• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 136

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chín giờ, Giang Chức đi đón Chu Từ Phưởng. Anh đỗ xe ngoài khu chung cư, đứng đợi cô ngay đầu cầu thang. Cô
nói là muốn mặc đồ đẹp ch3út, sau đó…
Giang Chức sững sờ.
Chu Từ Phưởng đi đến bên anh, cực kỳ thấp thỏm: “Không đẹp sao?”
Anh nở nụ1 cười, sau đó ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày chưa được thắt kỹ giúp cô, thắt nút hơi xấu rồi nói:
“Đẹp lắm.” Chu Từ Phưởng được k9hen đẹp nên rất vui, cô cứ đứng đó mà xoay tới xoay lui: “Em cũng thấy mình
đẹp.” Cô cảm thấy màu hồng là màu đẹp nhất, đẹp đến mức 3không gì sánh được! Vì vậy từ trong ra ngoài, thậm
chí cài tóc và dây giày của cô đều màu hồng. Thế nên khi Tiết Bảo Di thấy cô xuất8 hiện tại bãi đỗ xe ở Phù Sinh Cư,
anh ta nhịn không được mà hỏi một vấn đề không hợp thời cho lắm. “Em dâu à, em..” Tiết Bảo Di không nắm chắc,
anh ta lại nhìn thêm mấy lần: “Thành niên chưa?”
Non nớt nõn nà như vậy, trông rất giống mấy em gái nhỏ tuổi. Em gái nhỏ họ Chu mang cài tóc màu hồng, trả lời:
“Tôi thành niên rồi.”
Trước đây không để ý, bây giờ nhìn kỹ, cô gái này trẻ thật ấy. Tiết Bảo Di có lý do nghi ngờ Giang Chức là trâu già
gặm cỏ non.
“Tiết Bảo Di.”
Giang Chức giấu em gái non nớt vào lòng, không cho người khác nhìn, ánh mắt cảnh cáo.
Tiết Báo Di cười giống mấy bà dì: “Tôi sợ cậu dụ dỗ em gái chưa thành niên thôi mà.”
Giang Chức không thèm dụ dỗ đầu!
Chu Từ Phưởng lập tức giải thích thay anh: “Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi.” Thẻ căn cước là do người tốt” đã cứu cô,
sau đó làm cho cô, ngày tháng là giả những năm sinh là thật.
Giang Chức không hề dụ dỗ em gái chưa thành niên đâu!
Ô kìa, nhiệt tình bao che ghê!
Tiết Bảo Di tặng cho Giang Chức một ánh mắt hết sức ngả ngớn: “Nhìn không ra đó, có thể đi nhận giấy chứng
nhận kết hôn luôn.”
Tên này điên cuồng nói bóng nói gió! Thế mà Chu Từ Phưởng nghe không hiểu. Cô còn tỏ thái độ nghiêm chỉnh:
“Anh Tiết.”
Anh Tiết mày kiếm mắt sáng, mặt giống người, nhưng lại nói năng như mấy tên giặc có: “Đừng khách sáo, em đã ở
bên cậu ẩm Chức rồi, gọi tôi là anh Bảo đi.” “Ờ.”
Ở xong…
Nét mặt Chu Từ Phưởng nghiêm túc đàng hoàng, không khác gì ông ngoại của Tiết Bảo Di – người đàn ông nghiên
cứu khoa học thường chải hết tóc ra sau đầu: “Anh Tiết.” Cô lấy chiếc hộp vuông vức từ trong cốp xe ra, hộp được
gói bằng giấy màu hồng, bề mặt hộp còn thắt nơ bướm to đùng, nhưng không ai nhìn thấy bên trong đựng thứ gì.
Chu Từ Phưởng nói chân thành: “Cái này tặng cho Ngài.”
Thậm chí cô còn sử dụng từ”Ngài”, với lại tư thế này giống như ra mắt phụ huynh vậy. Tiết Bảo Di buồn cười: “Em
dâu khách sáo quá.” Anh ta chia tay ra nhận quà của “em dâu“…
Móa ơi, nặng thật!
Anh ta lập tức dùng cả hai tay.
Tặng quà xong, Chu Từ Phưởng lại chân thành gửi lời chúc: “Chúc thân thể Ngài khỏe mạnh ạ.”
Tiết Bảo Di: “…”
Cô gái này nói chuyện đầu ra đấy, giống y như ông ngoại gần tám mươi tuổi của anh ta. Anh ta lôi Giang Chức
sang bên cạnh: “Vợ cậu tặng quà cho tôi.” Giang Chức đáp “ừ, nói năng cực kỳ vênh váo: “Bạn gái của tôi hiểu
chuyện mà, cậu cứ nhận đi.” “Đồ gì thế?”
Mà nặng đến mức này!
Tiết Báo Di bê bằng cả hai tay, gân xanh trên cánh tay nổi hết cả lên.
Trong mắt Giang Chức chỉ chứa duy nhất bạn gái, anh vốn không màng đến Tiết Bảo Di, chỉ đáp lại là: “Trứng gà
thả vườn.”
Tiết Báo Di: “…”
Thời buổi bây giờ mà còn có người tặng thứ này sao?
Giang Chức: “Tám mươi tám quả trứng, ngụ ý là người tốt sống bình yên suốt đời.”


Tiết Bảo Di: “…”
Thảo nào, tay anh ta sắp gãy đến nơi rồi!
Tốn công sức một hồi, Tiết Bảo Di mới cất hết trứng gà vào cốp xe, sau đó anh ta lẳng lặng xoa nắn cổ tay đỏ lên vì
quá dùng sức, đồng thời nở nụ cười xấu hổ với Chu Từ Phưởng. Cuối cùng anh ta quay sang Giang Chức, thấp
giọng: “Cậu ẩm Chức, tác phong của vợ cậu không khác gì cán bộ kỳ cựu.”
Giang Chức cũng đồng ý với điều đấy: “Ừm, ở bên ngoài cũng không thân* với ai.”
Cán bộ kỳ cựu Chu Từ Phưởng nghe thấy hết, cán bộ kỳ cựu thầm nghĩ: Sao chuyện gì Giang Chức cũng nói ra vậy,
đúng là không biết xấu hổ.
(*) Thân (*) vừa có nghĩa là hôn, vừa có nghĩa là gần gũi thân thiết, có lẽ A Phường hiểu lầm ý nghĩa. Cô cúi đầu, lỗ
tai đỏ lên.
Tiết Băng Tuyết là người đầu tiên đến đây, anh ta vừa đợi trong phòng riêng vừa xem điện thoại. Thấy có người
bước vào, anh ta lập tức cất điện thoại đi. Tiết Băng Tuyết đứng dậy: “Chào cô.”
Chu Từ Phưởng thẳng lưng: “Chào anh.”
Tiết Bảo Di vui mừng, cười mãi không thôi. Hai bé ngoan nè trời, chắc hồi nhỏ đi học, hai người là những đứa
ngoan nhất nhà trẻ. 22
Bữa cơm ngày hôm nay do Giang Chức mời, cũng coi như chính thức giới thiệu bạn gái. Trong số bốn anh em, đây
là lần đầu có người thành thật nghiêm túc đưa bạn gái đi “gặp phụ huynh”, cơm thì phải ăn, quà cũng phải tặng,
Giang Chức không hề đùa giỡn, mấy người còn lại thì…
Tiết Băng Tuyết thắt cổ tại gốc cây mang tên Giang Duy Nhĩ rồi, chưa từng hẹn hò với ai.
Trái lại Tiết Bảo Di thường xuyên thay bạn gái, thế mà chưa đưa người nào đến gặp anh em, Kiều Nam Sở thì coi
như bỏ qua, anh ta không hứng thú với chuyện trăng hoa.
Đúng lúc này, có người gọi điện cho Tiết Bảo Di. Anh ta vừa nhận cuộc gọi, Chu Từ Phưởng đã nghe được giọng
phụ nữ. “Cậu Hai.”
Nũng nịu, mềm mại làm sao.
Tiết Bảo Di lười biếng đáp “ừ.


Tiết Bảo Di không trả lời, gác chân lên như tên lưu manh, bật cười: “Phải báo cáo với cô à?”
Ngày thường tính tình của cậu Hai nhỏ khá tốt, nhất là đối với phụ nữ, anh ta càng mềm mỏng hơn.
Thế nhưng cậu Hai nhỏ có một nguyên tắc là phải nghe lời, chuyện không nên quản thì đừng quản, không nên hỏi thì đừng hỏi, không
nên thèm muốn thì đừng thèm muốn. Dù sao đi nữa, anh ta chi rong chơi chứ không thèm để tâm đầu.
“Em không cóýđó.” Nẵng Nịu hơi ấm ức: “Do anh nói cuối tuần sẽ đến thăm đoàn phim mà.” Tiết Bảo Di vén phần tóc mái được tạo
hình thành hình trái tim: “Tôi có nói vậy hả?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom