• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần nhà tôi Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 426-430

CHƯƠNG 426: VẬY TÔI ĐI, CÔ DƯƠNG LÀM SAO VỀ?
Phương Tinh Nghị nhìn người phụ nữ trước mặt, khóc đến đỏ cả mắt, cực kỳ tủi thân, giống như ai bắt nạt cô.
Hai người đứng trước cửa giằng co mười mấy giây.
Cuối cùng Phương Tinh Nghị che dù đi xuống lầu, lấy ra xấp tiền đưa cho trợ lý Tư, bất đắc dĩ nói: "Lái xe ra ngoài xem một chút, ở đâu có bán bánh bao đậu hủ, mua một xửng về."
"A?" Trợ lý Tư đứng đơ ở đó, kinh ngạc nhìn ông chủ nhà mình: "Mua, mua bánh bao?"
Người đàn ông xụ mặt: "Lời tôi nói khó nghe vậy sao?"
Trợ lý Tư liếc một cái Dương Yến đang đứng ở cửa, thấy cô rụt rụt vai, ngay lập tức đoán được cái gì: "Giám đốc Phương, anh mở cửa đưa mèo cho cô Dương, trên đường tôi đưa cô Dương về, nhìn thấy chỗ nào có bán bánh bao thì ghé vào, như vậy sẽ tiện hơn. Ngày mưa thế này, lại trễ rồi, tôi thật sự không biết chỗ nào có bán bánh bao đậu hủ."
"Cậu không biết đi tìm?"
"Như vậy rất phiền phức, đợi tôi mua về, bánh bao có lẽ cũng nguội rồi."
"..."
"Giám đốc Phương, anh mau đi mở cửa, tôi ở đây đợi."
Phương Tinh Nghị âm trầm nhìn trợ lý Tư một cái, nhét xấp tiền vào tay anh ta: "Đi mua bánh bao đậu hủ, không mua được thì cậu chuẩn bị thu dọn hành lý đi New York một năm."
Khí thế, rất dọa người.
"Tôi đi đây!" Da đầu trợ lý Tư tê rần, cầm tiền thoăn thoắt lái xe đi mua bánh bao.
Ai, chức trợ lý này thật không dễ làm!
Sau khi thấy trợ lý Tư lái xe rời đi, Phương Tinh Nghị mới quay lại.
Thấy người phụ nữ còn đang thút tha thút thít, giống mình mình bắt nạt cô rất hung dữ thì bất giác đau đầu.
Anh bất đắc dĩ nói: "Đã kêu trợ lý Tư lái xe đi mua rồi, đừng khóc nữa, chỉ một xửng bánh báo đậu hủ thôi mà."
Quen biết người phụ nữa này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô tủi thân như vậy, khóc dữ như vậy.
Khóc ăn được quýt khóc, không ăn được bánh bao đậu hủ cũng khóc, nước mắt không tốn tiền sao?
Nghe nói, Dương Yến mở đôi mắt đỏ hồng nhìn anh, trong lòng càng tủi thân hơn: "Anh có ý gì, anh nói em lý sự cùn? Không phải em muốn mình kén ăn như vậy, anh dựa vào cái gì nói em như vậy!"
"Anh không nói vậy."
"Anh chính là muốn nói vậy! Biểu cảm này của anh với lời nói đó, chính là đang nói em lý sự cùn." Dương Yến khóc càng dữ dội: "Mấy trái quýt mà thôi, sao anh không mua cho em?"
"Anh không biết em cho người gọi điện đến vườn trái cây." Phương Tinh Nghị ôn hòa giải thích cho cô, tiện tay lấy thẻ ra vào quẹt lên cửa: "Vào trước đã, bên ngoài lạnh."
Dương Yến chất vấn: "Vậy sao anh lại cho trợ lý của em vào blacklist?"
"..."
Phương Tinh Nghị sống đến già như vậy, mỗi lần khốn đốn nhất, đều là do người phụ nữ này ép, đơn giản không có cách nào với cô.
Anh đẩy cửa, ánh mắt yếu ớt vẫn nhìn trên người Dương Yến: "Nếu em còn không vào, anh sẽ mặc kệ em, anh còn phải gọi điện kêu người ta không cần mang quýt tới, kêu trợ lý Tư không cần mua bánh bao đậu hủ, trực tiếp quay về."
Dương Yến thành công bị lời của anh dọa sợ, buồn bực không nói xoay người vào nhà.
Trong mắt Phương Tinh Nghị lóe lên ý cười bất đắc dĩ, trong lòng nói nếu biết có hiệu quả, thì anh đã sớm dùng chiêu này.
Lúc đổi giày ở tiền sảnh, ánh mắt Dương Yến như rada nhìn khắp nơi, trong đầu đã hiện lên giày cao gót, dép lê của phụ nữ, vân vân, trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Anh có từng dẫn người phụ nữ khác đến không?
Tuy nhiên nhìn một vòng, Dương Yến thậm chí kéo tủ giày ra xem, cũng không nhìn thấy giày của phụ nữ, chỉ có một đôi dép cho khách, dép nữ màu xanh nhạt số 37.
Thấy đôi dép lê này là đôi trước đây mình mang, trong lòng Dương Yến nhẹ nhõm.
Cô thay đôi dép đó, vừa đến phòng khách, đã nhìn thấy một cục trăng trắng chạy về phía mình, sau đó giống như đụng trúng cô, ngã lên dép cô.
Dương Yến định thần, cúi đầu nhìn, mới phát hiện là một con mèo Ragdoll lông mềm mại, lúc cọ vào dép thì quay người dùng đôi mắt màu lam nhìn cô, thục nữ kêu meo một tiếng.
"Trời à, mới mấy tháng, cưng lớn nhanh quá rồi đi?" Dương Yến quỳ xuống sờ Ragdoll, nhớ tới lúc mình đi nó vẫn còn nho nhỏ, chỉ thoáng chốc đã lớn không ngờ.
Nhìn thấy mẻo Ragdoll đáng yêu mềm mại như vậy, Dương Yến không nhìn được ôm vào lòng vuốt ve, nựng nịu.
Còn chưa nựng được vài cái, một con chó chăn cừu Đức cao lớn uy thế đã xông tới trước mặt Dương Yến, không sủa, chỉ nhìn cô hưng phẫn vẫy đuôi, còn dùng đầu cọ cọ chân cô.
"Hi, lâu rồi không gặp." Dương Yến cũng sờ sờ đầu chó chăn cừu, trêu ghẹo: "Mấy tháng thôi, thân hình hung mãnh của cưng cũng sắp đuổi kịp chó cha rồi."
Đúng lúc thấy Phương Tinh Nghị đi tới, nghe thấy Dương Yến nói vậy, anh cong môi: "Hai tuần có thể ăn hết một túi 2kg thức ăn cho chó, còn có các loại đồ hộp dinh dưỡng, con người ăn mấy thứ đó cũng lớn nhanh."
Sau khi chó chăn cừu nhìn thấy Phương Tinh Nghị, hưng phấn sủa gâu gâu, vừa chạy vừa nhảy quanh anh.
Sắc mặt Phương Tinh Nghị khẽ thay đổi.
Dù ở cùng mấy tháng, nuôi lớn chó chăn cừu, nhưng anh vẫn không thích ứng loại vật nuôi này đến quá gần mình.
Anh phất phất tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn chó chăn cừu một cái.
Dương Yến nhìn thấy chó chăn cừu tiu nghỉu cụp đuôi xuống, lùi về sau mấy bước, thì cạn lời: "Dù gì cũng là chó anh nuôi, anh đừng làm bộ dạng như đối với nhân viên công ty để đối với nó có được không? Anh xem nó sợ anh rồi."
Cô ôm mèo Ragdoll ngồi xuống sofa, nói với chó chăn cừu: "Chiêu Tài tới đây, chị thương em!"
Chó chăn cừu giống như nghe hiểu lời cô nói, lắc đuôi chạy về phía Dương Yến.
Dương Yến nhặt một quả bóng trên thảm, dùng sức ném về phía hồ bơi ngoài trời, chó chăn cừu lập tức đuổi theo, gặm được quả cầu thì chạy về đưa cho Dương Yến, Dương Yến lại ném đi.
Phương Tinh Nghị đến tủ lạnh lấy soda, quay lại thì thấy Dương Yến và chó chăn cừu chơi tới đến là vui vẻ, mà mèo Ragdoll trắng lại nhu thuận nằm trên chân cô, tất cả có vẻ tốt đẹp như vậy.
Anh đứng đó không đi về phía trước, uống một ngụm soda, ánh mắt nhìn về phía Dương Yến.
Nhìn động tác biên độ lớn của người phụ nữ, tóc sau tai rũ xuống, dán lên gò má hồng của cô, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, nghe tiếng cười nhàn nhạt của cô, hình bóng cô trong lòng anh lại càng rõ ràng.
Anh thậm chí đang nghĩ, nếu có con, cô cũng sẽ ôn nhu như vậy chơi cùng chúng.
Lúc những đứa bé tranh cãi vì giành đồ chơi, cô sẽ tới trừng anh, kêu anh đừng đứng đó nhìn, nhanh chóng tới giúp đỡ.
Nghĩ tới những chuyện xa xôi đó, lồng ngực người đàn ông lại nóng lên.
Anh đột nhiên hiểu ra, ban đầu kiên trì như vậy muốn tìm được thân thế của mình là vì anh thiếu tình yêu thương.
Mà phần tình yêu này, bây giờ cũng có thể dùng để yêu thương người khác, dùng đứa nhỏ đến đến bù đáp.
Phương Tinh Nghị chìm trong suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy Dương Yến kêu một tiếng, thấy cô sờ mèo Ragdoll trên chân, tức giận nói: "Đứa nhỏ xấu xa này đừng đá, nếu không sẽ bị giận đó!"
Con mèo Ragdoll này không phải rất ngoan sao? Sống cùng anh lâu như vậy cũng chưa từng đá anh.
Sợ mèo Ragdoll cào trúng Dương Yến, Phương Tinh Nghị buông ly nước xuống, đi nhanh tới, ôm mèo Ragdoll khỏi chân cô: "Em rời đi quá lâu, có lẽ nó sợ lạ, bị em ôm có chút căng thẳng nên mới đá em."
Dương Yến sững sờ một chút, sau đó gò má đỏ lên.
Mèo Ragdoll ở trên chân cô động cũng không động, là tụi bảo bảo đá cô, không biết có phải đói đến mức làm loạn không, không nghĩ tới anh hiểu lầm cho rằng mèo Ragdoll bắt nạt cô.
"Em đói rồi, có đồ ăn vặt không?" Ngữ khí Dương Yến tự nhiên chuyển dời đề tài.
"Anh đi tìm xem."
Phương Tinh Nghị rất ít khi ăn ở nhà, định kỳ sẽ có người làm đến nhà dọn dẹp, chó mèo, còn có đồ dùng sinh hoạt đều là trợ lý Tư giúp anh xử lý, thật sự không biết có đồ ăn vặt không.
CHƯƠNG 427: CÓ AI BIẾT LÀM BÁNH BAO KHÔNG, DẠY GIÁM ĐỐC PHƯƠNG MỘT CHÚT
Sau khi người đàn ông vào phòng bếp kiểu mở, kéo tủ đựng đồ, nhìn thấy bên trong bày đầy các loại đồ ăn vặt, có chút kinh ngạc.
Thật sự có.
Trợ lý Tư mua nhiều đồ ăn vặt như vậy để ở đây làm gì?
Phương Tinh Nghị xem hạn sử dụng trên từng túi đồ ăn vặt, chọn những cái có vẻ ngon mang đến cho Dương Yến.
"Ăn hết tự mình đến lấy trong tủ."
"Cảm ơn." Dương Yến thực sự đói, cũng không khách sáo, mở một gói khoai tây chiên ăn, còn tiện tay lấy remote trên bàn trà, mở TV LCD, lười biếng nằm trên sofa.
Mèo Ragdoll nhảy lên sofa, nhu thuận nằm bên chân cô, chó chăn cừu nắm sấp trên thảm vẫy vẫy đuôi.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười.
Người phụ nữ này, thật sự xem chỗ này thành nhà mình rồi?
Sợ mở miệng nói sai, lại làm cho Dương Yến khóc, Phương Tinh Nghị thức thời ngồi một bên xử lý sự việc.
Vừa giải quyết vài phần bưu kiện, trợ lý Tư đội mưa đi mua bánh bao đã quay lại rồi.
Phương Tinh Nghị thấy trợ lý Tư xách vào túi đồ đi vào, đặt xuống công việc trong tay, đi giúp anh ta: " Kêu anh mua bánh bao, anh còn mua cái gì vậy, xách một đống túi?"
"Giám đốc Phương, tiệm bánh bao đều đóng cửa rồi, không mua được." Trợ lý Tư vừa đổi giày vừa nói: "May sao siêu thị còn chưa đóng, tôi đi mua bột mì, đậu hủ, tôi đến làm cho hai người!"
Ánh mắt Phương Tinh Nghị sững lại: "Cậu biết làm?"
"Biết a, bánh bao nhân gì tôi cũng biết làm, đảm bảo cô Dương ăn sẽ khen không dứt miệng!"
"..."
Thấy Phương Tinh Nghị đứng đó không cử động, trợ lý Tư lại nói: "Giám đốc Phương, anh đừng cản đường tôi, bột lên men cần thời gian, đợi cô Dương ăn bánh bao xong tôi còn phải nhanh chóng đưa cô ấy quay về, cơn mưa này ngày càng to, không biết khi nào sẽ ngừng."
"Vậy cậu đi về đi." Phương Tinh Nghị cưỡng chế đoạt túi trong tay anh ta: "Sáng sớm mai cậu còn phải đáp máy bay đi Yến Kinh, lát nữa quay về nghỉ ngơi thật tốt."
Trợ lý Tư sững sờ: "Vậy, vậy tôi đi rồi, cô Dương làm sao về?"
"Tôi đưa cô ấy về."
"Không không, giám đốc Phương là tôi đưa về, đây là việc tôi nên làm." Nói rồi muốn vào nhà: "Tôi còn mua vài cân thịt ba chỉ, cô Dương có ăn bánh bao thịt không a, tôi cũng làm cho cô ấy một ít."
Phương Tinh Nghị vẫn đứng yên đó, ánh mắt âm trầm nguy hiểm: "Trợ lý Tư, nếu cậu cảm thấy Yến Kinh tốt thì ở đó thêm một tháng đi, trợ lý Đàm có thể thay thế vị trí của cậu."
Giọng nói âm trầm dọa người làm trợ lý Tư giật mình, cuối cùng nghe ra được mùi không bình thường.
Trợ lý Tư lưu loát đi thay giày da, lưu loát mở cửa.
Không tới ba giây đã biến mất.
Dương Yến cũng nghe thấy động tĩnh, chạy tới chỗ Phương Tinh Nghị, trợn to mắt hỏi: "Bánh bao đậu hủ mua về rồi sao?
Cô thấy trong túi Phương Tinh Nghị xách hình như không có bánh bao, sững sờ một chút.
"Bánh bao đậu hủ đâu?"
Phương Tinh Nghị chần chờ một lát, giọng nói bất đắc dĩ: "Không có, tiệm bánh bao đều đóng cửa rồi."
Dương Yến lập tức cảm thấy tủi thân, khi nói chuyện nước mắt rơi không ngừng: "Tại sao đóng cửa?"
Phương Tinh Nghị vạch đen đầy đầu.
Gặp quỷ rồi, tiệm bánh bao của người ta tại sao đóng cửa anh sẽ biết sao!
Dương Yến khóc tới không thể ngừng: "Quýt của anh không bán cho em thì thôi, bánh bao đậu hủ cũng không cho em ăn, anh một người đàn ông, sao lại bắt nạt em..."
"Không phải anh không cho em ăn, tiệm bánh bao nhà người ta đóng cửa." Thấy cô khóc ngày càng dữ, Phương Tinh Nghị cũng có chút tay chân luống cuống: "Đừng khóc nữa, anh đi làm cho em."
Dương Yến ngừng tiếng khóc, nhìn anh một cái: "Muốn nhân đậu hủ, cay mặn, không được cho đường."
Phương Tinh Nghị bật cười: "Được, anh nhớ rồi."
Cô lúc này mới không tình nguyện quay về phòng khách, làm ổ trên sofa xem tivi.
Phương Tinh Nghị vào phòng bếp, đặt hết túi lên kệ bếp, nhìn chúng nó, biểu cảm gian nan.
Quản lý công ty, kiếm tiền thì anh là cao thủ, nhưng làm cơm thật sự khó, đặc biệt là làm bánh bao.
Anh ngay cả nên xuống tay từ chỗ nào cũng không biết.
Nghĩ tới người phụ nữ nếu không được ăn bánh bao đậu hủ lại khóc không ngừng, anh liền đau đầu, lên mạng tra sách dạy, mỗi sách một kiểu, xem xong anh càng đau đầu.
Nghĩ nghĩ, Phương Tinh Nghị mang tai nghe bluetooth, liên hệ với người của hội sở Lục Văn Thù.
Sau khi tiếp tân nhận điện thoại, liền gấp gáp chạy tới đến nhà bếp, gấp gáp gọi to: "Giám đốc Phương gọi điện thoại tới, hỏi có ai biết làm bánh bao không, nhanh nhanh, có ai biết làm bánh bao không?"
Giờ này, nhà bếp không có người, chỉ còn hai phụ bếp.
Nghe xong, một phụ bếp buồn bực nói: "Giám đốc Phương muốn ăn bánh bao? Nhưng hội sở chúng ta trước nay không làm bánh bao!"
"Giám đốc Phương người ta hỏi là làm bánh bao thế nào!" Tiếp tân trừng anh ta, ánh mắt nhìn bốn phía: "Đầu bếp chính không phải là món nào cũng biết sao, anh ta đâu?"
"Đi vệ sinh rồi."
"Đến nhà vệ sinh kéo anh ta về, giám đốc Phương đang đợi đâu!"
Đầu bếp vừa rửa xong tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vế nhà bếp.
Tiếp tân nhanh chóng đi đến hỏi: "Đầu bếp, có biết gói bánh bao không?"
"Biết, nhưng đồ ăn đều dọn rồi." Đầu bếp còn cho rằng khách của phòng bao nào muốn ăn bánh bao, liền nói: "Nhưng mà, bột mì cũng hết rồi, tôi cũng không thể làm được."
"Không sao không sao, biết gói là được."
Tiếp tân truyền đạt lại cho Phương Tinh Nghị, đợi Phương Tinh Nghị gọi video call, lập tức đưa điện thoại cho đầu bếp: "Giám đốc Phương, đây là bếp chính của chúng tôi, biết gói bánh bao, anh có gì thì hỏi anh ta."
Lúc nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trong video, bếp chính sợ đến nói lắp: "Giám… giám đốc Phương, anh muốn ăn bánh bao à? Anh muốn ăn nhân gì, tôi bây giờ đi kêu người mua đồ về gói cho anh."
Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi muốn ăn, haiz... tôi muốn gói bánh bao đậu hủ, nguyên liệu trong nhà đều có, anh dạy tôi làm thế nào là được."
Người đàn ông muốn nói lại thôi, nhưng bếp chính lại hiểu, chợt vui vẻ.
Buổi tối anh ta từng làm thức ăn cho Dương Yến ăn, biết mối quan hệ của hai người họ, cũng biết Dương Yến có thai.
Nhất định là cô Dương có thai làm loạn muốn ăn bánh bao đậu hủ rồi.
Bếp chính gật gật đầu: "Tôi biết. Giám đốc Phương, anh lấy bột mì trước, bột lên men cũng lấy ra, tôi dạy anh nhào bột trước."
"Được."
Sợ người phụ nữ ở phòng khách lén nghe thấy mình làm bánh bao còn cần tìm người giúp đỡ, Phương Tinh Nghị cố gắng hạ thấp giọng, đặt điện thoại xuống giá để dao, làm theo từng bước bếp chính nói.
Đợi nhào xong bột đặt ở một bên lên men, bếp chính bắt đầu dạy anh làm nhân, gia vị thêm bao nhiêu: "Cô Dương gần đây khẩu vị tốt, giám đốc Phương có thể chỉnh nhân cay một chút."
Động tác của Phương Tinh Nghị chợt ngừng, rất nhanh nhẹ giọng ừ một tiếng.
Bếp chính nhìn khuôn mặt trong video, người đàn ông bận nửa ngày đầu đầy mồ hôi, trên tay đều là bột, lại không chút nào không kiên nhẫn, không nhịn được cảm khái: "Người kinh doanh bận như vậy còn biết cưng chiều người khác như giám đốc Phương, thật sự không nhiều."
"Nếu cô Dương ăn được bánh bao giám đốc Phương tự tay làm, nhất định rất vui!"
"Đúng rồi, giám đốc Phương, bên hội sở còn một số tổ yến thượng hạng, anh ngày nào đến lấy cho cô Dương nấu uống, đảm bảo đứa bé cô Dương sinh sẽ trắng trắng mềm mềm!"
Nghe đầu bếp miệng không để yên lải nhải, Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ cười cười, lại không cảm thấy phiền.
Dương Yến xem tivi một chút cũng hơi chán.
Cô thấy Phương Tinh Nghị bận rộn ở phòng bếp kiểu mở, thì đứng dậy khỏi sofa, lặng lẽ đi tới, âm thầm nhìn người đàn ông tay toàn bột, giống như đang cán da bánh bao, chút khó chịu trong lòng cũng không còn nữa.
CHƯƠNG 428: ANH LÀ ANH PHƯƠNG TỐT NHẤT THẾ GIỚI
Cô cũng không biết thế nào, khoảng thời gian này tâm trạng lên xuống rất mạnh, khẩu vị cũng kỳ lạ, rất muốn ăn bánh bao đậu hủ, không ăn được thì cảm thấy tủi thân.
Không nghĩ tới Phương Tinh Nghị sẽ vì không mua được bánh bao đậu hủ mà tự mình làm cho cô.
Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông ở phòng bếp lâu như vậy, bóng lưng rộng lớn, cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn, làm người ta dựa dẫm.
Bước chân Dương Yến nhẹ nhàng đi tới, tay cách lưng người đàn ông ngày càng gần.
Chỉ chút nữa thôi, cô có thể ôm anh.
Ngay lúc này, vai Phương Tinh Nghị cử động, không kịp phòng bị quay người lại.
Dọa Dương Yến nhanh chóng rụt tay lại, sững sờ đứng đó, đụng trúng ánh mắt dò xét của anh.
"Không xem tivi nữa?" Phương Tinh Nghị thấy cô đến phòng bếp, hơi kinh ngạc, cơ thể hơi nghiêng về phía bên phải, giống như sợ cô nhìn thấy điện thoại bên cạnh giá để dao.
Dương Yến tùy tiện bịa đặt: "Em sợ anh nhầm đường với muối nên tới giám sát anh một chút."
"..."
"Anh gói thế nào rồi?" Dương Yến nhìn sau lưng anh, nhìn thấy trên thớt có đặt mấy cái bánh bao lớn, hình dạng thảm đến không nỡ nhìn, có cái nhân còn không hoàn toàn gói vào trong.
Phương Tinh Nghị nhìn theo ánh mắt cô, sắc mặt có chút không tự nhiên: "Viền hoa không dễ nắn, lát nữa anh gói lại lần nữa."
Dương Yến lắc lắc đầu, mím môi cười: "Rất đẹp, nhất định cũng rất ngon."
Người đàn ông này lần đầu tiên gói bánh bao, có thể gói được như vậy đã không tệ rồi.
Cô không chút nào keo kiệt lời khen ngợi của mình: "Em nói thật, đây là lần đầu tiên anh làm, ở tình huống không ai dạy mà còn biết làm bột, làm nhân, rất giỏi rồi!"
Phương Tinh Nghị đồng ý gật đầu: "Ừ, xem ra anh cũng rất có thiên phú ở phương diện nấu nướng."
Đầu bếp không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng giật giật.
Giám đốc Phương, anh đừng chém gió, đợi ngày nào đó cô Dương kêu anh làm mãn hán toàn tịch, anh sẽ biết mình sai rồi!
Dương Yến muốn ở phòng bếp một lát, thưởng thức bộ dạng làm việc của anh.
Không khéo chuông cửa vang lên.
Phương Tinh Nghị nói: "Có lẽ là giao quýt tới, em đi mở cửa."
"Mưa to, anh kêu người ta mang quýt tới đây, không phải giày vò người ta sao!" Miệng Dương Yến thì oán hận như vậy, nhưng vì hành động của anh mà trong lòng ấm áp, chậm rãi đi ra cửa.
"Nhân viên giao hàng thấy người mở cửa là phụ nữa, nhất thời sững sờ: "Ai? Đây là nơi ở của giám đốc Phương sao?"
"Đúng, anh ấy đang bận trong bếp." Dương Yến thấy trước cửa đặt hai giỏ đầy quýt tươi, ngửi thấy mùi thì thèm, chọn một quả gấp đến không kịp chờ đợi lột vỏ: "Phiền anh giúp tôi mang vào."
"A, được."
Nhân viên giao hàng mang hai giỏ quýt đặt xuống góc, nhìn lén Dương Yến, thấy cô thích ăn quýt như vậy, bừng tỉnh, thì ra không phải giám đốc Phương muốn ăn, mà là cô Phương muốn ăn!
Lúc đi, nhân viên giao hàng nói với Dương Yến: "Cô Phương, vậy tôi đi trước, nếu cô còn muốn ăn gì, thì kêu giám đốc Phương gọi điện cho vườn trái cây là được, tôi sẽ giao tới cho cô."
Dương Yến còn chưa kịp phản ứng, nhân viên giao hàng đã trùm áo mưa, lao vào trong mưa rồi.
Cô Phương.
Trước đây cô bị Phương Tinh Nghị lừa, đính hôn với anh, thường bị trợ lý Tư gọi là cô Phương, nhưng không có cảm giác gì, bây giờ nghe thấy cách xưng hô này, lại cảm thấy thuận tai ngoài ý muốn.
Sắc mặt Dương Yến đỏ lên, nhìn người đàn ông trong nhà bếp một cái, bên miệng là nụ cười không giấu được.
Ở đây ngoại trừ dép của cô, không có giày và vật dụng của bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Có lẽ anh không kết giao bạn gái mới, tờ báo đó cũng là truyền thông bất lương đưa tin thất thiệt.
Dương Yến rất thích loại quýt này, ăn không ngừng.
Cũng không biết ăn bao nhiêu quả, Phương Tinh Nghị cuối cùng đã ra khỏi phòng bếp, trong tay bưng dĩa bánh bao nóng hổi.
Đợi người đàn ông đặt dĩa lên bàn, Dương Yến gấp không kịp đợi muốn đi lấy bánh bao, tay bị nóng nên rụt lại, đưa lên sờ vào tai.
"Ngốc, vừa ra khỏi lò, đương nhiên nóng." Phương Tinh Nghị bị động tác nhỏ này của cô làm cho cười.
Dương Yến trừng anh một cái: "Anh mới ngốc!"
Phương Tinh Nghị cũng không so đo với cô, cầm một cái bánh bao thổi thổi, sau khi cầm không còn nóng nữa mới đưa cho cô.
Dương Yến không khách khí nhận, cắn một miếng to.
Đậu hủ bên trong vẫn còn rất nóng, nhân hơi cay rất ngon, khẩu vị tốt ngoài ý muốn.
"Rất ngon!" Dương Yến cắn bánh bao, nhồm nhoàm nói.
Lúc ăn cô còn nghĩ người đàn ông này lần đầu tiên xuống bếp, không ngon cô cũng sẽ ăn hết, không nghĩ tới ngon như vậy.
Cô ăn hết một cái rồi lại một cái, giống như đồ tham ăn.
Phương Tinh Nghị yên tĩnh ngồi một bên nhìn cô ăn, thấy khóe miếng cô dính dầu, lấy khăn giấy lau giúp cô: "Ăn chậm một chút, không đủ thì anh lại đi gói."
Động tác của anh nhẹ nhàng, lời nói ấm áp, Dương Yến nhất thời quên cả ăn, ngây ngốc nhìn anh.
Người đàn ông thế này, làm sao không làm người ta động tâm?
Dương Yến nhớ tới mấy tiếng trước nghe được mấy người đàn ông trong phòng bao ở hội sở tám chuyện, lại nghĩ tới người đàn ông trước mặt này trông đẹp mắt, gia sản ngàn tỷ, làm bánh bao đậu hủ còn ngon như vậy.
Nghĩ tới sau này anh cũng sẽ ấm áp như vậy với người phụ nữ khác, làm bánh bao ngon như vậy cho người phụ nữ đó, hốc mắt Dương Yến nóng lên, cắn bánh bao tủi thân khóc.
Phương Tinh Nghị thấy cô khóc liền hoảng, nhanh chóng đi đến hỏi: "Sao lại khóc nữa? Bánh bao không ngon sao?"
"Ngon."
"Vậy em đừng khóc có được không?" Phương Tinh Nghị trong lòng thả lỏng, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh mất cả ngay để lau nước mắt cho em rồi, em nói ở đâu mà em có nhiều nước mắt như vậy?"
Dương Yến ngẩng đầu nhìn anh, thút thít hỏi: "Anh có ở từng thành phố đều nuôi một tình nhân không, lúc đi gặp họ còn phải chú ý không thể đeo sai nhẫn?"
Biểu cảm Phương Tinh Nghị cứng đờ.
"Anh có phải chỉ thích sinh viên hai mươi tuổi, lúc hoa nở đẹp nhất?"
"..."
"Anh có yêu một người sẽ chán, tới ngày phiền rồi sẽ dùng hết cách thoát khỏi cô ấy không?"
"..."
Phương Tinh Nghị đầy đầu vạch đen, khóe miệng cong nhẹ nói: "Trong đầu em nghĩ gì vậy?"
Dương Yến truy hỏi: "Vậy anh có như vậy không?"
"Sẽ không, cũng sẽ không lãng phí thời gian đó. Anh rất bận, không muốn mỗi thành phố lại nuôi một tình nhân, còn phải tìm thời gian đi tìm họ, chú ý không thể đeo sai nhẫn, cũng không có hứng thú với sinh viên hai mươi tuổi."
Dừng một lát, anh lại nói: "Yêu một người sẽ không ngán, càng sẽ không tìm cách thoát khỏi cô ấy. Nếu người đó cảm thấy anh ta yêu ngán rồi, vậy nhất định là chưa từng thật lòng yêu cô ấy."
Nghe vậy, Dương Yến thoải mái.
Thì là đàn ông trên thế giới này không giống nhau, có người làm như vậy, có người sẽ không.
Anh là anh Phương tốt nhất trên đời.
"Vậy tờ báo đó là chuyện gì?" Dương Yến có chút căng thẳng hỏi người đàn ông.
Trong lòng cô luôn không bỏ xuống được chính là bộ dáng họ thân mật không chút khoảng cách trên báo ngày hôm đó, còn có cuộc điện thoại Triệu Dịch Hân nhận ở phòng giám đốc ngày hôm đó.
Cô nghĩ Phương Tinh Nghị hẳn là yêu cô ấy, nếu không sẽ không cưng chiều cô ấy, dung túng cô ấy như vậy, giữa có vẫn còn khả năng.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Yến nhìn anh: "Anh... thích Triệu Dịch Hân?"
Chỉ cần Phương Tinh Nghị giải thích, cô sẽ tin, cô có thể theo đuổi anh lần nữa, còn muốn nói với anh chuyện của bảo bảo.
Bảo bảo sao có thể thiếu ba ba ở bên cạnh?
Ngoài dự liệu của cô, Phương Tinh Nghị không trả lời lập tức, chỉ nhẹ nhíu mày, làm cô căng thẳng bất an.
Rất lâu sau, đôi môi mỏng của người đàn ông cử động, giọng âm trầm mạnh mẽ: "Dương Yến, anh không phải hai mươi tuổi, không có sự kích động và u mê thời thiếu niên, anh rất rõ ràng mình nên làm gì."
CHƯƠNG 429: ANH LÀ NGƯỜI, CŨNG SẼ CÓ TƯ TÂM
Biểu cảm của Dương Yến cứng đờ trên mặt, trong lòng lập tức chìm xuống đáy cốc.
Hàm ý trong lời nói của anh, cô hiểu rất rõ.
Anh không phủ nhận, tấm hình trên tờ báo đó không phải là lời thất thiệt của truyền thông, anh và Triệu Dịch Hân có quan hệ.
Thì ra chỉ là cô nghĩ sự việc quá tốt đẹp, thực ra người đàn ông sớm đã có thể buông xuống.
Thấy cô cúi đầu, ảm đạm không có ánh sáng, Phương Tinh Nghị có chút đau lòng, lại không nói gì, chỉ hỏi: "Ăn no rồi chứ?"
"Ừ."
Phương Tinh Nghị thấy bên ngoài mưa vẫn rất lớn, động lòng trắc ẩn: "Tôi nay mưa sẽ không ngừng, mưa to lái xe không dễ, em ngủ phòng khách đi, anh đi xử lý một số chuyện."
Dương Yến ừ một tiếng: "Cảm ơn giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị nghe thấy, ánh mắt trầm xuống.
Anh vừa lên lầu vào thư phòng, thì điện thoại đã reo, lấy ra nhìn, là Thiệu Tu Dung gọi tới.
"Giám đốc Phương, hạng mục hợp tác đó không phải đã nói lợi nhuận chia năm năm sao?" Điện thoại vừa thông, Thiệu Tư Dung đã nói: "Sao anh lại kêu người ta thức cả đêm để sửa thành bảy ba?"
Phương Tinh Nghị tùy tiện nói: "Tôi đầu tư nhiều nhất, người cũng là người của tôi, bảy ba hợp lý nhất."
"Tôi... mẹ nó!" Thiệu Tư Dung luôn nho nhã cũng không nhìn được chửi bậy, dừng một chút nói: "Tôi đi hội sở gặp cô Dương, dẫn cô Dương đến phòng bao, là muốn rèn luyện cô ấy, trong lòng anh tức giận, cũng nên trả thù ông Cố, anh âm thầm chỉnh tôi trên hạng mục, lòng dạ cũng quá xấu xa rồi."
"Ở cùng một đám đàn ông, cô ấy chỉ nghe những lời bậy bạ." Phương Tinh Nghị cười nhạo: "Tôi thấy anh cũng đang kêu người bắt nạt cô ấy."
"Hai người chia tay rồi, anh còn không bán quýt cho người ta, bây giờ chơi trò "thay người đẹp báo thù" cái gì?"
"Cho dù chia tay, người của tôi cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt." Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Hạng mục bảy ba, thích thì làm, không thì rút đầu tư!"
Anh cúp điện thoại, trong lòng phiền muộn.
Anh cũng không biết tại sao chia tay rồi mà anh còn nhớ Dương Yến.
Nhìn thấy cô bị bắt nạt, bất giác bảo vệ cô, nhìn cô không ăn được bánh bao đậu hủ tủi thân khóc thì lén lút gọi điện thoại cho đầu bếp ở hội sở để học gói bánh bao.
Lúc nãy khi Dương Yến hỏi chuyện trên báo, anh rất muốn giải thích với cô, nhưng nhớ tới video đó, cảm thấy không cần thiết giải thích.
Người phụ nữ này, trước nay chỉ để ý người khác, không suy nghĩ tới cảm giác của anh, hết lần này tới lần khác dẫm lên tình cảm của anh.
Anh là người, cũng sẽ có tư tâm.
Phương Tinh Nghị thu lại tâm trạng phiền muộn, mở máy tính làm việc.
Khoảng thời gian này anh rất bận, không có thời gian bay ra nước ngoài, đều họp video với mấy công ty con ở nước ngoài, thành phố khác biệt mười mấy tiếng như New York, họp video cũng rất phiền phức.
Sau khi anh đóng máy tính, nghe thấy tiếng mưa nhỏ ngoài cửa sổ, thì ra đã là một giờ sáng rồi.
Phương Tinh Nghị quay về phòng ngủ súc miệng, thay đồ ngủ.
Nhớ tới bộ dáng ủ rũ ban tối của người phụ nữ, thần xui quỷ khiến anh lại mở cửa phòng khách.
Đi vào, thấy Dương Yến đang ngủ say trên giường, mèo Ragdoll trắng tuyết đang nằm sấp trên chăn giống như thủ hộ.
Mèo Ragdoll ngẩng đầu, thấy Phương Tinh Nghị lại gần giường, thục nữ kêu meo một tiếng.
Phương Tinh Nghị biết con mèo này không gọi to, rất thục nữ, lúc tức giận thì nhiều nhất là sẽ vươn móng vuốt cào chó chăn cừu đầy mặt toàn vết cào và máu, thuận thế ngồi xuống bên giường.
Anh thấy mái tóc đen nhánh của người phụ nữ xõa trên gối, khuôn mặt điềm tĩnh, cằm có thịt hơn trước đây.
Lòng bàn tay khô nóng của Phương Tinh Nghị lướt qua gò má cô, sờ cái cằm đầy đặn của cô, âm thầm nghĩ: Xem ra vẫn là nước ngoài khí hậu tốt, cô vừa về vài ngày đã mập rồi.
Dương Yến đang trong giấc ngủ đột nhiên nhíu mày thì thào: "Đừng đá mẹ, ngoan, ngủ."
Phương Tinh Nghị bất giác nhìn mèo Ragdoll.
Mèo Ragdoll nhu thuận nằm sấp trên chăn, mở đôi mắt màu làm, vô tội nhìn anh.
Anh đối diện ánh mắt với mèo, nhớ tới video mèo ngủ làm ở trên mặt chủ nhân, xem chút làm chủ nhân ngạt thở, hai tay bóp cái gáy đầy thịt của nó, xách nó đi ra.
Mèo Ragdoll thục nữ kêu meo một tiếng, quơ cào bốn móng vuốt.
Phương Tinh Nghị lòng dạ sắt đá: "Ngủ ở ổ mèo, còn lên lầu, tao sẽ vứt mày ra ngoài!"
--
Buổi tối Dương Yến ngủ bị mấy bảo bảo trong bụng đá mười mấy lần.
Đá tới mức cô cảm thấy giống như nằm mơ đang dạy mấy nhóc đá bóng, mấy đứa nhóc vẫn đá lên người cô, làm cô rất đau.
Tỉnh lại, tinh thần Dương Yến có chút ủ rũ.
Cô vén quần áo nhìn bụng nhô lên, sụp đổ nghĩ, bảo bảo nhà người ta sao lại ngoan như vậy, mấy bảo bảo nhà cô lại muốn đá hư bụng cô.
Thế nào, ba tên nhóc đánh nhau ở bên trong sao?
Dương Yến sáng sớm tâm trạng rất buồn bực, súc miệng xuống lầu, thấy Phương Tinh Nghị ngồi bên bàn cơm, vừa ăn sáng, vừa nói chuyện qua bluetooth.
Cô nặng nè đi tới, có chút thô lỗ kéo ghế, ngồi xuống.
Phương Tinh Nghị liếc thấy Dương Yến tới, tắt nói chuyện, ngước mắt nhìn cô không nói chuyện, giống như bị người ta làm phiền mộng đẹp, đi nhà bếp bưng bữa sáng tới cho cô.
Dương Yến nhìn cháo ở trước mặt, tức giận nói: "Không ăn, đói chết thì thôi!"
"..."
Phương Tinh Nghị thật sự đau đầu.
Rõ ràng hai người đã chia tay rồi, ở nhà anh, anh còn phải nhìn sắc mặt cô, đối đãi cô như đối đãi tổ tông.
Anh kiên nhẫn hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"
Giọng người đàn ông ấm áp, làm Dương Yến cảm thấy mình làm quá rồi, không nói chuyện, cúi đầu húp cháo.
Phương Tinh Nghị xoay người đi phòng bếp.
Khoảng mười phút sau, người đàn ông đem bát mì thịt nóng hỏi đặt bên tay cô, phía trên có trứng hồng đào: "Anh chỉ biết làm mì này, em ăn đi."
Dương Yến bị hơi nóng trong bát làm mờ mắt, luyến tiếc sự ấm áp của anh, lại nghĩ, nếu không thích cô, tại sao còn đối tốt với cô như vậy, mọi chuyện đều chiều cô?
Sau này anh cũng sẽ đối với Triệu Dịch Hân như vậy sao, sẽ làm mì cho cô ấy ăn sao?
Phương Tinh Nghị không biết người phụ nữ nhìn mì, trong lòng đã nghĩ đến một đống chuyện, anh vội đến công ty xử lý việc, ăn xong thì lấy áo khoác tây trang trên móc.
"Anh đã gọi điện cho trợ lý Tư, anh ta lát nữa sẽ tới, sẽ đưa em về chung cư." Người đàn ông giơ tay mặc áo khoác tây trang, dáng người thẳng tắp, chỉ riêng bóng lưng cũng làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Lúc đi, Phương Tinh Nghị nhìn mèo Ragdoll bên chân cô: "Nhớ đem mèo đi."
Dương Yến mím môi: "Tiền phí tính với trợ lý Tư sao?"
"Không cần."
Nói xong, anh đã đẩy cửa đi ra, nhanh tới mức Dương Yến còn không kịp nhìn bóng lưng anh một cái.
Dương Yến cầm đũa, chậm rãi ăn mì người đàn ông làm.
Thịt chiên có chút lâu, có chút mặn, cô lại cảm thấy bát mì này rất ngon.
Ăn xong mì, dạ dày nóng hừng hực, Dương Yến cũng từ từ tỉnh táo lại, biết rõ mình nên làm gì.
Lời nói của Phương Tinh Nghị tối qua rất rõ ràng, tin tức trên báo cũng là thật, họ không có khả năng rồi, cô cũng không cần lại lừa mình dối người, cảm thấy trong lòng anh vẫn còn có mình.
Anh sẽ có bạn gái mới, cuộc sống mới, cô cũng nên cách anh xa một chút.
Dương Yến nhẹ nhàng đỡ bụng, bất đắc dĩ cười cười: "Vốn dĩ còn nghĩ nói cho anh biết sự tồn tại của các con, bây giờ xem ra, mẹ vẫn nên kiếm tiền nuôi các con."
"Cô Dương, cô đang thì thầm cái gì?"
Dương Yến ngẩng đầu, thấy trợ lý Tư tới, đang thay giày ở sảnh, giống như không nghe rõ, tò mò hỏi mình.
Cô tùy tiện nói: "Không có gì, nói giám đốc Phương của các người làm mì có chút mặn."
"Cái gì?!"
Trợ lý Tư nhanh chóng đi tới, nhìn phòng bếp hỗn loạn, lại nhìn bát canh trước mặt Dương Yến, kinh ngạc: "Kinh khủng, mặt trời mọc ở phía tây sao, giám đốc Phương mà lại xuống bếp!"
CHƯƠNG 430: TẶNG TỬ QUAN ÂM
Nói xong, anh ta lại cảm thấy không đúng, đi nhìn Dương Yến, ánh mắt nhiều chuyện: "Cô Dương, tối qua cô ngủ ở đây sao"
"Ừ."
"Wa..." Trợ lý Tư hít ngụm khí lạnh, cuối cùng hiểu rõ tại sao tối qua giám đốc Phương lại có bộ dạng không vui nhìn anh, thì ra anh xém chút đã phá hư chuyện tốt của giám đốc Phương!
Trợ lý Tư chạy tới, nhiều chuyện hỏi: "Vậy cô và giám đốc Phương, quay lại rồi?"
Anh ta ở cùng Phương Tinh Nghị nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu Phương Tinh Nghị một chút, nếu không phải trong lòng còn có Dương Yến, lần trước tuyệt đối sẽ không chạy tới nước Y giúp cô, tối qua còn giữ cô lại qua đêm ở đây.
Giám đốc Phương ngoại trừ Dương Yến, còn có đôi chó mèo đó, thì ngay cả trợ lý anh đây cũng chưa từng ở lại qua đêm ở đây.
Nhớ tới năm trước anh làm việc ở đây tới sáng, muốn nằm trên sofa ngủ, còn bị đuổi đi.
Ai, anh sống còn không bằng hai con thú cưng!
"Chúng tôi chia tay, sẽ không quay lại." Dương Yến nhàn nhạt nói.
Lời nói tối qua của người đàn ông, cô còn nhớ, sẽ làm rõ quan hệ với anh, không ôm mơ mộng gì nữa.
Trợ lý Tư sững sờ: "Vậy, chuyện tối qua cô Dương ở qua đêm..."
"Là giám đốc Phương tốt bụng, sợ trời mưa lớn đi lại không dễ, mới giữ tôi lại đây."
Trợ lý Tư càng sững sờ.
Đối với anh tối qua bị giám đốc Phương đuổi đi mà nói, lời này của Dương Yến không thể làm anh phục!
Dương Yến không để ý trợ lý Tư ngây ra như phỗng, đem bát đũa tới phòng bếp. Cô biết người dọn dẹp sẽ tới, nên không động tay, chỉ đem bát cho vào bồn nước.
Lúc cô ra ngoài, liếc nhìn hai giỏ quýt trong góc, ánh mắt u ám.
Một lúc sau, Dương Yến nói với trợ lý Tư: "Anh chuyển hai giỏ quýt này lên xe, tôi thu dọn một chút rồi đi."
Thấy trợ lý Tư còn không cử động, Dương Yến lại gọi một tiếng: "Trợ lý Tư?"
"A?" Trợ lý Tư hồi thần: "Chuyền cái gì?"
Dương Yến chỉ chỉ trong góc, anh nhìn theo, nhìn thấy hai giỏ quýt, một câu "ghê vậy" xem chút nói ra miệng.
Đây không phải là giám đốc Phương tối qua kêu người đem tới đi?
Thấy giám đốc Phương đối xử tốt với cô Dương như vậy, còn giữ người ta lại qua đêm, còn tự mình làm bữa sáng cho cô ấy ăn, nhưng sao nhìn sắc mặt cô Dương lại lạnh nhạt như vậy?
Trong lòng trợ lý Tư có một đống tò mò, nhưng anh ta biết sẽ không hỏi được gì từ miệng Dương Yến, xắn tay áo, lưu loát chuyển hai giỏ quýt lên xe.
Dương Yến đi đến ổ mèo mở ra, tìm được hộp mèo hình vuông.
Lúc cô muốn đặt mèo Ragdoll vào thì phát hiện không thấy tung tích mèo Ragdoll, chó chăn cừu cũng không biết đã đi đâu.
"Chiêu Tài?" Dương Yến gọi hai tiếng.
"Meo..."
Dương Yến mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thục nữ của mèo Ragdoll, phát hiện tiếng kêu phát ra từ sau tủ.
Đi qua nhìn tủ một cái, mèo Ragdoll mập mạp kẹt bên trong không thể động đậy.
"Em chui vào đó làm gì?" Dương Yến bất đắc dĩ.
Còn may là tủ được định chế toàn bằng gỗ, dùng để đựng đồ linh tinh, cô rất nhanh đã dời được.
Mèo Ragdoll không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài, còn lắc lắc đuôi.
Dương Yến vừa muốn dời tủ lại thì phát hiện trong khe có một cái túi màu đỏ.
Dương Yến giơ tay kéo ra, sờ thấy đồ cứng cứng, bị che bởi lớp vải đỏ. Sau khi cởi ra, cô phát hiện là một bức tượng Quan Âm bạch ngọc, dung mạo từ bi, được vô số đứa bé vây quanh.
Đây...
Tống Tử Quan Âm?
Dương Yến còn buồn bực đồ vật này sao lại đặt trong góc tủ, lại đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó khi quay về với Phương Tinh Nghị, mơ hồ nghe thấy anh hỏi ông Phương sau tủ cất cái gì, sau khi ông Phương ra đi, cô cũng muốn xem thử, lại bị Phương Tinh Nghị ngăn cản.
Thì ra ông Phó cất giữ cái này.
Dương Yến cúi đầu nhìn bụng, không nhịn được cười: "Không nghĩ tới thật sự linh nghiệm."
Đáng tiếc cô và Phương Tinh Nghị chia tay rồi, chuyện đứa bé, cũng không tiện nói cho ông Phương biết.
"Cô Dương, cô thu dọn xong chưa?" Giọng trợ lý Tư cách Dương Yến ngày càng gần, giống như đã vào nhà.
Dương Yến vốn muốn bao Tống Tử Quan Âm lại rồi đặt về trong góc, do dư vài giây, nhanh chóng cất Tống Tử Quan Âm vào thùng mèo, thuận tiện nhét luôn mèo Ragdoll vào.
Vừa nghĩ tới sau này Triệu Dịch Hân sẽ đến đây, sẽ có thai, trong lòng cô liền buồn bực.
Trợ lý Tư đã đi vào.
"Cô Dương, còn có cái gì cần cầm sao?"
Dương Yến lắc lắc đầu: "Ở đây không có đồ của toi, tôi đem mèo đi là được, nhưng tôi không nhìn thấy chó chăn cừu, gọi nó cũng không thấy đáp, không biết chạy đi đâu rồi."
Cô vừa nói xong đã nhìn thấy chó chăn cừu từ trên lầu chạy xuống, trong miệng cắn một tấm vải, lắc mạnh đuôi về phía cô.
Dương Yến mới đầu giật nảy mình, còn cho rằng Triệu Dịch Hân đã từng tới đây, làm rơi đồ, sau đó nhìn cẩn thận, hình như là khăn lụa xanh đen cô hay mang.
Dương Yến cầm khăn lụa trong miệng chó chăn cừu, ánh mắt phức tạp.
Chó chăn cừu dùng sức vẫy đuôi, cọ bên chân cô.
Trợ lý Tư cười nói: "Chó chăn cừu này giống ba nó, rất thông mình, thấy đồ cô Dương làm rơi, còn đặc biệt giúp cô nhặt về."
"Đúng vậy." Dương Yến nhét khăn lụa vào túi, sờ sờ đầu chó chăn cừu: "Chị đi đây."
Chó chăn cừu vẫn cọ chân cô, vẫy đuôi.
"Được rồi, đừng vẫy đuôi nữa." Trợ lý Tư phất tay với chó chăn cừu, dẫn Dương Yến đi.
--
Trợ lý Tư đưa Dương Yến tới chung cư, còn giúp cô chuyển hai giỏ quýt lên.
Sau đó, cầm một phần văn kiện đưa cho cô: "Lúc tôi đến, giám đốc Phương kêu tôi đưa cái này cho cô."
Dương Yến nhận văn kiện, mở ra, thấy là hợp đồng hợp tác của Phương thị và Hòa Tụng, giá cả Phó thị muốn, thấp hơn trong ngành hai lần, còn không cần chia hoa hồng.
Cô mím chặt môi, không biết nói gì mới tốt.
Người đàn ông này muốn làm rõ quan hệ với cô, nhưng lại quan tâm cô trong mọi chuyện, sợ cô bị bắt nạt.
"Thay tôi cảm ơn giám đốc Phương." Người của Phó thị xác thực là tốt nhất trong ngành, Dương Yến cũng không già mồm, tiếp nhận: "Anh biết Lục Văn Thù ở đâu không, giúp tôi tra một chút."
Tối qua cô vốn muốn hỏi Phương Tinh Nghị, nhưng hai người náo loạn không vui, cô cũng không hỏi nữa.
Trợ lý Tư nói: "Giám đốc Lục ở công ty a, thời gian này Lục thị cũng rất bận, lát nữa tôi phải đến Lục thị, nếu cô Dương tìm giám đốc Lục gấp, thì đi cùng tôi đi!"
Dương Yến cạn lời: "Nếu sớm biết, tôi gửi Messenger cho anh thì sẽ không dong dài như vậy, trực tiếp kêu anh lúc đến Lục thị thì dẫn tôi theo là được rồi."
"A, cô Dương gửi Messenger cho tôi lúc nào?"
"Tối qua a." Dương Yến nói, còn đưa ghi chép Messenger cho anh ta xem: "Có phải anh bận tới hồ đồ rồi không?"
Trợ lý Tư vừa nhìn avatar, thì trong lòng nói: "Facebook này sớm đã bị giám đốc Phương lấy rồi!"
Lại còn phải giả bộ nói: "À à đúng, hôm qua tôi có quá nhiều việc, nhất thời không nhớ ra, cô Dương chúng ta mau đi đi, nếu không đợi giám đốc Lục ra ngoài bàn công việc thì sẽ không dễ tìm."
"..."
Có trợ lý Tư ở đây, sau khi tới Lục thị, Dương Yến đi cùng anh ta thuận lới lên phòng giám đốc.
"Giám đốc Lục, đây là đồ giám đốc Phương kêu tôi giao cho anh." Sau khi vào phòng giám đốc, trợ lý Tư lấy văn kiện đem tới để trên bàn: "Cô Dương cũng tới, có chuyện tìm anh."
Dương Yến thấy Lục Văn Thù ờ sau bàn ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía mình, không lười biếng tiêu sái như trước đây, cả người đều âm trầm.
Trong lòng cô chấn động.
Đây là Lục Văn Thù trước đây mà cô biết sao?
Lục Văn Thù giống như không bằng lòng nhìn thấy Dương Yến, không kiên nhẫn hỏi: "Cô có chuyện gì?"
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom