• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-385

Chương 385: Ban tặng




Cố Âm chưa bao giờ gặp qua trường hợp máu me như thế, nhắm hai mắt lại, nhưng cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.



Một binh sĩ đỡ Cố Âm, bấm huyệt hợp cốc của cô ta, cô ta dần chuyển tỉnh, nhưng cũng bị đả kích nặng, sợ tới mức kề sát binh lính bên cạnh, không dám lộn xộn, ngoan ngoãn như vậy.



Trần An cau mày, không ngừng tìm kiếm bóng dáng em gái.



Nhưng thấy Nghê Chiến ôm đầu Cố Duyên vào ngực, mà Cố Duyên lại không sợ hãi chút nào chui đi ra từ ngực anh ta, thân người lạnh run,lại vẫn cố gắng chống đỡ, thành thật quỳ.



Trần An nhìn Trang Tuyết.



Cô ta được cấp dưới của Lăng Vân cõng trên lưng, mấy mũi tên nãy bắn ra, những cấp dưới đều chết, cô ta cũng nằm nghiêng trên đất không nhúc nhích, khó phân biệt là sống hay chết.



“Không có vết thương.”



Binh sĩ cách Trang Tuyết gần nhất, nhìn ra nghi hoặc của Trần An, liền nhìn toàn thân cô ta, bổ sung nói: “Quần áo đều không có dấu vết hư hại, đèn nhỏ của mặt nạ phòng độc là màu xanh.”



Ý là, cô ta còn thở.



Bởi vì loại mặt nạ phòng độc kiểu mới này có tác dụng tinh lọc và cung cấp, cũng chỉ khi trong mặt nạ bảo hộ có dòng khí biến hóa mới hoạt động. Có người hô hấp, liền có dòng khí biến hóa, đèn xanh mới có thể sáng lên.



Trần An nghiền ngẫm, nhìn Lăng Ngạo cách đó không xa đang dập đầu lạy ba cái trước tế đàn.



Lăng Ngạo không lên tiếng, xử lý Trang Tuyết như thế nào, anh ta cũng không biết nên làm sao cho phải.



Nhưng anh biết, nếu Khúc Thi Văn ở trong này, dù trong quá khứ Trang Tuyết là tình địch của Thi Văn, Thi Văn cũng sẽ không bỏ mặc chị em cùng lớn lên chết đi!



Nhắm mắt, Trần An lại nghĩ tới thân phận thật của Trang Tuyết, xiết chặt nắm tay, vừa quỳ vừa lết qua, vươn tay, tắt mặt nạ tinh lọc cung dưỡng của cô ta đi.



Cậu Tư nói đúng, chuyện đắc tội người kị nhất là bỏ giữa chừng.



Cho nên, Trang Tuyết, cô đi chết đi!



Lăng Ngạo chậm rãi đứng dậy trước tế đàn, lúc anh đi đến ba chiếc quan tài nâu đỏ thì luôn bịn rịn, trong chớp mắt xoay người, mới giật mình thấy cách đó không xa còn có một căn phòng tối.



Nhưng anh không có tiến lên.



Bởi vì mắt anh, nhìn chằm chằm chỗ nối trên nóc của hai căn phòng, ngói ngọc lưu ly đẹp đẽ trong bóng tối, bị ánh sáng từ lồng đèn trên đầu anh chiếu đẹp vô cùng.



Chỗ này, thứ càng đẹp, càng là độc, không động vào được!



Hoàn cảnh nơi này đương nhiên so với lúc mới vào mộ tốt hơn nhiều, bức tranh trên vách tường là trực tiếp điêu khắc ở tảng đá lớn trên vách đá, có đồ án chim ưng, cây cỏ, mặt trời mặt trăng, đám mây, giống như sinh mệnh mới.



Thềm đá dưới chân cũng rất sạch sẽ, trơn bóng như mới.



Xuyên qua khoảng cách giữa hai căn phòng, Lăng Ngạo nghiêng đèn, muốn để ánh sáng chiếu sáng quan tài, sau khi thấy rõ anh mới phát hiện, mấy quan tài tinh mỹ bên người anh, vốn dĩ nằm không phải thân phận tôn quý.



Bởi vì họ dùng là cây tử đàn, bên trong, lại giống như âm trầm mộc.



Muốn đi qua nhìn rõ, nhất định phải đi qua ngói lưu ly đẹp đẽ này, Lăng Ngạo nghĩ ngợi, nhớ tới Bé Ngoan chờ anh trở về, nhớ Nguyệt Nha phu nhân đã chờ anh nửa đời, anh lựa chọn thu lại trí tò mò của mình, cũng từ chối lấy thân mạo hiểm.



Lăng Ngạo yên lặng chờ, mọi người án binh bất động, không rõ ý của Lăng Ngạo.



Đến khi thời gian lại yên lặng trôi qua nửa tiếng, Lăng Ngạo không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn xung quanh một loạt, nói: “Tôi sắp không có kiên nhẫn, ông xác định phải luôn trốn ở chỗ này sao?”



Vừa nói xong, mọi người cả kinh sau lưng đổ mồ hôi lạnh không ngừng!



Cậu Tư không phải xuất hiện ảo giác đi?



Anh đang nói chuyện với ai?



Nhưng thấy Lăng Ngạo xoay người, hướng về góc sâu nhất trong phòng, kinh ngạc cầu thang màu vàng ngay bên chân anh một thước xa, chỉ là anh vừa mới không có phát hiện.



“Sao cậu biết tôi ở trong này?”



Một tiếng thanh nhã vang lên, cũng không thấy bóng người, mọi người sợ hãi theo bản năng tụ lại một chỗ, lại cùng nhau bao lấy Lăng Ngạo, muốn bảo hộ anh ở vị trí trung tâm nhất.



Nghê Chiến vẫn là lần đầu tiên cách quan tài gần như vậy.



Nhất là nhiều quan tài như vậy!



Tay anh ta đỡ Cố Duyên, lại run nhẹ, cố gắng lấy lại bình tĩnh,



Thấy Cố Duyên đề phòng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu, anh ta cũng xiết chặt nắm tay, giống như đã hạ quyết tâm, đi lên bảo vệ cô ở sau lưng, đứng thẳng lưng!



“Cậu Tư, đây là tiếng của Lăng Vân.”



Cố Duyên mặt không biến sắc nhắc nhở, tuy cô biết, dù mình không nhắc, cậu Tư cũng đã đoán được từ lâu.



Trong tay Trần An bỗng nhiên có một cây phi đao, tên loạn thần tặc tử Lăng Vân này, hôm nay ra sao cũng phải giết chết ông ta!



Mắt Lăng Ngạo, chỉ nhìn chằm chằm cầu thang vàng kia.



Sau khi bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một tiếng, Lăng Ngạo nhún vai, nói: “Cửa mộ là lúc chúng tôi tới mới khai mở, nơi này không có đường ra khác, ông có thể một đường đi tới, lặng lẽ không bị chúng ta phát hiện, vậy đường ông đi có lẽ cửa nhỏ trong truyền thuyết.”



Chính là chủ nhân của lăng mộ vì phòng ngừa con cháu đời sau nghèo túng, cho phép người trong nhà đi vào lấy đi vật bồi táng, mà để lại cửa nhỏ.



Mở ra cửa nhỏ phải có máu của con cháu đời sau của Nam Cung gia.



Lăng Ngạo khiếp sợ: “Ông sao lại là con cháu đời sau của Nam Cung gia?”



“Sao tôi không thể chứ?” Tiếng nói trầm từ dưới lầu truyền đến.



Đám người Lăng Ngạo vẫn luôn đứng tại chỗ, không người dám tùy tiện đi vì không biết có phiêu lưu gì ở phía trước.



Cố Duyên lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm qua tôi nghe mấy sư phụ nói, trong cổ mộ không sợ gặp xác sống, mà là gặp cơ quan, có một loại là Thiên Bảo long hỏa ngọc lưu ly ngói, còn một loại là huyền hồn thang!”



Cố Duyên bỗng lên tiếng nói điều này, vì cô thấy ngói ngọc lưu ly sáng chói cách đó không xa trên không, còn có cầu thang xanh vàng rực rỡ trước mắt!



“Anh, dù Lăng Vân đang ở phía dưới, nhưng chúng ta không nên mạo hiểm đi xuống.”



Nghê Chiến nói xong, tức giận la: “Ông có bản lĩnh liền đi lên! Ở dưới đó thì là hảo hán gì chứ!”



Lăng Vân không hề giận dữ, có lẽ chuyện đã vượt qua dự đoán của ông ta, cần suy nghĩ lại một lần nữa.



Sau khi im lặng vài giây, ông ta mới nói: “Cậu vậy mà không phải vì bảo tàng mà tới đây?”



Tính toán của Lăng Ngạo trước nay đều chính xác, bây giờ cũng quá ngoài ý muốn: “Sao ông có máu của đời sau Nam Cung gia?”



Lăng Vân hỏi một đằng nói một nẻo: “Cậu vậy mà vì gặp mặt tôi, không tiếc lấy thân mạo hiểm vào cổ mộ ngàn năm?”



Đứa nhỏ bị cho là vô dụng trước giờ, so với tưởng tượng của ông ta còn thông minh hơn!



Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng: “Ông cứ giương mắt chờ những thứ ở nơi này giúp ông bổ sung bù đắp lại thực lực, thành bại là lúc này, chuyện lớn như vậy, ông lại thật sự phủi tay giao cho người khác?”



“Cậu đoán tôi sẽ tới, cho nên cậu không cần tiền tài, chỉ đơn giản là vì tôi mà đến.”



Lăng Vân cuối cùng cũng hiểu rõ.



Nhưng nhanh chóng hoang mang: “Nhưng, tôi với cậu chưa từng gặp mặt, cậu cần gì phải để ý tôi như vậy?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom