• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot NGÔI NHÀ MỒ - Người Khăn Trắng( truyện ma hay) (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6

Anh uống từ từ thôi nhé.



Nó nghe lời nàng, chậm rãi uống từng ngụm nước nhỏ. Quả thật, trong đời ma quỷ của nó, chưa bao giờ nó được tận hưởng một sự chăm sóc dịu dàng, trìu mến nào đến thế. Nàng như một thiên thần hiện hữu trước mắt nó. Nó nhìn nàng không chớp mắt, sợ rằng cái chớp mắt của mình sẽ làm cho nàng tan biến đi. Lần đầu tiên nó nhìn con người với ánh mắt thiện cảm.


Nàng mỉm cười hỏi:


- Anh làm gì mà nhìn tôi không chớp mắt thế? Bộ tôi lạ lắm sao?


Nó chợt nói:


- Tôi muôn biết tên cô?


Nàng lại cười, rồi nói:


- Tôi tên Thiên Thu. Mẹ tôi bảo tôi sinh vào mùa thu nên mẹ lấy mùa thu lá vàng đặt cho tôi. Ai cũng bảo tên tôi nghe buồn lắm. Nhưng tôi thấy vui vì là tên của mẹ đặt cho mà.


Nó lẩm nhẩm tên nàng trong tâm. Thiên Thu! Thiên Thu! Đúng là cái tên nghe buồn buồn, nhưng rất ư là dịu dàng. Dịu dàng như chính con người của nàng vậy.


Nó chợt nghe tiếng gà gáy canh khuya. Nó định nhỏm dậy để ra đi. Nhưng nàng đã ấn nó nằm xuống, đắp ngang người nó một cái mền (chăn).


- Anh cứ nằm nghỉ đi. Thu phải làm việc.


Nàng đổi cách xưng hô, nàng không còn xưng tôi với nó nữa. Nó cảm thấy ấm áp lạ thường, không biết phải vì cái chăn dày hay vì tấm lòng hiền thục của nàng. Nó muốn mở lời cảm ơn nàng lắm, nhưng sao cứ đọng mãi trong cổ họng mà không thành lời. Nó nửa muốn ra đi, nửa muốn ở lại, để được ngắm nhìn nàng. Lần đầu tiên trong cuộc đời ma quỷ, nó cảm nhận được sự ấm áp.


Nó tự nhủ, gà gáy canh ba mình phải ra đi. Mình không thể sống với ánh sáng. Bình minh lên, thế giới không còn là của mình nữa.


Nó nhìn nàng cắm cúi bên chiếc máy may. Tiếng môtơ chạy rào rào. Bàn tay nàng thoăn thoắt làm việc. Mái tóc dài được vấn lên cao gọn gàng, lộ rõ cái cổ trắng ngần. Dáng nàng tần tảo làm việc trong đêm khuya.


Nó đưa mắt quan sát căn nhà nhỏ, với những vật dụng đơn sơ. Nhưng tất cả đều ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ. Dưới bàn tay chăm sóc của nàng, ngôi nhà tràn đầy vẻ ấm áp, bình yên.


Chốc chốc nàng lại đứng lên, vén bức màn nhìn vào giường của mẹ. Nàng kéo thêm mền đắp cho mẹ. Nàng chăm giấc ngủ cho bà. Rồi nàng bước tới cúi nhìn nó. Nó vờ nhắm mắt ngủ mê, nàng nâng cánh tay buông thõng của nó lên, đặt vào trong, kéo cái mền đắp thêm lên tận ngực.


Nàng vừa quay lưng đi, nó mở mắt trông theo nàng. Sống mũi nó chợt cay xè.


Gà gáy canh ba, nó rón rén bước xuống đất. Nhẹ nhàng đến bên nàng. Nó ngắm nhìn gương mặt của nàng thật lâu. Quá mệt mỏi, nàng đã thiếp đi bên bàn may. Nàng không đẹp lắm. Cũng không có nét đặc biệt nào cuốn hút. Nàng chỉ là người con gái bình thường mà thôi. Nhưng sao nó nghe lòng sao xuyến lạ.


Từ lúc bước ra thế giới con ngưới, nó hoàn toàn chỉ thấy những điều điêu ngoa, gian dối. Những lời ngon ngọt bọc lấy những điều xấu xa.


Những đứa con gái đẹp thường sờ nắn cái ví (bóp) của nó trườc. Sau đó là những lời ngon ngọt giăng đầy cạm bẫy.


Chỉ có nàng, có nàng là người đầu tiên, không hề biết nó là ai, không biết trong túi nó có bao nhiêu tiền, nàng vẫn đối xử với nó rất dịu dàng, chân thành, không một chút vụ lợi.


Nó vẫn chưa tin trên đời này có người tốt với nó đến thế. Ghim mối nghi ngờ này vào tâm. Nó quyết định có ngày sẽ hỏi nàng cho ra lẽ.


Nó lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà nàng, không một lời từ biệt.


Nó về tới ngôi nhà mồ thì trời sắp hửng sáng.


Vừa trông thấy nó, con quỷ hai đầu đã gầm gừ:


- Mày bị con người choảng cho một trận rồi phải không?


- Tôi đã bị lộ. Có một thằng hình như đã biết được chút gì đó về tôi.


Con quỷ đưa bàn tay đầy móng nhọn ra, nó quơ trong không khí:


- Tao đã cảnh báo mày từ lâu rồi. Lòng dạ con người hiểm độc lắm, mà mày không nghe. Không đề phòng.


Nó lặng yên nghe những lời chửi rủa thậm tệ của con quỷ hai đầu. Nó cảm thấy ghét con người thấu xương. Con quỷ nói:


- Tao chỉ có hai cái đầu, hai cái miệng. Nếu tao có nhiều hơn, tao sẽ ăn thịt hết tất cả bọn người ngợm kia đi. Tao căm ghét bọn chủng.


Nó gầm lên, lũ chuột sợ hãi cố tìm cách thoát thân. Mỗi lần con quỷ lên cơn giận dữ, nạn nhân đầu tiên của nó là lũ chuột hôi hám. Nó chụp lấy từng con, xé xác ăn ngấu nghiến, bất kể lúc đó đang no hay đói.


Nó giận dữ:


- Từ ngày mai tao sẽ ra khỏi nghĩa địa, ra ngay đường đi, tao sẽ bắt người thế chỗ mày. Mày đã bị lộ rồi, ở yên đó ít lâu. Tao sẽ đem mồi về cho mày. Nghe chưa?


Nó không nói gì cả, vùi đầu vào đống xương người đánh một giấc, không biết có phải vì vết thương đau đớn mà nó thiếp đi lâu như vậy không. Lúc nó thức giấc thì đã là nửa đêm hôm sau.


Nó choàng tỉnh vì tiếng rống lên của ai đó.


Nó ngồi dậy dụi mắt nhìn lờ mờ, thấy trước mặt là một người đàn ông. Con quỷ hai đầu đang cắm phập răng nanh vào cổ họng của người đàn ông. Nó hút máu gã đàn ông đó, mặc cho ông ta giãy giụa kêu la.


Mùi máu tươi làm nó lên cơn. Nó lết tới đợi chờ. Con quỷ hai đầu sau khi hút thỏa thích, cơn ghiền hạ xuống nó nhường chỗ:


- Vô đi! Tao chưa uống hết đâu.


Chỉ chờ có thế nó chồm tới, cắm ngập răng vào cái lỗ trũng sâu hoắm trên cổ người đàn ông.


Tiếng rên của người đàn ông đã tắt ngấm. Cuống họng ông ta đã bị cắn đứt đôi. Máu trong người ông ta đã cạn. Miệng hai con quỷ đỏ lòm.


Sau khi thỏa mãn mùi máu người. Bọn nó tiếp tục ăn cái xác của người đàn ông xấu số.


Chapter 6


Một tuần nay nó không chui lên khỏi hầm mộ. Vết thương hôm nay đã đỡ nhiều rồi. Nó lê bước loanh quanh trong nghĩa địa.


Đêm nay nó chẳng buồn động tay vào những xác chết. Mặc cho con quỷ hai đầu đang bới móc cái mả mới chôn.


Nó ngước mắt nhìn lên trời cao. Lần đầu tiên nó nhìn sao. Nàng cũng nhìn sao. Những ngôi sao kia có gì đẹp chứ? Sao nàng lại mỉm cười với chúng! Có vẻ rất hạnh phúc khi ngắm nhìn sự sáng tỏa lấp lánh từ trên cao.


Nó nhớ lại gương mặt của nàng, nhớ nụ cười rất duyên, nhớ ánh mắt ấm áp và những lời nói dịu dàng. Bất giác nó mỉm cười, lần đầu tiên trong đời nó biết cười.


Chưa có người con gái nào thu hút nó như nàng. Chính cái đẹp dung dị, hiền hòa. Chính trái tim nhân từ của nàng đã cảm hóa nó. Trái tim con quỷ đã biết yêu tự bao giờ.


Nỗi khát khao được nhìn thấy nàng. Được nghe giọng nàng nói đã thôi thúc nó.


Nó đứng lên nói với con quỷ kia:


- Tôi đi vô phố một chút.


Đang cắm cúi dưới cái huyệt sâu. Con quỷ ngẩng hai cái đầu lên gầm gừ:


- Đã khuya lắm rồi, mày vô đó làm gì? Thèm máu tươi hả? Thôi, xài đỡ xác này đi, cũng còn tươi lắm.


Nó không nói gì, bỏ đi. Hôm nay nó rời khỏi nghĩa địa này, không phải vì món máu tươi kia, mà vì một lý do khác.


Nó rời khỏi nghĩa địa, đi theo con đường đã định.


Tới nơi thì gà đã gáy canh hai. Quả như nó đã dự đoán. Nàng vẫn còn ngồi đó. Bên chiếc máy may. Vẫn dáng điệu cặm cụi, chịu thương chịu khó. Nó ẩn mình trong bóng đêm của ngôi nhà bên cạnh. Ngắm nàng qua khung cửa sổ. Ánh điện sáng trắng, đủ làm cho nó thấy rõ gương mặt của nàng.


Nó chợt thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết.


Nó say mê ngắm nàng, không bỏ sót bất kỳ một cử chỉ nào của nàng.


Bàn tay nàng đưa lên vén lọn tóc mai. Chợt có tiếng ho khan của người mẹ, nàng vội vã đứng lên, bước vào vén bức màn. Nó thấy nàng cúi xuống bờ vai gầy gò của người mẹ. Nàng thì thầm điều gì đó với bà. Một lúc sau nàng quay ra, mở cửa bước ra khoảng sân nhỏ bé tí của nhà.


Nó vội vàng lùi sâu hơn vào bóng tối một chút.


Nàng ngửa mặt nhìn sao, nhưng lần này thì nàng không cười nữa. Trong đêm tối, nó thấy rõ đôi mắt nàng long lanh ngấn lệ. Nàng chắp tay lên ngực nguyện cầu, giọng nàng thì thầm trong đêm tối, nhưng nó vẫn nghe được.


Nàng nói:


- Con cầu xin Trời Phật, cầu xin ơn trên hãy ban cho mẹ con sức khỏe, để người được sống mãi bên con. Con cam chịu tổn hại 10 năm tuổi thọ của mình, chỉ đổi lại một năm để mẹ con sống lại trên đời. Bao nhiêu nhọc nhằn, cơ cực con xin gánh chịu. Chỉ cầu mong mẹ được mạnh khỏe, xin cho những cơn đau qua nhanh, đừng hành hạ tấm thân tiều tụy của mẹ già. Con xin khấn lạy trời phật hãy xót thương cho con trẻ. Con không thể mất mẹ.


Nói tới đây thì nàng bật khóc, nàng úp mặt vào lòng bàn tay, cố nén tiếng thổn thức. Sợ làm mẹ thức giấc. Cứ thế nàng đứng thật lâu ngoài trời.


Nó được dịp ngắm nàng thỏa thích. Nhìn thấy nước mắt của nàng, một cảm xúc kỳ lạ dâng ngập trái tim của nó. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình xúc động như bây giờ. Nó là loài quỷ, làm sao có được cảm xúc, vậy mà bây giờ nàng đã thay đổi nó.


Gần bên nàng, nó cảm thấy như mình thành một người khác.


Nó chợt muốn đến bên nàng, muốn chở che cho nàng. Tội nghiệp trông nàng có vẻ lẻ loi, cô độc quá. Nàng phải vất vả làm việc mà không một lời ca thán. Vẫn luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt mẹ già. Lại có một trái tim nhân hậu, yêu thương.


Nàng đã cứu nó mà không hề hỏi lấy nguyên nhân. Cũng chẳng cần biết nó là ai? Tại sao nàng lại cứu nó, nàng có thể bỏ mặc nó kia mà. Thế mà nàng đã không làm vậy. Nàng đã đối xử với nó như đối xử với người thân. Không toan tính, không vụ lợi.


Rồi từ đó từng đêm, từng đêm nó ghé đến, âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn nàng từ xa.


Và rồi một hôm, nó quyết định đến gặp nàng.


Nó bước vào nhà với một giỏ quà trên tay. Nàng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nó. Nàng mỉm cười dịu dàng đón nó như đón một người bạn.


- Anh mới tới chơi, mời anh vào nhà.


Nó lúng túng trước nàng:


- À! ừ tôi ghé thăm Thu.


Nàng cười:


- Thì anh cứ vào nhà đã, sao đứng mãi ngoài cửa thế?


Nó bước vào, đãt giỏ quà lên bàn, hai tay vặn vặn vào nhau. Muốn mở lời, nhưng sao không nói được. Nàng rót nước mời nó, chủ động nói chuyện:


- Anh uống nước đi, thế nào rồi? Vết thương của anh hôm nay đã đỡ chưa?


Nó gật đầu:


- Cám ơn Thu! Đã đỡ nhiều lắm rồi. Thu có khỏe không?


- Cám ơn anh! Thu vẫn bình thường.


- Còn mẹ Thu?


- Mẹ vẫn thế, lúc khỏe, lúc đau.


Có tiếng người mẹ trở mình, rồi giọng bà vọng ra.


- Ai đến nhà mình vậy Thu?


- Dạ thưa mẹ, một người bạn của con ạ.


Nàng nói và mỉm cười với nó. Cử chỉ thân thiện của nàng làm cho nó bớt bối rối.


Nó đẩy giỏ quà về phía nàng.


- Có chút quà, mong Thu nhận cho.


Nàng lắc đầu:


- Thu không nhận đâu! Tại sao Thu lại phải nhận quà của anh chứ?


Nó ngập ngừng:


- Thì cứ như là chút lòng biết ơn của tôi đối với Thu. Nếu đêm đó Thu không ra tay cứu giúp, thì không biết tôi sẽ phải ra sao.


Giọng nàng êm ái như ru:


- Anh à! Sống trên đời này có được là bao. Giúp ai được việc gì cứ giúp. Làm việc thiện mà mong người đền đáp thì còn có ý nghĩa gì nữa.


Nó thắc mắc hỏi nàng:


- Sao hôm đó Thu không biết tôi là ai mà cũng cứu giúp, lại không hề hỏi lý do tại sao tôi bị như vậy?


Nàng cười bằng mắt đáp:


- Lúc đó Thu chỉ biết anh đang là người gặp nạn. Thu chỉ giúp một người lâm vào cảnh khó, cần gì phải biết anh là ai. Còn vì sao anh bị như vậy thì nếu thích anh có thể nói cho Thu nghe. Còn không thì thôi, Thu cũng không mấy tò mò.


Nó ngồi im lặng một lúc, lắng nghe lời nàng nói. Từng lời từng lời thắm đượm tình nhân ái.


Nó rụt rè nói:


- Hôm đó tôi ra đi mà không từ biệt Thu. Thu cô giận không?


Nàng cười lắc đầu:


- Không! Thu không giận anh đâu. Chắc có lẽ hôm đó Thu đã ngủ quên, anh không nỡ đánh thức Thu dậy. À! Mà sao anh không đợi trời sáng hẵn đi.


Nó bối rối trước câu hỏi của nàng. Làm sao nó đợi trời sáng cho được. Nó đâu thể tồn tại dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng làm sao nói rõ cho nàng biết được. Dù cho nàng có tấm lòng nhân ái đến đâu, cũng không thể nào chấp nhận làm bạn với loài ma quỷ như nó được.


Nghĩ vậy nó bèn nói dối. Nói dối để được làm bạn với nàng thì có gì xấu kia chứ.


- À! Tôi phải về để kịp giờ đi làm.


Nàng kêu lên:


- Trời! Anh bị thương như vậy mà cũng đi làm. Sao anh không nghỉ một ngày.


- Tôi sợ bị đuổi việc. - Nó lại nói dối trơn tru.


Nàng cảm thông:


- Cũng phải! Thời buổi bây giờ kiếm được việc khó khăn lắm. Mấy ông bà chủ nào thông cảm cho công nhân đâu.


Nó hỏi thăm:


- Trước kia Thu làm ở đâu?


- Lúc trước Thu đi may ở xí nghiệp, nhưng làm ở đó tăng ca nhiều, không có thời gian chăm sóc cho mẹ. Gần đây Thu đã xin nghỉ việc, về nhà nhận hàng chợ may. Tranh thủ thời gian lo cho mẹ.


Bỗng dưng sao nó quan tâm đến cuộc sống của nàng đến thế? Chưa bao giờ nó nói chuyện cởi mở với một người nào, như nói với nàng.


- Thu nhập có đủ chi phí trong gia đình không?


Nàng nhấp một ngụm nước rồi cười:


- Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Biết thế nào là đủ, biết thế nào là thiếu hả anh.


Nó buột miệng khen:


- Thu thật là một người con gái kiên cường.


- Sao anh lại nói vậy! Thu cũng chỉ là một người con gái bình thường thôi. Hoàn cảnh bắt buộc mình phải như thế. Nhà chỉ có một mẹ, một con. Thu không lo thì ai lo.


- Thế còn ba Thu đâu? - Nó hỏi.


Nàng chợt cúi đầu khi nghe câu hỏi của nó. Phải một lúc sau, nàng mới nói nên lời.


- Ba Thu bỏ đi, khi Thu chỉ là một cái bào thai nhỏ. Rồi Thu lớn lên trong sự tảo tần của mẹ. Chưa một lần được biết mặt cha.


Nó hối hận vì đã làm cho nàng buồn:


- Xin lỗi! Tôi đã vô ý.


Nàng gượng cười:


- Có gì đâu... Thu đã quen rồi.


Nó chợt nghĩ, nếu như nàng chấp nhận sự giúp đỡ của nó, chắc cuộc sống của nàng sẽ khá hơn. Nó có nhiều của cải, nhiều lắm. Nào là vàng bạc, nữ trang của người chết chôn theo. Nó thu về để đầy cả một góc hầm mộ. Nhưng biết nói sao để nàng nhận sự giúp đỡ của nó chứ. Nàng là người con gái đầy tự trọng, không dễ gì cầu xin sự ban bố của kẻ khác.


Nàng hỏi nó, phá tan bầu không khí im lặng:


- Thế còn ba mẹ anh làm gì?


Nó ngây người ra một lúc mới nói được:


- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ đã lớn lên trong sự cô độc. Thu còn có một người mẹ, còn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom