• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1583-1589

“Ra ngoài!”

“Ra ngoài, ra ngoài!”

“Mau ra ngoài! Không ra thì sẽ nổ súng!”

Như một con chó sói bị bỏ đói đập mui xe, đập cửa kính ô tô khiến người ta hoảng sợ.

Đế Anh Thy bình tĩnh chưa ra ngoài mà gọi tới số điện thoại vừa rồi, nh như đây không phải là chỗ dạy học chứ?”

“Ở bên trong, xuống xe rồi đi vào”

“Vậy không được, tôi là công chúa được cưng chiều, tôi không muốn đi vào trong đó đâu! Đau chân lắm!”

“„đừng giở trò với tôi!”

“Có giở trò hay không anh không biết sao? Tôi đi một mình tới đây, yên tâm đi!” Đế Anh Thy nói.

Lái xe vào trong chỗ dạy học, đám người kia lại ôm súng vây quanh.

Đế Anh Thư cầm một khẩu súng xuống xe, đe dọa đám người kia: “Tránh xa tôi ra! Tôi muốn gặp hai người kia!”

Có một người đàn ông trong đó nói: “Đi theo tôi!”

Đế Anh Thy vừa cầm súng phòng thủ vừa đi theo người đàn ông vào trong phòng.

Lên tới tầng hai, nhìn thấy Kiểu Như An và Tân Hành Chỉ bị trói trong phòng.




mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1583-0


thì bây giờ cô chết lâu rồi” Người đàn ông rất kiêu căng, ánh mắt hưởng thụ đảo trên người Đế Anh Thy.

“Tôi có thể bỏ súng, nhưng phải để họ đi trước” Đế Anh Thy nói.

“Xin lỗi, tôi thay đổi chủ ý rồi. Ba người các cô, không ai chạy thoát được đâu!”

Đế Anh Thy nhíu mày, đây là nói một đằng làm một nẻo à?

Người đàn ông bên cạnh cười chế giêu: “Xem ra đúng như lời đồn, bây giờ nhà họ Đế cũng thật vô dụng, chỉ cần bắt được công chúa của nhà họ Đế, đánh bại nhà họ Đế chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”

“Ngoan ngoãn thì chịu khổ ít. Những người da mỏng thịt mềm, tôi thật sự cũng không nỡ!” Người đại ca dẫn đầu kia nói.

Đế Anh Thy nghe mà buồn nôn: “Thả họ ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!”

“Cô có thể nổ súng, nhưng cô có thể nổ bốn phát súng cùng lúc không? Người của tôi đã bao vây toàn bộ khu dạy học rồi, cô chạy thế nào? Chỉ dựa vào ba người các cô?”

Lúc đi vào Đế Anh Thy đã để ý thấy, có rất nhiều người, chắc khoảng năm sáu mươi người, xem ra vì muốn bắt cô, cố gắng để bắt cô!

Quay đầu lại nhìn trên đầu Tân Hành Chi và Kiều Như An đều có súng chĩa vào.

Cơ hội chiến thắng của cô, rõ ràng trong nháy mắt.

“Bắt lấy cô ta cho tôi!” Đại ca nói.

Tiểu đệ xông lên, Đế Anh Thy lùi lại: “Đừng lại đây!”
Tiểu đệ vẫn đang do dự, bị đại ca trừng mắt, không dám chần chừ nữa, tiến lên bắt người.

Đế Anh Thy nổ súng với tiểu đệ kia, tên tiểu đệ chết ngay tại chỗ, đầu chảy nhiều máu.

Sắc mặt của tên đại ca rất khó coi, không tin một người phụ nữ có thể làm như thế.

Đang định đứng lên.

Họng súng của Đế Anh Thy ngắm trúng vào tên đại ca, đẩy lùi vào góc tường, trên tay xuất hiện một chiếc điều khiển, bấm xuống.

Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe Martin đỗ trong sân dạy học bỗng nhiên bốc cháy ngay lập tức nổ tung. Những người đứng chặn ở cửa và đang bao vây quanh xe chết ngay tại chỗ, tiếng la hét thất thanh.

Cửa sổ ở tòa nhà dạy học cũng rung lên ầm ầm, vỡ tan.

“A”

“Ầm”

Hai tên đồ đệ đang tựa cửa sổ chĩa súng vào Tân Hành Chi và Kiều Như An cũng bị dư trấn mà ngã xuống, chết. Trên mặt cả người đều bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào!

Trên người Tân Hành Chi và Kiều Như An cũng đầy mảnh kính, cũng may hai người họ ngồi ở dưới đất, nên không bị ảnh hưởng nhiều.




Ngay lập tức cả khu dạy học trở nên hỗn loạn, những người sống sót tưởng bị nhà họ Đế tấn công!

Đế Anh Thy phản ứng rất nhanh, nổ súng với tên đại ca.

Tên đại ca và hai tên tiểu đệ còn sống cầm súng bắn về phía Đế Anh Thy!

Vừa vặn Đế Anh Thy trốn sau chiếc tủ, nấp vào đó, chiếc tủ gỗ bị đạn bắn vào mùn cưa bay lên, sượt qua cánh tay của Đế Anh Thy, mấy viết thương chảy rất nhiều máu.

Tân Hành Chi lấy miếng thủy tinh trên mặt đất, cắt đứt dây thừng. Vì tay bị trói, không có đủ lực, cắt dây thừng tốn rất nhiều sức!

Anh ta không thể để Đế Anh Thy xảy ra chuyện!

Càng không thể trở thành sự phiền toái cho cô!

Những tên tay sai ở dưới thấy bên trên có vấn đề, liền chạy lên tầng hai.

Đế Anh Thy lại ném thứ gì đó xuống, lăn từ cầu thang xuống.

Lại vang lên một tiếng ầm lớn, người đang đứng ở cửa cầu thang bị nổ bay lên!

Nhưng đám tay chân ở bên dưới chạy lên không ngớt. Bây giờ cùng läm là cô mới chỉ cho nổ chết một nửa, vẫn còn một nửa nữa!

Đế Anh Thy nhìn người ở bên dưới lại đang chạy lên.




Cộng thêm trong phòng tên đại ca và hai tên tay chân không ngừng nổ súng về phía cô.

Đế Anh Thy ném bom khói ra, ngay lập tức một làn khói trắng tỏa ra, trước mặt mịt mờ một màu trắng, không nhìn thấy ai.

Chỉ có thể nghe thấy động tĩnh.

Đế Anh Thy đeo kính râm lên, ngay lập tức tất cả mọi thứ trong phòng đều trở nên vô cùng rõ nét, kể cả nửa người đang trốn đằng sau ghế sofa.

Đồ mà anh hai cô phát minh ra thật hữu ích!

Đế Anh Thy từ từ lấy dao, dùng lực cắt dây trói trên tay của Tân Hành Chi, giúp anh ta có thêm sức lực.

Sau khi Tân Hành Chi có được tự do, ngay lập tức cởi trói chân mình, rồi cởi trói cho Kiều Như An.

Đế Anh Thy ngắm chuẩn vào người đang chuẩn bị di chuyển phía ghế sofa, nổ một tiếng súng.

Một tên tay sai chết.

Ai chưa chết đương nhiên cũng sợ hãi mà trốn vào trong, đồng thời nổ súng loạn lên về phía Đế Anh Thy, cho dù họ không nhìn rõ.

Khó khăn lăm đám tay chân bên dưới mới chạy được lên, trong phòng mờ mịt toàn màu trắng, không phân biệt được ta địch.
Vừa hay nghe thấy tiếng súng, nhưng hai bên đều có súng, bắn về chỗ nào? Ai là địch ai là bạn?

Đế Anh Thy thấy vậy, cầm một tấm gỗ dưới đất ném về phía ghế sofa.

Tên tay chân không nghĩ ngợi nhiều xả súng về phía đó!

Tên đại ca cũng không biết là ai nổ súng, cũng bắn về phía đó!

Hai bên băn qua bản lại.

Đế Anh Thy vỗ vào người Tân Hành Chỉ, chỉ về phía cửa. Tân Hành Chỉ hiểu ra, kéo theo Kiều Như An, di chuyển về phía cửa. Bước chân rất nhẹ trong lúc chỉ còn một bước chân là ra tới cửa, Kiểu Như An dẫm phải ấm nước đang lăn dưới đất, kêu lên một tiếng.

” Đế Anh Thy, Tân Hành Chi.

Tiếng phụ nữ kêu lên, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ phân biệt đâu là mình đâu là địch.

Những tay đồ để xông lên liền chĩa súng về phía cửa.

Đại ca hét lên: “Bọn chúng ở phía cửa sổ! đừng để cho chúng chạy thoát! Chạy mất tao giết chết chúng mày!”

Đám tay sai nghe thấy tiếng của đại cả ở phía ghế sofa, sợ hãi, vừa rồi bọn họ nổ súng về đại ca?




Bỏ đi, trả vờ như không biết gì! Chĩa họng súng về phía cửa ra sức bắn! cũng không cần biết có phải giữ lại mạng sống hay không!

Vội vàng là lối thoát duy nhất cho sự thất bại!

“Ưml” cánh tay của Đế Anh Thy bị đạn bắn qua, một cảm giác đau đớn vụt lên. Nhưng không nghĩ ngợi nỊ cùng Tân Hành Chi và Kiều Như An chạy xuống lối cầu thang.

Lúc chạy, vẫn không quên ném một viên đạn khói ra!

Trước khi xuống cầu thang, bom khói bị ném về phía cửa.

Những người canh dưới cửa định chạy lên lại tưởng là bom, lúc phát hiện ra không phải, lại chạy xông lên, Đế Anh Thy nổ súng! Thò đầu ra là bắn, như bắn dưa hấu vậy!

Đông người thì ném bom!

Tân Hành Chi lấy súng trên tay người chết, băn về phía cửa.

Lúc rơi vào trong làn khói, chỉ có Đế Anh Thy mới có thể nhìn thấy hết mọi người, vì thế tỷ lệ giết người rất cao.

Vừa quỳ xuống tựa vào cầu thang, vừa nổ súng.

Trên người Đế Anh Thy đã hết bom, bom khói cũng hết. Tạm thời người ở bên ngoài không dám xông vào, lúc này mà không chạy thì không còn cơ hội nữa!




“Đi, chúng ta thoát ra ngoài từ cửa sau dưới nhà!” Đế Anh Thy đứng lên, chân vừa bước xuống bậc thang, liền bị ai đó móc vào chân: “A!”.

Cả người lăn xuống cầu thang!

“A Thy!” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đế Anh Thy, mặt của Tân Hành Chỉ đều tái mét!

Mặc dù có sương mù nên không thể nhìn rõ, anh ta vẫn liều lĩnh lao xuống cầu thang!

Chạy ra khỏi sương mù, chợt dừng lại, giật mình thót tim! Sau khi phản ứng lại, súng đã chĩa thẳng vào: “Bỏ súng xuống!”

Kiều Như An từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai chân mềm nhữn, chỉ có thể dựa vào tường mà chống đố!

Đế Anh Thy chưa kịp ngã xuống dưới đất liền được ôm chặt lấy đầu, sau đó cô dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn Kiều Như An.

Kiều Như An muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói, trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt oan ức.

Những kẻ chưa chết lao tới, vây quanh và chĩa súng vào đầu bọn họ!

“Đừng làm hại cô ấy, có gì từ từ nói!” Tân Hành Chỉ thở hồng hộc, tay cầm súng cũng run rẩy!

Trong số đó có một đàn ông bước tới, nhìn chân của Tân Hành Chi rồi đá một cái.
“Hừm!” Tân Hành Chỉ khuy gối xuống, súng cũng đã bị lấy đi!

Tên đại ca mang theo một đàn em vẫn còn sống sót từ trên tầng đi xuống, nhìn tình hình bên dưới sau đó bước đến trước mặt của Đế Anh Thy: “Mày lại chạy? Mẹ nó, làm chết bao nhiêu người của tao!” nói xong liền giơ tay về phía mặt của Đế Anh Thy mà giáng xuống!

“Đừng đánh cô ấy!” Tân Hành Chi định đứng dậy liền bị đàn em bên cạnh đá vào người!

Đế Anh Thy nhất thời không phản kháng, liền bị tên lão đại tát cho một cái. Một bên mặt đang hồng hào bỗng chốc đỏ bừng và sưng tấy.

“Đưa bọn chúng xuống tầng hầm!” tên đại ca ra lệnh.

‘Tâng hầm khá lớn.

Ba người bị chia tách làm ba phòng!

Sau khi Đế Anh Thy bước vào phòng, cô nhìn căn phòng tối om không có cả lỗ thông hơi.

Bị nhốt vào đây thì có cánh cũng không thể nào chạy thoát được.

Chỉ là Đế Anh Thy dù sao cũng không phải lo lắng cho an nguy của mình nữa, bọn họ muốn sống.

Không biết Tân Hành Chi và Kiều Như An đang ở đâu…

Đế Anh Thy nghĩ lại chuyện đã xảy ra trên cầu thang, sắc mặt cô sa sầm.




Cô vốn dĩ sẽ không bị ngã, càng không nói đến việc bị bắt.

Bởi vì lúc đi xuống cầu thang, có người ngáng chân cô.

Là Kiều Như An!

Cô đeo kính đen và có thể nhìn thấy người bên cạnh mình là ai.

Chỉ không để ý xem liệu Kiều Như An là cố ý, hay là vô tình.

Sẽ là vô tình chăng? Nhưng Tư Hải Minh và những người anh em của anh đều nghi ngờ tình hình của Kiều Như An?

Đây chắc chăn không phải là vô tình!

Kết quả rõ ràng có thể thấy!

“Có ai không? Hành Chỉ? A Thy?” Kiều Như An đập cửa.

Tân Hành Chi nghe thấy thanh âm, cách đó không xa, ngay cả tiếng khóc của Kiều Như An cũng có thể nghe thấy.

“Anh ở bên sát vách” Tân Hành Chi nói.




“Vậy thì… còn A Thy thì sao?” Kiều Như Anh khóc hỏi.

Tân Hành Chỉ bị tiếng khóc yếu ớt của Kiều Như An làm cho phiền não. Có điều cũng có thể hiểu được. Kiều Như An cơ bản là yếu đuối, đối với loại chuyện này khẳng định chưa từng gặp qua.

Hiện tại anh ta đang lo lắng cho A Thy.

Khi hai người xa cách, anh thậm chí còn không biết rằng sẽ có chuyện xảy ra với A Bảo!

Bị chia tách như vậy, anh ta đều không biết Đế Anh Thy sẽ gặp chuyện gì!

Có phải chăng cũng bị nhốt vào căn phòng sát vách?

“A Thy? A Thy!” Tân Hành Chỉ gọi vọng sang.

“Đừng gọi nữa, em nghe thấy rồi” Giọng A Thy uể oải truyền đến.

“Em có sao không? Có bị thương không?” Tân Hành Chi lo lắng hỏi.

Đế Anh Thy ngồi dưới đất nhìn cánh tay và đầu gối của mình đều là máu.

“Không có, rất tốt” Đế Anh Thy đáp.

Vẻ mặt của Tân Hành Chi nghiêm nghị, làm sao có thể tốt thế được!
Bị ngã từ cầu thang cao xuống như vậy, nhất định đã bị thương Lúc này, có người mở cửa phòng của Kiều Như An, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu cứu của Kiều Như An: “Các người muốn làm gì? Cứu!

Cứu!”

Tân Hành Chi và Đế Anh Thy đều nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của Kiều Như Anh.

Tân Hành Chi dùng lực đập mạnh vào cửa: “Này, các người đừng có làm loạn nữa!”

“Hành Chi, cứu em!” Giọng nói của Kiều Như An run lên.

Đế Anh Thy ngồi trên mặt đất cũng không có phản ứng, nếu như Kiều Như An cùng nhóm với bọn họ, vậy thì tình huống này không phải đang diễn kịch sao?

Nghĩ đến đây lòng cô lạnh đi.

Cô không thể hiểu nổi, vì sao Kiều Như An lại gia nhập vào nhóm người này.

Khả năng cao là do Sơ Cố Cảnh.

Nhưng tại sao cô ta và Sơ Cố Cảnh lại cùng trà trộn vào đây? Hai người họ không phải là không quen biết gì nhau sao?




Ai mà biết được?

Bọn họ không hề nghĩ tới, có nên mới bị mưu tính như vậy!

“A A AI” Kiều Như An hét lên, làm cho Đế Anh Thy bị doạ giật mình.

Diễn xuất quá thật!

Vậy cứ diễn đi! Dù sao thì cô cũng im lặng lắng nghe!

“A Thy, e rằng Kiều Như An lành ít dữ nhiều” Tân Hành Chi nói.

“Không đâu, anh yên tâm đi” Đế Anh Thy nói.

Tân Hành Chi trong chốc lát không hiểu rõ được là Đế Anh Thy đang tự an ủi mình, hay là cô chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tiếng hét vừa rồi của Kiều Như An đã thực sự khiến người ta kinh động.

Không đến một lúc sau, không còn nghe thấy âm thanh bên phía Kiều Như An nữa.




Cánh cửa bên phía Đế Anh Thy được mở ra.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1587-0


“Các người không phải lấy thận lợn đến lừa tôi đấy chứ?” Đế Anh Thy chế nhạo.

“Không tin sao? Vậy bọn tôi đưa cô đi xem! Nhìn nhận một chút cũng tốt!” Tên đại ca cầm lấy cánh tay của Đế Anh Thy, dẫn cô ra ngoài, đi về bên phía Kiều Như An.

Đế Anh Thy nhìn thấy Kiều Như An nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền bất động, không biết là sống chết.

Phần thắt lưng lộ ra đầy máu.

“Như… Như An..” Đế Anh Thy không thể tin vào mắt mình, hoặc là do phán đoán sai lầm của cô.

Cô muốn bước tới, nhưng tên lão đại đã đưa cô ra khỏi, sau đó đẩy cô về căn phòng ban đầu.

“Xem xét kỹ lưỡng một chút, nếu không, quả thận còn lại của cô ta cũng sẽ bị móc mất!” Tên đại ca hung ác nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng sầm lại, Đế Anh Thy thất thần đứng đó.
Có lẽ đó chỉ là giả vờ? Nhưng máu thịt là thật, vậy đó chỉ là khổ nhục kế và quả thận vốn dĩ cũng không bị cắt đi?

Phải, có lẽ là như vậy …

Đế Anh Thy yếu ớt ngồi trong góc.

Cánh cửa đã đóng lại nhanh được mở ra, có hai tên đàn em da đen thui bước vào.

Vừa bước vào, mắt liền nhìn chằm chằm vào Đế Anh Thy, suýt nữa chảy nước miếng!

Đế Anh Thy nhìn bọn họ, phòng thủ đứng lên cạnh tường.

“Đẹp như thế này, không chơi cho thỏa, buổi tối nhất định sẽ không ngủ nổi!

“Mày trước hay tao trước?”

“Cùng làm mới thú vị chứ!”

Đế Anh Thy không quay đầu bỏ chạy, mà nhân lúc bọn hắn ở phía trước liền dùng lực đạp mạnh vào háng của một tên trong đó.

“Aaa!” tên đàn em ôm chặt đũng quần.




Tân Hành Chi ở phòng bên nghe thấy, hoảng sợ dùng lực đập cửa, đập tường: “Chúng mày làm gì vậy? Dừng tay! Tao sẽ giết chúng mày!”

Đáng tiếc tiếng hét của anh ta cũng không có tác dụng gì!

Sau đó, một tên đàn em khác lao vào, đẩy ngã Đế Anh Thy.

“A!” Đế Anh Thy ngã xuống đất, kịch liệt giấy dụa bất chấp thân thể đau đớn.

“Bé cưng, nhìn khuôn mặt này mới dịu dàng làm sao!” tên đàn em đưa tay chạm vào khuôn mặt của Đế Anh Thy: “Không hổ danh là tiểu công chúa của nhà họ Đế, thật là mọng nước…”

“Cút đi!” Hai tay Đế Anh Thy bị trói, không thể làm gì được. Nếu không, vũ khí ẩn giấu của cô sẽ làm anh ta tan thành nhiều mảnh!

Tên đàn em thở hổn hển giảm bớt sức lực, nghiêng người về phía trước, tiến tới kéo tay Đế Anh Thy.

Anh ta đè lên người cô, càng muốn hôn lên mặt cô!

“AI Cút đi!” Đế Anh Thy sợ hãi hét lên. Anh cả, anh hai, nếu hai người không đến, em xong đời!

Chúa dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Cánh cửa bỗng bị bật tung ra!




Người đàn ông đang đè lên người Đế Anh Thy chưa kịp phản ứng, liền bị đá văng ra ngoài, va vào tường rồi ngã ra đất.

Tên còn lại thì bị Từ Hải Minh chân dài quét qua, đột nhiên nghe được tiếng kêu răng rắc!

Tư Hải Minh đứng đó, cứng đờ nhìn người đang nằm trên mặt đất, đôi mắt đen đỏ hoe như một con quỷ khát máu, tay cầm súng đang run rẩy. Khẩu súng rơi xuống đất, vang lên một tiếng.

Lúc này, đầu gối của Tư Hải Minh đều mềm nhũn ra, anh quỳ trên mặt đất, đỡ Đế Anh Thy dậy, ánh mắt cứng ngắc quét từng bộ phận trên cơ thể cô!

Ánh mắt Đế Anh Thy chợt lóe lên khi nhìn thấy anh, cô vốn đang hoảng sợ vì bị người khác làm nhục, bỗng nhiên giờ lại không còn chút sợ hãi nào, cô không tự tin nói: “Tôi không sao, anh… anh giúp tôi cởi trói…”

Tư Hải Minh cởi sợi dây trói cho cô, nhưng phải mất vài lân mới có thể mở ra, tay anh run rẩy không vững!

“A..A Thy!” Đế Hạo Thiên và Đế Hoàng Minh chạy tới. Nhìn thấy vẻ xấu hổ của em gái, trên người và trên quần áo của cô đều có những vết máu, máu của bọn họ dường như đông lại!

“A… A Thy..” Đế Hạo Thiên cổ họng nhất thời khô khốc, khàn giọng nói.

Đế Hoàng Minh đứng bất động, khí tức lạnh lẽo toát ra như khiến người khác phải đông cứng!

“Anh cả, anh hai, em không sao, chỉ là vết thương nhẹ..” Đế Anh Thy vội vàng nói: “Hầu như toàn bộ máu trên người đều là của người khác…”

Đế Hạo Thiên quỳ xuống, cẩn thận kiểm tra tay chân cho cô, cho dù cô chưa mất mạng, cũng đủ khiến ba người đàn ông này trở nên kinh hãi!
Hai tên đàn em vẫn chưa chết, vẫn còn sống, thậm chí còn muốn đứng dậy bỏ chạy.

Tư Hải Minh đứng dậy không nói lời nào, giống như một trận gió cuồng bạo, một bóng đen nhanh chóng vụt qua, bàn tay bóp cổ tên kia, thô bạo đập vào tường, ngón tay siết chặt!

Mặt của tên đàn em đỏ bừng, há to mồm không nói nên lời, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thị “Tao muốn mày phải chết!” Tư Hải Minh siết chặt ngón tay, nhìn khuôn mặt tên kia chuyển từ đỏ sang tím, dường như càng gần với cái chết.

Khi cổ của tên đàn em sắp bị đứt, tay còn lại của Tư Hải Minh giơ khẩu súng lên dí vào miệng hắn ta, máu đột nhiên tuôn ra.

Hai tay đặt lên cổ đồng thời khép lại, bóp một cái, đầu của tên kia lập tức rơi xuống.

“AI” tên còn lại chứng kiến như nhìn thấy Diêm vương, lê đôi chân đầy máu và sợ hãi bò về phía cửa.

Tư Hải Minh không vội vàng bước tới, cả người toát ra một luồng khí lạnh đến từ địa ngục. Khẩu súng trên tay vẫn đang rỉ máu, cái chết kinh hoàng sắp ập đến!

Đế Anh Thy hơi có chút bị doạ sợ, Tư Hải Minh mất kiểm soát thật kinh hãi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh này…

Tên kia đang bò ra cửa, tưởng răng đã nhìn thấy hy vọng.

Tư Hải Minh đi tới đóng cửa, sau đó túm lấy cổ tên kia. Tư Hải Minh mạnh tay bẻ một cái, một tiếng vang lên, đầu và thân của tên đàn em đó trực tiếp bị tách rời. Đầu lăn hai vòng trên mặt đất, máu bắn tung tóe.




Sau khi giải quyết xong, Tư Hải Minh đi tới gần Đế Hạo Thiên sau đó ôm Đế Anh Thy đứng dậy, nhẹ nhàng bảo vệ cô trong vòng tay: “Chúng ta về nhà thôi.”

Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên không làm chọc vào Tư Hải Minh lúc này.

Nếu thật sự đi giành lấy A Thy từ anh, e rằng người này bất chấp vì đối phương mà xả súng!

Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh giữ cả đường đi, rất yên tĩnh.

Các xác chết nằm ngổn ngang ở lối ra, cho thấy hai anh em bọn họ.

và Tư Hải Minh đều đã phục sẵn ở đây và giải quyết hết chỗ này.

Trong khi trong góc tường, người đàn ông đang quỳ gối chính là tên đại ca và hai tên đàn em còn lại của anh ta. Đây là những người duy nhất còn tồn tại.

Sau khi lên xe, Tư Minh Hàn vẫn ôm chặt lấy cô, bầu không khí khiến cô hơi ngột ngạt.

“Anh buông ra một chút..” Đế Anh Thy kéo cánh tay đang đặt trên eo cô xuống, giọng nói không dám lên cao, Tư Hải Minh lúc này có chút sửng sốt.

Tư Hải Minh không buông tay, đôi mắt đen nhướng lên của anh như đang rỉ máu, nhìn cô chằm chằm.

“Anh muốn mắng tôi thì cứ mắng đi. Lúc đó tôi là không có lựa chọn nào khác mới…ưm!” Đế Anh Thy chưa kịp nói hết lời, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị hôn một cách thô bạo khiến cô nghẹt thở.




Nụ hôn của Tư Hải Minh mãnh liệt, mang theo sự run rẩy “thất di phục đắc”, dường như muốn dùng cách này để chứng minh rằng, anh đã tới không muộn! Cô vẫn bình an vô sự!

(Thất di phục đắc: Ý chỉ người quan trọng mất đi rồi bất ngờ tìm lại được) Anh không thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào nếu anh đến muộn hơn một bước, anh không dám nghĩ…

Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng vì sợ làm tổn thương cô, vì vậy anh chỉ có thể dùng nụ hôn để liếm vết thương của cô như một con dã thú.

Để chữa lành cho cô…

Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên nhìn chiếc xe rời đi mà không dừng lại.

Đế Hoàng Minh lấy điện thoại di động ra gọi: “Gọi bác sĩ đến Bảo.

Thành”

Phân phó xong, anh ta cúp điện thoại, xoay người nhìn những kẻ ở góc tường.

Đế Hạo Thiên bước tới và đạp mạnh chân vào mặt tên đại ca, làm anh ta ngã xuống đất!

Sau đó dùng đế giày cứng dẫm nát mặt anh ta, gần như nát xương trên mặt! Nói như kẻ biến thái: “Bây giờ, đến lượt chúng tao!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom