• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Lời Hứa (1 Viewer)

  • Phần 5

14.

Cơn mưa đầu đông dường như có thể làm ướt cả xương người.

Ban đầu mưa cũng không lớn, tôi dứt khoát đội mưa chạy về ký túc xá, quanh người xoẹt qua một loạt tiếng lách cách của xe đạp, hạt mưa rơi xuống vũng nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Tôi đã nghĩ đến việc lao thẳng vào phòng bệnh của Lục Thần Khanh, ném hắn từ trên giường bệnh xuống, khiến hắn bị thương nặng một cách triệt đệ, nhưng suy nghĩ của tôi đã bị một cơn mưa xóa sạch.

Tôi không muốn gặp hắn, thật là chán ghét, tôi chưa bao giờ cảm thấy 10 năm kia của mình là vô nghĩa, hiện tại tôi chỉ cảm thấy tất cả đều đem cho chó ăn hết.

Hòn đá trước mặt nhảy lên mấy cái sau khi bị tôi đá phải.

“Đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?”

Cho đến khi có người nói chuyện với tôi.

Đàn anh đã đi theo tôi bao lâu rồi?

Anh lái một chiếc xe, chầm chậm di chuyển bên cạnh cùng với tốc độ của tôi, không phải chiếc siêu xe đêm đó, là một chiếc xe khác, khiêm tốn hơn chiếc màu cam phô trương kia nhiều.

Sân trường vào giữa trưa cho dù mưa vẫn có không ít người, anh làm như vậy, tôi dường như có thể cảm nhận được một vài ánh mắt đang tập trung về phía mình.

“Sao không che ô?”

Ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên người tôi.

“Sắp đến ký túc xá rồi, đàn anh, nếu không anh đi trước...”

“Lên xe đi.” Tôi biết mà.

Tôi dừng lại, chiếc xe màu đen cũng không nhúc nhích, tầm mắt của tôi và anh giao nhau trong chốc lát, cặp mắt đào hoa của người trong xe híp lại.

“Con mèo nhà anh có thể lộn ngược ra sau.”

Ai có thể từ chối một con mèo có thể lộn ngược ra sau cơ chứ?

Khi ngồi trên sofa nhà đàn anh, tôi đã nghĩ như vậy.

Tiếc là con mèo nhà anh vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy, lao còn nhanh hơn cả thỏ.

Tôi có chút thận trọng nhìn “căn phòng” đối với tôi mà nói có chút lớn, theo như đàn anh nhắc đến trong lúc vô tình, đây coi như là căn nhỏ nhất trong số những căn nhà ở trung tâm thành phố của anh.

Anh đưa cho tôi một ly hồng trà, sau đó ngồi xuống sofa ở đối diện tôi.

Khoảng cách rất an toàn.

Tôi và anh cứ ngồi đối diện nhau như vậy, luôn có cảm giác anh đang nhìn tôi chằm chằm.

Nhưng trong tình huống này, nếu tôi cũng nhìn lại anh thì rất kỳ quái, may mắn là anh mở điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“A Bố, mang một bộ quần áo tới, quần áo của con gái.”

Tôi nhất thời thụ sủng nhược kinh (*).

(*) được sủng ái mà lo sợ.

“Anh, đàn anh à...”

Lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, rất muốn nói với anh tôi chỉ gặp chút mưa mà thôi, không cần phải thay quần áo.

“Hửm? Phòng tắm ở trên tầng 2, đi tắm đi, đừng để cảm lạnh.”

Anh vẫn luôn suy nghĩ chu toàn như vậy.

Tôi thừa nhận, tôi giống như một đứa nhà quê vậy.

Vốn tưởng rằng thay xe giống như thay quần áo đã là giới hạn hiểu biết cuối cùng của tôi về tầng lớp của bọn họ rồi, nhưng khi tôi bước vào thang máy của nhà anh, tôi ch ế t lặng.

“Đàn anh, nếu như anh nói với em nhà anh còn có hồ bơi, em chắc chắn sẽ không kinh ngạc.”

“Ý em là trong nhà hay ngoài trời?”

“...”

Thật sự có.

Phòng tắm to đến mức lố bịch, to gấp đôi căn phòng ở nhà của tôi.

Tắm xong, tôi vừa lau tóc vừa đi ra, khi thấy người trên sofa vươn một cánh tay với khớp xương rõ ràng ra đùa nghịch một con mèo, tôi nghĩ, người này là đàn anh sao.

Một con mèo trắng với đôi mắt xanh đang ngáy khò khò trên tay anh, còn anh thì đang chống cằm nhìn tôi.

“Rất vừa.”

“..”

Cả bộ quần áo này cộng lại là năm con số, cho dù không vừa tôi cũng sẽ cố gắng nhét cho vừa.

Đàn anh nói, quần áo không phải cho không tôi, muốn tôi đi cùng anh đi tìm bạn của anh.

“Đi đâu ạ?”

Khi anh lại đổi sang chiếc xe thể thao, tôi đã không còn kinh ngạc nữa.

Tôi thậm chí còn biết cửa xe phải mở lên trên.

“Quán bar.” Anh nói.

Hóa ra đàn anh cũng đi bar.

15.

Quán bar mà đàn anh nói thật ra được mở ở một nơi cách xa khu đô thị ồn ào.

Mặc dù vậy, ban đêm vẫn có những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau đậu trước cửa.

Không gian tối tăm cùng với âm thanh sôi động, ánh sáng thay đổi liên tục chiếu xuống dòng người ồn ào náo động, tôi được anh dẫn đến một gian phòng, nơi đó đã có một nhóm nam nữ thanh niên vây quanh.

“Ô kìa, lão Hạ, cậu thật sự đến sao?”

Một thanh niên ôm hai người đẹp chào hỏi chúng tôi, anh có vẻ khá quen thuộc với những người ở đây, nhịp bass được mở tối đa, cho nên những người ở đây phải gào lên để nói chuyện.

“Lần đầu tiên thấy cậu mang theo một cô gái đấy!”

Lần này tôi nghe rõ, bàn tay đang nắm lấy vai tôi của Hạ Châu Lễ siết chặt hơn một chút.

Anh kéo tôi ngồi vào một góc, lấy một chiếc cốc che lại con xúc xắc, đôi mắt sâu như hồ nước đột nhiên bị ánh đèn lốm đốm chiếu sáng thành màu xanh biển, tao nhã, mê hoặc,

“Lần đầu tiên đến à?”

Tôi lắc đầu.

Không phải lần đầu tiên tôi đến, trước đây tôi từng đến nơi này một lần cùng đám bạn cùng phòng tò mò.

Anh mỉm cười, thanh niên kia đưa cho anh một chai rượu, anh cầm ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch.

Trong tiếng người ồn ào huyên náo, tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì, nhưng anh lại cúi người ghé vào tai tôi, hơi thở của anh vừa có vị rượu lại có chút ngọt ngào, tai tôi vô cớ trở nên tê liệt.

“Đây là lần đầu anh đến đây.”

Đừng làm tôi sợ.

Tuy nhiên, điều này lại có vẻ khá hợp với người như anh.

Không hút thuốc, không uống rượu, có lúc làm thí nghiệm đến tận khi bảo vệ đến đuổi anh đi, anh giống như đã loại bỏ hoàn toàn cái gọi là “cuộc sống về đêm” trong cuộc đời mình.

Ở giữa sàn nhảy có một cái bục được dâng lên, những người đẹp ăn mặc hở hang nhảy múa quanh cột thép như tuyên bố rằng đêm nay hiện tại mới bắt đầu, đàn anh nheo mắt nhìn chằm chằm đám đông đang di chuyển, tự rót cho mình hết ly này đến ly khác.

Tôi muốn hỏi anh, có phải uống quá nhiều rồi không.

Nhưng loại cảm giác này rất kỳ diệu, tôi muốn nhìn xem thứ gì có thể hủy hoại anh, con người vốn có khát vọng bôi đen những thứ sạch sẽ, anh giống như một tờ giấy trắng không tì vết, cuối cùng cũng bị mực vấy bẩn.

Cho đến khi người đẹp bên người thanh niên kia lắc eo cọ đến bên người anh, anh mới né tránh.

Nắm lấy tay tôi, đi về phía cửa sau của quán bar.

“Sao thế, không muốn uống nữa à?”

Tôi hỏi anh, xuyên qua đám đông, anh mím môi không nói lời nào, quán bar xây dưới chân một ngọn núi nào đó, sau cánh cửa là đường lên núi, anh kéo tôi đi tiếp, đi thẳng một mạch, cho đến khi tôi không đi nổi nữa, anh mới dừng lại.

Vừa hay dừng ở lưng chừng núi cho nên không thể nhìn thấy cảnh gì cả, tôi tìm một mỏm đá ngồi xuống, anh đứng trước mặt tôi.

“Chẳng có gì thú vị cả.”

Anh nói, rũ mắt nhìn tôi.

“Hạ Châu Lễ, anh nhìn xem, hôm nay mặt trăng rất cong.”

Tôi nói với anh, anh cũng không thèm nhìn, vẫn cúi đầu như cũ, không biết có phải do uống quá nhiều rượu không mà hốc mắt anh hơi đỏ.

Tôi muốn nói với anh, khi anh cười, mắt cũng cong như ánh trăng hôm nay vậy, rất đẹp.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói ra, gió núi cuốn theo lá thu, trăng sáng chiếu xuống kéo bóng anh dài ra vô tận.

Anh không vui, tôi biết.

Nhưng tôi lại cảm thấy mình không biết phải nói gì với anh, từ khi sinh ra, anh đã đứng ở vị trí khác với tôi, anh hạ tay xuống là có thể chạm vào thứ mà tôi phải ngửa cổ nhìn lên, tôi không hiểu được nỗi khổ của anh.

Tôi đưa tay kéo vạt áo anh, đang vắt hết óc tìm lời an ủi anh, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, trong mắt anh như có thứ gì đó được giải phóng.

Giống như ánh sáng bị nuốt chửng, cũng giống như bị dục vọng xâm chiếm.

Anh cúi người, một tay ôm lấy cổ tôi, hôn tôi.

Không phải thoáng qua liền dừng lại, là công thành đoạt đất (*), làm gì có ai đứng nhìn đối phương hôn mình chứ, vậy mà tôi lại lặng lẽ trợn mặt nhìn anh, suýt chút nữa bị sự điên cuồng trong mắt anh nuốt chửng.

(*) tấn công thành và chiếm đoạt đất, ý chỉ sự tấn công và chiếm giữ mạnh mẽ.

Không hề dịu dàng một chút nào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom