• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hệ Thống Bá Đạo (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Thử xem các ngươi có sợ không

Một con Xích Viêm Thú chia cho chín người ăn, nhoáng cái đã hết sạch. Người luyện võ tiêu hao lực lượng rất lớn, cho dù là nữ tử như Hàn Tích Vũ cũng ăn cả một cái chân sau mới tạm no.

- Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, hy vọng có thể trước lúc mặt trời lặn tới được hoàng triều Đại Yến.

Lâm Phàm đứng dậy nói.

- Vâng, tiền bối.

Tang Thiên Hạo gật gật đầu. Trong lúc dùng bữa mọi người cũng không nói lời nào, mà Tang Thiên Hạo thì tập trung cảnh giác Lâm Phàm, cũng không hỏi nhiều cái gì. Đối với Tang Thiên Hạo, hỏi càng nhiều ngược lại càng nguy hiểm.

Dọc theo đường đi, Tang Thiên Hạo để Hàn Tích Vũ đi phía sau, để nếu có chuyện gì phát sinh mình còn có thể kéo dài thời gian cho Hàn Tích Vũ chạy trốn.

Trên đường, mọi người đều cố ý bước nhanh hơn, muốn mau chóng đến được hoàng triều Đại Yến.

Đám Tang Thiên Hạo không hề có cảm giác hưng phấn nào với việc đột nhiên gặp được cao thủ thần bí, cũng không mong nhận được ưu đãi gì từ người này. Đối với bọn họ, có thể giữ được tính mạnh là quá tốt rồi.

Ở cách rừng rậm này không biết bao nhiêu người đã chết, đó đều là những bài học máu chảy đầm đìa a.

Lâm Phàm cũng phát hiện những người này cố ý xa lánh mình, nhưng hắn không để trong lòng. Chỉ cần đến hoàng triều Đại Yến là được, còn những chuyện khác chẳng quan trọng.

Hai môn công pháp Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hắc Hổ Đào Tâm này, võ giả tầm thường đã không thể giúp hắn gia tăng exp.

Nhất là Hắc Hổ Đào Tâm, ngay cả Nhập Thần cấp tám Nghê Mạn Thiên cũng không tăng nổi exp chứ đừng nói là người khác.

Chẳng lẽ Hắc Hổ Đào Tâm còn cao minh hơn cả Xoay Chuyển Càn Khôn?

- Đứng lại…

Ngay lúc đám người Lâm Phàm đi qua một con đường hẹp với hai bên đều là vách núi thẳng đứng thì đột nhiên bị một đám người không rõ than phận bao vây cả trước lẫn sau.

- Đem hết đồ đạc ra đây, nữ nhân lưu lại, những kẻ khác có thể đi rồi.

Lúc này một gã đại hán thân mặc giáp đen, vác một thanh đại đao hùng hổ đi ra.

Đại hán này đầu nhẵn thín, trên mặt có một vểt sẹo chạy dài từ trán xuống tận cằm, cực kỳ kinh khủng.

Đại đao trong tay hắn có phần lưỡi hai màu đen trắng, chuôi đao điêu khắc thành một cái đầu hổ dữ tợn hung ác.

Tang Thiên Hạo vừa nhìn thấy đại hán này thì lập tức biến sắc.

- Hổ Môn Đao Khúc Hướng Ca.

- Ha ha, cũng có kiến thức đấy!

Khúc Hướng Ca vung đao một cái tạo thành tiếng gió rít ghê người.

- Biết là tốt rồi, lưu lại hết đồ đạc, lưu lại người, các ngươi có thể lăn.

- Khúc Hướng Ca, chúng ta đều là đệ tử học viện Thiên Phủ…

Tang Thiên Hạo biết Khúc Hướng Ca này.

Thổ phỉ nổi danh hoàng triều Đại Yến, là sỉ nhục của học viện Thiên Phủ.

- Đừng nói nhảm với lão tử.

Khúc Hướng Ca nhất thời giận dữ, đao chém xuống, một đạo đao khí phá không mà ra, đánh về phía một người bên cạnh Tang Thiên Hạo.

Người nọ sắc mặt hoảng sợ, quay mắt đao khí thình lình ập đến, kinh hãi đến mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục, muốn rút kiếm ngăn cản, nhưng đạo đao khí này chí cương cuồng bạo, có xu thế không cách nào ngăn cản.

- Khúc Hướng Ca, ngươi dám…

Tang Thiên Hạo cả kinh, hắn không ngờ Khúc Hướng Ca dám động thủ.

Khúc Hướng Ca này từng là đệ tử của học viện Thiên Phủ, sau bởi vì bị đối xử không công bằng nên rời học viện, chiếm núi xưng vương. Vô số cao thủ trong học viện Thiên Phủ muốn diệt trừ sỉ nhục này, thế nhưng Khúc Hướng Ca lại lẩn trốn rất kỹ, rất khó tìm đến, cho nên giờ vẫn bình yên vô sự.

Đạo đao khí kia, dù là Tang Thiên Hạo cũng không dám nói có thể đỡ được.

Ngay lúc Tang Thiên Hạo chuẩn bị liều mạng, lại phát hiện có một bàn tay nho nhỏ rất bình thường chìa ra, đỡ lấy đao khí bá đạo kia.

Con mắt Tang Thiên Hạo suýt nữa lồi ra ngoài, điều này sao có thể?

Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, Tiên Thiên cấp bốn, tu vi coi như tàm tạm, so với mình cao hơn hai bậc, nhưng Lâm Phàm cảm giác người này hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.

- Tiền bối…

Người vừa cho là mình phải chết không thể nghi ngờ kia, giờ phút này nhìn Lâm Phàm mà cảm kích vô bờ bến: nếu không phải tiền bối xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ mình đã chết dưới đao khí.

Tiên Thiên cấp bốn Khúc Hướng Ca đao pháp cương mãnh, dù là người ngang cấp cũng không dám nói có thể chống đỡ được bao lâu.

- Ngươi là ai?

Khúc Hướng Ca cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Hắn đã theo dõi tám người Tang Thiên Hạo từ lúc họ vào rừng, giờ sao lại nhiều thêm một người, tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, chợt có một ý tưởng, sau đó nhìn Tang Thiên Hạo:

- Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau.

Lâm Phàm không muốn đám người Tang Thiên Hạo ở lại chỗ này, như thế mình sẽ không phát huy được.

- Tiền bối, ngài…

Tang Thiên Hạo có chút áy náy nhìn Lâm Phàm, lúc trước hắn còn nghi ngờ tiền bối, nhưng giờ tiền bối lại để cho bọn họ đi trước, một mình ở lại chống chọi với đám thổ phỉ này.

- Làm tiền bối, tự nhiên phải để tiểu bối đi trước, đây là phong cách xử sự của ta.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, nói vẻ chính nghĩa lẫm liệt.

Một khắc này trời trong sáng hẳn, hết thảy ô uế ở trước ngôn từ chính nghĩa tràn trề của Lâm Phàm đều bị đánh tan không chỗ che thân.

Hàn Tích Vũ lúc trước còn có chút oán hận Lâm Phàm, giờ cũng nhìn hắn mà sùng bái không thôi.

Mấy câu nói kia của tiền bối đã chạm tận tâm linh của nàng. Ở trong mắt Hàn Tích Vũ, thân ảnh của tiền bối đã biến thành cao lớn vô cùng, lại tỏa ánh hào quang chói lòa khiến nàng không mở mắt ra nổi.

- Thực xin lỗi tiền bối, lúc trước ta còn nghi ngờ ngài…

Tang Thiên Hạo áy náy nói.

Lâm Phàm khoát tay áo:

- Không sao, làm tiền bối nếu như ngay cả một chút bao dung cũng không có thì không xứng được các ngươi gọi là tiền bối. Đi đi, ta sẽ đuổi theo các ngươi sau.

Lâm Phàm hờ hững nói.

- Vâng, chạy…

Tang Thiên Hạo cũng không chần chờ, mang theo mọi người lập tức rời đi.

Khúc Hướng Ca muốn đuổi theo, nhưng thấy người thần bí kia vẫn không nhúc nhích thì cũng không dám lộn xộn.

Khi đám người Tang Thiên Hạo đi khuất, Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, mỉm cười:

- Tốt lắm, ta nghĩ ta cũng nên đi.

Khúc Hướng Ca sửng sốt, lập tức kịp phản ứng:

- Khốn khiếp, dám đùa giỡn với ta, xem chiêu.

- Ngũ Hổ Đoạn Môn Trảm.

Khúc Hướng Ca nổi giận gầm lên một tiếng, đao vung lên, chỉ sức gió từ đại đao cũng đủ khiến không khí bị biến ảo.

Lâm Phàm liếc mắt một cái, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức phát động, hướng về cánh tay cầm đao của Khúc Hướng Ca. Khúc Hướng Ca chỉ thấy tay mình đau đớn buông lỏng, đại đao kia đã rơi vào trong tay Lâm Phàm.

Ngay tích tắc sau đó, Lâm Phàm đá ra một cước, đạp Khúc Hướng Ca ngã trên mặt đất.

- Đại ca, không có sao chứ?

Đám tiểu đệ chung quanh lập tức tiến lên.

Khúc Hướng Ca phẩy tay, nhịn đau bò lên:

- Được lắm, xem ra không xuất bản lãnh thật sự thì ngươi còn không biết Khúc Hướng Ca ta là ai.

Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca sau đó cười lạnh liên tục.

- Ngươi cười cái gì?

Khúc Hướng Ca thấy đối phương đứng cười to, lửa giận trong lòng càng dữ dội, có xúc động muốn chặt đối phương làm tám khúc.

- Cười cái gì? Bổn đại gia cười các ngươi đều phải quỳ xuống đầu hàng!

Giờ khắc này Lâm Phàm quát lên một tiếng, cầm lấy Hổ Môn Đao tự chém lên người mình.

Khúc Hướng Ca sửng sốt, cho là đối phương điên rồi, lại muốn tự sát.

Phải biết Hổ Môn Đao chính là binh khí thượng phẩm, thiếu chút nữa đã đạt tới Huyền binh, không gì không phá được, không biết bao nhiêu cao thủ đã trở thành oan hồn dưới đao.

Thế nhưng một giây sau, cả đám người Khúc Hướng Ca toàn bộ trợn tròn mắt.

Hổ Đao Môn kia vừa chạm vào thân thể Lâm Phàm thì tức thì gãy thành ba đoạn rơi trên mặt đất.

- Hổ Đao Môn của ta…

Khúc Hướng Ca ngây người nhìn Hổ Môn Đao đã phế.

- Không muốn chết, đều quỳ xuống đầu hàng cho bổn đại gia, nếu không Hổ Môn Đao này sẽ là kết cục của các ngươi!

Lâm Phàm tăng khí thế, gầm lên một tiếng.

Trong mắt Lâm Phàm, đâm chém thật quá phiền phức, bổn đại gia tự chém một đao xem các ngươi có sợ không.

Giờ khắc này Khúc Hướng Ca hiểu được một chuyện, người trước mắt này cường đại, vô cùng cường đại.

Hổ Môn Đao không phải binh khí bình thường a, một thân máu thịt thông thường sao có thể đối kháng cùng nó, hơn nữa còn đem Hổ Môn Đao chấn thành ba đoạn.

- Tiền bối… Tha mạng…

Giờ khắc này Khúc Hướng Ca sợ rồi, bịch một cái quỳ trên mặt đất.

Đám tiểu lâu la cũng vội vàng làm theo Khúc Hướng Ca.

Khúc Hướng Ca là người có cả ánh mắt lẫn kiến thức, hắn không nghĩ thế gian lại có người hung tàn như thế, một đao hủy đi Hổ Môn Đao.

Mà lúc này, Lâm Phàm nở nụ cười, cười vô cùng xán lạn…
Chương 42 Thí nghiệm

- Tiền bối, ngài định làm gì?

Lúc này Khúc Hướng Ca sắp khóc rồi. Tiền bối này làm việc sao lại quái dị như vậy, kéo bọn hắn vào trong rừng, sau đó dùng dây leo trói chặt bọn hắn lên thân cây.

- Đừng thắc mắc, rất nhanh sẽ xong rồi.

Lâm Phàm chỉ huy đám tiểu lâu la còn lại, để bọn hắn tự tìm mỗi người một thân cây, sau đó đứng im không được nhúc nhích cho mình trói.

Đối với đám tiểu lâu la này, đại ca còn bị trói lại, bọn hắn làm sao dám càn rỡ, chỉ có thể mong tiền bối khai ân tha một mạng.

Khúc Hướng Ca làm thổ phỉ cũng đã được một thời gian, không chỉ tâm ngoan thủ lạt mà ở lúc nguy hiểm cũng biết nên làm thế nào để tự bảo vệ mình.

Người trước mắt này nhất định là một cao thủ, muốn từ trong tay cao thủ chạy trốn quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Vậy cách duy nhất là ngoan ngoãn để được khai ân.

- Tiền bối, ta biết sai rồi, cầu ngài thả ta đi.

Khúc Hướng Ca cầu xin tha thứ nói. Tiền bối này hành sự quái dị, làm cho Khúc Hướng Ca run như cầy sấy, có cảm giác rất không ổn.

Trói hắn lên cây là định làm gì? Mà nhìn nụ cười tà tà của tiền bối, càng làm Khúc Hướng Ca kinh hãi đến run bắn cả người.

- Yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp một chút là tốt rồi.

Trói chặt toàn bộ đám thổ phỉ, Lâm Phàm thỏa mãn phủi phủi tay.

- Tiền bối, ta nhất định sẽ phối hợp.

Khúc Hướng Ca vội vàng nói. Hiện giờ biến thành như vậy, hắn cũng nhận thức được mình nên làm gì. Ai cũng không chê mình sống quá lâu, nếu có thể sống được thì tự nhiên là phải cố mà sống.

- Ta hỏi ngươi, gia tài của ngươi có bao nhiêu, nhìn ngươi làm thổ phỉ cũng rất có bản lĩnh, hẳn là đoạt được không ít đồ tốt đi?

Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, sau đó không cùng hắn nói nhảm mà trực tiếp tìm kiếm trên người hắn.

- Cái gì đây, chỉ một chút thế này?

Lâm Phàm móc được một chút tiền, ngoài ra không còn gì nữa.

Dù gì hàng này cũng là Tiên Thiên cấp bốn cơ mà, thổ phỉ cũng cần ra dáng thổ phỉ một chút chứ!

- Tiền bối, thật không có, tuy ta là thổ phỉ, nhưng mấy tháng rồi hôm nay mới lại có một vụ, học viện Thiên Phủ truy nã ta, ta nào dám đi ra a.

Khúc Hướng Ca nói.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nhìn Khúc Hướng Ca, thế mà cũng đòi là thổ phỉ, quá là sỉ nhục đồng đạo.

Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, bỏ hết tiền bạc vào túi mình, sau đó cẩn thận quan sát Khúc Hướng Ca.

Khúc Hướng Ca bị Lâm Phàm nhìn tới toàn thân run rẩy, chỉ sợ tiền bối bất mãn rồi trực tiếp giết chết minh.

- Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cần phải trả lời thành thật! Ngươi cho rằng nam nhân tốt hơn hay nữ nhân tốt hơn?

Lâm Phàm muốn thí nghiệm Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hắc Hổ Đào Tâm một chút.

Từ lúc Hầu Tử Thâu Đào tiến giai thành Xoay Chuyển Càn Khôn, Lâm Phàm vẫn chưa dùng qua bao giờ, không biết công hiệu có như dự đoán không.

Hiện tại vừa vặn, có vật thí nghiệm miễn phí đưa tới tận cửa, Lâm Phàm tự nhiên là muốn thử một lần.

Thế nhưng dù sao Lâm Phàm cũng là người có đạo đức, trước khi thí nghệm nhất định phải hỏi xem đối phương có đồng ý không mới được.

Khúc Hướng Ca sửng sốt, không rõ vì sao tiền bối phải hỏi vấn đề này. Hắn vội vàng động não phân tích một chút.

Ở Huyền Hoàng giới, cá lớn nuốt cá bé, nữ nhân nếu không có thiên tư trác tuyệt trở thành cường giả thì sẽ trở thành vật sở hữu của nam nhân.

Nhưng lời này Khúc Hướng Ca không thể nói, bởi vì hắn thấy từ trong ánh mắt của tiền bối thoáng hiện một tia tinh quang.

- Tiền bối, ta cho rằng thế gian này nam nữ bình đẳng, bởi vậy trong mắt ta nam hay nữ đều rất tốt.

Khúc Hướng Ca trả lời trái với lương tâm.

Hắn hy vọng lời nói của mình sẽ gãi đúng chỗ ngứa của tiền bối, có lẽ còn tránh được một kiếp.

Mà lúc này, Khúc Hướng Ca nhìn thấy tiền bối không ngừng gật đầu, trong lòng nhất thời vui vẻ, xem ra mình nói đúng như tiền bối mong muốn rồi, thật sự là quá tốt.

- Tốt…

Lâm Phàm giờ phút này cũng lộ vẻ vui mừng, sau đó nhìn về đám tiểu lâu la hỏi:

- Còn các ngươi nghĩ thế nào?

Đám tiểu lâu la thấy lão đại nói làm tiền bối vui vẻ như thế, tự nhiên là biết nên làm thế nào, từng gã liều mạng gật đầu:

- Chúng ta cũng nghĩ như vậy.

- Đúng, nam hay nữ đều tốt.

- Thề với trời, ta chỉ hận mình không thể sinh ra thân nữ nhi a.

. . . .

Lâm Phàm thỏa mãn gật gật đầu. Ngay từ đầu còn tưởng rằng những người này sẽ không muốn, hiện giờ thấy bọn họ đều nguyện ý, không cần áy náy nữa.

- Tốt, một khi đã như vậy, ta hy vọng ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi.

. . . .

- Tiền bối…

Khúc Hướng Ca biến sắc, bởi vì ánh mắt của tiền bối vừa đột nhiên biến thành sắc bén vô cùng.

- Xoay Chuyển Càn Khôn.

Lâm Phàm không chắc Xoay Chuyển Càn Khôn rốt cuộc là có diệu dụng gì, nhưng theo giới thiệu thì có thể đảo lộn âm dương, chẳng lẽ thật sự có thể biến nam thành nữ?

Ngay trong tích tắc ra tay, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện có chút không giống.

Có một ý niệm kỳ lạ quấn theo bàn tay mình, phảng phất như là sửa đổi quy tắc thiên địa vậy.

"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +100."

Lâm Phàm biết Tiên Thiên cấp bốn Khúc Hướng Ca cũng sẽ không được bao nhiêu exp, nhưng không ngờ lại chỉ có 100 điểm.

Mà lúc này đây, Lâm Phàm lại phát hiện khuôn mặt hung ác của Khúc Hướng Ca đang từ từ phát sinh biến hóa.

Vẻ hung hãn ban đầu biến thành có chút nhu nhược, ngay cả yết hầu cũng dần dần thu nhỏ lại.

- Xoay Chuyển Càn Khôn.

Lâm Phàm lại ra tay, exp như trước tăng trưởng một trăm.

Lúc này, khuôn mặt đang đổi sang nhu nhược của Khúc Hướng Ca lại biến trở về nguyên bản.

Lâm Phàm vừa nhìn, cũng ngây ngẩn cả người.

Lại còn biến trở về được?

Để xác định ý nghĩ của chính mình, Lâm Phàm ra tay thêm nhiều lần nữa, mỗi lần đều mang theo từng tiếng kêu gào thảm thiết của Khúc Hướng Ca.

Thí nghiệm một hồi, Lâm Phàm đã xác định, Xoay Chuyển Càn Khôn có thể thay đổi âm dương, chuyển đổi giới tính của một người.

Lâm Phàm thở dài một tiếng. Nếu bàn về tính thực tế, Xoay Chuyển Càn Khôn thật đúng là có chút làm cho người ta thất vọng rồi, thậm chí Hầu Tử Thâu Đào còn có lực sát thương lớn hơn.

- Tiền bối, ngươi làm gì ta vậy?

Khúc Hướng Ca sắc mặt tái nhợt hỏi.

Lâm Phàm lắc lắc đầu:

- Không làm gì cả, chỉ thí nghiệm chiêu thức một chút mà thôi. Được rồi, tiếp sau là màn Hắc Hổ Đào Tâm!

. . . .

Lúc này, đám người Tang Thiên Hạo cũng đã chạy được một đoạn xa, không còn nguy hiểm, cả đám thở hổn hển ngừng lại.

- Tiền bối không có chuyện chứ?

- Sẽ không đâu, tiền bối tự nhiên có nắm chắc.

Tang Thiên Hạo cố làm vẻ tin chắc nói.

- Tang ca, chúng ta ở chỗ này chờ tiền bối đi.

Hàn Tích Vũ nói.

- Tốt.

Tang Thiên Hạo gật gật đầu, giờ cũng chỉ có cách này, hy vọng tiền bối có thể bình an.

- Ơ, mọi người nhìn, tiền bối đến.

Mấy người Tang Thiên Hạo lập tức nhìn lại, sau đó sắc mặt vui vẻ, lập tức tiến lên:

- Tiền bối, ngài không sao chứ?

Lâm Phàm chậm rãi bước tới, đầu còn đang suy nghĩ về thí nghiệm ban nãy. Hắn phát hiện tác dụng của Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hắc Hổ Đào Tâm có chút kỳ quái.

Lâm Phàm xem như đã rõ về Hắc Hổ Đào Tâm, chính là đánh cho ngực người ta sưng lên, chỉ không biết sau khi tiến giai sẽ thành dạng gì.

Giờ phút này nghe được tiếng của đám Tang Thiên Hạo, Lâm Phàm ngẩng đầu cười cười:

- Không có việc gì, đi thôi.

Tang Thiên Hạo thấy tiền bối không có nói tới đám người Khúc Hướng Ca thì cũng không hỏi, sau đó an tâm tiếp tục xuất phát. Nơi đây cách hoàng triều Đại Yến không còn xa nữa, tăng tốc độ một chút là rất nhanh có thể tới rồi.
Chương 43 Lần này thật sự là tự đào hố chôn mình

Lúc này trên đường càng ngày càng có nhiều người, Lâm Phàm biết hoàng triều Đại Yến đã ngay gần rồi.

Hoàng triều Đại Yến là quốc gia lệ thuộc Thánh Ma Tông, nằm trong sự cai quản của Thánh Ma Tông, hàng năm đều phải nộp cống phẩm, cung cấp tiêu hao trong Thánh Ma Tông.

Hoàng triều Đại Yến khi cực thịnh từng là bá chủ một thời, cường giả như mây, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nói chính xác, không ít hoàng triều lệ thuộc các tông môn cũng đều từng có thời gian huy hoàng như vậy.

Nhưng theo các đại tông môn quật khởi, hoàng triều xuống dốc, dần dần đại bộ phận hoàng triều đều phải quy phục tông môn để tìm sự che chở.

Đối với gì tông môn mà nói, loại tình huống này cũng là chuyện tốt, ít nhất ở phương diện lựa chọn đệ tử sẽ không cần lãng phí quá nhiều tâm sức.

Dọc theo đường đi, Lâm Phàm qua miệng đám Tang Thiên Hạo cũng biết được một số chuyện cần biết.

Đám người Tang Thiên Hạo là đệ tử của học viện Thiên Phủ, lần này ra ngoài là tổ chức thành đoàn thể săn giết mãnh thú.

Bất kể mãnh thú gì thì tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên, nhân loại vốn không cách nào so được chúng nó. Nhưng may mắn là nhân loại có năng lực học tập rất mạnh mẽ, đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều nhân tài có thiên thú nghịch thiên.

Học viện Thiên Phủ là một học viện duy nhất trong hoàng triều Đại Yến, trong đó có cả thiên tài lẫn người tầm thường, thế nhưng so sánh với Thánh Ma Tông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.

Học viện này là do những cường giả tán tu nương tựa hoàng triều Đại Yến thành lập ra, luận nội tình thì không cách nào so sánh với tông môn, nhưng cũng có những điểm không thể khinh thường.

- Tiền bối, nơi này chính là đế đô của hoàng triều Đại Yến, mời ngài cùng chúng ta về học viện Thiên Phủ, ta nghĩ lão sư của chúng ta khẳng định là rất hy vọng có thể làm quen với cao nhân như tiền bối!

Tang Thiên Hạo chờ mong nói.

Tang Thiên Hạo rất hy vọng có thể mời tiền bối trước mắt về học viện Thiên Phủ.

- Ngày sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, một đường tới đây đa tạ trợ giúp của các ngươi, Lâm Phàm ta vô cùng cảm kích.

Lâm Phàm ôm quyền nói, chuẩn bị tách ra.

- Lâm tiền bối khách khí, lần này nếu không phải có Lâm tiền bối cứu giúp, chúng ta chỉ sợ rất khó còn sống trở về.

Tang Thiên Hạo nói.

Lúc này Lâm Phàm lấy ra một thanh trường kiếm đã luyện chế sẵn:

- Lúc trước hủy Phù Bình Kiếm của ngươi, cảm giác rất áy náy, thanh trường kiếm trung phẩm này là bồi thường cho ngươi.

Hàn Tích Vũ còn có chút luyến tiếc với việc tiền bối phải đi, giờ phút này thấy tiền bối xuất ra một thanh trường kiếm tặng cho mình thì vừa vui vừa sợ.

- Cảm tạ tiền bối.

Hàn Tích Vũ vội vui mừng cảm tạ rồi nhận lấy trường kiếm.

- Tích Vũ, binh khí quý trọng như thế sao muội lại tùy tiện nhận.

Tang Thiên Hạo nghiêm khắc nói, trường kiếm trung phẩm đối với bọn họ đã là binh khí cực kỳ quý giá.

- Là tiền bối tặng cho muội, đương nhiên muội phải nhận rồi, bằng không chẳng phải là không giữ thể diện cho tiền bối sao?

Hàn Tích Vũ vui sướng ôm trường kiếm nói.

- Không sao, chỉ là trung phẩm mà thôi, không phải cái gì quý giá.

Lâm Phàm cười khoát tay, hờ hững nói.

Hổ Môn Đao thượng phẩm của Khúc Hướng Ca bị gãy thành ba đoạn, Lâm Phàm thu cả lại, luyện chế thành ba thanh trường kiếm trung phẩm, một trong đó là để bồi thường.

- Đa tạ Lâm tiền bối.

Tang Thiên Hạo cảm tạ nói.

Tiền bối quả nhiên là tiền bối, ra tay cũng bất phàm, một thanh binh khí trung phẩm nói bồi thường là bồi thường.

Lâm Phàm thấy thời gian không còn sớm, vẫy tay từ biệt đám Tang Thiên Hạo, sau đó tiến vào thành thị.

Lâm Phàm không quen thuộc hoàng triều Đại Yến, cũng chẳng có mục đích gì cả, chỉ muốn nhìn một chút hoàng triều Đại Yến này tới cùng là cái dạng gì.

Thế nhưng vừa đảo mắt nhìn qua trên đường phố, Lâm Phàm đã không khỏi cảm thán, sức sống ngập tràn, đây chính là đế đô của hoàng triều Đại Yến sao.

Nhìn bóng lưng phía trước dần dần biến mất, đám người Tang Thiên Hạo cũng hồi phục thần trí.

- Không biết khi nào thì mới có thể gặp lại tiền bối!

Tang Thiên Hạo mặc dù cùng Lâm Phàm quen biết không lâu, nhưng lại bị một thân chính khí của hắn cảm nhiễm.

- Hàn sư tỷ thích thật, được tiền bối tặng trường kiếm trung phẩm. Sư tỷ định đặt tên cho kiếm này là gì?

Những người khác hâm mộ nhìn trường kiếm trong tay Hàn Tích Vũ.

Hàn Tích Vũ ôm lấy trường kiếm vào trong ngực như là ôm chí bảo, mắt cười cong lại:

- Ta muốn có thể chính nghĩa lẫm nhiên như tiền bối, nên gọi là Chính Khí Kiếm đi.

. . . .

Lúc này, ở trong khu rừng Lạc Nhật.

Đám người Khúc Hướng Ca đang nằm ngất trên mặt đất, một con kền kền bay lượn trên không trung, giống như đang quan sát xem mấy con mồi này đã chết hay chưa.

- Ưm…

Khúc Hướng Ca khẽ run lên, sau đó mở mắt, nhất thời mặt mày kinh hỉ.

- Không chết…

Khúc Hướng Ca nhìn xung quanh, phát hiện vẫn là chỗ cũ, nhưng ngay lúc vừa mở miệng, hắn lại đột nhiên lộ ra sắc mặt không dám tin.

Giọng mình… Sao lại thế này?

Cao vút, trong trẻo, đây còn là tiếng của mình sao?

Sau đó Khúc Hướng Ca sờ sờ mặt mình, làm da thô ráp trước kia giờ lại biến thành nhẵn bóng vô cùng. Ngón tay Khúc Hướng Ca khẽ run lên, sờ tới yết hầu.

Không… không có.

Yết hầu của ta đâu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trán Khúc Hướng Ca ứa ra mồ hôi lạnh, một cảm giác sợ hãi nảy lên trong lòng.

Mà vừa lúc này, Khúc Hướng Ca đột nhiên phát hiện chỗ đũng quần của mình có chút khác thường, giống như là thiếu cái gì đó.

Chẳng lẽ…

Khúc Hướng Ca không dám tưởng tượng, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, vén quần lên nhìn. Thế nhưng vừa nhìn thấy, Khúc Hướng Ca lập tức phun một ngụm máu tươi.

Không có… Tại sao lại không có, tới cùng là chuyện gì xảy ra?

. . . .

- Ngươi có nhìn thấy một người mặc đồ đen đi qua đây không?

Khúc Hướng Ca đang kinh hoảng, nghe được câu này, lập tức giận dữ hét lên:

- Cút cho lão tử.

Mà đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Khúc Hướng Ca đột nhiên chấn động tâm thần, ói ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này Khúc Hướng Ca nhìn về phía có tiếng người, chỉ thấy một người toàn thân y phục màu đen đang lơ lửng ở không trung. Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng người này lại mang tới cho Khúc Hướng Ca cảm giác rất nguy hiểm.

- Tiền bối, ta…

Khúc Hướng Ca muốn mở miệng.

Mà người áo đen kia bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó thân thể Khúc Hướng Ca bị khống chế bay tới trước mặt hắn.

- Tiền bối tha mạng…

Khúc Hướng Ca giờ phút này cả suy nghĩ muốn chết cũng có, vì sao đụng một người tới một người đều là biến thái a. Chính mình cũng là cường giả Tiên Thiên cấp bốn, thế nhưng giờ lại như con kiến mặc cho người ta dẫm.

- Âm Dương Nghiệt Thể, Âm Dương Nghiệt Thể vạn năm không xuất hiện, lại bị Tông Hận Thiên ta phát hiện, ha ha…

Người áo đen ngửa mặt lên trời cười dài, nhất thời chung quanh đất cát cỏ lá bay tứ tung, một luồng khí thế ngất trời tán phát ra, phát tiết sảng khoái trong lòng.

- Tiền bối…

Giờ phút này Khúc Hướng Ca bị dọa đến sắp ngất xỉu lần này, người này tuyệt đối là người điên, cái gì Âm Dương Nghiệt Thể a, mau thả lão tử ra…

- Thể chất yêu nghiệt bực này lại bị ta phát hiện, chuyến này không uổng, vậy thì theo ta rời đi, còn những con kiến này, biến thành tro bụi là xong.

Tông Hận Thiên cũng không quản Khúc Hướng Ca, lầm bầm nói.

Thế nhưng khi Tông Hận Thiên chuẩn bị động thủ tiêu diệt thủ hạ thủ Khúc Hướng Ca thì lại đột nhiên ngẩn ra.

- Một cái…

- Hai…

- Tám…

- Hai mươi bốn cái…

- Điều này sao có thể, hai mươi bốn cái Âm Dương Nghiệt Thể, sao có thể?

Tông Hận Thiên lúc này kích động đến run rẩy cả người, dù là tu vi cao tới đâu, thấy một màn trước mắt, Tông Hận Thiên cũng khó mà bình tĩnh.

- Ha ha, kỳ ngộ của Tông Hận Thiên ta tới… Đều cùng ta rời đi.

- Tiền bối, van cầu ngài thả ta đi…

Khúc Hướng Ca mặt mũi tèm nhèm khóc lóc cầu xin.

Vừa thoát khỏi tay một biến thái, giờ lại bị một người điên bắt được. Vì sao Khúc Hướng Ca ta lại bi thảm như thế chứ!!!
Chương 44 Làm lão sư?

Hoàng triều Đại Yến người đến người đi, trên đường tiểu thương nối liền không dứt, ồn ào tấp nập. Lâm Phàm nhìn đủ loại người đi trên đường, tâm tình cũng thoải mái không ít.

So sánh với sinh hoạt trong tông môn, Lâm Phàm nguyện ý ở nơi này tản bộ. Đương nhiên là chỉ ở lại thời gian ngắn, Lâm Phàm không nghĩ tới việc cố định lâu dài ở đây, bởi vì hắn phải mau trở nên thật mạnh để trở về tông môn, cấp cho sư huynh đệ một cái kinh hỉ thật to.

Ngẫm lại chính mình một thân tu vi vô địch xuất hiện trước mặt các sư huynh đệ, không biết sẽ là cái dạng gì.

Lâm Phàm cười hớn hở đi trên con đường lát gạch xanh. Hiện giờ chẳng có mục đích gì, Lâm Phàm tự nhiên là phải dạo một vòng hoàng thành trước đã.

- Tiểu ca, xin hỏi trong hoàng thành này có thế gia không?

Lâm Phàm ngồi ở một quán trà ngoài trời, uống một tách trà, thuận miệng hỏi.

- Có chứ, Yến gia, Hàn gia, Tiêu gia, Vân gia, bốn nhà này chính là bốn đại thế gia truyền thừa từ khi Đại Yến khai triều, chúng ta có thể có cuộc sống yên ổn như hiện tại thì không thể không nhắc tới công lao của bốn thế gia này.

Chủ quán trà là một người trẻ tuổi, khi nói tới bốn nhà này cũng lộ vẻ hâm mộ.

Lâm Phàm gật gật đầu, không có hỏi nhiều, sau đó trả tiền trà bằng tiền cướp được từ Khúc Hướng Ca, rời khỏi nơi này, tiếp tục dạo hoàng thành.

Lâm Phàm đi qua rất nhiều đại viện xa hoa, cũng nhìn thấy bốn đại thế gia trong miệng chủ quán trà.

Đi đến gần xem thử, quả không hổ là bốn đại gia tộc, nguy nga tráng lệ, giàu có vô cùng.

Lâm Phàm cũng động tâm. Hiện giờ muốn tăng tu vi chỉ có mấy biện pháp: giết người, giết mãnh thú, cắn đan dược.

Mà tự Lâm Phàm nhận xét, cắn đan dược là tốt nhất, tốc độ nhanh, không có tác dụng phụ.

Thế nhưng khi Lâm Phám đi tới một chỗ có đông đảo binh lính trấn giữ thì dừng bước lại nhìn thật lâu.

Đây là hoàng cung.

Nơi ở của đế vương hoàng triều Đại Yến.

Đây là một đại bảo khố…

Cũng là một phó bản có độ khó rất cao.

- Ngươi đứng đây làm gì? Đứng lại… đừng chạy!

Giờ phút này Lâm Phàm nhìn thấy thị vệ canh gác đi về phía mình thì có tật giật mình mà bỏ chạy, đồng thời trong lòng rất là tức giận, không phải nhìn nhiều mấy lần, có cần nghiêm trọng như vậy sao?

Lâm Phàm xác định thị vệ không có đuổi theo thì mới thở phào một hơi.

Hắn lại tiếp tục thăm dò thêm mấy nơi giàu có nữa, cốt để quen thuộc tình huống còn xuống tay.

Cổng học viện Thiên Phủ.

Lâm Phàm cũng không biết mình đang đi đâu, thế nhưng vừa nhìn tới học viện Thiên Phủ, Lâm Phàm lại dừng bước. Trên cổng có hai cái thông báo khiến Lâm Phàm lâm vào trầm tư

Mình bây giờ khuyết thiếu một thân phận, học viện Thiên Phủ này hiện giờ một bên là tuyển lão sư, một bên chính là tuyển học viên.

Đương nhiên, đối với Lâm Phàm mà nói, đệ tử có cấp bậc quá thấp, mình khẳng định phải làm lão sư. Dù sao khí chất làm gương cho người, Lâm Phàm tự nhận mình có đủ.

Giờ phút này, cổng học viện Thiên Phủ có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng. Những người này đều còn rất trẻ, tuổi chỉ ở khoảng mười ba mười bốn.

Lâm Phàm đi vào bên cổng tuyển lão sư, không có người nào.

- Xin chào, ta đến thi tuyển lão sư.

Lâm Phàm đi vào trước bàn tuyển dụng nói.

Ngồi trước bàn tuyển dụng là một gã mập có bộ râu cá trê. Hắn thấy có người đến báo danh, lập tức tinh thần phấn chấn ngồi thẳng người.

- Muốn làm lão sư?

Gã mập tinh tế đánh giá Lâm Phàm, trong mắt tỏa ra một tia hào quang.

- Đúng!

Lâm Phàm gật gật đầu.

- Tốt, lão sư ở học viện Thiên Phủ chúng ta có đãi ngộ rất lớn, thế nhưng trước hết giao mười lượng bạc phí báo danh đã.

Mập mạp cười nói.

Lâm Phàm cũng không để ý nhiều hay ít, đem số bạc còn lại không nhiều trên người ném cả lên bàn.

Mập mạp thấy tiền, cười tít mắt, sau đó nhiệt tình như lửa tiếp đón Lâm Phàm.

- Đi theo ta, chỉ cần thông qua sát hạch là có thể vinh dự làm một lão sư của học viện Thiên Phủ.

Mập mạp nói.

. . .

Rất nhanh, mập mạp mang Lâm Phàm đi tới một căn phòng lớn:

- Bên trong sẽ có người sát hạch, chúc ngươi thành công.

Sau khi Lâm Phàm bước vào, mập mạp đóng cửa lại, vân vê mấy thỏi bạc trong tay, mỉm cười:

- Không tồi, không tồi, lại có tiền tới tay.

Mập mạp cho rằng người vừa vào rất nhanh sẽ mặt mũi bầm dập đi ra.

Tuyển lão sư là không giả, nhưng yêu cầu cao vô cùng, từ khi học viện Thiên Phủ dán thông báo tuyển lão sư đã có không biết bao nhiêu người đến thi tuyển, nhưng toàn bộ đều thất bại.

Mập mạp mặt cười cười chờ ở cửa, nhẩm đếm thời gian xem người này có thể kiên trì bao lâu.

Lúc này có người từ bên trong đi ra.

Mập mạp cả kinh, không thể nào, nhanh như vậy?

- Thất bại?

Mập mạp thấy người đi ra là Lâm Phàm, lộ vẻ tiếc nuối nói, xem như là an ủi.

Lâm Phàm khẽ cười.

- Để cho hắn tới lớp chữ Đinh.

Lúc này từ bên trong có người nói vọng ra, giọng nói tuy bình thản nhưng nghe kỹ vẫn phát hiện một tia phẫn nộ được cố nén lại.

Mập mạp sửng sốt, hiển nhiên có chút không dám tin. Người này lại thành công? Từng có hơn một trăm người tới mà chưa ai thành công, người này…

Có điều lớp chữ Đinh cũng không thế nào, xem ra người này vận khí tốt nhưng thực lực không quá cao mới bị giao đi dạy đám đệ tử không ra hồn đó.

-Rõ!

Mập mạp cung kính lên tiếng trả lời người bên trong, sau đó dẫn Lâm Phàm rời đi.

Trước khi đi, Lâm Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua. Lần này Lâm Phàm xem như chính thức ước lượng được thực lực của mình.

Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hắc Hổ Đào Tâm Lâm Phàm đều không dùng, mà là dùng công pháp chính quy Truy Phong Kiếm Quyết cùng Bất Động Hoàng Quyền.

Đồng thời Lâm Phàm cũng hiểu được diệu dụng của số lượng chân nguyên, chính là tăng cường lực phá hoại.

Hiện giờ chân nguyên của Lâm Phàm là 2200, có thể so sánh với Tiên Thiên cấp năm, nếu toàn lực chém giết thì cảnh giới Nhập Thần trở xuống vẫn là có thể.

Tiếp đó, mập mạp đưa Lâm Phàm đi sắp xếp nơi ở trong học viện Thiên Phủ.

- Nếu sau này muổn rời đi thì chỉ cần thông báo một tiếng là được. Chuyện ngươi trở thành lão sư lớp chữ Đinh, ta sẽ mau chóng làm thủ tục giúp ngươi, ngày mai ngươi có thể nhậm chức.

Mập mạp xem như là người giải quyết việc mau lẹ ổn thỏa.

- Lớp chữ Đinh này ra sao?

Lâm Phàm giờ phút này còn có một chút kích động. Đây là lần đầu tiên hắn làm lão sư dạy dỗ người khác, cũng không biết sẽ như thế nào.

Bàn tử liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái:

- Học viện Thiên Phủ chia làm Giáp, Ất, Bính, Đinh, bốn cấp bậc, Đinh là lớp kém cỏi nhất, thường thường đều là con nhà bình dân, thiên tư không được tốt lắm, thành tựu tương lai rất có hạn.

Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã, người kia cũng quá hẹp hòi, không phải chỉ là cắt vụn y phục của hắn sao, có nhất thiết phải phân ca dạy lớp nát nhất thế không?

Thế nhưng lớp kém cỏi nhất cũng tốt, bổn đại gia dù sao không phải đến để dạy học mà là để che giấu thân phận. Tứ đại thế gia cùng hoàng cung ơi, các bấy-bì không thoát được lòng bàn tay của bổn đại gia đâu!
Chương 45 Ta nói trò tên gì thì chính là tên đó

Hôm sau.

Lớp chữ Đinh.

Đây là lớp kém cỏi nhất học viện Thiên Phủ, đệ tử trong lớp mỗi ngày đều phờ phạc tới học viện, vừa bước vào cổng, chúng nó đã cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ánh mắt của những người xung quanh.

Chúng nó mặc y phục màu lam, đây là loại trang phục được học viện Thiên Phủ quy định theo bốn cấp bậc.

Màu lam đại biểu lớp chữ Đinh, cũng là màu đại biểu cho sự kém cỏi nhất.

Đám học sinh chung quanh nhìn thấy hơn mười học sinh y phục màu lam thì cùng cười vang nhạo báng. Phế vật, dù ở đâu cũng không được hoan nghênh.

Tu luyện coi trọng thiên phú, thiên phú không tốt, nếu không có đại cơ duyên bù đắp thì tuyệt đối không có bao nhiêu thành tựu. Bởi vậy thiên phú không tốt chính là phế vật. Đây là một câu chúng nó được nghe nhiều nhất kể từ khi gia nhập học viện Thiên Phủ.

Tối hôm qua chúng nó nhận được thông báo, có lão sư mới sẽ dạy bọn hắn. Đối với chúng nó mà nói, việc này chẳng có ảnh hưởng gì cả, bởi vì chúng nó đã buông xuôi chính bản thân mình, thầm nghĩ học ba năm, tốt nghiệp xong sẽ thành thành thật thật làm một nghề gì đó mà kiếm sống, trở thành một người bình thường.

Con đường tu luyện không phải người có thiên phú kém như chúng nó có khả năng dính dáng.

Còn về lão sư, chúng nó cũng không có nghĩ nhiều. Trong số chúng nó, ngay cả Hậu Thiên cũng không ai đạt tới, lão sư nào cũng không để vào mắt, còn có thể nghĩ nhiều cái gì.

. . . .

Lâm Phàm dậy rất sớm, rửa mặt súc miệng thật sạch sẽ. Hôm nay là một ngày trọng đại, đánh dấu chính mình bắt đầu một nghề nghiệp cực kỳ phong cách là lão sư, cảm giác thật sự không tệ.

Dọc theo đường đi, Lâm Phàm thông qua hỏi thăm, biết được vị trí của lớp chữ Đinh.

Trước khi bước vào cửa lớp, Lâm Phàm dừng lại, hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự tiến vào.

Ngay tích tắc tiến vào lớp, Lâm Phàm đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức suy nhược xộc lên mũi, dường như có thể làm cho người ta có thể mất đi hết sạch hy vọng sống.

- Ta là lão sư mới của các trò, ta gọi là Lâm Phàm. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta hy vọng mọi người có thể tôn trọng ta, không giở trò bên dưới.

Lâm Phàm đứng trên bục, nhìn đám đệ tử mà mình sẽ dạy, ai nấy phờ phạc úp mặt lên bàn, mắt lờ đờ như không có sức sống.

- Nghe rõ chưa!

Lâm Phàm cho rằng đây là đám tiểu thí hài đang coi thường mình, nhất thời tăng âm điệu lên mấy lần.

Một đám đệ tử đã mất đi hy vọng trên con đường tu luyện cũng bị một tiếng quát này của Lâm Phàm dọa tới run người, thế nhưng sau đó lại thở dài, rồi phờ phạc ngồi im tại chỗ.

- Tốt, trước hết điểm danh, coi như làm quen mọi người một chút.

Lâm Phàm cầm danh sách trong tay, nhìn những cái tên bên trên, khẽ nhíu mày.

Tại sao mấy chữ này nhìn phức tạp thế nhỉ, giống chữ Hán phồn thể trong thế giới của mình, nhưng lại có vẻ có chút khác biệt.

Thế nhưng giờ mình đang làm lão sư, cũng không thể đánh mất thể diện, tuy mấy chữ này hơi khó, nhưng Lâm Phàm cho rằng không khác chữ Hán nhiều lắm.

- Lưu Thủy Thủy!

Lâm Phàm đọc cái tên đầu tiên, nhưng không người nào lên tiếng.

Lâm Phàm nhìn những học sinh này:

- Lưu Thủy Thủy là ai?

- Không đi học sao?

Cả đám ủ rũ đưa mắt nhìn nhau, không biết người có cái tên mà lão sư mới tới này vừa đọc là ai.

Mà lúc này, có một nữ sinh sắc mặt hơi sợ sệt đã giơ tay lên.

- Lão sư, ta gọi là Lưu Miểu Miểu.

Lâm Phàm hít một hơi lạnh, cảm giác mặt hơi nóng lên, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại, nghĩ chính mình hiện giờ là một lão sư, cũng không thể tự làm xấu.

- Sao, trò cho rằng ta không biết chữ sao? Ta chính là cố ý gọi Lưu Thủy Thủy đó, hừ, quả thực là không biết tôn trọng người trên! Người tiếp theo…

Lâm Phàm đọc tiếp.

- Tào Thiên Tiêu, người nào là Tào Thiên Tiêu?

Lâm Phàm nhìn danh sách, mấy chữ này coi như nhận ra, hẳn là không sai.

Đám đệ tử bên dưới lại quay mắt nhìn nhau, không biết lần này lão sư lại gọi tên ai.

- Ai là Tào Thiên Tiêu, tại sao không nói chuyện, có phải là không đi học không?

- Cứ ốm một tẹo là đã nghỉ học sao, vậy sau này làm sao mà tiến được trên con đường võ đạo chứ!

Lâm Phàm nói.

Giờ phút này, một đệ tử có gương mặt mũm mĩm nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ đây hẳn là tên mình?

- Lão sư, là ta.

Lâm Phàm vừa thấy có người giơ tay, lập tức tiến lên:

- Gọi tên trò sao trò không thưa, có muốn bị véo tai không hả?

Lâm Phàm nghĩ, làm lão sư nhất định phải xuất ra uy phong của lão sư, lưu lại hình tượng nghiêm khắc trong lòng đệ tử, nếu không sau này sẽ không thể nào dạy dỗ nổi bọn hắn.

Đây cũng là điều Lâm Phong ngộ ra sau thời gian đi học ở thế giới cũ.

- Lão sư, ta gọi là Tào Phu Thụ…

Tào Phu Thụ sợ hãi rụt rè nói, cảm giác lão sư mới tới này có gì sai sai, ngay cả tên cũng đều đọc chệch.

Giờ khắc này, Lâm Phàm vừa nghe, đột nhiên hít sâu một hơi.

- Ta nói trò tên Tào Thiên Tiêu chính là Tào Thiên Tiêu, trò nghe rõ chưa?

Lâm Phàm cường ngạnh nói.

- Tào Phu Thụ.

- Tào Thiên Tiêu.

- Tào Phu Thụ.

- Tào Thiên Tiêu.

Tào Phu Thụ nhìn lão sư mới tới này, có chút bất đắc dĩ, lại có chút thương tâm, cuối cùng chỉ đành gật đầu.

- Vâng, là ta.

Lâm Phàm vừa nghe, tức thì cười nói:

- Vậy mới ngoan, tốt, người tiếp theo…

. . . .

Sau khi điểm danh xong, Lâm Phàm thề sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện tương tự nữa. Lần điểm danh này còn mệt hơn cả đi đánh Boss.

Chữ ở Huyền Hoàng giới không biết là gã rùa đen nào sáng tạo, nếu bị bổn đại gia biết không thể không đập chết ngươi.

Mười ba học sinh, Lâm Phàm chỉ đọc được chuẩn một cái tên, còn lại mười hai người bị Lâm Phàm cưỡng bức sửa tên.

- Tốt, hôm nay là ngày đầu tiên, ta sẽ bắt đầu xếp thời khóa biểu cho sau này.

- Buổi sáng: dạy tư tưởng phẩm đức, buổi chiều: dạy thực chiến, hiện tại bắt đầu học, tất cả mọi người đứng dậy cho ta.

Lâm Phàm nghiêm túc nói.

Mà mười ba học sinh bên dưới lại không hiểu ra sao, tư tưởng phẩm đức là cái gì? Giờ lại muốn đứng lên làm gì?

- Nói: kính chào lão sư!

Lâm Phàm thấy mười ba học sinh ngây ngốc mà đứng, nhất thời cảm giác mình sau này trách nhiệm trọng đại a.

- Kính chào lão sư!

Mười ba học sinh chết lặng nhìn Lâm Phàm, cuối cùng có chung nhận xét: lão sư trước mắt chúng nó là người điên.

Đồng thời chúng nó cũng có loại xúc động muốn khóc. Lớp chữ Đinh dù rất kém, rất phế, nhưng không thể vì thế mà giao chúng ta vào tay một người điên a.

- Ừm, ngồi xuống, bắt đầu học.

Lâm Phàm thấy đám đệ tử này rất nghe lời, thỏa mãn gật gật đầu.

Tuy rằng thiên phú lớn, nhưng chỉ cần nghe lời thì đều là đệ tử tốt.

- Tốt, tiết học đầu tiên của ngày hôm nay sẽ giảng về Đấu Phá Thương Khung, hồi một: thiên tài ngã xuống.

"Đinh, chúc mừng mở ra chức nghiệp phụ: Đạo Sư."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom