• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Người chồng bí ẩn siêu quyền lực (3 Viewers)

  • Chương 16-20


Chương 16:
Việc đề cập đến vấn đề ly hôn trước đó đã bị anh làm gián đoạn, cô lại ngại nhắc đến một lần nữa, cô không phải là người không biết xấu hổ giống anh.
Ngủ không công? Rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt chứ?
Buổi tối hôm đó, cô và Mộ Tấn Dương hai người hoàn toàn không quen biết nhau đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Mà bây giờ hai người hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay lại đi lãnh giấy kết hôn rồi, lúc này bọn họ đã vợ chồng hợp pháp.
Nếu không cô ngủ ở phòng khách vậy. Diệp Du Nhiên lướt nhìn phòng khách, trong lòng không bằng lòng lắm, cô nhón chân đi vào phòng ngủ giống như kẻ trộm.
Cô đưa tay đẩy nhẹ, cửa phòng liền mở ra.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng nhạt, Mộ Tấn Dương mặc áo tắm rộng rãi đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại, dưới ánh đèn bao phủ, cả người anh như có thêm một tầng ánh sáng dìu dịu, hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng giảm đi.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Mộ Tấn Dương đứng lên cầm điện thoại đi tới trước mặt cô, trên mặt anh không có tâm trạng gì, hoàn toàn không lo lắng thấp thỏm như Diệp Du Nhiên.
Tiếng nói của anh vẫn trong trẻo êm tai: “Tôi đi nhận điện thoại một lát, cô tắm xong rồi ngủ trước đi.”
Mộ Tấn Dương thu hồi ánh mắt, đi tới trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, lần thứ hai đặt điện thoại lên tai, bóng lưng rộng rãi dưới ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật dáng người to lớn của anh.
Diệp Du Nhiên mím môi, xoay người bước vào phòng ngủ.
Chờ cô tắm xong đi ra, phát hiện Mộ Tấn Dương không có ở trong phòng, cô đi tới cạnh cửa lặng lẽ liếc mắt nhìn, phát hiện anh vẫn còn đang nghe điện thoại.
Đột nhiên cô nghĩ đến phòng cách vách cũng có giường, cô liền lặng lẽ đi đến cạnh cửa khóa kỹ lại.
Nếu như ngày mai anh hỏi, thì cô nói mình đã quen sống một mình, quên luôn anh cũng đang ở đây, đây đúng là một quyết định thật khiến người ta vui vẻ mà.
Khóa kỹ cửa, cô nằm ở trên giường không bao lâu đã ngủ say.
Sáng hôm sau Diệp Du Nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng sờ soạng điện thoại di động, vừa nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị hai chữ: Ông xã.
Ông xã?
Bệnh thần kinh!
Diệp Du Nhiên cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp di động lại vang lên.
Diệp Du Nhiên nắm tóc ngồi dậy, vừa nhận điện thoại đã mắng xối xả: “Ai vậy, tốt nhất là có chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu không bà đây sẽ phế bỏ anh!”
Đầu kia điện thoại bên im lặng một lát, Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc lại có phần xa lạ vang lên.
Tiếng nói như nước chảy, giọng điệu lại hoàn toàn không tức giận, bình tĩnh đến độ khiến Diệp Du Nhiên nhịn không được rùng mình một cái.
“Cô còn chưa thức dậy?”
Bàn tay nắm tóc của Diệp Du Nhiên không nhịn được giật một cái, đau đến độ da đầu cô tê rần, cô cắn răng nhịn xuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Dậy rồi.”
Lại là Mộ Tấn Dương, cô cũng đã quên hôm qua mình và anh đã lãnh giấy kết hôn .
Giọng nói trong điện thoại của Mộ Tấn Dương cũng đặc biệt êm tai: “Thức ăn mua bên ngoài đã giao đến cửa, cô ra lấy đi.”
“A?” Diệp Du Nhiên bối rối một lúc, sau đó hỏi: “Anh gọi thức ăn bên ngoài sao”
“Cô đi mở cửa đi, đừng đợi người ta đợi lâu.”
Nói xong anh vội cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Đã mười một giờ rưỡi trưa, không ngờ mình lại ngủ dậy trễ như vậy.

Chương 17:
Không đợi Diệp Du Nhiên suy nghĩ nhiều chuông cửa đã vang lên, xem ra anh đúng là kêu thức ăn bên ngoài.
Diệp Du Nhiên nhanh chóng thay quần áo khác, sau đó vội vàng chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Diệp Du Nhiên đã bị người đàn ông cao lớn mặc âu phục mang giày da chặn trước mặt: “Thì ra anh là người giao thức ăn à?”
Có điều, nào có người mặc âu phục quý giá đi giao thức ăn chứ?
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương rơi vào mái tóc rối tung của cô, trên mặt viết hai chữ ‘hiểu rõ’ to tướng rõ ràng. Diệp Du Nhiên nhìn thấy biểu hiện này của anh, trên mặt cô lộ ra vẻ lúng túng: “Ha ha, trước đó đã dậy rồi, nhưng cảm thấy buồn ngủ quá nên ngủ lại…”
“Ừm.”
“…”
Lời nói dối bị bóc mẽ tại chỗ, Diệp Du Nhiên cực kỳ khó chịu, giả vờ bình tĩnh bày ra mặt lạnh, cô tránh qua một bên để Mộ Tấn Dương bước vào.
Chờ chút, cô không chỉ lừa Mộ Tấn Dương, hình như còn mắng anh, còn thô lỗ với anh nữa…
“Đến đây dùng cơm.” Mộ Tấn Dương đã dọn xong thức ăn mua bên ngoài lên bàn, sau đó quay đầu nhìn cô.
Diệp Du Nhiên hơi buồn bực nắm tóc. Lần thứ hai cô hối hận đã kích động đi lãnh giấy kết hôn với Mộ Tấn Dương.
“Anh biết mỗi người đều sẽ có tật nhỏ của mình, tính gắt ngủ của tôi rất xấu.”
Diệp Du Nhiên hơi cứng ngắc giải thích với anh, cô hoàn toàn không thích một số tật xấu nào đó của mình bị người khác biết được. Thói quen sinh hoạt của một người rất sợ bỗng nhiên bị người khác hiểu rõ.
Đối với cô mà nói, bị người khác xâm nhập vào cuộc sống của mình là vấn đề rất nguy hiểm.
“Ừm, tôi đã nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ?”
“Tôi mang cho cô thịt bò hấp thính.”
Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Du Nhiên nghi ngờ nhìn mình, thế là anh bổ sung một câu: “Tối qua, cô ăn nhiều nhất chính là món thịt bò xào, tôi đoán cô rất thích ăn thịt bò.”
Không thể không nói anh đã đoán đúng. Cô rất thích ăn thịt bò, các kiểu nấu thịt bò cô đều rất thích, ngoại trừ bò bít tết.
Thì ra anh nói nhớ kỹ rồi, chính là nói anh nhớ kỹ thói quen của cô.
Không nghĩ tới anh lại tỉ mỉ lại như thế… Không đúng, cô đang nghĩ lung tung gì thế!
Không thể bởi vì một người đàn ông tùy tiện đối xử tốt với bạn tốt một chút mà bạn đã cảm động rồi.
Diệp Du Nhiên chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó cô vội lạnh lùng nói: “Anh đoán sai rồi, tối hôm qua chẳng qua là tôi cảm thấy món thịt bò xào dễ ăn cơm mà thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại một cách qua loa.
Diệp Du Nhiên cứng ngắc ngồi ở đó, cô có cần nói dối anh sao?
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, chân mày hơi nhíu lại nhỏ đến mức không nhìn thấy, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng khác của bàn ăn. Diệp Du Nhiên nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới nhìn thấy ở đó đã để sẵn một phần ăn sáng được đậy kỹ.
Một ly sữa bò, hai miếng bánh mì nướng, một trứng gà rán. Một bữa sáng rất đơn nhưng cũng rất khỏe mạnh.
Thì ra buổi sáng lúc anh ra cửa đã để lại bữa sáng cho cô, khó trách anh biết cô vẫn chưa rời giường.
Trong nháy mắt Diệp Du Nhiên cảm thấy không chốn dung thân.





Chương 18:
Mộ Tấn Dương chỉ là lạnh nhạt nói một câu: “Công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”
Diệp Du Nhiên đứng dậy thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh đã biến mất sau cánh cửa.
Nhìn trên bàn hai món mặn một món rau, cộng thêm một món canh thanh đạm. Không phải anh đặc biệt trở về đưa cơm cho cô đấy chứ.
Giờ nghỉ trưa trong công ty không dài, anh lại còn đặc biệt chạy về nhà đưa cơm cho cô?
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Du Nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Diệp Du Nhiên, sau đó rất nhanh đã bị cô quên hết.
Nhưng cô lại không quên lời nói của Diệp Thành, chỉ cần có người chịu cưới cô thì cô có thể lấy được cổ phần mà lúc trước ba cô đã để lại cho cô.
Lại một lần nữa đứng ở cổng biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Du Nhiên nắm chặt tờ giấy kết hôn trong tay, sau đó cô nhanh chân bước vào trong.
Trong phòng khách Lưu Bích và Dương Linh đang ngồi trên ghế sofa tán gẫu, không biết Dương Linh nói chuyện gì mà khiến Lưu Bích cười ha ha.
Dương Linh là mẹ của Diệp Yến Nhi, cũng là một người rất thủ đoạn, bà ta vẫn luôn biết cách dỗ người mẹ chồng Lưu Bích này vui vẻ.
Diệp Du Nhiên đứng ở cửa không có ai phát hiện cô đến, cô đi về phía trước hai bước, quy củ chào hỏi: “Chào bà nội, chào thím.”
Lưu Bích quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt xem thường nhìn tới nhìn lui trên người cô, sau đó nói: “Mày còn biết trở về à?”
“Mẹ à, khó lắm Du Nhiên mới về nhà được một chuyến. Con bé có không đúng thế nào đi nữa thì cũng là cháu gái của nhà họ Diệp chúng ta.” Dương Linh mỉm cười dịu dàng an ủi Lưu Bích.
Sau đó bà ta lại quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên: “Ngày hôm qua Yến Nhi còn nhắc tới, con bé nói gặp được cháu ở bên ngoài. Cháu cũng thật là, lại ở chung với đám người vớ va vớ vẩn đó làm gì…”
Những lời nói phía sau Diệp Du Nhiên cũng không chú ý nghe. Cô đã sớm biết rõ hai con người Lưu Bích và Dương Linh này. Một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác, dù sao bọn họ là không chịu nổi cô.
“Cháu đến tìm ông nội.” Diệp Du Nhiên cắt ngang lời của Dương Linh.
Dương Linh nghe vậy nhíu mày, cong khóe môi cười lạnh, cô đúng là không biết tốt xấu.
“Ông không có ở nhà, mày đi nhanh lên đừng đứng ở đây chướng mắt lắm!” Trong ánh mắt của Lưu Bích tràn đầy chán ghét, muốn đuổi cô đi như đuổi ăn mày.
Diệp Du Nhiên thầm cắn chặt răng, nếu không phải vì ba để lại cổ phần của Diệp thị cho cô, cô thật sự không muốn trở lại ngôi nhà này một chút nào.
“Vậy ông nội đang ở đâu ạ?” Không hỏi được Diệp Thành ở đâu cô tuyệt đối sẽ không rời đi.
Lưu Bích cũng nhìn ra được Diệp Du Nhiên sẽ dây dưa không bỏ qua, thế là bà ta lạnh lùng quăng ra ba chữ: “Ngọc Hoàng Cung.”
“Cảm ơn bà nội.” Diệp Du Nhiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó trước khi Lưu Bích trở mặt lần thứ hai, cô đã xoay người rời đi.
Lưu Bích không phải là bà nội ruột của cô. Bà nội ruột của cô sinh ra ba cô không bao lâu thì qua đời. Lưu Bích là vợ hai của Diệp Thành, là bà nội ruột của Diệp Yến Nhi, cũng khó trách bà ta không thích Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên gọi xe đến Ngọc Hoàng Cung, sau đó hỏi thăm được phòng bao của Diệp Thành.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một chút, trước tiên vẫn nên gọi điện thoại cho Diệp Thành, chỉ là sau khi điện thoại được kết nối vẫn cứ bị ngắt ngang. Cô liên tục gọi mấy cuộc vẫn là như vậy.
Rốt cục không nhịn được, cô đi thẳng tới phòng bao.
Đẩy cửa phòng bao ra, Diệp Du Nhiên vừa nhìn đã thấy Diệp Thành, Diệp Yến Nhi cũng có mặt ở đó, những người còn lại cô không quen biết.
Mọi người bên trong cùng quay đầu lại nhìn cô. Diệp Du Nhiên vô thức siết chặt tay lại, cô gọi một tiếng: “Ông nội.”



Chương 19:
Nghe được tiếng gọi “ông nội” này, mọi người lập tức phản ứng lại. Thì ra đây chính là cháu gái khác của nhà họ Diệp. Ba của cô chính là con trai lớn đang ngồi tù của ông cụ Diệp.
Tuy bọn họ không nói gì, thế nhưng Diệp Du Nhiên cảm thấy những lời này đã viết rõ trên mặt bọn họ.
“Mày tới đây làm gì!” Diệp Thành nhíu mày, vết nhăn giữa chân mày rất sâu, rõ ràng ông ta vô cùng không thích nhìn thấy Diệp Du Nhiên.
Lúc này Diệp Yến Nhi đột nhiên đứng lên nói: “Có thể Du Nhiên tìm con, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói.”
Nói xong, cô ta đi về phía Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên tránh khỏi cánh tay đang muốn kéo cô ra ngoài của Diệp Yến Nhi, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đến đây tìm ông nội.”
Bàn tay của Diệp Yến Nhi lúng túng đặt ở giữa chừng, cô ta quay đầu lại vô tội nhìn Diệp Thành, sau đó lại quay đầu nhìn cô, giọng điệu hơi tủi thân nói: “Du Nhiên, em không nên như vậy, cho dù nói thế nào…”
Diệp Thành tức giận nói: “Có chuyện thì nói.”
Từ trước tới giờ ông ta vẫn thương yêu Diệp Yến Nhi. Bởi vì ông ta cảm thấy Diệp Yến Nhi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, xinh đẹp lại thông minh, đã vậy còn là mợ chủ tương lai của nhà họ Huỳnh, chính vì vậy ông ta càng thích Diệp Yến Nhi hơn.
Ngược lại Diệp Du Nhiên chẳng có chỗ nào tốt. Từ nhỏ tới lớn đi gây chuyện khắp nơi. Việc học cũng chẳng ra làm sao, cũng chẳng có dáng vẻ thích hợp làm một người vợ. Đã vậy lại còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, làm mất mặt nhà họ Diệp.
“Ngài Diệp, hôm nay chúng tôi có chuyện xin phép đi trước…”
“Nhà tôi có chuyện đột xuất…”
Những người đang ngồi ở đó đều có mắt nhìn, vừa nhìn đã biết ông cụ Diệp muốn xử lý việc gia đình, thế là mạnh ai nấy xin chào tạm biệt rời đi.
Đợi sau khi mọi người trong phòng bao rời đi hết, Diệp Thành hét lên với Diệp Du Nhiên: “Có chuyện gì, nói mau!”
Diệp Du Nhiên đưa giấy chứng nhận kết hôn đến trước mặt Diệp Thành: “Ông nội, yêu cầu mà ông nói con đã làm được rồi. Bây giờ có phải ông sẽ trả lại cổ phần của ba con cho con không?”
Diệp Thành nghi ngờ lật tờ giấy đăng ký kết hôn nhìn tới nhìn lui, sau đó nhìn Diệp Du Nhiên nói: “Mày đúng là kết hôn rồi sao?”
Diệp Du Nhiên gật đầu: “Vâng.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Du Nhiên, chân mày của Diệp Thành càng nhăn sâu hơn. Vậy mà thật sự có người dám cưới nó. Vẻ mặt của Diệp Thành mang theo sự nghi ngờ.
Cháu gái nhỏ này của ông ta đẹp thì đẹp, nhưng danh tiếng không tốt, người của xã hội thượng lưu rất coi trọng mặt mũi. Chính bởi vì ông ta biết được không có ai dám cưới cô nên mới nói như vậy, kết quả bây giờ ngược lại thật sự cô đã gả được rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ nhăn mày suy nghĩ của Diệp Thành, Diệp Du Nhiên hơi lo lắng ông ta sẽ đổi ý, cô vội vàng lên tiếng: “Bây giờ có phải ông nội nên thực hiện những gì ông đã nói không?”
Nhưng lúc này Diệp Yến Nhi lại bước tới, cô ta lật tờ giấy kết hôn ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy cái tên còn lại trên giấy kết hôn là một cái tên quen thuộc, khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười sâu xa.
Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thành nói: “Ông nội à, con biết người chồng này của Du Nhiên đấy.”
Diệp Thành vừa nghe nói cô ta có biết chồng của Diệp Du Nhiên, ông ta vội vàng hỏi: “Là con nhà nào?”
Không phải ông ta quan tâm Diệp Du Nhiên gả cho ai, mà là ông muốn biết Diệp Du Nhiên gả đến cho gia đình nào, có thể mang lợi ích đến cho Diệp gia hay không?
“Anh ta mới vừa từ nước ngoài trở về, trước đây cũng chưa từng nghe nói tới, cũng không biết rốt cuộc anh ta làm gì, còn có một điều…”
Diệp Yến Nhi hơi dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên, Diệp Du Nhiên hơi sững sờ một chút, cô biết Diệp Yến Nhi muốn nói gì.
Chương 20:
“Đó chính là người đàn ông trong bức ảnh kia, nếu như ông nội không tin có thể để Du Nhiên gọi anh ta đến đây, hơn nữa tối qua con còn thấy bọn họ cùng nhau đi dạo phố đấy.”
Giọng điệu dịu dàng của Diệp Yến Nhi khiến Diệp Thành nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ. Sau đó ông ta giơ tay lên lấy cái ly trên bàn đập mạnh xuống đất.
Ông ta lắc đầu liên tục nhìn Diệp Du Nhiên: “Tao cho rằng ngày đó có thể mắng mày tỉnh táo lại một chút, không ngờ mày vẫn u mê không tỉnh. Sao tao lại có thể dạy dỗ ra một đứa cháu thế này chứ? Vì muốn lừa gạt cổ phần lại dám kết hôn với loại người vớ vẩn đó.”
Diệp Du Nhiên oán hận trừng mắt nhìn Diệp Yến Nhi, đổi trắng thay đen bao lâu nay luôn là sở trưởng của cô ta.
Chuyện đêm hôm đó giữa cô và Mộ Tấn Dương thật hoang đường, cô đối với anh có chút áy náy, trực giác của cô cho thấy Mộ Tấn Dương không phải loại người không đứng đắn.
“Ông nội, sao ông lại nói con không ra gì, ông đừng tùy tiện vu oan cho một người ông còn chưa từng gặp mặt, ông là người nắm quyền của nhà họ Diệp, ông có quyền phát ngôn, có phán đoán của riêng mình, đừng để bị kẻ khác dắt mũi gây hiểu lầm.”
Diệp Du Nhiên vừa nói vừa lạnh nhạt nhìn Diệp Yến Nhi, gương mặt cô lạnh lùng, sắc mặt càng thêm sắc lạnh.
Diệp Yến Nhi cắn môi không nói gì, rất nhiều người đàn ông đều thích bộ dạng lạnh lùng nhưng xinh đẹp này của Diệp Du Nhiên, cho nên cô ta nghĩ cách để hủy hoại thanh danh của cô, nhưng không ngờ vẫn có người tình nguyện kết hôn với cô, cô ta cho rằng nững ngươi đàn ông khác dù cho ở bên Diệp Du Nhiên thì cũng để chơi đùa mà thôi.
“Không ra gì? Ý mày là tao vu oan cho mày à?” Diệp Thành tức giận vô cùng, sống đến hơn nửa đời người, cháu gái mình lại dám dùng giọng điệu dạy bảo người khác ra để nói chuyện với ông.
Diệp Du Nhiên sắc mặt không đổi nói ra lời trái với lòng mình: “Ông nội dạy rất đúng, là con không ra gì, nhưng quan hệ máu mủ vốn là thứ không thể thay đổi được, con cũng luôn kính trọng ông, cũng khâm phục ông nói được làm được.”
Cô biết Diệp Thành luôn xem trọng quan hệ máu mủ, cũng thích người khác khen ngợi ông, cho nên nói như vậy, cổ phần nhất định sẽ thuộc về cô.
Quả nhiên, Diệp Thành nghe cô nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, khoát tay: “Nếu đã như vậy, trước tiên cứ đến công ty thực tập đi đã, nếu như biểu hiện tốt, ta có thể suy nghĩ việc đưa cổ phần cho cháu.”
Diệp Du Nhiên ánh mắt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng: “Con cảm ơn ông.”
Ánh mắt Diệp Yến Nhi lộ rõ vẻ không cam tâm, mỗi lần chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể khiến ông nội hoàn toàn thất vọng về Diệp Du Nhiên!
Lần này cũng như vậy, cô ta cho rằng có thể mượn cơ hội này, để ông nội đuổi Diệp Du Nhiên khỏi nhà họ Diệp, không ngờ cuối cùng ông nội lại đi lệch hướng so với suy đoán của cô ta!
Diệp Thành dường như có chút mệt mỏi, phất tay: “Ông về trước đây, hai đứa nói chuyện đi, Du Nhiên chịu khó học hỏi Yến Nhi đi.”
“Con sẽ chịu khó học hỏi chị.” Diệp Du Nhiên tươi cười nhìn Diệp Yến Nhi, Diệp Yến Nhi cười đáp lại, nhưng nụ cười có chút kỳ quặc.
Diệp Du Nhiên nhìn bóng của Diệp Thành đã biến mất sau cửa, mới quay sang chỗ Diệp Yến Nhi, đáy mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Tôi vào công ty thực tập, mong chị chỉ bảo thêm!”
Diệp Yến Nhi kìm nén sự tức giận trong lòng, những lời này ngày cô trở về Diệp Du Nhiên đã từng nói rồi, nhưng cô không quan tâm, cho rằng sau khi xảy ra việc như vậy, ông nội sẽ hoàn toàn từ bỏ cô ấy!
“Cứ yên tâm đi, em vào công ty thực tập, chị nhất định sẽ chỉ dạy em tử tế.”
Diệp Yến Nhi nhấn mạnh mấy chữ ‘chỉ dạy em tử tế’, trong lời nói thể hiện sự oán hận rõ ràng.
Diệp Du Nhiên ngược lại không sợ chút nào, cô tin rằng trên thế gian này không phải ai cũng là kẻ mù, không nhìn ra được bộ mặt thật của Diệp Yến Nhi.
“Vậy tôi phải cảm ơn chị trước rồi.” Diệp Du Nhiên sắc mặt không đổi, nhìn có vẻ như thật sự có thành ý.
Diệp Yến Nhi tức giận đến mức lập tức rời đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom