• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (6 Viewers)

  • Chương 590-594

Chương 590:

Mộ Tấn Dương liếc về hướng phòng tắm, vuốt ngón tay dài trên màn hình điện thoại di động, xóa bản ghi cuộc gọi từ An Hạ.
Sau đó, anh bình tĩnh đặt điện thoại trở lại vị trí, quay vào phòng bếp.
Khi Diệp Du Nhiên ra ngoài, Mộ Tấn Dương đang nấu ăn trong bếp.
“Anh về rồi.”
Diệp Du Nhiên bước tới, đứng nhìn Mộ Tấn Dương cách mình hai bước.
Chiếc áo khoác vest trên người anh đã được cởi bỏ, tay áo của chiếc áo đen cuộn lên để lộ ra một cánh tay mạnh mẽ.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, mái tóc ngắn sắc sảo tối màu, cả người trông cực kỳ đẹp trai, anh đang chăm chú cắt cà rốt, lưỡi dao lên xuống, để lại những lát cà rốt mỏng.
Người đẹp, thậm chí cắt rau, cũng thật đẹp trai.
Nghe thấy âm thanh của Diệp Du Nhiên, chuyển động của Mộ Tấn Dương dừng lại, bằng cách nào đó, tay anh bị trượt, vô tình cắt trúng tay mình.
Diệp Du Nhiên luôn chú ý đến anh, nên cũng thấy rõ dấu vết máu chảy ra.
“Sao anh bất cẩn thế?”
Giọng điệu Diệp Du Nhiên có chút trách móc, cô quay lại, đi tìm một miếng băng cá nhân cho anh.
Mộ Tấn Dương cho phép Diệp Du Nhiên cầm tay anh đặt dưới vòi nước, sau khi dội đi máu trên đó, thấy vẫn đang chảy, cô cúi xuống mút lấy rồi đặt nó lên người anh.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào cô như thiêu đốt, một nét không thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt Diệp Du Nhiên.
Sau khi cô dán cẩn thận cho anh, cô ngước nhìn anh: “Nhìn gì?”
Mộ Tấn Dương không nói gì, đột nhiên ôm cô, áp chặt cô vào cánh tay mình, môi anh áp vào trán cô, hôn một nụ hôn thật đẹp, giọng nói trầm vang lên: “Em trông rất đẹp.”
Cơ thể của Diệp Du Nhiên hơi cứng lại, cô đẩy anh, nhìn lên: “Em thực sự đói rồi, anh nấu ăn nhanh đi.”
Mộ Tấn Dương không nghe lời cô mà tách ra cô, chỉ hỏi: “Hôm nay không ra ngoài sao?”
“Chà, anh không ở đây em cũng lười, sau khi ăn sáng em cảm thấy hơi buồn ngủ, ngủ suốt một lúc lâu, lúc anh gọi em em mới thức dậy đó.” Diệp Du Nhiên nói dối mà không hề đổi sắc mặt.
Mộ Tấn Dương có vẻ bình tĩnh, không thể nhìn ra được là anh đang nghĩ gì, nhưng có một sự cám dỗ trong lời nói của anh: “Không phải em thích xem TV lắm sao? Không xem TV luôn?”
Diệp Du Nhiên hạ mắt xuống, giọng cô trầm đi: “Em không muốn xem.”
“Ừm.”
Mộ Tấn Dương trả lời yếu ớt, vẫn ôm cô không buông.
Một lúc sau anh mới thả cô ra, quay sang tiếp tục nấu ăn.
Diệp Du Nhiên ngồi vào bàn ăn, im lặng nhìn anh.
Cô thậm chí còn không lấy điện thoại di động của mình, vì cô biết bây giờ thông tin tràn ngập trên Internet chắc chắn là tin tức về Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên.
Cô không biết trước đây tại sao Mộ Tấn Dương phải che giấu thân phận của mình, và bây giờ tại sao anh lại đột nhiên tiết lộ thân phận của mình.
Điều duy nhất cô biết là dù thế nào đi chăng nữa, Mộ Tấn Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động nói với cô.
Cô giả vờ không biết gì, giả vờ không xem chương trình trò chuyện trực tiếp, chỉ vì một mục đích.
Cô hy vọng Mộ Tấn Dương sẽ chủ động nói với cô.
Tuy nhiên, ngoài việc kiểm tra cô, Mộ Tấn Dương không có ý định nói với cô, cô có thể cảm nhận được.


Chương 591:
Chẳng bao lâu, bữa ăn đã làm xong.
Diệp Du Nhiên miễn cưỡng ăn đôi chút, thỉnh thoảng cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô vẫn kiềm chế lại được, vì vậy cô ăn rất chậm.
Mộ Tấn Dương kiên nhẫn ăn cùng cô.
Ăn xong, Mộ Tấn Dương ở nhà cùng cô, vẫn không nhắc đến cuộc phỏng vấn.
Diệp Du Nhiên cũng không có cơ hội lấy que thử thai.
Hai người dành cả buổi chiều bên nhau.
Đến gần đêm, sau khi Mộ Tấn Dương trả lời một cuộc điện thoại, sắc mặt của anh trở nên rất khó coi.
“Anh có thể phải ra ngoài.” Sau khi Mộ Tấn Dương trả lời điện thoại, anh đến ôm Diệp Du Nhiên vào vòng tay.
“Vâng.” Diệp Du Nhiên lật cuốn sách trong tay, vô tình hỏi anh: “Ngoài cái này ra, còn gì nữa không?”
Sự im lặng lan tỏa trong phòng.
Cơ thể Mộ Tấn Dương khẽ khựng lại, đôi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Diệp Du Nhiên, thấy đôi mắt cô vẫn đang chăm chú xem sách, như thể chỉ thuận miệng hỏi.
Mộ Tấn Dương nheo mắt, nói: “Anh sẽ về sớm.”
Nói xong, anh đứng dậy, lấy áo khoác rồi khoác lên người, đôi mắt bướng bỉnh hướng về phía Diệp Du Nhiên.
Anh đang chờ câu trả lời của cô.
Diệp Du Nhiên khẽ cau mày, trả lời hời hợt: “Em biết rồi.”
Mộ Tấn Dương nhận được câu trả lời của cô, trong mắt anh xuất hiện một dấu vết không hài lòng.
Anh sải bước qua, đỡ đầu Diệp Du Nhiên lên, hôn lấy.
Sau khi rời đi, hàng lông mày anh mới giãn ra mà rời đi.
Diệp Du Nhiên nhìn vào bóng lưng anh với vẻ mặt trống rỗng, sau một hồi im lặng, cô đứng dậy tìm que thử thai cô mua trước đó, đi về phía phòng tắm.
Vừa đi đến cửa phòng tắm, điện thoại di động vang lên.
Diệp Du Nhiên sững sờ, chỉ có thể quay trở lại lấy điện thoại.
Màn hình điện thoại hiện lên một số không được lưu trong danh bạ, nhưng số điện thoại này lại vô cùng quen thuộc.
Là điện thoại của Huỳnh Tiến Dương.
Diệp Du Nhiên không cần suy nghĩ liền cúp máy.
Lần trước lúc gặp Huỳnh Tiến Dương ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, cô vẫn còn nhớ rất rõ những lời mà anh ta đã nói.
Chính là một tên thần kinh.
Kết quả, điện thoại vừa mới cúp, lại có một đoạn tin nhắn gửi đến.
Diệp Du Nhiên theo bản năng mở ra, nhìn thấy nội dung trong tin nhắn vừa gửi đến, hai mắt mở to.
“Muốn biết ba của em ở đâu thì lập tức đến gặp anh, anh đợi em ở bên dưới khu nhà.
Ba….
Sao Huỳnh Tiến Dương lại biết chuyện của ba cô?
Khát vọng tìm thấy ba đã được ấp ủ trong một thời gian dài, khiến Diệp Anh Nguyệt không kịp nghĩ nhiều.
Cô nắm chặt điện thoại lao ra ngoài.
Vừa đi xuống dưới nhà đã nhìn thấy một chiếc Rolls Royce rất quen thuộc với cô.

Chương 592:
“Huỳnh Tiến Dương!”
Diệp Du Nhiên vội vàng chạy đến, gõ vào cửa sổ xe, gọi tên của Huỳnh Tiến Dương.
Một giây sau, Huỳnh Tiến Dương mở cửa xe đi xuống.
Mặc vest phẳng phiu xem ra tinh thần vẫn có chút không được tốt, sắc mặt trông rất tiều tụy, hốc hác.
Nhìn dáng vẻ của Huỳnh Tiến Dương, Diệp Du Nhiên khẽ cau mày, hỏi thẳng anh ta: “Anh biết ba tôi đang ở đâu?”
“Ăn cơm tối chưa?” Huỳnh Tiến Dương không trả lời câu hỏi của cô.
Sắc mặt Diệp Du Nhiên có chút lạnh lùng: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Huỳnh Tiến Dương thấy vậy, khẽ cười một tiếng, từ từ lại gần, Diệp Du Nhiên lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, trên khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Huỳnh Tiến Dương nở một nụ cười khó hiểu: “Xem ra em thật sự rất ghét anh.”
“Anh lừa tôi?” Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn Huỳnh Tiến Dương, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Không lừa em.” Ánh mắt Huỳnh Tiến Dương bao phủ một tầng sương mù, sau đó nhanh chóng trở nên sắc sảo.
Trong lòng Diệp Du Nhiên rét lạnh, quay người lại muốn rời đi, Huỳnh Tiến Dương đã nhanh chóng kéo cô lại.
Khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương u ám nhìn cô, ánh mắt rét lạnh lên tiếng: “Anh không chỉ biết chuyện của ba em, anh còn biết năm đó ba em bị hãm hại, em không muốn biết rốt cuộc ông ấy bị ai hại sao?”
Diệp Du Nhiên đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt hiện nên sự kinh ngạc không thể che đậy được: “Anh nói cái gì?”
Huỳnh Tiến Dương buông cô ra, trên khuôn mắt lướt qua một tia đắc ý vì đã đạt được ý đồ, chỉ ném lại hai từ “Lên xe”, sau đó quay người đi sang bên kia, lên xe.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, chỉ do dự hai giây, sau đó kéo cửa xe và lên xe.
Huỳnh Tiến Dương đưa cô đến một nhà hàng mang phong cách ấm áp.
“Bây giờ anh có thể nói với tôi chưa?” Diệp Du Nhiên ngồi đối diện với Huỳnh Tiến Dương, nhìn chậm rãi lật menu, trong lòng có chút lo lắng.
“Ăn cơm trước đi.”
Huỳnh Tiến Dương đưa menu đến trước mặt cô.
Diệp Du Nhiên không nhận, Huỳnh Tiến Dương thu lại, tự mình gọi món.
Sau khi món ăn được đưa lên, Huỳnh Tiến Dương khẽ cười lên tiếng: “Anh tùy tiện chọn mấy món, không biết em có thích không….”
“Không thích.”
Món ăn của nhà hàng, hình thức rất đẹp, nhưng thêm rất nhiều nguyên liệu, mũi của Diệp Du Nhiên gần đây rất thính, ngửi những mùi này liền cảm thấy có chút khẩu vị.
Sắc mặt của Huỳnh Tiến Dương cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt, bộ dạng thản nhiên như thường: “Vậy thì đổi món khác.”
Diệp Du Nhiên liền hiểu ra, Huỳnh Tiến Dương chắc chắc biết cô rất muốn biết những chuyện kia từ anh ta, nên mới cố ý kéo cô đi.
Không may là, cô lại bị anh ta đoán trúng, cô thật sự rất muốn biết, rất rất muốn biết.
Huỳnh Tiến Dương có ý kéo cô đi, Diệp Du Nhiên không có cách nào chỉ có thể đi theo anh ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc.
Chương 593:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Diệp Du Nhiên cảnh giác nhìn Huỳnh Tiến Dương.
Khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Đưa em đi thăm ba em.”
Thấy Diệp Du Nhiên không lên tiếng, Huỳnh Tiến Dương hỏi cô: “Không tin anh?”
Diệp Du Nhiên vẫn không nói chuyện, không nói gì với anh, đúng là cô không tin tưởng anh ta.
Vẻ mặt Huỳnh Tiến Dương có chút thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, anh ta khẽ thở dài nói: “Du Nhiên, chúng ta quen nhau từ nhỏ, trước đây chúng ta rất tốt….sao bây giờ lại biến thành như thế này?”
Trong giọng nói của Huỳnh Tiến Dương mang theo sự mất mát, khiến Diệp Du Nhiên có chút dao động.
Bọn họ đã quen nhau hơn mười năm, hai bên rất thân thiết, ngay cả khi họ quay lưng lại với nhau, cũng không thể xóa sạch tình bạn trước đây của họ.
Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn Huỳnh Tiến Dương, đôi mắt trong veo: “Đây là lần cuối cùng tôi tin anh.”
Vì tình bạn mười năm giữa mình và Huỳnh Tiến Dương cô sẽ tin tưởng Huỳnh Tiến Dương lần cuối.
Huỳnh Tiến Dương nghe thấy vậy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi mấy lần, trong ánh mắt lóe lên một tia đấu tranh, sau đó lại thay thế bằng sự chắc chắn: “Được.”
Hai người ra khỏi nhà hàng, sau đó trực tiếp lên xe.
Đến khi bước vào trong xe, Diệp Du Nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, Huỳnh Tiến Dương nhìn ra Diệp Du Nhiên có chút khó chịu, liền đưa cho cô một chai nước vừa mới mở.
Lúc này Diệp Du Nhiên không ăn cái gì, nhận lấy chai nước, uống hai ngụm.
Cô vặn chặt nắp, sau đó phát hiện ra Huỳnh Tiến Dương đang nhìn cô.
Ánh mắt của anh có chút kỳ lạ.
Diệp Du Nhiên rất nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, nhìn anh hét lên một tiếng: “Dừng xe!”
Ngoài dự đoán của cô, Huỳnh Tiến Dương thật sự dừng xe.
Nhưng ý thức của Diệp Du Nhiên lại từ từ trở nên mơ hồ.
Huỳnh Tiến Dương không ngăn cô giơ tay ra để mở cửa xe, nhưng lúc tay cô vừa chạm đến cửa xe, đã không còn sức lực để kéo cửa xe ra.
Cô quay đầu nhìn Huỳnh Tiến Dương, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng: “Tên….lừa đảo….”
Đồng tử của Huỳnh Tiến Dương co rút lại, bàn tay đang cầm vô lăng dần dần nắm chặt lại, giọng nói bình tĩnh một cách bất thường: “Đừng lãng phí sức lực nữa, ngủ một chút đi.”
“Anh….” Diệp Du Nhiên vẫn còn muốn nói cái gì nữa, cơn buồn ngủ liền ập đến, ý thức dần trở nên mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.
Huỳnh Tiến Dương thấy cô đã “ngủ”, liền đưa tay ra đỡ cô, sau đó cởi áo khoác ra đắp lên người cô xong mới lấy điện thoại ra để gọi điện thoại.
Anh bấm một số điện thoại không được lưu trong danh bạ, điện thoại reo rất lâu mới được kết nối.
Người ở phía bên kia của điện thoại rõ ràng đang sử dụng một công cụ thay đổi giọng nói, giọng nói kỳ lạ mà lộ ra vẻ sợ hãi, không phân biệt được nam nữ.
“Việc kia tiến triển đến đâu rồi?”
Huỳnh Tiến Dương quay đầu liếc nhìn Diệp Du Nhiên đang nhắm chặt mắt khuôn mặt rất bình yên, vẻ mặt phức tạp, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Ngươi chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không khiến Mộ Tấn Dương nghi ngờ?”
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đang cười khẩy: “Đó là đương nhiên, anh chỉ cần nói với tôi, bây giờ có phải anh đã đưa được Diệp Du Nhiên đi.”
Huỳnh Tiến Dương lạnh lùng trả lời một câu: “Nói linh tinh.”
Chương 594:
Người kia bật cười, giọng nói trở nên âm u: “Diệp Du Nhiên lại tin tưởng anh? Cô ta chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi, thật ngu ngốc.”
Nghe thấy lời nói nữa, Huỳnh Tiến Dương cảm thấy trái tim của mình giống như bị cái gì đó đâm vào, vẻ mặt khó chịu “bang” một tiếng sau đó liền cúp máy.
Anh ta quay đầu lại nhìn Diệp Du Nhiên, nhớ đến lời nói trước khi cô ngất đi, đây là lần cuối cùng cô tin anh, trái tim liền dao động.
Nhưng anh ta lại nghĩ đến Mộ Tấn Dương.
Sự thù hận trong lòng đối với Mộ Tấn Dương lại dâng lên, khiến một chút dao động trong lòng anh ta nhanh chóng biến mất.
Mộ Úc Xuyên ngồi bên phía bàn ăn, Mộ Tấn Dương không có biểu cảm gì ngồi bên phải của Mộ Úc Xuyên, người bên cạnh vẫn đang nhiệt tình nói cái gì đó với anh.
Kết thúc cuộc nói chuyện, người ngồi bên cạnh anh cẩn thận hỏi anh: “Anh Mộ, cậu cảm thấy thế nào?”
“Ông vừa nói cái gì?” Mộ Tấn Dương nghiêng đầu, liếc nhìn người kia, khẽ cau mày hỏi anh ta.
Người kia bị ánh mắt sâu thẳm nhìn đến mức cứng đờ, vội vàng phủ nhận: “Không có gì, không có….”
Mộ Tấn Dương thu hồi lại ánh mắt của mình, liếc nhìn đồng hồ trên tay, khẽ cau mày, trong tay cầm một ly rượu, nhấp một ngụm rượu, vẫn không nói gì.
Mộ Úc Xuyên ngồi bên cạnh anh đã thu hết vào mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bởi vì sắc mặt của Mộ Tấn Dương có gì đó không đúng, vẻ mặt của Mộ Úc Xuyên cũng rất khó coi, khiến những người khác ở trên bàn không dám thở.
Vì vậy, bữa ăn đã nhanh chóng kết thúc.
Đợi đến khi mọi người đã đi hết, Mộ Úc Xuyên mới tức giận hét lên: “Cháu có gì bất mãn với ta, bây giờ hãy nói ra đi! Bữa tối hôm nay sắc mặt cháu như vậy là có ý gì! Cháu cho là ta làm những điều này là vì ai!”
Tất cả sự tức giận dồn nén trong khoảng thời gian này, lúc này liền bùng lên.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương bình tĩnh lắng nghe tiếng gầm lên giận dữ của Mộ Úc Xuyên, cho đến khi Mộ Úc Xuyên nói không ra hơi phải dừng lại, Mộ Tấn Dương mới khẽ lên tiếng: “Còn gì muốn nói không?”
Anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
Đã 9h rồi, trước đó anh nói sẽ về sớm, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi…
Nghĩ đến điều này, Mộ Tấn Dương nhíu mày hiện lên sự lo lắng.
“Cháu….”
Mộ Úc Xuyên nói không nên lời.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương thờ ơ: “Ông có thể ở trong nhà Mogwynn để dưỡng lão, lựa chọn một người thừa kế trong số con cháu của mình, ông không cần phải trở lại tìm tôi để làm người thừa kế, đây đều là những suy nghĩ viển vông của ông mà thôi.”
“Mộ Tấn Dương! Sao cháu có thể nói như vậy!” Mộ Úc Xuyên cầm một chiếc cốc ở trên bàn, ném thẳng xuống.
“Bang” một tiếng, chiếc ly vỡ tan tành.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương cũng trở nên khó chịu hơn: “Chuyện đã hứa với ông, tôi sẽ làm được, sau này, chuyện của tôi, ông không cần phải nhúng tay vào! Nhất là Diệp Du Nhiên.”
“Hừ!”
Mộ Úc Xuyên nghe thấy Mộ Tấn Dương nhắc đến Diệp Du Nhiên, lạnh lùng cười một tiếng: “Cháu yên tâm, ta lấy cái phẩm chất cũ này của ta ra để đảm bảo, một chút chính trực này vẫn còn tồn tại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom