• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần nhà tôi Full dịch (2 Viewers)

  • Chương 416-420

CHƯƠNG 416: THAY CÁC BÉ YÊU CHỊU OAN.
Đám nhân viên cấp cao dường như đang muốn thị uy với một người mới vào như Dương Yến, bọn họ không hề chăm sóc cô, lúc báo cáo thì cố ý nói rất nhanh, thậm chí khi nói tới những từ chuyên ngành, họ cũng dùng những từ giản lược nhất để thay thế.
Dương Yến vừa lướt nhanh xem các văn kiện trên bàn, vừa nghe các bộ phận báo cáo, trên mặt cô không hề có chút cảm xúc bất mãn nào cả.
Cô vắt chéo chân ổn định ngồi một chỗ, trông khí phách vô cùng.
Sau khi đám quản lý cấp cao báo cáo xong, Dương Yến cũng đã xem xong đống văn kiện.
Cô quét mắt lên bàn mình, hai chồng văn kiện dày thật dày mà cô cũng có thể xem xong được, đáy lòng Dương Yến thầm khen ngợi mình lợi hại thật a, theo Phương Tinh Nghị lâu như vậy rồi, ngay cả thói quen làm được nhiều chuyện một lúc của anh ta cũng học được.
Trong đầu cô đột nhiên cuộn trào lên hình ảnh trưởng thành và vững vàng của anh, trái tim Dương Yến bất giác lại cảm thấy chua xót.
Có cái gì hay ho để nhớ tới chứ.
Tên đàn ông đó đã có bạn gái mới rồi, làm gì còn nhớ đến cô chứ!
Thấy Dương Yến mãi vẫn chưa lên tiếng nói chuyện, trợ lý đứng bên cạnh liền cẩn thận gọi cô: “Tổng giám đốc Dương, cô có gì cần nói không?”
“Có.” Dương Yến hít một hơi thật sâu, cô cố gắng kìm nén tâm trạng buồn bực dưới đáy lòng mình, rồi rút ra một bản văn kiện, sau đó ném cái bộp lên bàn hội nghị, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình và hướng ánh mắt về cô.
Cô nhàn nhạt căn dặn trợ lý: “Mở báo cáo quý một trong năm nay ra.”
“Vâng.” Người trợ lý làm theo, và ngay lập tức một biểu đồ hình tròn báo cáo quý một xuất hiện trên máy chiếu.
“Đây là báo cáo quý một?” Dương Yến chỉ vào máy chiếu, đôi mắt cô đầy sắc sảo: “Đầu năm nay, công ty có ba sản phẩm mới được lên kệ, người phát ngôn là một tên tuổi lớn và chi phí để quảng bá còn cao hơn năm ngoái, vậy tại sao báo cáo quý một năm nay lại không tốt như năm ngoái? Cùng thời điểm này năm ngoái cũng có một số sản phẩm được ra mắt, người phát ngôn cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ hạng D, tiền tiêu cũng ít mà.”
Bộ phận quảng bá lập tức nói: “Tổng giám đốc Dương, năm ngoái những sản phẩm đó bán rất chạy là do độ hot của một bộ phim điện ảnh, năm nay thì không có, cho nên...”
“Cho nên mặc dù đã mời một minh tinh hạng A, tốn biết bao nhiêu tiền quảng bá cũng không bằng năm ngoái nên đó là lẽ tất nhiên sao?” Dương Yến mỉm cười tiếp lời giùm: “Đúng không?”
Giám đốc bộ phận quảng bá bị Dương Yến nhìn đến nỗi sởn cả tóc gáy, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Dương Yến nhàn nhạt nói: “Các người là bộ phận nòng cốt của công ty, sản phẩm có bán chạy hay không quan trọng chính là các người, nếu như đã đầu tư nhiều như vậy mà thành tích cũng không bằng năm ngoái, vậy thì chính là lỗi của các người rồi.”
“Tổng bộ chỉ đọc báo cáo hàng quý, còn quá trình thì họ không quan tâm cũng không chú ý. Nếu trụ sở chính thấy rằng chi tiêu của chi nhánh không theo kịp thu nhập thì họ sẽ có một cuộc họp để thảo luận về việc thay thế hoặc là sa thải nhân viên. Còn nếu như sau đó, mà con số trên tờ báo cáo vẫn không vượt qua được dự tính của họ, thì cả công ty đều bị thay máu hết.”
Cô gõ gõ ngón tay thon dài của mình lên mặt bàn: “Tôi nghĩ với một kết quả tồi tệ như vậy, thì mọi người cũng không ai muốn thấy hết.”
Nói xong, cô hạ tầm mắt xuống.
Nhìn thấy đám nhân viên cấp cao ai nấy đều nghẹn lời không dám hó hé, sắc mặt u sầu thì cô đã biết sự răn đe này đã có hiệu quả.
Ngữ khí của Dương Yến nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi đến, tôi cũng đã có bàn bạc với Tổng bộ qua rồi, tôi muốn cho mọi người một phúc lợi. Sau báo cáo quý sau, những bộ phận có thành tích xuất sắc có thể nhận được gấp đôi tiền thưởng hàng quý, và tiền thưởng cuối năm cũng vậy.”
Lời vừa dứt, thì ánh mắt của đám cấp cao chợt sáng bừng lên, tràn đầy nhiệt huyết.
Dùng tiền để khích lệ người khác vẫn là một cách thiết thực nhất.
Dương Yến thu hết toàn bộ những cảm xúc trên gương mặt của họ vào mắt của mình: “Báo cáo quý một tôi sẽ nộp cho Tổng bộ đúng giờ, mấy lời trách mắng kia tôi cũng sẽ thay mọi người chịu đựng, nhưng tôi hy vọng báo cáo nửa năm sẽ là con số mà mọi người đều muốn thấy nhất, còn nếu báo cáo nửa năm mà vẫn chưa đạt được vậy thì tôi sẽ phải đi tới mỗi bộ phận để nói chuyện và suy nghĩ về sự thay người rồi.”
“Mọi người nghe rõ chưa?” Cô nâng giọng, kéo hết sự chú ý của đám đông về hướng của mình.
“Vâng, rõ rồi!”
“Được rồi, vậy thì hôm nay tới đây thôi.” Dương Yến đẩy ghế ra rồi đứng dậy: “Tôi về văn phòng đây.”
“...”
Ngay khi Dương Yến vừa đi, thì phòng họp căng thẳng đã lập tức sôi nổi hẳn lên.
Đám nhân viên cấp cao thì tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, bọn họ có thể nhìn thấy trong đáy mắt đối phương là một sự kiêng dè, sau cuộc họp hôm nay, bọn họ cũng đã biết về cách nhìn và khí chất của vị Phó Tổng giám đốc mới lên nhận chức này rồi, quả thực cô ấy không dễ chọc vào đâu.
Rất nhanh sau đó thì nội dung cuộc họp đã được lan truyền ra khắp công ty, bao gồm cả phúc lợi mà Dương Yến đã định ra.
Có người còn đem tin tức đi khoe khoang bên ngoài nữa, các công ty khác lúc này mới biết CEO của Hòa Tụng đã đổi người rồi, tân Phó Tổng giám đốc trước đây đã từng làm việc ở Phương Thị, còn là bạn gái đã từng hẹn họ bí mật với Tổng giám đốc của Phương Thị nữa.
Một hòn đá nhỏ nhưng đã kích lên hàng ngàn ngọn sóng lớn, giới thương nghiệp cũng vì lẽ đó mà trở nên nóng bỏng hơn hẳn.
Phương Tinh Nghị không hề chú ý đến những tin đồn đó, anh cũng không biết Dương Yến đã đến công ty nào làm việc rồi. Còn nữ nhân vật chính của câu chuyện Dương Yến thì vẫn đang đau đầu ngồi xử lý văn kiện trong văn phòng mới của mình, cô cũng bận đến nỗi không có thời gian để xem mấy tin tức đó nữa.
Dù bận thì bận nhưng Dương Yến vẫn rất quan tâm tới mấy bé yêu của mình, chỉ cần cô đói là sẽ đi ăn cơm và nghỉ ngơi ngay.
Mỗi lần ở trong văn phòng là từ bốn đến năm tiếng đồng hồ.
Vào lúc ba giờ chiều, trợ lý Ella gõ cửa tiến vào, một tay cô thì cầm văn kiện, một tay cô thì xách theo một hộp bánh kem đẹp đẽ: “Tổng giám đốc Dương, đây là bánh kem trái cây mà cô cần, tôi đã dặn ông chủ chỉ bỏ quýt và kiwi chứ không còn trái gì nữa.”
Dương Yến ngẩng đầu từ trong đống văn kiện lên, rồi mỉm cười với cô: “Được, hôm nay làm phiền cô rồi, cứ kêu cô đi ra ngoài miết. Đồ ăn vặt mà tôi đặt trên mạng ngày mai sẽ được đưa tới.”
“Tôi là trợ lý của cô, mấy việc này là tôi nên làm thôi.” Trợ lý đặt văn kiện lên bàn: “Công ty sẽ phát hành một loại nước hoa mới vào tháng tới, đây là các tư liệu có liên quan, cô xem xem đi.”
Dương Yến nhận lấy văn kiện rồi lật lật xem, còn Ella thì mở hộp bánh ra, cắt đàng hoàng rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Dương Yến nhận lấy đĩa bánh kem.
Bơ động vật có vị ngọt nhưng lại không béo ngậy, vào miệng thì lập tức tan ra, nhưng khi cô ăn quýt, vị của nó rất ngọt khiến cô có hơi khó nuốt.
Thế là cô nhanh chóng nhổ lên tờ giấy.
“Tổng giám đốc Dương, cô sao vậy?” Ella thấy vậy thì liền lo lắng hỏi: “Bánh kem là do tôi tận mắt nhìn ông chủ làm, ngay cả đánh kem hay là cắt quýt cũng vậy, tôi cũng có thử qua quýt mà, không lẽ không hợp khẩu vị của cô sao?”
Dương Yến gật gật đầu, rồi bất lực nói: “Đúng vậy, tôi muốn ăn quýt, nhưng quýt này không đúng vị lắm.”
Cô vừa mới cho vào miệng nếm thì dạ dày của cô đã cuồn cuộn lên.
“Tôi nghe ông chủ nói đây là quýt ngon được hái từ Hàng Khê đó, không có rẻ đâu.”
“Miệng tôi kén ăn lắm.” Dương Yến đưa tay nắn nắn mi tâm.
Có thai rồi, lại không thể để người ta biết được, cho nên chỉ có thể chịu oan thay cho mấy bé yêu của cô thôi.
“Vậy tôi đi mua cái khác cho cô.”
“Không cần đâu, hôm nay cô chạy đông chạy tây cả ngày trời mệt lắm rồi.” Dương Yến ngăn cô ấy lại, cô nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nhớ trước đây Phương Thị có thu mua một vườn trái cây, trái cây trong vườn đó đều không tệ, nếu cô có rảnh thì tra thử số điện thoại của vườn trái cây đó rồi đặt giùm tôi nhiều trái cây một chút.”
Ella gật đầu: “Được, lát nữa tôi sẽ đi tra ngay, nếu cô không căn dặn gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừ, đi đi.”
Dương Yến thật tình là nuốt không nổi cái bánh kem quýt này nữa rồi, thế là cô liền ném qua một bên, sau đó lấy bánh quy mà buổi trưa chưa ăn hết ra ăn, còn mắt thì lướt nhanh qua đống văn kiện trên bàn.
Các sản phẩm chính của Hòa Tụng là mỹ phẩm và nước hoa, mỹ phẩm thì đương nhiên là không thể so sánh với các thương hiệu xa xỉ, nhưng doanh số toàn cầu lại không tệ, trước đây mỗi khi có loại nước hoa mới được phát hành là có thể nhanh chóng đứng đầu NO1 Châu Á.
Tuy nhiên, kể từ khi các chuyên gia nước hoa bị chiêu dụ đi bởi các hãng lớn khác cách đây năm năm thì thu nhập của Hòa Tụng đã giảm mạnh và trong năm năm đã thay đến ba nhà chế tạo nước hoa. Cuối cùng, trụ sở chính đã chiêu dụ được một nhân vật lợi hại khác về và kể từ đó thu nhập mới dần ổn định trở lại, nhưng ổn định cũng chưa được bao lâu thì hai năm nay cũng không xong nữa rồi.
Mẫu nước hoa mới lần này không phải là sản phẩm hoàn chỉnh của nhà chế tạo nước hoa, mà là trụ sở chính đã mua nó từ người khác với giá cao, quản lý cấp cao cũng đã ký một thoả thuận điều chỉnh định giá với các công ty khác.
CHƯƠNG 417: TÔI KHÔNG CÓ HỨNG DẠY NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC
Nếu bạn thắng, bạn sẽ nhận được gấp đôi số tiền, còn nếu thua, bạn sẽ phải trả năm phần trăm cổ phần của công ty cho bên kia.
Sau khi đọc, Dương Yến thực sự rất nể phục các giám đốc điều hành cấp cao của trụ sở chính.
Không biết công ty của mình đang trong tình cảnh gì à mà còn đi cược với người ta ? Khi đề xuất đặt cược với nhau, đối thủ chắc chắn đã tìm hiểu chi tiết về Hòa Tụng rồi!
Dương Yến ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi điện thoại nội tuyến cho Ella: “Cô gửi cho tôi toàn bộ các bản kế hoạch, phương án quảng bá và cả video trong mỗi lần phát hành nước hoa mới của công ty trong ba năm qua.”
“Vâng, Tổng giám đốc cô đợi một chút.”
Khoảng chừng mười phút sau, hòm email của Dương Yến nhận được một đống tư liệu từ Ella.
Cô căn cứ theo thời gian mà mở từng văn kiện lên xem, xem mệt rồi thì nghỉ một lát. Còn nếu tan ca thì đem về nhà xem, trong thời gian đó sẽ xử lý những chuyện khẩn cấp khác.
Phải mất hai ngày cô mới xem hết đống video, rồi sau đó lại so sánh với bản kế hoạch cho loại nước hoa mới mà Ella đưa cho mình, rất nhanh cô đã có thể tìm ra vấn đề ẩn trong đó---bản kế hoạch của Hòa Tụng không ổn.
Dương Yến cũng tự mình cảm thấy không thể tin được, kế hoạch quảng bá mỹ phẩm và nước hoa đều do Bộ phận kế hoạch một tay phụ trách, nhưng video về mỹ phẩm thì nổi bật, còn về nước hoa thì thật kinh khủng.
Nếu là trước đây, cô vẫn có thể thay đổi Giám đốc điều hành cấp cao và cho Bộ phận kế hoạch một chút thời gian để suy ngẫm, nhưng lần này nó lại liên quan đến một vụ cá cược, nếu thua thì sẽ để mất cổ phần của công ty, nên Dương Yến thật sự không dám mạo hiểm.
Ba năm nói dài thì cũng không phải là dài, cô không thể để cho Hứa Cung Diễn vừa đến thì liền bị dập được.
Đầu Dương Yến chợt lóe qua rất nhiều công ty quảng cáo nổi tiếng trong ngành, nhưng cuối cùng chỉ có Tập đoàn Phương Thị là làm cô cảm thấy hài lòng nhất.
Đội ngũ luật sư và phòng kế hoạch của Phương Thị là chỉ có thể là số một trong ngành, không có công ty nào có thể sánh được.
Nếu muốn tìm Phương Thị giúp đỡ thì chỉ e chi phí... rất cao.
Sau khi cân nhắc, Dương Yến liền tìm số điện thoại của Bộ phận thư ký của Phương Thị rồi dùng điện thoại bàn gọi.
Điện thoại rất nhanh liền được nhấc máy: “Xin chào, Bộ phận thư ký của Phương Thị đây.”
“Ơ, trợ lý Tư?” Sau khi nghe ra giọng của trợ lý Tư, Dương Yến cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trợ lý Tư cũng sững sờ: “Cô...Dương?”
“Là tôi đây.”
“Tôi thấy là do công ty Hòa Tụng gọi tới, cô Dương đang ở Hòa Tụng sao?”
Dương Yến ừm một tiếng rồi tò mò hỏi: “Trợ lý đặc biệt như anh không phải là rất bận sao, ngày ngày phải vây quanh Tổng giám đốc Phương chứ sao bây giờ lại rảnh rỗi ngồi tiếp điện thoại ở văn phòng rồi?”
“Nói ra thì dài dòng lắm...” Trợ lý Tư có chút ủy khuất: “Lúc trước tôi có làm sai một chuyện, Tổng giám đốc nhìn tôi chướng mắt nên cố ý lơ tôi rồi, tuần này là do thư lý Đàm sắp xếp lịch trình cho ngài ấy.”
Dương Yến cười ha hả một lát rồi an ủi anh: “Không sao đâu, tiếp điện thoại còn tốt hơn là đến chi nhánh ở New York.”
“Haiz, tôi cũng nghĩ vậy. Cô Dương, có chuyện gì sao?”
“Anh hỏi thư ký Đàm giùm tôi, khi nào Tổng giám đốc Phương rảnh, tôi muốn hẹn Tổng giám đốc Phương bàn công việc.”
“Cô đợi chút.”
Đầu dây bên kia im lặng, hình như trợ lý Tư đi làm rồi.
Hai phút sau, trợ lý Tư lại nhấc điện thoại lên: “Thư kỳ Đàm không có ở công ty, nhưng mà Tổng giám đốc về rồi, đang đi về văn phòng, để tôi chuyển máy vào văn phòng giúp cô.”
“Này đừng--- “ Dương Yến còn không kịp có thời gian để từ chối thì cuộc gọi đã được chuyển đến văn phòng của Tổng giám đốc rồi.
Nghe tiếng chuông trên điện thoại, cô có chút lo lắng.
Hẹn gặp Phương Tinh Nghị gặp mặt để bàn bạc thì không sao, đằng này còn chưa kịp chuẩn bị đã phải gọi điện rồi, cô cũng không biết nên nói sao đây nữa.
“Xin chào, là văn phòng Tổng giám đốc Phương đây.”
Dương Yến như đang nín thở, cô còn đang suy nghĩ nên nói thế nào thì đầu dây bên kia chợt nhấc máy, một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, hệt như một gáo nước lạnh hung hăng xối từ đầu cô xuống vậy.
Cô biết chủ nhân của giọng nói đó ---là Triệu Dịch Hân.
Trợ lý Tư nói anh ấy đã về rồi vậy thì đáng lẽ phải ở trong văn phòng chứ, Triệu Dịch Hân là người của bộ phận R, nếu như Phương Tinh Nghị ở trong văn phòng thì sao lại để cô ta nghe máy chứ?
Trừ phi là cô ta cùng vào văn phòng với Phương Tinh Nghị, bởi vì quan hệ giữa họ rất là thân mật mà.
Cũng không biết tại sao mà khi nghe thấy giọng của Triệu Dịch Hân là Dương Yến lại trở nên nhạy cảm như vậy nữa, cô đang nghĩ tại sao cô ta lại ở văn phòng Tổng giám đốc, rồi còn suy nghĩ lung tung không biết cô ta có xảy ra chuyện gì đó với Phương Tinh Nghị không nữa.
Đáy lòng Dương Yến cuộn trào một sự ủy khuất, lại vừa khó chịu.
“Xin chào?” Thấy bên kia không nói gì cả, Triệu Dịch Hân lại mở miệng: “Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
Dương Yến nhắm mắt rồi ổn định tâm trạng của mình, sau đó lịch sự nói: “Tôi là Phó Tổng giám đốc Dương của Hòa Tụng, xin hỏi Tổng giám đốc Phương khi nào rảnh rỗi, tôi muốn hẹn anh ta ăn một bữa cơm?”
Triệu Dịch Hân kinh ngạc nói: “Tiền bối Dương đó sao, cô đến Hòa Tụng rồi ư?”
“Đúng, có thể kêu Tổng giám đốc Phương nghe máy được không?” Dương Yến có chút mất kiên nhẫn.
Tự mình đã để lộ công ty của mình rồi, mà người phụ nữ này còn dài dòng như vậy nữa, giống như là kinh ngạc khi cô làm ở đó vậy.
“Thật ngại quá, Tổng giám đốc Phương không có ở đây.”
Không ở đó?”
Anh ấy không ở đó, hay là ở đó nhưng không muốn nghe máy của cô?
Dương Yến mím mím môi: “Vậy phiền cô nói với thư ký Đàm một tiếng, nhờ cô ấy sắp xếp giùm Tổng giám đốc Phương một tiếng đồng hồ, Hòa Tụng rất muốn hợp tác với Phương Thị.”
“Tiền bối Dương, thật ngại quá, lịch trình tuần này của Tổng giám đốc đã kín rồi.” Triệu Dịch Hân áy náy nói: “Nhưng tôi sẽ hỏi thư ký Đàm thử xem tuần sau có được không.”
Nghe thấy giọng điệu tự nhiên của cô ta, còn có mấy lời này nữa, tay chân Dương Yến chợt bất giác trở nên lạnh toát.
Triệu Dịch Hân là giám đốc của Bộ phận R, chứ đâu phải là Bộ phận thư ký, tại sao cô ta biết lịch trình của người đàn ông đó đã kín chứ?
Không lẽ mối quan hệ của cô ta và người đàn ông đó tốt đến mức, cô ta có thể tùy ý đến Bộ phận thư ký để hỏi lịch trình của anh ta sao?
“Được rồi, làm phiền cô rồi.” Dương Yến sợ cô không thể nhịn được nữa vì vậy cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Phía bên văn phòng Tổng giám đốc của Phương Thị, ngay sau khi Triệu Dịch Hân cúp điện thoại, tiếng mở cửa sau lưng cô ta chợt vang lên.
Cô ta lập tức quay người lại và nhìn thấy Phương Tinh Nghị bước vào.
Thần sắc của người đàn ông nhàn nhạt, mỗi một cử động nâng tay nâng chân đều vô cùng trưởng thành và vững vàng, khí phách ngút trời.
“Tổng giám đốc Phương.”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô là giám đốc chứ không phải thư ký, không đến lượt cô nghe điện thoại, còn nữa, đây là phòng Tổng giám đốc chứ không phải phòng thư ký.”
“Thật ngại quá, tôi sợ là điện thoại khẩn nên mới nghe máy.” Triệu Dịch Hân cúi đầu với anh: “Là một công ty nhỏ tên là Hòa Tụng gọi tới, nói muốn hợp tác với Phương Thị, tôi có kêu đối phương liên hệ với Bộ phận thư ký để sắp xếp thời gian.”
Đôi con ngươi của Phương Tinh Nghị trầm lại, ngữ khí của anh có mang theo chút uy nghiêm: “Sao, tôi phải cảm ơn cô sao?”
“Tổng giám đốc, là tôi đã quá phận.”
“Cô quá phận không chỉ có lần này.” Phương Tinh Nghị đi tới, sau đó vung tay hất hết đống báo trên tay anh vào người cô: “Dùng phim nhựa quay phim để chụp sao, chọn góc chụp cũng đẹp lắm, cô tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Xin lỗi, tôi vừa trở về nước nên căn cơ không ổn định, vì vậy tôi mới muốn mượn danh tiếng của Tổng giám đốc Phương.” Thái độ của Triệu Dịch Hân đầy đoan chính, cô ta nhẹ nhàng nói: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Phương Tinh Nghị cất giọng lạnh lùng: “Phương Thị phí tiền để mời cô, muốn giải quyết công việc thế nào là chuyện của cô, nếu ai cũng mượn danh tiếng của tôi, vậy thì không phải tôi sẽ lên báo nhiều đến nỗi không ngẩng đầu lên được nữa sao!”
Sự áp bức mà anh ấy mang đến khiến cho Triệu Dịch Hân không dám ngẩng đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ---”
“Đương nhiên là cô sẽ phải xử lý.” Phương Tinh Nghị cắt lời cô: “Cô phí bao nhiêu tiền để mời người chụp ảnh thì phí bấy nhiêu tiền để đi xử lý đống tin tức đó đi, trước bảy giờ tối nay phải giải quyết hết.”
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Dịch Hân đáp: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Phương Tinh Nghị vẫn đứng yên bất động tại chỗ: “Vị trí này cô vốn không có đủ tư cách, tôi có thể cho cô ngồi, cũng là vì nể mặt thân phận của Trương Trình. Giám đốc Triệu à, cô là một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh, không nên chơi trò bịp bợm đâu, tôi không có hứng thú dạy cho một người phụ nữ khác, càng huống hồ cô không phải là cô ấy.”
CHƯƠNG 418: CHÚNG BIẾT NGẮM HOÀNG HÔN CÁI RẮM!
Triệu Dịch Hân ôm chặt tờ báo trong lòng, ngón tay trắng bệch: “….Là, tôi nhớ rồi.”
Sau đó cô ta lập tức ra ngoài.
Phương Tinh Nghị vốn muốn xử lý tài liệu, vừa ngửi thấy mùi hương liền cau mày, đi đến phòng thư ký tìm trợ lý Tư: “Anh đang rảnh rỗi, đi quét dọn phòng làm việc của tôi một chút, thay đổi bầu không khí.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay!” Trợ lý Tư biết Phương Tinh Nghị vẫn không hài lòng về mình, sợ anh sẽ chuyển mình đến chi nhánh ở New York, liền đồng ý, lập tức rời đi.
Không lâu sau, thư ký Đàm ở bên ngoài quay lại, thấy Phương Tinh Nghị đang ở phòng thư ký, lịch sự chào một tiếng.
Phương Tinh Nghị dặn dò cô ta: “Điều tra một chút về Hòa Tụng.”
Thư ký Đàm liền làm theo, rất nhanh đã điều tra rõ ràng: “Tổng giám đốc Phương, Hòa Tụng là một công ty bán mỹ phẩm và nước hoa, trụ sở chính ở Kyoto, chi nhánh công ty ở trung tâm tài chính phía Bắc, nghe nói bọn họ mới đổi CEO, CEO vẫn chưa đến, phái phó tổng giám đốc qua trước….”
Thư ký Đàm nhìn lướt qua tên phó tổng giám đốc của Hòa Tụng, sau khi theo dõi những tin đồn kia, bất ngờ nhìn Phương Tinh Nghị.
Cái này….
Có nên nói với tổng giám đốc Phương không?
Phương Tinh Nghị rõ ràng không còn kiên nhẫn để nghe nữa, hỏi cô ta: “Gần đây Hòa Tụng có động tĩnh gì không?”
“Có, bọn họ muốn phát hành một loại nước hoa mới.” Thư ký Đàm hỏi: “Hòa Tụng đã mua một công thức nước hoa từ người khác với giá cao, còn ký thỏa thuận thời hạn tạm thời với Mỹ Tinh công ty con của Phương thị.”
Ánh mắt Phương Tinh Nghị chìm xuống: “In bản hợp đồng thời hạn tạm thời với Mỹ Tinh ra.”
“Ngài đợi một lát.”
Thư ký Đàm nhanh chóng liên hệ với người của Mỹ Tinh, rất nhanh đã có được nội dung của bản thỏa thuận có thời hạn.
Sau khi in bản hợp đồng ra, cô ta lập tức đưa cho Phương Tinh Nghị, còn nói: “CCO của Mỹ Tinh kêu tôi nói với tổng giám đốc Phương, kế hoạch quảng bá của Hòa Tụng không hiệu quả.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Phương Tinh Nghị cúi đầu đọc bản hợp đồng.
Xem xong bản hợp đồng, cộng thêm với câu nói kia của CCO Mỹ Tinh, Phương Tinh Nghị có thể đoán được Hoa Tụng đã gọi điện thoại cho Phương thị.
Chỉ là kế hoạch quảng cáo của Hòa Tụng muốn thuê bên ngoài, muốn mượn người của Phương thị.
Phương thị lại không dựa vào mỹ phầm để kiếm tiền, căn bản không con trọng công ty nhỏ này. Hơn nữa, chi nhánh Mỹ Tinh của Phương thị đã ký hợp đồng có thời hạn với Hòa Tụng, Phương cho mượn người là làm tổn hại đến lợi ích của mình. Phương Tinh Nghị đưa bản hợp đồng cho thư ký Đàm, không cân nhắc quá nhiều nói: “Cầm đi tiêu hủy. Mỹ Tinh và Hòa Tụng đang có hợp đồng có thời hạn, sau này Hòa Tụng gọi điện thoại đến trực tiếp từ chối, không cần thông qua tôi.”
“Vâng.” Thư ký Đàm nhận lấy tài liệu, cầm đi tiêu hủy.
Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý Tư đã dọn dẹp sạch sẽ văn phòng của tổng giám đốc quay lại: “Tổng giám đốc Phương, phòng làm việc quét dọn xong rồi. Tôi còn đặt trên bàn một bình hoa chuông tươi, ngài có thể đi vào kiểm tra một chút.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Phương Tinh Nghị đen lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi kêu anh để hoa?”
Trợ lý Tư kinh ngạc, sững sờ nói: “Trước đây ngày nào tôi cũng nghe thấy ngài nói đến hoa chuông, nên cho rằng ngài rất thích….”
Sau khi nhận được ánh mắt như muốn giết người của người đàn ông, anh ta lập tức nói: “Tôi sẽ đi đổi ngay.”
“Không cần!” Phương Tinh Nghị ném thẻ cửa cho trợ lý Tư: “Đi đến nhà của tôi, đưa Chiêu Tài và Vượng Phúc đi tắm, kêu ông chủ cắt móng cho chúng, xong thì đưa chúng đi dạo công viên.”
“Bây, bây giờ?” Trợ lý Tư liếc nhìn đồng hồ, cẩn thận lên tiếng: “Tổng giám đốc Phương, sắp tan làm rồi, tối nay tôi còn có việc, ngày mai có được không? Sáng sớm mai tôi sẽ đến nhà ngài!”
Phương Tinh Nghị ngước mắt lên liếc nhìn anh ta: “Bây giờ, tôi muốn để bọn chúng đi ngắm hoàng hôn.”
Trợ lý Trương: “….”
Mẹ kiếp!
Con mèo với con chó kia thì ngắm hoàng hôn cái rắm!
Sau khi Phương Tinh Nghị quay lại văn phòng, cảm thấy không khí đã tốt hơn rất nhiều.
Anh nhìn hoa chuông tươi ở trên bàn, mùi hương thoang thoảng, không kiềm chế được lại nhớ đến người phụ nữ kia, nhớ đến ngày đó ở trong thang máy, cô chống cự lại dáng vẻ của mình, giơ tay lên bóp trán.
Không biết từ khi nào, anh trở nên cảm tính như vậy, không có chút tự chủ nào, không hề giống anh.
Rõ ràng là đã chia tay, người phụ nữ kia đã buông tay, tại sao anh vẫn chưa buông tay được?
Phương Tinh Nghị suy nghĩ có chút thất thần, một lúc sau, mới phát hiện điện thoại di động trên bàn đang rung, lấy qua, thấy là người phụ trách vườn cây gọi đến.
Anh nhận điện thoại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Là như này, lúc nãy có một người gọi đến tự xưng là trợ lý của công ty Hòa Tụng.” Đối phương nói: “Công ty Hòa Tụng muốn đặt mua ở vườn cây của chúng ta 10 cân quýt và táo, tôi không biết là ngài có đồng ý không, liền kêu cô ấy đợi một chút, lập tức gọi điện hỏi ngài.”
Công ty Hòa Tụng gọi điện thoại đến vườn cây của Phương thị?
Lông mày Phương Tinh Nghị càng nhíu chặt, trong lòng nghĩ một công ty nhỏ như vậy vừa muốn mượn người của Phương thị anh lại muốn mua những loại hoa quả tốt nhất, lòng can đảm thực sự rất lớn!
“Tổng giám đốc Phương, ý kiến của ngài thế nào? Ngài có hợp tác với công ty Hòa Tụng này sao?”
“Chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, không quen biết.” Phương Tinh Nghị trả lời một cách thờ ơ: “Không bán, đưa công ty bọn họ vào danh sách đen.”
Đối phương trả lời một tiếng, nhưng không vội vàng cúp điện thoại, sau khi do dự hơn mười giây mới nói: “Tổng giám đốc Phương, đợt quýt trong phòng ấm năm nay đã chín rồi, rất ngọt, không phải cô Dương rất thích quýt sao, có cần gửi cho cô ấy một ít không?”
“Thế nào, anh rảnh rỗi như vậy, còn tranh thủ gửi đồ cho người khác?” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, mang theo sự khó chịu.
“Tổng giám đốc Phương, tôi chỉ hỏi mà thôi….”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: “Hái một ít gói lại gửi cho mấy đối tác thân thiết của Phương thị, số còn lại thì đưa đến câu lạc bộ của Văn Thù để cho những khách hàng cao cấp.”
“Tôi sẽ đi làm ngay, vậy tổng giám đốc Phương tôi cúp máy trước.” Đối phương ấp a ấp úng nói, nhanh chóng cúp máy. Phương Tinh Nghị vẫn đứng ở đó, im lặng nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Có cái gì tốt để gửi.
Gửi đến, người phụ nữ kia cũng không cảm kích, ngược lại giống như có vẻ anh vẫn còn rất quan tâm đến cô.
------
Kể từ sau cuộc điện thoại kia, buổi tối Dương Yến trở về chỗ ở của mình, trằn trọc không thể ngủ được, trong lòng vô cùng buồn rầu.
Không phải vì Phương Tinh Nghị từ chối thỏa luận chuyện hợp tác với mình, mà là Triệu Dịch Hân nhận điện thoại.
Lại còn không phải là ở phòng thư ký mà là phòng làm việc của tổng giám đốc, cô ta cũng không phải là trợ lý Tư, có quyền gì mà động vào điện thoại trong văn phòng tổng giám đốc? Lại nghĩ đến người đàn ông kia có thể cùng Triệu Dịch Hân làm chuyện thân mật trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cả đêm cô nghĩ về chuyện này, sáng hôm sau thức dậy tinh thần rất kém.
Trên đường đi đến công ty, Dương Yến nhận được điện thoại của Hứa Cung Diễn, anh ta nói công ty bên nước R xảy ra vấn đề, phải đi qua bên đó để xem xem, sau đó lại quay lại nước Z.
“Không sao, bên này đã có tôi!” Dương Yến mỉm cười an ủi anh ta: “Có tôi ở đây, anh có thể yên tâm, giải quyết công việc bên đó thật tốt, về muộn một tháng cũng không sao.”
Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng căn dặn: “Ừ, em phải chăm sóc bản thân mình và bảo bảo thật tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”
“Tôi biết rồi.”
Dương Yến vừa đến công ty Hòa Tụng, trợ lý Ella liền đi lên nghênh đón cô, khuôn mặt hiện lên sự lúng túng: “Tổng giám đốc Dương, người bên vườn cây của Phương thị nói quýt đã bán hết rồi, tôi gọi lại lần nữa thì phát hiện đã bị họ kéo vào danh sách đen rồi….”
“Trái cây trong khu vườn kia được cung cấp cho một số đối tác của Phương thị, không thể hết được.” Dương Yến lập tức nghĩ đến là đối phương cố ý nói như vậy, khẽ mím môi: “Chỉ là không muốn bán cho chúng ta mà thôi.”
“Còn một chuyện.” Ella nhìn sắc mặt của Dương Yến, ngập ngừng nói: “Tôi muốn thay ngài hẹn tổng giám đốc Phương, nhưng thư ký Đàm ở bộ phận thư ký của Phương thị nói lịch trình hai tháng này của tổng giám đốc Phương rất bận, cũng…kéo tôi vào danh sách đen rồi.”
CHƯƠNG 419: TÌM CHO CON MỘT NGƯỜI BA TỐT HƠN!
Dương Yến nói không nên lời: “Không hợp tác thì không hợp tác, kéo người ta vào danh sách đen làm gì?”
Thật sự là phục rồi.
Chỉ là chia tay thôi mà, có cần thiết phải đến quýt cũng không bán cho cô?
Ella nhún vai, biểu cảm buồn bã “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi cũng không có cách nào”: “Tổng giám đốc Dương, công ty Phương thị lớn như vậy, không hợp tác với chúng ta cũng hợp lý, muốn mượn người của bọn họ, chúng ta không chắc có thể gánh được. Trong ngành có rất nhiều công ty lập kế hoạch có tiếng, tôi chọn mấy công ty tốt, sau đó gửi tài liệu đến phòng làm việc của ngài?”
Dương Yến im lặng một lúc, khẽ vẫy tay: “Không cần, để tôi tìm, cô đi làm việc của cô đi.”
Sau khi quay lại phòng làm việc, Dương Yến xử lý những việc quan trọng trước.
Đến buổi trưa, mới gọi điện thoại cho Tống Tịnh Hòa.
“Tiểu Yến.” Tống Tịnh Hòa rất nhanh đã nhận điện thoại, mỉm cười hỏi: “Tôi xem tin tức trong vòng, cô vào Hòa Tụng rồi?”
“Ừ, vừa mới đến hai ngày.” Dương Yến khẽ cười: “Bận không, muốn hẹn cô ăn cơm?”
“Không bận, vậy chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Red House.”
“Được!”
Dương Yến yêu cầu Ella soạn thảo một bản hợp đồng, sau khi lấy được hợp đồng, mới đi đến gara.
Red House cách trung tâm tài chính rất gần, đi mười phút là đến.
Sau khi được người phụ vụ dẫn đến tầng hai của nhà hàng, Dương Yến rất nhanh đã nhìn thấy Tống Tịnh Hòa đang ngồi gần cửa sổ, lập tức đi đến. Tống Tịnh Hòa cũng nhìn thấy Dương Yên, đợi cô đi đến, nhìn cô từ trên xuống dưới, đẩy thực đơn qua: “Mấy tháng không gặp, tôi phát hiện ra cô ngày càng xinh đẹp, lẽ nào nước và đất ở nước ngoài nuôi người tốt?”
“Nghe cô nói như vậy, không phải là nói tôi béo chứ?” Dương Yến nheo mắt liếc nhìn cô, kéo ghế ngồi xuống.
“Xin thề, những lời tôi nói là thật!”
“Nước và đất ở nước ngoài có nuôi dưỡng con người hay không tôi không biết, nhưng mỗi ngày tôi đều ăn rất ngon.”
Dương Yến vừa hàn huyên với cô vừa gọi món. Sau đó, cô trả lại thực đơn cho người phụ vụ bên cạnh, hỏi Tống Tịnh Hòa: “Khoảng thời gian này tiểu tiên nữ có liên lạc với cô không?”
Tống Tịnh Hòa lắc đầu: “Không, trước đây tôi có gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không được. Lần trước trợ lý của tôi đưa đồ đến Phương thị, tôi nhờ cô ấy giúp tôi tìm Thanh Dung, trợ lý của tôi quay lại nói Thanh Dung đã nghỉ việc ở Phương thị từ lâu rồi.”
“Cậu ấy đã mang thai, chắc quay về để sinh con.”
Động tác uống nước của Tống Tịnh Hòa dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: “Thật sao, chuyện này là từ lúc nào?”
“Sau khi tôi đi nước Y không lâu.” Dù sao chơi với nhau lâu như vậy, Dương Yến cũng xem Tống Tịnh Hòa là bạn tốt, kể hết với cô những chuyện xảy ra mấy tháng nay.
Kể xong, miệng Dương Yến có chút khô, lấy cốc nước ấm uống mấy ngụm, ngẩng đầu lên nhìn Tống Tịnh Hòa vẫn trong dáng vẻ kinh ngạc, liền bật cười: “Chuyện tôi nói, khó tiêu hóa như vậy sao?”
“Cô ra nước ngoài một chuyến, cũng gặp phải quá nhiều chuyện rồi.” Tống Tịnh Hòa hít một hơi, biểu cảm vẫn còn sốc: “Tinh Nghị biết lí do cô ra nước ngoài, không đi tìm cô sao?”
Đôi mắt Dương Yến rủ xuống, chỉ nói: “Đã chia tay rồi.”
Liên quan đến chuyện chuyến đi đến nước Y đón Tưởng Song Kỳ lần đó của Phương Tinh Nghị, Dương Yến không có nói với cô, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói.
Dương Yến chuyển sang chủ đề khác: “Hai ngày trước, lúc tôi đi đến Hòa Tụng làm việc, trên đường bắt gặp siêu xe của Lục Văn Thù, có một người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế lái, còn đút nước cho anh ta uống.”
“Cô có nhìn nhầm không?” Tống Tịnh Hòa xoa cằm, sau khi suy nghĩ nói: “Lần trước tôi có bắt gặp Lục Văn Thù ở một bữa tiệc rượu, anh ta không có đưa theo người phụ nữ nào, trong rất nghiêm túc.”
Dương Yến lạnh lùng cười: “Tôi không có mù, tiểu tiên nữ trông như thế nào tôi còn không biết sao.”
“Vậy anh ta thực sự rất quá đáng.” Tống Tịnh Hòa nhíu mày: “Tiểu tiên nữ đã mang thai rồi, anh ta cũng nên bớt phóng túng đi, nếu như tiểu tiên nữ biết được, rất có thể tức giận đến mức động thai.”
“Đây chính là vấn đề.” Dương Yến lo lắng nói: “Tôi không gọi được điện thoại cho tiểu tiên nữ, Văn Thì lại cho tôi vào danh sách đen, tôi không biết có phải tiểu tiên nữ đang dưỡng thai ở nhà họ Lục hay không.”
“Để tôi gọi thử xem.” Tống Tịnh Hòa lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Văn Thù.
Dương Yến yên tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, Tống Tịnh Hòa nhìn Dương Yến: “Không gọi được, có lẽ anh ta cũng cho tôi vào danh sách đen rồi.”
“Tôi vẫn không yên tâm, lúc nữa đi đến nhà họ Lục xem xem.” Dương Yến càng nghĩ càng lo lắng.
Cô sợ Lục Văn Thù biết cái chết của ba Lục là một tay Lâm Thanh Dung lên kế hoạch, sẽ vì như vậy mà trả thù Lâm Thanh Dung.
Tống Tịnh Hòa nói: “Tôi đi cùng cô, buổi chiều tôi cũng không có nhiều việc.”
Sau khi món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tống Tịnh Hòa hỏi Dương Yến cảm thấy Hòa Tụng thế nào, bắt đầu có tốt không, Dương Yến nhân tiện liền nói với cô ấy chuyện nước hoa mới của Hòa Tụng sắp được tung ra, còn có hợp đồng có thời hạn với một công ty khác.
“Tôi muốn hợp tác với Phương thị, nhưng không ngờ Phương thị lại kéo Hòa Tụng vào danh sách đen.” Dương Yến dùng lực cắt miếng bít tết, biểu cảm rất tức giận: “Không hợp tác thì thôi đi, đưa vào danh sách đen là ý gì?”
Càng nói cô càng tức giận, âm lượng to hơn một chút: “Còn có, tôi muốn ăn quýt, muốn mua ở khu vườn kia của Phương thị một ít, anh ta rõ ràng không muốn bán cho tôi, lại còn kéo trợ lý của tôi vào danh sách đen!”
Tống Tịnh Hòa cười nghiêng ngả: “Tinh Nghị không có keo kiệt như vậy chứ, quýt cũng không bán cho cô? Nhưng tôi thấy cô rất ít khi ăn quýt, sao sau khi quay về lại thích ăn như vậy?”
“Không biết, sau khi mang thai rất muốn ăn quýt.”
“Mang thai….” Tống Tịnh Hòa sững sờ, vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Yến: “Tôi, tôi không có nghe nhầm chứ?”
Dương Yến cười: “Là thật, đã được mấy tháng rồi, vợ của con trai cô sắp chào đời rồi.”
Tống Tịnh Hòa hỏi: “Tinh Nghị?”
“Không phải, tôi tự nhiên mang thai!” Dương Yến nghĩ đến người đàn ông kia liền tức giận, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Anh ta ở Phương thị trái ôm một cô phải ôm một cô, có lẽ đã quên người tiền nhiệm tôi đây gọi là gì rồi.”
“Cô nói giám đốc mới nhận chức của phòng R ở Phương thị, Triệu Dịch Hân?” Tống Tịnh Hòa nghĩ một lúc nói: “Rất đẹp, chuyện lần trước cô ta lên báo cùng với Tinh Nghị, tôi cũng biết, nhưng….”
Cô ấy muốn nói Tinh Nghị không hề thích loại phụ nữ đó, hoặc là có hiểu nhầm.
Dương Yến lại ngắt lời của Tống Tịnh Hòa, khuôn mặt xinh đẹp lại lạnh lùng: “Đã chia tay rồi, tôi không quan tâm anh ta lên báo với ai nữa! Tôi xinh đẹp như vậy lại không phải là không có ai theo đuổi, đúng lúc có thể tìm cho con một người ba tốt hơn!”
“Ai ya, cô quá cực đoan rồi.” Tống Tịnh Hòa vừa cười vừa khóc: “Hay là cô thương lượng với Tinh Nghị thử xem?”
“Không có gì để thương lượng.” Dương Yến lạnh lùng trả lời, dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ấy: “Tịnh Hòa, cô nghĩ xem muốn giúp ai, không nghĩ tốt có thể sẽ không có con dâu.”
Tống Tịnh Hòa làm một động tác kéo miệng lên: “Chuyện của mấy người, mấy người tự mình giải quyết, tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Lúc này biểu cảm Dương Yến mới thoải mái, lấy một tập tài liệu từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Trong ngành, ngoài Phương thị, lên kế hoạch của Tô thị cô cũng rất lợi hại, cô không chê Hòa Tụng của chúng tôi nhỏ chứ?”
Tống Tịnh Hòa vẫy tay: “Cô muốn mượn người thì nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần kí hợp đồng, chúng ta thân như vậy.”
“Không ký hợp đồng tôi sẽ không tìm Tô thị của cô.” Dương Yến khăng khăng đưa hợp đồng cho cô, đồng thời đưa bút qua: “Con gái của tôi chưa ra đời, bây giờ không phải là lúc ăn chùa.”
“Được rồi, theo ý của cô.” Tống Tịnh Hòa cũng không ép cô, nhanh chóng ký hợp đồng.
Dương Yến nhận lại hợp đồng, thở ra một hơi: “Còn may ôm được đùi thông gia cô, có chuyện có thể tìm tôi giúp, bạn trai trước giống như chó, không thể dựa vào được.”
Không hợp tác cùng công ty cô thì thôi đi, quýt cũng không bán thật là nhỏ mọn!
CHƯƠNG 420: CÔ MANG THAI TỨC GIẬN VỚI ANH ẤY LÀM GÌ.
“Có thể anh ấy không biết cô đang làm việc ở Hòa Tụng.” Tống Tịnh Hòa nói, đột nhiên xuyên qua Dương Yến nhìn phía sau cô: “Vừa nói hỏi Tinh Nghị, không ngờ, anh ấy cũng ăn cơm ở đây, thật trùng hợp!”
Cái gì?
Dương Yến sững sờ, Tô Tinh Nghị giơ tay lên vẫy vẫy, hướng về phía sau cô hét lên một tiếng: “Tinh Nghị.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Sau khi người đàn ông đi vào, còn ngửi được hơi thở lạnh lẽo trên người anh, khiến Dương Yến ngồi ở đó không dám quay đầu lại.
“Ngồi đi.” Tống Tịnh Hòa chỉ sang bên cạnh, kêu người đàn ông ngồi xuống: “Anh cũng đến đây ăn cơm à?”
Phương Tinh Nghị ngồi bên phải của Dương Yến, “ừ” một tiếng: “Đưa khách hàng đến ăn cơm, vừa bàn chuyện làm ăn xong. Đợi lúc nữa tôi kêu trợ lý Tư thanh toán luôn hóa đơn của hai người.”
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Tống Tịnh Hòa khẽ cười: “Đúng lúc, tôi và tiểu Yến cũng đang nói chuyện làm ăn.”
Phương Tinh Nghị nhìn người phụ nữ đang ngồi bên trong: “Nói chuyện làm ăn?”
“Anh không biết sao? Cô ấy mới nhận chức ở Hòa Tụng.” Tống Tịnh Hòa trả lời: “Lúc trước tiểu Yến có gọi điện thoại cho Phương thị, nhưng bên anh lại không đồng ý, hợp đồng này liền rơi xuống đầu Tô thị.”
“Em vào Hòa Tụng?” Phương Tinh Nghị nghiêng đầu hỏi Dương Yến, nhướng mày: “Nếu em muốn rèn luyện, em có thể chọn bất cứ công ty nào trong TOP, Hòa Tụng quá nhỏ rồi, không thể rèn luyện được.”
Anh không quan tâm đến những chuyện trong vòng, không biết Dương Yến đã vào Hòa Tụng.
Dương Yến lạnh lùng trả lời: “Tôi là tự do, thích đi đâu thì đi, lẽ nào không được còn phải báo cáo với tổng giám đốc Phương anh! Tổng giám đốc Phương không hợp tác với công ty chúng tôi, cũng đừng xem thường chúng tôi, công ty nhỏ không phải cũng từ từ lớn lên sao?”
“Anh không xem thường, anh chỉ nói sự thật, Hòa Tụng quy mô nhỏ, không thể rèn luyện được.” Phương Tinh Nghị bất lực nói: “Nếu như anh biết lần trước là em gọi điện thoại đến, chắc chắn sẽ cho em mượn người.”
Ngọn lửa không tên trong lòng Dương Yến bị lời nói của anh châm lửa.
Cô lập tức đứng dậy: “Không cần, công ty nhỏ của chúng tôi không được Phương thị anh để vào mắt, hơn nữa tôi đã tìm được Tô thị hợp tác rồi, phiền tổng giám đốc Phương tránh đường, tôi muốn đi ra.”
Phương Tinh Nghị không di chuyển.
Tống Tịnh Hòa thấy bọn họ cứ giằng co như vậy cũng không phải là chuyện tốt, vội vàng nói: “Tinh Nghị, tôi và tiểu Yến còn có việc, anh tránh đường một chút đi, ngày khác có thời gian sẽ nói chuyện tiếp.”
Sau khi Tống Tịnh Hòa hét lên ba lần, Phương Tinh Nghị mới đứng dậy, vừa nhường đường, Dương Yến liền quẹt qua vai anh rời đi, vô cùng tức giận, giống như không muốn thấy anh.
Hai người phụ nữ rời đi, trong lòng Phương Tinh Nghị cảm thấy ngột ngạt, vô cùng bực bội.
------
Sau khi ngồi vào trong xe, Tống Tịnh Hòa nói: “Tinh Nghị có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không chú ý đến chuyện trong vòng, thật sự không biết cô đã vào Hòa Tụng. Kế hoạch của Phương thị lợi hại hơn rất nhiều so với Tô thị, hay là co tìm anh ấy mượn người đi.”
“Không, chúng ta đã ký hợp đồng rồi!”
Tống Tịnh Hòa nói: “Cô hủy bỏ cũng không sao, lại nói cô đang mang thai, tức giận với anh ấy làm gì….”
Dương Yến trừng mắt với cô ấy: “Cô còn muốn con dâu không?”
“Xem như tôi chưa nói gì.” Tống Tịnh Hòa giơ cờ trắng đầu hàng: “Bây giờ chúng ta đi đến nhà họ Lục?”
“Đi mua hai cái hamburger, tôi lại đói rồi.”
“…..”
Dương Yến gọi điện thoại cho trợ lý Ella, nói buổi chiều không quay về công ty, có chuyện gì sáng mai xử lý.
Sau khi ăn no, cô mới lái xe cùng với Tống Tịnh Hòa đi đến nhà họ Lục.
Đúng lúc mẹ Lục vừa đi làm đẹp về, gặp xe Dương Yến.
“Tiểu Yến, sao hai người lại đến đây?”
Lúc trước trong đám tang của ba Lục, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa đều đi, Lục Văn Thù dẫn hai người đến chào hỏi với mẹ Lục, sau khi mẹ Lục thấy bọn họ, lập tức nhận ra.
“Chào dì.” Dương Yến lịch sự chào hỏi: “Gần đây không bận, nên qua thăm dì.”
Mẹ Lục cười nói: “Hai người còn nhớ đến ta, thật có lòng.”
Mẹ Lục dẫn hai người vào nhà.
Lúc thay giày, Dương Yến đã quan sát, ngoài giày của mẹ Lục, hình như không có giày của người phụ nữ khác.
Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Dương Yến vừa uống trà vừa trò chuyện với mẹ Lục.
“Dì ơi, tiểu tiên nữ đâu?”
“Hình như công ty phái con bé đi nước ngoài làm việc rồi.” Mẹ Lục nhắc đến chuyện này, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng, thở dài nói: “Ta rất đau lòng, con bé đang mang thai, kêu Văn Thù đi đón về, Văn Thù còn kêu ta không cần quan tâm, nói con bé sẽ tự về. Haiz, đứa con trai này của ta thật sự không có chút yêu thương người khác, ai đi theo nó thật sự làm không may mà.”
Dương Yến và Tống Tịnh Hòa nhìn nhau.
Sau đó, Dương Yến ung dung, thản nhiên hỏi: “Tiểu tiên nữ ra nước ngoài? Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
“Hơn ba tháng rồi.” Mẹ Lục nói: “Ta rất sợ con bé đang mang thai, ở nước ngoài không có người chăm sóc, đúng rồi, tiểu Yến không phải cháu sống cùng với Thanh Dung sao, con bé đi không có liên lạc với cháu sao?”
“Mấy tháng nay cháu rất bận, không có liên lạc với cậu ấy.” Dương Yến siết chặt cốc trà: “Cháu cứ nghĩ cậu ấy ở nhà dì để dưỡng thai.”
“Không biết có phải Thanh Dung rất bận không, điện thoại vẫn không gọi được.” Mẹ Lục nói với Dương Yến: “Nếu như cháu liên lạc được với Thanh Dung, thì kêu nó về đi, ở nước ngoài rất vất vả, Lục thị lớn như vậy, cũng không hi vọng con bé kiếm tiền, công việc làm việc vất vả mệt mỏi sẽ không tốt cho con bé và bảo bảo.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Dương Yến vẫn không để lộ điều gì, mỉm cười gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Sau khi nói chuyện với mẹ Lục một lúc, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa liền xin phép rời đi.
Hai người đi từ nhà họ Lục ra, vẻ mặt đều không tốt.
Vẫn là Tống Tịnh Hòa lên tiếng trước: “Chuyện tiểu tiên nữ tiếp cận Văn Thù, tôi nghe Văn Đình nói, anh ấy đã nói chuyện này với Văn Thù, có phải là Văn Thù đang trả thù tiểu tiên nữ?”
“Văn Thù biết rồi?” Dương Yến ngạc nhiên: “Khi nào?”
“Không lâu sau khi cô ra nước ngoài.” Tống Tịnh Hòa nói, biểu cảm lại rất nghi hoặc: “Nhưng khoảng thời gian đó anh ta không có điểm gì là kỳ lạ, còn rất tốt, nghe nói ngày thứ ba sau sinh nhật anh ta, tính cách đều thay đổi.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Dương Yến mới nghĩ ra một số chuyện: “Ngày sinh nhật Văn Thù, tiểu tiên nữ gọi điện thoại cho tôi, nói muốn nói chuyện mình mang thai cho Văn Thù, có phải là ngày hôm đó bọn họ….”
“Cô muốn nói bọn họ cãi nhau?” Tống Tịnh Hòa hỏi: “Vậy thì tại sao lại cãi nhau? Văn Thù không muốn có con sao? Hay là bị tiểu tiên nữ phát hiện anh ta dây dưa không rõ ràng với những người phụ nữ khác?”
Dương Yến cau mày: “Con của mình, anh ta sẽ không muốn sao?”
“Khó nói.” Tống Tịnh Hòa thở dài: “Lãng tử quay đầu dễ như vậy sao? Có thể Văn Thù cảm thấy hôn nhân phiền toái, có thể cung không thích có con, hơn nữa Lâm Thanh Dung còn gián tiếp giết chết ba của anh ta.”
Nghe vậy, Dương Yến vô tình đặt tay lên bụng mình, cô nhớ đến lời nói của Hứa Cung Diễn lúc trước, và những lời Tống Tịnh Hòa vừa mới nói, không nén nổi nghĩ nếu như Phương Tinh Nghị biết cô mang thai, có lẽ cũng không muốn đứa bé này.
Tống Tịnh Hòa nhìn ra động tác nhỏ của cô, vội vàng nói: “Cô đừng suy nghĩ linh tinh, Tinh Nghị không giống với Văn Thù, Tinh Nghị là người như thế nào cô cũng biết, nếu như anh ấy biết cô mang thai, đoán chừng có thể vui mừng đến mấy ngày cũng không ngủ được.”
Dương Yến tránh né chủ đề này: “Bây giờ tôi rất lo lắng cho tiểu tiên nữ, sợ cậu ấy cãi nhau với Văn Thù, bị Văn Thù làm gì đó, tôi phải đi đến Lục thị tìm Văn Thù nói chuyện.”
Tống Tịnh Hòa muốn đi cùng với Dương Yến, nhưng không may công ty gọi điện đến, có chuyện gấp.
Dương Yến đưa cô ấy về Tô thị.
Lúc xuống xe, Tống Tịnh Hòa nói với cô: “Văn Đình đi XL mấy ngày rồi, tôi rất lo lắng cho anh ấy, đợi xử lý chuyện của công ty xong tôi qua bên đó tìm anh ấy, Trường Bình làm phiền cô chăm sóc nó.”
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom