy Tô Tẩm vui mừng kể cho Thời Viễn Sơn nghe mình đã chuẩn bị quần áo cùng trang sức hế nào, còn hỏi ông ấy có đẹp không.

Thời Viễn Sơn luôn rất dịu dàng với Tô Tẩm, trong mắt ông ấy không ai trên đời quý giá hơn mối tình đầu này.

Dù Tô Tẩm không còn nhan sắc như thuở trẻ, nhưng ông ấy vẫn thấy đến nếp nhăn của bà cũng khiến mình yêu thích.

Tô Tẩm nói gì ông ấy cũng đồng ý, còn cẩn thận quan sát đồ mà bà khoe, sau đó không hề khen theo kiểu lấy lệ. Tô Tẩm càng vui hơn nên vừa dọn đồ vừa ngâm nga hát.

Nhất Niệm không nhịn được hỏi Dư Kiều: “Bà ngoại vui quá, lâu lắm rồi con không thấy bà vui như vậy…”

“Sau này, bà sẽ luôn vui như vậy”, Dư Kiều xoa đầu cô bé.

“Con muốn bà vui, ông cũng vui, mẹ càng cui, Dự An vui, chú Tiêu vui, cả Nhất Niệm cũng vui nữa”.

Nhất Niệm giơ tay ra đếm, sau đó còn không quên bổ sung một câu: “Còn dì Gia Nam nữa”.

“Yên tâm, những người mà con nhắc đến sẽ đều vui vẻ”.

Dư Kiều ngắm nhìn Nhất Niệm hoạt bát đáng yêu, lại nhìn sang người mẹ xinh đẹp khoẻ mạnh của mình, cùng Thời Viễn Sơn luôn theo đuổi mẹ cô. Cô muốn niềm hạnh phúc này kéo dài mãi mãi.

Nhớ tới chuyện xảy ra trong khoang tàu hôm đó, hình như sau khi tỉnh lại thì Nhất Niệm đã quên rồi, vì thế cô cũng thấy mừng thầm.

Con gái và mẹ là giới hạn cuối cùng của cô.

Ai động tới hai bọn họ thì còn hơn cả lấy mạng cô.

Ăn cơm xong, Dư Kiều dẫn Nhất Niệm tiễn Thời Viễn Sơn và Tô Tẩm về.

Căn hộ mà Thời Viễn Sơn mua ở ngay sau nhà Dư Kiều nên chỉ đi vài phút là tới.

Bọn họ đi xuống dưới, Dư Kiều dắt tay Nhất Niệm đang nhảy nhót, còn Thời Viễn Sơn nắm tay Tô Tẩm.

Tô Tẩm đang rất vui, bình thường bà ít nói, nhưng nay lại hoạt ngôn hơn hẳn.

Nhưng dù bà có nói gì thì Thời Viễn Sơn cũng mỉm cười nhìn bà, sau đó gật đầu phụ hoạ và dịu dàng vuốt tóc bà.

Dư Kiều mềm lòng, cô bước nhanh lên trước rồi nói: “Chú Thời, mẹ”.

“Sao thế?”, nụ cười trên mặt Tô Tẩm chợt tắt, Thời Viễn Sơn nắm tay bà rồi cùng quay lại nhìn Dư Kiều. Dư Kiều thấy lòng mình nóng lên, sau đó quyết định nói ra lời trong lòng đã lâu: “Mẹ lấy chú Thời đi”.

Tô Tẩm ngẩn ra, Thời Viễn Sơn sững người nhưng sau đó đã vui mừng nhìn sang Tô Tẩm: “Tiểu Tẩm…”

Nhất Niệm nhảy lên vỗ tay: “Bà ngoại sắp làm cô dâu rồi…”

Tô Tẩm đỏ mặt, nghe Nhất Niệm nói vậy, bà càng xấu hổ hơn nên che mặt quay người định bỏ đi, nhưng đã bị Dư Kiều giữ lại: “Mẹ…”

“Con nói linh tinh gì thế, mẹ phải về rồi, tối nay muốn ngủ sớm để mai đi chơi…”

“Con có nói linh tinh đâu, nhiều năm qua chú Thời đối đãi với mẹ ra sao con đã rất rõ, hai người nên kết hôn sớm đi…”

Thật ra khi ở Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn đã đề cập đến chuyện kết hôn nhưng Tô Tẩm đã từ chối.
Chương 210: Xem mắt

Trong lòng Tô Tẩm nghĩ mình đã kết hôn và có con, năm xưa còn phụ tình Thời Viễn Sơn, trong khi ông ấy vẫn còn độc thân nên nếu ông ấy lấy mình thì thiệt thòi quá.

Thời Viễn Sơn thật lòng yêu thương và tôn trọng Tô Tẩm, bà không đồng ý thì ông ấy cũng không ép.

Vì vậy, suốt bốn năm qua, dù sống chung một mái nhà nhưng Thời Viễn Sơn luôn giữ lẽ, chưa từng mạo phạm đến Tô Tẩm.

Vốn Dư Kiều không muốn can thiệp vào chuyện riêng của mẹ mình, cô thấy mẹ đã chịu vất vả nhiều nên chỉ muốn mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, vì vậy không gây áp lực gì cho bà.

Nhưng đã bốn năm rồi, mẹ cô vì mang thai ngoài ý muốn nên mới lấy Dư Văn Xương. Giờ bà đã ngoài bốn mươi, coi như sống nửa đời người rồi, nếu có người trong lòng ở bên thì không nên chậm trễ nữa.

“Nhưng…”

“Mẹ đừng nhưng nhiếc gì nữa, hôm nay con chỉ hỏi mẹ một câu thôi”.

“A Kiều…”

“Mẹ, trong lòng mẹ có chú Thời không?”

“A Kiều!”

Tô Tẩm xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào chui xuống, sao con gái bà lại hỏi câu này chứ? Lại còn ngay trước mặt Thời Viễn Sơn và Nhất Niệm.

Bà nào còn là cô thiếu nữ ngây thơ, suốt ngày chỉ biết đến chuyện tình yêu. Ở tuổi như bà thì sao có thể dễ dàng nói ra mấy chuyện đó?

“Mẹ chỉ cần nói là có hay không thôi”.

Dư Kiều quyết hỏi đến cùng và không chịu buông tay Tô Tẩm ra: “Chú Thời của con sắp 46 rồi, khổ thân chú đến giờ này vẫn chưa có vợ. Mẹ, nếu mẹ thật sự không thích chú ấy thì phải nói cho chú còn biết đường tìm vợ khác chứ”.

“Mẹ, mẹ…”, Tô Tẩm thật lòng khó mở lời, bà ngần này tuổi rồi sao dễ nói ra lời yêu đương với Thời Viễn Sơn nữa.

“Được rồi A Kiều”.

Thời Viễn Sơn thấy Tô Tẩm bị dồn vào thế bí nên đau lòng, ông ấy không muốn bà bị khó xử.

Khi họ mới quen nhau, Tô Tẩm đã vậy, bà hay e thẹn và ngại ngùng, bắt bà mở miệng nói ra lời này còn khó hơn lên trời.

Thật ra ông ấy rất hài lòng với hiện tại rồi, có thể ở bên bà dù không danh chính ngôn thuận nhưng mỗi ngày được nhìn thấy bà thì ông ấy cũng không mong gì hơn nữa.

“Chú Thời…”, Dư Kiều tức giận giậm chân như đứa trẻ: “Chú chiều mẹ cháu quá, cháu thấy thiệt thòi thay cho chú đấy…”

“Chú không thấy thiệt đâu, A Kiều, chú hài lòng lắm rồi. Chỉ cần được ở cạnh mẹ cháu, để bà ấy được sống hạnh phúc là quá đủ với chú rồi”.

Nói rồi, Thời Viễn Sơn lại dịu dàng vuốt tóc Tô Tẩm, sau đó nắm tay bà rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thôi, bà bảo muốn mặc đồ ngày mai đi chơi cho tôi xem mà”.

Thời Viễn Sơn nói xong thì nói với Dư Kiều: “Cháu với Nhất Niệm cũng về nghỉ sớm đi, à nhớ trưa mai đấy nhé”.

“Vâng”, Dư Kiều ngoan ngoãn gật đầu, Thời Viễn Sơn vui vẻ dắt Tô Tẩm rời đi.

Dư Kiều dắt Nhất Niệm về nhà.

Nhìn bóng lưng của mẹ mình cùng Thời Viễn Sơn rời đi, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ nhưng cũng hơi bùi ngùi.

Không biết cô có thể gặp được một người đàn ông như vậy trong đời hay không?

Nghĩ tới chuyện này, trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng của Tiêu Định Bân.

Đêm trên khoang tàu hôm đó, biển cùng bóng tối như biến thành phông nền, anh đứng cạnh cô chống tay lên lan can, gió thổi bay tóc anh, cô chỉ cần nhìn sang là thấy được góc nghiêng của anh.

Rõ ràng hai người ở gần như vậy nhưng lại như vô cùng xa cách.

Anh không biết gì cả.

Mà cô cũng không thể nói gì.

Vì có nhiều chuyện cùng hậu quả mà cô không thể dự trước cũng như gánh vác được.

Nhà họ Tiêu là gia tộc danh giá, thứ họ quan tâm nhất là danh tiếng.

Có thể cuối cùng, cô sẽ không giữ được con gái ở cạnh bên.

Dẫu sao Nhất Niệm cũng là máu mủ của Tiêu Định Bân, mà dòng họ nhà anh lại luôn hiếm con cháu.

Cô không dám mạo hiểm và cũng không thể chấp nhận được nếu chuyện này xảy ra.

Khi còn ở Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn cũng từng nói muốn giới thiệu bạn trai cho Dư Kiều nhưng cô đã từ chối.

Sau khi về nước, Thời Viễn Sơn liên tục nhắc tới một cô vấn pháp lý trẻ tuổi của công ty mình, còn bảo người này đẹp trai trẻ trung, tài hoa hơn người, nhân phẩm cũng tốt. Tô Tẩm nghe xong thì ưng lắm, suốt ngày hỏi Dư Kiều có muốn gặp hay không.

Trước đó thì Dư Kiều không cần nghĩ mà từ chối ngay.

Nhưng sau hôm từ du thuyền trở về, cô đã thay đổi quyết định.

Biết được điều này, Tô Tẩm nói với Thời Viễn Sơn ngay. Khi ông ấy nhắc đến chuyện đi xem mắt cùng người đó, Dư Kiều đã đồng ý.

Thời Viễn Sơn luôn rất yêu thương cô nên chắc chắn người ông ấy giới thiệu cho cô rất tài giỏi.

Cô biết Thời Viễn Sơn và Tô Tẩm đều mong cô tìm được bến đỗ của đời mình, vì cô vẫn còn rất trẻ.

Khi cô đồng ý đi xem mắt, hai người rất vui, nhưng có lẽ cô sẽ khiến họ thất vọng thôi.



Kỳ nghỉ hè sắp đến, thời tiết cũng nóng lên.

Buổi sáng, Thời Viễn Sơn cho người đưa Nhất Niệm đi học, sau đó gọi người phụ trách phục trang cùng trang điểm đến nhà.

Dư Kiều đã chọn một chiếc váy liền màu khói, da cô trắng nên trông rất bắt mắt trong đám đông. Chiếc váy này càng tôn nước da của cô lên, phối hợp cùng lớp trang điểm tinh tế khiến cô càng xinh đẹp hơn.

Thợ trang điểm liên tục khen da cô đẹp, dáng người chuẩn, tóc cũng mượt, vừa đen vừa bóng.

Dư Kiều nghe xong chỉ mỉm cười.

Vì váy là kiểu chui đầu nên cô đành mặc xong mới trang điểm.

Dư Kiều ngồi trước gương, thợ trang điểm bắt đầu đắp mặt nạ cho cô, còn trợ lý của cô ấy thì làm móng cho Dư Kiều.

Thật ra bình thường Dư Kiều không hay trang điểm, cũng không bao giờ làm móng, tóc cũng chỉ cắt tỉa qua loa chứ không tạo kiểu bao giờ.

“Cô Tô, lát sẽ hơi nóng một xíu, cô chịu được không?”, thợ trang điểm lịch sự nói.

Dư Kiều khẽ gật đầu.

Quần áo cùng trang sức mà Thời Viễn Sơn mang đến đều của các nhãn hàng nổi tiếng, trong đó không thiếu các mẫu thuộc bộ sưu tập giới hạn.

Dù Dư Kiều không tìm hiểu về mấy thứ này thì cũng có thể nhận ra chúng có giá không hề nhỏ.

Thật ra nhiều năm qua, cô có thể cảm nhận được tuy Thời Viễn Sơn rất khiêm tốn, xe với đồng hồ cũng bình thường, nhưng sự thực là thân thế của ông ấy rất bức người.

Dẫu sao ở đâu cũng có công ty của ông ấy, thậm chí có một năm Tô Tẩm đòi đi xem núi tuyết, ông ấy đã đưa họ ngồi máy bay tư nhân bay đến núi Alpes và ở đó tận hai tuần liền.
Chương 211: Quan hệ

Mà vào ngày thôi nôi của Nhất Niệm, Thời Viễn Sơn đã tặng cô bé cả một bộ sưu tập Hermes bản giới hạn, gồm váy, mũ, giày và túi xách mini.

Thời Viễn Sơn đối xử với mẹ con họ như đang đối xử với vợ con mình, Dự Kiều cũng biết đúng mực, chưa từng dựa vào mối quan hệ của mẹ để hưởng không. Thậm chí mấy năm nay cô càng thêm cố gắng, sau khi có thể kiếm được tiền, cô cũng dùng hết tất cả để báo ơn.

Dù những món quà cô tặng không quá quý giá nhưng tấm lòng thì lại được Thời Viễn Sơn vui mừng đón nhận.

Cô thấy thật sự rất may mắn khi Tô Tẩm gặp được người như Thời Viễn Sơn, từ lúc Nhất Niệm sinh ra tới nay, dù cô không nói, họ cũng không ép hỏi đứa bé là con ai, chỉ cho cô sự tôn trọng và bảo vệ.

“Cô Tô, ông Thời đối xử với cô tốt quá...”

Thợ makeup thấy cô dễ nói chuyện thì cũng không khỏi nhiệt tình một chút.

Dẫu sao làm ở công ty lâu như vậy, đây là lần đầu họ được ông Thời yêu cầu tạo hình cho một cô gái, còn để bụng cẩn thận như thế.

“Tôi gọi chủ tịch Thời là chú, bác!”

Dự Kiều lạnh nhạt đáp một tiếng.

Thợ makeup thấy cô không quá nhiệt tình thì chẳng dám nhiều chuyện, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, vì váy của Dự Kiều là màu hồng khói nên phong cách trang điểm cũng tự nhiên.

Sau khi làm xong, Dự Kiều nhìn mình trong gương, cô thấy mình như quả đào mọng nước vậy.

Thợ makeup uốn tóc cô thành lọn có hơi phồng nhẹ, sau đó dùng lược làm rối chút xíu, đôi bông tai trân châu được đeo lên tai, sau đó thợ makeup mới khẽ gọi: “Cô Tô, xong rồi!”

Dự Kiều đứng lên, làn váy hồng nhạt phủ xuống như nước, ôm trọn thân hình nhỏ xinh nhưng mỹ miều của cô.

Vì đuôi tóc được uốn cong xoã trên đôi vai ngọc ngà, lúc cô cử động thì có thể thấp thoáng thấy đôi bông tai trân châu lấp lánh ẩn hiện trong tóc mai.

Sau đó nhân viên mang tới cho Dự Kiều một đôi cao gót Bling Bling, giúp cô mang vào nhưng Dự Kiều lại nói: “Tự tôi mang cũng được!”

Cô cúi nhẹ người đổi giày, gót giày khá nhọn nên cô có chút không quen, khi đứng vững, đi hai bước mới phát hiện dù trông nó không chắc chắn lắm nhưng đi đường khá vững vàng.

“Cô Tô, cô chọn túi nào?”

Trợ lý của bên trang điểm đẩy tới một cái giá đỡ, bên trên có móc một loạt túi xách thương hiệu nổi tiếng để Dự Kiều chọn lựa.

Thật ra năm nào tới sinh nhật hay lễ lộc, Thời Viễn Sơn cũng tặng cô và Tô Tẩm mấy cái túi hàng hiệu.

Nhưng trước nay Dự Kiều không phải người thích khoe khoang nên thường ngày cô chỉ dùng mấy loại bình dân.

“Cái này đi!”

Dự Kiều chọn một túi xách ngọc trai trắng, khá là hợp với phong cách hôm nay của cô.

“Cô đúng là khéo chọn!”

Thợ makeup nịnh vài câu, Dự Kiều cũng chỉ cười cho qua.

Sau khi xong thì cô xuống lầu, Thời Viễn Sơn đã cho tài xế tới đón, hôm nay cô mang giày cao gót nên không tiện lại xe, tài xế mở cửa, Dự Kiều cũng nhanh chóng ngồi vào.

Thấy xe đã chạy xa, ê kíp tạo hình mới nhìn nhau, tự mình thu dọn đồ lên xe, sau đó mới nhỏ giọng bàn tán: “Mấy người nói xem cô Tô này có quan hệ gì với chủ tịch Thời?”

“Vừa rồi tôi đã thấy trong nhà cô ấy còn trẻ con, liệu có phải tình nhân mà chủ tịch bao nuôi không nhỉ? Đứa bé kia có phải con của chủ tịch không ta?”

“Chủ tịch chúng ta cũng hơn bốn mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn, nhiều năm qua cũng chưa có scandal gì!”

“Đúng vậy, nhưng trông chủ tịch Thời không giống trung niên, nói ông ấy mới ba mươi chắc cũng có người tin!”

“Dù thế nào thì chúng ta cũng không thể làm mích lòng cô Tô này!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom