• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hệ Thống Bá Đạo (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Thần khí vô thượng "Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên"

Đêm qua làm một việc trái với lương tâm, Lâm Phàm cảm giác hơi áy náy, thế nhưng cũng chỉ mang tính nhất thời, bởi đi ra đến cửa cảm giác đó đã hoàn toàn bốc hơi.

Tuy nói hiện giờ ngoại trừ mười đại đệ tử kiệt xuất ra thì ngoại môn không có ai hơn hắn, thế nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt, dù bọn hắn đã không thể tặng được bao nhiêu exp cho Bất Diệt Ma Thể thì nuôi Hầu Tử Thâu Đào vẫn ổn thỏa.

Khi Lâm Phàm vừa tới gần nhà ăn, đôi mắt sáng ngời đảo quanh như laze, không biết hôm nay sẽ đụng chuyện gì đây, thật là hồi hộp.

- A!

Sau đó, Lâm Phàm nhìn thấy đằng trước lại đang có cãi vã, trong lòng vui vẻ, 'cây kinh nghiệm' đang ngoắc mình rồi.

Lâm Phàm tăng tốc, hô lớn:

- Hai vị sư huynh, đừng ầm ĩ, sư đệ tới giúp hai người giải quyết.

Hai đệ tử đang cãi cọ nghe thấy có người tới, ngoảnh đầu nhìn, vừa thấy là Lâm Phàm thì tức thì bị hù đến hồn phi phách tán.

- Đi nhanh lên, là người kia, gần đây rất nhiều sư huynh đệ đều gặp độc thủ của hắn.

Hai người đang tranh cãi tới đỏ mặt tía tai đột nhiên biến thành bằng hữu nhiều ngày không gặp, khoác vai bá cổ mà cùng lùi lại, cũng không đợi Lâm Phàm ở phía sau nói gì thêm đã co cẳng bỏ chạy.

- Fu-ckkkkk….

Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, chỉ biết há hốc mồm, chuyện quái gì đây?

Lâm Phàm thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, tình huống này làm cho Lâm Phàm có chút trở tay không kịp.

Chẳng qua hắn thuộc nhóm người vô cùng kiên cường, thất bại nhất thời không ngăn cản được cước bộ của Lâm Phàm.

Lâm Phàm tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm cơ hội.

Dưới cái nhìn của Lâm Phàm, nơi ở của đệ tử ngoại môn tuy luôn hài hòa, nhưng mấy chuyện cãi vã tranh đấu vẫn thường xuyên xảy ra, bởi vậy Lâm Phàm cũng không sợ mình không kiếm được chuyện để làm.

Ngay lúc này, Lâm Phàm lại sáng mắt lên lần thứ hai, nhưng lần này khôn hơn, không đánh tiếng mà lặng lẽ tới trước mặt hai người kia.

Thế nhưng tình huống làm Lâm Phàm ‘đau bi’ lại xảy ra.

Hai người kia mới vừa nhìn thấy Lâm Phàm đã biến sắc, giống như là gặp quỷ.

- Thâu Đào Cuồng Ma…

Đệ tử kia buột miệng thốt lên, sau đó cảm giác mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó, vội im bặt, mặt tái nhợt, cuối cùng bất chấp mà co giò chạy.

Lâm Phàm vốn đang hứng trí, nghe được một câu kia diễn cảm trên mặt cũng thay đổi, hiện vẻ không dám tin.

Thâu Đào Cuồng Ma?

Người kia là nói chính mình sao?

- Hố hố hố…

Lâm Phàm thấy rất vui vẻ, mình mới tới ngoại môn bao lâu chứ? Thế mà đã có cả ngoại hiệu, Thâu Đào Cuồng Ma, không tồi, không tồi.

Thế nhưng khi Lâm Phàm muốn mở miệng bắt chuyện, đối phương lại chạy bán sống bán chết như gặp quỷ.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ thanh danh của ca ở ngoại môn vang dội đến thế sao?

Không khoa học, thật sự là không khoa học.

. . . .

Một ngày qua đi, Lâm Phàm từ hứng trí bừng bừng cũng hóa thành bó tay thở dài.

Hiện tại đệ tử ngoại môn thấy mình như thấy quỷ, vừa nhìn thấy bóng thôi đã lập tức chạy.

Người không chạy thì cẩn thận phòng thủ, chỉ sợ bị mình trộm đào.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, xem ra con đường cách mạng của ca không cảm hóa được đệ tử ngoại môn rồi.

Sau này chỉ có thể thay đổi sách lược.

Giờ khắc này Lâm Phàm nghĩ tới mười đệ tử kiệt xuất ngoại môn, xem ra có thời gian phải đi thăm dò một chút.

Nếu như tu vi của đám đệ tử kiệt xuất này quá cao thì Bất Diệt Ma Thể chịu không nổi, còn cần hoãn một chút.

Còn nếu ổn, nhất định phải qua đấy hấp dẫn thù hận một lần.

. . . .

Buổi tối.

Lâm Phàm thần thần bí bí ra cửa, bên ngoài người ở rất thưa thớt, hầu hết đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ.

Đây cũng là thời điểm Lâm Phàm ra ngoài bắt đầu nghiệp rèn đúc.

Lúc ban ngày, Lâm Phàm có nghĩ tới một việc, hay là chức nghiệp phụ chỉ trao đổi đồng giá, dù sao dùng tài liệu là viên gạch thì làm thế nào mà ra được thần binh lợi khí chứ?

Cho nên Lâm Phàm chuẩn bị ngày mai sẽ thử nghiệm, còn hôm nay tiếp tục dùng gạch thăng cấp. Chức nghiệp phụ Tượng Sư giờ tới cấp 7 rồi, đêm nay cố gắng chút, có khi thành công thăng lên cấp 8.

Lâm Phàm đi vào một chỗ chưa có người ở, đồng thời cam đoan đêm nay nhất định sẽ chú ý, chỉ phá tường bao chứ không phá nhà.

"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."

"Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn nhão, exp +1."

. . . .

Exp vẫn chỉ tăng được 1 điểm, tài liệu vẫn chỉ là viên gạch, nhưng Lâm Phàm giờ không gò ép mình nữa, rèn ra cái gì cũng được, tài liệu phế phẩm đương nhiên không ra được thứ tốt.

Trời đêm rất đẹp, chung quanh rất im lặng, Lâm Phàm giờ phút này như một chú ong mật cần cù, không ngừng công tác.

Gạch một viên lại một viên bị Lâm Phàm quẳng vào lò lửa, cứ hết một bức tường vây hắn lại đổi sang chỗ mới.

"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."

"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."

. . . .

Khi trời dần dần chuyển sáng, Lâm Phàm dừng tay, chuẩn bị lặng lẽ rút lui khỏi. Đêm nay tốc độ không tồi, tiêu diệt bốn bức tường vây.

Chức nghiệp phụ "Tượng Sư" cũng đã đạt đến cấp 9, khoảng cách thăng cấp cũng chỉ có một đoạn ngắn.

Trước lúc rời đi, Lâm Phàm tiện tay nhặt một viên gạch cuối cùng. Ngày hôm nay tới đây là chấm dứt, chức nghiệp phụ tuy không giúp gì trong chiến đấu, nhưng Lâm Phàm trước kia hay chơi game, hiểu được chức nghiệp phụ mới là trâu bò nhất, nếu tu được tới max, chính là bỏ mấy phút đủ miểu sát toàn trường.

Lâm Phàm quẳng viên gạch cuối cùng vào trong lò lửa, cũng không để ý tới, đứng dậy rời đi. Dù sao hắn cũng nhận định trăm phần trăm là lại một viên gạch bị sứt mẻ.

"Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng ‘Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên’."

"Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, Tượng Sư cấp bậc +1."

"Đinh, chúc mừng Tượng Sư lên cấp 10, tiến giai Tượng Tông."

"Đinh, chúc mừng rèn ra thần khí vô thượng, exp nhân vật + tám trăm vạn."

"Đinh, chúc mừng mở ra không gian chứa đồ của nhân vật."

. . . .

Lâm Phàm vốn đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy nhắc nhở như thế, tức thì ngây dại.

Trời ạ… Trúng xổ số giải đặc biệt…

Lâm Phàm giờ phút này không dám tin vào tai mình, phảng phất như đang nằm mơ. Hắn vốn đã triệt để thất vọng, dù sao ngươi vĩnh viễn không có khả năng dùng một khối bùn để tạo ra một viên kim cương, căn bản là không cùng đẳng cấp.

Nhưng hiện giờ Lâm Phàm thật sự rất hưng phấn, tốn bao nhiêu ngày, hủy không biết bao nhiêu viên gạch, giờ phút mình chuẩn bị trở về lại ra một món thần khí, đây là khái niệm gì? Đây là ông trời có mắt a.

Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, áp chế hưng phấn trong lòng, cất bước mà chạy. Bất kể như thế nào cũng phải đi về mới chậm rãi xem xét, nếu ở đây để bị đệ tử ngoại môn nhìn thấy thì không biết giải thích ra sao.

Trở lại trong phòng, Lâm Phàm lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng bỏ giày nhảy lên giường.

Tượng sư 10 cấp là một giai đoạn, giờ tấn thăng làm Tượng Tông, đồng thời còn cho mình tám trăm vạn exp. Rèn ra thần khí còn được nhiều exp hơn cả "Vô Thượng Đan" kia, quả thực làm cho Lâm Phàm không dám tin.

Nếu lại có hơn một trăm vạn exp nữa, chính mình có thể đột phá tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

Một khi vào Tiên Thiên tức là đã triệt để bước lên con đường tu luyện, rất nhiều việc không thể, tới cảnh giới Tiên Thiên đều trở thành có thể.

Mà không gian chứa đồ, theo Lâm Phàm nghĩ, hẳn tương tự như túi chứa đồ của nhân vật trong trò chơi, có thể cất chứa lẫn mang theo đồ vật mà không hiện lên người.

Trong mắt Lâm Phàm, tất cả đều là thứ tốt, tiếp đến hắn xoa xoa hai tay, bắt đầu tỉ mỉ mà quan sát thần khí vô thượng.
Chương 22 Bán sỉ binh khí, lợi tức sẽ sinh ra

"Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên", dài 9 cm, rộng 5 cm, tác dụng nguyên thủy: là vật liệu cần thiết để xây nhà.

Phẩm cấp: thần khí vô thượng.

Công năng: một gạch nơi tay, ta có thiên hạ; coi thường hết thảy năng lực phòng ngự, gạch đập lên đầu sẽ gây 100% mê muội trong một phút, có điều chỉ có tác dụng ở đầu, đánh lên các vị trí khác vô hiệu.

Thuyết minh: đây là một món thần khí vô thượng trái với khái niệm rèn đồng giá, vốn không có khả năng được tạo ra.

Giờ phút này Lâm Phàm hưng phấn đến độ không biết nói gì cho phải. Thần khí này tuy không có tí phong cách nào, nhưng công năng lại quá cường đại.

Chỉ cần đập lên trán một cái là 100% mê muội, hơn nữa còn có thể đập liên tục không ngừng.

Như vậy tức là sau này chỉ cần kẻ nào xui xẻo trúng một gạch của mình vào đầu, trừ phi mình dừng tay, bằng không đừng hòng tỉnh lại.

Đặc biệt là hiệu quả bỏ qua năng lực phòng ngự, cho dù là một kẻ khủng bố nhất thế gian tới trước mặt mình, chỉ cần để mình đập một gạch, vậy hắn cũng chỉ có mặc cho bổn đại gia xâu xé.

Mạnh mẽ! Thật sự là quá mạnh mẻ!

Mạnh mẽ đến độ Lâm Phàm sắp tè ra quần.

Lâm Phàm là một người có tính hiếu kỳ rất nặng, uy lực của viên gạch này nhất định hắn phải tự mình thể nghiệm một phen, đồng thời nhìn xem có đúng như thuyết minh, có thể bỏ qua phòng ngự hay không.

Lực phòng ngự của mình đã cực kỳ cường hãn, không biết một gạch đập lên đầu mình sẽ có cảm giác gì? Tuy hành động như vậy hơi ngu, nhưng Lâm Phàm nhất định phải tự mình thử nghiệm mới hết tò mò.

Nói là làm, Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, căn vị trí trên trán mình, ước chừng cường độ, sau đó cắn chặt răng, đập ‘bốp’ một cái giữa trán.

Trong tích tắc Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên chạm tới trán…

Lâm Phàm giống như nghe được âm thanh gì đó, sau đó bất tỉnh nhân sự, ‘rầm’ một cái ngã ngửa trên mặt đất.

Mà cảm giác cuối cùng của Lâm Phàm là, thần khí vô thượng quả nhiên không hổ là thần khí vô thượng, thần kỳ thật.

. . . .

Một phút sau.

Lâm Phàm đã tỉnh, sờ sờ trán, không sai, đúng như giới thiệu, một gạch vào đầu lập tức mê muội, không có lăn tăn gì nữa.

- Ơ… Thần khí của ca đâu?

Lâm Phàm tìm kiếm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên khắp nơi, thế nhưng nó lại như biến mất khỏi thế giới, hù cho Lâm Phàm ướt đẫm mồ hôi. Thần khí vất vả lắm mới làm ra không phải là biến mất rồi chứ?

Mà vừa lúc này Lâm Phàm cảm nhận được trong không gian chứa đồ có một viên gạch đang lẳng lặng mà nằm, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Hóa ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên tự động về không gian chứa đồ, hù chết ca rồi!

Lâm Phàm đã thí nghiệm xong, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng chỉ cần gạch chạm đầu thì tuyệt đối sẽ mê muội.

Lâm Phàm hiểu một phút mê muội này là khái niệm gì đối với cao thủ, ý tứ chính là trong vòng một chút này không biết đã sớm chết mấy trăm lần.

Thế nhưng làm Lâm Phàm bối rối là Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên này mặc dù tốt, nhưng có ai ngốc đến độ đứng cho ngươi đập? Xem ra còn phải nghĩ cách mới được.

Có điều có thể dùng viên gạch bình thường rèn ra thần khí, Lâm Phàm đã rất thỏa mãn. Đây là nhân phẩm đại bạo phát, giống như việc tân thủ giết quái gần thôn rơi ra một món thần khí đỉnh cấp vậy.

Lâm Phàm cười toe toét, tinh thần mười phần, loại cảm giác sung sướng này thật quá tuyệt vời.

Tuy một đêm không ngủ, nhưng với ‘bé ngoan’ siêng năng như Lâm Phàm, có ngủ hay không chẳng ảnh hưởng. Hiện giờ thời gian có chút gấp gáp, nhất định phải giành giật từng phút từng giây mới được.

Lâm Phàm giờ cũng hiểu một chuyện, đó là chức nghiệp phụ Tượng Sư cơ bản cần trao đổi đồng giá, gần như 90% đem vật liệu ban đầu rèn thành sản phẩm tốt hơn, đồng thời cũng có xác suất xuất hiện thần khí.

Còn xác suất là bao nhiêu thì không cần bàn, dù sao khẳng định là rất thấp.

Lâm Phàm lục tung phòng lên, chỉ cần là thứ tốt, hắn sẽ tịch thu toàn bộ.

Bận rộn một hồi, Lâm Phàm nhặt một đống sắt vụn để lên mặt bàn. Tuy không phải rất nhiều, nhưng Lâm Phàm muốn nhìn xem tới cùng có thể rèn ra cái gì.

Tiếp đó, Lâm Phàm tống toàn bộ vật liệu vào lò lửa.

"Đinh, phát hiện một ít tài liệu rèn, có thể rèn ba món vũ khí, xin lựa chọn loại hình."

"Đao, kiếm, phủ, lang nha bổng, chủy thủ…"

(Phủ: rìu cán dài)

Lâm Phàm nhìn các loại hình, ít nhất có mấy trăm loại, xem mà hoa cả mắt. Cũng may phía sau còn có một lựa chọn là ‘rèn ngẫu nhiên’.

Lâm Phàm không chút do dự chọn ngẫu nhiên, dù sao những vũ khí này chỉ rèn để chuẩn bị bán cho đám đệ tử ngoại môn.

Lâm Phàm tin tưởng vào tay nghề rèn đã tới Tượng Tông của mình, nói không chừng chính mình cũng là một đại sư rồi ấy chứ.

Không phải Lâm Phàm xem thường những thợ rèn trong ngoại môn, dù sao bọn họ cũng có nhiều kiến thức và kinh nghiệm, thế nhưng vũ khí họ rèn ra được chỉ coi là hơi tốt một chút mà thôi.

"Đinh, chúc mừng rèn ra một thanh trường kiếm hạ phẩm, chức nghiệp phụ exp +100."

"Đinh, chúc mừng rèn ra một cây lang nha bổng hạ phẩm, chức nghiệp phụ exp +100."

"Đinh, chúc mừng rèn ra một thanh đại đao hạ phẩm, chức nghiệp phụ exp +100."

Lâm Phàm vui vẻ, biết mà, ca là Tượng Tông, bằng đống phế liệu này cũng có thể rèn ra vũ khí hạ phẩm, còn không phải rất ngưu sao!

Theo Lâm Phàm biết, vũ khí đệ tử ngoại môn sử dụng đều là từ thợ rèn ở ngoại môn tạo ra, tài liệu 100% là tinh thiết, tốt hơn chỗ sắt vụn Lâm Phàm vừa dùng tới mấy lần, nhưng cũng chỉ tạo ra được vũ khí thông thường không phẩm cấp.

Với thế giới người phàm, vũ khí những thợ rèn này tạo ra có lẽ là thần binh lợi khí, nhưng trong thế giới tu hành, đám binh khí này chính là cặn bã.

Nói một cách tổng quan, toàn bộ vũ khí không phẩm cấp đều là rác rưởi.

Giờ phút này Lâm Phàm nhớ ra Doãn Mạch Thần sư huynh là dùng trường kiếm, lập tức cầm lấy trường kiếm vừa rèn chạy tới nơi ở của Doãn sư huynh.

"Cốc cốc…"

- Doãn sư huynh, mở cửa nhanh.

Sau đó, Doãn Mạch Thần vừa mới rời giường, thấy người gõ cửa là Lâm Phàm, mỉm cười nói:

-Lâm sư đệ hôm nay dậy sớm thế?

Trong ấn tượng của Doãn Mạch Thần, đây là lần đầu tiên thấy Lâm sư đệ dậy sớm như vậy.

- Doãn sư huynh, binh khí của huynh đâu?

Lâm Phàm hỏi.

- Ở đằng kia.

Doãn Mạch Thần không biết Lâm sư đệ hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn đáp.

Đệ tử ngoại môn đều lĩnh vũ khí từ thợ rèn ngoại môn, tuy là vũ khí không phẩm cấp, nhưng với đệ tử ngoại môn thì cũng đủ rồi.

Dù sao chỉ cần là binh khí có phẩm cấp, sẽ đều tính là bảo bối, ngoại trừ có cống hiến với tông môn hoặc tự mình cung cấp tài liệu thì không có cách nào đạt được.

- Sư đệ, có chuyện gì vậy?

Doãn Mạch Thần nghi ngờ hỏi.

Lâm Phàm không đáp, nhanh chóng đi vào, rút trường kiếm của Doãn sư huynh ra, sau đó lấy kiếm mình vừa rèn chém lên.

"Choeng…"

Kết quả đúng như Lâm Phàm nghĩ, trường kiếm của Doãn sư huynh lập tức bị chặt làm hai đoạn.

Lâm Phàm vừa cảm thụ cảm giác chém sắt như chém bùn, chém lên trường kiếm của Doãn sư huynh đúng là như chém một đống bùn, không có bất kỳ lực cản nào.

Mà Doãn sư huynh còn đang thắc mắc, vừa đi vào nhìn thấy một màn kia, há hốc mồm.

Giờ khắc này Lâm Phàm vui vẻ nói:

- Sư huynh, kiếm này tặng huynh, cái gãy thì cho đệ nhé.

Lâm Phàm đưa trường kiếm mình rèn cho Doãn sư huynh, sau đó nhặt lấy hai đoạn kiếm gãy rồi vội vàng chuồn.

Doãn Mạch Thần ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, sao Lâm sư đệ lại chặt trường kiếm của mình? Tiếp đó hắn nhìn thoáng qua thanh kiếm mà Lâm sư đệ ném lại, tức thì kinh ngạc.

Linh quang lưu động, đây là một thanh trường kiếm hạ phẩm…

- Sư đệ…

Doãn Mạch Thần lập tức kịp phản ứng, binh khí quý giá như thế, sư đệ sao có thể cho mình.

Thế nhưng khi Doãn Mạch Thần đuổi theo tới, lại thấy Lâm sư đệ đóng sập cửa ‘rầm’ một cái, sau đó từ trong nhà nói vọng ra một câu.

- Sư huynh, nói sau đi, hiện tại đệ rất bận.
Chương 23 Đến cùng là thiệt hay không?

Nhà ăn của ngoại môn, nghe đồn gần đây xuất hiện một Thâu Đào Cuồng Ma, chuyện trộm ‘đào’ của các sư huynh đệ phát sinh mâu thuẫn. Việc này làm rất nhiều đệ tử ngoại môn cảm thấy bất an, không biết Thâu Đào Cuồng Ma sẽ xuống tay với bọn họ lúc nào.

Mà gần đây ngoại môn cũng xảy ra không ít quái sự, trong vòng một đêm, bờ tường bao ngoài phòng bị gỡ sạch lúc mọi ngươi đi ngủ, cũng không biết kẻ trộm trộm gạch làm gì?

Có một số đệ tử sợ mình sẽ như Phương Hàn, tỉnh dậy phát hiện phòng của mình đã biến mất, bởi vậy trước mỗi khi tiến vào giấc ngủ sẽ cài bẫy chuông trên tường, chỉ cần kẻ trộm xuất hiện, đụng vào cơ quan, nhất định bắt được ngay tại trận.

- Mọi người cẩn thận một chút, Thâu Đào Cuồng Ma đến đấy.

Vừa lúc đó, bên ngoài nhà ăn đột nhiên nháo nhào lên, bởi vì một vị sư huynh đã phát hiện Thâu Đào Cuồng Ma đang tới.

Không ít đệ tử ngoại môn đều đã gặp độc thủ, nằm trong phòng rên rỉ cả một ngày không thể nhúc nhích, khổ như thế thật đúng là không phải bình thường có khả năng chịu.

Lâm Phàm vác một cái bao lớn sau lưng, đang từ xa đi tới, cũng không hề để trong lòng việc bị mọi người xa lánh, bởi vì hắn tin tưởng lát nữa thôi từng người sẽ phải tự mò lại đây cầu mình, xem mình như một món bảo bối.

Tiếp đó, Lâm Phàm đi tới một khoảng đất trống gần cửa vào nhà ăn, bỏ bao sau lưng xuống, lấy từ trong ngực ra một cái biểu ngữ, treo lên cái cột trên cửa.

- Mại dzô mại dzô, đừng có bỏ lỡ, bán đại hạ giá vũ khí hạ phẩm đây…

Lâm Phàm đứng ở đó mà cao giọng hô.

Những sư huynh đệ xung quanh thấy người này lại nổi điên la to thì rất khinh bỉ, nhưng khi nghe thấy đại hạ giá vũ khí hạ phẩm, cả đám lại giống như bị câu mất hồn.

Giờ khắc này đệ tử ngoại môn đều bị một câu kia hấp dẫn, thế nhưng vẫn không người nào dám tiến lên hỏi, bởi vì bọn họ sợ rằng nếu đi qua sẽ bị đối phương trộm ‘đào’.

Lâm Phàm ra sức mà hô, thấy ánh mắt của mọi người đều bị mình hấp dẫn thì vui mừng gật gật đầu. Thế nhưng làm Lâm Phàm câm nín là bọn người này không một ai dám lên.

Chẳng lẽ vũ khí hạ phẩm không hấp dẫn?

Nhưng Lâm Phàm biết, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, nếu có thể sở hữu một món vũ khí có phẩm cấp sẽ là chuyện phong cách cỡ nào.

Lâm Phàm không tin tà, nhìn quanh một vòng, thấy được một gã đệ tử đứng tương đối gần mình.

- Ngươi, lại đây…

Lâm Phàm vẫy vẫy tay.

Tên kia đệ tử giờ phút này sửng sốt, có chút sợ hãi lui về sau mấy bước. Thế nhưng Lâm Phàm làm sao cho hắn cơ hội này, trực tiếp tiến lên tóm lấy đối phương.

- Ngươi theo ta lại đây.

Lâm Phàm nhất định phải làm cho đám người này tin tưởng.

- Đừng mà, sư huynh, đệ mới vào ngoại môn được mấy hôm, huynh đừng trộm đào của đệ mà.

Tên đệ tử bị Lâm Phàm tóm được hiển nhiên bị hù đến mặt trắng bệch. Tuy hắn mới nhập môn, nhưng lại rất quen thuộc với đại danh Thâu Đào Cuồng Ma ở bên ngoài nhà ăn.

Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã, cũng không quản sư đệ này cầu xin gào khóc, kéo hắn tới trước quầy hàng, sau đó rút lấy thanh kiếm sau lưng hắn xuống.

- Các vị, nhìn cho kỹ, đây là binh khí do thợ rèn ngoại môn làm.

Lâm Phàm giơ cao thanh kiếm trong tay, sau đó cầm từ quầy hàng một thanh trường kiếm.

- Lại nhìn một chút, đây là binh khí hạ phẩm. Chỉ tích tắc sau đây sẽ xảy ra kỳ tích, mọi người đừng nhắm mắt a.

Lâm Phàm nhìn đám đệ tử ngoại môn đã bị mình gợi lên hứng trí, mỉm cười, cũng không tin các ngươi không có hứng thú.

- Nhìn cho kỹ…

Lâm Phàm hét một tiếng, hai kiếm đụng nhau.

"Choeng…"

Thanh kiếm do thợ rèn tông môn chế tạo lập tức đứt thành hai đoạn, nửa trên nằm trên mặt đất.

- Thế nào, chỉ có ba món, ai ra giá cao nhất thì được.

Lâm Phàm vứt nốt đoạn chuôi xuống đất, sau đó trở lại quầy, đợi mọi người tranh mua.

- Sư huynh, kiếm của đệ…

Vị sư đệ kia mắt thấy binh khí của mình bị sư huynh chặt thành hai đoạn, thật sự muốn khóc.

- Kiếm của ngươi chính là kiếm của ta…

Lâm Phàm hờ hững trả lời một câu.

Tiếp sau, đám đệ tử ngoại môn vẫn vây xem xung quanh giống như là phát điên mà lao đến.

Một màn vừa rồi bọn hắn đều xem rõ ràng, binh khí do thợ rèn ngoại môn làm ra lại bị một nhát chém thành hai đoạn, hơn nữa nhìn rất dễ dàng, thật sự là chém sắt như chém bùn a.

Đồng thời trường kiếm kia lưu động linh quang, vừa nhìn đã biết là có phẩm cấp.

- Lâm sư đệ, kiếm này bán thế nào?

- Lâm sư đệ, đệ ra giá đi, ta mua.

. . . .

Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn thấy đệ tử ngoại môn nhao nhao xông tới, cười ha hả trong bụng. Đã sớm bảo rồi, bổn đại gia nhất định sẽ trở thành bánh bao nóng hổi mà.

Hiện tại mình khó có thể dựa vào bọn hắn để thăng cấp nữa, như vậy chỉ có thể dựa vào dùng thuốc. Chỉ cần để bổn đại gia tiến vào cảnh giới Tiên Thiên sẽ lập tức xin tiến vào nội môn, khi đó toàn bộ thế giới còn không phải tùy ý mình vui chơi thỏa thích?

Đồng thời Lâm Phàm cũng oán hận thật sâu cái quy định đệ tử không đột phá cảnh giới Tiên Thiên không thể rời tông. Chính mi làm hại bổn đại gia thăng cấp khó khăn như thế.

Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm, khởi điểm ba mươi viên Uẩn Khí Đan, người trả cao nhất được…

Lâm Phàm giơ trường kiếm trong tay hô lớn.

- Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm, tên rất hay, rất khí phách, kiếm này ta nhất định phải có.

- Ta trả ba mươi mốt viên.

- Hừ, ba mươi mốt viên nghĩ mua binh khí hạ phẩm, quả thực là kẻ ngốc nằm mơ, ta ra bốn mươi viên.

- Bốn mươi lăm viên.

- Năm mươi viên.

Lâm Phàm nhìn thấy các sư huynh đệ kịch liệt đấu giá, cười thật sáng lạn trong bụng. Một đống phế liệu, chỉ hơi mông má một chút đã có thể bán đi, buôn bán quá lời.

- Ta ra một trăm viên.

Ngay lúc có giá một trăm viên, toàn trường lặng thinh không một tiếng động. Đệ tử ngoại môn mỗi tháng chỉ được lĩnh ba mươi viên Uẩn Khí Đan. Tuy Uẩn Khí Đan là tiền tệ lưu thông ở nội môn, nhưng cũng có thể trợ giúp tu luyện, rất nhiều đệ tử đều sử dụng hàng ngày, không mấy người có thể tiết kiệm được.

- Một trăm năm mươi viên.

Lâm Phàm nhìn đệ tử trả giá một trăm năm mươi viên kia. Đó là một người chưa từng gặp qua, giờ phút này rất bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhưng theo ánh mắt người này, Lâm Phàm có thể thấy được khát vọng của hắn đối với thanh kiếm.

Lâm Phàm tuy vào tông môn đã hơn một năm, nhưng hắn còn chưa rõ một việc.

Chính là ở trong thế giới này, mọi người chỉ tinh thông một thứ.

Con đường tu luyện vốn không có điểm cuối, ai còn phâm tâm đi luyện cái khác?

Tu luyện là tu luyện, Tượng Sư là Tượng Sư, Luyện Đan Sư là Luyện Đan Sư.

Muốn trở thành hai loại người phía sau, như vậy một đường tu luyện nhất định không có thành tựu quá lớn, trừ phi là đại năng, tu vi đã đạt cảnh giới nhất định, tạm thời không có đột phá đáng kể, mới có thể phân tâm sang phương diện khác.

Thánh Ma Tông tuy là đại tông, nhưng cũng không thể cho mỗi đệ tử một món binh khí có phẩm cấp.

- Hai trăm viên.

- Hai trăm năm mươi viên.

. . . .

Giờ khắc này cạnh tranh càng lúc càng kịch liệt, mà Lâm Phàm cũng phát hiện có không ít đệ tử không có ra giá, đang lẳng lặng đứng xem, bộ dáng hẳn là đang chờ đến hai món binh khí phía sau.

- Một ngàn viên…

Đúng lúc này, một nam tử toàn thân bạch y từ đằng xa chậm rãi đi tới.

Đám đệ tử ngoại môn vừa nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó từng người kính sợ tránh ra, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

- Là Dịch sư huynh.

- Mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn, Dịch Trung Vũ.

- Xem ra chúng ta không có hy vọng, Dịch sư huynh ra tay, làm sao còn có phần của chúng ta. Nếu tiếp tục cạnh tranh nhất định sẽ bị Dịch sư huynh ghi hận.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn tình thế bắt buộc, nhưng vừa thấy người này tới thì cũng hiểu được thanh binh khí hạ phẩm này xem như đã có chủ.

Còn Lâm Phàm lúc này lại suy nghĩ một vấn đề, mình bán có thiệt không nhỉ?
Chương 24 Hai vị sư huynh, nhanh dùng Uẩn Khí Đan đè chết sư đệ đi

Lúc này, Lâm Phàm cười như điên trong bụng, phú hào đến rồi.

Dịch Trung Vũ, một trong mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn, giá trị con người không đơn giản a. Đệ tử ngoại môn hơn tám nghìn người, có thể đứng vào top 10, nhất định là không nghèo.

Hiện giờ trong mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn, Lâm Phàm mới gặp qua Mạnh Dương Tuyền, tu vi đã đến Nhập Thần cấp sáu còn giả heo ăn thịt hổ ở ngoại môn.

Lâm Phàm cũng thầm may vì mình có hệ thống, có thể nhìn thấu tu vi của bất kỳ kẻ nào, bằng không nói không chừng ngày nào đó có thể bị những kẻ thích giả heo như Mạnh Dương Tuyền ăn sạch.

- Thanh kiếm này, ta trả một nghìn viên.

Dịch Trung Vũ bạch y bồng bềnh, khí chất bất phàm, trên trán có một luồng khí cao ngạo ẩn hiện.

- Vị sư huynh này, một nghìn viên tuy nhiều, nhưng cũng phải xem còn có sư huynh đệ nào trả hơn không mới được.

Lâm Phàm tự nhiên biết đây là mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn, nhưng vẫn giả bộ không hay. Nếu mình tự làm yếu khí thế đi, bị tên này ép giá xuống thì biết tìm ai khóc?

- Hừ, ngay cả Dịch sư huynh cũng không biết…

Vương Thiên Phong rất không vừa mắt với Lâm Phàm, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Dịch Trung Vũ cười cười, rất là tự tin nói:

- Ta nghĩ giá của ta hẳn là cao nhất, các vị sư đệ ở đây không có ai trả hơn được đâu.

Dịch Trung Vũ rất tự tin, đồng thời đảo mắt nhìn quanh một vòng. Đám sư huynh đệ đứng quanh cũng chỉ biết thở dài một tiếng.

Một nghìn viên Uẩn Khí Đan tuy khá nhiều nhưng không phải không ai bỏ ra được, có điều băn khoăn thân phận của Dịch Trung Vũ nên không ai lại vì lợi ích nhất thời mà đi đắc tội một trong mười đại bá chủ ngoại môn.

Lâm Phàm mỉm cười, nhìn Dịch Trung Vũ một cái, trên đỉnh đầu nổi lơ lửng chữ Tiên Thiên cấp sáu.

Tu vi này cũng khá cao, nhưng so với Mạnh Dương Tuyền thì còn kém quá xa.

Mà cũng đã đi vào Tiên Thiên lại còn nằm lỳ ở ngoại môn, cũng là một gã tiện nhân.

Đệ tử ngoại môn chỉ cần đạt tới Tiên Thiên là có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng trước tiên phải xem người đó có tự nguyện hay không.

Có đệ tử ngoại môn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu rời ngoại môn, bởi vì vừa tiến vào nội môn thì tất cả đều là một đám sư huynh sư tỷ tu vi cao thâm, nào có được tự tại như ngoại môn.

Tuy rằng tài nguyên tu luyện kém rất nhiều, nhưng đối với những người thích làm đầu gà chứ không thích làm đuôi phượng, thế cũng tốt rồi.

Mà lúc này ở một chỗ dưới mái hiên.

Hai thân ảnh lặng im mà đứng, nữ lộng lẫy như tiên tử, nam anh tuấn phi phàm, chỉ là nhìn qua thấy hơi lạnh lùng.

- Mạnh sư huynh, thanh kiếm kia lưu động linh quang đẹp quá.

Nữ tử khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào.

- Sư muội, nếu muội thích thì sư huynh sẽ lấy nó về cho muội.

Nam tử thần sắc lạnh như băng, nhưng lúc đối mặt với nữ tử lại băng tuyết hòa tan, ấm áp như gió xuân, trong mắt tràn ngập cưng chiều.

- Mạnh sư huynh, chỉ là một binh khí hạ phẩm, không đáng kết thù với Dịch Trung Vũ a.

Nghê Minh Dương đứng ở phía sau hai người nói.

- Minh Dương, không cần nói nhiều, chỉ cần Thần Vũ sư muội thích là tốt rồi.

Mạnh Dương Tuyền đã quyết.

Nghê Minh Dương không nói thêm gì, mày nhíu chặt nhìn về phía Mộc Thần Vũ, thật là một yêu tinh.

Tiền đồ tươi sáng của Mạnh sư huynh đều bị yêu tinh này làm hại. Nghê Minh Dương thấy Mạnh sư huynh đã quyết cũng không thể nói gì hơn, nhưng đến giờ vẫn không rõ vì sao Mạnh sư huynh có thiên tư trác tuyệt như vậy lại đi quen với loại yêu tinh này.

Sư huynh vì ả mà dùng hết biện pháp giúp ả tăng lên tu vi, nhưng Mộc Thần Vũ này hoàn toàn là một phế vật, mãi vẫn chỉ dừng ở Hậu Thiên cấp bốn.

Với số đan dược mà sư huynh chuẩn bị, cho dù là một con heo ăn được cũng có thể tiến vào Tiên Thiên.

. . . .

Ngay tại lúc Dịch Trung Vũ cho rằng thanh binh khí hạ phẩm này đã là của mình, từ đằng xa truyền tới một giọng nói lạnh băng.

- Hai nghìn viên.

Sư huynh đệ xung quanh vừa nghe nhất thời cả kinh, Dịch sư huynh đã ra giá mà vẫn có người dám tranh, chẳng lẽ là chán sống?

Nhưng khi thấy người vừa ra giá, mọi người cũng đều khiếp sợ vạn phần, không nghĩ tới lại là Mạnh sư huynh.

Mười đại đệ tử kiệt xuất, bài danh đệ nhất, Mạnh sư huynh.

Dịch Trung Vũ khẽ nhíu mày, muốn nhìn là ai dám cạnh tranh cùng mình, nhưng khi thấy người tới, sắc mặt cũng khẽ biến.

Mà Lâm Phàm giờ mở cờ tung hoa ăn mừng trong bụng, phú hào lại đến rồi.

. . . .

- Lâm sư đệ, đệ…

Nghê Minh Dương đi theo sau Mạnh sư huynh, nhìn thấy người bán binh khí hạ phẩm là Lâm sư đệ thì kinh ngạc dụi mắt, không dám tin.

- Ha ha, Nghê sư huynh.

Lâm Phàm cười cười.

- Lâm sư đệ, sư huynh không tưởng tượng được đấy.

Nghê Minh Dương cười nói, rất kinh ngạc đối với việc Lâm sư đệ nhập môn không lâu mà có thể bán đấu giá binh khí hạ phẩm.

Trong lúc Lâm Phàm cùng Nghê Minh Dương nói chuyện, Dịch Trung Vũ và Mạnh Dương Tuyền cũng đang trao đổi.

- Mạnh sư huynh, đây là muốn đoạt thứ yêu thích của đệ sao?

Dịch Trung Vũ khó chịu, nhưng mặt vẫn duy trì tươi cười.

Tuy ngoại môn luôn gió êm sóng lặng, nhưng tranh đấu giữa mười đại đệ tử kiệt xuất cũng không ít, ngôi đệ nhất của Mạnh Dương Tuyền luôn bị chín người còn lại nhìn chằm chằm.

- Dịch sư đệ nói sai rồi, sư huynh không có hứng thú với kiếm này, nhưng Thần Vũ sư muội yêu thích, hy vọng Dịch sư đệ có thể nhịn đau nhường Thần Vũ sư muội một lần.

Mạnh Dương Tuyền chắp tay nói.

Dịch Trung Vũ liếc nhìn nữ tử đứng cạnh Mạnh Dương Tuyền, trong lòng lại càng tức giận không thôi. Người này lại vì mê muội nữ sắc mà ép mình, đây hoàn toàn là một loại sỉ nhục.

- Mạnh sư huynh, Thần Vũ sư muội đã có binh khí trung phẩm Ngọc Linh Lung huynh tặng, ta nghĩ thanh bảo kiếm hạ phẩm này Thần Vũ sư muội sẽ không dùng đến, không bằng nhường cho ta đi.

Tuy rằng Mạnh Dương Tuyền nói đã đến nước này, nhưng Dịch Trung Vũ cũng không muốn cứ vậy nhượng bộ.

Xếp hạng sau thì sao, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt ngươi mà làm việc?

Mạnh Dương Tuyền lắc lắc đầu:

- Một khi đã như vậy, người trả giá cao đạt được.

Lâm Phàm cùng Nghê sư huynh trò chuyện nhưng tai vẫn lắng nghe hai người kia nói với nhau. Thấy hai người đàm phán không thành, Lâm Phàm càng khoái trá trong bụng, không thành là tốt, có vậy ca mới càng kiếm được.

Cũng đã sớm nói, chức nghiệp phụ là chức nghiệp kiếm tiền ngon nhất mà.

- Ba nghìn viên Uẩn Khí Đan, Dịch sư đệ có thể ra giá.

Mạnh Dương Tuyền mỉm cười nói.

Sắc mặt Dịch Trung Vũ cũng không tốt lắm. Đối với Tiên Thiên cấp sáu Dịch Trung Vũ, binh khí hạ phẩm hắn căn bản không dùng đến, chỉ là trước kia hắn ngã xuống vách núi, nhặt được một quyển công pháp thần bí khó lường.

Tu luyện công pháp này cũng không phải là tự thân tu luyện, mà là cắn nuốt các loại binh khí có phẩm cấp để dung nhập vào trong đó.

Tên là Vô Hạn Kiếm Giới.

Cái bảo kiếm hạ phẩm này tối đa cũng chỉ ba nghìn viên Uẩn Khí Đan, tiếp tục trả giá sẽ thành được không bù nổi mất.

Nhưng hiện giờ đã không đơn thuần là tranh bảo kiếm hạ phẩm này nữa, mà là tranh ngụm khẩu khí.

Đặc biệt là Dịch Trung Vũ thấy vẻ mặt Mạnh Dương Tuyền bình thản tự nhiên thì lại càng tức giận đến dựng tóc tai.

Lâm Phàm giờ khắc này bơ Nghê sư huynh sang một bên, chờ đợi bão táp sắp đến.

Hai vị sư huynh, van cầu các ngươi nhanh dùng Uẩn Khí Đan, đè chết sư đệ đi.
Chương 25 Sư huynh, huynh không thể vũ nhục chỉ số thông minh của ta

- Ba nghìn năm trăm viên.

Dịch Trung Vũ trở thành mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn đã nhiều năm, số lượng Uẩn Khí Đan trên người cũng không ít.

Tuy thanh bảo kiếm hạ phẩm này không đáng cái giá đó, nhưng vì tranh một ngụm khẩu khí, Dịch Trung Vũ cũng không thèm để ý nhiều như vậy.

Các đệ tử ngoại môn đứng quanh, thấy một màn trước mắt đều kinh ngạc vạn phần. Tình cảnh thế này, có người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đây chính là tranh đấu giữa mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn a, coi như muốn gặp cũng không phải dễ dàng như vậy thấy được.

Lâm Phàm đứng ở một bên, tâm tình khoái trá, hai người đấu giá nữa đi, càng kịch liệt càng tốt.

- Bốn nghìn viên.

Mạnh Dương Tuyền không nóng không vội nói.

Uẩn Khí Đan thuộc về đan dược dành cho đệ tử mới vào ngoại môn tu luyện, nhưng đối với người có tu vi Nhập Thần cấp sáu như Mạnh Dương Tuyền thì lại chẳng có tác dụng gì.

- Bốn nghìn năm trăm.

. . . .

- Dịch sư đệ, chúng ta cứ tranh như vậy không có ý nghĩa, sư huynh ra một vạn viên.

Nguyên bản hai người còn chậm rãi đấu giá, Mạnh Dương Tuyền cảm giác như vậy có chút lãng phí thời gian, trực tiếp tăng lên một vạn viên.

Lâm Phàm đứng ở bên cạnh, nghe thế suýt tè ra quần.

Một viên là 100 exp, một vạn viên chính là 100 vạn exp.

Ối làng nước ơi, lời quá, thật là lời quá.

Các đệ tử ngoại môn chung quanh vừa nghe một vạn viên, ai nấy khiếp sợ vạn phần, hâm mộ nhìn Lâm Phàm.

Thanh bảo kiếm hạ phẩm này, lại bán tới một vạn viên, chuyện này…

Lâm Phàm nhìn Mạnh Dương Tuyền, hai mắt long lanh tỏa sáng, đại gia, đại gia thực sự, vì muội tử vung tiền như rác. Nam nhân có mị lực nhất là khi nào? Không phải là lúc chăm chú làm việc gì đó, mà ở trong lòng các vị muội tử, đó là lúc nam nhân vì mình tiêu tiền.

Dịch Trung Vũ giờ phút này sắc mặt lạnh xuống, một vạn viên Uẩn Khí Đan hắn không lấy ra được. Không phải Dịch Trung Vũ nghèo, mà loại đan dược cấp thấp này, Dịch Trung Vũ không có tích lũy nhiều.

Dịch Trung Vũ cũng không ngốc mà lấy đan dược cấp cao ra, thứ này dù là hắn cũng kiếm không dễ.

- Mạnh sư huynh hào khí, vì Thần Vũ sư muội vung tiền như rác, sư đệ bội phục, cáo từ.

Dịch Trung Vũ thấy trên quầy hàng của Lâm Phàm còn lại hai món binh khí không phải loại kiếm thì không có bao nhiêu hứng thú.

- Dịch sư đệ, xin dừng bước.

Mạnh Dương Tuyền nói.

Dịch Trung Vũ chuẩn bị rời đi, sắc mặt hơi đổi, chẳng lẽ là muốn nhục nhã mình?

- Thấy sư đệ giống như cần gấp bảo kiếm hạ phẩm, sư huynh vừa lúc có một thanh, nếu sư đệ không chê, xin tặng cho sư đệ.

Mạnh Dương Tuyền lấy ra một thanh bảo kiếm nói.

Dịch Trung Vũ hơi sửng sốt, sau đó giọng lạnh nhạt vô cùng, cũng không lĩnh tình:

- Không cần, sư huynh tự mình giữ đi, sư đệ cáo từ.

Mạnh Dương Tuyền thấy Dịch sư đệ căm giận rời đi, khẽ lắc đầu, tiếp đến lấy từ bên hông xuống một cái túi nhỏ:

- Lâm sư đệ, trong túi này là một vạn viên Uẩn Khí Đan.

Lâm Phàm tiếp nhận cái túi, hơi sững sờ, cái túi bé tẹo này mà đựng được một vạn viên Uẩn Khí Đan á, bốc phét.

"Đinh, phát hiện túi không gian sơ cấp."

"Dùng để cất giữ vật phẩm, lấy Thiên Tinh Thạch loại nhỏ rèn thành."

- Lâm sư đệ, túi đó cũng tặng đệ luôn.

Mạnh Dương Tuyền nói.

Lâm Phàm vui mừng, hắn xem như nhìn ra rồi, Mạnh sư huynh này chính là một người tốt vô cùng hào phóng.

- Đa tạ Mạnh sư huynh.

Tất nhiên Lâm Phàm không cần túi không gian sơ cấp này, bởi vì hắn đã có túi chứa đồ cá nhân tốt hơn nhiều. Chẳng qua đây là tâm ý của sư huynh, tội gì không nhận, có thời gian lại đem đổi thành đan dược là ngon.

- Sư huynh, đây là Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm.

Lâm Phàm đưa bảo kiếm hạ phẩm cho Mạnh sư huynh.

Mạnh sư huynh cầm lấy, khen ngợi nói:

- Không tồi, rất tinh xảo, tốt hơn nhiều binh khí hạ phẩm thông thường, chẳng qua cái tên có chút… Theo ta thấy, kiếm này linh quang lưu động, mặt ngoài linh quang như nước, không bằng gọi là Linh Động Kiếm đi, sư muội thấy thế nào?

- Hết thảy đều theo sư huynh.

Mộc Thần Vũ sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười gật gật đầu.

Lâm Phàm nhìn hai người nói

- Bảo kiếm phối mỹ nhân, thật là tuyệt phối.

Mạnh Dương Tuyền nghe xong cười khẽ một tiếng, Nghê Minh Dương lại có chút kinh ngạc nhìn Mạnh sư huynh. Ngày hôm nay sư huynh cười nhiều hơn tất cả mọi ngày cộng lại, thật là hiếm thấy.

- Sư đệ, sư huynh không thể không nhắc nhở đệ một tiếng, nơi này là cấm mở quầy, nếu như bị đội tuần tra tông môn thấy được sẽ có phiền phức đấy.

Mạnh Dương Tuyền nói.

Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ thế giới này cũng có đội trật tự phường sao?

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, sư đệ ghi nhớ trong lòng.

Lâm Phàm ôm quyền cảm tạ nói.

Mạnh Dương Tuyền gật gật đầu, lại nói với Nghê Minh Dương:

- Minh Dương, đệ ở đây giúp Lâm sư đệ bán nốt binh khí đi, nếu đội tuần tra đến thì giải quyết một chút.

- Vâng, sư huynh.

Nghê Minh Dương gật đầu.

- Sư muội, chúng ta đi thôi.

Mạnh Dương Tuyền nói.

- Tốt, sư huynh.

. . . .

- Hừ, yêu tinh.

Mạnh sư huynh vừa rời đi, Nghê Minh Dương căm giận mắng một tiếng.

Lâm Phàm vừa nghe lập tức nổi hết da gà, chẳng lẽ Nghê Minh Dương này thật sự có gì mờ ám với Mạnh sư huynh sao?

- Sư huynh, sư tỷ vừa rồi là tình lữ của Mạnh sư huynh sao?

Lâm Phàm hỏi.

- Hừ, một con yêu tinh mà thôi, không cần nói tới ả, sư đệ mau bán nốt hai binh khí còn lại đi, nếu bị đội tuần tra thấy là phiền đấy.

Nghê Minh Dương nói.

- Được…

Lâm Phàm tuy thích hóng hớt, nhưng lúc này chính sự là quan trọng.

Một vạn viên Uẩn Khí Đan tới tay, công sức bỏ ra coi như đáng.

Hai món binh khí tiếp sau phân biệt là "Truy Nhật Lang Nha Bổng" và "Khai Thiên Phủ", vẫn là những cái tên khí phách kinh người.

Còn giá bán ra đương nhiên không bì nổi một vạn viên Uẩn Khí Đan của Mạnh sư huynh, có điều do ấn tượng của mức giá binh khí đầu tiên nên hai binh khí này cũng bán được tổng bảy nghìn viên Uẩn Khí Đan.

Giao dịch xong, những sư huynh đệ tay trắng đều thương tâm không thôi, binh khí hạ phẩm phong cách như vậy đã toàn bộ không còn.

Còn về lần sau có nữa không, tự nhiên là không cần nghĩ. Nhất định không có, binh khí hạ phẩm cũng không phải là rau cải trắng, làm sao nhiều vậy được.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị thu quán rời đi, bên tai lại vang tới giọng nói quen thuộc.

- Sư huynh, kiếm của đệ…

Giọng nói này nghẹn ngào nghe rất tội nghiệp.

Lâm Phàm vừa nhìn, cũng mềm lòng:

- Sư đệ, đệ vẫn ở đây sao?

- Sư huynh, đó là kiếm của đệ, đệ vừa mới lĩnh hôm qua.

Sư đệ đáng thương vừa nhập môn này hai mắt đẫm lệ nói.

- Được rồi, được rồi, nam tử hán đại trượng phu khóc lóc cái gì, ngày mai là có, sư huynh bồi thường cho đệ một thanh bảo kiếm hạ phẩm, thế nào, vui vẻ chứ.

Lâm Phàm nói.

- Sư huynh, huynh có thể mắng đệ, đánh đệ, nhưng huynh không thể vũ nhục chỉ số thông minh của đệ…

Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã:

- Không có vũ nhục chỉ số thông minh của đệ, Nghê sư huynh tại đây làm chứng, còn có thể lừa đệ sao?

Lâm Phàm nói.

Cuối cùng bởi vì có Nghê Minh Dương mà sư đệ mới nhập môn kia mới bán tín bán nghi rời đi.

Chuyện này cũng làm cho Lâm Phàm có chút bó tay.

Hiện trong tay Lâm Phàm còn có một thứ tốt nữa, chính là một món binh khí trung phẩm rèn từ thanh kiếm gãy đôi của Doãn Mạch Thần.

Chẳng qua lúc này Lâm Phàm không định lấy ra, bởi vì trong đệ tử ngoại môn liệu có ai mua nổi chứ, vẫn là đợi vào nội môn, gặp đám đại gia trong đó nói sau.

Trên đường, Nghê Minh Dương không dừng truy hỏi.

- Sư đệ, mấy binh khí kia đệ lấy từ đâu vậy?

- Đệ rèn.

- Thật sao?

- Đương nhiên thật trăm phần trăm, có thể giả sao!

- Sư đệ, đệ xem chúng ta quan hệ tốt như vậy, có thể rèn giúp sư huynh một thanh không?

- Có thể, tự huynh chuẩn bị tài liệu, nhân tiện cho đệ trộm một đào.

- Không thành vấn đề, tài liệu gì?

- Tinh thiết…

. . . .

- Ô, sư huynh, huynh đi đâu rồi?

Khi Lâm Phàm quay đầu, lại phát hiện Nghê Minh Dương đột nhiên biến mất.

- Sư đệ chờ ta, ta đi lấy tinh thiết ngay bây giờ.

Xa xa truyền lại giọng hưng phấn của Nghê Minh Dương.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom