• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HỆ LIỆT TRÒ CHƠI SINH TỒN (1 Viewer)

  • Truyện 4: Phần 4 END

17.

Không ngừng gầm thét, trên hàm răng có dính máu của sư tử đầu người.

Cuốn thành vòng Möbius, bức tường dài mãi không bao giờ đi ra được.

Trong căn phòng tối tăm khổng lồ chật kín dụng cụ tra tấn thời trung cổ.

Làng ma màu xám xanh dưới mưa lất phất...

Vô số cảnh tượng kinh hoàng bị nén thành hình cầu, lướt qua thuyền cướp biển.

"Đây là gì?" Có người sau lưng run rẩy hỏi, trong giọng nói mang theo nỗi kinh hoàng tột cùng.

Tôi im lặng một lúc, nói: "Đó là những căn phòng khác trong bảo tàng, cô cũng có thể hiểu là trò chơi."

Tiếng khóc nức nở vang lên từ phía sau.

Trò chơi ở vòng hai đã khiến người ta sức lực hao hết, ai cũng không biết sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì ở vòng ba.

Con thuyền tiếp tục đi về phía trước một hồi, ánh sáng bắt đầu xuất hiện trước mắt.

Nước biển rút đi dần dần trở lại, hơn nữa đó là màu xanh lam rất trong.

Tôi đứng trên mũi thuyền nhìn ra, trong tầm mắt cách đó không xa, vậy mà xuất hiện một bến tàu.

18.

Công nhân bến cảng mang bao cát qua lại.

Cô bé cầm giỏ hoa, bán hoa cho người qua đường.

Một cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua, trên mặt hai người đều lộ ta nụ cười hạnh phúc.

Tiếng ồn ào bên tai tràn đầy hơi thở của cuộc sống, sau khi trải qua cuộc trốn thoát mạo hiểm vừa rồi, bầu không khí yên bình ở đây quả thực giống như là thiên đường.

Người chơi khác không biết khi nào đã tản mất, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, không thấy bóng dáng con búp bê đâu.

Tập trung lắng nghe, cũng không nghe được bất kỳ thông báo trò chơi nào.

Chẳng lẽ vòng hai vẫn còn chưa kết thúc?

"Cái đó... là Đỗ Tình sao?"

Phía sau bỗng nhiên có người gọi tên tôi, tôi quay lại nhìn, là Trương Tử Du.

Cô ấy ướt sũng từ đầu đến chân, trên mặt có thêm vài vết thương, trong đôi mắt đỏ hoe tất cả đều là hoảng sợ bất an.

Không biết cô ấy và người chơi trên thuyền trốn thoát khỏi khu vực không gió như thế nào, nhưng xem xa cô ấy đã bị dọa cho khiếp vía.

Cô ấy hỏi tôi đây là đâu, tôi lắc đầu, cũng cảm thấy bối rối về tình huống trước mắt.

Lúc bước ra khỏi bến cảng, tôi nhìn thấy một tấm biển ở phía bên kia đường, trên đó viết: [Buông bỏ bản thân, bạn sẽ được trường sinh bất tử].

Trong trò chơi còn có tà giáo à? Tôi nhướng mày.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đi tới, nở nụ cười lịch sự rồi nói: "Chúc mừng hai người chơi đã thoát khỏi khu vực không gió, đây là cảng An Dật, xin hỏi hai người có cần đăng ký trở thành cư dân vĩnh viễn ở đây không? Một khi đăng ký thành công, không chỉ không cần tham gia trò chơi nữa, mà còn có cơ hội quay trở lại trò chơi trong quá khứ để tìm lại người thân đã chết trong trò chơi."

Trương Tử Du sững sờ, không thể tin được hỏi: "Ý của anh là, người đã chết trong trò chơi còn có thể được cứu trở về sao?"

Người đàn ông mỉm cười thân thiện: "Linh hồn của người chơi đã chết trong trò chơi sẽ bị mắc kẹt trong trò chơi. Nếu bạn đăng ký trở thành cư dân vĩnh viễn của cảng An Dật, bạn sẽ có đặc quyền cứu linh hồn của người chơi đã chết."

Lòng tôi chìm xuống một chút.

Quả nhiên, Trương Tử Du không có chút gì do dự, hào hứng nói: "Tôi muốn đăng ký, tôi muốn đi cứu hôn phu của tôi!"

"Vậy thì, mời theo tôi đi làm thủ tục."

Người đàn ông bày ra tư thế mời, Trương Tử Du định đi theo, tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, hỏi người đàn ông: "Cái giá thế nào? Không cần tham gia trò chơi nữa, có thể cứu người đã chết trở về, anh chỉ nói về lợi ích của việc trở thành cư dân vĩnh viễn, cũng không nói về cái giá phải trả."

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt tôi, đối mặt với câu hỏi của tôi, giọng điệu vẫn cứ thân thiện: "Cái giá là phải ở lại chỗ này, trở thành một phần của cảng An Dật.”

“Rốt cuộc trên đời này cũng không có bữa trưa nào miễn phí, đúng không nào?"

Cái này cũng chẳng khác gì việc giao mạng sống của mình ở trong trò chơi.

Tôi cho rằng Trương Tử Du sẽ thay đổi ý định, nhưng cô ấy lại kiên định nhìn tôi nói: "Sống trong trò chơi hay ở hiện thực đối với tôi mà nói đều không quan trọng, tôi chỉ muốn ở bên A Dịch."

Sau khi nói lời cảm ơn tôi một lần nữa, cô ấy không chút do dự đi theo người đàn ông rời đi. Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, tôi không còn khuyên nhủ nữa.

Đây là lựa chọn của cô ấy, tôi không cần thiết phải can thiệp, nếu có hậu quả gì thì cũng là do cô ấy tự chịu.

Điều khiến tôi không ngờ chính là, chỉ mười phút sau, tôi lại nhìn thấy Trương Tử Du.

Trên tay cô ấy cầm một quả táo, vừa đi vừa ăn, cười tủm tỉm đi lướt qua tôi -

Cô ấy không nhận ra tôi.

"Trương Tử Du." Tôi gọi tên cô ấy.

Cô ấy quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao cô biết tên của tôi, cô quen tôi à?"

Tôi thở dài, hỏi: "Cô tìm được Tưởng Dịch chưa?"

Trong mắt cô ấy dần dần ánh lên mê mang: "Tưởng Dịch là ai?"

19.

Tôi nhìn cô ấy chăm chú hai lần, cuối cùng trong ánh mắt bởi vì bất an mà trở nên sợ hãi, cô ấy xoay người rời đi.

Sau khi xác nhận cô ấy hoàn toàn mất trí nhớ, một suy nghĩ dần dần hình thành trong đầu tôi, trở nên rõ ràng.

Nếu tôi không đoán sai, thì ngay khi con thuyền rời khỏi khu vực không có gió, trò chơi thứ hai đã được vượt qua thành công.

Lúc sau con tàu bay lên không trung, gặp được vô số cảnh tượng trò chơi, thực ra là đoạn chuyển tiếp giữa trò chơi thứ hai và thứ ba.

Nghĩa là, cảng An Dật mà bây giờ tôi đang đứng, chính là trò chơi thứ ba.

Không có thông báo âm thanh điện tử, bởi vì trò chơi này liên quan đến lừa gạt.

Sau khi trải qua những nguy hiểm liên tiếp trong trò chơi thứ hai, và cũng chứng kiến vô số cảnh tưởng của các trò chơi kinh dị khác trong quá trình chuyển cảnh, tinh thần của con người sẽ căng chặt đến mức tận cùng.

Trong trạng thái như vậy, đột nhiên bước vào một cảng biển nhỏ yên tĩnh bình dị, lại không có chỉ dẫn của âm thanh điện tử, rất nhiều người sẽ ngay lập tức thả lỏng.

Bởi vậy không hề phòng bị, bị npc lừa gạt, thực sự là một việc quá đơn giản.

Bằng chứng là ——

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, gặp được rất nhiều người chơi cùng thuyền trước đây, bọn họ lần lượt đi qua bên người tôi, nhưng lại không có một người nhận ra tôi.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi, đều lộ ra bình thản xa lạ.

Bọn họ đều bị npc ở nơi này lừa gạt, mất đi ký ức thuộc về chính mình, mắc kẹt ở đây mãi mãi.

"Cô bé, có muốn mua một chiếc bánh bao ăn không, mẻ mới ra lò, còn nóng hổi đấy."

Người chủ cửa hàng ven đường đột nhiên đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi, khuôn mặt ửng đỏ bởi vì hơi nước từ nồi hấp bốc lên, tràn đầy ý cười thân thiện.

"Không có tiền." Tôi lãnh đạm nói.

Người chủ dường như không nghe thấy tôi từ chối, tự tay dùng túi đựng hai cái bánh bao, nhét vào trong tay tôi:

"Không có tiền cũng không sao, coi như tôi tặng cho cô, nếm thử xem."

Bánh bao nóng hôi hổi, không ngừng tỏa ra mùi thơm, bay thẳng vào lỗ mũi, có vẻ cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng trái tim tôi lại nháy mắt lạnh đi.

Bởi vì tôi nhớ lại, lúc Trương Tử Du lướt ngang qua tôi, trong miệng đang ăn một quả táo.

Những người chơi mất trí nhớ khác, hoặc là thay quần áo mới, hoặc là cầm thức ăn khác nhau, hoặc là cầm hoa từ cô gái ở bến tàu.

Bọn họ có một điểm chung, chính là đã tiến hành trao đổi với cảng An Dật.

Có nghĩa là bất cứ thứ gì lấy được từ cảng An Dật sẽ bị nơi này hấp thụ, trở thành một phần của nó!

Tôi cúi đầu nhìn lại, bánh bao trắng tinh xảo với nếp gấp tinh tế, trong làn hơi nước nghi ngút, lại dần dần biến thành hai cái đầu lâu.

20.

Tôi đã hiểu rõ cơ bản về các cạm bẫy trong trò chơi vòng ba, hiện tại muốn tìm chính là cách vượt qua.

Tôi đã đi vòng quanh cả cảng An Dật một vòng, không tìm thấy bất kỳ lối ra nào để rời khỏi, điều này cho thấy cách để qua cửa là ở bên trong.

Tôi lại đi dọc theo đường bên trong của nó một lần nữa, lúc đi đến bến tàu, tấm bảng dựng bên đường lại một lần nữa đập vào tầm mắt của tôi.

[Thoát bỏ bản ngã, có được sự bất tử].

Tôi dừng bước lại, con mắt nhìn chằm chằm vào chín chữ này, trực giác cho tôi biết nó chắc chắn có liên quan đến trò chơi, não tôi bắt đầu quay vòng nhanh chóng.

Nếu như nói "bất tử" đại diện cho việc sống trong trò chơi, sẽ không già đi cũng sẽ không chết đi, như vậy "bản ngã" có thể ám chỉ cuộc sống của người chơi trong cuộc sống thực.

Dịch cả câu là, bỏ qua cuộc sống thực của bạn, bạn có thể tồn tại mãi mãi trong trò chơi.

Nếu muốn bảo vệ cuộc sống thực của mình, thì phải đứng ở đối lập với "bất tử" —-

Cũng chính là cái chết!

Chỉ có cái chết, mới có thể thành công rời khỏi đây!

Tôi rút ra từ trong tay áo một con dao găm mà tôi đã nhặt được trên tàu cướp biển trước đó.

Lưỡi dao sắc bén dính sát vào trên cổ.

Tôi luôn tin tưởng vào suy nghĩ của mình, không có gì phải do dự.

Tay phải tôi nhanh chóng vung lên, "phập" một tiếng, tôi cắt cổ chính mình.

21.

Đại sảnh tầng một của bảo tàng, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

"Chúc mừng người chơi Đỗ Tỉnh đã thành công vượt qua hai cấp độ trò chơi thứ hai và thứ ba..."

Câu nói kế tiếp mãi không vang lên, cho đến khi khuôn mặt to lớn của con búp bê xuất hiện trước mặt tôi, bên trong giọng nói điện tử tràn đầy khiếp sợ: "Cô vậy mà thực sự dám ra tay với chính mình! Cô không sợ phán đoán sai, sẽ chết trong trò chơi sao?"

Cảm giác bị cắt cổ vẫn còn đọng lại trên cổ, tôi khó chịu chạm vào cổ, lạnh lùng nói: "Phán đoán của tôi không bao giờ sai."

Con búp bê ngay lập tức khôi phục tươi cười: "Lựa chọn cô làm người chơi, thật là quyết định sáng suốt nhất của tôi, cô quả thực chính là sinh ra để chơi trò chơi."

"Sinh ra để chơi trò chơi?" Tôi nhìn nó một cách ghê tởm, không chút nào che giấu cảm xúc tồi tệ đã lên đến đỉnh điểm của mình: "Tôi chỉ sinh ra vì chính mình, những thứ này của các người, không có quyền quyết định số phận của tôi."

Tôi đã hoàn toàn chịu đủ rồi.

Cứ cách hai ba tháng lại lôi tôi tiến vào trò chơi, lần lượt tìm cách trốn thoát không nói, lần này thế nhưng còn bắt tôi tự tay cắt cổ mình.

Mặc kệ mục đích của trò chơi mà con búp bê thiết lập là gì, tôi đều phải chấm dứt tất cả những việc này.

Con búp bê không hề nhận ra cảm xúc ác liệt của tôi, hay nói cách khác, nó căn bản không thèm để ý.

Lúc này, nó vẫn đang tự cao tự đại nói: "Con người tầm thường, cô không có năng lực phản kháng, tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn nghe lời..."

Âm thanh điện tử ồn ào đột nhiên biến mất.

Nó ngỡ ngàng cúi đầu xuống, trong tầm mắt, một thanh kiếm ngắn cắm chắc chắn vào ngực nó, mà tay cầm thanh kiếm, lại nắm trong tay con người mà nó coi thường.

[Thanh kiếm của Độc Thối Tích Binh: một kích mất mạng, có thể giết chết bất cứ đối tượng nào]

Cho dù đối tượng đó là người lập ra quy tắc trò chơi, cũng không thể ngoại lệ.

Cảm giác miếng sắt sắc nhọn đâm vào trái tim đối phương làm tâm trạng tôi có chút chuyển biến tốt đẹp.

Tôi ghé sát bên tai nó, nhẹ nhàng hỏi: "Giết mày, liệu có thể kết thúc trò chơi hoàn toàn không?"

Từ vết thương ở tim, cơ thể con búp bê đang không ngừng vỡ vụn, tan rã, nó nói như mang theo mỉa mai: "Cô quá ngây thơ rồi, cho dù giết tôi, trò chơi cũng sẽ không tha cho cô."

Tôi đã sớm đoán trước được câu trả lời này, xét cho cùng tôi đã từng thấy nhiều npc quan trọng trong trò chơi, không chỉ có nó.

Tôi thu tay lại, chán ghét vứt thanh kiếm xuống đất, nhìn cơ thể nó hoàn toàn biến mất, gằn từng chữ:

"Không sao, hôm nay tao có thể giết được mày, ngày mai sẽ có thể giết npc thay thế mày, sớm muộn gì có một ngày, tao cũng sẽ huỷ diệt toàn bộ trò chơi rác rưởi này."

Cảm giác nhục nhã khi bị buộc phải trải qua cái chết, để cho tôi có một mục tiêu mới.

Tôi không chỉ muốn tìm lại tự do, tôi còn muốn trả thù hoàn toàn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom