• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 3 - Chương 3

TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, tiếng hét của tôi truyền đi khắp cả con thuyền, chủ thuyền, khai sơn và cả những phụ thuyền có mặt trên thuyền đều dụi mắt chạy ra.



“Có chuyện gì thế?”



Tôi thực sự sợ hãi, cuống cuồng kể lại chuyện vừa nãy.



Khai sơn nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, chạy về phía khoang đáy.



Bãi thịt vụn của lão Du vẫn còn ở trên giường, mùi hôi thối bốc ra nồng nặc đến nỗi đám người chúng tôi không mở mắt ra được.



Khai sơn vừa nhìn liền biết lão Du chết không bình thường, lập tức truy hỏi tôi.



Tôi lúc đó cũng hoảng loạn, không dám tiếp tục giấu diếm những chuyện lão Du đã làm.



“Hắn dám làm ra loại truyện như vậy?” Khai sơn thất kinh nói, chân mày ông nheo lại. “Vốn sẽ không có chuyện gì, mà bây giờ hắn lại làm ra chuyện như vậy thì thành gây hoạ rồi!”



“Sao thế?” Chủ thuyền rùng mình, thuyền này là của ông, phụ thuyền là do ông mướn, chuyện này có liên hệ cực kì lớn với ông. “Lão Du đã chết rồi mà vẫn chưa xong sao?”



“Xong?” Khai sơn nhổ một bãi nước bọt vào đống thịt vụn của lão Du. “Chỉ sợ tiếp theo toàn bộ người trên thuyền phải tiếp bước theo hắn ấy!”



“Không phải chứ? Tuyệt đối không được!” Chủ thuyền hoảng hốt nói. “Mau đem cái quan tài rách này vứt xuống sông đi, chúng ta lái thuyền đi nhanh một chút, vùng thoát khỏi nó!”



“Thế là tự tìm đường chết!” Khai sơn cũng nổi giận, ông nói, dựa theo lý thuyết thì trước mắt họ chỉ có thể tế cho cô gái kia thêm hai sinh mệnh xem có cơ hội sống sót không.



Khai sơn và chủ thuyền tranh luận rất lâu, không ai khuyên được ai. Cuối cùng, khai sơn giậm chân quay về khoang thu thập hành lý, đồng thời trả lại toàn bộ thù lao chuyến đi này cho chủ thuyền, không thiếu một xu sau đó rời thuyền.



“Chúng mày, ai đi thì được sống, khai sơn muốn đi, chúng ta cũng không ngăn được. Nhanh, mau mang cỗ quan tài này ném xuống sông!” Chủ thuyền kêu gọi mọi người tìm ván gỗ đóng lại quan tài kín mít rồi ném xuống lòng sông.



Đây là cách cùng đường, sau khi ném quan tài đi, thuyền chúng tôi liều mạng chạy cả đêm, không ai dám ngừng lại thở. Từ nửa đêm đến hừng đông, từ hừng đông đến chạng vạng tối, trọn một ngày đi qua thế nhưng tất cả vẫn bình an.



Cho đến lúc đó, mọi người mới dám thả lỏng, rối rít khen chủ thuyền quyết định sáng suốt nhanh nhạy khi đem chiếc quan tài ném đi.



“Không sao nữa rồi, mọi người đã mệt nhọc cả ngày, giờ có thể ngủ an giấc rồi.”



Lúc đó tôi cũng không dám ngủ ở khoang đáy nữa mà mang chăn đệm trải ở ngoài cửa khoang. Ngày hôm nay trôi qua quá yên bình, thế nhưng lòng tôi vẫn không yên nổi, lăn lộn một lúc lại nghĩ đến những lời vang vọng bên tai tối qua, quả thực là kinh hồn bạt vía.



Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không có tác dụng gì, loại chuyện này, không phải là chuyện tôi có thể khống chế.



Tôi miễn cưỡng chợp mặt một chút, đến lúc tỉnh dậy liền rời giường đi đến phòng bếp nấu cơm như thường lệ. Thế nhưng vừa tỉnh, tôi liền phát hiện ra thuyền không biết đã dừng lại từ lúc nào.



Tôi có hơi buồn bực, thuyền chở hàng bình thường sẽ không nghỉ ngơi giữa đường bao giờ. Tôi qua quýt lau mặt rồi bò lên boong thuyền, muốn xem xem lý do tại sao lại đột nhiên dừng thuyền giữa đường.



Vừa ló đầu ra từ cửa khoang, tôi bỗng khựng lại tại chỗ vì cảnh tượng kì lạ trước mắt.



Trời vẫn còn chưa sáng, nhưng tôi lại thấy chủ thuyền và hơn mười người phụ thuyền đang đĩnh đạc quỳ gối trên boong thuyền.



Đợi đến lúc tôi nhìn kĩ lại, không tự chủ được mà ôm tay bịt kín miệng mình.



Cỗ quan tài bị ném xuống sông mấy ngày trước lúc đó lại đường hoàng nằm trên boong tàu, ngoài bác chủ thuyền và mười mấy người phụ thuyền ra còn có khai sơn - người đã rời thuyền một ngày trước, tất cả đều đang quỳ gối trước cỗ quan tài.



Tôi lặng lẽ bịt kín miệng lui về sau, từ góc độ của tôi không nhìn thấy cô gái kia, thế nhưng tôi biết, cô ta chắc chắn đang nằm trong cỗ quan tài.



“Tao vất vả lắm mới từ đáy sông bò ra, chúng mày lại muốn ném tao trở về?”



Giọng nói quen thuộc của cô gái từ trong quan tài phát ra khiến tôi sợ mất vía.



“Đem tao ném xuống? Chúng mày là có ý gì? Nếu chúng mày không chết thì tao đây thật có lỗi với chính mình...”



Vẫn là giọng nữ thanh thuý nhưng âm u quỷ quái kia.



Việc này nói đến lại càng cổ quái, thuyền buôn chạy trên sông Hoàng Hà hơn phân nửa là phường lỗ mãng, thỏ nóng nảy còn muốn cắn người huống hồ là đám phụ thuyền này. Thế nhưng, mười mấy người lại đều ngây ngốc quỳ cỗ quan tài, không cử động dù chỉ một chút.



“Chết hết đi, chết đi...”



“Bộp.”



“Bộp.”



Giọng nữ trong quan tài lại truyền tới, mười mấy con người không hẹn mà cùng nhau dập đầu xuống boong thuyền. Những cái dập đầu này cũng không phải là đùa giỡn, từng cái dập đầu nện xuống, máu tươi tuôn ra khắp trán.



“Bộp.”



“Bộp.”



“Bộp.”



...



Tiếng dập đầu vang lên không dứt, những người ở đây có lẽ đều phát điên rồi, cứ thế liều mạng dập đầu.



Cứ như vậy, đám người dập đầu chết hơn phân nửa.



Giờ khắc này tôi quả thật muốn điên rồi, cô gái trong cỗ quan tài hiển nhiên là trả thù mà tới, tôi liệu trốn được mãi sao? Ngoại trừ rời thuyền đào tẩu, tôi đã không còn nghĩ ra biện pháp thứ hai.



Tôi im lặng lui về sau tìm một sợi dây thừng, sau đó bò ra mạn đuôi thuyền.



Chờ lúc tôi bò ra mạn đuôi thuyền, quay đầu lại thì thấy chỉ có bác chủ thuyền là còn chưa chết nhưng mặt mũi lại toàn máu là máu và vẫn tiếp tục dập đầu.



Lá gan của tôi đều bị doạ nứt, tôi cắn chặt răng thả dây thừng xuống, sau đó theo sợi dây bò xuống nước.



Phụ thuyền trên sông Hoàng Hà không có người nào không thông thạo kĩ năng bơi lội, tuy tôi còn nhỏ nhưng kĩ năng bơi lội vẫn tính là khả quan, vừa xuống nước tốc độ bơi còn nhanh hơn so với đi bộ trên bờ.



Vào mùa này, nước sông rất lạnh, thế nhưng tôi đang chạy trối chết nên không để ý tới lạnh nóng, cứ thế mà bơi cho đến khi cách con thuyền một quãng mới bơi lên bờ.



Thuyền chúng tôi vốn dừng ở phụ cận bờ sông nên không bao lâu tôi đã bơi được lên bờ, sau khi lên bờ tôi cũng không phân phương hướng, chọn lấy một con đường rồi bỏ chạy như điên.



Tôi đem toàn bộ sức lức có thể sử dụng ra để chạy, chạy qua năm sáu dặm không chạy nổi nữa mới thả chậm cước bộ. Giữa đường tôi không ngừng quay đầu lại xem, thế nhưng may là cỗ quan tài kia không bám theo tới.



Trời dần sáng, tôi cũng không chạy nổi nữa, nhưng cũng không dám dừng chân, cứ thế lảo đảo đi về phía trước.



Nơi này quả thực quá xa lạ đối với tôi, tôi đang đi thì thấy phía trước có một sườn đất, phía trước sườn đất là một rừng cây du. Trong lòng tôi nghĩ, cố gượng đến bên cạnh rừng du rồi nghỉ một chút.



Vừa đi đến cạnh sườn đất, đang định ngồi bệt xuống thì đột nhiên phía sau vọng tới giọng nói âm trầm của cô gái trong quan tài...



“Trần Lục Cân... tao nói rồi, nợ của chúng ta còn chưa có tính xong đâu... mày nghĩ tao không biết mày lén lút trốn khỏi thuyền? Tao chỉ là không muốn trực tiếp giết mày thôi... như vậy thì quá thoải mái cho mày... quá hời cho mày...”



Tôi sợ đến thót tim, vừa sợ vừa khó hiểu, tôi có mấy tuổi, lại số khổ lưu lạc từ nhỏ, có thể đắc tội được người nào?



“Rầm!!!”



Tâm thần hoảng loạn nên tôi bước hụt chân, không cẩn thận lăn lông lốc từ sườn đất lăn xuống dưới. Trên đất có không ít đá cục, lớn nhỏ đều có, còn chưa lăn xuống đáy sườn, đầu tôi đã va phải một tảng đá rồi cứ thế ngất đi.



Tôi không biết mình bất tỉnh bao lâu, lúc tỉnh lại cái ót vẫn còn đau, muốn đưa tay lên sờ nhưng lại phát hiện cả người bị cố định chặt cứng.



Lập tức mở mắt ra, tôi phát hiện trên đỉnh đầu mình là một cái đèn đang lắc lư còn mình thì đang nằm trên một cái bàn dày rộng, hai chân hai tay tôi bị trói cố định vào bốn góc của chiếc bàn.



Nơi này giống như một cái hầm, trong không khí tràn ngập một mùi tanh gai mũi, cái bàn dưới người tôi thì đỏ sậm, không biết nó đã hấp thu biết bao nhiêu máu mới biến thành cái màu này.



Hai tay hai chân tôi bị cố định chặt cứng, không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể cố sức chuyển động cổ. Tôi muốn nhìn xem đây rốt cuộc là nơi nào. Nhưng còn chưa kịp quay đầu, một cánh tay khô đét như cẳng gà đột ngột nhéo mặt tôi. Vietwriter.vn



Theo sát ngay sau đó là, một khuôn mặt nhăn nhó dúm dó xuất hiện...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom