• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 134

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Giang Chức vén chăn lên rồi nằm xuống, anh không tắt đèn mà chống cằm nằm nghiêng người: “Từ Phương.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì r3ồi không?”
Tối nay cô ngoan ngoãn đến khiến người ta đau lòng. Cô nói: “Không có.” Trên mặt cô cũng không có biểu cảm gì,
không vui1 cũng không buồn. Không muốn nói mà thôi. Giang Chức nhích sang đó, nằm sát cô: “Buồn ngủ
không?” Chu Từ Phưởng trả lời: “Ừm.”
Anh 9đưa mặt đến gần, ánh đèn ở trên đỉnh đầu của anh, khiến cho cái bóng của anh chiếu lên mặt của cô. “Chu Từ
Phưởng, em có muốn ôm anh ngủ kh3ông?” Anh nói: “Anh muốn ôm.”
Chu Từ Phưởng cũng muốn.
Vì thế cô lập tức lăn vào trong lòng của anh, hai cánh tay của cô cũ8ng ngoan ngoãn mà ôm lấy eo của anh, anh hôn
lên mặt của cô, khẽ vỗ vào lưng ru cô ngủ.
Yên lặng được một lúc lâu, anh tưởng cô đã ngủ rồi, vừa định tắt đèn thì bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nói: “Ngày
sinh trên chứng minh nhân dân là giả, em cũng không biết em được sinh vào ngày nào.”
Cô lại vùi đầu cọ vào lồng ngực của anh.
“Có lẽ là em bị bỏ rơi.”
Giang Chức không nói gì, cứ im lặng lắng nghe cô kể, đây là lần đầu tiên cô nói với anh về xuất thân của cô.
“Họ nói rằng nhiễm sắc thể của em không giống với người bình thường, thứ tự sắp xếp rất kỳ lạ, nguyên nhân gây
ra đột biến gen cũng rất nhiều.”
Họ là ai?
Có giống như đang nói chuyện một mình, lẩm bẩm: “Không biết có phải là vì thế mà em bị ruồng bỏ hay không.”
Vậy có nghĩa là điều khác thường của cô là nhiễm sắc thể và đột biến gen.
Đây là lĩnh vực mà Giang Chức hoàn toàn lạ lẫm, đúng rồi, cái thằng nhóc ngốc nghếch kia của nhà họ Lạc cũng có
nhiễm sắc thể khác thường.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên giọng nói ngày càng nhỏ dần đi: “Từ khi em có kí ức cho đến nay đều chỉ có một
mình.” Mắt của cô chớp chớp rồi khép lại: “Đã từng gặp qua người tốt giúp đỡ em, cũng đã từng gặp qua người
xấu sợ hãi em.”
Giang Chức là một người yêu thích thuyết âm mưu, ở trong mắt của anh, trên thế giới này chỉ có một số ít người có
thể được xưng là người tốt, tất nhiên cũng không phải là người xấu chiếm đa số, cùng lắm là những người không
tốt cũng không xấu. Thế nhưng chính là nhóm người này, bình thường thì vui vẻ hòa nhã cư xử thân thiện với mọi
người, nhưng một khi vòng thoải mái và vùng an toàn bị tổn hại thì sẽ dựng hết gai trên người mình lên, trở thành
kiểu người “người không vì mình, trời tru đất diệt“.
Cũng là chuyện bình thường thôi, người bình thường sẽ có ý thức tự bảo vệ và chủ nghĩa vị kỷ rất mạnh, cho nên
anh có thể tưởng tượng ra được, người khác thường như Chu Từ Phưởng, sinh sống một mình, một mình lớn lên sẽ
chịu biết bao nhiêu tội.
Cô ấy à, là một cô gái không có ai thương yêu, tự bươn trải mà lớn lên.
“Giang Chức.”
“Üm.”
Cô mơ mơ màng màng: “Em ngủ đây.”
Anh ôm cô đổi một tư thế khác rồi nói: “Ngủ đi.”
Cô lẩm bẩm một tiếng rồi ngủ mất.
Không bao lâu sau, hô hấp của cô ổn định, Giang Chức tắt đèn: “Bé Phương.”
Cô không trả lời, cô đã ngủ say rồi.
Giang Chức hôn lên trán của cô: “Sau này em sẽ không còn một mình nữa, em có anh rồi.”
Bên ngoài có sấm chớp nhưng lại không có mưa, trăng và sao đều nấp vào trong những đám mây, bầu trời đêm u
tối. Dưới lầu, Phúc Lai lại sủa lên. Giang Xuyên đứng dậy khoác áo choàng, mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng
đang kéo vali, ông đi đến gần mới nhìn rõ được là ai. “Cô Năm.” Giang Duy Nhĩ quay đầu lại.
Giang Xuyên bước đến: “Trời đã tối rồi mà cô muốn đi đầu vậy?”
Cô cắt tóc rồi, cắt rất ngắn, còn không dài qua tai.
Cô nói: “Ra sân bay.”


Giang Xuyên không yên tâm bèn nói: “Để tôi đi gọi bà chủ đến.” Ông vừa quay đầu thì Giang Duy Nhi đã gọi ông
ta lại, sắc mặt không có gì bất thường, bình tĩnh nói: “Đừng làm phiền mẹ tôi ngủ, tôi chỉ đi cho khuây khỏa mà
thôi, cũng đều phải không quay về nữa đâu.”
“Cô Năm…”
Cô vẫy tay nói: “Tôi đi đây.”
“Gâu!”
“Gâu gâu!”
Phúc Lai lại sủa nữa.
Giang Duy Nhĩ đi rồi, chuyến bay lúc ba giờ sáng, cô cũng không nói cho ai biết, cố ý chọn khoảng thời gian này.
Vào giờ này thì sân bay không đông người, có lẽ là vì đêm khuya, mọi người đi qua lại bất giác cũng khẽ khàng
hơn, khiến cho không gian trở nên tĩnh mịch quạnh quẽ. Biển quảng cáo chắn mất ánh đèn, có một người đứng
trong bóng tối lớn ở phía sau, đã dừng chân từ rất lâu rồi.
“Anh Tiêu.”
Trợ lý ở sau lưng nói: “Khuya lắm rồi, mình về thôi.”
Người đó cũng không động đậy, anh đang nhìn về hướng cửa lên máy bay.
Máy bay đã cất cánh lâu rồi, làm gì còn ai nữa, trợ lý không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nếu anh không nỡ vậy thì tại
sao lại không giữ cô ấy lại chứ?”
Anh ta giống như là không nghe thấy, tự nói chuyện một mình.
“Duy Nhĩ mặc một bộ đồ màu đen, cắt tóc ngắn rồi.”
Giọng nói rất nhỏ, trợ lý nghe không rõ lắm nên sáp lại gần: “Anh nói gì cơ?”
Anh ta nói: “Rất đẹp.”
Câu trước không ăn khớp với câu sau nên trợ lý không hiểu gì hết: “Cái gì rất đẹp cơ?” Tiêu Lân Thư lắc đầu,
không nói thêm gì nữa, anh ta xoay người lại thì nhìn thấy Tiết Băng Tuyết, anh đứng cạnh cây cột, cũng không biết
là đã đứng đó được bao lâu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn là sự lạnh nhạt và không nói nên lời.
Tiêu Lân Thư bước sang đó, anh ta đeo khẩu trang và kinh đen nên không nhìn rõ vẻ mặt, anh ta đặt chiếc túi trong
tay mình xuống ghế đợi xe ở bên cạnh.
Trong túi toàn là thuốc.
“Dạ dày của cô ấy không tốt, còn không ăn cơm đàng hoàng, lúc đi ra ngoài luôn quên mang.”
Nói được một nửa bỗng im bặt.
Thật nực cười, anh ta đang làm gì vậy?
Anh ta lại xách cái túi lên, nắm chặt trong tay mình, xoay người bỏ đi mà không nói lời nào, thế nhưng đôi mắt
dưới chiếc kính đen ấy lại ươn ướt.
Trước khi đến sân bay, Tiêu Lân Thư có đến đồn cảnh sát.
Vẫn chưa tuyên án, anh ta tốn biết bao nhiêu công sức mới gặp được Lâm Song, cô ta còn bình tĩnh hơn anh ta nghĩ,
anh ta cũng không kém, sau khi trải qua sóng gió thì lòng lặng như nước.
“Tôi đã hỏi qua luật sư rồi, sẽ không phản lâu đâu.” Tiếu Lân Thư lên tiếng trước.
Lâm Song nhìn anh ta qua lớp kính thủy tinh, không nói gì.
Một mình anh ta đang nói, giọng điệu như đang bàn giao hậu sự vậy: “Bên bố mẹ chị thì tôi sẽ giúp chị chăm sóc.”
Còn nói: “Bây giờ Hoa Ngu do Tiết Bảo Di phụ trách, những người mới mà chị dẫn dắt đều chuyển sang ký với Bảo
Quang rồi, Tiết Bảo Di công ty phân minh, sẽ không khắt khe với họ đâu.”
Anh nói chậm rãi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng.
“Hợp đồng của chị.”
Lâm Song ngắt lời anh ta: “Đừng nói về tôi nữa, nói về cậu đi.”
Nói về anh ta à, anh ta có gì để nói đâu chử.
Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Buổi họp báo sẽ diễn ra vào chiều ngày mai.” Đôi mắt tĩnh lặng của cô ta gợn sóng:
“Bắt buộc phải giải nghệ sao?” Anh ta gật đầu: “Tôi không thể để cho Duy Nhi nghe được bất kỳ tin tức nào liên
quan đến tôi nữa.”
Nói đến Giang Duy Nhĩ thì ánh mắt của anh ta mới sáng lên một chút. “Vậy còn cậu thì sao?” Lâm Song hỏi anh ta,
giống như đang chất vấn, giọng điệu cũng nặng nề và nóng nảy hơn: “Cậu muốn bỏ hết mọi thứ sao?”
Anh không trực tiếp trả lời: “Sau khi kết thúc thì tôi sẽ đưa tro cốt của em gái tôi về thị trấn Chương”
Thị trấn Chương là quê của Tiêu Lân Thư.


Đó là một thị trấn nhỏ có hoa cỏ có cầu, có núi non có nước, bố mẹ của anh ta được chôn cất ở đó.
Lâm Song lại nhớ về lần đầu tiên cô ta gặp anh ở thị trấn Chương, viền mắt đỏ lên: “Cậu còn quay về đây nữa
không?”
Tiếu Lân Thư nói: “Không quay về nữa.”
Cô ta cúi đầu cười tự giễu.
Sau đó thì càng không biết nói gì nữa, anh ta ngồi được một lúc thì đứng dậy: “Lâm Song.”
Anh ta nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi ư?
Người đưa anh từ thị trấn Chương đến thủ đô là cô ta, người giới thiệu anh cho Cận Tùng là cô ta, người lợi dụng
Giang Duy Nhĩ là cô ta, người tông Giang Chức cũng là cô ta.
Anh ta đã làm gì chứ?
Tự biên tự diễn một vở kịch, anh ta chịu tổn thương đầy mình để tất cả những người khác được vui vẻ.
“Xin lỗi gì chứ?” Lâm Song nghẹn ngào, lúc khóc lúc cười như điên như dại: “Tiếu Lân Thư, cậu không hề có lỗi với
bất cứ ai, cậu chỉ có lỗi với bản thân mình thôi, ngay cả Giang Duy Nhi, cậu cũng không thiếu nợ cô ấy.”
Anh ta chỉ có ngần ấy thử, con đường tương lai, lòng tự trọng, quãng đời còn lại… nhưng đều đã cho đi hết rồi.
Còn gì để cho đi nữa? Ông trời không công bằng, vùi anh ta xuống bùn đất, cho anh ta không nhiều, anh ta chỉ có
ngần ấy thôi… Anh ta lại nói lời cảm ơn: “Tôi đi đây.”
Tiêu Lân Thư cứ thế mà đi.
Lâm Song gọi anh ta: “Cậu phải làm sao bây giờ?”
Anh ta quay đầu, hỏi anh phải làm sao giờ ư? “Không còn Giang Duy Nhi, cậu phải làm sao đây?”
Tiếu Lân Thư mỉm cười, anh ta đang cười: “Cứ thế này thôi.”


Cứ như thế này, trôi dạt nửa đời, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.
Cuộc đời này của anh ta cứ thế mà sống.
“Lân Thư”
Anh ta dừng chân, nhưng không quay đầu. Lâm Song ứa nước mắt, nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tắp của anh ta: “Tôi hối hận vì đã
giúp cậu đuổi cô ấy đi…” Sét giảng trong đêm, nhưng trời lại không đồ mưa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom