• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần nhà tôi Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 436-440

CHƯƠNG 436: MẤT KHĂN.
Phương Tinh Nghị không biết đang bận rộn gì trong phòng bếp, hoàn toàn quay lưng lại với cậu bé, không trả lời.
Trường Bình chỉ đơn giản là chạy vào bếp, vây quanh anh, ngước lên hỏi anh: “Chú ơi, buổi chiều cháu gửi tin nhắn cho chú, sao chú không trả lời cháu? Chú đã thực sự chia tay với dì rồi sao?”
“Chú?”
“Chú ơi, sao chú không nói gì?” Cậu chàng nhỏ bé lớn tiếng, làm ồn ào Phương Tinh Nghị.
Sau một lúc, Phương Tinh Nghị mới trả lời cậu bé một tiếng ừ mờ nhạt.
“Tại sao thế, dì tốt mà.” Trường Bình hỏi: “Do người chú yêu đẹp hơn dì sao?”
Phương Tinh Nghị liếc nhìn cậu bé: “Không có ai chú yêu nhiều hơn cả.”
Trường Bình cau mày, lầm bầm: “Nhưng dì nói chú đã làm thế, vì chuyện này mà chia tay với dì.”
“Không có.” Phương Tinh Nghị phủ nhận một lần nữa, bánh bao hấp nóng đã được lấy ra khỏi nồi hấp: “Cô ấy chia tay trước mới đúng, chú chỉ chấp nhận ý kiến của cô ấy.”
“Hả?” Trường Bình không hiểu gì: “Tại sao dì lại chia tay chú chứ?”
Phương Tinh Nghị không trả lời, chỉ đưa một tay nắm lấy cổ áo sau của cậu bé, một tay cầm bánh bao, sau khi vào phòng khách, anh ném cậu bé vào thế sofa như ném gối: “Đừng hỏi nữa, ăn bánh bao đi.”
“Nhưng——”
Trường Bình rất tò mò, muốn biết lý do tại sao họ lại chia tay, nhưng lại bị sốc bởi đôi mắt sắc bén của Phương Tinh Nghị, cúi đầu xuống, chạm vào bánh bao từ trong đĩa.
Nhìn hình dáng bánh bao, Trường Bình thầm nôn mửa trong lòng: Bánh bao của chú hai xấu xí quá, không có hứng thú mà nhìn luôn!
Phương Tinh Nghị cũng lấy một cái bánh từ đĩa ăn, thuận miệng hỏi cậu bé: “Cha cháu có liên lạc với cháu và mẹ cháu thường xuyên sau khi ra nước ngoài không?”
“Trong hai tháng đầu tiên thì còn gọi video với cháu mỗi ngày, nhưng sau đó thì thậm chí một cuộc gọi cũng không có.” Trường Bình cắn một miếng bánh, mơ hồ nói: “Cha nói ông ấy rất bận, cháu sợ gọi điện thoại qua sẽ làm phiền ông ấy.”
“Vậy sao?” Phương Tinh Nghị nhướn mày.
Anh biết cha Ngự đã bị thương ở XL Châu Á nên Ngự Văn Đình đã sang giúp đỡ.
Nhưng nếu không có gì bất ổn thì sao Ngự Văn Đình lại ở đó tận vài tháng chứ?
Sau khi ăn bánh bao, khuôn mặt Trường Bình ngay lập tức trở nên méo mó.
Vì Phương Tinh Nghị đang ở đây, nên cậu bé chỉ có thể vừa ăn bánh vừa đổ một ít nước ép vào miệng: “Chú ơi, chú mua bánh này ở đâu thế?”
“Chú đã làm đấy.” Phương Tinh Nghị cũng cắn một miếng: “Nó có ngon không…”
Sau khi người đàn ông ăn một miếng, lưỡi anh đầy những vị cay và mặn, thật là kinh khủng.
Khuôn mặt anh sững lại ngay lập tức.
“Không sao đâu chú hai.” Tiểu đại nhân Trường Bình vỗ vai người đàn ông như một sự an ủi: “Điều này cho thấy chú không có tài nấu nướng, nhưng chú vẫn rất giỏi kiếm tiền.”
Phương Tinh Nghị nuốt nước bọt một cách miễn cưỡng, nhìn vào bánh bao trong tay, nghĩ nó đúng là quá tệ mà.
Tối hôm đó Dương Yến đã ăn một đĩa bánh bao, anh cứ nghĩ những chiếc bánh bao mình làm ngon lắm, nhưng khi anh nếm thử, anh mới thấy hương vị thật là khó nói nên lời.
Nhưng, Dương Yến đã ăn hết tất cả.
Nghĩ đến cảnh một người phụ nữ vừa ăn bánh vừa khen đồ ăn ngon, tâm trạng của người đàn ông cũng hơi vi diệu.
Rõ ràng là không ngon, nhưng Dương Yến đã ăn hết một đĩa bánh bao chỉ vì mặt mũi của anh. Nhìn tay nghề của anh, thì chắc bát mì thịt lợn xé nhỏ buổi sáng cũng không ngon lắm, nhưng cô đã ăn hết tất cả.
Phương Tinh Nghị khẽ thở dài: “Người phụ nữ này...”
Đúng thật là không khiến cho người ta ghét được.
“Ai ạ?” Trường Bình nhìn anh, mắt đầy tò mò: “Chú ơi, chú đang nói về dì ạ?”
“Không phải.”
“Thế chú đang nói về ai vậy?”
Phương Tinh Nghị thấy cậu bé ồn ào, nên không trực tiếp trả lời cậu bé, đứng dậy đi lên lầu.
Trường Bình tắt TV, theo sau mông người đàn ông: “Chú ơi, chú không ở với dì cũng không sao đâu, dù sao dì vẫn là mẹ vợ tương lai của cháu.”
“...”
“Mọi người đều nói con gái sau khi sinh sẽ giống mẹ, ngoại hình con gái tương lai của dì chắc chắn cũng sẽ giống dì, rất đẹp luôn!”
“...”
Phương Tinh Nghị không thể chịu đựng được nữa, dừng lại nhìn chằm chằm vào cậu chàng nhỏ bé với khuôn mặt u ám: “Nếu cháu còn không im lặng, chú sẽ vứt hết vali của cháu và cả cháu ra ngoài, để cháu ngủ ngoài đường.”
Trường Bình co rúm cổ, lầm bầm: “Cháu đâu có nói điều gì xấu về chú đâu.”
Phương Tinh Nghị giơ tay.
“Chú ơi, cháu đi chọn phòng ngủ, tạm biệt chú!” Thấy người đàn ông làm thật, Trường Bình nói tiếp câu, bước nhanh đi.
Không có giọng nói của cậu trai nhỏ, người đàn ông cảm thấy trong tai mình lặng lẽ hơn nhiều.
Phương Tinh Nghị ở trong thư phòng suốt hai tiếng, khi mọi thứ đã xong, anh trở về phòng tắm rửa.
Khi anh ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ thì thấy Chú chó chăn cừu Đức không biết từ khi nào đã bước vào nằm trên tấm thảm bên cạnh giường.
Anh cũng thấy Chú chó chăn cừu và Ragdoll thường dính lấy nhau, tại sao lần này Ragdoll lại không đi theo nhỉ? Phải mất một lúc anh mới nhớ ra được Ragdoll đã bị Dương Yến lấy đi.
Sau khi nhìn thấy Phương Tinh Nghị, Chú chó chăn cừu Đức vẫy đuôi, dường như muốn anh chơi với mình.
Phương Tinh Nghị nhìn không chớp mắt.
Anh ngồi xuống giường, dường như nhớ ra điều gì đó, kéo ra ngăn kéo bên cạnh, mới phát hiện chiếc khăn lụa bên trong đã biến mất, anh mở ngăn kéo thứ xem thử, vẫn không có.
Chẳng lẽ Trợ lý Tư đã đến phòng động đồ của anh à?
Phương Tinh Nghị gọi cho Trợ lý Tư.
“Phương tổng, chuyện của anh Cố tôi đã xử lý xong rồi!” Sau khi điện thoại được kết nói, anh chưa kịp nói gì, Trợ lý Tư đã nói trước: “Tôi cũng đã gửi cho anh tất cả tài liệu anh yêu cầu!”
“Anh lo lắng vậy làm gì?”
Trợ lý Tư đáng thương nói: “Tôi sợ Phương tổng anh đang trong tâm trạng tồi tệ, nhỡ anh lại đưa tôi đến Yên Kinh.”
Lúc đó Phương tổng không biết là bị gì, anh bảo mình sẽ được đưa đến Yên Kinh một khoảng thời gian dài, rồi khi anh xách vali lên máy bay, Phương tổng lại gọi cho anh, nói anh không cần phải đi nữa.
Phó tổng bây giờ nói gì, anh cũng có chút sợ.
Cuối tuần này anh sẽ đưa Triệu Dịch Hân về nhà ăn cơm, nên lúc này anh không muốn được đưa đến Yên Kinh đâu.
Phương Tinh Nghị tự động bỏ qua lời nói của anh, hỏi: “Lúc anh đến đón người anh có chạm vào đồ của tôi không?”
“Không có, sau khi cô Dương đóng gói đồ xong thì tôi đã đưa cô ấy đi ngay. Anh mất gì sao, Phương tổng?”
Sau khi im lặng hơn mười giây, người đàn ông nói: “Mất một chiếc khăn quàng cổ.”
“Mất khăn quàng cổ á?”
Phương Tinh Nghị không hài lòng với giọng điệu cường điệu của anh, nói lạnh lùng: “Anh thực sự muốn đến Yên Kinh, phải không?”
“Không không, tôi chỉ muốn theo Phương tổng anh!” Trợ lý Tư nói nhanh: “Phương tổng, đó là loại khăn gì thế? Có phải là do anh quên mất anh đặt nó ở đâu rồi không?”
“Tôi vẫn luôn để nó ở bàn cạnh giường bên phải, không có sự nhầm lẫn nào được.” Giọng điệu của Phương Tinh Nghị không được tự nhiên lắm: “Chính là cái lần trước anh nhìn thấy đó, một chiếc khăn Hermes màu xanh đậm.”
Trợ lý Tư à một tiếng: “Tôi nhớ rồi! Ngày hôm đó khi tôi đến đón cô Dương, Vượng Phúc cầm chiếc khăn trên tay chạy xuống cầu thang, tôi nghĩ đó là đồ của cô Dương chứ!”
Đó thực sự là của Dương Yến.
Tuy nhiên——
Phương Tinh Nghị buồn bã cúi đầu, muốn tìm con chó để xử lý, nhưng lại thấy thảm trống không, con chó đã bỏ chạy từ sớm, anh gần như bị nghẹn thở vì tức.
Con chó này gan thật, nó thế mà dám chống lại mình!
“Phương tổng?” Lâu lắm không thấy phản hồi từ Phương Tinh Nghị, Trợ lý Tư không thể không nói: “Hay sáng mai tôi sẽ đến tìm cô Dương, bảo cô ấy trả lại chiếc khăn lụa đó?”
“Không cần đâu, vậy thôi nhé.” Phương Tinh Nghị trả lời yếu ớt, sau đó cắt cuộc gọi.
Chiếc khăn đó là thứ duy nhất ở lại bên anh.
Bây giờ cô đã lấy lại, thì thôi đi, dù anh có vội đi yêu cầu lấy lại thì chỉ khiến anh trở nên mất giá trị, cô không thể chịu đựng được anh nhiều nữa.
Sau khi giao Trường Bình cho Phương Tinh Nghị, Dương Yến cũng có thể chuyên tâm vào công việc.
Cô kêu trợ lý bài trí một phòng cho nhóm nhỏ bên Phương thị phái tới, sau đó chọn ra hai nhà hoạch định xuất sắc từ phòng kế hoạch để chuẩn bị cho việc quảng bá nước hoa mới.
Bởi vì lần này có hiệp nghị đánh cược với các công ty khác, Dương Yến cũng không hề nhàn rỗi, cô phải quan sát toàn bộ quá trình.
Sau khi thành viên nhóm nhỏ của Phương thị ngửi thử mùi nước hoa mới, lập tức nghĩ ra cách hẹn ngôi sao nữ nổi tiếng nhất quay một video ngắn. Dựa vào độ nổi tiếng của ngôi sao nữ mà lợi dụng sức mua của fan hâm mộ, nước hoa nhất định sẽ bán chạy.
Hòa Tụng lại không đồng ý, nói rằng đề xuất này của bọn họ với những tuyên truyền khác trên thị trường có gì khác nhau, vẫn là âm thầm mỉa mai người của Phương thị không có chút năng lực gì.
Người của Phương thị sao có thể nhẫn nhịn, bọn họ nghẹn lời, nói các người lợi hại hơn thì cũng không cần đến Phương thị để mượn người.
Lần nào họp hai bên cũng ồn ào cãi nhau, ồn ào khiến Dương Yến nhức đầu.
Trong giai đoạn quan trọng, Dương Yến cũng không thể nói bên nào, chỉ có thể khuyên giải: “Ý kiến của mọi người cũng không tệ, có điều chi phí mời người phát ngôn và quay chụp cũng có hạn. Muốn thuê ngôi sao nổi nhất bây giờ cũng phải tốn không dưới ba mươi tỷ cho một video dài một phút, sử dụng nội dung này để tuyên truyền cho nước hoa cũng không có lợi gì.”
“Vậy nhiều nội dung hơn thì thế nào?”
Người của Phương thị hỏi: “Nhưng thời gian của đoạn video cũng sẽ tăng theo.”
Người của Hòa Tụng nói: “Nước hoa của thương hiệu Luxury có thời gian tuyên truyền dài ba phút, sáu phút, nhưng những ngôi sao mà họ chọn đều nằm trong tuyến đầu, người hâm mộ cũng sẵn sàng mua nó. Chúng ta mời không nổi tuyến đầu, thời gian tuyên truyền lại dài, có thể khi công chúng nhìn thấy độ nổi tiếng của ngôi sao nữ và thời gian, đoán chừng bọn họ cũng không thèm xem.”
Người của Phương thị gật gật đầu, lại nói: “Phó tổng giám đốc Dương, lúc nãy cô cũng nói phí quay chụp có hạn, nội dung cũng dài, chắc chắn phải chịu phí gấp đôi, tôi thấy vẫn nên làm nội dung đơn giản thôi.”
“Chủ đề đơn giản thì quá nhạt nhẽo, hơn nữa ngôi sao nhỏ cũng không có fan hâm mộ gì, cũng không hấp dẫn được người tiêu dùng.” Người của Hòa Tụng nói.
“Các người có năng lực như vậy, các người tự nói đi.”
“Không không, vẫn là Phương thị các người lợi hại hơn, các người cứ đưa ra giải pháp.”
...
Thấy mới thảo luận chưa được mấy phút mà bọn họ lại ầm ĩ, Dương Yến vuốt vuốt mi tâm.
Cô tiện tay mở một đống lớn hình ảnh của những ngôi sao nữ nổi tiếng trên bàn.
Lật đến tấm ảnh của một người mặc váy ngắn màu lam, cười nói tự nhiên, trong tay cầm cái quạt tròn, ánh mắt xấu hổ mang nét rụt rè, phảng phất phía sau ống kính là những người hâm mộ trẻ tuổi của cô ta.
Đầu óc như bột nhão của Dương Yến dần dần thanh tĩnh trở lại, lóe ra một suy nghĩ.
Cô lập tức nói với trợ lý Ngải Lạp: “Lấy loại nước hoa mới xịt lên ba mẫu giấy thử nước hoa, một tấm một phút, một tấm nửa phút và một tấm vừa xịt, lập tức đi làm ngay!”
“Vâng.” Trợ lý đi ra ngoài.
Nhóm nhỏ của Phương thị trên bàn họp, còn có bộ phận kế hoạch của Hòa Tụng nhìn động tác này của Dương Yến, bọn họ không hiểu cho lắm.
“Phó tổng giám đốc Dương, cô đây là đang làm gì vậy?”
Dương Yến đưa tay ra hiệu để bọn họ im lặng chờ: “Một phút sau tôi sẽ nói cho các người biết.”
Một phút sau, trợ lý bước vào cửa, trong tay cầm ba tấm giấy thử nước hoa, một lọ hàng mẫu nước hoa kiểu mới.
Trợ lý cầm lọ nước hoa xịt một chút bên ngoài rìa của giấy thử, đưa ba tấm giấy thử nước hoa cho Dương Yến: “Theo thứ tự từ trái qua phải: một phút, nữa phút và mới vừa xịt.”
Dương Yến cầm lấy ba tấm giấy thử nước hoa đặt dưới chóp mũi, ngửi thử. Mỗi lần ngửi một tấm giấy thử nước hoa, cô sẽ nhắm mắt suy nghĩ mười mấy giây, tất cả mọi người dưới bàn họp đều tò mò quan sát.
Chờ sau khi ngửi xong ba tấm giấy thử có thời gian khác nhau, Dương Yến mở to mắt nói với mọi người: “Chủ đề của loại nước hoa này chia làm ba, trong khoảng thời gian cổ đại, dân quốc đến hiện đại, thời gian ba phút.”
Những người ở dưới đều ồn ào kinh ngạc: “Không phải ba chủ đề này tốn rất nhiều ngân sách sao?”
“Phó tổng giám đốc Dương, cô còn chưa nói suy nghĩ của cô là gì, cô chỉ nói ba chủ đề này, chúng tôi cũng không hiểu lắm.”
“Ba nội dung này làm trong ba phút cũng đủ sao?”
“Chính là ba nội dung này.” Dương Yến nhịp nhịp tay, rất có lòng tin với suy nghĩ kia của mình: “Còn chuyện liên quan đến vấn đề kịch bản, tôi sẽ thương lượng với người viết quảng cáo của Phương thị, buổi họp vào cuối tuần này thì các người sẽ biết.”
Cô nói xong thì đứng dậy: “Cuộc họp hôm nay cứ quyết định như vậy đi, mọi người vất vả rồi.”
Dương Yến dẫn trợ lý rời khỏi, vừa đi ra ngoài vừa đưa tấm hình kia cho trợ lý: “Liên hệ với công ty giải trí để gặp người quản lý của cô gái này, hỏi cô ta một đoạn phim ba phút giá chín tỷ, ký hay không.”
Trợ lý cầm tấm ảnh chụp xem một chút, cau mày nói: “Phó tổng giám đốc Dương, cô gái này vừa giành giải thưởng người mới xuất sắc nhất, độ nổi tiếng của cô ta ngày càng tăng, chín tỷ để diễn một đoạn phim ba phút, chắc chắn cô ta sẽ không làm.”
Dương Yến cũng chẳng hề để ý chút nào, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cứ tin tôi đi, đoạn video này, ai diễn thì người đó sẽ nổi.”
Trợ lý hơi kinh ngạc.
Phó tổng giám đốc Dương lại có thể tự tin với suy nghĩ của cô ấy vậy sao?
Bởi vì Dương Yến đã kiên quyết như thế, nhóm nhỏ của Phương thị cũng có chút bất mãn, nghĩ thầm cô chỉ là một phó tổng giám đốc đầu tư và kinh doanh, chắc chắn viết kịch bản tuyên truyền không hay bằng bọn họ.
Có người thuận miệng ngồi trong bàn tròn nói mấy câu, nói rằng bị phái đến các công ty khác làm việc cũng quá khó rồi, lãnh đạo không biết cái gì cả mà còn thích mù mờ, nhất định phải dựa theo ý cô mà làm.
Lời nói này vừa nói ra hấp dẫn không ít chú ý của mọi người, mọi người đều suy đoán là công ty nhà nào, điều động một nhóm nhân viên nhỏ của Phương thị đến Hòa Tụng để tiết lộ.
Mọi người thấy là Hòa Tụng, lại nghĩ đến người vừa nhận chức phó tổng giám đốc là Dương Yến, cả bàn tròn cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Trợ lý Tư không có việc gì liền đi dạo xung quanh, tình cờ nhìn thấy việc này, lại trong lúc tình cờ mà mà anh ta đến công ty giải trí Phẩm Ưu, nghe thấy người đại diện đang giễu cợt trợ lý của Hòa Tụng muốn dùng chín tỷ để ký hợp đồng với ngôi sao dưới tay của cô ta để quay một đoạn video, não bị úng nước rồi, anh ta cũng khá tò mò muốn xem Hòa Tụng đang làm những gì.
Trợ lý Tư cũng không biết Dương Yến và và Phương Tinh Nghị chia tay còn có qua lại hay không, nhưng chủ tịch Phương kêu anh ta làm những việc đó, lại khiến anh ta cảm thấy chủ tịch Phương rất quan tâm đến cô Dương.
Triệu Dịch Hân kêu anh ta không cần quan tâm đến chuyện của chủ tịch Phương và cô Dương, kéo lửa hại thân, nhưng anh ta thật sự không muốn chủ tịch Phương nhìn thấy gì ở phía sau, lại đến tìm anh ta.
Lúc trở về Phương thị để đưa văn kiện cho Phương Tinh Nghị, trợ lý Tư mập mờ nói: “Chủ tịch Phương, gần đây Hòa Tụng rất náo nhiệt, anh có muốn nghe một chút không?”
Phương Tinh Nghị không ngẩng đầu, giọng nói của anh lạnh lùng: “Nếu cậu không bận thì cứ ở lại công ty tăng ca thêm vài giờ đi.”
“Không không, tôi rất bận, còn nhiều việc phải làm lắm.” Trợ lý Tư nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy Hòa Tụng quá mắc cười, muốn dùng chín tỷ ký kết với một diễn viên của chúng ta để quay một đoạn phim ngắn.”
“Hòa Tụng và Mỹ Tinh đã ký một hiệp nghị, người phía dưới làm gì cũng phải tính toán có hạn, vượt qua thì Hòa Tụng sẽ không bổ sung, cho nên có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.” Người đàn ông giải thích cho anh ta nghe.
“Mỹ Tinh...” Trợ lý Tư cảm thấy cái tên này rất quen tai, sau mấy giây suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến: “Đây, đây không phải là công ty dưới sự quản lý của Phương thị chúng ta sao? Hòa Tụng đã ký hiệp nghị đánh cược với chúng ta.”
“Ừm.”
Nghe được ông chủ thờ ơ ừm một tiếng, trợ lý Tư không thể bình tĩnh được.
Mỹ Tinh đánh cược với Hòa Tụng, Phương thị còn đem những người tài giỏi cho Hòa Tụng.
Ôi trời ơi!
Quản lý cấp cao Mỹ Tinh mà biết được, chắc chắn sẽ tức đến phun máu.
Bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế để kiếm tiền từ người khác, ngược lại ông chủ của bọn họ lại đưa nhân tài cho đối phương.
Trợ lý Tư đứng ở kia im lặng phân tích những hành động này của chủ tịch Phương một lượt, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của Phương Tinh Nghị: “Liên hệ người đại diện của ngôi sao kia, ký hợp đồng chín tỷ kia với Hòa Tụng.”
“...” Trợ lý Tư ngây người.
Không cho anh ta thời gian để phản ứng, người đàn ông lại phân phó: “Điều tra giá của thị trường, tiếp tế cho ngôi sao kia, cho cô ta hai bộ phim có đầu tư lớn, cộng thêm phát ngôn ba sản phẩm quốc tế đắt tiền.”
“A?”
Trợ lý Tư một bộ dạng: “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chủ tịch Phương đang nói cái gì?”
Phương Tinh Nghị ngẩng đầu, thấy dáng vẻ trợ lý Tư ngơ ngác đứng ở kia, lông mày cau lại: “Nghe không hiểu lời của tôi à?”
“Chủ tịch Phương, không phải là anh đang nói đùa đấy chứ?” Trợ lý Tư khiếp sợ nhìn người đàn ông: “Chỉ riêng tài nguyên của ba phát ngôn quốc tế kia cũng đủ sợ rồi, ngôi sao tuyến một còn chưa có cơ hội nhận được một bộ phim có đầu tư kết xù, vậy, vậy mà cho tiểu hoa kia?”
Anh ta cả gan suy đoán: “Chủ tịch Phương, có phải là anh thấy tài chính của Hòa Tụng có hàng, làm vậy là muốn giúp cô Dương đúng không? Vậy anh và cô Dương rốt cuộc vẫn chưa chia tay?”
“Cậu chỉ cần làm theo ý tôi là được.” Mắt Phương Tinh Nghị hơi híp lại, giọng nói lộ ra vẻ không vui: “Còn tại sao tôi lại làm vậy thì cũng không cần nói cho cậu biết.”
Trợ lý Tư nhắc nhở: “Chủ tịch Phương, anh làm như vậy, quản lý cấp cao của Mỹ Tinh sẽ biết được.”
“Biết thì sao chứ?”
Trợ lý Tư...
Đáng!
Đây là chủ tịch Phương công khai bảo vệ cho cô Dương sao, mấy công ty dưới trướng cũng mặc kệ, anh ta còn có thể nói cái gì nữa?
Trợ lý Tư thở dài một hơi thật sâu, nhanh chóng đi làm việc.
Trợ lý Tư trước liên hệ với công ty giải trí Phẩm Ưu, chuyển đạt lời của Phương Tinh Nghị, lại gọi điện thoại cho người đại diện của tiểu hoa kia.
Người đại diện thấy ký một hợp đồng phim ngắn ba phút, chênh lệch giá được Phương thị bổ sung, nghệ sĩ dưới tay mình còn có thể nhận được tài nguyên phát ngôn đắt tiền, cùng mấy bộ phim vượt tầm, đây giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hết sức vui mừng đồng ý.
Sợ trắng trợn cho tài nguyên cho tiểu hoa như vậy sẽ bị nghệ sĩ của công ty khác sinh nghi, nghi ngờ tiểu hoa có gì đó với chủ tịch Phương, trợ lý Tư phải canh chừng bốn phía, làm việc mệt mỏi thiếu chút nữa té xỉu.
Vì chủ tịch Phương của anh ta, anh ta cũng đã hết sức!
Trợ lý Tư vừa làm xong hết mọi chuyện, quay về văn phòng nghỉ ngơi, trôi qua không được mấy giây thì Triệu Dịch Hân liền ôm văn kiện đi đến.
Áo sơ mi trắng phối với quần tây, lộ rõ dáng người cao ráo thon thả, xinh đẹp mà thành thục.
“Đây, số liệu tháng trước đã đối chiếu xong.” Triệu Dịch Hân đặt văn kiện lên bàn, thấy bộ dạng trợ lý Tư mệt muốn đứt hơi, hỏi một câu: “Hai ngày hôm nay cũng không thấy anh ở công ty, việc trong tay rất nhiều à?”
“Đúng đó.” Trợ lý Tư bưng ly cà phê uống mấy ngụm, mới quay sang nhìn cô: “Hòa Tụng vừa quyết định phương án để tuyên truyền cho sản phẩm nước hoa mới, lựa chọn một minh tinh nhỏ của Phẩm Ưu làm người phát ngôn.”
Triệu Dịch Hân tò mò hỏi: “Đó không phải là chuyện của người bên Hòa Tụng à, sao anh lại phải phụ trách?”
Trợ lý Tư chần chờ một chút, thấy chuyện này cũng không phải là bí mật, cô ta cũng là người của Phương thị, đưa văn kiện này cho cô ta: “Tài chính của Hòa Tụng có hạn, ký kết với cô minh tinh này chỉ bỏ ra chín tỷ.”
“Là vậy sao?” Triệu Dịch Hân lật văn kiện ra liếc nhìn mấy cái, sau đó nói với trợ lý Tư: “Tôi nghe nói ký hiệp nghị đánh cược với Mỹ Tinh dưới tay Phương thị, Phương thị làm như vậy là đang phá hư hợp đồng, quản lý cấp cao của Mỹ Tinh có đồng ý không?”
Trợ lý Tư nhún nhún vai, bất lực mà nói: “Không đồng ý cũng không có cách nào, đây là quyết định của chủ tịch Phương, tôi thật sự tò mò chủ tịch Phương có ý gì với cô Dương.”
Ánh mắt của Triệu Dịch Hân tối sầm, rất nhanh liền mỉm cười trở lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Có lẽ là bù đắp cho cô Dương, lúc trước Phương thị lâm vào tranh đấu gia tộc, là do cô Dương đã quản lý Phương thị, cô ấy cũng được xem là người có công với Phương thị.”
“Thành tích sản phẩm nước hoa mới lần này của Hòa Tụng cũng chưa có, nếu như đánh cược thất bại, cô Dương chắc chắn sẽ bị cắt chức, chủ tịch Phương cũng không muốn nhìn thấy cô Dương lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nghĩ đến tình cũ nên muốn giúp cô ấy một chút.”
Trợ lý Tư cảm thấy Triệu Dịch Hân phân tích rất đúng.
Chủ tịch Phương đã chia tay với cô Dương, chắc chắn là vì chút tình nghĩa cũ nên muốn giúp cô ấy.
Có điều sau khi hai người chia tay, số lần mà chủ tịch Phương nhớ tình cũ cũng nhiều quá đi?
“A?” Trợ lý Tư nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nhìn Triệu Dịch Hân: “Tôi cũng chưa từng nói cho cô nghe chuyện trước kia của cô Dương ở Phương thị, sao cô có thể hiểu rõ như vậy?”
Ngón tay của Triệu Dịch Hân chỉ chỉ xuống phía dưới: “Nơi có người thì điều gì cũng có thể biết được, nếu như anh là phụ nữ thì cứ đi đến nhà vệ sinh hoặc phòng trà là biết, thật sự là một thiên đường bát quái.”
“Phụ nữ thật là.” Trợ lý Tư cười lắc đầu, cũng không nghĩ gì nhiều.
...
Mặc dù Trường Bình ở bên phía Phương Tinh Nghị, nhưng mỗi ngày đều dính lấy Dương Yến, nhắn tin trên Facebook với cô.
Ví dụ như lúc rảnh rỗi sẽ nói với cô về căn bệnh thích sạch sẽ của Phương Tinh Nghị, trong nhà hễ bẩn một chút là phải kêu công nhân vệ sinh đến quét dọn, mỗi ngày ba bữa đều ăn thức ăn ngoài, cậu bé nói chán ăn, Phương Tinh Nghị sẽ tự mình xuống bếp làm cơm, mấy món ăn làm ra đều đen thui, cậu bé còn chụp mấy món ăn đen thui cho Dương Yến xem. Nói Phương Tinh Nghị vẫn may là có tiền, có thể gọi đồ ăn ngoài, dựa vào tài nấu nướng của bản thân chắc đói đến chết.
Dương Yến thấy bộ dạng đáng thương của Trường Bình, nói với cậu bé: “Ngày mai dì nấu đồ ăn ngon cho con nha, sẽ cho người mang đến cho con.”
Trường Bình trả lời rất nhanh: “Vẫn là dì tốt với con nhất! Chú hai chính là đang nuôi thả con, ngày nào cũng chỉ cho con tiền, con thật sự không muốn thấy chú ấy xuống nhà bếp, con rất sợ tài nấu ăn của chú ấy.”
Dương Yến: “Kêu con đến sống với dì, con lại không chịu đến.”
Trường Bình trả lời: “Không đi đâu, con phải ở bên cạnh của chú hai để coi chừng chú ấy, xem xem người tình mới của chú ấy là người nào. Có điều con sống với chú ấy lâu như vậy rồi, tối nào chú ấy cũng về nhà đúng giờ, trên người cũng không có mùi nước hoa của phụ nữ khác.”
Phương Tinh Nghị: “...Con qua đó ở là vì trông chừng chú ấy hả?”
Trường Bình: “Dạ đúng rồi, dì ơi, dì nói bên người của chú hai cũng không có phụ nữ, có phải là phương hướng tính dục đã thay đổi rồi không?”
Nhìn thấy tin nhắn của đứa nhỏ, Dương Yến dở khóc dở cười, nhớ đến những cuốn sách gần đây cậu bé đọc, trong đầu cứ nghĩ lung tung.
Đúng lúc có cuộc gọi của Hứa Cung Diễn, cô cũng không trả lời tin nhắn của cậu bé, nhận điện thoại.
Hứa Cung Diễn hỏi: “Ở Nam Thành vẫn tốt chứ?”
“Ừm, vẫn tốt.” Dương Yến nhìn thời gian, cười: “Bây giờ đang là thời gian bận, sao anh còn gọi điện thoại cho tôi, không bận à?”
“Không bận, chỉ là rất nhớ em, cho nên mới gọi điện thoại cho em.” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng, trầm thấp.
Dương Yến giả vờ không nghe, hỏi lại: “Khi nào anh trở về.”
“Chắc vẫn còn một khoảng thời gian nữa.” Hứa Cung Diễn thở dài, hình như cũng hơi lo lắng.
Anh ta biết Nam Thành có Phương Tinh Nghị, muốn đến Nam Thành để ở bên cạnh Dương Yến, không cho bọn họ có cơ hội gần nhau, nhưng ở bên đây vẫn còn nhiều chuyện, anh ta cũng không có người tin cậy.
Dương Yến chau mày, tò mò hỏi: “Công ty đang chuẩn bị hạng mục gì lớn à, sao anh lại bận như vậy?”
“Hạng mục này thật sự có chút lớn.” Hứa Cung Diễn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói với cô: “Biết “Dự án lá xanh” không?”
“Không biết, là hạng mục gì?”
Hứa Cung Diễn nói: “Em biết bây giờ Internet đang rất thịnh hành, càng ngày càng có nhiều thiết bị trong mạng lưới này, tính đến tháng mười hai năm ngoái, người dùng đường truyền di động toàn cầu đã đạt đến mười tỷ. Sự bùng nổ lưu lượng dự liệu di động phải được xử lý...”
“Cho nên “dự án lá xanh” là đang nghiên cứu công nghệ truyền thông mới nhất phải không.” Dương Yến nhanh chóng hiểu ra, hít một hơi thật dài: “Dự án này không lớn lắm, nó sẽ không bao giờ xuất hiện trong hai hoặc ba năm nữa. Anh đừng nói với tôi là anh đã xây dựng một phòng thí nghiệm, tuyển dụng những người ưu tú và tham gia vào công nghệ truyền thông này.”
“Anh sớm đã có suy nghĩ này, nhưng không ngờ còn có người nghĩ nhanh hơn anh.” Hứa Cung Diễn nói: “Bên nước R đã thực hành “kế hoạch lá xanh” rồi, người trong nhóm phụ trách là từ IK.”
Anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nhưng ông chủ phía sau của “kế hoạch lá xanh” không phải là nhà đầu tư của nước R, nghe nói là người đến từ nước Z, để cho nhóm nhỏ của Mộ tiên sinh đi nghiên cứu, nguồn lực về tài chính không giới hạn.”
CHƯƠNG 439: TỔNG GIÁM ĐỐC PHƯƠNG NHÀ ANH ĐỔI KHẨU VỊ SAO?
“Đây là hạng mục thúc đẩy sự phát triển GDP của đất nước, chính phủ nước Z bọn họ sao lại không ủng hộ?” So với cái này, Dương Yến lại càng tò mò về người đầu tư hơn: “Mấy ông chủ có tiền của nước Z nhiều như vậy, muốn tra có lẽ cũng tra không ra.”
Hứa Cung Diễn mỉm cười, dạy cô: “Nhà tư bản sẽ luôn đặt lợi ích lên đầu, đất nước không chịu chi tiền, mấy người tư bản đương nhiên sẽ đi tìm đối tác có tiền, chỉ cần có thể kiếm tiền, cho dù công nghệ kỹ thuật trong nước có dậm chân tại chỗ hay không, bọn họ cũng sẽ không quan tâm.”
“Tôi hiểu rồi.” Dương Yến mím môi: “Nhưng nói tôi cảm tính cũng được, nếu đất nước của tôi có được công nghệ như vậy tôi sẽ không để nó truyền ra ngoài.”
Người cuối cùng rồi sẽ chết, tiền cũng không thể mang theo.
Lúc ra đi, có thể nhìn thấy đất nước ngày càng hưng thịnh, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
Dương Yến hỏi anh: “Nếu ‘dự án Thanh Diệp’ không ở trong tay anh, sao anh phải ở nước R lâu như vậy, hay anh đã tìm được người phụ trách và đầu tư vào dự án này?”
“Kỷ Gia Trí cũng biết ‘dự án Thanh Diệp’, người của hắn ta làm việc với nhóm người của ông Thủ Chủng.” Hứa Cung Diễn nghiêm trọng nói: “Hắn ta đang muốn tìm cách liên hệ với ông chủ đứng đằng sau, muốn đầu tư.”
Dương Yến yên lặng một lúc, rồi oán hận nói: “Ngoại trừ làm mấy việc khốn nạn, đầu óc chứa toàn tinh trùng, thì người tài dưới tay hắn ta cũng nhiều, nên cả những kế hoạch thế này cũng có thể trà trộn vào.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện của Kỳ Kỳ, cô đã hận không thể giết tên Kỷ Gia Trí.
Cô nhớ rõ tại sao mình lại cố gắng hết sức giúp Hứa Cung Diễn, tại sao lại trở về Nam Thành. Là bởi vì hy vọng ba năm sau, vào ngày mà Bác Nội Nhĩ đạt được thỏa thuận về vụ đánh cược với hai anh em họ, cô có thể tận mắt thấy Kỷ Gia Trí mất đi tất cả, quyền lợi, tiền tài, nhân mạch và thấy được khuôn mặt thảm bại của hắn khi đó.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, cán cân thắng lợi lại luôn nghiêng về phía Kỷ Gia Trí, thật sự không công bằng!
Dương Yến hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nếu Kỷ Gia Trí thật sự đã tìm được nhà đầu tư, đầu tư vào ‘dự án Thanh Diệp’, thì không cần đợi ba năm sau chúng ta đã thua rồi.”
“Như vậy đi, anh cũng không cần về vội, quản lý công ty ở nước R cho tốt, theo dõi nhất cử nhất động của Kỷ Gia Trí, tôi sẽ phụ trách Nam Thành bên này. Sau này có mấy bữa tiệc rượu hay yến hội nào cao cấp, tôi sẽ đi rồi tìm hiểu xung quanh. Tôi muốn tìm ra nhà đầu tư kia, sau đó sẽ nói lại với anh.”
“Được.” Hứa Cung Diễn đau lòng nói: “Em cũng đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Không sao đâu, mấy cục cưng đều rất ngoan.” Dương Yến sờ vào phần bụng hơi nhô lên, gần đây cô cảm thấy bụng bầu của mình càng ngày càng lộ rõ, phải mặc quần áo rộng mới nhìn không ra.
Dương Yến bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng mấy cục cưng phát triển nhanh quá, đến khoảng năm sáu tháng chắc không che được bụng nữa, tôi sẽ tận dụng khoảng thời gian này sắp xếp tốt mấy công việc ở công ty.”
Đến lúc đó xử lý mọi việc từ xa, cô cũng sẽ an tâm hơn.
Hứa Cung Diễn nhịn không được cười: “Mấy cục cưng còn thường xuyên đá em hay không, chúng có nghịch ngợm không?”
“Đá chứ, lúc đang ngủ cũng thường xuyên bị bọn nó đá tỉnh.” Dương Yến oán giận nói: “Tay chân dài rồi, lại bắt đầu đánh nhau ở trong bụng tôi, đánh nhau mỗi ngày, đôi khi làm cho tôi cũng khó chịu.”
“Anh cảm thấy bọn nó đang tranh nhau vị trí anh trai.”
Dương Yến nghe anh nói như vậy, nhất thời dở khóc dở cười: “Cái này có gì mà tranh chứ, làm anh trai còn mệt hơn!”
“...”
Cô đang nói chuyện với Hứa Cung Diễn, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức hạ giọng: “Tôi xử lý việc trước đã.”
Sau đó cúp điện thoại, cho người bên ngoài tiến vào.
Người tiến vào là trợ lý Ella, cô mang tài liệu vào đưa cho Dương Yến, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Dương, cái cô tiểu hoa đán bên Phẩm Ưu kia đã ký hợp đồng với công ty chúng ta rồi, mức giá chín tỷ đồng, cũng không yêu cầu mức giá cao hơn.”
“Thật sao?” Dương Yến cũng rất kinh ngạc, nhận lấy tài liệu, vừa lật xem vừa nói: “Thật sự do ngân sách hạn chế, nếu không tôi cũng không ép giá thấp như vậy.”
“Lúc ấy sau khi gặp cô ấy, tôi mới phát hiện cô ấy là tiểu hoa đán đang hot trong các bộ điện ảnh và phim truyền hình của Phẩm Ưu gần đây, mấy hôm nay tôi còn đang nghĩ nếu đối phương không đồng ý, cô lại phải đến học viện Vật Sắc tìm kiếm nữa.”
Trợ lý cười, bổ sung lời của cô: “Không ngờ với mức giá này mà đối phương cũng ký, có phải hay không?”
Dương Yến ừ một tiếng, xác nhận hợp đồng không có gì sai sót, vẫn cảm thấy là lạ: “Tôi nghe nói người đại diện của tiểu hoa đán này nổi tiếng là moi tiền, rất khó đối phó, các cô ký hợp đồng này, người đó không có chút ý kiến gì sao?”
“Không có, hơn nữa còn rất vui vẻ.” Trợ lý nói: “Nhất là cái người đại diện của tiểu hoa đán kia, lúc nào cũng cười toe toét giống như có bánh từ trên trời rơi xuống vậy.”
Nghe trợ lý nói như vậy, lông mày Dương Yến càng cau chặt: “Tiểu hoa đán tùy tiện làm đại diện phát ngôn cũng hơn chín tỷ đồng, quay một bộ phim ngắn ba phút với giá này, cô ấy sao còn vui vẻ như vậy?”
“Tôi nghe nói tiểu hoa đán kia ôm đùi tổng giám đốc Phương.” Trợ lý nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Dương, cô nói xem có phải tâm trạng của tiểu hoa đán đó đang tốt, lại vừa lúc gặp chúng ta?”
Dương Yến trong lòng run lên, có chút hoảng hốt: “Cô nói cái gì?”
Tiểu hoa đán này ôm đùi tổng giám đốc Phương?
Cô vội vàng tìm kiếm xem ảnh của tiểu hoa đán kia, sau khi nhìn vài lần, xác định Phương Tinh Nghị sẽ không thích loại hình này, sau đó lại nghĩ, loại hình mà người đàn ông kia thích cô sao có thể biết được chứ?
Đều nói đàn ông càng trưởng thành càng thích phụ nữ mềm mại, biết làm nũng, biết dựa dẫm bọn họ như cừu non.
Nói không chừng Phương Tinh Nghị cũng thay đổi rồi...
Đầu óc Dương Yến có chút hỗn loạn, một đống suy nghĩ linh tinh hỗn độn.
Cô cúi đầu giống như đang xem tài liệu, trợ lý cũng không thấy được sắc mặt của cô, còn đang đứng ở kia mà thổn thức: “Tiểu hoa đán này trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lấy được hai bộ điện ảnh đầu tư lớn của tập đoàn nhà họ Phương và quyền đại diện mấy sản phẩm thương hiệu quốc tế.”
“Bây giờ cô ấy đang có lưu lượng tốt, nhưng nổi tiếng nhanh như vậy, ở đâu có được nguồn tài nguyên tốt như vậy chứ? Chắc chắn là tổng giám đốc Phương cho. Cô xem trước kia tổng giám đốc Phương đối xử với Tưởng Song Kỳ rất tốt, muốn cái gì cho cái đó, tình nhân mới đổi thành tiểu hoa đán này rồi.”
Trợ lý nói xong, còn buồn bực nói: “Hình như rất lâu không thấy Tưởng Song Kỳ hoạt động trên màn ảnh rồi, có phải cô ta đã đắc tội với người cấp cao của Phẩm Ưu nên bị đóng băng rồi hay không?”
Dương Yến nghe trợ lý nói thanh tỉnh một chút, thản nhiên trả lời: “Phẩm Ưu sao có thể đóng băng một hạt giống tốt như thế chứ, nói không chừng là diễn xuất chán rồi muốn học thêm, nên xuất ngoại bổ túc thì sao.”
Trợ lý gật đầu: “Quả thật có rất nhiều nghệ sĩ diễn viên diễn chán rồi, sẽ ra nước ngoài bổ túc.”
“Không có việc gì nữa thì cô ra ngoài đi, tôi còn có việc bận.”
“Được, vậy tổng giám đốc Dương cô làm việc đi.” Trợ lý sợ quấy rầy Dương Yến, nhanh chóng rời đi.
Dương Yến mở tài liệu ra lại xem không vào, rất phiền não, luôn suy đi nghĩ lại mấy lời vừa nãy trợ lý nói, cảm giác trái tim đau đớn, lại cảm thấy mình thật vô dụng.
Đã nói phải vạch quan hệ rõ ràng với người đàn ông kia, kết quả vừa nghe thấy hắn với người phụ nữ khác có quan hệ đã khó chịu.
Nói thật, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Dương Yến miên man suy nghĩ hồi lâu, vẫn nhịn không được lấy di động ra, nhắn tin cho trợ lý Tư: “Trợ lý Tư, tổng giám đốc Phương nhà anh đổi khẩu vị sao?”
Cùng lúc đó, trong tập đoàn nhà họ Phương, Phương Tinh Nghị đang tham dự một cuộc họp.
Cuộc họp bất thường lần này.
Là bên quản lý cấp cao của Mỹ Tinh phái vài người đến tìm Phương Tinh Nghị khởi binh vấn tội về hợp đồng người đại diện phát ngôn đã ký giữa nghệ sĩ Phẩm Ưu và Hòa Tụng, nói hắn phá hỏng lợi ích công ty.
Hơn nửa giờ chỉ nói về chủ đề ‘lợi ích và điều kiện’, Phương Tinh Nghị nghe mà phiền chán.
Anh thấy di động sáng lên, mở ra nhìn là số di dộng của Dương Yến gửi tin nhắn đến. Sau khi lướt xem nội dung mà Dương Yến gửi, sửng sốt.
Đổi khẩu vị?
Anh đổi khẩu vị gì chứ?
CHƯƠNG 440: TÔI GHEN TỴ CÁI QUỶ GÌ CHỨ!
Phương Tinh Nghị trả lời cô: “Cô Dương, mỗi ngày tôi đều giúp tổng giám đốc Phương đặt cơm trưa, khẩu vị của tổng giám đốc Phương không đổi nha.”
Dương Yến: “Hắn ta ăn cái gì tôi đâu có quản!”
Phương Tinh Nghị: “Vậy tôi không hiểu, ý của cô Dương là gì?”
Một hồi lâu sau, Dương Yến mới nhắn lại: “Tổng giám đốc Phương nhà anh có vấn đề à, cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi, học mấy người trẻ tuổi đi tán gái, hắn tán nổi sao?”
Tán gái?
Phương Tinh Nghị khẽ nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của Dương Yến lại gửi tới.
Dương Yến: “Phẩm Ưu cũng không phải của một mình hắn, hắn ỷ mình là ông chủ lớn, thì có thể tùy tiện tặng tài nguyên, tăng độ nổi tiếng cho tiểu hoa đán nào đó sao?”
Dương Yến: “Hắn ngang ngược như vậy, không sợ bị mấy quản lý cấp cao khác phỉ nhổ sao?”
Phương Tinh Nghị nhìn hai tin nhắn này mà ngẩn người, sau đó nhịn không được cười, có thể tưởng tượng lúc người phụ nữ này gõ chữ, vẻ mặt đầy căm phẫn như thế nào.
Nếu không phải người phụ nữ này chỉ định muốn tiểu hoa đán kia làm đại diện phát ngôn, anh sẽ “ngang ngược” như vậy sao?
Vả lại lần này anh tổn thất cũng không nhỏ.
Phương Tinh Nghị im lặng một lúc rồi trả lời: “ Thật sao, sao tôi lại không biết? Bên này tôi nhận được tin nói đạo diễn bên kia cảm thấy tiểu hoa đán đó diễn tốt nên chỉ định cô ấy.”
Dương Yến: “Bộ phim điện ảnh đầu tư lớn đó, cô ấy một tiểu hoa đán có thể được chỉ định làm nữ chính sao, anh tin tôi cũng không tin! Người đại điện của tiểu hoa đán kia nói, nghệ sĩ của nhà cô ta còn đại diện phát ngôn cho ba thương hiệu nữa.”
Dương Yến: “Tôi thấy, là do tổng giám đốc Phương nhà anh lấy đạo diễn ra làm lá chắn thôi, tài nguyên hắn đều cho tiểu hoa đán kia, chỉ không ngờ tin đồn lan truyền nhanh như vậy, đã rơi vào tai Hoà Tụng chúng tôi rồi.”
Nhìn thấy tin nhắn mà Dương Yến gửi đến, Phương Tinh Nghị hơi nheo mắt.
Việc này đều là anh phân phó trợ lý Tư đi làm, chuyện sau đó anh cũng không hỏi đến bởi anh biết trợ lý Tư có thể xử lý tốt.
Nhưng lại không nghĩ rằng bên người anh lại có gián điệp, thả một vài tin ra bên ngoài.
Phương Tinh Nghị trả lời: “Cô Dương, mấy tin đó chắc chắn là giả, lấy sự hiểu biết của tôi với tổng giám đốc Phương, anh ấy sẽ không có hứng thú với cô gái đó.”
Dương Yến: “Anh hiểu biết hắn vậy, sao lại không biết trước kia hắn có hứng thú với bạn học của hắn chứ?”
Ngón tay của Phương Tinh Nghị dừng trên màn hình điện thoại một lúc, tiếp tục gõ chữ: “Cô Dương, cô rất quan tâm đến mấy tin đồn đó, chẵng lẽ thấy tổng giám đốc Phương bên cạnh một người phụ nữ khác nên ghen tỵ?”
Dương Yến gần như nhắn lại trong vài giây: “Tôi ghen tỵ cái quỷ gì chứ! Kiểu người đàn ông lớn tuổi như hắn, cũng chia tay rồi, tôi cũng không hiếm lạ!”
Dương Yến: “Tôi quan tâm mấy tin đồn đó như vậy, vì tôi không muốn sau khi ký hợp đồng với tiểu hoa đán đó, còn đang trong thời gian làm người đại diện phát ngôn lại ầm ĩ chia tay với tổng giám đốc Phương của các anh, tổn thương vì tình lại khiến cho doanh thu sản phẩm của chúng tôi giảm xuống.”
Dương Yến: “Không nói nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, bái bai!”
Cô nhắn liên tiếp mấy tin như oanh tạc, khiến Phương Tinh Nghị xem xong không khỏi bật cười, thầm nghĩ không hiếm lạ anh, còn khóc lóc đòi ăn quýt, rồi lại đem trả lại hai giỏ quýt kia.
Người đàn ông thở dài: không phải chỉ kém năm tuổi thôi sao, cả ngày người đàn ông lớn tuổi, người đàn ông lớn tuổi, khiến anh cảm thấy mình giống như ông già vậy.
Mấy vị quản lý cấp cao bên Mỹ Tinh còn đang hỏi tội Phương Tinh Nghị, thấy người đàn ông kia vẫn bắt chéo chân ngồi xem di động, không thèm nhìn bọn họ, tựa hồ ngay cả việc bọn họ nói cái gì cũng không thèm nghe khiến một đám tức giận.
Có một vị quản lý cấp cao bên kia tăng cao âm lượng, ý đồ thu hút sự chú ý của Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, anh có đang nghe không?”
“Không cần lớn tiếng như vậy, vừa nãy các người nói cái gì tôi đều nghe.” Phương Tinh Nghị tắt di động đặt ở một bên, lông mày khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Một tổ trong phòng kế hoạch của tập đoàn nhà họ Phương, là tôi đồng ý cho Hòa Tụng mượn.”
Vị quản lý cấp cao kia bất mãn nói: “Tổng giám đốc Phương, chúng tôi sớm đã báo cho anh, Mỹ Tinh và Hòa Tụng có đánh cuộc, anh đưa tiểu hoa đán đang nổi cho Hòa Tụng thì cũng thôi đi, người của tập đoàn nhà họ Phương cũng cho mượn, anh rốt cuộc có ý gì?”
Một vị quản lý cấp cao khác của Mỹ Tinh cũng nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phương, Mỹ Tinh cũng là công ty của anh, đánh cuộc thua thì đối với anh cũng không tốt. Anh tìm bừa một lý do, để cho người của tập đoàn nhà họ Phương từ Hòa Tụng quay về đi.”
Ngón tay của Phương Tinh Nghị gõ nhẹ trên bàn , lạnh lùng cười: “Ông cho rằng Hòa Tụng đều là lũ ngốc sao? Sẽ bởi vì các người nói mấy câu, thì sẽ đem cổ phẩn của công ty ra đánh cược?”
Sắc mặt mấy vị quản lý cấp cao của Mỹ Tinh khẽ biến.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Chi nhánh của Hòa Tụng năm trước quả thật không có khởi sắc, nhưng năm nay công thức nước hoa của đối phương được một chuyên gia nước hoa mua với giá cao, hơn nữa năm nay, lãnh đạo của chi nhánh Hòa Tụng cũng thay đổi.”
“Nếu Hòa Tụng dám đánh cược với các người, thì chắc chắn phải lên kế hoạch cho việc phát sinh rủi ro. Hòa Tụng mượn người của tập đoàn nhà họ Phương, ra giá cao, lợi nhuận sản phẩm mới còn chia cho tập đoàn nhà họ Phương, cuộc mua bán có lời như vậy, sao tôi lại không làm?”
“Hòa Tụng cho dù có năng lực, chỉ cần bọn họ không đạt được con số đó trong khoảng thời gian quy định thì coi như là thua.” Quản lý cấp cao của Mỹ Tinh nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể tìm người âm thầm can thiệp.”
Phương Tinh Nghị lắc đầu, chế giễu sự ngu xuẩn của hắn: “Ông có thủ đoạn, người ta cũng có biện pháp ứng đối. Nếu phương pháp mà các người kiếm tiền là mấy loại tiểu xảo này, tôi thật sự không còn lời nào để nói.”
Quản lý cấp cao của Mỹ Tinh bị anh trào phúng, nhịn không được nói: “Tổng giám đốc Phương, đây cũng là công ty của anh.”
“Các người không để ý đến hướng đi của ban giám đốc sao?” Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn mấy người quản lý cấp cao, thản nhiên nói: “Số cổ phần khống chế của Mỹ Tinh sớm đã thuộc về Tinh Thành Văn Hóa rồi, trong tay tôi chỉ có một phần cổ phần của công ty.”
Nhóm quản lý cấp cao của Mỹ Tinh trợn mắt há mồm, dường như còn đang nghĩ mình nghe lầm.
Mà Phương Tinh Nghị nghe bọn hắn lải nhải hơn một giờ đã sớm phiền, đẩy ghế dựa ra rồi đứng dậy: “Nếu tập đoàn nhà họ Phương không phải là bên nắm cổ phần khống chế của Mỹ Tinh, tập đoàn nhà họ Phương cùng Hòa Tụng có hợp tác gì, Mỹ Tinh cũng không có quyền can thiệp, có vấn đề gì thì đi tìm Tinh Thành Văn Hóa.”
Người đàn ông nói nốt mấy câu rồi sải bước rời đi.
Trợ lý Tư vừa lúc đến đưa tài liệu, thấy Phương Tinh Nghị trở về, liền hỏi: “Tổng giám đốc Phương, cuộc họp đã xong rồi?”
“Ừm.” Phương Tinh Nghị nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu lại nhìn trợ lý Tư, ánh mắt thâm trầm: “Chuyện mà tôi phân phó anh đi làm, anh có nói với người khác không?”
Trợ lý Tư lắc đầu khẳng định nói: “Không có, trừ phi tổng giám đốc Phương anh đặc biệt cho phép. Tổng giám đốc Phương, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Phương Tinh Nghị không chút để ý quay đầu lại.
Trợ lý Tư theo anh nhiều như vậy năm, thái độ làm người của anh ta, anh vẫn biết.
Nhớ lại nội dung tin nhắn mà Dương Yến gửi, Phương Tinh Nghị nghĩ đối phương biết được những việc này, xem ra là người phía bên kia của anh.
Anh phải điều tra xem, là ai lợi hại như vậy.
--
Gần đây lúc Dương Yến tắm rửa thì phát hiện, bụng bầu càng ngày càng rõ, không biết có phải mấy cục cưng trở nên ngoan ngoãn hay không , không loạn đá cô cả ngày khiến cô không ngủ được nữa.
Cô sợ những bộ quần áo trước kia mặc quá lộ, lại mua thêm vài bộ rộng rãi.
May là từ lúc cô vào Hòa Tụng, thời điểm mặc âu phục rất ít, đa số thời gian đều mặc mấy bộ đồ thoải mái và giày đế bằng hoặc giày thể thao, cũng không dễ khiến cho người của công ty hoài nghi.
Dương Yến dậy rất sớm, rửa sạch nguyên liệu nấu ăn rồi nấu một nồi canh xương và một nồi thịt kho tàu, để hết vào trong một hộp cách nhiệt mang đến công ty, tính giữa trưa đón Trường Bình qua công ty.
Sau khi đến công ty, cô vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Ella liền đi qua, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Dương, cô đã xem tin tức chưa?”
Dương Yến tò mò hỏi: “Chưa, tin tức gì khiến cô khẩn trương như vậy?”
“Vào lúc rạng sáng, tiểu hoa đán kia bị cưỡng bức, được cảnh sát tới cửa mang đi.” Trợ lý vừa nói chuyện với Dương Yến, vừa trầm giọng nói: “Đến bây giờ tiêu đề của các trang web lớn đều là chuyện này.”
“Cái gì?” Dương Yến quay đầu nhìn cô ta, biểu tình khiếp sợ: “Là tiểu hoa đán ký hợp đồng với chúng ta kia?”
Trợ lý gật đầu: “Chính là cô ấy.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom