• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mê Tình Loạn Ý (13 Viewers)

  • Chap-436

Chương 436: Tại sao không chịu nói lý do cho em biết?




*Chương có nội dung hình ảnh

Vietwriter

Anh cho vệ sĩ lui ra trước sau đó dẫn Nguyễn Viết Dũng bước vào nhà họ Phan.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lúc hai người bước vào phòng khách trùng hợp cũng là khi Phan Huỳnh Bảo bước từ trên tầng xuống. Trần Quân Phi còn chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Viết Dũng đã vung nắm đấm lên lao về phía Phan Huỳnh Bảo.



Đôi mắt màu xanh của anh ấy lóe lên vẻ nguy hiểm, anh ấy tránh cú đấm của Nguyễn Viết Dũng rồi lạnh lùng hỏi:





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nguyễn Viết Dũng, bây giờ cậu ở đây làm gì?"



"Anh là tên khốn nạn, tôi phải giết anh."



Tâm trạng của Nguyễn Viết Dũng cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ rực của anh ta trợn lên dữ dằn dán chặt vào người Phan Huỳnh Bảo.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thấy Nguyễn Viết Dũng như thế, Trần Quân Phi lập tức giơ tay ra chặn nắm đấm của anh ta lại, khiến cả người anh ta đều bị khống chế.



"Nguyễn Viết Dũng, Lê Châu Sa đang ở chỗ cậu đúng không?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trước giờ Phan Huỳnh Bảo và anh ta không thù không oán, nếu thật sự có thì chắc hẳn là có liên quan đến Lê Châu Sa.



"Không sai, bây giờ cô ấy đang ở nhà tôi." Nguyễn Viết Dũng đẩy Trần Quân Phi ra rồi nở nụ cười lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo.



Phan Huỳnh Bảo trầm mặt xuống đáp: “Tôi sẽ lập tức tới đón cô ấy về.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Anh dựa vào gì mà đón cô ấy đi? Anh là đồ cặn bã, Lê Châu Sa mang thai còn một mình chạy ra ngoài, có phải anh bắt nạt cô ấy không? Anh nói rõ ra cho tôi!” Nguyễn Viết Dũng phẫn nộ lên tiếng chỉ trích anh ấy.



Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vốn đã khó coi giờ bị anh ta mắng một trận như vậy lại càng thêm âm u.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Việc của tôi và cô ấy không đến lượt cậu bận tâm."



"Anh là đồ khốn nạn, anh nói gì hả?"



Gương mặt Nguyễn Viết Dũng trầm xuống, lúc anh ta chuẩn bị tiếp tục ra tay thì bị Trần Quân Phi giữ lấy và nói: "Nguyễn Viết Dũng, Huỳnh Bảo không hề ức hiếp Lê Châu Sa, hai người họ chỉ có một chút hiểu nhầm mà thôi. Tôi biết cậu rất thích cô ấy nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện của hai vợ chồng họ."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nghe anh nói đây là chuyện của hai vợ chồng họ, gương mặt dữ tợn của Nguyễn Viết Dũng dần trở nên tái mét.



Anh ta nắm chặt tay lại rồi trừng Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hung dữ: "Nếu như anh đã biết đây là chuyện của vợ chồng hai người, vậy tại sao anh còn đối xử như thế với Lê Châu Sa? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám bắt nạt cô ấy thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tới giành cô ấy đi.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phan Huỳnh Bảo nghe xong, đôi mắt màu xanh lập tức hiện lên vẻ coi thường: “Ha ha, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu."



Nói xong anh ấy đứng dậy bước ra khỏi cổng.



Nhìn theo bóng lưng của anh ấy, nhất thời Trần Quân Phi lại cảm thấy đau đầu.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nguyễn Viết Dũng thấy Phan Huỳnh Bảo đi cũng lập tức đuổi theo.



Lê Châu Sa không ngờ rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ nhanh chóng tìm tới đây như thế.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy anh ấy tới, thật ra cô ấy cảm thấy rất vui, nhưng cứ nghĩ lại chuyện anh muốn mình phá đứa con, gương mặt cô ấy lại trầm xuống. Cô lạnh lùng hỏi: “Phan Huỳnh Bảo, anh tới đây để làm gì?"



“Đưa em về nhà." Nhìn gương mặt nhăn nhó không vui của cô ấy, Phan Huỳnh Bảo hiểu ra ngay Lê Châu Sa vẫn còn đang tức giận, cho nên anh ấy chỉ có thể bất lực nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp.



Lê Châu Sa mỉm cười chế giễu nhìn anh ấy sau đó dửng dưng nói: “Em sẽ không quay về."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Lê Châu Sa, đừng làm loạn nữa có được không? Chuyện đứa bé chúng ta quay về bàn bạc lại đi." Anh ấy hiểu rõ Lê Châu Sa như thế đều là do chuyện của đứa nhỏ.



Cho nên anh chỉ có thể dùng cách này an ủi cô trước.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khóe mắt cô ấy đỏ lên, Lê Châu Sa quay sang nhìn anh ấy thấp giọng gầm lên: “Có phải là anh vẫn muốn em phá đứa bé có đúng không?"



"Chúng ta về trước đã rồi nói.”



Nhìn cô ấy kích động như vậy, Phan Huỳnh Bảo vô cùng đau đầu.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ấy muốn bước lên nắm lấy tay Lê Châu Sa nhưng lại bị cô ấy hất ra.



Lê Châu Sa hất cắm, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đang cực kỳ giận dữ: “Phan Huỳnh Bảo, anh nghe cho rõ đây. Đứa bé này em tuyệt đối sẽ không bỏ. Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện động đến một sợi tóc của nó."







Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu như anh kiên quyết muốn phá thì sao?"



Phan Huỳnh Bảo nhìn theo gương mặt quật cường của cô ấy, giọng nói đã thấp hơn mấy phần.



Nghe xong, dòng máu chảy trên người Lê Châu Sa tựa như đều ngưng lại, tay của cô ấy cứng nhắc đặt lên vị trí bụng, giống như cô ấy không hề nghĩ rằng anh sẽ nói như thế. Nguyễn Viết Dũng khi nghe xong, ánh mắt dần hiện lên vẻ giận dữ tột độ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ta giơ nắm đấm lên nhắm về phía mặt Phan Huỳnh Bảo: “Con mẹ nó, Phan Huỳnh Bảo... anh là tên súc sinh, tôi giết chết anh!”



Phan Huỳnh Bảo tránh khỏi cú đấm của anh ta, ánh mắt kiêu căng lạnh lùng của anh ấy dán chặt vào Lê Châu Sa: “Lê Châu Sa, anh muốn như thế."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cút.. cút.." Cô ấy vơ hết đồ đạc trên bàn ném về phía anh.



Đối diện với một Lê Châu Sa như thế, anh ấy ngược lại không hề lên tiếng mà chỉ chịu đựng tất cả.



"Huỳnh Bảo, chúng ta đi trước rồi nói."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Trần Quân Phi thấy tâm trạng của cả Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo đều đang vô cùng kích động nên anh đành bước lên túm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo và nói.



Phan Huỳnh Bảo trầm mặt lạnh lùng nhìn Lê Châu Sa rồi lên tiếng:





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu như em không muốn phá, vậy thì... anh sẽ cưỡng ép phải phá."



Ý của anh ấy chính là nếu cô ấy không phá thì anh ấy sẽ tự mình động tay phá đi đứa bé.



“Phan Huỳnh Bảo, tôi giết chết anh!”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nguyễn Viết Dũng nhìn vào đôi mắt đau khổ tột cùng của Lê Châu Sa, anh ta giận dữ cầm lấy con dao ở bên cạnh đâm về phía người Phan Huỳnh Bảo.



Thấy động tác đó của anh ta, nước mắt của Lê Châu Sa không ngừng rơi xuống.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô chống thẳng sống lưng rồi véo chặt lấy lòng bàn tay của mình và gầm lên với anh ta:



"Nguyễn Viết Dũng, đủ rồi!"



Cả người Nguyễn Viết Dũng bất giác trở nên cứng đờ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn về phía Lê Châu Sa.



Nước mắt cô ấy rơi mãi không ngừng, cô cố hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh ta lạnh nhạt cất lời: “Bảo anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, bảo anh ta đi đi.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nguyễn Viết Dũng hung dữ liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi đuổi anh ấy đi.



Gương mặt Phan Huỳnh Bảo vẫn đang căng cứng, sau đó anh ấy rời khỏi đó cùng Trần Quân Phi.



Sau khi hai người kia rời đi, tất cả sức lực của Lê Châu Sa đều như bị rút cạn.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cô ấy yếu ớt ngồi bệt dưới sàn, hai mắt trống rỗng vô hồn rồi cất tiếng cười nhẹ: “Ha ha ha."



"Lê Châu Sa!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nguyễn Viết Dũng nhìn cô ấy như thế, đáy lòng cũng dần trỗi lên một cảm giác lo lắng.



Anh ta cúi người xuống nhìn vào




149410993.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

840128667.jpg



1217354760.jpg



1845085748.jpg



417885414.jpg



1491011286.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

1403432709.jpg



297716964.jpg



1080034847.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom