• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-438

Chương 438: Tại sao anh lại đáng ghét như thế?




*Chương có nội dung hình ảnh

Vietwriter

"Đáng ghét, không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cậu ta là em lại khó chịu một cách khó hiểu.” Vũ Băng Trang chỉ vào vị trí của trái tim mình, nhìn Vũ Phương Thùy nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Vũ Phương Thùy vươn tay ra xoa xoa đầu của Vũ Băng Trang, sau khi nhìn thấy vết sẹo trên trán cô bé, cô ta mới thở dài nói: "Thoáng một cái cũng đã bao nhiêu năm rồi, Băng Trang của chúng ta cũng lớn rồi.”



"Chị, tại sao chị lại dùng vẻ mặt này nhìn em? Có gì đó cứ lạ lạ?" Bị Vũ Phương Thùy nhìn bằng ánh mắt ấy, Vũ Băng Trang gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc nói.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vũ Phương Thùy nhìn Vũ Băng Trang, cổ họng cô ta phát ra một tiếng cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là chị thấy Băng Trang nhà chúng ta càng ngày càng xinh lên rồi."



Nghe được lời khen của Vũ Phương Thùy, Vũ Băng Trang đáng yêu lè lưỡi cười với cô ta.



Vũ Phương Thùy nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé thì không khỏi nhớ tới cảnh cô ta cứu lấy Vũ Băng Trang lúc còn nhỏ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Khi đó cô ta vừa tan làm đang trên đường về nhà, lúc đi qua con đường nhỏ thì nghe những tiếng kêu cứu nho nhỏ phát ra từ trong đống rác.



Vũ Phương Thùy bước đến xem sao thì nhìn thấy Vũ Băng Trang đang nằm cạnh bên đống rác, cả người bê bết máu, phía sau lưng còn có một vết thương dài.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vũ Phương Thùy ngay lập tức đưa cô bé đến bệnh viện, bác sĩ nói Vũ Băng Trang có thể giữ được tính mạng nhưng vì bị bắn vào đầu, nên chắc chắn sẽ để lại di chứng.



Chờ đến lúc Vũ Băng Trang tỉnh lại, Vũ Phương Thùy mới hiểu di chứng là như thế nào.



Vũ Băng Trang tỉnh lại, chuyện gì trước kia cũng không nhớ rõ, không nhớ bản thân là ai, cũng không nhớ nhà ở đâu. Cô bé giống như một đứa trẻ con bình thường, gọi Vũ Phương Thùy bằng chi.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Khoảnh khắc đó, trái tim Vũ Phương Thùy như bị thứ gì đó đập vào, mãi từ đó đến nay, cô ta cùng Vũ Băng Trang đã sống cùng với nhau.



"Chị, em hy vọng chị có thể tìm được một người đàn ông tốt, có thể chăm sóc, bảo vệ cho chị thật tốt." Vũ Băng Trang dường như lại đắm chìm vào chuyện tình cảm đau khổ của Vũ Phương Thùy, cô bé tiến lên ôm lấy cổ của cô ta.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vũ Phương Thùy hơi hoảng loạn trước động tác vừa rồi của Vũ Băng Trang, đáy mắt cô ta chất chứa một lớp cô đơn.



Có những lúc, Vũ Phương Thùy cảm thấy dường như tất cả những việc mình làm, Vũ Băng Trang đều biết hết.



"Chị, chị hứa với em, chị nhất định sẽ hạnh phúc, được không?" Vũ Băng Trang ôm lấy cổ Vũ Phương Thùy nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Ừm” Trong lòng Vũ Phương Thùy bỗng nhiên hơi hoảng hốt, cô ta nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với Vũ Băng Trang.



Sau khi Vũ Băng Trang trở về phòng ngủ, khuôn mặt của Vũ Phương Thùy bất giác lạnh đi vài phần.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ta dùng sức nắm chặt tay, bờ môi hơi mím lại.



Lời nói của Trương Thiên Toàn cứ vang lên bên tai cô ấy.



"Chỉ cần đuổi Lê Châu Sa đi, vị trí bà chủ nhà họ Phan này chắc chắn sẽ là của em."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lê Châu Sa... Lê Châu Sa...



Trong cơ thể cô ta dường như có một con dã thú đang không ngừng giãy giụa.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa nhớ đến cái tên Lê Châu Sa này, Vũ Phương Thùy ngay lập tức kích động đến mức muốn giết người.



Cô ta nhất định phải có được Phan Huỳnh Bảo, nhất định phải làm vợ của



Phan Huỳnh Bảo.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Hắt xì." Lê Châu Sa xoa xoa cánh mũi của mình, tắt máy tính đi.



Phan Huỳnh Bảo từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy Lê Châu Sa đang xoa xoa mũi thì mi tâm cau lại.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không phải nói em đi ngủ trước rồi sao?" Phan Huỳnh Bảo mím môi, hơi cau mày nhìn cô ấy.



Lê Châu Sa chớp chớp mắt, vươn tay ra ôm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo nói: “Không phải là em đang chờ anh ngủ cùng sao? Con của chúng ta cũng đang chờ chúng ta ngủ.”



Phan Huỳnh Bảo nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Lê Châu Sa, vẻ mặt dần trở nên ôn nhu dịu dàng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter




Anh ấy nhẹ nhàng véo lấy mũi của Lê Châu Sa, cất giọng trầm thấp: “Đúng là bướng bỉnh."



“Em không có.” Lê Châu Sa bất mãn nhắn nhắn cánh mũi nói với Phan Huỳnh Bảo.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy cơ thể của Lê Châu Sa, đi về phía phòng ngủ.



Hành động mạnh mẽ của người đàn ông khiến đáy lòng Lê Châu Sa nhảy dựng lên.



Cô ấy ôm chặt lấy cổ Phan Huỳnh Bảo, môi khẽ nhếch lên nói: “Huỳnh Bảo... con của chúng ta vẫn còn chưa được ổn định. Nếu anh... chờ đứa bé lớn thêm một chút..."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Em nghĩ rằng anh định làm gì em?" Lời nói của Lê Châu Sa làm Phan Huỳnh Bảo dở khóc dở cười.



Anh ấy đặt Lên Châu Sa ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô ấy rồi nằm xuống ngay bên cạnh.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Châu Sa hé đôi mắt xinh đẹp ra, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.



"Anh... tại sao lại trở nên hư đốn như thế chứ?" Lê Châu Sa mở miệng, hơi tức giận trách móc Phan Huỳnh Bảo.



Phan Huỳnh Bảo nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh tế đang đỏ hồng lên của Lê Châu Sa, anh ấy vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, mỉm cười: “Cô gái ngốc này, nếu anh không hư như em nói, làm sao có thể xứng với em đây? Hửm?”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lê Châu Sa nghe vậy, vành tai bất giác nóng lên, cô ấy chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rồi sau đó lại đưa tay lên vuốt ve chiếc cằm tinh tế của Phan Huỳnh Bảo: “Chuyện kia.. anh nói thật cho em biết đi. Những ngày em mang thai này, có phải anh... nhịn đến rất khó chịu không?"



Trong thời gian thai nhi chưa ổn định thì không thể làm mấy chuyện người lớn đó, Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông rất bình thường, Lê Châu Sa lo lắng có một ngày Phan Huỳnh Bảo sẽ không chịu đựng được nữa.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phan Huỳnh Bảo nghe Lê Châu Sa nói vậy, cánh môi hơi nhếch lên.



Anh ấy nhẹ nhàng đè Lê Châu Sa xuống giường, hai tay vây lấy cô, dáng vẻ xấu xa, trên khóe môi lộ ra một ít tà khí, nhàn nhạt nói: “Đúng là anh không nhịn được nữa rồi, vợ ơi, anh muốn em giúp anh giải quyết."



Thật ra Phan Huỳnh Bảo là đang nói đùa, khả năng tự chủ của anh thực sự rất tốt, tất nhiên đối với loại chuyện này không đến nỗi không nhịn được.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng mà Lê Châu Sa cứ tưởng Phan Huỳnh Bảo là đang thật lòng, tay cô ấy từ từ đi xuống phía dưới cơ thể Phan Huỳnh Bảo, hai gò má ửng hồng nói: "Em... có thể dùng tay... giúp anh."



Cả người Phan Huỳnh Bảo run lên, yết hầu gợi cảm của người đàn ông bởi vì hành động của Lê Châu Sa mà chuyển động thêm rõ ràng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Châu Sa cũng bị hơi thở ái muội trong phòng làm cả người nóng bừng lên.



Chỉ một lúc sau thì có tiếng thở gấp, Lê Châu Sa nhìn thấy một vật gì đó có nhiệt độ nóng bỏng ở trong tay, hai gò má cô đỏ bừng, như thể có hơi nóng từ đó bốc ra.



Lê Châu Sa vô cùng xấu hổ nhìn đồ vật ở trong lòng bàn tay, cô ấy vô thức lùi lại, cuộn mình thành một vòng tròn, như thể chui vào trong cái mai rùa.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Lê Châu Sa, đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo xẹt qua mấy tia cười.



Người đàn ông dùng sức ôm lấy Lê Châu Sa, đôi môi mỏng di chuyển đến vị trí vành tai mẫn cảm của người phụ nữ, mê hoặc nói: “Tay của vợ anh, cũng thực sự mê hồn.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phan Huỳnh Bảo." Hai gò má của Lê Châu Sa như phát hỏa, cô ấy tỏ vẻ tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo.



Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ một tiếng, ngón tay mơn trớn chơi đùa trên gò má của cô ấy.



Lê Châu Sa xấu hổ ho khan một tiếng, cô ấy mím mím môi sau đó sờ vào bụng nói: “Em buồn ngủ rồi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cô ấy rất ít khi dùng biện pháp này để giúp Phan Huỳnh Bảo giải quyết, bây giờ làm như nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.




70100130.jpg



1903808932.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

464006376.jpg



2013503822.jpg



1564039559.jpg



1324820554.jpg



693514765.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

202570658.jpg



1042111478.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom