• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 1160-1162

Chương 1160 Kiều Như An
Cô nói: “Ô, vây thi anh cứ làm việc đi. Bên em không có việc gì.”
“Chờ khi nào xong việc anh đến tìm em.”
“A, em không vội đâu, anh cử thong thà mà làm.” Thực ra trong lòng Đế Anh Thy cũng yên tâm, cô không biết khi nào thì rời rời đảo Trân Châu, Tư Hải Minh có đến cũng chi công coc, anh không ở đây, cô cũng không cần vì sốt ruột mà cùng các anh trai nào loan
“Được.”
Tư Hài Minh nói một từ “được”, khiến cô không biết phải nói gì. Thay vào đó, nhịp tim lại lập tức tăng nhanh này, khuôn mặt của cô đã nóng đến mức đỏ bừng.
“Nhở em.” Tư Hài Minh khàn giọng nói.
“Mởi chi có một ngày…”
“Hai mươi tư giờ.”
“Có gì khác nhau đâu mà..””Có.”
Để Anh Thy nghĩ thẩm, số lượng chữ là bao nhiêu?
Cô chạm nhẹ đầu vào tủ kính, dui ngón chân xuống đất rồi lầm bẩm, mặt đỏ bừng.
“Cái gì?”
“Này, rõ ràng là anh nghe thấy rồi.”
“Không có.”
“Lớn tiếng như vậy.”
“Nói lại lần nữa.”
“Không muốn ..”
“Hừm?”
“Em .” Đến Anh Thy vừa muốn nói chuyện thì truyền đến tiếng đập cửa, cô sợ tới mức run lên, vội tắt điện thoại, giấu lại trong đùi, đem váy sửa sang lại.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm, vì bảo bối trong lòng anh sẽ không ngắn ngại dùng mọi thủ đoạn để hèn để có được.
Anh nói anh về rồi là vi anh không muốn cô đợi. Cô chỉ cần đứng tại chỗ chờ đợi là tốt rồi
Cánh cửa đã được khóa từ bên trong nhưng có Đế Hạo Thiên ở đó, cánh cửa khoá cũng như không khoá.Rất nhanh liên mo ra
Trong phòng, Đế Anh Thy đang nằm trên giường, còn có con rối cá voi xanh đang ngoi trên bụng phẳng fi của cô, chơi một cách nhàm chán,
Đi theo Để Hao Thiên còn có Một Hào. Chiếc giường quả cao và đôi chân nó lại quá ngắn nên không thể trèo lên được.
Nhìn thấy vậy, Để Anh Thy xuống giường ôm Một Hào, “Một Hào, sao mày lại ở đây?”
Để Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, “Trong mắt em chỉ có chó mà không có anh hai sao?”
Để Anh Thy liếc mắt nhìn anh ta một cái “Anh hai còn phải ăn ghen với Một Hào sao?”
“Có vấn để gì sao?” Để Hạo Thiên coi đó là chuyện đương nhiên.
Đế Anh Thy thở dài, chẳng trách cô không được phép yêu đương với Tư Hải Minh. Thời điểm chưa tình yêu thì cảm thấy được các anh yêu thương che chờ rất vui vẻ hạnh phúc.
Bây giờ muốn yêu lại trở thành chứng ngại vật. Thật đúng là không biết phải làm gi mới ổn.
Thật ra, cô không hiểu, yêu đương không có nghĩa là kết hôn, cô vẫn là người của nhà họ Đế, vẫn sống ởđào Trân Châu, có gì khác biệt đầu?
Sự lý giài duy nhất chính là sự bất an, ghen tuông trong lòng các anh trai, về phắn có bị tổn thưong hay không, cô cảm thấy nhiều nhất là thất tình một chút, cũng không đến nỗi là đòi sống đòi chết
“Anh ba đầu?” Đế Anh Thy hỏi.
“Đang nấu cơm.”
Để Anh Thy không nói gì, cố muốn hỏi anh cả nhưng nhịn nên không hỏi. Dù sao bây giờ anh cả nhìn thấy cô, nhất định nhìn như thế nào cũng cảm thấy tức giận.
“Vẫn còn tức giận với anh cả sao?” Để Hao Thiên
“Cũng không phải…”
“Tiếp tục duy trì.”
“Hà?” Để Anh Thy kinh ngạc quay đầu nhìn anh hỏi.
Cô nghĩ rằng anh hai sẽ đến đây thuyết phục cô rằng không cần giận anh cả,
Như thế nào nó lại không giống với những gì cô nghĩ?
“Anh đang nói chuyện với anh ấy, anh ấy tự nhiênlại bảo anh câm miệng!” Đế Hạo Thiên ghi thù nói.
“Phụt.” Để Anh Thy không nhịn được liền cười ra.
Để Hạo Thiên nhìn em gái bảo bối cười, trong lòng anh ta cũng yên tâm, trong mắt cũng mang theo ý cười, dịu dàng thì càng không cần nói.
Ngay cả khi không có Tư Hài Minh, anh ta vẫn hy vọng Anh Thy có thể hạnh phúc như vậy, vĩnh viễn vô tư vô lo, đó cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Bữa com toi Đế Anh Thy có xuống ăn,
Bốn anh em đang ngồi vào bàn ăn, trông vẫn giống như trước. Nhưng trên thực tế, bầu không khí rất kỳ lạ.
Đế Anh Thy đùa giỡn qua lại với anh hai và anh ba, duy chỉ một minh Đế Hoàng Minh là không có.
Đế Hoàng Minh vào giây phút này giống như bị cô lập.
Còn bản thân anh ta vẫn yên lặng nhưng lạnh lùng và u ám, không biểu hiện ra ngoài, dường như anh ta đang kìm nén cảm xúc của mình,
“Em no rồi!” Để Anh Thy buông đồ ăn xuống, đứng dậy rời đi. Một Hào chạy theo ở phía sau.
Tấm mất Đế Hoàng Minh nhìn sang, nhìn chằm chẩm vào bóng dáng của Đế Anh Thy cho đến khi côbiến mất không thấy tăm hơi.
Đế Hao Thiên và Đế Bắc Lâm dù sao cũng vờ như không nhìn thấy biểu hiện của anh ta, cũng không phải là bọn họ trêu chọc,
Ngay cả Để Bắc Lâm cũng vội vàng chạy đi theo, “Anh Thy, anh ba đi chơi cùng với em!”
“” Đế Hoàng Minh.
Kiểu Như An đang ngồi trước bàn trang điểm, tự minh chỉnh trang lại, duỗi thắng mái tóc dài của mình. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, thật quen thuộc lại tràn đầy hy vọng như vậy.
Không có nhà họ Kiểu của Kiều Thanh Lam, không có hoàn cảnh môi trường gia đình cần nhìn sắc mặt thực sự cô ấy cảm thấy rất thoài mái.
Địa vị con người thật hèn mọn, và cô ấy biết quá rõ những ngày tháng phải sống thua kém con lợn con chó là như thế nào.
Cô ấy cũng biết rất rõ rằng nếu không có một cuộc điện thoại của nhà họ Để khiến cho Kiểu Tiết Thanh thấy được hy vọng thì cuộc sống của cô ấy vẫn còn nhiều gian nan như xưa. Thậm chí còn bị bán cho những người đàn ông ghê tởm bên ngoài một lần nữa,
Mẹ cô là mẹ kế, còn ba cô không phải là mộtngười ba tốt, mọi thứ đều phải dựa vào chính có ấy.
Nhìn xem, một cú điện thoại của nhà họ Để có thể thay đổi cuộc đời của cô ấy, tại sao cô ấy không thể làm việc chăm chỉ hơn, làm điều đó từng bước một? Vi dụ như người đàn ông gặp một lần ở quán bar kia
Cho dù không có cách nào biết được người kia là ai, nhưng nhìn khí chất cùng sự tự phụ xung quanh người anh ta liền biết đó không phải là người tấm thường, lại là đàn ông ở cùng với cô chủ nhà họ Để thì thật sự là binh thường sao?
Sau khi trở về nhà, trong đầu cô ấy nhất thời không quên được gương mặt đó, cử như khắc sâu vào xương cốt, nhở mong tưởng nhớ.
Nhưng nếu muốn xứng đôi với loại đàn ông đó chi có thể là địa vị danh giá của cô chủ nhà họ Đ …
Tiếng gõ cửa truyền đến, Kiều Như An thu hồi lại những suy nghĩ của bản thân.
Người đi vào là Kiểu Tiết Thanh, trên mặt mang theo nu cười : “Như An, con đang làm gì vậy?”
Kiều Như An trầm mặc không nói.
Kiểu Tiết Thanh bước tới, đứng sau Kiểu Như An, nhìn bóng dáng con gái mình trong gương, “Ba nghĩ tớinghĩ lui, “Như An” cái tên này chi bằng đừng dùng nữa, đổi cho con một cải tên mới nghe rất hay, như thế nào? ”
“Cảm ơn vì lòng tốt của ba. Con đã quen với cái tên này, cũng có tác dụng có thể tinh ngủ ngay bất cứ lúc nào.” Kiểu Như An nói.
Nụ cười trên mặt Kiểu Tiết Thanh rất xấu hổ, ” Lời nói của phu nhân con cũng đừng để ý trong lòng, con xem hiện tại con có quan hệ tốt với nhà họ Đế, bà ấy cũng không dám đối xử với con như vậy đâu, chẳng qua ba cảm thầy là con nên thường xuyên qua lại với nhà họ Để mới tốt. Đó là cái nơi mà mọi người ai ai cũng đều muốn nịnh bọ ” Lời này nói ra giống như sự nhục nhã của Kiểu Như An lúc trước không hề liên quan gì đến ông ta vậy.
Kiểu Như Anh cũng không quan tâm đến điều đó, chỉ nói, “Hôm nay con đi mua sắm với Anh Thy.” Cổ tình gọi một cách thân mật như vây.
“Thật sao? Vậy thì đi nhanh đi, đừng chậm trẻ, để cô chủ nhà họ Để đợi sẽ không tốt đâu!”
Kiểu Như An đi ra ngoài.
Thực ra cô ấy làm sao có thể cùng Để Anh Thy hen đi dạo phố được, chẳng qua là lừa gạt Kiểu Tiết Thanh, làm cho ông ta kiêng dè bản thân cô ấy.Mà một lần như vậy thì còn tốt, nhưng cứ như vậy cũng sẽ có lúc bị bại lộ.
Cô ấy muốn đén bến tàu để thử vận may, cô ấy đã đến cũng không phải một lần, nhưng cũng không nhìn thấy Để Anh Thy đến, ngay cả Tấn Hành Chi cũng không có.
Có phải vận may của cô ấy chưa đủ tốt ..
Kiểu Như An từ từ bước lên bến tàu, nhưng khi cô ấy tìm thấy bóng dáng mà cô đang ngày đêm suy nghĩ đang ngồi ở một trong những chiếc bàn đó, cô ấy cảm thấy vận may của mình không phải là không tốt, mà là quả tốt!

Chương 1161 Lên kế hoạch Không nghĩ tới ở nơi này lại có thể gặp được anh.
Anh cũng ăn ở đây à?
Nhưng trước bàn của anh không có gi cà …
Kiểu Như An ổn định lại tâm trạng vui vẻ, đi về phía bàn có hàng rào bảo vệ, “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau …”
Tư Hải Minh đang nhìn biển xa xăm đột nhiên quay mặt lại với vẻ mặt chán ghét.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi cũng khiến Kiểu Như An khẩn trương không thôi. Đối diện với đôi mắt đen không chút nhiệt độ, cô ấy vội vàng hạ tầm mắt xuống, “Anh đang đợi Anh Thy sao?”
Tư Hải Minh không lên tiếng, thu lại ánh mắt, trên mặt không chút biểu cảm.
Anh đang đợi Đến Anh Thy, không có thời hạn cuối cùng, nhưng anh không vội vàng. Chỉ là vào lúc nhở nhung quá độ sẽ ngồi ở đây, cũng không muốn ai tới quấy rấy.
Anh lập tức đứng dậy và rời đi.Mới vừa nói hai câu anh liên rởi đi, Kieu Như An nóng này nói :”Không phải anh đang đợi Anh Thy sao? Cô ấy còn chưa tới mà ..”
Tư Hải Minh cũng không quay đầu lại.
Kiểu Như An nhìn thấy bóng dao cao to kia càng ngày càng khuất xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa. Trong lòng Kiểu Như An mang theo một chút mất mát Quay đầu nhìn về phía biển rộng, chẳng lẽ anh không phải ở đây đợi Để Anh Thy sao? Nếu không thì anh ở đây làm gi? Cũng chưa nói được mấy câu liền chán ghét mình sao?
Sau khi Kiều Như An trở về, Kiểu Tiết Thanh đang uống trà ở nhà nhìn thầy liền nở nụ cười đứng dậy hỏi: “Về nhanh vậy sao?”
“Ba có thông tin liên lạc của Tần Hành Chi không?”
“Làm sao vậy?”
“Có chút chuyện. “
Kiểu Tiết Thanh thấy cô ấy không muốn nói cũng không có ép hòi, trong lòng cũng hiểu rõ, liền đưa phương thức liên lạc của Tấn Tụng cho Kiểu Như An.
Kiểu Như An nhận được phương thức liên hệ liennói: “Con cũng không có gì giấu diếm ba, chính là con muốn đến vườn nho đi dạo, vườn nho ở nơi đó nhất định là rất đẹp.”
“Cô chủ nhà họ Đế không phải có quan hệ rất tốt với con sao, không cho con đến đào Trân Châu à? Vì sao phải thông qua Tần Hành Chi?” Kiểu Tiết Thanh nghi ngờ hỏi.
“Ba đảo Trân Châu thuộc nhà họ Đế, mà Tần Hành Chị lại là chủ vườn nho, không thể không tôn trọng anh ta.” Kiểu Như An nói, “Đúng, đúng, ở điểm này, con giỏi hơn chị gái con rất nhiều, còn biết cách suy nghĩ cho người khác.” Kiểu Tiết Thanh rất hài lòng.
“Nếu không có việc gì thì con trở về phòng.”
“Đi đi! Đến cơm tối liền gọi con.”
Kiểu Như An trở lại phòng, ngồi xuống bàn trang điểm, bẩm số diện thoại của Tấn Hành Chi: “Chào anh Tấn, tôi là Kiều Như An, anh còn nhở rõ tôi không?”
“Cô chủ nhà họ Kiểu? Tìm tôi có việc gì sao? “Tắn Hành Chi nhân ra giọng nói. “Tôi muốn mua một chai rượu cho ba, nhưng không biết nên chọn loại nào. Tôi có thể đến vườn nho xem được không?” Kiểu Như An hỏi.”Một mình?”
“Có thể”
“Càm ơn.”
Tấn Hành Chi không nghĩ nhiều như vậy, anh ta quen với nhà họ Kiều, và anh ta vẫn có ấn tượng với cô chủ Kiểu này, ngoại hình ôn nhu yếu ốt và giọng nói nhỏ như mèo dường như sợ doạ đến người khác, Đảo Trân Châu là đề phòng người lạ hoặc người có mục đích, Kiều Như An là chỉ vì lòng hiếu thảo, anh ta cũng không tiện nói gì.
Thời gian hẹn là buổi chiều ngày hôm sau, Kiểu Như An cảm thấy chỉ có buổi chiều là thời điểm có thể dễ dàng gặp được Đế Anh Thy thôi. Cô ấy nhớ rõ thời điểm đó Kiều Thanh Lam sẽ đi ngủ để giữ nhan sắc, Đế Anh Thy càng tôn quý, không có khả năng vào sáng sớm chạy ra vườn nho.
Lúc ở trong hầm chọn rượu, Kiểu Như An nghe Tần Hành Chi giải thích rất cần thận, không khôi nở nụ cười, “Anh thật lợi hại, cái gì cũng biết.”
“Công việc của tôi thôi.” Tần Hành Chị không nghĩ như vậy.
“Vậy thì anh giúp tôi chọn đi? Tôi thực sự không „Buna.biết nên mua cái nào.” Kiểu Như An nói một cách thụ dông “Loại này mạnh hơn một chút, nhưng cũng không tối.”
“Vậy thì chai này!” Kiểu Như An nói. Đứng bên canh nhìn Tấn Hành Chi gói rưou, những hộp đựng tinh xảo, bên ngoài có in câu khẩu hiệu rượu nhà họ Tấn, nghe nói có rất nhiều quý tộc đều dùng rượu của Tần Hành Chi: “Cô chủ nhà họ Để cũng thường đến đây chơi sao?”
“Ử: Tấn Hành Chi nói.
Dứt lời, anh ta vẫn im lặng, đóng gói rượu trong tay, xem ra anh ta không hề bị ảnh hưởng, nhưng thật ra trong lòng anh ta toàn là hình bóng của Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy đã trở lại, anh ta có đi qua, nhưng các anh trai nói đang đóng cửa hối lỗi, nên anh ta không thể gặp Có thể thấy, sự việc này khiến cho các anh trai thật sự rất tức giận, dù sao đóng cửa hối lỗi là chuyện chưa từng có trước đây.
Cho dù biết Đế Anh Thy đã làm sai chuyện, Tấn Hành Chi cũng lo lắng nóng ruột nóng gan.
Lo lắng lúc Đế Anh Thy đóng cửa hối lỗi có phải làkhổ sở thương tâm không?
Cô và Tư Hải Minh rời bến, họ đã làm gì …
Sau khi Để Anh Thy ra khỏi Tây phòng liên yên tâm nghi ngoi. Dù sao, mười ngày đã khiến cô quả mệt mỏi. Thời điểm ở trên thuyền căn bản là không cảm nhận được, chỉ là cảm thấy điên cuồng đến đáng sợ. Dù cho Tư Hài Minh đã nói trước sẽ không tổn thương cô, trong lòng vẫn sợ hãi, sợ hãi giấy tiep theo bàn thân cô sẽ chết Sau khi nghỉ ngơi hơn một tuần mới tình lại.
Trong thời gian này, cô trốn trong phòng gọi và gửi tin nhắn cho Tư Hài Minh.
Con người xấu xa Tư Hải Minh kia còn muốn gọi video lúc cô đi tắm.
Cô mới không làm theo đâu!
Khi Đế Anh Thy đang nằm trên đồng váy trong phòng áo và vui vẻ nhắn tin cho Tư Hải Minh thì nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở cửa, cô sợ hãi vội vàng giấu di động sau thắt lưng.
Đế Hoàng Minh đứng ở cửa nhìn cô một cải, ảnh mắt màu nâu không chút gợn sóng bước tới.
Khỏi phải nói Để Anh Thy đang khẩn trương thể nào!Điện thoại đã anh cả phát hiện có gì bất thường sao? Bởi vì cô và Tư Hài Minh đã liên lạc bằng một chiếc điện thoại di động khác, không phải là cái của cô!
Ngàn van lần đừng có phát hiện!
Vì vậy Để Anh Thy đánh phủ đầu trước, về mặt không cam lòng : “Anh cả sao lúc vào phòng không gõ cửa?”
“Gõ cửa, em không nghe thấy.”
Để Anh Thy ngần người, không khỏi chột dạ. Gỗ cửa, cô không có nghe thấy? Không phải là cô cùng Tư Hài Minh tán gẫu đến nỗi quá phần kích đến ngốc luôn rối sao…..Cô cũng đâu biết người vào phòng là anh cả? Ai vào phòng cũng đều tốt hơn là anh cả vào, rõ ràng là ban ngày anh ấy đến công ty ư, tại sao bây giờ lại ở trong biệt thự?
“Dù sao … Dù sao, anh không thể vào nếu không có sự đồng ý của em ..” Đế Anh Thy nói câu tiếp theo, trên mặt còn mang theo nét khủng hoàng.
Đôi mắt anh ta ngẫu nhiên lóe lên, nhìn ra chỗ khác.
“Còn đang giận anh cả sao?” Đế Hoàng Minh hỏi. “Không dám ” Đế Anh Thy mím môi.”Anh cả là vì tốt cho em.”
“Chẳng lẽ em không vui là do em sao?” Đế Anh Thy không phục mà lẩm bẩm nổi.
“Nếu cho phép em bây giờ, sau này em sẽ hận bọn anh.”
Để Anh Thy lập tức giơ tay ra hiệu, “Em thể rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra giữa Tư Hải Minh và em, em cũng sẽ không oán trách các anh đâu! Anh à, chuyện này hoàn toàn không liên quan mà. Cho dù em yêu đương có bị tổn thương cũng không liên quan gì đến các anh, đều là do em gieo gió gặt bão! “
Để Hoàng Minh không nói gi, lạnh lùng liếc cô một cái, xoay người bước đi: “Ăn cơm.”
Đế Anh Thy nhìn thấy bỏng dáng cao lớn rời đi, rất bực mình, sao lại tức giận rồi?
Chẳng lẽ cô nói không đúng sao?
Rốt cuộc là ai đang giận ai?
Trên bàn ăn, Để Bắc Lâm hỏi: “Anh Thy, buổi chiều chủng ta đi bơi nhé?”
“Anh cũng đi!” Để Hạo Thiên.
Đế Hoàng Minh không nói, nhưng đôi mắt nhạt nhẽo lại chuyển động.
“Em không muốn.” Để Anh Thy không có hứng thủnói.
“Tối trường bắn, anh hai có đổ mới mở mang tắm mắt cho mấy đứa Để Hao Thiên khoe khoang nói.

Chương 1162 Đừng để Anh Thy biết
“Không được.” Đế Anh Thy nghĩ nghĩ, nói, ‘Em thích ra đảo chơi. Có thể đi ra ngoài đó được không?”
Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên sững sờ.
Hai người còn chưa nói cái gì, Đế Hoàng Minh đã mở miệng nói: “Anh đã nói rôi, không cho phép ra đảo”
“Vậy anh cả là định chuẩn bị nhốt em lại ở đây cả đời à?”
“Cũng không có gì là không thể”
“… ” Đế Anh Thy tức giận đến mức quăng nĩa xuống, chiếc nĩa còn nảy lên nảy xuống trên bàn ăn mấy lần, “Không ăn nữa!”
Ngay lập tức đứng dậy muốn đi.
Cổ tay bị Đế Hoàng Minh nắm chặt, “Ăn xong đi”
“Em không ăn!”
“Đế Anh Thy!” Đế Hoàng Minh gọi thẳng cả họ và tên, nói rõ bây giờ anh ta hiện tại đang rất tức giận.
Đế Anh Thy không vùng vẫy, đứng ở nơi đó, cũng không ngồi xuống, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đế Hoàng Minh trong lòng mềm nhũn, nới lỏng tay ra một chút.
“Đế Hoàng Minh, anh làm gì thế!” Đế Hạo Thiên tức giận đến mức đứng thẳng lên, hất tay Đế Hoàng Minh ra, kéo Đế Anh Thy đi, “Không để ý đến anh ấy nữa, chúng ta đi!”
Sắc mặt Để Hoàng Minh âm trầm, anh ta cũng không còn tâm tư để ăn.
Đế Bắc Lâm muốn hỏi vì sao không chờ ăn cơm xong rồi nói? Cuối cùng cũng không hề nói gì. Anh ta cảm nhận được anh cả đã kiên nhẫn đến cực hạn.
Việc Tư Hải Minh ở sau lưng bọn họ đưa Anh Thy ra biển đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta.
Mà Đế Bắc Lâm có thể nói gì? Nói để Anh Thy đi theo Tư Hải Minh đi sao? Nếu như bị bắt đi, hoặc bị Tư Hải Minh làm cho bị thương, hoặc là bị chuyện nào đó làm cho kích thích khôi phục lại kí ức, đau đến không muốn sống nữa mà bọn họ lại không ở bên cạnh.
Thôi miên sâu không phải bệnh, làm không tốt sẽ khôi phục lại lúc nào bọn họ cũng không biết.
Lại nói, Đế Anh Thy nói thích đều không phải là thích thật, thật sự nếu để cho cô bé đi theo Tư Hải Minh mà không biết chuyện gì xảy ra, đó mới là không quan tâm đến hạnh phúc của em gái, là làm hại cô.
“Không biết Tư Hải Minh đi lúc nào…” Đế Bắc Lâm nói.
Giám sát bến tàu ban đầu còn có thể thấy bóng dáng Tư Hải Minh, sau đó thì không thấy nữa. Chắc là không đi, chỉ cần xem xét biệt thự cảnh biển của anh là biết ngay!
Nhìn thái độ không nóng vội của Đế Anh Thy, chắc là không biết Tư Hải Minh đang đợi mình…
“Anh Thy giấu một cái điện thoại Tư Hải Minh cho con bé để tiện liên lạc” Đế Hoàng Minh nói, “Đợi chút nữa thằng hai đi xử lý một chút”
Ánh mắt Đế Bắc Lâm thay đổi.
Không phải ngăn cấm dùng điện thoại, mà là tin nhắn và điện thoại bình thường chỉ là đều được chuyển đến một chiếc gì động khác thôi.
Cho dù bên phía Tư Hải Minh cũng như thế.
Chuyện này đối với Đế Hạo Thiên mà nói, rất đơn giản.
“Nếu để cho Anh Thy biết… “
“Vậy thì đừng để con bé biết” Đế Hoàng Minh là đã hạ quyết tâm không để cho Đế Anh Thy và Tư Hải Minh ở cùng một chỗ.
Cho nên, mặc kệ Đế Anh Thy khóc lóc náo loạn như thế nào cũng chỉ có dọa dẫm, không có thỏa hiệp.
Đế Anh Thy cũng phát hiện ra lần này bất kể như thể nào các anh trai cũng không cho cô gặp Tư Hải Minh, cô không muốn ở Đảo Trân Châu đợi cả một đời liên phải nói chia tay.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có Tư Hải Minh, làm sao đồng ý được.
Cô càng không có khả năng, thật sự không có khả năng dùng cái chết để bức bách Vì sao người yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Một bên là người thân, một bên là người yêu, sao lại không thể sống hòa bình với nhau?
Chuyện đương nhiên là không thể hòa bình sống chung thì coi như xong, nhưng quả thật là cục diện đối đầu không thể đỡ nổi!
Buổi chiều Đế Anh Thy không quan tâm các anh nữa, chạy đến vườn nho giải sầu.
Có cái gì không thể sao? Dù sao cô cũng không ra biển nữa!
Để Anh Thy mang theo tầm tình buôn bực đi về phía vườn nho.
Vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng phụ nữ nói cười, là giọng của một cô gái trẻ tuổi.
Đế Anh Thy lập tức thả nhẹ bước chân, còn ra hiệu cho Một Hào đi theo phía sau nhẹ nhàng thôi.
Chẳng lẽ là lúc cô đau khổ thất tình hối lỗi thì Tần Hành Chi đã yêu đương rồi sao.
Rón rén tới gần, Đế Anh Thy thấy một bàn hai người đang ngồi với nhau dưới mái đình, một người là Tân Hành Chi, một người là Kiều Như An.
Lại là Kiều Như An? Tần Hành Chi còn dám nói không có ý gì với người ta Tân Hành Chi đang cùng Kiêu Như An nói chuyện thì cảm nhận được không khí kỳ lạ sau lưng.
Xoay người sang chỗ khác, không nhìn thấy ai cả nhưng lại có một đoạn đuôi màu trằng lộ ra bên ngoài, đây rồi đây rồi.
Trong lòng Tân Hành Chi không khỏi nổi sóng, Anh Thy.
Hành vi rất đáng yêu, anh ta cũng không muốn để Anh Thy hiểu lầm cái gì.
Tân Hành Chi đứng lên, đi đến chỗ góc cua, kéo Đế Anh Thy ra ngoài, “Tránh cái gì mà tránh?”
Để Anh Thy không có ý tốt thật, nhìn sang Kiều Như An ở hướng bên kia một cái, “Em không sao, em đi ngay bây giờ đây…”
Tân Hành Chi giữ chặt cánh tay của cô một lần nữa, “Không phải như em nghĩ đâu.”
“Không phải sao?” Đế Anh Thy ngạc nhiên hỏi.
“Em thấy nam nữ ngồi ăn cơm với nhau em đều nghĩ như thế sao?” Tân Hành Chỉ hỏi lại.
“Đây cũng không phải. . ‘ Đế Anh Thy nói “Xin chào, cô Đế” Kiều Như An đi tới chào hỏi, bộ dạng nhu nhược. “Tôi đến mua rượu, lần trước ba tôi cảm thấy rượu rất dê uống cho nên tôi lại đến mua”
“Như thế rất tốt.’ Đế Anh Thy cười cười.
“Anh đi rót rượu cho em” Tần Hành Chỉ nói, xoay người cầm chén đi.
Chén rượu của Đế Anh Thy ở bên này đều bị Trân Hành Chi dãn lên đánh dấu riêng để tránh bị lẫn lộn.
Trước kia buôn bán được có nhiều người tới, bây giờ không có nữa nhưng anh cũng đã thành thói quen.
Để Anh Thy đang nghĩ, Tân Hành Chi không xem Kiều Như An là gì, nhưng Kiều Như An thì sao? Có phải là yêu đơn phương không?
“Thấy cô Đế ở đây tôi rất bất ngờ, tôi nghe nói là cô Đế đi đến bến tàu rồi rồi..” Kiều Như An giọng điệu ôn hòa nói “Tân Hành Chi nói cho cô?”
“Không phải, tôi nhìn thấy có người đang chờ Đế Anh Thy sững sờ, vừa muốn nói gì đó, Tân Hành Chi cầm chén rượu đến, rót rượu cho cô.
Cô nhìn về phía Kiều Như An như muốn nhìn ra gì đó, mà Kiêu Như An giống như chỉ vô tình nói ra, sau khi bị Tân Hành Chi cät ngang thì không định nói tiếp.
Ngược lại lại thu hút sự quan tâm của Đế Anh Thy.
Cô ấy nhìn thấy ai ở bến tàu đợi cô? Không thể nào là Tư Hải Minh, anh đã trở về rồi. Chẳng lẽ lại đến nữa? Nhưng Kiều Như An cũng không nói cô ấy nhìn thấy người đợi cô lúc nào…
“Anh Thy?” Giọng Tần Hành Chỉ vang lên Để Anh Thy hoàn hồn, ly rượu trước mặt đã bị Tần Hành Chỉ rót thêm rượu. Cô cười cười, bưng rượu lên, nhấp môi.
Tần Hành Chi thấy sắc mặt cô không đúng, giống như đang nghĩ gì đó. Sau khi xin lỗi xong chắc chăn bị các anh cấm cản cái gì đó, cho nên cô mới không vui.
“Như An, tôi với Anh Thy có chút việc, hay là cô về trước đi?” Tần Hành Chi đi thẳng vào vấn đề.
Kiều Như An sửng sốt một chút, không ngại nói, “Được rồi. Gặp cô Đế sau”
Nói xong, cầm rượu, rời đi Đế Anh Thy thấy Kiều Như An đi rồi, câu nói kia cũng lấy mất trái tim của cô theo.
“Anh Thy”
Đế Anh Thy hoàn hồn, ‘Hành Chi, em về trước đã”
Tần Hành Chi giữ chặt cô, để cô ngồi xuống, “Vừa đến đã đi rồi sao? Có phải lại bị các anh trách măng hay không?”
“Anh biết chuyện của em sao?”
“Xảy ra chuyện lớn như thế, sao anh lại không biết?” Tần Hành Chi không nói anh ta đã ra biển tìm vài ngày.
“Anh cũng thấy em rất tùy hứng đúng không?” Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì, giống như xin giúp đỡ năm lấy tay Tân Hành Chỉ: “Hành Chi, anh có thể nói khó cho em trước mặt các anh của em được không? Em dù có nói gì cũng không thể thuyết phục được bọn họ, anh đi nói giúp một chút, được không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom