• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1615-1620

Chương 1615



Vô Tội quanh quẩn trước gian hàng, nhìn mấy bộ quần áo sặc sỡ, sau đó ngắm trái ngắm phải, cuối cùng chọn một chiếc quần ống rộng màu be đơn giản cùng với giày thể thao trắng, mặc lên người chiếc áo phông rộng rãi kèm theo mũ ở sau lưng, ngay cả chiếc mũ cũng phải thử đội lên đầu.



Không nhìn mặt, cả người tràn đầy hơi thở thiếu nữ.



Trong lòng Chu Nhược Hân cảm thấy ghen ty khiến cho khuôn mặt trở nên vặn vẹo.



“Những thứ này không đẹp mắt, thử cái này đi” Cô ta lấy bộ quần áo sặc sỡ đưa cho Vô Tội.



Vô Tội mặc thử quần áo bước ra, quần áo trên dưới đều là hoa hòe lòe loẹt, thấy vậy trong lòng Chu Nhược Hân mới cảm thấy dễ chịu hơn.



Đồ quê mùa chỉ nên mặc quần áo theo phong cách nhà quê của mình mà thôi.



“Đẹp hơn nhiều rồi đấy. Gói mấy thứ này lại cho tôi!” Chu Nhược Hân tự quyết định.



Vô Tội không nói gì cả.



Sau đó cô ta còn mua thêm đồ trang sức khoảng mấy nghìn hay mười mấy nghìn cho Vô Tội. Cuối cùng mua một đống đồ gộp lại cũng chưa đến một triệu.



Chu Nhược Hân không sợ Vô Tội sẽ mách lẻo, vì một khi nói ra nhà họ Lạc sẽ chỉ cho rằng cô ta đang tiết kiệm tiền cho nhà họ, còn Vô Tội lại tỏ ra không hiểu chuyện, là đồ nhà quê ham hư vinh.



Vô Tội cũng không có thích thú lắm với việc mua quần áo, nhưng khi nhìn thấy đồ trang điểm thì lập tức dừng lại.



“Tôi muốn cái này!”



Chu Nhược Tâm suýt nữa bật cười ra tiếng: “Tôi nói này cô đã xấu như vậy rồi còn phải trang điểm làm gì nữa? Cái này có khác gì với việc xịt nước hoa trong nhà vệ sinh đâu?”



“Vậy còn chị trang điểm là vì sợ người khác chê chị già à?” Vô Tội hỏi.



“Cô! Cô nói ai già hả?”



Vô Tội chọc cho Chu Nhược Hân tức giận sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa, rồi tự mình chọn đồ trang điểm. Lúc còn đi săn trên đảo Cấm, Vô Tội thành thạo nhất chính là ngụy trang cho chính mình, nếu không làm sao con mồi của mình có thể bị lừa chứ?



Sau khi hai người họ mua đồ trang điểm xong, Vô Tội đi đằng trước còn Chu Nhược Hân đang đi phía sau nhìn theo bóng lưng của cô ta mà ngày càng cảm thấy căm ghét, chỉ ước gì có thể chọc thủng rất nhiều lỗ lên trên tấm lưng đó.



Chu Nhược Hân nghĩ tới kế hoạch tiếp theo, cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh: “Tôi cũng không có ác ý gì. Thật ra lần này tôi ra ngoài đi đạo cùng cô chính là để xin lỗi cô vì chuyện xảy ra lần trước”



Trên đỉnh đầu Vô Tội hiện lên một dấu hỏi chấm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.



“Tôi mời cô ăn đồ ngon, đến quán bar được không?”



1615-mot-thai-6-bao.jpg




“Uống đi, loại rượu này uống rất ngon, trước đây tôi thường hay uống”



Vô Tội chưa từng nếm qua rất nhiều thứ, cho nên không thể cưỡng lại sự tò mò, bởi vậy nếm thử một chút, hương vị quả thật không tồi.



Vì thế cô ta tu ừng ực uống sạch một ly.



Chu Nhược Hân lập tức rót thêm cho cô ta, vừa rót trong mắt vừa hiện lên những tính toán.



Không hề cảnh giác như vậy à, đúng là đứa quê mùa.



Nếu Lam Kiều Nhi xảy ra chuyện, để xem cô ta còn có thể kết hôn được với Lạc Du Cẩn hay không.
Chương 1616



Hơn nữa nếu như Lạc Du Cẩn tuổi xuân mất sớm, thì chẳng phải đống tài sản kia sẽ thuộc về Lam Kiều Nhi hay sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Ông cụ Lạc lại càng giống người già mắc chứng hay quên, vậy thhif phân chia tài sản liệu có chính xác hay không?



Chẳng mấy chốc Vô Tội người vốn chưa từng uống rượu bởi vì quá ham uống mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, đầu óc quay cuồng say khướt nằm bò trên bàn, không hề động đậy.



“Cô Lam? Lam Kiều Nhi?” Chu Nhược Hân thử gọi vài tiếng, nhưng Vô Tội không có bất cứ phản ứng gì.



Chu Nhược Hân vô cùng đắc ý, làm sao cô ta có thể thua một đứa con gái quê mùa chứ? Chuyện này cũng quá dễ dàng rồi!



Mấy người thanh niên trẻ tuổi dựa lại gần, cô ta xách chiếc túi hàng hiệu của mình lên rồi nói: “Giao người cho các anh đó.”



Cô ta nói xong rồi bỏ đi.



Mấy người đàn ông vây quanh một cô gái trẻ là có ý gì chứ? Suy cho cùng đầu óc cũng không nghĩ ra được thứ gì lành mạnh cả, dù sao thì họ được lệnh phải hủy hoại cô ta. Điều quan trọng nhất đối với một người con gái là gì? Đó chính là sự trong sạch cùng với tôn nghiêm.



Một trong những người đàn ông đang định nắm lấy cánh tay của Vô.



Tội, nhưng khi tay vẫn còn chưa chạm vào được thì vẻ mặt đã hơi thay đổi. Vô Tội trông vẫn còn say đang nằm bò, nhưng những ngón tay trắng nõn của cô ta dường như có ý thức phản ứng lại, trực tiếp siết chặt cổ tay của người đàn ông.



Tưởng chừng như vô hại nhưng lại khiến người đàn ông không thể nhúc nhích được.



Anh ta cố gắng giãy dụa mấy cái nhưng lại không có cách nào thoát ra, ngược lại cánh tay ngày càng trở nên tê dại.



“Ap”



Sau khi mấy người đàn ông khác tỉnh táo lại muốn tiến lên giúp đỡ.



Vô Tội ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn hơi đờ đẫn bởi tác dụng gây mê của cồn, sau đó bàn tay dùng sức lật mạnh, khiến cho người đàn ông kêu lên thảm thiết. Vô Tội nhấc chân dồn sức đá văng ra ngoài, năm sáu người đều bị cô ta đá lăn thành một đống. Sức chiến đấu có vẻ không tôi.



Vô Tội đứng dậy rồi đi về phía mấy người họ như thể ma quỷ: “Chúng mày có biết không? Trước giờ thợ săn luôn xuất hiện với dáng vẻ của con mồi, sau đó sẽ xé xác từng người một trong số chúng mày!”



Mấy người đàn ông sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích.



Rồi họ lại nghĩ, chẳng lẽ mấy tên đàn ông như họ lại không thể giải quyết được một con nhóc còn hôi sữa hay sao?



Vì vậy một tên trong số đó hét lên: “Lên thôi!”



Mấy người đàn ông vừa nghe thấy vậy lập tức nhào lên.



Vô Tội nhân cơ hội lách người qua kẽ hở giữa bọn chúng, cơ thể lưu loát hành động nhanh nhẹn. Sau đó cô ta nhảy vọt đến sau lưng thay đổi vị trí, hai tay nhanh chóng ra đòn tấn công, mỗi tay đánh vào vị trí cột sống phía trên của mỗi người, hai người này đột nhiên mắt trợn trừng rồi ngã gục xuống đất, hai mắt mở to, không còn hơi thở.



Tiếp theo Vô Tội vớ lấy chai rượu trên bàn của người kia rồi đập lên đầu của một tên khác, phát ra một tiếng bộp, rồi sau đó dùng sức đâm mạnh chiếc chai đã bị vỡ vào bụng của tên còn lại.



Chỉ đúng một hơi cả năm người đàn ông đều đổ rạp trên đất, kẻ chết người ngắc ngoải.



Sau khi Vô Tội giải quyết xong xuôi, cô ta chạy ra ngoài đi tìm Chu Nhược Hân, cô ta nhất định phải giết chết con mụ đó.



Vô Tội bước lảo đảo trên lòng đường, đầu càng lắc càng cảm thấy chóng mặt.



Cảm giác đó hơi giống với ăn phải cỏ gây mê lại vừa không giống.



Đúng lúc đó một chiếc xe tải lớn đang lao xuống dốc.



Bởi vì là ban đêm cho nên ánh sáng không được tốt.



Chính vì vậy khi tài xế lái đến gần mới phát hiện ra có người ngồi trên đất, dọa cho ông ta vội vàng đạp phanh.
Chương 1617



Nhưng tất cả đã quá muộn, ông ta chỉ có thể vừa đạp chân phanh vừa bóp còi điên cuồng, mong rằng người đó nhanh chóng né tránh được, nhìn thấy xe sắp đụng phải tài xế sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.



Chiếc xe đột ngột dừng lại, tài xế sợ hãi mở to mắt, vội vàng xuống xe đi tới phía đầu xe kiểm tra. Ông ta cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng một đống máu thịt bầy nhầy.



Nhưng tài xế lại phát hiện ra ngay cả một giọt máu cũng không có, hơn nữa cũng không trông thấy cô gái vừa rồi.



Người đâu rồi? Chẳng lẽ lại nằm dưới gầm xe sao? Tài xế lại kiểm tra gầm xe cùng với đuôi xe, tuy đã nhìn hết ba vòng quanh xe mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái nào cả.



Người lái xe không dám xem nhẹ, gọi điện báo cảnh sát. Bởi vì lúc đó ông ta thật sự nhìn thấy chiếc xe đã đụng phải cô gái. Làm sao cô ta lại có thể biến mất trong nháy mắt chứ?



Sau khi cảnh sát đến hiện trường, họ phát hiện không có ai bị xe tông chết ở trên đường, nhưng lại có năm người đàn ông bị giết trong quán bar.



Chương Vĩ có thói quen đọc tin tức ngay khi vừa thức dậy vào buổi sáng.



Anh ta bật tivi lên, lắng nghe tin tức rồi lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm, tối qua bận rộn mãi tới tận đêm khuya, lúc trở về thì lập tức lăn ra ngủ vẫn còn chưa kịp tắm rửa.



Chương Vĩ đang đi tới phòng tắm thì chợt khựng lại sử nội dung đang được phát trên tin tức, anh ta quay đầu lạ ảnh trên tivi.



sốt trước i xem hình Cảnh tượng của quán bar không rõ nét lắm, nhưng đã điều tra thân phận của năm người bị thiệt mạng, đều là những thanh niên du côn thường xuyên ăn nhậu chơi bời ở quán bar.



Điều khiến Chương Vĩ chú ý là cả năm người này đều đã chết, còn chết rất thê thảm.



Anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cầm điện thoại gọi cho.



ông tướng Đế Bắc Lâm.



Chuông đổ hồi lâu mãi mới có người nghe máy, giọng nói âm u đang ngủ thì bị người quấy rây của Đế Bắc Lâm: “Tốt hết là anh có chuyện quan trọng cần nói, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”



“Cậu ba, tối qua cậu lại giết người rồi à?” Chương Vĩ nghe thấy giọng nói lè nhè như say rượu vẫn chưa tỉnh của anh.



“Tôi hiện tại muốn giết anh!”



“Không phải, cậu ba, nếu đúng là như vậy thì để tôi đi giải quyết một chút!” Chương Vĩ cũng không chờ mong vị này sẽ hành động kín đáo ở thủ đô.



“Không phải!” Một tiếng hét vang lên sau đó ‘bộp’ một tiếng điện thoại đã bị cúp máy.



Lỗ tai Chương Vĩ suýt chút nữa thì bị gào điếc, rồi lại nhìn lên tivi một lần nữa, thật sự không phải mà?



Đế Bắc Lâm không cần thiết phải nói dối anh ta, nếu như đúng là anh làm thì chắc chắn sẽ nhận.



Chương Vĩ nghĩ như vậy, có thể tắm một cách thoải mái rồi.



Chu Nhược Hân cũng nhìn thấy tin tức kia, trước khi làm chuyện này cô ta cũng đã nghĩ ra cách đối phó với nhà họ Lạc và bên phía cảnh sát Tồi.



Chỉ là cô ta không ngờ rằng năm người đàn ông kia được báo đài đưa tin kia lại đã chết! Sao họ lại bị chết vậy? Là do Lam Kiều Nhi giết phải không? Không thể nào! Cô ta chỉ là một đứa quê mùa làm sao dám chứ?



Vậy thì chuyện gì đã xảy ra đây?



Vì thế ngày hôm sau Chu Nhược Hân lập tức chạy đến nhà họ Lạc.



Cô ta giả bộ lên tầng hai với đống tài liệu trên tay.



Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì trước đây cô ta cũng thường xuyên tới phòng của Lạc Du Cẩn để trao đổi công việc.



Tuy nhiên lần này Chu Nhược Hân không vào phòng của Lạc Du Cẩn, mà là chuyển hướng bước vào phòng của Vô Tội.



Thời điểm cô ta bước vào phòng, lập tức choáng váng khi nhìn thấy người đang nằm trên giường đang say giấc nồng kia.
Chương 1618



Xem ra Lam Kiều Nhi đã bình yên vô sự, quần áo trên người vẫn như cũ. Nhưng chẳng phải cô ta đã say rồi sao? Sao lại trở về được?



Chuyện năm người kia bị giết ở trong quán bar xảy ra trước khi Lam Kiều Nhi về hay là sau khi Lam Kiều Nhi về?



Buổi sáng trong phòng khách, có sự xuất hiện của ông cụ Lạc, Lạc Du Cẩn, Chu Nhược Hân và cả Vô Tội – người vừa thức dậy.



Bởi vì say rượu, cả người cô ta đều uể oải không có sức lực gì, chỉ ngồi ở một góc của sô pha, nhìn qua cứ như một chú mèo nhỏ không có cảm giác tồn tại gì.



“Tại sao cháu lại dẫn Kiều Nhi đi quán bar? Con bé vẫn còn là con nít, sao có thể đến mấy nơi tào lao như này được. Nhược Hân, cháu làm việc mà không xem xét tình huống gì hết!” Ông cụ Lạc trách mắng.



Chu Nhược Hân lo lắng nói: “Cháu xin lỗi ông, cháu nghĩ là cô Lam ở nông thôn sẽ khá nhàm chán, chắc chắn chưa được đến rất nhiều chỗ vui chơi ở trong thành phố. Hơn nữa, cháu thấy lúc cô ấy đi dạo phố cũng khá vui vẻ, thế nên muốn cô ấy trải nghiệm thêm nhiều điều thú vị và dẫn cô ấy đến quán bar… Lần sau cháu không dám nữa đâu!”



Vô Tội cũng nói giúp cho Chu Nhược Hân: “Ông nội, ông đừng trách chị Nhược Hân, cháu thấy chơi ở quán bar rất vui á. Với cả, chị Nhược Hân còn mua cho cháu rất nhiều quán áo và đồ trang sức siêu đẹp, để cháu đi lấy cho mọi người xeml”



“Được!” Ông cụ Lạc cười hòa ái.



Vô Tội nhanh chân đi lên tầng lấy đồ.



1618-mot-thai-6-bao.jpg




Thế nhưng sắc mặt của ông lão rất không tốt, nụ cười miễn cưỡng kia còn khó coi hơn cả khóc.



Chu Nhược Hân vừa muốn nói gì đó thì Vô Tội đã nói tiếp: “Chị Nhược Hân nói, những bộ quần áo này là thích hợp với người nhà quê nhất. Ừm, cháu là người nhà quê, cho nên những bộ đồ này rất phù hợp với cháu, vậy nên cháu thấy rất vui khi mặc nó! Chị Nhược Hân còn nói cháu giống như chai nước hoa trong nhà vệ sinh vậy, không ngờ cháu lại là nước hoa luôn!”



Ông cụ Lạc nghe vậy thì nghiêm nghị nhìn về phía Chu Nhược Hân, Chu Nhược Hân cúi đầu che dấu sự lo lắng sợ hãi của mình: “Không phải ạ, cháu không nói như vậy, chắc là cô Lam nghe nhầm rồi. Cháu chỉ nói là bộ quần áo này không thích hợp để mặc khi ở quê, hợp ở thủ đô hơn. Còn chai nước hoa trong nhà vệ sinh là sao? Đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy câu này đấy! Hơn nửa cô Lam trẻ trung xinh đẹp, dù mặc cái gì cũng thấy đẹp mắt! Cháu nghĩ mới lần đầu mua đồ thì nên mua quần áo bình thường một chút, sợ sẽ để lại gánh nặng trong lòng cô Lam, đồng thời cũng để tiết kiệm tiền một chút” Nói như này thể hiện cô ta là một người phụ nữ biết cách quản lý chỉ tiêu trong nhà.



Nhưng ông cụ Lạc lại nói: “Cháu cảm thấy nhà họ Lạc chúng tôi cần phải tiết kiệm mấy thứ này để duy trì sản nghiệp ư?”



“Cháu không có ý này!” Chu Nhược Hân giải vây cho chính mình.



“Đối với tôi mà nói, Kiều Nhi không khác nào con gái ruột của tôi, những đồ mà con bé dùng nhất định phải là loại tốt nhất. Ném hết những thứ này đi cho tôi.”



“Vâng”



Vô Tội lại khó hiểu hỏi: “Ơ? Sao lại ném ạ? Chúng không đẹp hay sao?”



“Cháu xin lỗi ông, để buổi chiều cháu lại dẫn cô ấy đi mua đồ ạ, nhất định sẽ mua loại tốt nhất!” Chu Nhược Hân muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng kết quả lại hoàn toàn không theo ý muốn của cô ta! Bởi vì trông ông cụ Lạc cực kỳ không vuil Bỗng nhiên, Lạc Du Cẩn vẫn luôn im lặng lại lên tiếng: “Không cần, buổi chiều anh sẽ dẫn Kiều Nhi đi”
Chương 1619



Ông cụ Lạc nghe vậy thì hơi lo lắng nhìn anh ta.



“Không sao đâu ạ, hai ngày nay cơ thể của cháu đã tốt lên nhiều rồi ạ” Lạc Du Cẩn nói.



Ông cụ Lạc nghĩ thầm, quả nhiên thầy bói nói không sao, cơ thể của cháu ông ta đã tốt lên thì cũng thể hiện rằng cuộc hôn nhân này là đúng đắn.



Mà Chu Nhược Hân thấy thì thì sự hận thù trong lòng lại tăng cao hơn!



Vẻ mặt này của ông cụ Lạc là muốn nói rằng bấy lâu nay cô ta chăm sóc cho Lạc Du Cẩn nhưng toàn làm sức khỏe anh kém đi, mà Lam Kiều Nhi vừa đến thì anh lại khỏe mạnh đúng không?



Đến chiều, Vô Tội ngồi trên xe của Lạc Du Cẩn đi ra ngoài chơi.



Trên đường đi, bầu không khí trong khoang xe im lặng một cách kỳ lạ.



Vô Tội quay đầu lại nhìn Lạc Du Cẩn đang chơi điện thoại. Lúc ở đảo Cấm, cô ta mới chỉ thấy Đế Hạo Thiên dùng điện thoại để liên lạc vài lần, sau khi rời khỏi đảo, cô ta càng ngày càng thấy nó phổ biến.



Xe vừa dừng lại, Lạc Du Cẩn lập tức xuống xe. Vô Tội cũng xuống ngay sau đó, cô ta vừa ngẩng đầu lên thì trong đầu lập tức xuất hiện một câu hỏi: Đó là chữ gì vậy? Bởi vì số chữ cái mà cô ta biết có hạn, cho nên không hiểu gì.



Sau khi đi vào thì mới nhận ra đây là cửa hàng điện thoại di động, bên trong có rất nhiều điện thoại.



“Lấy mẫu mới nhất ra đây” Lạc Du Cẩn nói với người đứng ở quầy hàng.



Vô Tội cũng đi đến gần, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lạc Du Cẩn, nhìn nhân viên cửa hàng kia lấy điện thoại di động ra, sạc pin và lắp sim vào.



Vô Tội nhìn một loạt động tác với ánh mắt tò mò.



Mấy phút sau, điện thoại di động đã được đưa đến tay cô ta.



Sau khi lên xe, Vô Tội cầm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, tò mò lật trái lật phải nhìn rồi học theo động tác của Lạc Du Cẩn. Khi màn hình sáng lên, dùng ngón tay lướt qua lướt lại, cũng không biết để làm gì.



“Gọi cho tôi” Lạc Du Cẩn nói.



Vô Tội nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.



Lạc Du Cẩn đành đưa tay ra dạy cô ta, sau khi anh ta gõ một dãy số thì ấn vào phím màu xanh lục. Chỉ thấy đúng lúc điện thoại của Lạc Du Cẩn cũng rung lên.



“Nghe điện thoại” Lạc Du Cẩn lại đặt điện thoại của mình ở bên cạnh tai cô ta.



Và thế là Vô Tội học sử dụng điện thoại cùng Lạc Du Cẩn.



“Hiểu hết chưa?”



Một lúc sau, Lạc Du Cẩn hỏi: Đôi mắt to tròn của Vô Tội như tỏa ra ánh sáng, cô ta gật đầu lia lịa.



Lạc Du Cẩn cúp điện thoại: “Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi”



Vô Tội lại tiếp tục gật đầu.



Mặc dù trong lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Du Cẩn đã bị khuôn mặt của cô ta dọa sợ chết khiếp, nhưng sau này khi tiếp xúc rồi, anh ta lại phát hiện ra hình như cô ta cũng rất thú vị.



Bởi vì cơ thể của Lạc Du Cẩn không khỏe mạnh như người bình thường cho nên liên tục ngồi xe. Sau khi xe chạy đến cửa hàng đồ trang sức nữa, bọn họ xuống mua vài món đồ thì tới cửa hàng khác mua tiếp, rồi lại đến cửa hàng châu báu mua sắm sửa.



Cuối cùng, khi se dừng lại ở trước một cửa hàng quần áo, Vô Tội không xuống xe mà lại nói: “Tôi không cần nhiều đồ như vậy, chúng ta trở về đi!”



Lạc Du Cẩn cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không gượng ép cô ta mua đồ tiếp, anh ta lập tức bảo tài xế lái về nhà.
Chương 1620



Sáng sớm hôm sau, Lạc Du Cẩn không dậy nổi, bởi vì anh ta bị ốm rồi.



Khi ra khỏi phòng, Vô Tội nhìn thấy ông cụ Lạc sót ruột chống gậy đi về phía phòng của Lạc Du Cẩn thì cô ta cũng đi theo.



Vừa mới tới cửa phòng của Lạc Du Cẩn thì đã cảm nhận được mùi thuốc Dông y nồng nặc xộc vào mi Vốn dĩ trên người Lạc Du Cẩn đã có mùi thuốc nhàn nhạt, mà giờ phút này mùi thuốc trong phòng lại nông nặc như thế này.



Có phải anh ta bị ốm rồi không?



Vô tội đứng ở cửa phòng rồi luồn đầu vào trong nhưng lại không nhìn thấy gì hết. Cuối cùng cô ta quyết định đi vào, đứng ở gần cửa nhìn vào ông cụ Lạc và bác sĩ ở bên trong.



Ở trên giường, Lạc Du Cẩn dựa người lên thành giường, sắc mặt nhợt nhạt tựa như người chết, đến cả môi cũng trắng bệch đến phát sợ.



“Ông nội, ông không cần lo lắng, cháu không sau đâu..” Giọng nói của Lạc Du Cẩn mỏng nhẹ yếu ớt.



Ông cụ Lạc vừa lo lắng lại vừa đau lòng, trong chốc lát không thốt nên lời.



Vô Tội nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm.



Đợi đến lúc bác sĩ đi ra ngoài, Vô Tội mới hỏi: “Lạc Du Cẩn bị sao.



thế ạ?”



Bác sĩ thường xuyên đến kiểm tra cơ thể cho Lạc Du Cẩn, vậy nên biết rõ cô ta là ai.



“Không sao, tôi đã châm cứu cho cậu ấy rồi, kết hợp với uống thuốc, không bao lâu nữa là có thể khỏi rồi “Ông vẫn chưa nói cho tôi biết anh ấy bị bệnh gì”



Bác sĩ kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi còn bé, cậu chủ Lạc đã bị bệnh về máu, sau đó đã được điều trị khỏi rồi nhưng mà cơ thể vẫn rất yếu”



“Không có cách nào giúp anh ấy hoàn toàn khỏi hẳn được sao?”



Bác sĩ kia bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta thầm nghĩ trong lòng có thể sống qua ba mươi tuổi hay không vẫn còn chưa chắc đấy…



Khi bác sĩ vừa đi thì Chu Nhược Hân cũng tới. Cô ta quăng cho Vô Tội một ánh mắt như muốn lóc da xẻ thịt con nhà người ta rồi mới đi vào phòng. Nhưng vừa vào chưa tới một phút thì đã ra ngoài, rồi lập tức kéo Vô Tội ra cách xa phòng của Lạc Du Cẩn.



“Tất cả là tại cô! Nếu không phải tại cô thì Du Cẩn cũng sẽ đột nhiên bị ốm như này sao?”



“Tôi có làm gì đâu.”



“Chẳng phải là do Du Cẩn phải dẫn cô đi mua một đống đồ trang sức quần áo nên mới mệt mỏi đến mức bị ốm luôn hay sao! Cô thì có thể là bùa may mắn gì chứ? Rõ ràng là mang thêm tai họa đến cho Du Cẩn mài Tôi cảnh cáo cô hãy tránh xa Du Cẩn ra một chút!” Nói xong, Chu Nhược Hân lập tức xoay người đi về chăm sóc cho Lạc Du Cẩn.



Vô Tội suy nghĩ một lát: Thực sự là vì mình nên anh ta mới bị ốm sao?



Ban ngày Chu Nhược Hân vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Lạc Du Cẩn, đến tận tối muốn vẫn chưa rời nửa bước.



Nửa đêm canh ba, lúc Vô Tội âm thầm đột nhầm vào trong phòng thì thấy Chu Nhược Hân đã nằm nhoài ngủ thiếp đi ở bên giường.



Khi Vô gần thì thấy sắc mặt của Lạc Du Cẩn đã tốt hơn so với hồi sáng một chút.



Anh ta thực sự mệt mỏi đến bị ốm vì cô ta sao?



Hình như đúng là sau khi đi mua đồ về thì anh ta bắt đầu bị mức không dậy nổi như này…



Lần này, Lạc Du Cẩn cũng phải mất vài ngày mới đỡ ốm.



Vào một buổi nắng sớm nào đó, Vô Tội đang đứng trên ban công thì nhìn thấy Lạc Du Cẩn chơi cờ tướng với ông nội Lạc ở dưới ban mai.



Vô Tội tò mò xuống tầng rồi đi lại chỗ bọn họ.



Ông cụ Lạc nhìn thấy cô ta thì ngoắc ngoắc tay nói: “Kiều Nhi đến đây nào”
Chương 1621



Lạc Du Cẩn nghe thấy ông nói như vậy thì cũng quay đầu lại, chỉ thấy dù dưới ánh nắng mặt trời nhưng sắc mặt của Lạc Du Cẩn vẫn rất bợt bạt, ốm yếu.



Vô Tội nghe lời đi tới: “Ông nội”



“Nào, ngồi xuống đây”



Quản gia nhanh nhẹn mang một chiếc ghế dựa tới, Vô Tội ngồi ở bên cạnh, hết nhìn bên trái bàn cờ rồi lại nhìn sang bên phải.



“Cháu muốn chơi không?” Ông cụ Lạc hỏi.



Vô Tội lắc đầu: “Cháu không biết chơi.”



“Không biết chơi thì để Du Cẩn dạy cháu chơi” Ông cụ Lạc cười nói.



Lạc Du Cẩn cũng phối hợp đứng dậy, đổi chỗ của mình cho cô ta, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế dựa vừa được mang lên kia.



Trước giờ, Vô Tội mới chỉ nhìn thấy Lạc Du Cẩn và ông nội chơi cờ tướng. Đây là lần đầu tiên cô ta động đến bàn cơ nên rất tò mò. Không biết trò này có khó chơi không nhỉ?



Từ đầu tới cuối đều là Lạc Du Cẩn chỉ cô ta đi từng nước cờ một, thế nhưng cuối cùng vẫn thua ông cụ Lạc.



Tiếp tục ván thứ hai.



“Tôi đi quân này!” Vô Tội tự ý di chuyển quân cờ.



“Đi như vậy rất thiệt, đi bên này đi” Lạc Du Cẩn cầm quần cờ ở trong tay của cô ta ra, thay đổi nước đi.



Mặc dù chỉ tiếp xúc một chút chỗ đầu ngón tay, nhưng Vô Tội vẫn cảm thấy được rằng ngón tay của Lạc Du Cẩn rất lạnh, hình như anh ta phơi nắng lâu như vậy nhưng cơ thể vẫn không ấm lên được.



Ngoài ra, cũng không biết từ bao giờ mà hai người bọn họ lại dựa sát vào nhau như vậy.



Khi Lạc Du Cẩn duỗi tay ra thì sẽ lướt qua cơ thể của cô ta, sự tiếp xúc như có như không ấy khiến trong lòng cô ta dâng lên cảm giác là lạ.



“Chúng ta thắng rồi!” Sau khi Vô Tội hạ quân cờ kia xuống thì nghe thấy giọng nói hào hứng của Lạc Du Cẩn vang lên.



Vô Tội vẫn còn ngỡ ngàng không tin nổi: “Chúng ta thắng á?”



“Ừm”



“Ha ha, chúng ta thắng ông nội rồi!” Vô Tội cũng vui mừng vỗ vỗ tay.



“Ha ha ha” Ông cụ Lạc cũng nở một nụ cười sảng khoái. Ông ta cười không phải vì khi chơi là phải chấp nhận thắng thua, mà ông ta cười vì nhìn thấy cháu trai và cháu dâu hòa thuận với nhau.



Chưa cần biết có tình cảm với nhau hay không, nhưng hợp nhau mới là thứ đáng quý nhất trong một cuộc hôn nhân.



Để cho hai người họ có nhiều thời gian ở chung với nhau hơn, ông cụ Lạc lấy cơ mệt mỏi rồi đi về ngủ luôn.



Lạc Du Cẩn hỏi ý Vô Tội: “Muốn chơi nữa không?”



“Có chứ”



Vừa mới bày xong quân cờ, bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua khiến Vô Tội phải quay mặt đi. Bên dưới cái nắng ấm áp của vầng thái dương, trong khung cảnh bình yên dịu nhẹ, quản gia đỡ ông cụ Lạc đi từ từ vào nhà, mà cô ta thì ngồi chơi cờ với Lạc Du Cẩn. Bỗng nhiên trong lòng cô ta xuất hiện một cảm giác, vừa xa lạ lại vừa ấm áp…



“Sao thế?” Lạc Du Cẩn thấy Vô Tội ngẩn người thì hỏi thăm.



“Không sao, tôi cảm thấy rất vui.”



Lạc Du Cẩn không biết cô ta vui vì chuyện gì, giọng hơi trầm xuống hưa đến mười ngày nữa là chúng ta kết hôn rồi, cô có gì muốn nói với tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom