• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Lời Hứa (1 Viewer)

  • Phần 6

16.

Quần áo thay ra vẫn còn ở nhà anh, vậy nên tôi phải cùng anh quay lại để lấy.

Lúc trở về, tôi đi cách anh khoảng hai ba mét.

"Lâm Tử Mộ." Anh gọi tên tôi.

Tôi không biết anh còn say không nhưng nghe giọng anh khản đặc.

"Anh sai rồi, xin lỗi, em lại gần anh một chút có được không?"

"Đàn anh, đây là số mấy?" Tôi giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt anh, anh híp mắt, áo khoác gió làm thân hình anh nhìn mảnh khảnh hơn.

Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi vài giây, sau đó nhìn ra sau lưng tôi, trong mắt đột nhiên hình thành một lớp băng mỏng.

Rõ ràng lúc đi chúng tôi đã tắt hết đèn rồi, nhưng hiện tại nhà anh lại sáng trưng.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Hạ Châu Lễ.

Người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn vào liền thấy bộ lông đắt tiền quấn quanh vai.

Bà ấy thậm chí trông không giống một người phụ nữ đã có chồng, cách bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến cho tôi không thoải mái.

"Sao bà lại đến đây?"

Khi Hạ Châu Lễ nhìn thấy người ngồi trên sofa, lập tức không muốn vào cửa.

Mày nhíu lại, có chút chán ghét.

"Tiểu Lễ, bên cạnh con là ai?"

Người phụ nữ hơi nâng cằm lên, hỏi về tôi.

Hạ Châu Lê khịt mũi.

Bầu không khí không đúng lắm, cực kỳ không đúng, trực giác nói cho tôi rằng người phụ nữ này là người nhà của Hạ Châu Lễ, nhưng thái độ kia của Hạ Châu Lễ quả thực không chỉ đơn giản là ân oán gia đình bình thường.

"Tiểu Lễ, cánh của con cứng rồi phải không, lại còn mang mấy đứa con gái không đứng đắn về nhà."

"Không thích đại tiểu thư nhà họ Chu, lại đi thích mấy đứa quê mùa này sao? Cô ta chỉ là coi trọng tiền của nhà chúng ta mà thôi.”

Người phụ nữ đột nhiên chỉ về phía tôi, ngón tay có móng tay màu đỏ chỉ thẳng vào mũi tôi.

"Tôi khuyên cô bỏ ngay cái suy nghĩ hão huyền đấy đi..."

Hạ Châu Lễ ở sau lưng tôi khẽ cười một tiếng.

Biệt thự vốn đã trống trải yên tĩnh, tiếng cười của anh có vài phần trào phúng, nắm lấy tay tôi kéo ra phía sau anh.

"Từ Kiều Lan, sao tôi nghe bà miêu tả lại giống như đang nói chính mình vậy?"

"Con…"

Vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi trong giây lát, nhưng bà ta điều chỉnh lại rất nhanh, sau đó lại trợn mắt lên lườm tôi một cái.

"Mẹ là vì muốn tốt cho con, mẹ tuyệt đối không cho phép con bé dáng vẻ quê mùa này gả vào nhà chúng ta."

"Tôi cưới ai chưa từng nghĩ đến việc hỏi ý kiến của bà."

Hạ Châu Lễ híp mắt, lại kéo tôi về phía sau một chút, nhưng lực của bàn tay anh đang nắm cổ tay tôi có chút lớn, dường như anh cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Con... con có tin mẹ nói với ba con không? Con nghĩ tất cả những gì con có hiện tại là do ai chu cấp? Nếu mẹ bảo ba con ngừng hết, con chẳng phải là..."

Câu nói tiếp theo, tôi không nghe rõ.

Bởi vì Hạ Châu Lễ tặc lưỡi một cái, nắm tay tôi đi ra khỏi cửa, chỉ để lại người phụ nữ trong phòng tức muốn hộc m á u chửi bới mắng nhiếc gì đó.

"Đợi đã, để em lái xe."

Khi anh đang định ngồi vào ghế lái một chiếc SUV khác, tôi kéo anh lại.

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh trăng nhẹ nhàng rơi vào mắt của anh, cho dù bị loạn thành một mớ hỗn độn, vẫn lay động lòng người như cũ.

"Hửm?"

Giống như không nghe rõ lời tôi nói vậy.

"Em lái."

Tôi thở dài.

"Anh uống nhiều như vậy, lại còn lái xe, nhỡ đ â m c h ế t em thì phải làm sao?"

"Vậy thì anh sẽ tuẫn tình (*)."

(*) Thường chỉ một người tình nguyện c h ế t theo người mình yêu để giữ trọn tấm lòng trung trinh.

Ngoài miệng nói như vậy nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Trước đây tôi chỉ từng lái chiếc xe của mẹ tôi mà thôi, lần đầu tiên điều khiển loại xe việt dã như này, tầm nhìn rộng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng trời tối thui, nhìn không thấy đường.

Anh không nói gì, tôi cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của anh mới vang lên từ bên cạnh tôi.

Đường xá vào ban đêm luôn rất yên tĩnh, trong xe cũng yên tĩnh, vậy nên tôi dường như có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói của anh.

"Người phụ nữ kia không phải mẹ ruột của anh."

"..."

Tôi nắm vô lăng, đèn đường lẻ tẻ trải dài lên phía trên cao, tôi ma xui quỷ khiến lái về hướng đó.

"Mẹ anh mất lâu rồi, bà ta là mối tình đầu của ba anh, tìm đến ba anh sau khi mẹ anh mất ba tháng."

"Người phụ nữ đó luôn muốn có con với ba anh, nhưng ba anh cho bà ta tất cả mọi thứ, nhưng lại không để cho bà ta sinh con, những năm qua, bà ta đã không biết bao nhiều lần trong sáng ngoài tối gây rối rồi."

"Hiện tại bà ta đã lớn tuổi, đoán chừng cũng biết nếu anh thừa kế tài sản sẽ không cho bà ta dù chỉ một phần, cho nên buộc anh phải đi xem mắt với họ hàng xa của bà ta, có phải rất nực cười không?"

"Anh thà rằng mình không liên quan đến một phân tiền của cái nhà này."

"Nhưng sao anh có thể nhìn người phụ nữ kia diễu võ dương oai cướp đi những thứ vốn thuộc về mẹ anh chứ?"

Cảnh sắc ngoài cửa sổ giống như ánh sáng xẹt qua, anh đột nhiên mở cửa sổ ra, gió vù vù thổi vào trong xe, mang theo hương thơm núi rừng xa xăm, sợi tóc bị gió thổi bay phấp phới.

"Anh chưa bao giờ được tự do, chưa bao giờ."

"Khi còn nhỏ không đạt được hạng nhất toàn khóa, ba anh sẽ lôi anh ra ngoài đánh mọt trận, sau đó mẹ anh mất, ông ấy đánh anh xong thì không còn ai ôm anh nữa, anh từng bỏ nhà ra đi một lần, sau khi bị bắt về nhà, bị nhốt trong phòng kín một tuần."

"Anh là món phụ kiện của ba anh, là thứ để ông ấy khoe khoang, nếu anh không nghe lời, ông ấy sẽ đ á n h gãy chân anh."

"Em nói xem, con người sống trên đời rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?"

"..."

Cơn gió nơi hoang vu vô tận thật sự quá lớn, lướt qua người làm tôi run lên.

Anh lải nhải đủ thứ chuyện với tôi, tôi vẫn lái xe về phía trước, cho đến khi bên cạnh không còn tiếng động nữa, tôi nhìn qua, anh nằm trên ghế ngủ thiếp đi.

Tôi dừng xe ở ven đường.

Không biết đã lái đến chỗ nào, ở đây có một cây cầu, phía bên kia cầu là một cây cầu khác rực rỡ ánh đèn.

Tôi xuống xe, lúc nãy điện thoại trong túi rung liên hồi.

Là một dãy số lạ.

"A lô?"

"Lâm Tử Mộ, cậu ở đâu?"

Cố tình vào lúc này, tôi lại nghe được giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất.

Tôi cúp máy.

Qua vài giây, điện thoại lại vang lên.

"Lâm Tử Mộ, đêm nay cậu không về ký túc xá đúng không?"

"Lục Thần Khanh, cậu là quản lý ký túc xá sao mà còn quản cả chuyện tôi có về hay không?"

Tôi có chút tức giận, không kiềm chế được cao giọng.

"Cậu còn muốn thế nào nữa?"

"Tôi..."

"Tôi xuất viện rồi."

"Cậu không cần phải báo cáo với tôi."

"Thực ra ngày đó, trước khi uống rượu, tôi đã nhớ ra cậu là ai, tôi có chút hoảng loạn, tôi biết tôi đã làm sai chuyện gì, nhưng tôi, tôi lại vô cùng, vô cùng khổ sở."

"Tôi đã nói với cậu rất nhiều lời không tốt, bởi vì tôi biết, cậu đối xử tốt với tôi nhiều năm như vậy, không phải vì cậu thích tôi, trước giờ đều không phải."

"Tôi chỉ muốn làm cậu thích tôi mà thôi, thích chính bản thân tôi mà không phải là ân nhân gì đấy, không phải..."

"Đủ rồi."

"Đủ rồi!"

Hắn còn muốn nói điều gì đó, tôi lại đột nhiên hét lên.

Ngay cả chính tôi cũng giật mình.

"Lục Thần Khanh, cậu nhất định phải nhớ những lời mình nói ngày hôm đó, tôi đạo đức giả, tất cả những chuyện tôi làm với cậu đều là giả, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ."

"Đây là cậu nói, 10 năm phải trả tôi đã trả hết rồi, nếu cậu còn cảm thấy tôi thiếu cậu, được, vậy tôi cũng tự đâm chính mình một lần."

"Lâm Tử Mộ, cậu đừng..."

Tôi có thể nghe rõ sự hoảng loạn trong giọng nói của hắn.

Người ở đầu dây bên kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng có người đã lấy đi điện thoại từ bên tai tôi, thay tôi cúp máy.

Trong đêm tối chỉ có một ngọn đèn đường chiếu sáng, trong mắt anh có một tia sáng vỡ vụn.

Đàn anh kéo tôi vào trong lòng.

Quá ấm áp.

Hoặc có lẽ do gió đêm quá lạnh.

Giọng nói của anh vẫn rõ ràng như trước, mang theo sự cô đơn vô hình.

"Chạy trốn đến chỗ nào đó đi, Lâm Tử Mộ." Anh nói.

17.

Tôi cũng không biết chúng tôi còn chỗ nào để trốn nữa.

Trời đất rộng lớn bao la, nhưng tờ mờ sáng, ngay cả con đường phía trước đều trở nên mơ màng.

Xe trả lại cho đàn anh lái, lái rất chậm, tôi lại hơi mệt mỏi, mơ mơ màng màng dựa vào ghế ngủ, khi tỉnh lại, xung quang là cánh đồng bát ngát vô tận.

Gió thổi làm cỏ dại đung đưa, sáng sớm tinh mơ, ánh sao thay ca.

"Chúng ta đi đâu thế?"

Anh dừng xe trước một tòa nhà hai tầng trên một khu đất bằng phẳng.

"Đi lên trời."

"Lên trời... Hả?"

"Lâm Tử Mộ, em có sợ độ cao không?"

"Cũng bình thường, đàn anh, chúng ta..."

Anh thản nhiên cầm lấy cổ tay tôi, bước vào trong tòa nhà.

"Đây là câu lạc bộ nhảy dù."

Kim giờ vừa mới vượt qua vạch 4 giờ, tầng một của câu lạc bộ đã có người chờ sẵn, anh ta cùng đàn anh có vẻ rất quen thuộc, nhướng mày nhìn anh.

"Cậu tới thật đúng lúc, sắp vào ca đầu tiên rồi."

Đàn anh ngáp một cái, kéo tôi ngồi xuống chiếc sofa đối diện.

"Tôi canh thời gian để đến."

Người đàn ông lúc này mới chú ý đến tôi, nhìn tôi mỉm cười.

"Bạn gái cậu à?"

Một lúc lâu, không có tiếng trả lời.

Tôi đang định giải thích, đàn anh lại đột nhiên nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Anh ngồi bên cạnh tôi, vậy nên tôi nghe rất rõ ràng.

Tôi biết đôi khi không cần thiết phải giải thích quá nhiều, nhưng thẳng thắn thừa nhận như vậy, tôi vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Trái tim tĩnh lặng cả một đêm đột nhiên đập thình thịch như được hồi sinh vậy.

...

Lần đầu tiên tôi nhảy dù.

Nhưng đàn anh có vẻ như là một tay lão luyện, anh giúp tôi mặc quần áo nhảy dù, khi cài chiếc khóa sau lưng tôi bàn tay anh đặt trên lưng tôi, , cảm giác tồn tại rất mạnh.

Tôi muốn tìm chuyện gì đó để phá vỡ sự im lặng lúc này.

"Đàn anh, chúng ta có thể nhảy cao bao nhiêu."

Anh không lên tiếng, nhưng bằng cách nào đó nhiệt độ từ ngón tay của anh xuyên qua xương cụt của tôi lan ra toàn bộ cơ thể.

"Đàn anh, có khả năng t ử v o n g không?"

Vẫn không nói lời nào.

"Đàn anh??"

Anh ừ một tiếng.

"Đợi anh xử lý xong phía sau của em đã."

... Vốn dĩ những lời này thật ra cũng không có vấn đề gì.

Tình cờ là người đàn ông chúng tôi vừa nhìn thấy ở tầng một ôm mũ bảo hiểm đi ngang qua, còn rất là hài hước cười vài tiếng.

Câu nói kia đột nhiên lại có nghĩa khác.

Nhưng đàn anh đã hoàn thành xong việc, đứng dậy vén tóc tôi, ghé vào tai tôi, nói một cách nghiêm túc.

"Lâm Tử Mộ, tai em đỏ."

Như thể còn ngại chưa đủ ngượng ngùng vậy.

"..."

Chúng tôi nhảy 4000m.

Hơn nữa còn là nhảy lúc mặt trời mọc, người đàn ông đi cùng một chiếc trực thăng với chúng tôi nói hôm nay vô cùng đúng dịp, loại phong cảnh này đối với người nhảy dù mà nói là điều mà không phải lúc nào cũng có thể bắt gặp.

Tiếng trực thăng ầm ầm vô cùng ồn ào, bởi vì muốn mang theo tôi nhảy, vậy nên tôi gần như ngồi ở trong lòng đàn anh.

Bộ quần áo có khóa để buộc chúng tôi lại với nhau.

Tôi không thể nói rõ mình lo lắng vì lần đầu tiên ngồi trên trực thăng bay lên độ cao 4000m hay vì sắp nhảy xuống cùng người đàn ông này, dù sao hiện tại, tôi có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim mình.

Nhưng đột nhiên, khung cảnh bên ngoài cửa sổ tràn vào mắt tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc ở phía chân trời, màu xanh bao la tan thành màu vàng rực rỡ.

Bay lên nơi rất rất cao, ngay cả những đám mây cũng ở dưới chân, ánh sáng phía chân trời đập thẳng vào mắt, ánh sáng rực rỡ đến mức cảm giác như cả đời này cũng không thể thấy được.

Có người nhảy xuống ở độ cao 3000m, khi quay người lại còn giơ ngón tay cái với chúng tôi.

Rồi sau đó là 4000m, khi cửa trực thăng mở ra, gió ùa vào, đàn anh đeo kính bảo hộ cho tôi từ phía sau.

"Sợ không?"

Bởi vì tiếng gió quá lớn, anh đành ghé vào tai tôi nói chuyện.

Tôi lắc đầu.

Chủ yếu là, tôi bị buộc vào cùng với anh, cho dù có sợ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Người đàn ông nhảy cùng lượt với chúng tôi sẽ nhảy trước bởi vì anh ta nhảy một mình, anh ta nhún chân nhảy xuống từ trên trực thăng, thành công tạo một cái dáng khá ngầu.

Sau đó, rốt cuộc đến lượt chúng tôi.

Khi anh ôm tôi ngồi xuống cạnh cửa trực thăng chuẩn bị nhảy xuống, dường như anh đã nói câu gì đó với tôi.

Nhưng tôi không nghe rõ, dưới chân là biển mây mênh mông, gió rít bên tai, tôi có lẽ chỉ nghe thấy anh bảo tôi nắm chặt móc treo, sau đó cứ như vậy mang theo tôi nhảy về phía sau.

Đó là bầu trời đẹp nhất mà đời này tôi từng thấy.

Trực thăng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi, anh mang theo tôi xoay tròn trong không trung, nhìn xuống phía dưới là núi non sông nước miên man điệp trùng, giống như một vòng cung màu vàng chói lọi bao quanh bầu trời bao la vô tận.

Mặt trời nhô lên từ đường chân trời, những tia nắng nhuộm một màu cam bất tận.

Cho dù hét to cũng không thể nghe được, khi đó chỉ cảm thấy cứ rơi xuống như vậy thì thật tốt, rơi vào vòng tay của núi sông, hoặc bị thiêu cháy bởi ánh bình minh rực rỡ.

Anh quả thực đã đưa tôi chạy trốn tới nơi không một ai biết.

Nhảy xuống từ 4000m, nói thật ra thì chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Vô cùng nhanh, vô cùng nhanh, sau khi rơi xuống đất anh dường như là nửa ôm tôi, bị tôi đè trên mặt đất.

Không còn tiếng gió, tiếng thở dốc của anh vang lên bên tai tôi.

"Lâm Tử Mộ, làm bạn gái anh đi."

Anh tháo kính bảo hộ của tôi ra, vén tóc tôi ra sau tai, hôn tôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom