• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (8 Viewers)

  • Chương 1621-1625


Chương 1622

“Sau khi kết hôn, tôi vẫn được ở lại nhà họ lạc chứ? Không rời khỏi thủ đô đúng không?”

“Sau khi kết hôn, cô sẽ là vợ của tôi, cô muốn đi chỗ nào cũng được, cô có quyền tự do mà”

Vô Tội rất thích hai chữ “tự do” này, trong nháy mắt, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Du Cẩn như phát ra ánh sáng, tràn ngập sự chờ mong.

Lạc Du Cẩn bật cười, vươn tay ra.

Lúc đầu Vô Tội không hiểu gì, nhưng rồi vội vươn hai tay ra bắt tay với Lạc Du Cẩn.

“Sau khi kết hôn rồi, hy vọng chúng ta sẽ chung sống hòa bình”

“Ừmf” Vô Tội nói xong thì nhìn chäm chằm tay của Lạc Du Cẩn rồi nói: “Tay của anh lạnh quá.”

Lạc Du Cẩn sợ Vô Tội cũng bị nhiễm lạnh nên định rút tay trở về, nhưng lại nhìn thấy cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống, miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, nhẹ nhàng hà hơi vào bàn tay của anh ta.

Hơi thở ấm nóng phả lên tay của Lạc Du Cẩn, không biết vì sao mà ngón tay anh ta lại run lên.

“Anh thấy tốt hơn không?” Vô Tội hỏi.

“Ừm..” Lạc Du Cẩn không được tự nhiên rút tay về.

“Ngày hôm đó anh đi mua quần áo với tôi nên mới bị ốm sao?” Vô Tội hỏi.

“Không phải. Tối hôm đó người giúp việc không đóng chặt cửa sổ nên mới bị nhiễm lạnh” Lạc Du Cẩn nói xong thì chỉ chỉ vào ván cờ: “Cô đi trước đi”

Vô Tội nhìn chăm chằm quân cờ bên mình, làm y theo như những gì Lạc Du Cẩn đã dạy trước đó, nước đầu tiên đi quân mã trước.

Trong lúc HDC chơi cờ với Vô Tội thì thi thoảng cũng đảo mắt nhìn qua khuôn mặt của cô ta.

Đương nhiên anh ta có thể nhận ra rằng đây không phải là khuôn mặt thật sự của cô ta. Cô ta muốn che giấu điều gì hay sao?

Lạc Du Cẩn cũng không hỏi, xem như không biết gì.

Buổi chiều, sau khi ông cụ Lạc ngủ trưa dậy thì ngồi trong đình uống trà với Lạc Du Cẩn và Vô Tội.

Bỗng nhiên quản gia đi tới: “Ông chủ, cậu chủ, bác cả của cô chủ Lam tới rồi ạ”

“Đúng là tôi đã phát thiệp mời, nhưng không nghĩ tới họ lại đến sớm như vậy” Ông cụ Lạc cảm thấy rất bất ngờ.

“Nếu đã đến sớm thì cũng mau đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi. Nhớ dọn dẹp phòng ốc thật kĩ”

“Vâng” Quản gia nhận lệnh xong thì rời đi.

Đến phòng khách, bác bá cả của Lam Kiều Nhi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hình như đây là lần đầu tiên họ thấy một gia đình giàu có như vậy, trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy những đồ vật này bao giờ.

Khi nhìn thấy ông cụ Lạc đi tới thì bọn họ vội vàng đứng dậy.

“Mọi người nên gọi điện thoại cho tôi trước khi tới chứ, như vậy tôi có thể sắp xếp xe để đi đón hai vị. Mọi người đi đến đây chắc cũng mệt mỏi rồi” Ông cụ Lạc nói.

“Ngài khách sáo rồi!” Bác bá cả của Lam Kiều Nhi cũng phải ra vẻ đôi câu.

“Đây là cháu trai của tôi – Lạc Du Cẩn, sau này cũng là cháu rể nhà mọi người” Ông cụ Lạc cười hiền từ.

“Không dám, chúng tôi không dám, chào cậu chủ Lạc” Bác bá cả lại khom lưng một lần nữa, chỉ là đến lúc họ nhìn thấy Vô Tội thì lại khựng lại. Bác cả lập tức hỏi: “Cô là ai?”

Lời này vừa dứt lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Ông cụ Lạc không hiểu ra sao, đành hỏi: “Đây chẳng phải là Kiều Nhi sao? Hai vị không nhận ra à?”

Còn Lạc Du Cẩn thì yên lặng quan sát Vô Tội.

Vô Tội lại nói: “Bác cả, bá, cháu chính là Kiều Nhi mà.”

“Kiều Nhi ư? Thế nhưng mà khuôn mặt của cô…” Vợ bác cả nói.

“Là do cháy trang điểm thôi ạ” Vô Tội bình tĩnh nói.
Chương 1623



“Giọng nói cũng không giống! Không phải, cô không phải là Kiều Nhi, cô là ai?” Bác cả chỉ tay vào Vô Tội rồi tra hỏi.



Đến đây mà trên mặt của Vô Tội vẫn không có biểu cảm gì khác thường, không có lo sợ cũng không có sốt sắng.



“Dáng người của Kiều Nhi nhà tôi hơi mũm mĩm hơn một chút, khuôn mặt cũng không giống, chắc chắn cô không phải là Kiều Nhi!” Vợ của bác cả nói một cách chắc nịnh.



Ông cụ Lạc nghiêm túc nhìn Vô tội: “Cháu nói thật đi, cháu có phải là Lam Kiều Nhi không?”



Ánh mắt của Vô Tội vẫn không di chuyển, Bị vạch trần rồi sao?



Lúc ở trong thôn, thái độ của bác của Lam Kiều Nhi không giống như này. Ông nói nói bất ngờ vì bọn họ đến nhà sớm, vậy nên mục đích của bọn họ khi đến đây là vạch trần cô ta…



“Cháu có thể chứng minh cô ấy là Lam Kiều Nhi” Lạc Du Cẩn bất ngờ nói.



Tình hình xoay chuyển khiến cho bác cả và bá cả đều bị sững người, trong nháy mắt chưa kịp phản ứng lại.



Kể cả Vô Tội – người dù rơi vào nguy hiểm mà ánh mắt không loạn cũng hơi bất ngờ…



Ông cụ Lạc lại hỏi: “Trước đây cháu chưa bao giờ gặp Lam Kiều Nhi, sao có thể biết cô ấy là Lam Kiều Nhi thật sự?”



“Cháu đã cho người âm thầm đi điều tra rồi” Lạc Du Cẩn nói: “Điều tra người phụ nữ sắp kết hôn với mình là một điều hết sức bình thường mà: “Vậy tại sao bọn họ lại nói con bé không phải là Lam Kiều Nhi chứ?”



Ông cụ Lạc hỏi.



“Cô ta… cô ta không phải là Lam Kiều Nhi thật mà” Bác cả quả quyết nói.



“Nếu như ông không tin thì có thể đi hỏi người trong thôn chúng tôi ấy” Bác gái vội vàng nói.



“Nếu như mấy người đã luôn miệng nói con bé không phải là Lam Kiều Nhi, vậy thì Lam Kiều Nhi thật hiện giờ đang ở đâu” ông cụ Lạc nói.



“Cái này thì..” Vợ chồng Lam Vinh Phú khó xử nói.



“Tôi biết rồi, chắc chắn là Lam Kiều Nhi thật đã bị cô ta giết chết rồi” Lam Vinh Phú nói.



“Đúng đấy, bởi vì từ khi cô ta xuất hiện Kiều Nhi nhà tôi đã không thấy đâu nữa rĩ “Không thấy nó quay về nữa”



Vô Tội cụp mắt xuống rồi nói: “Nếu như cháu không phải là Lam Kiều Nhi thật vậy thì tại sao lúc chú Lạc đưa cháu tới đây không thấy bác cả nói năng gì cả, bây giờ bác lại chối bỏ cháu, cháu cũng không biết lý do tại sao nữa…”



“Tôi… đó là do tôi chưa kịp phản ứng lại thôi” Lam Vinh Phú giải thích.



Lạc Du Cẩn nhận ra vẻ mặt của Lam Vinh Phú thay đổi chóng vánh, anh ta đi tới nói với quản gia đang định đi chuẩn bị phòng: “Ông đặt phòng khách sạn bên ngoài cho hai người này đi, đừng để bệnh của tôi lây cho bọn họ”



“Vâng thưa cậu chủ” Quản gia đi gọi điện đặt phòng khách sạn.



Sau khi đặt phòng xong thì lại đi chuẩn bị xe đi đến trước mặt của vợ chồng Lam Vinh Phú: “Đã sắp xếp xe xong rồi, có thể tới thẳng khách sạn được rồi”



“Ơ này, cô ta không phải là Lam Kiều Nhi thật mà”



“Ông phải tin chúng tôi”



Vợ chồng Lam Vinh Phú vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị quản gia mời ra khỏi nhà rồi “Ông nội, ông đi ngủ đi ạ, ông cứ để cho cháu xử lý chuyện họ hàng của Kiều Nhi” Lạc Du Cẩn nói.



“Được rồi” ông cụ Lạc chống gậy rồi được quản gia dìu về phòng.



Ông ta rất yên tâm vào năng lực xử lý chuyện của cháu trai mình.



“Cô không cần lo đâu, tôi tới công ty một chuyến” Lạc Du Cẩn nhìn Vô Tội rồi an ủi cô ta một câu.
Chương 1624



Vô Tội cũng không biết Lạc Du Cẩn nghỉ ngờ mình hay là không nghi ngờ mình nữa.



Không lẽ anh ta lựa chọn tin tưởng cô ta hay sao? Nhưng tại sao chứ?



Lạc Du Cẩn đi tới công ty một chuyến, thế nhưng lúc quay về anh ta lại đi về phía khách sạn đã sắp xếp cho Lam Vinh Phú.



Ở trong phòng ở khách sạn, Lạc Du Cẩn ngồi trên ghế sô pha nhìn vợ chồng Lam Vinh Phú đang ngồi đối diện mình, mặt mày trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng.



“Những gì chúng tôi nói đều là thật đấy, cậu lấy nhầm người rồi, cô †a không phải là Lam Kiều Nhi thật đâu” Lam Vinh Phú nói.



“Vậy thì Lam Kiều Nhi thật đang ở đâu?” Lạc Du Cẩn nói.



“Thì tôi đã nói rồi đấy, vãn không thấy nó đâu cả, hình như bị mất tích rồi ấy” Lam Vinh Phú nói.



“Nếu như cô ấy đã mất tích rồi vậy thì cứ để cho cô ấy mất tích luôn đi” Lạc Du Cẩn thản nhiên nói.



Vợ chồng Lam Vinh Phú đều không hiểu câu này có ý gì cả.



“Tôi chỉ muốn tổ chức đám cưới đúng như kế hoạch thôi, lấy ai không quan trọng, mấy người đừng vẽ thêm chuyện gây thêm rắc rối cho tôi nữa”



Đêm khuya yên tĩnh.



Vợ chồng Lam Vinh Phú nằm trên chiếc giường lớn ngủ rất ngon giấc.



Có một bóng người nhanh nhẹn nhảy từ ban công vào, người đó đi tới bên giường.



Sau mấy giây, đèn sáng bừng lên.



“Sao ông lại bật đèn lên vậy?” Vợ Lam Vinh Phú ngái ngủ ánh mắt mơ màng đẩy Lam Vinh Phú đang nằm bên cạnh mình “Sao lại là tôi bật chứ, chẳng phải là bà bật lên sao?”



Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ bóng người đứng trước giường của mình thì sợ hãi hét toáng lên rồi ngị † dậy.



“Cô cô cô…” Lam Vinh Phú lắp ba lắp bắp.



Vô Tội nhìn bọn họ rồi nói: “Nói đi, ai bảo hai người tới đây rồi còn nói những chuyện như thế nữa?”



“Gì mà ai tìm chứ, chỉ là chúng tôi không muốn nhà họ Lạc bị lừa mà thôi”



“Đúng đấy vì dù sao thì cô cũng đâu phải là Lam Kiều Nhi thật đâu”



“Hai người có chắc là sẽ không nói ra không?” Vô Tội nắm lấy tóc vợ Lam Vinh Phú kéo xuống giường rồi đi thẳng vào trong phòng tắm.



“A aa, giết người rồi, a a a”



Vô Tội ném bà ta xuống dưới đất, mở vòi hoa sen ra, một chân đạp lên cổ của bà ta, một tay cầm vòi sen dội thẳng lên mặt bà ta.



“A khu… a khụ… khụ khụ khụ… khụ khụ khụ” Nước chảy vào từ miệng từ mũi.



“Cô đang làm cái gì vậy? “Lam Vinh Phú xông tới muốn cứu vợ mình.



Vô Tội lấy khăn tắm ở bên cạnh xuống rồi ném thẳng vào mặt của Lam Vinh Phú.



“A” Lam Vinh Phú bị ném khăn tắm vào mặt ngã bệt xuống dưới đất, ông ta che lấy nửa bên mặt sưng đỏ của mình, sợ tới mức không dám tiến lên phía trước.



“Nói đi. Ai bảo các người tới đây? Không nói tôi sẽ giết chết bà ta”



Vô Tội tắt vòi nước, người phụ nữ dưới chân mới thở được.



Ý của Vô Tội rất rõ ràng, nếu hai người họ còn không chịu phối hợp thì cô ta sẽ tiếp tục.



Giống như bị bức cung trấn nước vậy, người phụ nữ vô cùng khó chịu nhưng bà ta lại không dám hé răng.



Vô Tội lại xối nước vào mặt vợ Lam Vinh Phú, người phụ nữ đau khổ vặn vẹo.



Người đàn ông rất sốt ruột nhưng con nhóc này quá kinh khủng, ông ta cũng không dám tiến lên phía trước.
Chương 1625



“Không sao đâu, hai người cứ từ từ nghĩ đi, từ nhỏ tôi đã thích nghịch nước rồi” Vô Tội chú tâm xối nước, cô ta tỏ ra rất thích thú.



Vô Tội xối nước khoảng một phút rồi mới tắt vòi nước đi.



Người phụ nữ nôn ra không ít nước, mặt mày trắng bệch, vẻ mặt đau khổ khi bị tra tấn.



“Vẫn không chịu nói đúng không?” Vô Tội hỏi.



Người phụ nữ giơ tay đầu hàng: “Nói… tôi nói… tôi nói…”



“Là kẻ nào?”



“Đó là một cô g: Vô Tội suy nghĩ một lúc, mở điện thoại ra rồi đưa cho bà ta xem một bức ảnh: “Là cô ta đúng không?”



“Đúng vậy, đúng là cô ta… cô ta nói chỉ cần chúng tôi xác nhận cô không phải là Lam Kiều Nhi thì sẽ để cho cả thôn chúng tôi có được một cuộc sống thoải mái, nhất là con… con trai của tôi, nó có thể thi lên đại học, mua nhà lấy vợ nữa..”



Ở một nơi như thế người biết chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói là được đi học tử tế, lại còn lấy vợ thì khó nay càng thêm khó.



Thế nên với sự cám dỗ to lớn như thế thì bà ta còn tâm chí đâu mà để ý đến cháu gái của mình nữa.



Vô Tội thả người phụ nữ kia ra, bà ta lăn mấy cái rồi bò tới bên cạnh Lam Vinh Phú, hai người co ro ở một chỗ run lẩy bẩy.



Trong đêm tối, Vô Tội nhảy từ bệ cửa sổ xuống.



Nói như vậy thì người giết chết Lam Kiều Nhi chính là Chu Nhược Hân ư? Nếu không thì tại sao cô ta lại biết Vô Tội không phải là Lam Kiều Nhi chứ, hơn nữa cô ta còn tìm bác trai và bác gái của Lam Kiều Nhi tới đây đối chất nữa.



Vô Tội không biết địa chỉ của Chu Nhược Hân nên chỉ đành đợi tới ngày mai thôi.



Bên trong một công viên động vật hoang dã khổng lồ ở khu vực Đông Nam Á.



Sáu bé con đang đứng dán mắt vào cửa thủy tinh nhìn con hổ lớn ở bên trong, dưới chân hổ lớn còn có mấy con hổ con nữa, trông chúng giống như những con mèo con vậy, không có một chút sát thương nào cả thậm chí còn rất đáng yêu nữa.



“Con hổ dữ ghê”



“Trên đầu có một chữ”



“Vương”



“Lớn ghê á”



“Là nó đã sinh ra hổ con ạ? Nhưng mà nó không đẻ nhiều bằng mẹ”



“Khụ”



“.* Đế Anh Thy bật cười, đây là chuyện lợi hại lắm sao?



Đế Anh Thy cầm lấy điện thoại di động không ngừng chụp ảnh cho.



sáu đứa trẻ, cô còn chụp cả con hổ nữa, đến lúc đó chắc chắn bọn nhỏ sẽ rất vui vẻ và thích thú.



Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên cũng ở đây.



Bọn họ nhìn Đế Anh Thy đứng cách đó không xa, Đế Anh Thy đang chụp ảnh còn Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Anh Thy, như thể ước gì mắt mọc trên người cô vậy.



Đúng là không thể chịu nổi nữa.



Nếu như không phải là vì bọn nhỏ khó có dịp tới đây chơi thì anh ta sẽ không để cho Tư Hải Minh đắc ý như thế đâu.



“Bác ơi, bác nhìn kìa, nhiều hổ quá” Bảo Vỹ nhảy chân sáo tới năm lấy một ngón tay của Đế Hoàng Minh.



“Ừ” Đế Hoàng Minh coi như đáp lại cậu bé, anh ta nhìn con hổ con qua cửa kính thủy tinh bằng ánh mắt u ám rồi nói: “Bây giờ thì vô hại đấy nhưng sau này hậu họa khôn lường”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom