• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

  • Chương 1336-1340

CHƯƠNG 1336 (2333) SỰ XUẤT HIỆN CỦA TẦN DIỄM MY

Edit By Trà Nữ Lê


Tư Hải Minh bị đạp cho tỉnh, thần sắc của anh cũng rất là bình thường “Tỉnh rồi?”

“Ai cho anh ngủ cùng giường với tôi? Con đâu?” Đế Anh Thy lấy gối đang ôm trong ngực đánh tới tấp vào người Tư Hải Minh

Tư Hải Minh không tránh cũng không né “Lúc này…chắc là đang ở trường”

Đế Anh Thy không chỉ có được ngủ sâu mà buổi sáng còn không thức dậy đúng giờ điều này làm cho nàng tức điên lên!

Lúc đầu dự định máy bay hạ cánh sẽ đi về chung cư ngay vậy mà bị Tư Hải Minh thưa cơ hội đưa đến Minh Uyển. Phòng này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra phòng của ai!

Bảo My đang ôm trong ngực liền biến thành cái gối, có thể thấy đc Tư Hải Minh thật là đáng ghét!

Đế Anh Thy vén chăn lên, với tay lấy điện thoại ở đầu giường, không rửa mặt, không đánh răng cứ thế muốn đi!

Đi theo hướng cửa phòng, tay còn chưa chạm vào cửa liền bị Tư Hải Minh ngăn lại

“Thy, muốn đi đâu? Còn chưa thay quần áo” Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu mà nhìn nàng, mang theo vô hạn sự dung túng. Dường như anh mặc kệ vì anh mà Đế Anh Thy phát cáu, tất cả đều không quan trọng

“Tư Hải Minh đây gọi là giao dịch của anh? Anh cảm thấy công bằng sao? Có trải qua sự đồng ý của tôi chưa?” Đế Anh Thy đè nén nội tâm phẫn nộ, giọng nói như đang run

Tư Hải Minh giải thích “Anh không đụng vào em, chỉ là ôm ngủ”

“Không được!” Đế Anh Thy tức giận đến độ hốc mắt chua xót, hất tay anh ra “Tôi và anh nếu như không phải vì con thì là quan hệ không đội trời chung với nhau! Bằng cái gì mà anh đã vượt qua ranh giới rất nhiều lần? Tôi là người của anh à? Tất cả đều không phải!”

Đế Anh Thy ánh mắt lạnh lùng xa cách khiến nội tâm Tư Hải Minh nhói đau, dường như đau nhức đến tận xương tủy. Anh kéo căng thân thể cùng cơ bắp, khắc chế để âm thanh không bị khác lạ “Anh biết. Ăn sáng rồi đi”

“Tư Hải Minh, khi ở Kinh Đô nếu không có mặt con mời anh giữ khoảng cách. Nếu không tôi lập tức trờ về đảo Trân Châu!” Đế Anh Thy mở cửa cũng không quay đầu lại

Ở đại sảnh Bào Điển nhìn thấy Đế Anh Thy từ trên lầu đi xuống vội nói “Đế tiểu thư, dùng bữa sáng sao?”

Đối với những người khác Đế Anh Thy không quan tâm nhưng với Bào Điển là người đang chăm sóc con của nàng và thật lòng yêu thương bọn trẻ nàng chịu đựng cảm xúc tức giận của mình miễn cưỡng cười cười nói “Không ăn, tôi đi về chung cư”

Nói xong liền đi, nàng cứ thế bỏ đi mặc dù trên người đang mặc đồ ngủ

Bào Điển ngẩng đầu nhìn thấy ngài Hải Minh đang đứng ở hành lang. Ông ngửa đầu lên hỏi “Ngài Hải Minh không cản sao?”

Tư Hải Minh mắt đen hơi liễm, che dấu linh hồn đầy thương tích khàn giọng “Cô ấy sẽ giận…”

Bào Điển nghĩ nếu như trước kia Đế tiểu thư chắc chắn sẽ không bước ra nổi cánh cửa thứ nhất. Vậy mà bây giờ không chỉ ra ngoài mà còn rời đi

Ngài Hải Minh đã trả giá đắc cho hành động trước kia của mình

Xe tiến vào chung cư, Đế Anh Thy từ trên xe bước xuống, đi thẳng lên lầu

Tiến vào trong Đế Anh Thy vô lực ngồi trên ghế salon. Nước mắt mơ hồ có trong mắt nàng, hai cánh tay nàng vội che mặt thuận thế lau qua nước mắt

Tư Hải Minh thật là trong lòng không có một chút cảm giác tội lỗi, vì ý muốn của mình liền không cần biết sự sống chết của người khác!

Giết Tư Viễn Hằng với anh mà nói giống như giết một con kiến sao! Cho nên anh cảm thấy tới gần nàng là chuyện đương nhiên!

Đế Anh Thy ngồi trên ghế salon một hồi lâu để bình phục cảm xúc mới đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo. Chọn một bộ quần áo rộng rãi, dài gần đến mắt cá chân, màu sắc trang phục ôn nhu, sạch sẽ lại thanh xuân

Rửa mặt xong Đế Anh Thy đến phòng bếp tìm đồ ăn

Lấy trong tủ lạnh quả trứng gà và làm cho mình tô mì gói ăn điểm tâm

Thật lâu rồi không làm cho mình món điểm tâm như thế

Trước cùng Tư Hải Minh ăn sáng như vầy nhiều lần, có cùng ăn sáng đi nữa cũng không thay đổi được hiện trạng

Thế nhưng ở Minh Uyển nàng thật không muốn bước vào

Nó như là ác mộng với nàng, một khi bước vào đó rất khó để kiềm chế…

Nàng sợ hãi thủ đoạn của Tư Hải Minh, bởi vì nàng có con để uy hiếp mà Tư Hải Minh dùng điểm yếu này để tính toán

Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng chính là loại tâm lý này…

Đang lúc ăn mì gói tiếng gõ cửa vang lên

Đế Anh Thy đang ăn cứng đờ, phòng bị mà nhìn xem cửa

Tư Hải Minh đến đây sao?

Không, sẽ không. Tư Hải Minh biết mật mã ở đây tại sao lại gõ cửa? Nếu là anh thì anh sẽ trực tiếp đi vào!

Đế Anh Thy buông đũa xuống, đi lên trước “Ai vậy?”

“Tần Diễm My”

Đế Anh Thy kinh ngạc đến cực điểm, Tần Diễm My?

Mắt mèo bên trong thấy hoàn toàn chính xác là Tần Diễm My, nàng thắc mắc mà mở cửa ra, không thể tin được Tần Diễm My sẽ đến tìm nàng

Cửa vừa mở ra Tần Diễm My trực tiếp đi vào, hoàn toàn không khách khí

Đế Anh Thy như thế mà xem xét, quả nhiên là đến gây sự

Nàng đóng cửa lại, đi qua “Ngồi”

“Tư Viễn Hằng ở đâu?” Tần Diễm My không cần khách khí với nàng liền đi thẳng vào vấn đề

Đế Anh Thy bị hỏi rất sững sờ, nhớ lại mình cũng là vừa biết được vị trí ngôi mộ của Tư Viễn Hằng không lâu, Tần Diễm My khẳng định là không biết

“Tôi dẫn cô đi”

Tần Diễm My nội tâm vui mừng

Nhưng khi cô đến lại là nơi nghĩa trang, đối mặt với phần mộ lạnh lẽo của Tư Viễn Hằng liền không thể nào tiếp nhận được “Cô đưa tôi đến thăm chính là nơi này?”

Đế Anh Thy không rõ ràng

Tần Diễm My đến trước mặt nàng “Tôi muốn gặp Tư Viễn Hằng còn sống, không phải đến mộ! Tư Viễn Hằng cuối cùng là đang ở đâu? Cô nói cho tôi biết!”

Đế Anh Thy hoài nghi Tần Diễm My lần trước bị thương nên ảnh hưởng đến tinh thần “chị Diễm My, chị hãy tỉnh táo lại một chút đi, Tư Viễn Hằng chết rồi. Chị có làm quá lên thì anh ấy cũng không thể sống lại được”

“Là anh không sống được hay căn bản cô không muốn nói cho tôi biết? Đừng nghĩ là tôi không biết, Tư Viễn Hằng không chết, vẫn còn sống, chỉ là đang ở trạng thái thực vật!”

“Chị nghe ai nói?”

“Có phải vậy không!”

“Dĩ nhiên là không phải! Nếu như còn sống thì tại sao tôi không nói cho chị?”

“Bởi vì cô nghĩ sẽ chiếm anh ấy một mình, để tôi sẽ không được gặp lại anh ấy!” Tần Diễm My bị mất không chế mà rơi lệ, lập tức van xin “Đào Anh Thy, hãy xem như trước kia tối đối với cô cũng không tệ lắm hãy cho tôi gặp anh một chút được không? Cho dù gặp mặt một chút thôi cũng tốt rồi!”

“Chị Diễm My, tôi so với bất kì ai khác là muốn Tư Viễn Hằng sống nhất, nhưng thật sự người nằm bên dưới kia chính là anh…” Đế Anh Thy nói mà nước mắt rưng rưng, là do nàng đã hại chết anh

“Đào Anh Thy!” Tần Diễm My dùng sức đẩy mạnh Đế Anh Thy

Đế Anh Thy bị đẩy mạnh lùi về phía sau chao đảo, thần sắc nhàn nhạt nhìn Tần Diễm My đang nổi điên

“Cô tại sao lại ác độc như thế! Cho tôi nhìn anh một chút vẫn không được sao?” Tần Diễm My sụp đổ

Đế Anh Thy nhìn vào bia mộ nói “Nếu như anh Tư Viễn Hằng gặp chị trong tình trạng này sẽ rất khó chịu!”

“Đừng ở đây mà làm bộ làm tịch, đến cùng cô có muốn tôi gặp Tư Viễn Hằng hay không?” ánh mắt Tần Diễm My trở nên mất lý trí

“Anh ấy chết rồi”

“Vậy tôi muốn cô chết cùng!” Tần Diễm My tiến lên bóp cổ Đế Anh Thy

Đế Anh Thy lùi lại, bắt lấy tay cô ấy nhanh nhẹn…

“A!” Tần Diễm My cảm giác tay như sắp gãy, không tiến lên được. Càng nghĩ sẽ đứng dậy thì lực nắm lấy tay càng mạnh hơn
CHƯƠNG 1337 (2334) TƯ THÁI LÂM BỊ BẮT CÓC

Edit By Trà Nữ lê


“chị Diễm My tôi không nghĩ sẽ đối xử với cô như này thế nhưng hiện tại tâm trạng của cô đang bất ổn. Tại sao chị cứ đau khổ? Người chết không thể sống lại vẫn là phải đối xử với mình tốt một chút đi!”

“Tại sao Tư Viễn Hằng đến cùng vẫn thích loại con gái độc ác như cô! Cô có từng nghĩ việc mình thật sự thích anh ấy không? Cô vui vẻ khiến người khác khinh thường!”

Đế Anh Thy không cãi lại, chỉ nói “Chị không giết được tôi, sau này đừng như vậy. Tôi sẽ bỏ qua cho chị nhưng người khác sẽ không, hãy tự chăm sóc bản thân mình. Tư Viễn Hằng đã là quá khứ, chị còn có người thân đừng nên hủy hoại chính mình”

Chờ đến khi Tần Diễm My mất đi phản kháng thì Đế Anh Thy mới buông cô ấy ra, quay người lên xe đi khỏi nghĩa trang

Tần Diễm My im lặng nước mắt chảy xuống nhưng trong mắt không giảm đi sự thù hận với Đế Anh Thy, ngược lại càng hận thêm sâu đậm

Cô ấy càng tin vào lời nói của Đào Sơ Tâm rằng Tư Viễn Hằng không có chết!

Hơn bốn giờ chiều, đến lúc đi đón sáu đứa trẻ, vừa đi ra thang máy nhìn thấy xe của Tư Hải Minh đang chờ bên cạnh

Nàng không biết Tư Hải Minh đến, càng không biết anh đến lúc nào

Đế Anh Thy biết có một số việc có thể kháng cự, có một số việc không thể

Liên quan đến con, liền không thể…

Nàng im lặng không lên tiếng mà bước lên xe. Xe chạy theo hướng trường học

Tư Hải Minh mắt đen nhìn nàng chăm chú “Còn tức giận? Lần sau sẽ không làm vậy”

Đế Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói lời nào

“Xíu nữa đưa bọn trẻ ra ngoài ăn, con sẽ rất vui” Tư Hải Minh câu dẫn nàng nói chuyện

“Ăn ở đâu?”

“Tùy em chọn” Tư Hải Minh nói “Mặc dù chung cư có chút chật nhưng em vui là được”

“Anh có thể đi đến chung cư, cùng nhau chăm sóc con nhưng không được ở lại. Con ngủ anh liền rời đi” Đế Anh Thy không lưu tình

“Anh có thể ngủ ghế sô pha” Tư Hải Minh buông xuống dáng vẻ

“Cũng đừng mong ngài Hải Minh” Đế Anh Thy cười lạnh

“Con và em đều ở đây nên không phải là muốn”

“Không cần, tôi không thích”

“Được” Tư Hải Minh đáp ứng

Đế Anh Thy nghĩ, anh đang thức thời mà đồng ý!

Sáu đứa trẻ rất thông thạo trường học, liền chạy lại ôm chân Mẹ, thật vui vẻ

“Mẹ biết Bảo Vỹ vui nhất là chuyện gì không? Bảo Vỹ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mà hỏi

Đế Anh Thy nhìn bộ dáng chững chạc nghiêm túc của con gái trong lòng biết đáp án nhưng vẫn cười và hỏi “Cái gì nào?”

“Nhìn Ba và Mẹ đi đón chúng con!” Bảo Hân nói

“Đúng rồi!” Bảo Vỹ hơi chớp mắt

Đế Anh Thy cười, đúng vậy à cho nên mình cố gắng thuyết phục bản thân vì con cùng Tư Hải Minh sống hòa bình, đều rất đáng…

Thời điểm xe rời khỏi sân trường Đế Anh Thy nhìn thấy Tư Thái Lâm đang đứng ở sân trường, không thấy Tư Triều Vũ, chỉ thấy đứng một mình với cô giáo

“Dừng xe” Đế Anh Thy nói

Xe dừng lại, Đế Anh Thy xuống xe, đi đến hướng cửa trường học “Tư Thái Lâm”

“Chị!” Tư Thái Lâm mắt sáng lên, vui vẻ chạy lại trước mặt của “Chị trở về rồi sao?”

“Đúng vậy, đến tối qua, hôm nay tới đón sáu đứa trẻ” Đế Anh Thy hỏi “Ba không đến sao?”

Tư Thái Lâm buồn cúi thấp đầu, cô gái bên cạnh nói “Không có”

Đế Anh Thy hỏi “Tư Thái Lâm muốn cùng chị đi ăn cơm không? Còn có bọn Bảo Nam nữa” Vâng ạ!” Tư Thái Lâm lập tức đồng ý, nhưng nghĩ đến chuyện gì liền có chút lo lắng “Nhưng nếu như Ba đến đón sẽ không thấy em”

“Vậy em gọi cho Ba được không?” Đế Anh Thy hỏi

“Vâng” Tư Thái Lâm dùng đồng hộ điện thoại gọi cho Tư Triều Vũ. Tư Triều Vũ đang đi trên đường bảo là kẹt xe

Đế Anh Thy đứng bên cạnh nghe liền tức giận, ai cũng biết kẹt xe, không phải lần đầu đón con tại sao không thể đến trường sớm một chút? Tất cả các bé ở trường được được cha mẹ đến đón đi chỉ có Tư Thái Lâm một mình đứng ở đây chờ, để một đứa trẻ như thế bị tổn thương tâm hồn, thật sự chưa thấy người ba nào như vậy!

Đang nghe Tư Thái Lâm nói sẽ đi ăn cùng chị Tư Triều Vũ liền vui vẻ

Đế Anh Thy không biểu lộ cảm xúc của mình trên khuôn mặt, lúc Tư Thái Lâm ngẩng đầu nhìn nàng, nàng liền cười ôn nhu

Nắm bàn tay nhỏ của cậu bé đi “Đi, chúng ta lên xe”

Tư Thái Lâm được chị nắm tay dẫn đi, trong lòng rất vui vẻ, ấm áp

Giống như một người Mẹ đang nắm tay con

Trong lòng Tư Thái Lâm nghĩ Tư Hải Minh không phải do Tư Triều Vũ sinh nhưng Đế Anh Thy là do Liêu Ninh sinh. Cho nên trong lòng cậu bé thì chị gái và cậu có cùng người mẹ. Hai người là thân nhất

Xe rời đi

Tần Diễm My từ trong chổ tối đi ra, trong mắt mang theo sự thù hận

Quả nhiên Đào Sơ Tâm nói đúng, Đế Anh Thy và Tư Thái Lâm thân thiết với nhau

Như vậy Tư Viễn Hằng khẳng định là còn sống!

Chỉ cần cô ta bắt cóc Tư Thái lâm Đế Anh Thy còn không nói ra chổ ở của Tư Viễn Hằng sao?

Buổi chiều hôm sau, Đế Anh Thy đang chuẩn bị ngủ trưa

Điện thoại bên cạnh vang lên

Nàng nhìn qua, là số của Tư Thái Lâm

Lúc ở đảo Trân Châu Tư Thái Lâm có lần gọi cho nàng cho nên nàng có lưu số lại

Chỉ là lúc này gọi cho nàng là nhớ nàng sao? Không ảnh hưởng việc học sao?

Đế Anh Thy cười nghe, hôm qua mới vừa gặp nhau đây mà!

Nhưng mà âm thanh truyền tới không phải là Tư Thái Lâm…

“Tư Thái Lâm trong tay tôi, cô muốn nó an toàn thì nói cho tôi biết nơi ở của Tư Viễn Hằng!”

Đế Anh Thy bật cả người dậy, không thể tin vào tai của mình!

“Tần Diễm My? Cô làm gì Tư Thái Lâm?”

“Hiện tại không làm gì cả nhưng nếu cô không nói cho tôi tôi không nghĩ là tôi sẽ không chế cảm xúc của mình được!”

“Diễm My, không phải cô đang đùa tôi chứ? Tư Thái Lâm là đứa bé vậy mà cô lại bắt cóc, đến cùng cô nghĩ gì vậy? cậu bé là em trai ruột của Tư Viễn Hằng!”

“Em trai ruột gì chứ? Chỉ là chung một người Ba, tại sao tuổi thơ của Tư Viễn Hằng bi thảm còn nó là em trai lại được sống hạnh phúc? Thế giới này thật là không công bằng mà?”

“Cô ở đâu? Tôi muốn gặp cô!”

“Được! Một mình cô tới, nếu không tôi sẽ giết nó lập tức! tôi nói được sẽ làm được!”

“Được, tôi đồng ý, cô tuyệt đối không làm tổn thương cậu bé”

Khi biết được địa chỉ cô không nói cho ai biết thông tin mà ngay lập tức gọi điện đến trường học để kiểm tra

Cô giáo nói đúng là có một người con gái đến trường tìm Tư Thái Lâm nói là chị gái đến tìm

Đế Anh Thy nâng trán, nàng biết khẳng định là Tần Diễm My lừa gạt Tư Thái Lâm nên cậu bé tưởng thật mà tưởng rằng chị gái đến tìm nên mới đi theo cùng

Sau khi cúp điện thoại Đế Anh Thy ra chưng cư, lái xe trực tiếp chạy đến địa chỉ mà Tần Diễm My cung cấp

Là vùng ngoại ô vắng vẻ

Nàng phát hiện tinh thần Tần Diễm My so với những gì mà nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều

Vậy mà lại đi bắt cóc một đứa bé, cô ta không biết đang quy phạm pháp luật sao?

Nhưng mà tại sao Tần Diễm My lại khẳng định Tư Viễn Hằng còn sống chứ?

Chắc chắn có người nào đó nói với cô ta cái gì…

Rốt cuộc là ai…

Đế Anh Thy tìm đến địa chỉ, trước mặt là tòa nhà bỏ hoang, bên cạnh còn có cần trục hình tháp dựng thẳng

Vừa đi vào, điện thoại trên người vang lên, là số của Tư Thái Lâm, nàng nghe…
CHƯƠNG 1338 (2335) ĐỪNG SỢ, CÓ ANH Ở ĐÂY, SẼ KHÔNG ĐỂ EM BỊ THƯƠNG

Edit By Trà Nữ Lê


“Đi đến cầu thang bên phải”

Đế Anh Thy nhìn hướng bên phải, là cầu thang thô

Dọc theo cầu thang đi lên, âm thanh trong điện thoại lại truyền tới “Tầng mười”

Nói xong, điện thoại bị cúp

Đế Anh Thy cất điện thoại di động, một mình đi lên tầng mười, đi lên cao nàng mệt nên thở nặng

Ổn định hô hấp, quan sát bốn phía. Nhìn thấy thang máy chưa hoàn thiện là một đứa bé đang nằm, nhìn kĩ đúng là Tư Thái Lâm

Đế Anh Thy vừa muốn đi đến thì Tần Diễm My xuất hiện trên tay còn cầm điều khiển từ xa “Nếu cô dám đi đến tôi sẽ làm cho nó rơi xuống!”

Đế Anh Thy nhíu mày, nhìn Tư Thái Lâm nằm ở trên không nhúc nhích, không biết đã xảy ra chuyện gì

“Cô yên tâm, nó chỉ đang hôn mê. Chỉ cần cô nói cho tôi biết Tư Viễn Hằng đang ở đâu cái điều khiển này sẽ là của cô” Tần Diễm My nói

Đế Anh Thy nhìn thang máy, bốn phía đều không có rào chắn, nhìn rất nguy hiểm. Nhưng nếu cậu bé đang bất động thì sẽ không rơi xuống, độ cao của tầng thứ mười tuyệt đối không thể sống sót!

“Diễm My, tôi nghĩ tốt cho cô nhưng cô lại không nghe, cô làm tôi thật thất vọng” Đế Anh Thy lạnh lùng nhìn về phía cô ta “Cô vẫn là chị Tần Diễm My mà tôi biết sao? Tại sao nhất định phải trở thành bộ dạng này?”

“Tôi tại sao lại ra nông nổi này? Cái này phải hỏi cô mới đúng chứ, cô biết Tần Diễm My đã sớm chết rồi, chết cùng Tư Viễn Hằng rồi, nói cho tôi Tư Viễn Hằng đang ở đâu!”

“Tôi đã nói với cô Tư Viễn Hằng chết rồi”

“Không có, anh ấy chưa chết, cô gạt tôi!” Tần Diễm My mất khống chế, phát điên rống lên, sau đó nắm chặt điều khiển từ xa uy hiếm “Được, cô không nói cho tôi đúng không? Tôi sẽ làm cho Tư Thái Lâm tan xác!”

“Đừng!” Đế Anh Thy thấy cô ấy chuẩn bị ấn nút dọa cho nàng như đứng tim

“Tôi hỏi lần nữa, anh ấy ở đâu?”

Đế Anh Thy nhìn Tư Thái Lâm đang nằm ở xa, lại nhìn về phía Tần Diễm My đang mất khống chế, chỉ e rằng giờ có nói gì cô ấy cũng không nghe mà chỉ làm cho kích động thêm

“Tại sao cô biết Tư Viễn Hằng còn sống?” Đế Anh Thy ổn định lại cảm xúc hỏi

“Tư Viễn Hằng thật sự chưa chết?”

“Ừm, còn sống” Đế Anh Thy thừa dịp nàng không chú ý, chậm rãi tới gần, nói chuyện để chuyển lực chú ý của cô ấy “Năm đó anh ấy không chết, bị tôi dấu đi hiện tại đang ở trong một nhà dưỡng lão”

“Có phải biến thành người thực vất không?” Tần Diễm My kìm nén không được nội tâm đang bị kích động của mình

“Đúng, vẫn chưa có tỉnh, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại rất thấp. Cô muốn đi với tôi gặp anh ấy sao?” Đế Anh Thy đến bên cạnh Tần Diễm My cách một mét

Tần Diễm My lúc ý thức được thì đã không kịp, Đế Anh Thy chân dài đá văng điều khiển từ xa mà Tần Diễm My đang cầm trên tay…

“A!” Tay bị đá đau, điều khiển từ xa văng ra ngoài

Đế Anh Thy lo lắng cô ấy sẽ lấy lại được điều khiển liền bắt lấy nó

Tần Diễm My đương nhiên cũng sẽ không bỏ rơi cướp lại, thế nhưng cô ấy đã chậm một bước. Điều khiển văng ra xa không có hàng rào chắn nên đã văng xuống tầng dưới. Thế là cô ấy trong đầu hiện lên suy nghĩ độc ác, dùng thân mình đẩy mạnh Đế Anh Thy xuống…

“A!” Đế Anh Thy không nghĩ đến hành động thâm hiểm của Tần Diễm My, phía trước không có hàng rào chắn, người trực tiếp rớt xuống. Cái chết phía trước khiến cho nàng sợ hãi đánh lên toàn bộ ý thức

Không thể nào? Nàng chết trong tay Tần Diễm My? Không được, nếu nàng chết rồi thì con của nàng sẽ ra sao đây? Các anh của nàng sẽ rất đau khổ…

Nhưng mà nàng tựa như rơi vào biển sâu không có bất kỳ để nàng bám lại, trơ mắt nhìn thân thể rơi xuống…

“Ừm!” Hành động dứt khoát, bị ôm vững, thân thể đứng lại. Đế Anh Thy hoảng sợ ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt quen thuộc kia giúp nàng bừng tĩnh lại

Tư Hải Minh, tại sao anh ấy ở đây…

“Làm sao anh có thể để em chết? Anh đã đồng ý sao?” Tư Hải Minh mắt đen âm lệ nguy hiểm

Tần Diễm My cũng không nghĩ tới Tư Hải Minh sẽ xuất hiện. Tên tiện nhân Đào Anh Thy này đã nói là đến một mình vậy mà hết lần này đến lần khác đều đi cùng Tư Hải Minh!

Đúng là nói lời không giữ lời, vậy thì có thể sẽ thực tình nói cho cô biết Tư Viễn Hằng đang ở đâu sao?

Cùng lắm trong mắt Tư Hải Minh chỉ có Đào Anh Thy, bọn chúng cũng không còn sự lựa chọn!

“hahahahaha, Tư Hải Minh, người cùng đến thì cùng chết chung vậy!” Tần Diễm My tùy tiện cười to vài tiếng “Tôi xem anh sẽ phản kháng thế nào!”

Đế Anh Thy nhìn thời khác này Tư Hải Minh một tay bảo vệ nàng một tay dùng sức chống lại sàn gác, dường như bị quá sức

“Đương nhiên, nếu như ngươi nói cho tôi biết Tư Viễn Hằng đang ở đâu tôi sẽ không đẩy hai người xuống!” Tần Diễm My nói

Tư Hải Minh mắt đen lấp lóe sắc bén “Đã muốn đẩy tôi xuống khoảng cách có phải là xa một chút?”

Tần Diễm My nhìn xem khoảng cách mình và Tư Hải Minh, cách nhau một mét. Nếu như muốn xuống tay dường như đây là khoảng cách quá gần

Cô ta lập tức cười một tiếng “Đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ cái gì. Đường đường là tâm tư của ngài Hải Minh cho tới bây giờ đều là ti tiện! Bằng không thì Tư Viễn Hằng làm sao lại chết trong tay của ngươi?”

Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Đế Anh Thy, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Đế Anh Thy còn ngó mặt đi chổ khác, trầm mặc không nói

“Nhìn xem nào, cho dù là hại chết Tư Viễn Hằng hai người các ngươi còn sống hạnh phúc. Đây là công bằng sao?” Tần Diễm My bi thương hỏi. Anh mắt di chuyển lộ ra vẻ hung ác “Tôi hiện tại còn sống sẽ lập tức báo thù cho anh!”

“Cô không phải biết Tư Viễn Hằng còn sống sao? Thế nào lại đi báo thù?” Đế Anh Thy nói

Tần Diễm My bị hỏi lập tức tỉnh thức, kịp phản ứng, cưỡng từ đoạt lý “Anh ấy còn sống, giết các người thì sau này sẽ không bị các người làm hại! Tôi sẽ không đến gần các người tôi sẽ chờ xem đến lúc các người hết sức lực sẽ cùng nhau đi đến địa ngục!”

“Sợ là làm cho cô thất vọng” Tư Hải Minh mắt đen hơi trầm xuống lệ khí chợt hiện. Một tay đảo ngược, tảng đá trong lòng bàn tay ném ra ngoài, bịch một tiếng nện lên trán Tần Diễm My…

“A…!” Đá văng trúng Tần Diễm My khiến người ngã xuống đất, đầu choáng váng hoa mắt, trước mắt từng đợt tối đen. Cái trán bị một tảng đá lớn văng trúng nên bị vỡ xương, máu chảy ra. Có thể thấy được sức mạnh của Tư Hải Minh

Tần Diễm My nằm trên mặt đất thên thể run rẩy, rên đau thống khổ

Đế Anh Thy không nhìn thấy trạng thái của Tần Diễm My nhưng cũng biết Tư Hải Minh ra tay tuyệt đối là không nhẹ

Mà đối với Tư Hải Minh hoàn toàn không có bị ảnh hưởng gì. Thậm chí dễ như trở bàn tay kéo nàng lên. Bị Tư Hải Minh kéo lên

“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để em bị thương”

Đế Anh Thy ánh mắt chớp lên, đẩy cánh tay của anh ra “Cảm ơn”

Cứ thế mà xa cách khiến cho Tư Hải Minh mắt sắc khẽ biến

Đế Anh Thy đứng dậy muốn đi cứu Tư Thái Lâm

Nhìn lại trên thang máy đã không thấy Tư Thái Lâm đâu cả. Ánh mắt di chuyển tìm kiếm thì đã thấy vệ sĩ ôm Tư Thái Lâm trong tay an toàn

Đế Anh Thy bước lên phía trước nhìn thấy Tư Thái Lâm an toàn, đúng là đang hôn mê, thân thể không sao cả

Tư Hải Minh liếc mắt qua vệ sĩ ra hiệu

Vệ sĩ ôm cậu bé đi
CHƯƠNG 1339 (2336) TẦN DIỄM MY TỰ VẪN

Edit By Trà Nữ Lê


Đế Anh Thy quay đầu nhìn Tần Diễm My đang nằm trên mặt đất giãy giụa, nàng đi đến trước mặt cô ta kiểm tra trạng thái của Tần Diễm My. Xương trên trán bị lõm vào vỡ ra, ánh mắt tan rã, triệt để mất đi lực sát thương

Tư Hải Minh xuống tay thật mạnh!

“Tôi đưa cô đi bệnh viên” Đế Anh Thy kéo cô ấy

“Tránh ra!” Tần Diễm My đẩy Đế Anh Thy ra

Cũng không còn sức lực bao nhiêu nhưng Tư Hải Minh đứng phía sau có chút vặn lông mà, ánh mắt quét về phía Tần Diễm My, khắc chế mà không băm thây ra ra làm trăm mảnh!

Tần Diễm My khóc róng, kéo dài hơi tàn lấy rơi lệ “Có thể nói cho tôi Tư Viễn Hằng còn sống hay đã chết? Đào Anh Thy xem như trước kia tôi đối xử với cô cũng không tệ, xin hãy nói thật với tôi một lời!”

“Diễm My, ở đài truyền hình chị đối tốt với tôi tôi chưa bao giờ quên, cho nên dù bấy lâu nay cô tính toán với tôi tôi đều không trách chị. Nếu như Tư Viễn Hằng không chết tôi sẽ nay lập tức nói cho chị biết. Tại sao lại dấu cô chứ? Còn biến thành tình trạng này. Tôi biết chị thành ra như vầy là bởi vì cái chết của Tư Viễn Hằng tạo thành đả kích với chị. Tôi lại càng không so đo”

“Cô có quyền gì mà đi so đo?” Tần Diễm My thân thể cố gượng chút sức lực cuối cùng, toàn thân đều muốn co quắp lại, nước mắt càng rơi nhiều hơn “Tại sao lại chết rồi? không phải nói còn sống sao? Tại sao lại chết rồi…”

“Ai nói với chị còn sống?” Đế Anh Thy nghĩ đến điều gì hỏi

Tần Diễm My ngửa mặt lên “Đã chết rồi tại sao Đào Sơ Tâm nói còn sống? Cô có thể giải thích một chút được không?”

Đế Anh Thy sững sờ, Đào Sơ Tâm? Tại sao lại nhắc đến Đào Sơ Tâm?

“Cô ta nói với chị cái gì?” Đế Anh Thy hỏi

Tần Diễm My không trả lời nàng, cúi đầu “Tư Viễn Hằng…chết thật rồi?”

“Chết rồi. Chị…” Đế Anh Thy muốn nói thêm nhưng chưa kịp phản ứng Tần Diễm My cả người hướng một bên chạy tới Đế Anh Thy giật mình “Tần Diễm My”

Đưa tay ra bắt lấy cô ấy, căn bản là không kịp, trơ mắt mà nhìn Tần Diễm My rớt xuống

Bịch một tiếng, cả tần lầu đều bị chấn động

Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn Tần Diễm My rơi xuống lầu một, máu từ thân thể cô ấy chảy ra…rất giống dì Thu trước đây khiến cho toàn thân nàng phát run…

Tư Hải Minh bước lên phía trước đưa nàng rời khỏi sàn gác “Đừng nhìn”

Đế Anh Thy đứng tại đó, sắc mặt trắng bệch, ổn ổn tinh thần liền quay người chạy xuống

Chạy đến lầu một nhìn thấy Tần Diễm My nằm trong vũng máu không nhúc nhích, con mắt vẫn mở trừng trừng, nước mắt ở khóe mắt còn chưa khô

Anh ba của nàng nói nếu như trước khi chết mà mắt nhắm thì còn có khả năng cứu còn nếu mở to thì thần tiên cũng không cứu được

Đế Anh Thy hốc mắt phát nhiệt, cắn chặt răng

Cuối cùng là cảnh sát đến xử lý

Trên đường trở về Đế Anh Thy ngồi tựa vào một bên cửa sổ, ánh mắt bất lực mà trống rỗng nhìn xem bên ngoài

Nàng còn nhớ rất rõ hình ảnh lần đầu tiên gặp Tần Diễm My ở đài truyền hình chói lọi, rất cá tính. Cũng không hề nhìn ra cô ấy thích Tư Viễn Hằng. Cho dù lòng Tư Viễn Hằng đang hướng về nàng Tần Diễm My vẫn rất hào phóng và vui vẻ

Đến khi Tư Viễn Hằng chết khiến cho tinh thần của cô bị sa sút đi, dũng khí sống cũng không có. Đế Anh Thy nghĩ Tần Diễm My yêu Tư Viễn Hằng rất nhiều, yêu đến độ đi tự sát…

Tư Hải Minh ngồi bên cạnh, mắt đen chăm chú nhìn nàng, trong lòng kiềm chế cực điểm lại vừa khẩn trương

Trong lòng của nàng mình là người giết Tư Viễn Hằng. Chỉ cần chuyện có liên quan đến Tư Viễn Hằng nàng liền sẽ hận anh…

Đến chung cư Đế Anh Thy xuống xe, vừa đứng dậy tay liền bị nắm lấy

“Thy…”

Đế Anh Thy nhìn lực nắm trên cổ tay. Tư Hải Minh liền nới lỏng tay, tiếng nói thô câm “Nói gì đi”

“Anh muốn tôi nói cái gì? Tôi và anh đã không còn gì để nói…” Đế Anh Thy còn chưa nói xong, một lực mạnh đưa nàng vào ngực của Tư Hải Minh giúp cho khoảng cách khuôn mặt của hai người gần hơn. Đế Anh Thy hô hấp như muốn dừng lại, cố gắng ổn định tâm tình của mình “…anh muốn làm cái gì?”

“Xin lỗi…” Tư Hải Minh khàn giọng nói

Đế Anh Thy hít sâu một cái mang theo sự run rẩy “Tư Hải Minh, nếu quả thật cảm thấy có lỗi cũng đừng để lòng tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn, không muốn ép buộc tôi làm cái gì, được không?”

Tư Hải Minh mắt đen co rút chấn động, trái tim đều đang run sợ

Trên tay cảm xúc tan biến, trái tim lập tức bị biến mất

Quay mặt đi, Đế Anh Thy đã xuống xe

Đế Anh Thy sau khi xuống xe đứng tại đó nói “Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay” Nói xong mới hướng thang máy mà đi

Tiến vào thang máy, bấm phím, cửa chuẩn bị đóng lại lại bị mở ra

Bóng đen vượt đến Đế Anh Thy ức chế nội tâm khẩn trương liền lùi về sau giống như bóng đen bị bao vây ở nơi hẻo lánh

Đế Anh Thy nín thở toàn thân căng cứng “Ra ngoài!”

“Mặc kệ em muốn làm cái gì, anh sẽ bảo vệ em” Tư Hải Minh đôi mắt như lỗ đen, thâm thúy không đáy

Sau khi anh nói câu đó xong rời khỏi thang máy thậm chí là giúp nàng ấn phím đóng lại

Đến khi thang máy được đóng lại thân thể Đế Anh Thy kéo căng mới được buông lỏng

Sắc mặt lập tức khó coi, anh cho rằng anh là ai? Chuyện của tôi bằng cái gì mà anh lại nhúng tay vào? Ai muốn anh bảo vệ? Anh có làm thế nào cũng không thay đổi được sự thật anh đã giết Tư Viễn Hằng

Nàng sẽ không cảm kích, sẽ không tha thứ!

Đi vào phòng, về đến phòng Đế Anh Thy nhìn thấy Tư Thái Lâm đang ngủ trên giường

Còn chưa tỉnh. Dường như không biết đã xảy ra chuyện gì

Chừng độ mười phút Tư Thái Lâm có dấu hiệu tỉnh lại, khi nhìn thấy Đế Anh Thy bên cạnh, mắt to long lanh trong sáng “Chị ơi!”

“Tỉnh rồi? Có đói bụng không? Chị mua cho em ăn” Đế Anh Thy cười, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé

Tư Thái Lâm ngồi dậy “Chị ơi em xin lỗi, em không cẩn thận nên ngủ”

“Sao lại không cẩn thận ngủ? có phải là ăn cái gì no rồi đi ngủ không?” Đế Anh Thy hỏi

“Không có ăn cái gì, chỉ là uống nước” Tư Thái Lâm vểnh miệng nhỏ nói

Đế Anh Thy liền biết Tần Diễm My đã cho cậu bé uống gì đó rồi bị mê man. Sau đó có xảy ra chuyện gì thì cậu bé hoàn toàn không biết. Cho nên nàng mới có thể chờ bên cạnh đến khi cậu bé tỉnh lại, không để cậu bé cảm thấy lo sợ

“Chị kia đâu? Chị ấy nói sẽ đưa em đi tìm chị. Chị ấy đi rồi sao?” Tư Thái Lâm hỏi

“Đúng vậy, chị ấy về rồi” Đế Anh Thy nghĩ đến Tần Diễm My trong lòng chua xót kịch liệt

Tư Thái Lâm nghĩ đến chuyện gì liền hỏi “Chị tìm em có việc sao?”

“Chị à? Đúng, tìm em có việc, muốn dẫn em ra ngoài chơi, ai biết là em ngủ chứ. Lúc em ngủ chị đã mua đồ ăn. Nào, chúng ta đi ăn!” Đế Anh Thy nhìn bộ dạng đáng tiếc của cậu bé không khỏi cười sờ sờ vào đầu nhỏ “Không sao, lần sau lại dẫn em đi chơi”
CHƯƠNG 1340 (2337) ĐẾ ANH THY GỌI CHO CỐ MẠNH

Edit By Trà Nữ Lê


“Cũng phải dẫn bọn Bảo Nam đi nữa!” Tư Thái Lâm nhắc nhở

“Được, đều dẫn đi”

Trong phòng khách Tư Thái Lâm ăn đồ ngọt, cũng giống như con của nàng đều rất đáng yêu, còn dính đồ ngọt trên miệng

Đế Anh Thy đưa tay lau lau, động tác ôn nhu

“Tư Thái Lâm, em còn nhớ rõ người chú kia không?” Đế Anh Thy hỏi chuyện phiếm

“Em nhớ! Chú Cố đối với em rất tốt. Mỗi lần tới Kinh Đô đều tìm em, còn cho em mua văn phòng phẩm rất đẹp!” Tư Thái Lâm nói

Đế Anh Thy cười cười

Nàng nhớ kỹ gia đình Đào Sơ Tâm rơi vào cảnh nghèo khổ, cô ấy đã được Cố Mạnh đem đi. Tự mình đến tìm nàng cho anh ta một ân tình. Cho nên khi đó Đào Sơ Tâm vẫn ở cùng một chổ với Cố Mạnh sao?

Đào Sơ Tâm tại sao lại nói với Tần Diễm My Tư Viễn Hằng chưa chết? mục đích của cô ta là cái gì? Cố ý lừa dối Tần Diễm My?

Đế Anh Thy không nghĩ ba năm không gặp Đào Sơ Tâm sẽ bình thường. Nếu như bình thường thì khi gặp nàng lúc mất trí nhớ thì sẽ không nói ám chỉ nàng!

Có những người bản tính xấu là trời sinh, đến chết vẫn không đổi!

“Bởi vì chị là bạn nên chú Cố mới có thể đối xử tốt với em như vậy” Tư Thái Lâm bỗng nhiên nói

Đế Anh Thy sững sờ, cậu bé cảm thấy trên thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ mà được chứ? Loại đạo lý này đôi khi có người lớn còn không hiểu, cậu bé lại hiểu…

“Mặc dù nói vậy không sai nhưng cũng có người hiền, ôn nhu. Chỉ cần Tư Thái Lâm có thể phân biệt được cái gì là thật tâm, cái gì là giả ý” Đế Anh Thy dạy cậu bé

“Dạ, em nghe lời chị!”

Đế Anh Thy hỏi “Tư Thái Lâm có cách nào liên lạc với chú Cố không? Chị không cẩn thận làm mất”

“Có. Có trong đồng hộ điện thoại của em” Tư Thái đưa cánh tay mũm mĩm đến

Sau khi Tư Thái Lâm ăn đồ vặt xong Đế Anh Thy liền đưa Tư Thái Lâm về trường học

Vào trường học Tư Thái Lâm rất vui vẻ mà vẫy tay chào tạm biệt nàng

Đế Anh Thy cũng vẫy tay lại. Đến khi không nhìn thấy Tư Thái Lâm nàng mới lấy điện thoại di động ra tìm xem số điện thoại của Cố Mạnh

Điện thoại được kết nối, giọng của Cố Mạnh truyền tới “Ai vậy?”

“Anh khỏe chứ, tôi là Đế Anh Thy”

“Đế tiểu thư?”

“Đúng. Thật thất lễ vì tôi lấy số điện thoại từ Tư Thái Lâm, có chút đường đột. Nhưng mà có chút việc tôi muốn biết một chút”

“Khách khí với tôi làm gì? Cô vẫn là ân nhân cứu mạng tôi!” Cố Mạnh cười khẽ “Cô nói đi, chỉ cần có thể giúp được cô, tôi rất vui vẻ”

“Đào Sơ Tâm đi cùng với anh sao? Tôi có chút việc muốn cùng cô ấy chứng thực một chút…” Đế Anh Thy có chút ngượng ngùng nói

“Là chuyện này. Bởi vì ba năm trước đây xảy ra chút sự tình dẫn đến việc cô ấy không còn nhà để về tôi liền dẫn cô ấy về. Có phải cô ấy đã làm điều gì không tốt? Tôi sẽ nói với cô ấy” Cố Mạnh hỏi

“Không có không có. Tôi muốn hỏi cô ấy một chút việc liên quan đến Đào Anh Thy, tôi…chính vì ở đây tôi không biết rõ… cô ấy không phải là chị của Đào Anh Thy sao? Trước đó ở Kinh Đô có lần đã gặp nhau, cô ấy có nói qua. Tôi nghĩ sẽ không có ai hiểu rõ bằng chị gái, đúng không?” Đế Anh Thy nói như thật

Cố Mạnh đại khái là hiểu rõ muốn hỏi cái gì, liên quan đến ‘tình sử’ của Tư Hải Minh, là con gái nhất định sẽ là đề tài nhạy cảm

“Vậy để tôi nói cô ấy gọi cho cô?”

“Cho tôi xin số điện thoại cô ấy đi? Tôi tự mình gọi điện cho cô ấy” Đế Anh Thy nói

“Được” Cố Mạnh dừng một chút “Đế tiểu thư, thật vui khi cô tìm đến tôi” Đế Anh Thy cười cười, không nói chuyện

“Gặp lại sau”

“Tạm biệt”

Cố Mạnh cúp điện thoại, bước xuống xe đang dừng ở đại sảnh biệt thự, ghi số điện thoại di động gởi cho Đế Anh Thy

Đào Sơ Tâm nghe được âm thanh của ô tô liền chạy đến, hành động như kẻ nô bộc đứng ngay thẳng ở cửa chờ đợi

“Đào Anh Thy muốn gọi điện cho cô. Cô đoán là việc gì sao?” Cố Mạnh cao cao tại thượng, cũng không nhìn cô ấy một ánh mắt

Đào Sơ Tâm sửng sốt một chút “Tôi không biết”

Vừa mới dứt lời thì điện thoại trên người Đào Sơ Tâm vang lên, đây là việc ngoài ý muốn cho nên cô ấy chần chừ không biết có nên nghe không

“Nghe đi, mở âm thanh ngoài” Cố Mạnh yêu cầu

Đào Sơ Tâm nhấn nghe “Alo?”

“Tôi là Đế Anh Thy, Đào Sơ Tâm đúng không?” giọng Đế Anh Thy truyền tới

“Là tôi, có việc gì sao?”

“Ngày mai cô có rãnh không? Đến Kinh Đô tôi mời cô ăn cơm?” Đế Anh Thy hỏi

Đào Sơ Tâm hướng ánh mắt nhìn Cố Mạnh một chút rồi mới nói “Quan hệ của tôi và cô tốt đến mức ăn cơm cùng nhau sao?”

“Tôi muốn biết thông tin về Đào Anh Thy, có thể sao? Đế Anh Thy hỏi

Thông tin về Đào Anh Thy? Đào Sơ Tâm lập tức nghĩ đến Đế Anh Thy cùng Tư Hải Minh đã xảy ra chuyện gì không thoải mái cho nên mới tìm đến cô để kiểm tra

“Cô muốn biết cái gì, có thể nói trong điện thoại” Đào Sơ Tâm nói

“Có phải cô không tiện gặp mặt? Tôi biết đây là chuyện của tôi nên đã làm phiền cô… Được rồi, tôi không làm khó, tôi và anh ấy không có khả năng hòa hợp, tôi sẽ về đảo Trân Châu! Dù sao tôi điều tra ra được Tư Hải Minh không chỉ có Đào Anh Thy mà còn có người tên là Phương Như, trong lòng tôi rất mệt mỏi. Anh ấy đến với tôi chỉ vì khuôn mặt tôi giống Đào Anh Thy…” Đế Anh Thy sa sút cảm xúc từ mỗi câu bên trong đều có thể cảm nhận được

“Được rồi, tôi đi Kinh Đô gặp cô” Đào Sơ Tâm sau khi nói xong mới kịp phản ứng chưa có sự đồng ý của Cố Mạnh đã quyết định, hoảng hốt nhìn người đang ngồi trên ghế salon

Cố Mạnh ánh mắt tập trung vào điện thoại làm ra vẻ không nghe đến cuộc trò chuyện

“Vậy xong rồi tới đó cô hãy gọi cho tôi”

“Được”

Sau khi tắt điện thoại nội tâm Đào Sơ Tâm bất ổn “em…em ngày mai sẽ không đi, chỉ là qua loa một chút mà thôi…”

“Tại sao không đi?” Cố Mạnh nâng ánh mắt lên “Đương nhiên muốn đi. Trước đó Đế Anh Thy đã giúp tôi, cô cũng đi giúp cô ấy một chút”

Đào Sơ Tâm kiềm chế nội tâm đang ghen tức “Được rồi, ngày mai em sẽ đi” Anh ấy thích Đào Anh Thy cho nên mới để mình đi hỗ trợ à…

Cố Mạnh mắt sâu quỷ dị bên trong lóe thú tính

Cùng ngày về? sợ là về không kịp

Ban ngày lúc ở Kinh Đô anh ta đã nắm được tin tức Tần Diễm My chết rồi

Như thế rất tốt, bị Tư Hải Minh giết chết, anh ta khỏi cần động thủ!

Hôm sau Đào Sơ Tâm vừa đến Kinh Đô liền gọi điện cho Đế Anh Thy

Một đêm trôi qua cô đều không biết nội tâm mình vui sướng đến bao nhiêu, luôn luôn mang theo ảo thưởng không thực tế

Đúng vậy, cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ

Nhưng mà cố vẫn không hiểu tại sao mình lại vui như thế

Thật giống như cô có thể trở lại như trước kia cao quý

Đến tại quán trà nhìn thấy Đế Anh Thy nội tâm đố kị của cô một lần nữa cuồn cuộn

Cô không quên người thích Đế Anh Thy không chỉ có Tư Hải Minh mà còn có Cố Mạnh…Cô ấy nghĩ mọi đàn ông đều bị nàng cướp đi

Bất quá dưới mắt còn không phải cô là người quyết định, từng bước mốt hướng phía trước đi, rồi cũng sẽ nhìn thấy hi vọng…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom