• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HỆ LIỆT TRÒ CHƠI SINH TỒN (1 Viewer)

  • Truyện 2: Phần 1

1.

Lưỡi rìu lạnh lẽo tiến sát mặt tôi và cuối cùng khi cách mặt tôi vài milimet thì dừng lại.

Những vệt máu dính trên lưỡi rìu nhỏ xuống chóp mũi tôi.

Tôi thậm chí còn thể ngửi thấy mùi tanh trên đó.

Tôi chớp mắt, không nói gì cũng không lùi về phía sau, qua vài giây bỗng lưỡi rìu xoay tròn với tốc độ cực nhanh rồi biến thành đầu của một con búp bê.

Đôi mắt đỏ tươi của con búp bê phát sáng, nhìn chằm chằm vào đồng tử của tôi.

Nó cười toe toét——

"Người chơi Đỗ Tình, chúng ta lại gặp mặt."

Hừ, đúng, lại gặp nhau rồi.

Ba tháng trước khi đang ở trên tàu điện ngầm, tôi vô tình bị bắt tham gia một trò chơi sinh tồn gọi là trốn thoát khỏi tàu điện ngầm, khi đó có hơn 100 người chơi ở trên tàu điện ngầm nhưng cuối cùng chỉ có tôi là người duy nhất sống sót.

Cứ tưởng bản thân đã may mắn thoát chết nhưng không ngờ một lần nữa tôi lại bị cuốn vào một trò chơi mới.

Sáng nay khi vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mình đứng ở trong một trang viên rộng lớn.

Trang viên tràn ngập hoa hồng, hai màu hồng trắng đan xen kết hợp với hoa tường vi, bao quanh bãi cỏ ở giữa tạo thành một lối đi rộng rãi.

Cuối lối đi là một biệt thự bốn tầng theo phong cách châu u.

Nhìn từ bên ngoài, căn biệt thự mang vẻ cổ điển và sang trọng với nền gạch màu nâu đỏ u ám giống như được thấm máu tươi rồi theo thời gian đã ngưng kết lại thành màu đen đỏ.

Tôi giơ tay lau vệt máu đen dính trên chóp mũi, mặt không biểu tình nhìn con búp bê: “Có vẻ như anh muốn giết tôi.”

Miệng con búp bê há to hơn, khóe môi thậm chí còn kéo đến tận tai: "Tôi được gặp lại bạn cũ nên chỉ muốn đùa chút thôi."

Nó liếc nhìn xung quanh, tôi cũng nhìn theo nó, nên mới phát hiện ngoài tôi ra còn có năm nam nữ khác trong trang viên.

Trong đó có 2 nam 1 nữ đứng tách biệt có lẽ họ không quen biết nhau, còn lại là một nam một nữ đứng gần nhau, mặc đồ đôi, rõ ràng là tình nhân.

Mọi người đều mang vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ cũng giống như tôi, trước đây họ đều đã từng trải qua một trò chơi sinh tồn.

Lúc này, con búp bê tăng âm lượng lên——

"Chào mừng người chơi đến với Biệt thự hoa hồng."

"Trò chơi này ban đầu chỉ có 5 người chơi. Nhưng sau khi kiểm tra, phát hiện hệ thống gặp trục trặc nên có thêm người chơi thứ sáu, vì vậy chúng tôi đã thiết lập thêm một màn khởi động trước khi trò chơi chính thức bắt đầu."

Trên không trung bỗng xuất hiện 5 tấm thẻ đen, sau đó biến thành những điểm sáng và phân tán khắp trang viên.

"Giới thiệu trò chơi: Chủ nhân của Biệt thự hoa hồng sắp tổ chức một bữa tiệc. Vì thế, ông ta đã yêu cầu quản gia chuẩn bị 5 tấm thiệp mời. Nhưng người quản gia vì quá lo lắng nên khi ra ngoài đã vô tình làm mất, do đó nếu khách mời muốn tham dự bữa tiệc phải tự mình tìm được thư mời."

[Quy tắc trò chơi: 5 thiệp mời được giấu khắp trang viên, người chơi phải thành công tìm được thiệp mời và giữ chúng cho đến khi kết thúc trò chơi.]

[Lưu ý: 1. Mỗi thiệp mời chỉ có giá trị cho một người chơi và không thể chia sẻ cho nhiều người chơi.]

[2. Trong trò chơi, người chơi sẽ không bị hạn chế hành động cũng không bị cấm cạnh tranh bạo lực.]

[3. Trò chơi có thời gian 10 phút, không tính thời gian chờ.]

[4. Phạm vi tìm kiếm thiệp mời: toàn bộ trang viên, không bao gồm bên trong biệt thư.]

[5. Sau khi trò chơi kết thúc, chỉ những người chơi có được thiệp mời mới có thể thành công tham gia vào trò chơi chính thức.]

"Mọi người mau đi tìm thiệp mời đi, nếu không... Hehehe, chúc người chơi tham gia trò chơi vui vẻ!"

Khi con búp bê nói xong, trên bầu trời xuất hiện đồng hồ đếm ngược 10 phút màu đỏ như máu.

Trò chơi bắt đầu.

2.

Thời gian không còn nhiều nên những người chơi khác đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Cặp đôi đi thẳng vào vườn hồng, trong khi người đàn ông cơ bắp, người đàn ông mập mạp và một cô gái nhỏ nhắn với hai bím tóc thì đi vòng quanh biệt thự.

Còn tôi vẫn đứng yên.

Trang viên này có diện tích rất lớn, ước chừng khoảng hơn 40ha.*

*Vì trong nguyên tác tác giả để 100 mẫu. Quy ra là tầm 40 ha.

Cho dù trừ đi diện tích không gian của biệt thự, thì nếu muốn tìm kiếm khắp nơi trong vòng 10 phút mà chỉ dựa vào sức người là điều không thể.

Vì tìm kiếm một cách mù quáng sẽ không hiệu quả nên thiệp mời chắc chắn sẽ ở một nơi đặc biệt.

Vừa nghĩ đến đây, tôi đã thấy người đàn ông cơ bắp vén tấm thảm trước cửa biệt thự lên.

Hắn cúi xuống mò mẫm một lát, sau đó giơ tay phải lên cười lớn: “Lão tử đây vốn tưởng rằng vật nhỏ này khó tìm, không ngờ lại dễ dàng như vậy.”

Thứ hắn ta cầm trên tay là một thiệp mời.

Lúc này trò chơi mới trôi qua được 1 phút.

Những người chơi khác sững người, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.

Vườn Hồng quá rộng nên tôi đã từ bỏ rồi đi bộ ngược về phía biệt thự, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cổ kính và huyền bí này.

Vừa rồi khi người đàn ông cơ bắp tìm thấy rồi cầm tấm thiệp mời trên tay tôi đã nhìn rất rõ, tấm thiệp mời vẫn còn nguyên hình dạng.

Điều này cho thấy thiệp mời sẽ không ngụy trang thành hình dạng của các đồ vật khác mà làm rối mắt người chơi.

Khó nhất ở trò chơi này chính là chỗ giấu thiệp mời.

Tầm mắt của tôi cẩn thận tìm kiếm ở bên ngoài của biệt thự, cố gắng không bỏ sót dù chỉ một mẫu gạch nào.

Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tập trung vào cửa sổ ở phía đông trên tầng bốn——

Cửa sổ hé mở, rèm cửa bị gió thổi tung, bay phấp phới, giữa khe cửa sổ có một tấm thẻ đen.

Là thiệp mời.

Tôi hơi cau mày.

Nếu không có thang thì từ độ cao của tầng 4 sẽ không thể leo lên từ bên ngoài được.

Đang lúc tôi đang nghĩ cách để lấy nó thì một bóng dáng nhỏ bé chợt lướt qua tôi.

Là cô gái có hai bím tóc.

Cô ta bước đến đứng đối diện với cửa sổ tầng bốn, dùng cả hai tay nắm lấy mép cửa sổ tầng một rồi một bên mượn lực mà từ từ leo lên.

Khung cửa sổ rất hẹp khiến người bình thường khó có thể đứng lên trên được nhưng cô ta vẫn đứng vững, không chút khó khăn mà leo lên tầng hai.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, tốc độ của cô ta rất nhanh, từ lúc bắt đầu trèo lên cửa sổ đến khi nhận được thiệp mời, sau đó lại leo xuống, chỉ mất chưa đầy 3 phút.

Tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng và vững chãi, không hề có chút lộn xộn nào.

Cô ta thực sự rất lợi hại.

Cô gái lau mồ hôi trên trán rồi đi thẳng đến chỗ tôi, nụ cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền: “Thiệp mời này là chị nhìn thấy trước, nhưng tôi lại lấy được nó trước, chị không trách tôi chứ?”

Tôi lắc đầu: “Tôi nhìn thấy trước cũng không được tính. Nếu cô có khả năng lấy được thì đó là của cô.”

Nụ cười của cô gái càng tươi hơn, cô ta đi tới dùng hai tay nắm lấy cánh tay tôi ngọt ngào nói: "Chị, chị thật tốt bụng. Chị tên là Đỗ Tình phải không? Tên tôi là Điền Mộc, Còn có ba tấm thiệp mời nữa, tôi sẽ giúp chị, chúng ta cùng nhau tìm!"

Tôi lặng lẽ rút tay ra, dời tầm mắt từ khuôn mặt của cô gái nhìn sang người đàn ông mập mạp đang đứng dưới đèn đường phía bên phải biệt thự.

Sau khi vòng qua chân đèn đường, hắn đưa tay dùng sức mở nắp nguồn điện, từ bên trong lấy được tấm thiệp mời thứ ba.

Vẫn còn hai phút trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc và chỉ còn lại hai tấm thiệp mời.

Trong vườn hoa hồng phía sau, cặp đôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm nhưng khi cô gái nắm chặt bàn tay thành quyền thì một góc đen đã lộ ra——

Đó là tấm thiệp thứ tư, hóa ra nó đã được tìm thấy từ lâu.

"Ôi, chỉ còn lại một tấm thôi, chị phải làm sao đây? Nếu không tìm lại được... chị ơi, chị sẽ bị giết đấy."

Điền Mộc nhếch miệng, nhưng lúm đồng tiền trên má vẫn không hạ xuống.

Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì.

Nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ chết.

Bởi vì tôi đã biết tấm thiệp cuối cùng được giấu ở đâu.

3.

Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn 42 giây, cặp đôi đã xảy ra tranh cãi.

Ở trong vườn hồng hai người càng đi càng xa, cũng cách biệt thực càng lúc càng xa.

Chàng trai không thể tìm thấy tấm thiệp thứ năm, hắn ta cũng biết nếu bây giờ quay lại biệt thự rồi đoạt từ tay người khác thì cũng không kịp nên hắn ta quyết định cướp của bạn gái.

Cô gái không thể tranh giành nên bắt đầu gào khóc rồi hét lên một cách tuyệt vọng: "Ở trận đấu trước nếu không có tôi thì anh đã không thể trốn thoát rồi!"

Gã bạn trai bực bội đẩy cô ta ra: “Thì sao, nếu cô giúp tôi thì bây giờ tôi phải trả cho cô bằng mạng sống của tôi à.”

Tôi không thèm để ý đến cuộc cãi vã của bọn họ mà bước đến gần con búp bê đang lơ lửng trên không, nó đội một chiếc mũ hề trông cực kỳ ngộ nghĩnh.

Bởi vì chiếc mũ có màu giống với khuôn mặt của nó nên không thu hút được sự chú ý của mọi người.

Con búp bê mở miệng: "Người chơi Đỗ Tình, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?"

Tôi từ từ giơ tay lên và chạm tới nó——

"Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Ở các trò chơi sinh tồn trước, anh chưa bao giờ xuất hiện tại hiện trường. Trò chơi tìm thư mời không khó cũng không có nhiều điều khả nghi.”

"Vậy tại sao anh lại ở đây?"

Tay tôi chạm vào vành mũ, đôi mắt máy móc của con búp bê tràn ngập sự kinh ngạc.

“Ngoài ra, nếu tôi nhớ không lầm thì trước khi trò chơi bắt đầu, anh không hề đội cái mũ này đúng không?”

Tôi đột nhiên kéo chiếc mũ của nó xuống, trên đỉnh đầu của nó là một tấm thiệp mời bóng loáng bằng kim loại.

Ai có thể ngờ rằng tấm thiệp mời cuối cùng lại thực sự được giấu trên người của kẻ đặt ra quy tắc trò chơi.

Trên tấm thẻ đen như mực, có chữ viết tay màu đỏ sậm——

[Kính chào quý khách, chào mừng đến với Biệt thự hoa hồng.]

Chữ viết sinh động như máu tươi có sự sống.

Khi tôi cầm thiệp mời trên tay, đồng hồ đếm ngược đã điểm đúng 00:00.

Chiếc mũ hề bị ném xuống đất đột nhiên biến thành lưỡi hái và bay về phía cặp đôi.

Trước khi cô gái kịp hét lên, chiếc lưỡi hái đã cắt đứt đầu cô ta một cách hoàn hảo.

Bạn trai cô ta trốn sang một bên với vẻ mặt chán ghét, như là sợ bị máu dính lên người, sau khi lưỡi hái được thu hồi, thì anh ta thở hổn hển chạy ra cửa biệt thự tham gia cùng những người chơi khác.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở thì người đàn ông cơ bắp đã ghê tởm mà nhổ xuống đất một bãi nước miếng, chán ghét nói: "Thật vô liêm sỉ."

Sắc mặt gã bạn trai tái nhợt, đang định bước tiếp, nhưng khi nhìn thấy cơ bắp của gã đàn ông hiện ra thì anh ta không cam lòng mà lùi lại.

Lúc này, cửa biệt thự từ từ mở ra, một người đàn ông mặc vest, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ bước ra.

"Xin chào quý khách, tôi là quản gia của Biệt thự hoa hồng. Tôi đến đây để tiếp đãi những vị khách đến nghỉ ngơi tại biệt thự."

Không từ lúc nào mà Điền Mộc đã đến đứng gần tôi, nhẹ giọng nói: "Ôi chao, sao quản gia này lại xấu như vậy!"

Trong khi cô ta đang nói chuyện, gã bạn trai trong cặp đôi không nhịn được nữa mà ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, người đàn ông cơ bắp và người đàn ông mập mạp sắc mặt cũng tái nhợt, hai chân không khỏi run rẩy.

Tôi ngước mắt nhìn lên.

Người quản gia thực sự có khuôn mặt rất bình thường.

Không có đôi mắt màu đỏ tươi, không có xúc tu nào thò ra khỏi miệng.

Vấn đề duy nhất là các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta bị đặt sai vị trí.

Hai mắt được đặt ở hai bên má, cái mũi bị đặt chổng ngược lên.

Trên cằm, hai lỗ tai đối xứng được đặt ở giữa khuôn mặt, giống như một con bướm thịt.

Miệng ở trên trán, môi trên và môi dưới lộn ngược, khi nói chuyện nước bọt sẽ không ngừng chảy ra.

Nhưng để so sánh——

Tôi quay đầu lại, điều khiến tôi chú ý hơn chính là Điền Mộc.

Bộ dạng kinh tởm này còn khiến cho ba người đàn ông trưởng thành suýt ngất.

Bởi vì bẩm sinh tôi đã bị thiếu hụt cảm xúc nên không có biểu hiện gì cả, nhưng còn cô ta thì sao?

Tại sao cô ta không sợ hãi?

Thậm chí, từ đôi mắt sáng ngời của cô ta, tôi còn có thể đọc được sự phấn khích không thể giải thích được.

4.

Lúc này, con búp bê bỗng bay tới và bắt đầu đọc thông báo mới.

"Chúc mừng 5 người chơi đã thành công bước vào trò chơi chính thức. Trò chơi này có 3 vòng, kéo dài 2 ngày 1 đêm, nếu thành công vượt qua tất cả các vòng chơi thì các bạn có thể an toàn về nhà.”

“Giới thiệu luật chơi của vòng đầu tiên: Năm vị khách cảm thấy rất vinh dự khi nhận được lời mời từ Biệt thự hoa hồng. Tuy nhiên, tất cả họ đều nghèo khó, không đủ tiền mua quà cho lễ gặp mặt nên để tỏ lòng biết ơn đối với chủ nhân của căn biệt thự, họ đã nhất trí quyết định làm việc cho biệt thự trong nửa ngày.”

"Các loại công việc như sau:

"Đầu bếp: Làm bữa trưa cho ngày hôm nay.

"Người làm vườn: Cắt tỉa vườn hồng.

"Gia sư: Gia sư cho con gái chủ biệt thự.

"Người giúp việc: Lau sạch sẽ bụi trong phòng chứa đồ của biệt thự.

"An ninh: Canh gác ở cổng biệt thự, ngăn cản những người không liên quan vào biệt thự."

[Quy tắc trò chơi: 1. Năm công việc được phân biệt bằng năm chiếc vòng tay, người chơi có thể tự do lựa chọn công việc yêu thích của mình, một khi đã đeo vòng tay thì có nghĩa rằng đã lựa chọn xong công việc và khi đó sẽ không chấp nhận việc thay đổi.]

[2. Sau khi đeo vòng tay lên thì các bạn sẽ được nó nhắc nhở về những yêu cầu cụ thể tương ứng trong từng công việc.]

[3. Giờ làm việc là 9:00-11:00 sáng.]

"Người chơi phải tuân thủ yêu cầu công việc, không được vi phạm. Nếu không thì, mọi người hiểu rồi đó~"

Năm chiếc vòng tay xuất hiện trong tay người quản gia, màn hình điện tử phía trên hiển thị công việc tương ứng.

Tiếp theo là từng người chơi sẽ lựa chọn công việc phù hợp.

Người đàn ông mập mạp bước tới trước, lấy đi chiếc vòng tay có ghi chức vụ [Đầu bếp], hắn cười thành thật nói: “Tôi vốn là đầu bếp, công việc này rất phù hợp với tôi, mọi người có ai phải đối không?”

Thấy không ai nói gì, hắn ta đeo chiếc vòng vào tay.

Khoảnh khắc nó được đeo vào cổ tay, chiếc vòng tay giống như có sự sống bám chặt vào da thịt của người đàn ông mập mạp, không thể cởi ra được.

Thấy vậy, người đàn ông cơ bắp cũng cầm lấy chiếc vòng tay có ghi [An ninh], hắn ta chỉ vận động cơ bắp, sau đó đeo chiếc vòng tay vào tay, rõ ràng hắn ta muốn nói với mọi người rằng công việc này là của hắn, không ai có thể giành được.

Gã bạn trai trong cặp đôi theo sát phía sau rồi lập tức giật chiếc vòng tay có ghi [Người làm vườn] đi, còn không quên nhìn lại với vẻ mặt sợ hãi.

Tôi và Điền Mộc liếc nhìn nhau.

Hắn ta nghĩ rằng sau khi tìm kiếm ở vườn hồng lâu như vậy, thì hắn đã rất quen thuộc với khu vườn này, công việc người làm vườn đối với hắn ta là thích hợp nhất.

Chỉ là……

"Cô đang nhìn cái gì! Vòng tay của tôi đã đeo vào rồi, cô không thể cướp được đâu!"

Khi tôi nhìn hắn ta, gã bạn trai đã cố ý che đi cổ tay rồi hung tợn nhìn tôi mà quát.

Đôi mắt tôi khẽ động, khóe môi nhếch lên, nhìn hắn như nhìn người chết.

"Không có gì, người làm vườn rất hợp với cậu."

Biệt thự tên là Hoa hồng, trong vườn có một vườn hoa hồng rộng lớn như vậy.

Trong trò chơi sinh tồn này, nếu nói những bông hoa hồng này an toàn thì tôi chắc chắn sẽ không tin.

Ban nãy tìm thiệp mời cũng không chuyện gì xảy ra, nhưng ai biết có phải là mồi nhử không.

Chắc hắn ta cũng không cần tôi nhắc nhở đâu, phải không?

"Ôi trời, chị ơi, chỉ còn lại hai công việc thôi. Chị muốn công việc nào? Chị chọn trước đi!"

Không biết từ lúc nào Điền Mộc đã cầm trong tay hai chiếc vòng tay còn lại, mỉm cười nhìn tôi.

Trên thực tế cho đến tận bây giờ, những sự lựa chọn của những người trước đều có điểm giống nhau đó là chọn những công việc liên quan đến bản thân mà cố ý tránh đi công việc—--

Gia sư.

Xét theo tính chất công việc, đây là công việc duy nhất phải đối mặt với NPC trong thời gian dài và cũng có thể là công việc nguy hiểm nhất.

Điền Mộc cũng không phải ngu ngốc, vừa rồi trong lúc tôi và gã bạn trai nói chuyện, cô ta hoàn toàn có thể lựa chọn đeo vòng tay, rồi để lại công việc [Gia sư] cho tôi.

Vậy tại sao bây giờ lại để tôi có quyền lựa chọn?

Chẳng lẽ vì thiệp mời mà cô ta thiên vị tôi sao?

“Tôi chọn người giúp việc.” Tôi không chút do dự.

Điền Mộc đưa chiếc vòng tay của hầu gái ra, nhưng đến giữa chừng thì dừng lại, bĩu môi, nịnh nọt nói: "Nhưng chị ơi, em thật sự không thể ở cùng với trẻ con được. Em sợ nếu làm cho NPC đó không vui, cô ấy sẽ giết em mất."

“Chị gái, chị tốt bụng nhất, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không? Có thể nhường cho em công việc người giúp việc được không?”

Cô ta có khuôn mặt rất dễ thương.

Đôi mắt to long lanh như búp bê, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi má ửng hồng, từ đầu đến cuối đều phát ra giọng nói ngọt ngào, khiến người nghe sinh ra mong muốn muốn che chở, bảo vệ cô ta.

Tôi giơ tay xoa đầu, mỉm cười rạng rỡ với cô ta.

"Nhưng mà cô chết hay không thì liên quan gì tới tôi?"

Điền Mộc hơi sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu giả bộ mất mát, sau đó đưa chiếc vòng tay còn lại cho tôi.

Chỉ là—----

Chiếc vòng tay mang công việc người giúp việc đã được cô ta đeo vào cổ tay, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười càng tươi hơn, giống như một cô gái ngây thơ đáng yêu.

“Em cứ tưởng chị sẽ không từ chối em nên em đã đeo chiếc vòng vào trước. Em phải làm sao bây giờ?”

Cô gái này không hề dễ thương, ngược lại có hơi..

Biến thái.

Tôi thu ánh mắt lại, trực tiếp cầm lấy chiếc vòng tay gia sư, mặt vô cảm nói.

"Không thành vấn đề. Đối với tôi, công việc nào cũng đều không quan trọng."

Sau khi mọi người hoàn tất việc lựa chọn công việc, tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một lúc sau đã thấy mình xuất hiện trong phòng làm việc của biệt thự.

Trên ba bức tường của phòng làm việc đều là ba giá sách lớn được làm bằng gỗ đào, chứa đầy sách dành cho trẻ em.

Một cô bé đứng trước mặt tôi.

Cô bé ấy có mái tóc dài óng mượt nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt mất tự nhiên, nhìn tôi với ánh mắt đầy u ám, giống như một xác chết đang thở.

"Tôi là Lily, chúng ta sắp bắt đầu lớp học phải không?"

Cô bé liếm môi.

Phòng làm việc yên tĩnh đến mức khiến tôi không thể bỏ qua tiếng nuốt nước bọt của cô bé.

5.

Cổ tay tôi rung lên, tôi nhìn xuống và nhận được yêu cầu công việc của [Gia sư].

Rất đơn giản, chỉ có hai điều:

[1. Gia sư có thể chọn bất kỳ môn học nào để dạy, nhưng hệ thống kiến nghị nên làm theo ý kiến của Lily.]

[2. Tính tình Lily rất xấu, trong giờ học đừng chọc giận cô bé, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]

Luật chơi sẽ không giao công việc để tôi tự tìm đường chết, nên có vẻ như mối nguy hiểm trong trò chơi đầu tiên chính là NPC trước mặt tôi.

Tôi tắt màn hình điện tử hiện trên chiếc vòng tay, nhớ lại khuôn mặt của Điền Mộc rồi nở nụ cười ngọt ngào với Lily.

"Ai nha, mới gặp mặt mà em đã không chào hỏi giáo viên rồi, có vẻ em không giống như những gì tôi nghe được? Quản gia rõ ràng nói em rất lễ phép."

Luật chơi chỉ nói rằng đừng chọc giận cô bé, nhưng họ không nói rằng tôi không được khiêu khích cô bé.

Lily ngừng lại có vẻ như sắp nổi giận, nhưng cô bé không thấy trong lời nói của tôi có điều gì khiến cô bé có thể nổi giận cả.

Cuối cùng, khó chịu mà nói "Chào cô giáo" rồi quay người ngồi vào bàn.

Cmn, có vẻ như có tác dụng rồi, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn.

“Hôm nay em muốn học môn gì nào?” Tôi bước tới ngồi đối diện cô bé và hỏi.

Đôi mắt u ám của Lily chợt sáng lên, cô bé cầm lấy một quyển sách sau đó mở ra rồi nhét vào trong tay tôi.

"Tôi muốn học các bài đồng dao! Cô hãy đọc cho tôi nghe!"

Bài đồng dao trong cuốn sách có nội dung——

"Lily, Lily, khá bướng bỉnh.

“Khu vườn của cô ấy thế nào?

“Có chuông bạc và hoa hồng,

“Ngoài ra còn có những người giúp việc xinh đẹp xếp thành hàng.

“Không đủ, không đủ, Lily cau mày.

"Còn thiếu một trái tim!"

Lily thè chiếc lưỡi ướt át nhớp nháp của mình ra rồi liếm môi dưới.

Giọng nói của cô bé mang theo sự tham lam giống như thèm thuồng khi nhìn thấy đồ ăn.

"Cô ơi, em muốn học bài đồng dao này. Cô đọc cho em nghe nhé."

Tôi đọc lại bài đồng dao một lần, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cái bẫy đầu tiên trong trò chơi.

Nếu tôi đọc, rất có thể khả năng trái tim còn thiếu trong bài đồng dao sẽ được lấp đầy.

Nhưng nếu vì từ chối yêu cầu của Lily mà chọc giận cô bé thì hậu quả tôi cũng không dám tưởng tượng nữa.

Ván đầu tiên của trò chơi nhanh chóng rơi vào bế tắc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom