• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (1 Viewer)

  • Chương 601-603


Chương 601:
“Em nói cô Diệp cát nhân thiên tướng mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cố Hàm Yên nở nụ cười với Diệp Du Nhiên, sau đó lên tiếng dịu dàng an ủi Mộ Tấn Dương.
Sắc mặt của Cố Hàm Yên và Mộ Tấn Dương đều trông có chút tiều tụy, rõ ràng là tối qua không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Hôm qua anh nhận được điện thoại rồi vội vàng rời khỏi, thì ra là chuyện liên quan đến Cố Hàm Yên sao?
Bây giờ hai người xuất hiện cùng nhau, chỉ có thể nói là tối hôm qua bọn họ cũng ở cùng nhau…
Ánh mắt âm trầm của Mộ Tấn Dương đều tập trung trên người của Diệp Du Nhiên, nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, anh hung hăng cau mày lại, thanh âm kìm nén sự tức giận mà trầm thấp vang lên: “Qua đây.”
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng tắm đã bị mở ra, thanh âm lười biếng của Huỳnh Tiến Dương truyền tới: “Du Nhiên, ai đến vậy?”
Huỳnh Tiến Dương vừa xuất hiện thì bầu không khí trong căn phòng liền thay đổi.
Cố Hàm Yên là người phản ứng nhanh nhất: “Cô Diệp, các người…”
Cô ta kinh ngạc trừng to mắt, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin: “Các người tối qua ở cùng với nhau?”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương lúc này càng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, anh giận dữ quát lên: “Diệp Du Nhiên, qua đây!”
Nhưng Diệp Du Nhiên không có qua đó.
Lúc nãy cô nhìn thấy Mộ Tấn Dương rõ ràng là đã bước lên một bước, muốn đi tới chỗ cô, nhưng sau khi Huỳnh Tiến Dương xuất hiện, thì anh liền thu chân lại, trên mặt tràn ngập sự âm lãnh.
“Anh Mộ không cần to tiếng như vậy, con gái thì nhát gan, anh làm Du Nhiên hoảng sợ rồi.” Huỳnh Tiến Dương bước từ sau lên trước, sau đó thốt lên một lời có thể khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Diệp Du Nhiên lúc này làm gì còn tâm tư quan tâm đến Huỳnh Tiến Dương nữa, toàn bộ sự chú ý của cô đều nằm trên người Mộ Tấn Dương.
“Anh nói lại một lần nữa, qua đây.” Mộ Tấn Dương không hề liếc nhìn Huỳnh Tiến Dương đến một cái, sắc mặt anh đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, như thể sự nổi trận lôi đình lúc nãy chỉ là ảo giác của Diệp Du Nhiên mà thôi.
Diệp Du Nhiên theo thói quen định đi đến chỗ của Mộ Tấn Dương, nhưng cô mới bước được một bước thì Huỳnh Tiến Dương ở đằng sau cô đã nhanh tay kéo cô lại rồi.
“Sự độ lượng của anh Mộ thật đúng là làm tôi mở mang tầm mắt…
Huỳnh Tiến Dương siết chặt cổ tay của Diệp Du Nhiên, trong đáy mắt hiện hữu một ý cười ác liệt, anh tiếp tục nói: “Hay là anh buông tay đi, tôi và Du Nhiên lưỡng tình tương duyệt, nếu như không phải anh cản trở, thì cô ấy cũng đâu cần lén lén lút lút với tôi.”
“Huỳnh Tiến Dương, anh nói bậy gì vậy!”
Diệp Du Nhiên thực sự kinh ngạc trước năng lực đổi trắng thay đen của Huỳnh Tiến Dương, cô hoảng loạn dời ánh mắt mình qua nhìn Mộ Tấn Dương.
“Không cần sợ, có tôi ở đây.”
Huỳnh Tiến Dương làm như không thấy biểu cảm của Diệp Du Nhiên, tay dùng sức kéo Diệp Du Nhiên vào trong lòng, bàn tay đặt trên eo của cô, biểu tình trên mặt có thể chảy ra cả nước.
Diệp Du Nhiên nghe thấy thì tức giận, mặt đen lại: “Anh nói linh tinh cái gì, anh bỏ tay ra!”
Bị Huỳnh Tiến Dương ôm vào trong lòng, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cả ngày hôm qua cô đều không có ăn bữa cơm nào tử tế, ngủ cũng không ngon giấc, vốn dĩ đã có chút mệt mỏi, Huỳnh Tiến Dương là đàn ông, lực anh tự nhiên cũng lớn.
Cho dù cô có phí lực vùng vẫy thì cũng không có ích gì, đều không thể thoát khỏi cái ôm của Huỳnh Tiến Dương.

Chương 602:
Ở trước mặt Mộ Tấn Dương, bị người đàn ông khác ôm chặt, cô cảm thấy ghê tởm vừa thấy khó chịu vừa hoảng sợ, tất cả những cảm xúc đều đang dày vò cô.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, mắt tối sầm lại.
Cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, lại nhìn Cố Hàm Yên đang ở bên cạnh nói vào tai Mộ Tấn Dương cái gì đó.
Cố Hàm Yên chú ý đến ánh mắt của Diệp Du Nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên, càng sát lại gần Mộ Tấn Dương, dùng giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy: “Quản gia Mộ vừa gọi điện đến, nói ông ngoại tỉnh rồi, muốn gặp anh.”
Mộ Tấn Dương nghe vậy thì hơi nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Diệp Du Nhiên.
Cố Hàm Yên lại nói tiếp: “Tình hình của ông ngoại không qua lạc quan, chúng ta đi thăm ông ngoại trước đã, anh xem…”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mộ Tấn Dương nhìn Diệp Du Nhiên đang “ngoan ngoãn” nằm trong lòng Huỳnh Tiến Dương thì gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt hằn lên tia máu.
Diệp Du Nhiên chú ý đến ánh mắt của Mộ Tấn Dương, thế nhưng cô không có sức đẩy Huỳnh Tiến Dương ra, chỉ có thể bất lực nhìn Mộ Tấn Dương lắc đầu.
Cô muốn giải thích với anh, cô và Huỳnh Tiến Dương không có xảy ra chuyện gì, cũng không có lén lút làm gì, cô cũng không muốn bị Huỳnh Tiến Dương chạm vào…
Mộ Tấn Dương bước lên hai bước, biểu cảm âm trầm tựa như diêm la đại ngục.
Anh kéo Diệp Du Nhiên lại, dùng chân đá một cước vào bụng của Huỳnh Tiến Dương, giọng nói có phần hơi khàn: “Lần trước đánh quá nhẹ phải không?”
Huỳnh Tiến Dương ngã xuống đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn, tay ôm lấy bụng miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng anh ta lại nở nụ cười kỳ dị, nhìn Mộ Tấn Dương khiêu khích: “Sao hả, thấy Du Nhiên phản bội cậu, cho nên thẹn quá hóa giận?”
Mặt mày Mộ Tấn Dương biến sắc, ánh mắt trở nên ác hận.
Chính vào lúc đó, Cố Hàm Yên đột nhiên kêu anh một tiếng: “Tấn Dương!”
Diệp Du Nhiên nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Cố Hàm Yên, dường như muốn ngăn Mộ Tấn Dương đánh nhau.
Mà sau khi Mộ Tấn Dương nghe thấy cô ta nói, lại không có tiếp tục động thủ nữa, quay người đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim bỗng trống rỗng, lớn tiếng gọi tên anh.
Mộ Tấn Dương nghe thấy âm thanh yếu ớt của cô, bước chân hơi dừng lại, mặt mày lo lắng, giọng nói không có chút gợn sóng: “Nam Sơn rất nhanh sẽ đến đây.”
Chỉ để lại một câu này, Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên cùng nhau rời đi.
Sau khi hai người rời đi thì có hai vệ sĩ bước vào, đem Huỳnh Tiến Dương ra ngoài.
Trong phòng giống như giông bão quét qua, chỉ lưu lại mặt đấy lộn xộn và sự yên tĩnh vô bờ.
Cuối cùng, Mộ Tấn Dương vẫn không bằng lòng tin tưởng cô sao?
Nếu như anh tin cô, sao có thể cùng Cố Hàm Yên rời đi, bỏ mặc cô không quan tâm.

Mộ Tấn Dương để mấy vệ sĩ ở lại đây, ngồi vào trong xe cùng Cố Hàm Yên quay trở lại bệnh viện.
Tối qua sau khi không gọi được cho Diệp Du Nhiên, ý thức chuyện gì đó xảy ra nhưng không thể phân thân nên chỉ có thể phái thủ hạ đi tìm.
Quá nửa đêm cũng không tin tức, anh không ngồi đợi được nữa, sau đó cùng thủ hạ ra ngoài tìm.
Anh xem camera giám sát, khi thấy Diệp Du Nhiên tự nguyện đi cùng Huỳnh Tiến Dương thì trong lòng anh ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.

Chương 603:
Tuy không tin vào lời nói của Huỳnh Tiến Dương nhưng anh không thể bình tĩnh đối mặt với Diệp Du Nhiên được, ông ngoại bệnh tình nguy kịch, Diệp Du Nhiên cả đêm lại ở cùng với Huỳnh Tiến Dương…
Hai người đối với anh đều rất quan trọng, cùng lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến anh không thể bình tĩnh được.
Sau khi chắc chắn Diệp Du Nhiên an toàn thì kêu Nam Sơn đến đón Diệp Du Nhiên, để Nam Sơn trông chừng cô thì sẽ không xảy ra vấn đề nữa.
Mộ Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát rất lớn, luôn muốn anh kế thừa gia tộc Mogwynn cho nên những năm này, anh luôn cùng “chơi cờ” với Mộ Úc Xuyên.
Nhưng, mặc kệ Mộ Úc Xuyên có dục vọng kiểm soát lớn bao nhiêu, nhưng quan tâm anh là sự thật.
Bệnh tình của Mộ Úc Xuyên trở nặng khiến Mộ Tấn Dương có chút lo lắng.
“Tấn Dương, có câu này không biết em có nên nói không.” Cố Hàm Yên sau khi lên xe thì luôn chú ý biểu cảm của Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, buồn bực châm điếu thuốc, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì đừng nói.”
Trên mặt Cố Hàm Yên hiện lên tia lúng túng.
Mộ Tấn Dương nhìn bề ngoài thì như một người đàn ông lịch lãm, nhưng trong cốt tủy của anh là sự ngang bướng.
Người quý tộc bình thường mặc kệ ghét cô gái trước mặt bao nhiêu, ít nhất sẽ duy trì phong độ của một người đàn ông lịch thiệp, nhưng Mộ Tấn Dương không giống vậy, anh không để tâm những điều này.
Cố Hàm Yên thậm chí cảm thấy, anh cái gì cũng không để tâm.
Thế nhưng, Diệp Du Nhiên lại là ngoại lệ.
Có điều, sau hôm nay, Diệp Du Nhiên sẽ không phải ngoại lệ nữa.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Cố Hàm Yên mới dễ nhìn hơn vài phần.

Diệp Du Nhiên cũng không biết ngồi trên sàn bao lâu, khi nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài thì cô mới hoàn hồn lại.
Trước đấy Mộ Tấn Dương có nói Nam Sơn sẽ qua đây, chắc là Nam Sơn đến rồi.
Diệp Du Nhiên chậm rãi đứng dậy, đang định đi ra thì nghe thấy đánh nhau từ bên ngoài. Tim đập nhanh, không đợi cô đi ra thì một đám người đã xông từ cửa vào.
Diệp Du Nhiên lùi lại theo bản năng, hỏi: “Các người là ai?”
Nam Sơn đâu?
Diệp Du Nhiên không chắc chắn bọn họ có phải Nam Sơn dẫn đến không, nhưng nếu như Nam Sơn dẫn đến, Nam Sơn đang ở đâu? Vừa rồi bọn họ đánh nhau với ai?
Diệp Du Nhiên nhảy cảm lùi sau hai bước, xông vào đều là đàn ông, tổng cộng có sáu người, phòng lại chỉ có một cửa đi lại và hai cửa sổ.
Nếu như những người đàn ông này không có ý tốt với cô, vậy thì cô mọc cánh khó bay, chẳng lẽ chỉ có thể — nhảy cửa sổ!
“Chúng tôi đương nhiên có thể khiến cô khoái hoạt” Một người đàn ông trong số đó nở nụ cười nham nhở, đem một thứ trong tay vứt ra sàn.
Diệp Du Nhiên nhìn kỹ, là một con dao dính máu.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếng đánh nhau là…
Rồi một tiếng “rầm” vanh lên, cửa phòng lần nữa đóng lại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom