• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA GIÚP PHU QUÂN LÊN NGÔI HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN VI END

[Ngoại truyện về Tề Tấn]

23.

Lần đầu tiên Tề Tấn gặp Hạ Như ý là khi đang đi tuần tra ở Tây Bắc.

Khi đó, hắn cùng đoàn người của mình phải di chuyển một quãng đường dài, khi đến được nơi dừng chân thì cả người mệt mỏi gần như kiệt sức.

Hắn đang muốn sắp xếp lại một chút rồi nghỉ ngơi thì nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên một trận ầm ĩ.

Hắn ngước mắt nhìn thì thấy một nữ tử áo đỏ ở trên thao trường đang cưỡi ngựa thật nhanh rồi giương cung bắn vào bia mục tiêu, bách phát bách trúng dẫn tới một trận reo hò ầm ĩ.

Nữ tử có thân hình khỏe khoắn, nụ cười sảng khoái còn rực rỡ hơn cả Hoàng hôn ở Mạc Bắc, càng nhìn càng cảm thấy lóa mắt.

Có những người chỉ cần một ánh mắt khiến cả đời sẽ khó quên.

Khi gặp lại Hạ Như Ý là lúc nàng cùng phụ thân hồi kinh báo cáo công việc, khi đó Tề Chiêu Đế muốn đem nữ nhi của Hạ gia gả cho Tề Hành.

Tề Hành là Thái tử đương triều, là đối tượng mà rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ.

Mà Tề Tấn chỉ là hậu nhân của tội thần, mẫu hậu của hắn thậm chí còn không được ai nhắc đến.

Trong lòng Tề Tấn nôn nóng không nhịn được nhưng lúc đó hắn thực sự không thể cạnh tranh được với Tề Hành.

Tề Tấn vốn dĩ đã hết hy vọng nhưng sự việc lại chuyển biến bất ngờ, Hạ Như Ý được tứ hôn cho hắn.

Mọi người đều nói Hạ Như Ý đối với Thái tử là tình cảm sâu đậm, còn gả cho Tề Tấn chỉ là bất đắc dĩ.

Nhưng Tề Tấn biết, nàng thông minh như vậy, đây chính là kết quả mà Hạ Như Ý mong muốn.

Vì vậy, vào đêm tân hôn, Hạ Như Ý muốn thử hắn, nên hắn đã nói sự thật cho nàng biết.

Hắn không cần phải giấu giếm Hạ Như Ý bất cứ điều gì.

Sau khi thành thân, Tề Tấn và Hạ Như Ý đã trải qua đủ mọi chuyện.

Nàng có dũng có mưu, cực kỳ thông minh lại trọng tình trọng nghĩa.

Càng hiểu rõ về nàng, Tề Tấn lại càng hãm sâu khó mà thoát ra được.

Nhưng Hạ Như Ý lại nói, tâm nàng đang ở tứ phương. Hiện giờ nàng vẫn ở kinh thành, tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này chỉ vì Hạ gia quân mà thôi.

Đa tình nhưng nhận lại là sự vô tình. Từ đầu đến cuối chỉ có Tề Tấn đơn phương mà thôi.

Tề Tấn đã nghĩa tới việc từ bỏ. Nhưng sau cuộc đi săn ở Tương Sơn, Hạ Như Ý càng xa cách hắn hơn, còn hắn lại không muốn quấy rầy nàng.

Sau này, Tề Hành dấy binh phản loạn, Tề Tấn đem quân chống lại đồng thời lúc đó hắn không có tin tức của Hạ Như Ý.

Tề Tấn tra xét toàn bộ quá trình, chỉ có manh mối duy nhất là Hạ Như Ý bị Tề Hành giết chết ở ngoại thành.

Khi đó, Tề Tấn gần như tuyệt vọng, hắn đem tất cả sự tức giận cùng không cam lòng trút hết lên chiến trường.

Kinh thành nội chiến trong nhiều ngày, Tề Tấn đã giết vô số kẻ địch. Mỗi ngày trở về là toàn thân đầy máu, không thể phân biệt được là máu của chính mình hay là của người khác nữa.

Hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày của hắn đều căng như dây đàn bởi vì dường như chỉ cần thả lỏng một chút thôi là hắn sẽ gục ngã.

Nhưng Hạ Như Ý đã trở lại.

Khi Tề Tấn nhìn thấy Hạ Như Ý trên chiến trường, hắn cứ nghĩ đó là ảo giác.

Hắn ra sức mở một đường máu, đi đến chỗ Hạ Như Ý và ôm nàng vào lòng.

“Ta rất nhớ nàng” Hắn chỉ nói một câu nhưng trong lòng lại tràn ngập muôn ngàn cảm xúc.

Sau khi Tề Hành chết, đại cục đã định.

Tề Chiêu Đế triệu Hạ Như Ý vào cung điện, cố tình che giấu Tề Tấn nhưng Tề Tấn vẫn phát hiện ra.

Rồi sau đó, Tề Chiêu Đế đã đặc xá cho Hạ gia quân, đồng thời xét xử lại vụ án oan của Mộ gia, lúc đó Tề Tấn đã hiểu đây đều do Hạ Như Ý cùng Tề Chiêu Đế đàm phán.

Hạ Như Ý phải rời đi, hắn không thể giữ được nàng. Hắn vừa mới đăng cơ, kinh thành lại vừa trải qua nội chiến, chiến sự ở Nam Cương mới vừa lắng xuống, thế lực của Tề Chiêu Đế trong triều đình vẫn còn đó, hắn không thể phản kháng được.

Huống chi Hạ Như Ý mà hắn yêu lại giống như chim nhạn trời Tây Bắc, vốn dĩ nên được sống tự do trong thiên hạ rộng lớn này.

Hắn cam tâm tình nguyện để nàng đi, cũng chỉ có thể để nàng đi thôi.

Từ đây, hắn bảo vệ giang sơn một phần vì trách nhiệm, một phần vì Hạ Như Ý. Bởi vì núi sống rộng lớn này có nàng tồn tại.

24.

Vào năm thứ ba dưới triều đại của Tề Nhân đế, vùng Tây Bắc nổi dậy.

Tề Tấn ngự giá thân chinh, hành quân đến vùng nội Tây Bắc, địa thế của Đại Tề bất lợi, quân đội hai bên giằng co mấy ngày, tướng sĩ Đại Tề thương vong nặng nề.
Tề Tấn cùng Thạch Khảm thảo luận trong doanh trướng về kế hoạch rút lui khỏi kẻ địch nhưng vẫn không tìm ra cách thức ổn thỏa.

Đang rơi vào bế tắc thì binh lính tới bẩm báo: “Bên ngoài doanh trại có mưu sĩ, tự xưng có cách có thể phá được cục diện bế tắc này, muốn vào tham kiến Bệ hạ.”

Khi hành quân đánh giặc, thường xuyên có người tự xưng là mưu sĩ muốn hiến kế nhưng thường đều là sát thủ do kẻ địch phái đến, Hắn không thèm quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Người tới là ai?”

Binh lính bị hỏi có vẻ hơi do dự, đứt quãng nói: “Người đó nói, nếu Bệ hạ có hỏi thì nói: “Vết thương do kiếm trực ngực Bệ hạ là do nàng làm.”

Tề Tấn nghe vậy liền sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

“Để nàng vào.” Tề Tấn nói xong sau đó nhìn về phía các tướng lĩnh trong doanh trướng “Chư vị cứ lui xuống trước đi, binh linh bên ngoài trướng của trâm cũng lui xuống luôn đi.”

Thạch Khảm vẻ mặt kinh ngạc, người này tự nhận đã hại Bệ Hạ, bây giờ lại đến đây hiến kế, nhất định là thích khách làm sao hắn có thể lui xuống được.?

Thạch Khảm nói: "Bệ hạ, thần sẽ cùng người tiếp kiến, nhưng thần thực sự muốn xem xem người đến là ai, có tâm tư gì."

Tề Tấn lạnh lùng nhìn Thạch Khảm, giọng điệu chân thành đáng tin "Trẫm sẽ tự mình đối phó."

Thạch Khảm không còn cách nào khác đành phải dẫn mọi người lui ra.

Mưu sĩ đi theo binh lính đi đến doanh trướng của Tề Tấn.

Người nọ mặc thường phục, đeo mặt nạ cùng với một thanh kiếm treo bên hông. Vừa tiến vào doanh trướng đã nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai canh giữ, chỉ có một mình Tề Tấn ở bên trong.

Mưu sĩ không do dự, rút kiếm lao về phía Tề Tấn.

Tề Tấn dường như đã có chuẩn bị, thấy vậy cũng không hề kinh ngạc, hắn bình tĩnh rút kiếm ra, chỉ sau ba chiêu đã có thể đánh rơi được kiếm của mưu sĩ.

Mưu sĩ bị đánh bại, lúc này mới nói: "Kiếm pháp của Bệ hạ thật cao siêu, tại hạ hổ thẹn không bằng."

Tề Tấn trên mặt mang theo nụ cười, kéo người này vào trong ngực, “Nếu như ngươi muốn, ta tình nguyện bại dưới tay ngươi.”

Hạ Như Ý tháo mặt nạ xuống, nói: “Nếu chúng ta cố ý nhượng bộ, không dùng vũ lực sẽ không thắng được.”

Hạ gia quân từng trấn giữ ở Tây Bắc đã nhiều năm, Hạ Như Ý biết rõ địa hình Tây Bắc như lòng bàn tay.

Lần này Hạ Như Ý đến đây vì nhìn thấy binh lính Đại Tề rơi vào cảnh khó khăn nên đến trợ giúp.

Có Hạ Như Ý, Tề quân lập tức đảo ngược tình thế, thế như chẻ tre, chỉ trong vòng mười ngày, phản quân Tây Bắc liền xin đầu hàng.

Chiến sự kết thúc, Tề Tấn khởi hành hồi kinh.

Hắn không biết Hạ Như Ý có muốn đi theo hay không, nhưng hắn cũng hỏi chỉ dặn người chuẩn bị thêm hành trang cho Hạ Như Ý.

Lần này Hạ Như Ý không rời đi mà theo Tề Tấn vào kinh.

Tề Tấn trị vì được ba năm, nhưng hậu cung lại không một bóng người.

Lần chinh chiến này, Tề Tấn mang theo một nữ nhân cùng về, các đại thần còn vui mừng hơn cả việc chính mình thành thân, tất cả đều thúc giục Tề Tấn sắc phong.

Hạ Như Ý không muốn được sắc phong, nhưng nàng cũng không rời đi mà ở lại trong cung điện với Tề Tấn.

Một đêm nọ, Tề Tấn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, phát hiện Hạ Như Ý không ở bên cạnh, nên hắn vội vàng đứng dậy tìm kiếm, may mắn thay tìm được nàng ở thư phòng.

Tề Tấn đem Hạ Như Ý ôm chặt trong ngực, hỏi nàng tại sao lại trở về.

Hạ Như Ý vốn tưởng rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh, không còn bận tâm lo lắng gì nữa. Nhưng ở ngoài du ngoạn ba năm, nàng vẫn luôn vô thức nhớ đến Tề Tấn.

Trải qua hai đời mài giũa, nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu một lần nữa nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể che giấu được cảm xúc thật của mình.

Hạ Như Ý nhìn vào mắt Tề Tấn, chỉ trả lời: "Ta rất nhớ chàng."

Năm đó, Tề Tấn cũng đã từng nói những lời này với Hạ Như Ý trên phố Chính Dương.

Tề Tấn ở địa vị cao, trách nhiệm của hắn là bảo vệ giang sơn nhưng điều cả đời này hắn mong muốn chính là người ở trước mặt đây, nhưng cuối cùng hắn cũng đã đạt được ước nguyện.

Vào năm thứ tư dưới triều đại của Tề Nhân đế, Hạ Như Ý hạ sinh một hoàng tử tên là Thịnh.

Hoàng tử chưa được một tháng tuổi, Tề Tấn đã hạ chiếu chỉ lập Tề Thịnh làm Thái tử.

Tiểu Thái tử tư chất hơn người, ba tuổi đã có thể đọc thơ, năm tuổi có thể làm văn, bảy tuổi có thể cưỡi ngựa bắn tên, mười tuổi liền bắt đầu xử lý quốc sự.

Tề Tấn đã tìm khắp cả nước những giáo viên giỏi nhất dốc lòng bồi dưỡng Thái tử.

Vào năm thứ mười sáu dưới triều đại của Tề Nhân Đế, Tề Tấn tuyên bố thoái vị, Thái tử Tề Thịnh kế thừa ngai vàng.

Từ đó trở đi, Tề Tấn và Hạ Như Ý không còn quan tâm đến việc triều chính nữa mà biến mất khỏi giang hồ, ngao du tứ phương.

Tội nghiệp Tề Thịnh bé nhỏ, từ nhỏ đã được sủng ái, mãi đến khi lên ngôi hoàng đế mới hiểu được. Phụ hoàng hắn dốc lòng bồi dưỡng hắn trở thành Đế vương chỉ vì muốn sớm được thoái vị cùng mẫu thân hắn sống tự do hạnh phúc.

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom