• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Người chồng bí ẩn siêu quyền lực (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21:

Diệp Yến Nhi đi rồi, Diệp Du Nhiên mới thở phào một hơi, ngồi một lúc rồi mới rời đi.

Cô biết muốn lấy cổ phần không phải chuyện dễ dàng, nhưng có thể vào Diệp thị làm việc cũng tốt, ít nhất so với việc không có gì thì mạnh hơn một chút.

Bởi vì trong lòng đang mải suy nghĩ, cho nên lúc đi ra cô vô tình đụng phải một người phục vụ đang bê khay đồ.


‘Choang’ một tiếng, ly rượu và bình rượu đồng loạt rơi xuống đất, trước khi rơi xuống, toàn bộ số rượu ở bên trong còn đổ lên người Diệp Du Nhiên.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chất lỏng màu đỏ in rất rõ lên áo.

Diệp Du Nhiên và người phục vụ đều giật mình bất động.

Diệp Du Nhiên chau mày, biết đây là lỗi của bản thân, vì vậy mở miệng trước: “Tôi xin lỗi.”

Người phục vụ dường như khóc ầm lên ngay tại đó, cổ họng run rẩy nói: “Đây…đây là…. Château Lafite Rothschild năm 1870…”

Diệp Du Nhiên lúc học lớp lễ nghi, có biết chút ít về rượu vang, nên cô biết Château Lafite Rothschild năm 1870 là loại rượu vang thượng đỉnh trên thế giới, giá thị trường đều hơn 3 tỷ.

Tuy rằng 3 tỷ đối với nhà họ Diệp mà nói là chuyện nhỏ, nhưng nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không cho cô.

“Bao nhiêu tiền?” Diệp Du Nhiên sắc mặt khó coi hỏi một câu.

Người phục vụ khóc: “Ông chủ của chúng tôi tốn 2 tỷ 4 mới mua được…”

Diệp Du Nhiên nhìn gương mặt đẫm nước mắt của người phục vụ trông rất đáng thương, tuy rằng cô cũng đền không nỗi, vì dù sao cô cũng là tiểu thư của nhà họ Diệp, nhưng đối với một người phục vụ mà nói thì chính là một khoản nợ hủy hoại cuộc đời.

Động tĩnh bên này đã ảnh hưởng đến người khác, trưởng phục vụ đã đi đến nơi: “Có chuyện gì thế!”

Trưởng phục vụ đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch: “Sao lại gây ra chuyện rồi! Cô hại chết tôi rồi biết không!!!”

Diệp Du Nhiên nhìn không nổi, đứng chặn trước mặt người phục vụ: “Cô đừng trách cô ấy, là tôi không để ý đâm phải cô ấy, tội chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Trưởng phục vụ lúc này mới nhìn mặt của Diệp Du Nhiên, đáy mắt hiện ra vẻ xem thường, nhưng cũng rất nhanh chóng tươi cười: “Hóa ra là cô Diệp, có câu này của Diệp tiểu thư thì tôi yên tâm rồi, nhưng, cô cũng biết loại rượu vang này quý giá thế nào, chúng tôi còn phải hỏi ý kiến của ông chủ nữa.”

“Ừ.” Diệp Du Nhiên cảm thấy cô ta nói câu này chẳng có vấn đề gì.

Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung mấy năm gần đây mới mở một khách sạn cao cấp ở thành phố Vân Châu, nhưng rất nhanh chóng chiếm được thị trường ngành du lịch ở thành phố Vân Châu.

Nơi đây thực sự xứng vơi cái tên ‘chốn tiêu tiền xa hoa’, vô số các danh môn công tử tiêu tiền vào Ngọc Hoàng Cung để chứng minh thân phận của bản thân.

Nhưng, ông chủ đứng đằng sau vẫn là bí mật.

Diệp Du Nhiên ngược lại rất khâm phục ông chủ này, hơn nữa cô cũng rất tò mò người này là ai, chỉ là không biết hôm nay có được gặp người đó không.

Diệp Du Nhiên vỗ đầu mình, đây là lúc nào rồi, còn tò mò với ông chủ đứng sau, cô nên lo lắng cô có phải dành cả dời để trả khoản nợ không.

Rất nhanh chóng đã có người dọn dẹp hiện trường, Diệp Du Nhiên ngồi ở sofa trong phòng nghỉ, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, quần áo ngấm cả mảng rượu vang, vừa nhìn giống như vết máu vậy.

Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến gần.

Diệp Du Nhiên có chút căng thẳng đứng dậy.

Một người đàn ông cao to mặc âu phục bước vào, sống mũi cao, mắt xanh, là người nước ngoài.

Người đàn ông đánh giá một lượt Diệp Du Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, sau đó cung kính đưa ra một tấm danh thiếp: “Chào cô, tôi tên Nam Sơn.”

Nói tiếng Trung rất chuẩn, phát âm không có chút vấn đề nào.

Diệp Du Nhiên đầu óc lờ mờ, nhưng vẫn lễ phép đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp: “Chào anh, tôi tên Diệp Du Nhiên.”


CHương 22:

“Chào cô Diệp.” Nam Sơn gật đầu: “Cô Diệp thật xinh đẹp, tên cô cũng thật hay.”

“…”

Cho nên, cô phải đền bao nhiêu tiền?

“Chuyện rượu vang…” Diệp Du Nhiên cảm thấy ánh mắt Nam Sơn nhìn cô có chút kỳ quái, giống như là nhìn một thứ đồ chơi mới vậy, giống như là.. rất tò mò về cô.


“Ừ, rượu vang!” Nam Sơn lúc này mới tỉnh ngộ: “Nếu như là cô Diệp, vậy thì 3 tỷ.”

Diệp Du Nhiên cau mày: “Không phải là 2,4 tỷ sao?”

Nam Sơn nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi thu lại, chẹp miệng tỏ vẻ không đồng tình: “Ông chủ của chúng tôi lúc mua về tuy là tốn 2,4 tỷ, nhưng còn phải trả cho bên cất giữ một khoản tiền hợp đồng, hơn nữa, Château Lafite Rothschild năm 1870 bây giờ trên thế giới chỉ còn đúng một chai.”

Những gì Nam Sơn nói rất có lý, chỉ là cô hiện giờ thật sự không biết lấy đâu ra 3 tỷ.

“Diệp Du Nhiên.”

Chính vào lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Diệp Du Nhiên quay đầu thì thấy Mộ Tấn Dương, ánh mắt cô rực sáng: “Mộ Tấn Dương, sao anh lại ở đây?”

Mộ Tấn Dương bước chân vội vàng, giống như là nhanh chóng qua đây vậy, nhìn thấy vết rượu vang ở trên áo sơ mi của Diệp Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống: “Có chuyện gì thế? Bị thương ở đâu rồi?”

“Không có.” Diệp Du Nhiên vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc bản thân làm vỡ một chai rượu quý giá như vậy, có chút ảo não: “Tôi va phải người phục vụ, làm đổ rượu vang…”

Lúc này Mộ Tấn Dương mới hơi nguôi giận, Diệp Du Nhiên lúc này mới dám nhìn thẳng vào anh, bộ dạng vừa rồi cũng anh, cô thấy hơi sợ hãi.

Nam Sơn giống như không nhìn thấy Mộ Tấn Dương, nâng quai hàm lên, xuyên qua bả vai của Mộ Tấn Dương nhìn Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp?”

Diệp Du Nhiên đối diện với ánh mắt của Nam Sơn thật sự không biết nên nói thế nào.

Mộ Tấn Dương khoác áo vest lên người Diệp Du Nhiên, rồi mới quay sang nhìn Nam Sơn.

Anh để Diệp Du Nhiên đứng đằng sau mình, cho nên cô không nhìn thấy lúc anh nhìn Nam Sơn, ánh mắt tỏ ý cảnh cáo, cô chỉ nghe thấy giọng nói dễ nghe của Mộ Tấn Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

Nam Sơn khoanh tay, kiên nhẫn giải thích: “Cô Diệp va phải người phục vụ của chúng tôi, làm vỡ chai rượu Château Lafite Rothschild 1870 quý giá của ông chủ chúng tôi.”

Mộ Tấn Dương nhếch mày: “Bao nhiêu tiền?”

Vừa nghe anh hỏi giá tiền, Diệp Du Nhiên liền kéo tay áo Mộ Tấn Dương, họa do cô gây ra, cô không muốn liên lụy Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương không di chuyển, ngược lại còn đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn của anh nắm gọn lấy tay cô, khiến cô không làm được gì khác.

Diệp Du Nhiên cúi đầu, thử rút tay ra nhưng không rút được.

Nam Sơn nhìn động tác tay của hai người họ, ý tứ không rõ ràng cười với Mộ Tấn Dương: “Xin lỗi, bây giờ không phải vấn đề tiền nong nữa, anh Mộ chắc cũng biết chai rượu này quý giá như nào, nếu như anh Mộ có thể tìm được một chai rượu y như vậy, thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Diệp Du Nhiên trừng mắt, tại sao cô nghe trong những gì Nam Sơn nói có sự cười trên nỗi đau của người khác?

Đợi chút…

“Sao anh biết anh ấy họ Mộ?” Cô nhớ là Mộ Tấn Dương chưa nói tên của mình, Nam Sơn sao lại biết tên anh.

Đột nhiên không gian trở nên yên lặng đến kỳ lạ.

“Anh Mộ là khách quen của Ngọc Hoàng Cung.”

“Tôi từng ăn Tết với anh Nam.”

Nam Sơn và Mộ Tấn Dương nói cùng lúc, không gian lại càng trở nên kỳ dị hơn.

Diệp Du Nhiên cảm thấy, lời của Mộ Tấn Dương vẫn đáng tin hơn một chút.




Chương 23:
Nam Sơn là người của Ngọc Hoàng Cung, đương nhiên sẽ không nói là vì từng ăn Tết với khách hàng của mình, chính là cố ý làm khó.
“Haha, nếu mọi người đều là bạn bè, thì việc này vẫn có thể thương lượng, hôm nay hai người cứ về trước đi, tôi về hỏi ý kiến ông chủ xem giải quyết thế nào.”
Lúc Nam Sơn cười lên rất có sức cảm hóa, nhưng nụ cười này nhìn có chút kỳ lạ.
Vừa rồi còn đòi bồi thường, bây giờ đã là bạn bè rồi.

“Vậy phải cảm ơn anh Nam rồi.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền kéo Diệp Du Nhiên rời đi.
Diệp Du Nhiên đi rồi còn quay lại nhìn Nam Sơn, phát hiện anh ta vẫn đứng ở đó.
Nam Sơn nhìn bóng dáng hai người đi xa liền chau mày, mặt lộ vẻ lo lắng, lẩm nhẩm trong miệng: “Có cảm giác bản thân tiêu tùng rồi.”
Quả nhiên, không lâu sau đó, anh ta liền nhận một cuộc điện thoại: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ điều anh đi Nam Phi để phát triển hạng mục mới.”
Mộ Tấn Dương kéo Diệp Du Nhiên ra ngoài, đứng bên đường chờ taxi.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Mãi xe taxi vẫn chưa tới, Mộ Tấn Dương liền đi ra một góc gọi điện thoại.
Chưa đến một phút anh liền quay lại, Diệp Du Nhiên có chút khó hiểu, gọi điện thoại gì mà nhanh vậy?
Hai người ngồi trong xe, Diệp Du Nhiên chỉ cúi đầu nghịch ngón tay mình.
Cô cho rằng sau việc xảy ra trưa hôm nay, anh sẽ tức giận không thèm để ý đến cô nữa.
Rất lâu sau đó, Diệp Du Nhiên mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần xa lạ như vậy, chúng ta còn ở bên nhau cả đời.” Mộ Tấn Dương quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói.
Diệp Du Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, đúng lúc đó xe taxi dừng lại, cô xuống xe trước, đi về phía trước.
Hai người một trước một sau đi lên tầng, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào trong, cô trợn tròn mắt lên, co chân quay lại.
Mộ Tấn Dương ở phía sau liền tiến lên phía trước: “Sao lại không vào?”
“Đây dường như không phải nhà tôi, tôi ra xem xem có phải đi nhầm tầng không.” Diệp Du Nhiên đơ người đi kiểm tra số tầng.
Đáy mắt Mộ Tấn Dương lộ ra ý cười, cũng không để ý cô, trực tiếp đi vào trong.
Quả nhiên, ngay sau đó, Diệp Du Nhiên khí thế mạnh mẽ xông vào, chạy đến trước mặt Mộ Tấn Dương, chỉ vào những bức tường bị phá bỏ của căn hộ hỏi anh: “Có phải là anh làm không!”
“Cô không cảm thấy rộng rãi hơn sao?”
Căn hộ của Diệp Du Nhiên vốn dĩ là hai phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, kết quả bây giờ toàn hộ các bức tường ngăn và cửa đều bị dỡ bỏ, cả căn hộ thành một phòng, giường chỉ còn đúng một chiếc, còn thêm vài vật dụng khác nữa.
Phòng bếp theo kiểu không gian mở, cả căn hộ rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn không thấy chút dáng vẻ ban đầu nào.
“Muốn rộng, thì sao anh không ra đường mà ngủ đi.” Diệp Du Nhiên luôn duy trì gương mặt lạnh lùng trước mặt anh, cô bây giờ không còn cách nào bình tĩnh nữa, tức đến mức muốn đập anh một trận!
Anh lại dám dỡ căn hộ của cô!
Dỡ căn hộ của cô!
Đối với sự phẫn nộ của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương ngược lại rất bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn đem theo ý cười khi đạt được mục đích, chỉ là anh giấu rất giỏi.
Ngoài mặt anh lại giả bộ nghiêm túc: “Nếu như cô thật sự nhốt tôi ở ngoài, thì tôi thật sự phải ngủ ngoài đường rồi.”
“Tôi…”



Chương 24:
Diệp Du Nhiên nghĩ đến việc tối qua cố tình khóa anh bên ngoài cửa, trong lòng có chút áy náy, nhưng vẫn cứng miệng: “Bên cạnh không phải còn phòng sao!”
“Chúng ta là vợ chồng mới cưới, sao có thể chia phòng ra ngủ được?” Mộ Tấn Dương dùng những gì cô nói trước đây để chặn họng cô.
Diệp Du Nhiên cắn môi, không nói nên lời.
Mộ Tấn Dương đột nhiên hôn lên môi cô: “Ngoan, đi tắm đi, tôi đi nấu cơm.”

Diệp Du Nhiên trừng mắt sắc lạnh nhìn anh: “Anh…”
Mộ Tấn Dương cười tươi đi vào phòng bếp, để lại Diệp Du Nhiên đứng đơ người tại chỗ, mặt ngày càng đỏ lên.
Không đúng, lúc nãy cô phải tát anh một cái mới phải chứ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô lại nghe lời anh lấy quần áo đi tắm.
Mộ Tấn Dương đứng ở trước bồn rửa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm mới ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười.
Một cô gái với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Bữa tối Mộ Tấn Dương làm món thịt bò hầm cà, Diệp Du Nhiên không động vào.
Chính vào lúc đó, Mộ Tấn Dương đột nhiên gắp một miếng thịt bò vào bát cô.
Động tác của Diệp Du Nhiên dừng lại: “Tôi không thích ăn thịt bò.”
“Tôi biết là cô không thích, nhưng thịt bò có rất nhiều dinh dưỡng.” Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn tin vào lý do cô nói.
Diệp Du Nhiên cuối cùng nhịn không được hỏi anh: “Tính khí tôi xấu như vậy, sao anh vẫn nhẫn nhịn tôi? Tại sao không tức giận?”
Mộ Tấn Dương buông đũa xuống, đơn giản trả lời: “Vì tôi là chồng cô.”
“Nhưng chúng ta không có nền tảng tình cảm, giữa chúng ta không có tình cảm, anh có biết vì sao tôi phải kết hôn với anh không? Vì ông nội tôi nói, chỉ cần tôi lấy chồng thì tôi có thể lấy được cổ phần, nhưng ở thành phố Vân Châu không ai chịu lấy tôi, chỉ có anh dễ lừa, tôi vừa nói thì anh liền đồng ý ngay.”
Diệp Du Nhiên nói liền một mạch, nhìn Mộ Tấn Dương hơi ngơ người ra, trong lòng trùng xuống.
Chỉ là, cô không nghĩ là muốn sống cùng một người cả đời, kết hôn chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng Mộ Tấn Dương thì khác, anh đối với cô nhẫn nại bao dung, còn nói muốn bên cô cả đời, điều này làm cô có chút hoảng loạn.
“Những điều này không quan trọng, tôi thật lòng muốn cưới cô.”
Mộ Tấn Dương nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm, Diệp Du Nhiên nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh không hiểu sao? Tôi không phải thật lòng muốn gả cho anh, tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi!” Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy tự trách, không bàn đến việc giữa cô và Mộ Tấn Dương đêm đó, Mộ Tấn Dương thực ra là một người đàn ông tốt.
Mộ Tấn Dương đột nhiên cười: “Có thể được em lợi dụng là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Du Nhiên ngây người: “Anh…”
“Ăn cơm trước đi, nếu không sẽ nguội mất.” Ý cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương không dứt.
Diệp Du Nhiên lại lắc đầu không tin: “Có ai bị lợi dụng mà vẫn cảm thấy vinh hạnh không?”
“Vậy cũng phải xem người lợi dụng tôi là ai, hơn nữa, cái giá này cũng ngọt ngào quá…” Mộ Tấn Dương ý tứ nhìn cô.
Diệp Du Nhiên lập tức đỏ mặt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai người chỉ có thể ngủ cùng nhau.
Có lẽ là vì trước đó Mộ Tấn Dương đã nói những lời gần như là tỏ tình, tâm trạng Diệp Du Nhiên hơi thay đổi.
Cô nằm trên giường, nghe tiếng nước “tí tách” từ trong phòng tắm truyền tới, trong lòng không hiểu sao lại hơi căng thẳng.




Chương 25:

Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn.

Diệp Du Nhiên ngừng thở, căng thẳng nhắm mắt.

Trừ lần trước cô không nhớ gì ra, cô chưa bao giờ ngủ cùng giường với đàn ông.

“Cạch” một cái, đèn lớn trong phòng bị tắt, bên giường còn lại lún xuống, Mộ Tấn Dương nằm xuống rồi.


“Tôi đáng sợ đến vậy sao? Em nằm xa như vậy?”

Giọng của Mộ Tấn Dương truyền tới, trong lòng Diệp Du Nhiên rất kích động, nhưng vẫn nằm cứng người giả vờ ngủ.

Nhưng người đàn ông vẫn luôn rất bao dung cô, bỗng nhiên sấn tới, giây tiếp theo, chiếc chăn che đi khuôn mặt cô đã bị anh lật ra.

Bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, hơi dùng lực, ôm cô vào lòng.

Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gương mặt của Mộ Tấn Dương, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên đỉnh đầu cô, trầm ổn và nhẹ nhàng.

Diệp Du Nhiên cả người cứng đờ như tảng đá.

Một giây, hai giây…

Rất lâu sau, người đàn ông đang ôm cô không hề có làm thêm gì nữa.

Diệp Du Nhiên dần dần thả lỏng, đúng lúc này, bàn tay đang đặt eo cô hơi động, Diệp Du Nhiên phản xạ theo điều kiện, giơ tay chống vào ngực anh đẩy anh ra ngoài.

Kết quả, Mộ Tấn Dương chỉ một cánh tay mà kéo lại tay cô, hơi thở hơi nặng nề, giọng nói căng thẳng: “Đừng động đậy.”

Diệp Du Nhiên bất giác cảm thấy thân thể anh có hơi thay đổi, cũng căng thẳng nói: “Anh, anh bỏ ra.”

“Không bỏ.” Hơi thở của Mộ Tấn Dương lại nặng nề hơn một chút, sau đó cúi đầu hôn cô.

“Ưm…” Diệp Du Nhiên lắc đầu cự tuyệt, nhưng bởi vì hai tay bị Mộ Tấn Dương nắm lại, không thể kháng cự.

Mộ Tấn Dương càng hôn càng sâu, tuân theo bản năng của đàn ông mà lật người lên trên, tay men theo cơ thể của Diệp Du Nhiên mà đi xuống phía dưới…

Diệp Du Nhiên bỗng thanh tỉnh, mạnh mẽ đẩy người đàn ông đang ý loạn tình mê ra, sau đó ôm chăn trốn vào góc giường.

Mộ Tấn Dương hơi khựng, vậy mà anh lại bị phụ nữ cự tuyệt, trong lòng có chút không vui.

Giọng của Diệp Du Nhiên mềm mại vang lên: “Anh đừng qua đây.”

“Tôi không qua đó, em tự tới đây.”

Chất giọng đã nhuốm dục vọng của Mộ Tấn Dương không giống như bình thường, nhưng lại gợi cảm hơn, Diệp Du Nhiên nghe xong, mặt đỏ muốn chết: “Anh…không phải anh nói muốn sống cùng tôi cả đời sao? Tôi bây giờ không muốn…lần trước của chúng ta chỉ là sự cố…”

Diệp Du Nhiên nói ngắt quãng, như đang nói lắp.

Mộ Tấn Dương gần như cười ra tiếng, tưởng tượng bình thường gương mặt cô cô lúc nào cũng lạnh nhạt giờ đỏ hồng, vừa xấu hổ vừa cự nự…

Chết mất, chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Mộ Tấn Dương đã thấy khó chịu rồi.

“Được, tôi không làm gì, em ra đây ngủ, nhỡ ngã thì làm sao.” Mộ Tấn Dương dịu dàng dỗ cô.

Diệp Du Nhiên nghe lời anh, nhích qua bên anh chút rồi dừng lại.

Động tác chậm chạp của cô làm Mộ Tấn Dương không nhẫn nại được nữa, nhanh chóng giơ tay kéo cô tới, nắm tay cô kéo ra chỗ nào đó…

Diệp Du Nhiên bị thứ nóng bỏng nắm trong tay mình làm giật mình, muốn rụt tay về nhưng không rụt được, bởi vì tay cô đang bị tay Mộ Tấn Dương ấn chặt ở đó.

Diệp Du Nhiên tuy biết chuyện giữa nam nữ là như ra sao, nhưng trước giờ cô chưa từng to gan chạm vào thứ đó bao giờ.

Diệp Du Nhiên gấp đến nỗi muốn khóc: “Anh mau bỏ tay ra.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom