• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-434

Chương 434: Châu Sa, bỏ đứa bé đi




*Chương có nội dung hình ảnh

Vietwriter

"Lê Châu Sa, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo như vậy sao?" Nguyễn Viết Dũng thấy Lê Châu Sa thở dài nhẹ nhõm một hơi thì cảm thấy hơi bực bội trong lòng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Tin chứ, Phan Huỳnh Bảo là chồng em, giữa hai vợ chồng, điều quan trọng nhất không phải là tin tưởng lẫn nhau sao?" Lê Châu Sa hơi không hiểu Nguyễn Viết Dũng đang nói gì, cô ấy nghi ngờ đáp.



Nguyễn Viết Dũng cười lạnh một tiếng, nói với Lê Châu Sa: “Tin tưởng? Lê Châu Sa, em đang đùa cái gì vậy?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nguyễn Viết Dũng, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo sẽ không có quan hệ gì với người phụ nữ khác đâu." Lê Châu Sa thở dài một hơi, nói với Nguyễn Viết Dũng.



“Em cho rằng, trong giới này, giữa vợ chồng còn có niềm tin gì sao? Năm đó mẹ em chết như thế nào? Em đã quên rồi sao?" Lời nói của Nguyễn Viết Dũng làm sắc mặt Lê Châu Sa trở nên trắng bệch.



Sở dĩ Lê Châu Sa phóng đãng như vậy, thật ra là có nguyên nhân.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lúc trước bố mẹ cô ấy là một đôi vợ chồng mẫu mực, hai người yêu nhau từ lúc học đại học, sau đó kết hôn sinh ra Lê Châu Sa.



Nhưng cuộc hôn nhân bao nhiêu người hâm mộ này chỉ duy trì được mười năm mà thôi. Năm Lê Châu Sa mười tuổi, bố cô ấy nuôi bồ nhí ở bên ngoài, sau khi mẹ cô ấy biết thì rất buồn bã rồi tự sát.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Châu Sa vẫn luôn vì cái chết của mẹ mà canh cánh trong lòng, ngay cả khi sau này bố đã đuổi người thứ ba đi, người phụ nữ kia cũng chưa sinh được một đứa con. Nhưng với Lê Châu Sa, chuyện bố ngoại tình có ảnh hưởng rất lớn với cô ấy, cho nên cô ấy mới trở nên phóng đãng, mỗi ngày đều ở chợ đen và những nơi ăn chơi đó.



"Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo có thân phận gì tôi không cần phải nói, em cũng biết rõ hơn anh, với thân phận của anh ta thì không thể chỉ có mình em, em biết anh ta có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài không?"



“Anh ấy sẽ không, em tin tưởng Phan Huỳnh Bảo." Lê Châu Sa nhìn Nguyễn Viết Dũng, lắc đầu nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Hy vọng sau này em vẫn có thể nói ra những lời này” Nguyễn Viết Dũng cười khổ một tiếng rồi quay đầu rời đi.



Nhìn bóng dáng Nguyễn Viết Dũng rời đi, bàn tay Lê Châu Sa khẽ nắm chặt thành nắm đấm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn khách sạn trước mắt, nghĩ đến vừa rồi Phan Huỳnh Bảo dẫn theo một cô gái đi vào, tâm trạng cô ấy tự nhiên có chút bực bội.



Sau khi rời khỏi khách sạn, Lê Châu Sa không lập tức trở về mà đi đến nhà họ Trần.



Hoàng Song Thư thấy Lê Châu Sa đến đây thì lập tức tiến lên nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô chợt nhận ra tay Lê Châu Sa vô cùng lạnh lẽo.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Châu Sa, em làm sao vậy?" Ảnh mắt Hoàng Song Thư mang theo lo lắng hỏi Lê Châu Sa.



Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Thư với biểu cảm mệt mỏi: "Chị dâu, chị tin tưởng anh hai không?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoàng Song Thư kéo Lê Châu Sa ngồi lên ghế sô pha, thấy Lê Châu Sa hỏi như vậy, cô hơi buồn cười nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chị vấn đề này?"



“Chị dâu nói đi, chị có tin tưởng anh hai không?"



Lê Châu Sa cố chấp nhìn Hoàng Song Thư.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Chị tin tưởng Quân Phi."



“Nếu anh hai đi vào khách sạn cùng một người phụ nữ khác, chị cũng tin tưởng sao?" Lê Châu Sa nhìn vào mắt Hoàng Song Thư nói.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoàng Song Thư khó hiểu nhìn Lê Châu Sa, rồi vẫn gật đầu: “Chị tin Quân Phi sẽ không làm bậy."



Hoàng Song Thư rất tin tưởng Trần Quân Phi, Lê Châu Sa nhìn ánh mắt kiên định của cô, sau đó mỉm cười giống như đã nghĩ thông suốt.



“Nếu chị dâu tin tưởng anh hai như vậy, em cũng sẽ tin tưởng Phan Huỳnh Bảo, nếu anh ấy dám có lỗi với em thì em sẽ không bỏ qua đâu."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter




“Đang yên lành sao lại nói như vậy?"



Hoàng Song Thư buồn cười nhìn Lê Châu Sa hỏi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Châu Sa mím môi, nói thầm: "Không phải vì tên khốn Phan Huỳnh Bảo đó sao.”



Nghe vậy, Hoàng Song Thư cười to một trận.



Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Châu Sa nói: “Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo là một người rất chung thủy."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Em biết.” Lê Châu Sa gật gật đầu, nhìn Hoàng Song Thư.



Lúc trước Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo hấp dẫn vì điều đó, Lê Châu Sa theo đuổi Phan Huỳnh Bảo rất lâu mới có thể ở bên anh ấy, bây giờ còn trở thành vợ Phan Huỳnh Bảo, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình với anh đâu.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Huống chi, Lê Châu Sa bây giờ không chỉ có một mình, cho dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con của mình.



"Cho nên, nếu hai đứa có hiểu lầm gì thì nhất định phải nói ra, biết chưa? Đừng để hiểu lầm càng ngày càng nhiều.”



"Vâng." Lê Châu Sa gật gật đầu, tính trở về sẽ hỏi rõ Phan Huỳnh Bảo.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Hôm nay Phan Huỳnh Bảo có một cuộc họp, sau đó lại có xã giao, cho nên phải bận đến khuya mới về nhà.



Lúc về đến nhà, Phan Huỳnh Bảo cho rằng Lê Châu Sa đã ngủ rồi, nhưng khi vào phòng ngủ thì lại thấy cô ấy đang ngồi đọc sách trên giường.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sao muộn rồi còn chưa ngủ?” Phan Huỳnh Bảo kéo cà vạt ra, cười hỏi Lê Châu Sa.



Lê Châu Sa buông quyển sách trên tay xuống, nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo nói: "Sao hôm nay anh về muộn vậy?" Từ trước đến nay Phan Huỳnh Bảo rất ít khi về muộn, nhưng hôm nay đến khuya anh ấy mới về.



"Hôm nay hơi nhiều việc." Phan Huỳnh Bảo nói xong, cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lê Châu Sa nhìn bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo, khẽ đặt tay lên bụng mình.



Cô ấy im lặng chờ Phan Huỳnh Bảo đi ra, mười mấy phút sau, Phan Huỳnh Bảo ẩm ướt đi ra khỏi phòng tắm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Làm sao vậy? Hôm nay gặp chuyện gì không vui à?" Phan Huỳnh Bảo lấy khăn lau đầu, thấy dường như Lê Châu Sa đang không vui, anh ấy xốc chăn lên giường ôm Lê Châu Sa hôn một cái.



Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, vươn tay sờ lên mặt anh ấy nói: “Phan Huỳnh Bảo, anh có lừa em chuyện gì không?"



“Nói bậy gì vậy? Anh lừa em cái gì?" Phan Huỳnh Bảo dường như đã quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của vợ mình.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ấy nhẹ nhàng nhéo mũi Lê Châu Sa một cái, khẽ cười nói.



Lê Châu Sa chép miệng, kéo tai





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

731872249.jpg



762401583.jpg



1464997851.jpg



1025276406.jpg



1179709547.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

169485504.jpg



1798159761.jpg



1439694457.jpg
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom