• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-387

Chương 387: Lời nói thật




Dưới sự giám sát cẩn mật của mọi người, Lăng Vân hơi nhướn mi, nhìn cầu thang đằng sau, nói: “Tôi có một yêu cầu, cậu không đồng ý thì tôi không nói.”



“Ở đây có chỗ cho ông mặc cả sao?”



Nghê Chiến trừng mắt nhìn ông ta, anh ta không có súng, cũng không có phi đao, mắt thấy mọi người nháo nhào muốn thử, anh ta lại khổ sở vì không có vũ khí.



Công tử bình thường giống như tiên thiên, chưa từng khẩn trương muốn giết một người như vậy!



Lăng Vân lại khẽ mỉm cười, con ngươi màu nâu phản chiếu ánh sáng chói lọi: “Không đồng ý thì thôi vậy, cậu nổ súng đi!”



Ông ta nhắm mắt lại, nói: “Dù sao, con gái tôi cũng không biết có thể cứu sống được hay không, cậu muốn biết mẹ cậu năm đó tại sao quỳ xuống cầu xin ba cậu tha cho tôi một mạng không? Phi đao của cậu cứ phi tới đi, nếu như có một ngày mẹ cậu biết được, tôi chết trong tay cậu, cả đời này bà ta đều sẽ không tha thứ cho cậu!”



Yên tĩnh.



Yên tĩnh đến kỳ lạ.



Các chiến sĩ có lẽ không biết, nhưng đám Trần An và Nghê Chiến đều biết, Lăng Ngạo khát vọng có mẹ, hiếu thuận với Nghê Tịch Nguyệt, sau khi biết thân thế thậm chí không nỡ trách Nghê Tịch Nguyệt một câu, chỉ mong bà ta sống tốt.



Mà hiện nay, Lăng Vân lại quẳng ra câu như vậy!



Khiến Nghê Tịch Nguyệt cả đời không tha thứ cho Lăng Ngạo, điều này không phải lấy dao cứa vào trái tim của Lăng Ngạo hay sao?



“Anh, anh không cần tin tưởng ông ta! Ông ta chết thì chết thôi, anh không nói em không nói, mọi người chúng ta đều không nói, cô sao mà biết được?”



Nghê Chiến vừa nói xong, Lăng Ngạo truy hỏi một câu: “Cậu cũng cảm thấy chuyện giết ông ta không thể nói cho mẹ tôi?”



“Đương nhiên không nói rồi!” Nghê Chiến buột miệng nói ra!



Sắc mặt của Lăng Ngạo trắng đi vài phần: “Đó tức là nếu như mẹ biết, bà ấy nhất định sẽ không tha thứ cho tôi?”



Tất cả mọi người: “…”



Nghê Chiến vỗ trán, biết mình nói sai rồi!



Lăng Ngạo sau khi thất thần trong vài giây ngắn ngủi, nhìn sang Lăng Vân, nói: “Ông nói đi, điều kiện của ông ta là gì?”



Mặc kệ ở một nơi toàn quan tài như này, mọi người cũng không cảm thấy sợ hãi.



Có lẽ trên đường đi tới đây đã xảy ra quá nhiều chuyện đáng sợ, vết máu dính đầy trên đất, thi thể la liệt, bản thân trong hoàn cảnh này, khi một người sợ hãi đến cực điểm, cái gì cũng đều trải nghiệm rồi, lại nhìn tình cảnh hiện tại, chẳng qua chỉ là như vậy.



Lăng Vân hơi mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười thâm ý: “Cậu nhìn thấy bậc thang vừa nãy tôi ở rồi, chỗ đó có một chiếc quan tài hai người, tôi nếu như bị cậu giết chết rồi, cậu nhất định sẽ không thu xác của tôi. Cho nên, tôi ôm con gái của tôi nằm vào trong đó, sau đó sẽ nói tất cả mọi chuyện mà cậu muốn biết cho cậu, đợi cậu không có nghi vấn gì nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng bắn chết tôi. Như thế nào?”



“Cậu tư, Lăng Vân tính tình giảo hoạt, không dễ tin tưởng.”



Trần An chắc chắn sẽ không tin.



Lăng Ngạo nhìn chằm chằm Lăng Vân, trong lòng tự nhiên biết có bẫy, nhíu mày nói: “Không phải cơ quan trốn thoát khỏi đây nằm ở bên trong chiếc quan tài dưới tầng đó chứ?”



Lăng Vân cười ha hả: “Kỳ trân dị bảo của nơi này, từ một tiếng trước trước khi các cậu đến đây, toàn bộ bị tôi chuyển đi rồi, tôi nếu như nói cho cậu, tôi không biết cửa ra nào khác, cậu tự nhiên sẽ không tin tôi.”



Cố Duyên có dự cảm không được tốt lắm: “Cậu tư, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi!”



Sau khi đi ra, chính là khu rừng, Lăng Vân ở trong tay bọn họ, nếu như không muốn nói ra bí mật, bọn họ tự có trăm nghìn cách bắt ông ta mở miệng.



Đến lúc đó họ là dao ông ta là cá, tất cả không phải thuận theo cậu tư muốn thế nào chả được?



“Ừm, tôi cũng cảm thấy kiến nghị của Duyên Duyên hay.”



Lăng Vân gật đầu tán đồng: “Suy cho cùng cũng làm ba con mấy ngày, tình cảm vẫn có, Duyên Duyên vẫn không nỡ để ba chết quá sớm.”



Cố Duyên khinh thường di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không thèm để ý Lăng Vân.



Mấy ngày sống ở đảo cá sấu của ông ta, cô ta gần như không giữ được bình tĩnh, hận chết ông ta!



Lăng Ngạo thu phi tiêu trong tay lại, nhưng không có ra lệnh cho binh sĩ để súng trong tay xuống.



Bóng dáng thon dài lùi lại một bước, ông ta đã có thể cảm thấy bầu không khí đè nén, loại đè nén này không những là sự căng thẳng, càng có thể là vì hoàn cảnh phong kín, không khí càng lúc càng ít.



“Đứng lên đi.”



Lăng Ngạo nhàn nhạt nói: “Dẫn chúng tôi ra ngoài.”



Tuy thân bị vây hãm, nhưng Lăng Ngạo một chút cũng không hối hận.



Không vào hang hổ sao bắt được hổ, không đến đây, anh sao có thể bắt sống Lăng Vân được?



Khóe môi của Lăng Vân ẩn chứa nụ cười, tâm thái của ông ta dường như đã luyện ra rồi, rất bình thản, bất luận gặp phải cảnh như hiện nay, ông ta đều thấu sinh tử, trong con ngươi màu nâu lóe lên ánh sáng khiến người khác lần không thấu.



Ngay cả bầu không khí nhàn nhã, đều tỏa ra cảm giác cao quý nhàn nhạt.



Lăng Vân ôm chặt Cố Âm, thương tiếc liếc nhìn cô ta.



Khi xoay người, tất cả mọi người đồng loạt bước lên trước một bước, ông ta cười nhạt: “Chỗ này chỉ cho phép một người đi qua, đi từ từ.”



Quay người bế Cố Âm đi xuống bậc thang đá xanh, Nghê Chiến đi theo đầu tiên, lại bị Cố Duyên và Trần An cản lại!



Trần An theo sát, Cố Duyên thứ hai, Lăng Ngạo thứ ba, Nghê Chiến thứ tư, các binh sĩ còn lại đi theo sau.



Đi xuống mộ thất bên dưới, Lăng Vân không có cơ hội trở trò.



Khi bốn ngọn đèn tinh xảo được thắp lên trên bốn chiếc giá gỗ màu đỏ, mọi người không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của cái đèn này.



Lăng Vân khẽ mỉm cười: “Đây là đèn dầu từ nước mắt người cá, rất đắt, một chiếc đèn thắp vô số năm không tắt!”



Lăng Ngạo cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua, nhìn thấy Lăng Vân đang đứng trước chiếc quan tài hai người vừa to vừa đẹp.



“Đây là nơi chôn cất quần áo và di vật của phụ vương mẫu phi của tôi. Ngàn năm trước, bọn họ với tôi, còn có bốn sư phụ, với toàn bộ người nhà của các sư phụ đều xuyên không đến hiện đại, mang theo Tuyệt Linh Xà cứu mạng của bà nội cậu. Bởi vì chúng tôi đột nhiên biến mất, Hoàng đế Nam Cung đau đớn khi mất đi người thân, bèn làm mộ chôn quần áo và di vật, cúng tế nhà chúng tôi.”



Lăng Vân vừa nói, vừa chìm vào trong hồi ức: “Có lẽ chúng tôi không nên xuyên không đến, chúng tôi nên ở hơn nghìn năm trước trải qua cuộc sống của chúng tôi, sẽ không gặp và cứu bà nội của cậu, không có ba cậu với cậu, sẽ không gặp Nguyệt Nha, cũng không có vương triều Lạc Thị như hiện tại!”



“Ông sản sinh ảo giác rồi, đừng ăn nói linh tinh!” Lăng Ngạo lạnh giọng nói: “Tôi căn bản không tin chuyện quỷ thần, càng không tin xuyên không gì đó! Mau chóng dẫn chúng tôi rời khỏi đây!”



Lăng Vân khẽ thở dài, cười khổ lắc đầu: “Tại sao tôi hiếm khi nói thật một lần, lại không có ai tin. Năm xuyên không đến hiện đại, tôi 5 tuổi, là tiểu thế tử của Chiến Vương phủ, ba mẹ của tôi là Chiến Vương và Chiến Vương phi.”



“Còn nói nhảm, tôi bây giờ ra lệnh cho ông!”



“Được rồi! Không nói nữa.”



Lăng Vân một tay sờ vào bên cạnh chiếc quan tài, Trần An và hai binh sĩ cẩn thận bước tới giúp ông ta đẩy, mở nắp quan tài ra, bên trong trống rỗng.



Lăng Vân nói: “Tôi vào trước, các cậu nói đúng, đường ra ngoài nằm ở trong này, các cậu theo tôi.”



Lăng Ngạo kéo cánh tay của ông ta, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông ta!



Ánh mắt đó, hận không thể xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của Lăng Vân!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom