• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (4 Viewers)

  • Chương 4 - Chương 4

RƯỚC HOẠ VÀO NGƯỜI

Gương mặt đó là của một bà già lưng còng tóc bạc da mồi, da mặt nhăn nheo dúm dó. Hai chiếc răng cửa của bà ta đã gãy, khi bà ta toét miệng cười nhìn tôi, nụ cười đó, thật sự có thể khiến tôi sợ đến bay mất linh hồn.



“Bà là ai... Bà trói tôi làm gì...” Gáy tôi đau âm ỉ, nhưng nghĩ lại thì, tôi ngã lăn xuống từ trên sườn núi rồi bất tỉnh nhân sự. Chắc chắn là trong lúc hôn mê, cái bà già xấu xí muốn chết này đã kéo tôi tới cái hầm này.



“Trói mày lại là vì bà đây sợ mày không thành thật. Sáng sớm ngày ra, đang lo không có đồ để làm thì mày được đưa tới tận cửa.” Bà già đó thả lỏng nắm tay buông tôi ra, lúc đấy tôi mới nhìn thấy tay còn lại của bà ta đang cầm một con dao nhỏ dài chừng 5 tấc (khoảng 16,7cm), rộng chừng một tấc (khoảng 3,3cm), lưỡi dao sáng loáng.



“Mày đừng có sợ. Một bà già như tao đây thì có thể làm gì mày được? Tao chỉ mượn da mày dùng tý thôi mà. Chờ tao lột da mày xong rồi, nếu mày còn sống thì tao sẽ thả mày đi.”



“Bà, bà nói cái gì?” Tôi vừa tỉnh lại thì suýt nữa đã sợ quá ngất tiếp.



Trước mặt là một bà già tay cầm con dao sáng loáng, bản thân thì nằm trên một cái bàn gỗ còn ướt máu, lại còn bị nhốt trong một cái hầm tối âm u, cộng thêm mấy lời bà già kia vừa nói bằng cái giọng thản nhiên như không, tôi lập tức nghĩ tới những lời đồn mà mấy người phu thuyền đã nhắc tới khi nói chuyện với nhau.



Ở bãi Hoàng Hà chúng tôi, có rất nhiều gia tộc theo nghề thủ công mỹ nghệ, có những gia tộc đã truyền thừa đến cả ngàn năm, phát triển kỹ thuật thủ công của gia tộc mình càng thêm tuyệt diệu, tinh tế. Nhưng những gia tộc này có hơn nửa không hề đi theo đường ngay nên hay gọi là nghề bàng môn tả đạo. Mà trên cái bãi sông này có bao nhiêu nghề bàng môn, có thể nói là đếm không hết, bởi vậy người ta hay gọi chung là Ba mươi sáu bàng môn.



Trong số Ba mươi sáu bàng môn này, có một nhà họ Hậu, am hiểu dùng da người làm đèn dẫn hồn. Và làm đèn dẫn hồn bằng da người kiểu này, quanh cả bãi sông chỉ có đúng một nhà, không hề có nhà thứ hai. Vì thế, bà già đáng sợ trước mắt vừa nói tới chuyện lọc da người, tôi lập tức nghĩ ngay tới “Hậu da người” trong Ba mươi sáu bàng môn.



“Bà họ Hậu?” Giọng nói của tôi run rẩy.



Cho tới giờ phút này, tôi mới hoàn hồn phát hiện chiếc bàn tôi nằm lên nãy giờ chính là chiếc bàn chuyên dùng để lột da người.



“Nhóc con, tuổi còn trẻ mà biết cũng nhiều đấy. Không sai, bà già này đúng là người họ Hậu.” Bà già đó cầm con dao bén ngọt, đập lên ngực tôi mấy cái bành bạch.



“Mày còn trẻ tuổi, da chưa đủ độ dai, nhưng vừa nhẹ lại vừa mỏng, làm đèn lồng là quá chuẩn. Mày yên tâm, bà già này chắc chắn sẽ dồn hết tâm sức để làm ra một chiếc đèn lồng thật đẹp từ da của mày.”



“Thả, thả tôi ra!” Hiện giờ tôi đã không thể nói rõ được trong lòng mình hoảng loạn đến thế nào. Đầu óc trống rỗng, sự đau khổ không ngừng cuộn trào trong lòng.



Thời buổi rối ren, tính mạng của đám dân nghèo còn chẳng bằng cái cây ngọn cỏ. Nếu tôi thật sự bị lột da để làm đèn lồng, chỉ sợ một trăm năm sau cũng chẳng có ai biết là tôi đã chết ở đây.



“Bà giết tôi luôn đi! Một đao giết tôi luôn đi!” Tôi liều chết giãy giụa, tôi không muốn chết. Nhưng nếu bị lột da làm đèn lồng, vậy chẳng thà tôi chết luôn cho xong.



“Đâu thể được. Nếu giết mày rồi mới lột da, vậy thì chất lượng của lớp da sẽ kém rất nhiều. Nhóc con, mày cố chịu đựng ha, đừng thấy bà già này già rồi mà coi thường, tay bà nhanh lắm.”



Bà già đó cầm con dao, mũi đao lượn lờ ngay trên trán tôi. Nghe nói kỹ thuật lột da của nhà họ Hậu rất đặc biệt, đó là rạch một đường chữ thập trên trán, kéo dài tới cổ, sau đó cứ thế lột da ra, như vậy trên cả bộ da cũng chỉ có một vết rạch.



Giờ phút này, tôi thà rằng đập đầu chết luôn cho xong, nhưng tôi còn chẳng có quyền lợi để mà đập đầu. Tôi chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn mũi dao đâm xuống trán.



“Xoạt!”



Ngay khi mũi dao chạm vào da trán tôi thì lưỡi dao đột ngột dừng lại. Bà già họ Hậu trợn trừng mắt, tôi không biết có phải là mình bị hoa mắt không, nhưng hình như tôi nhìn thấy gương mặt nhăn nheo của bà già họ Hậu thoáng qua một tia màu xanh lục.



Vốn dĩ tôi đã sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, giờ lại nhìn thấy có màu xanh thoáng qua trên gương mặt bà già họ Hậu, giống hệt cái màu xanh trên xác lão Du sau khi chết, giống y hệt không khác tẹo nào.



Nhưng cái tia màu xanh đó chỉ thoáng qua trên gương mặt của bà ta rồi biến mất tăm ngay lập tức.



“Lột da nó làm đèn lồng không thấy tiếc sao?”



Tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi trong căn hầm nhỏ này bỗng vang lên một tiếng lẩm bẩm nhỏ như muỗi vo ve không biết vọng tới từ đâu. Giờ khắc này, tôi thực sự rất muốn chết luôn cho nhẹ lòng. Dù cái giọng nói đó mơ hồ không rõ, song tôi vẫn có thể nhận ra được, đó là tiếng nói của cô gái ở trong quan tài.



Cô ta lại tới rồi.



Hiển nhiên bà già họ Hậu kia cũng nghe thấy được giọng nói đó. Bà ta cầm dao, bĩu môi, nhưng cũng không hề nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Vietwriter.vn



“Đúng ha, lột da nó đúng là đáng tiếc đấy.”



“Lại chẳng à.” Nghe giọng nói của cô gái trong quan tài mà như thể người đang bay bổng giữa không trung. “Tên nhóc này là người có vận khí cực tốt, chẳng phải cháu gái của bà vừa mới chết sao? Bà cho con bé kết âm hôn với nó, bắt nó lấy cháu gái bà, bảo đảm cháu gái bà đi đầu thai sẽ có được số mệnh tốt lành.”



“Âm hôn?” Bà già họ Hậu mới đây còn mơ hồ không rõ, nhưng vừa nghe được mấy câu này, hai mắt bà ta lập tức sáng rực, miệng cười ngoác tới tận mang tai, bà ta lập tức đáp: “Âm hôn này, làm chắc rồi.”



Bà già họ Hậu như đã được chỉ cho con đường sáng, sung sướng cười tít cả mắt, cũng chẳng hề nhắc tới chuyện lột da nữa. Bà ta ì ạch leo chiếc thang gỗ rời khỏi căn hầm, không biết có phải là đi gọi người không nữa.



“Trần Lục Cân, chỉ lột da mày thì quá nhẹ nhàng cho mày rồi. Tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng vậy đâu.” Tiếng nói của cô gái trong quan tài liên miên không dứt, tôi không nhìn thấy bóng dáng cô ta đâu cả, nhưng mỗi một chữ lại giống như được cô ta nói ngay bên tai tôi. “Để ta kể cho ngươi nghe về chuyện của cháu gái bà ta trước nhé...”



Cô cháu gái này của nhà họ Hậu cũng khá nổi tiếng ở vùng này. Lúc cô ấy chết thì cũng mới chỉ mười chín tuổi, vậy mà đã khắc chết ba đời chồng rồi.



Lần đầu tiên cô ấy lấy chồng chỉ mới có mười sáu tuổi, gả qua nhà kia chưa được ba tháng thì người chồng đột ngột lâm bệnh rồi lăn ra chết.



Ở cái thời đại này, trên dọc cùng một bãi sông, những người đàn bà góa do chồng chết đột ngột vì bệnh đều rất khó tái giá. Nhà họ Hậu cũng coi như là có chút thế lực, cũng khá dư dả, cho nên chỉ chừng nửa năm, họ đã lại thu xếp cho cô cháu gái này gả tới một thôn phía thượng du cách đấy chừng hơn trăm dặm.



Lần này, cô cháu gái mới gả được đi mười ngày, căn nhà bên đó tự dưng đổ sụp, người chồng mới cưới thì bị xà nhà rơi trúng, chết rất là thê thảm, nghe đâu óc còn bắn đầy đất.



Mọi người đều đồn rằng, cháu gái nhà họ Hậu khắc chồng, mà theo lý thì đàn bà con gái như vậy đời này khó mà gả ra ngoài được nữa. Thế nhưng bà cụ nhà họ Hậu lại cực kì yêu thương cháu gái. Đợi chừng hơn một năm sau, bà cụ bồi thường tiền đồ cưới cho nhà trai bên kia, rồi lại giấu chuyện cháu gái mình đã gả hai đời chồng, cứ thế gả cháu gái tới tận Dương Xuyên, cách nhà tận hơn ba trăm dặm.



Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, lần cưới gả này lại càng thêm quái dị.



Đứa cháu gái vừa mới gả đi được ba ngày, người chồng mới cưới bỗng vô duyên vô cớ nôn ra máu liên tục. Sáng sớm phát bệnh, trời vừa tối thì đi đời. Bên nhà trai nổi lòng nghi ngờ, lại vô tình nghe được chuyện cháu gái nhà họ Hậu khắc chết hai đời chồng, thế là bèn áp giải cô cháu gái về nhà họ Hậu đòi phân xử.



Nhà họ Hậu nói thế nào cũng là gia tộc thuộc Ba mươi sáu bàng môn, không thể nào để cho người ta đè đầu cưỡi cổ vậy được. Nhưng nhà trai làm ầm ĩ như vậy, làng trên xóm dưới ở xung quanh đều biết được việc này, thực là mất hết mặt mũi. Nhà trai chân trước vừa bị đuổi đi, chân sau cháu gái họ Hậu đã thắt cổ tự tử ngay trong khuê phòng.



“Cháu gái nhà họ Hậu có ngày sinh tháng đẻ đúng là độc nhất vô nhị, trong vòng một trăm năm cũng không xuất hiện nổi người thứ hai. Mà cô ta mới chết được một tháng, sợ là còn chưa phân hủy hết đâu. Trần Lục Cân, mày cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”



“Rốt cuộc cô là ai?” Tôi nằm trên chiếc bàn gỗ, không cách nào nhúc nhích được, mà càng nghe tôi lại càng sợ hãi: “Tại sao cô lại hại tôi như vậy? Tôi làm gì có lỗi với cô sao?”



“Trần Lục Cân, chờ ngươi kết âm thân với cháu gái nhà họ Hậu rồi mày sẽ hiểu cái gì gọi là, sống không bằng chết. Mày sẽ thống khổ gấp trăm lần so với việc bị lột da...”



“Thùng thùng thùng!”



Cô gái trong quan tài vừa nói xong, trên đầu tôi cũng vang lên tiếng bước chân rầm rầm.



Bà già họ Hậu dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ đi xuống hầm. Bọn họ vừa đi xuống, tiếng nói của cô gái kia cũng hoàn toàn biến mất.



“Hai người nhìn xem, đúng là nhìn kĩ mới thấy, thằng nhóc này trông da dẻ mềm mại, ngon nghẻ lắm, lại còn có vận khí rất tốt nữa. Thấy thế nào cũng quá xứng với tiểu Nguyệt nhà chúng ta.” Bà già họ Hậu bảo người lau mặt mũi tay chân cho tôi, chờ khi lau sạch vết máu cùng với các vết bẩn khác thì mới cởi dây trói.



Lời của cô gái trong quan tài đã khiến tôi sợ hết hồn hết vía. Ngay khi vừa được cởi trói, tôi bèn liều mạng giãy dụa, nhưng bị hai người đàn ông vạm vỡ giữ chặt, mỗi người giữ một cánh tay của tôi, tôi không tài nào vung tay thoát được. Cứ vậy, tôi bị người ta lôi ra khỏi hầm.



Phía trên hầm, mấy người nhà họ Hậu đã đứng chờ sẵn, ai nấy đều nhìn tôi rất thờ ơ. Tôi liều lĩnh vung tay đá chân, như thể sắp điên rồi.



Tôi giãy mạnh đến nỗi một trong hai người đàn ông đang giữ tay tôi có vẻ không nhịn được nữa, thẳng tay tát cho tôi một cái.



“Thôi!” Bà già họ Hậu ngăn lại người đàn ông, rồi nói với mấy người còn lại. “Mau đi thôi, đi đào mộ tiểu Nguyệt lên, cứ nói với nó là đêm nay sẽ cho nó thành thân với thằng nhóc này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom