• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HỆ LIỆT TRÒ CHƠI SINH TỒN (1 Viewer)

  • Truyện 5: Phần 1

1.

Cơ thể không đầu của hắn lập tức ngã xuống đất.

Máu trộn lẫn với não chảy khắp nơi, nở rộ thành một đoá hoa hồng bẩn thỉu.

Đám người liên tục hoảng sợ, sôi nổi lui về phía sau, tôi nhíu mày đứng ở góc phòng, tránh bị xô đẩy.

"Đây là nơi chết tiệt nào vậy? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?"

Một người phụ nữ tóc dài suy sụp hét lên, lao đến mép lồng sắt, nắm lấy song sắt lắc lư điên cuồng.

"Đừng ồn ào nữa, không nghe được thông báo âm thanh vừa rồi sao? Đây là trò chơi sinh tồn!"

Người đàn ông gầy gò đứng bên phải tôi chán ghét nhìn cô ta một cái, hừ lạnh một tiếng:

"Nếu chết trong trò chơi, cũng sẽ bị xóa sổ trong thế giới thực. Nếu cô không muốn chết, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm loạn."

Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất, ngay lập tức nhiều người hiểu ra ——

Người kia chính là bởi vì tuỳ ý giật vòng cổ, mới kích hoạt vụ nổ.

Xem ra hắn cũng giống như tôi, trước khi bị đưa đến đây cũng đã trải qua các trò chơi sinh tồn khác.

Tôi nhìn vào chiếc lồng sắt giam giữ các người chơi, lòng tôi hơi chùng xuống.

Đây là trò chơi sinh tồn thứ năm mà tôi trải qua.

Trong bốn trò trước mỗi lần tôi luôn sống sót, trở thành người chơi cuối cùng may mắn còn sống, nhưng đến nay tôi vẫn chưa hiểu ý định của người chủ mưu đằng sau trò chơi.

Là nhìn thấy người chơi chết theo nhiều cách khác nhau, do đó đạt được niềm vui, hay là có mục đích nào đó trong việc tuyển chọn người chơi?

Cho dù mỗi lần tôi luôn là người chiến thắng cuối cùng, lại cũng không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, ngoài NPC, tôi cũng không tiếp xúc với bất kỳ người dẫn dắt trò chơi nào khác.

Điều đang chờ đợi tôi chỉ là số phận được dịch chuyển đến một trò chơi mới nữa.

Giống như bây giờ.

Giống như một cơn ác mộng không có hồi kết.

Tiếng ồn của đám đông đột nhiên im lặng đi nhiều.

Người phụ nữ tóc dài ngồi bệt xuống đất, che mặt khóc nức nở: "Sao lại thế này..."

Không ai để ý đến cô ta, bởi vì giờ phút này, tất cả chú ý của mọi người đều tập trung ở phía trên đỉnh đầu.

Tấm sắt đen lớn bao phủ cả chiếc lồng sắt, đột nhiên trời đổ mưa.

Đầu tiên là mưa phùn, nhưng rất nhanh mưa to hơn, trong mưa, đột nhiên xuất hiện một chiếc ô màu hồng.

Một người phụ nữ ăn mặc lolita hoa lệ cầm ô, đầu đội chiếc tai thỏ quá khổ lơ lửng trong không trung, khẽ hé miệng, ngay lập tức một giọng nữ điện tử lạnh lùng vang lên trong không gian.

2.

“Chào mừng các người chơi đến với trò chơi trốn thoát khỏi nhà tù trên đảo, tôi là quan chức trò chơi của các bạn.”

"Các bạn đang ở một hòn đảo nhỏ trôi nổi trên vùng biển xa lạ, đây là nhà tù trên đảo.”

"Hiện tại, các bạn đang đóng vai những tù nhân bị kết án các loại trọng tội và bị đưa đến đây. Hôm nay, các bạn đột nhiên phát hiện ra tất cả cảnh ngục nhà tù biến mất, vì vậy các bạn quyết định trốn đi.”

"Mục tiêu của trò chơi đầu tiên: Trốn khỏi nhà tù."

Các lan can tứ phía của lồng sắt bắt đầu biến đổi, một số cánh cửa sắt xuất hiện.

Mỗi cánh cửa có một hoa văn khác nhau, nhưng tất cả đều màu đen tuyền, toát ra hơi thở của cái chết.

Cùng lúc đó, đỉnh đầu tôi ngoại trừ mưa còn rơi xuống vô số vật dụng, dao gọt trái cây, sổ tay, bài xì phé, thậm chí cả kẹp tóc...

m thanh điện tử tiếp tục nói: "Trước mặt các bạn là 100 cánh cửa sắt, mỗi cánh cửa có một chiếc 'chìa khóa' tương ứng, những chiếc 'chìa khóa' này được trộn lẫn trong 100 vật dụng hàng ngày dưới chân các bạn. Tìm được chiếc 'chìa khóa' tương ứng, mở được cánh cửa sắt, các bạn có thể thoát khỏi nhà tù."

“‘Chìa khóa' khác nhau, cách mở cửa cũng khác nhau, cần người chơi tự khám phá, trò chơi không giới hạn thời gian."

Cô nàng thỏ cười nhăn nhở, lộ ra hàm răng trắng nhọn thấm máu.

"Mỗi cánh cửa sắt chỉ cung cấp một suất thoát hiểm, khi có người chơi vượt qua thành công, cánh cửa sắt đó sẽ lập tức bị vô hiệu hóa. Nghĩa là——"

Nó cố ý kéo dài âm thanh, trong ánh nhìn chăm chú kinh hoàng vô cùng của người chơi, nói ra câu tiếp theo:

“Trong số 300 người chơi, chỉ có tối đa 100 người sẽ rời khỏi đây."

Cô nàng thỏ đột nhiên biến mất, tôi chớp mắt, nó lại bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt tôi.

Không giống như giọng nói điện tử lạnh lùng, ánh mắt của nó mang theo cảm xúc đặc trưng của con người, từ bên trong có thể nhìn thấy nó rất xem thường tôi.

Hai mắt nó nhìn thẳng vào tôi, nói: "Cần lưu ý, không được tùy ý kéo vòng cổ, không được tấn công thân thể người chơi khác, nếu không sẽ bị trừng phạt bằng cách nổ tung.”

"Quan trọng nhất là không được có bất kỳ hành vi tấn công NPC nào, nếu không sẽ bị phán quyết thất bại ngay lập tức, đối mặt với xóa sổ.”

"Chúc các người chơi may mắn."

Tôi thờ ơ quay lại, không có một chút rung động nào.

Trong trò chơi trước, tôi cuối cùng đã thành công giết chết quan chức trò chơi.

Xem ra nó vì muốn hạn chế tôi mà dứt khoát làm một chiếc vòng cổ bằng bom, miễn là tôi có bất kỳ ý định tấn công nào, nó có thể kích nổ vòng cổ.

Thân ảnh của cô nàng thỏ lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Các người chơi lập tức trở nên sôi nổi trở lại.

Trong tình huống xa lạ lại cực kỳ không an toàn như vậy, đám đông sẽ vô thức thành lập các nhóm nhỏ để tìm kiếm hỗ trợ.

Bọn họ vừa rồi đều thấy được, câu nói không được tấn công NPC của người phụ nữ rõ ràng là nhắm vào tôi, cho nên tất cả mọi người đều cố tình cô lập tôi.

Thế nhưng hiện tại tôi không có tâm trí để quan tâm mấy cái này.

Tôi đang nhớ lại những gì người phụ nữ nói.

100 cánh cửa sắt chỉ có thể sử dụng một lần, có thể cho 100 người chơi rời đi, đây là điều hiển nhiên, tại sao cô nàng thỏ lại nhấn mạnh một câu "tối đa 100 người trốn đi"?

Đột nhiên có người hoảng sợ hỏi: "Tại sao nước trên mặt đất không chảy ra?"

Tôi cúi xuống nhìn, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, nước trên mặt đất đã tích tụ lại, thậm chí tràn qua nửa bàn chân.

Nước tích tụ chảy đến mép lồng sắt, nhưng giống như va vào một bức tường trong suốt, tất cả đều bị đẩy trở lại, không một giọt nào chảy ra.

Thì ra ý của cô nàng thỏ là thế này.

Nếu như không có cách nào mở cửa sắt để trốn thoát khỏi đây, những người chơi ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ bị ngập chết bởi nước tích tụ ngày càng tăng.

Chẳng mấy chốc, mực nước càng lúc càng cao, dâng đến mắt cá chân, đám người lại bắt đầu náo động.

"Nước không chảy ra ngoài, chúng ta lại không thể rời đi, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị chết đuối ở đây!"

"Cứu tôi với, tôi không muốn chết!"

"Ai đó mau nghĩ cách đi... Anh có biết gì không? Anh có thể đưa chúng tôi trốn thoát khỏi đây không hả?"

Có người vọt đến trước mặt người đàn ông gầy gò, không dám có động tác quá lớn, chỉ có thể nắm lấy vai hắn, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Người đàn ông không kiên nhẫn vung tay gạt ra, lại bực bội lắc đầu, lau nước mưa trên mặt: "Mỗi cánh cửa chỉ có thể đi ra một người, tôi làm sao cứu được các người? Có thời gian thì mau đi tìm chìa khóa đi!"

Câu nói này như bừng tỉnh người trong mộng, đám đông đang tụ tập lại bỗng chốc tản đi, ai nấy đều tranh nhau cướp lấy những vật dụng trên mặt đất.

Ở bên phải trước mặt tôi, nằm lặng lẽ một con dao găm.

Nó nằm sát mép lồng sắt, bởi vậy vẫn chưa bị người khác phát hiện.

Là chìa khóa, lại có thể tự vệ, đúng là vật dụng không thể tốt hơn.

Tôi cúi xuống, đang chuẩn bị nhặt con dao găm lên, một bàn tay nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi, cướp trước một bước lấy đi con dao găm.

Là một bé gái hai bím tóc, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười tuổi.

Mặt cô bé đầy sợ hãi, lùi về phía sau hai bước, sợ tôi sẽ đi lên cướp, nhưng tay vẫn nắm chặt con dao găm, không chút ý định muốn buông ra.

Thôi, không hứng thú bắt nạt trẻ con.

Tay tôi di chuyển sang trái hai tấc, cầm lấy cây bút bi vốn đang nằm bên cạnh con dao găm.

Đây là một cây bút có hình dạng rất bình thường, chất liệu nhựa, ngòi bút đã hết mực, giống như bị người ta sử dụng lâu rồi rồi vứt đi.

Tôi giấu nó trong ống tay áo, không động đậy quan sát những cánh cửa sắt xung quanh.

Theo quy tắc trò chơi, cây bút này, là chìa khóa của một trong những cánh cửa.

Mà điều tôi cần làm bây giờ, là tìm ra cánh cửa đó.

3.

Mực nước dâng cao dần, những vật phẩm nổi trên mặt nước nhanh chóng bị vớt hết.

Mọi người tản ra thành từng nhóm nhỏ, mỗi người tìm kiếm cánh cửa thuộc về mình, những người tìm được thì tìm cách giải mã ổ khóa.

Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh.

Một người phụ nữ trung niên rất may mắn, cô ta nhặt được một chiếc chìa khóa thật, không cần phải giải mã ổ khóa.

Hơn nữa cô ta rất nhanh tìm được cánh cửa kia.

Nhưng sau khi nhặt được chìa khóa cô ta không giấu đi, mà ngược lại dương dương đắc ý hớn hở reo lên, nói mình chắc chắn sẽ là người chơi đầu tiên thoát ra ngoài.

"Các người nhìn cái gì mà nhìn? Quy tắc trò chơi nói người chơi không được phép tấn công lẫn nhau, các người muốn cướp cũng vô ích!"

Nhìn những ánh mắt ghen tị căm ghét của người xung quanh, cô ta lắc đầu khinh bỉ.

Nhưng ngay khi cô ta bước tới cửa, chuẩn bị mở khóa, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt chặn trước mặt cô ta, nở một nụ cười xấu xa:

"Thương lượng một chút, đổi chìa khóa của cô với chìa khóa của tôi được không?"

Người phụ nữ trung niên kinh ngạc mở to mắt, vô thức thốt lên một tiếng: "Anh đừng hòng!"

Mặc dù khuôn mặt của gã đàn ông sẹo có vẻ đáng sợ, nhưng theo quy định của trò chơi không được phép tấn công người chơi khác, cho nên người phụ nữ trung niên cũng không sợ hắn.

Nhưng cô ta không nghĩ tới chính là, gã đàn ông mặt sẹo lại là một kẻ vô lại.

Sau khi bị từ chối, hắn dứt khoát chặn ở trước cửa, hung hăng nói: "Nếu không đổi chìa khóa, tôi sẽ cứ đứng đây mãi, cô đừng hòng trốn ra ngoài! Cùng lắm thì tôi cứ ở đây với cô mà tiêu tốn thời gian, đợi cô bị nước dâng lên nhấn chìm, rồi tôi sẽ cướp chìa khóa từ tay cô!"

Sắc mặt người phụ nữ trung niên tái mét, sau một lúc lâu, cắn răng ném chìa khóa cho gã đàn ông sẹo.

Gã đàn ông sẹo hừ lạnh một tiếng, sau đó ném chiếc cốc nước mà mình đã nhặt được xuống nước, quay người dùng chìa khóa mở khóa.

Thế nhưng không ai ngờ, ngay khi hắn mở cửa, người phụ nữ trung niên dùng tốc độ cực nhanh lao qua, định chui ra khỏi khe cửa trước.

Cô ta thực sự đã chui vào, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sắt đột ngột co lại, giống như một con quái vật há to miệng cảm nhận được thức ăn đã vào miệng, cho nên ngậm chặt lại.

Cô ta thậm chí không kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị cánh cửa sắt co lại cắt làm đôi.

Máu tươi thịt vụn trộn lẫn với mảnh xương vụn văng tung tóe, hơn phân nửa bắn tung toé vào người gã đàn ông sẹo.

Tôi thầm giật mình.

Xem ra cánh cửa sắt một khi đã được mở ra, nó sẽ nhận chủ, chỉ có người chơi cầm chìa khóa mở cửa mới có thể đi qua, người chơi khác muốn đi qua, sẽ bị phán quyết phạm quy, bị tiêu diệt.

Cô nàng thỏ căn bản không nhắc đến điều này, thật là dụng tâm hiểm ác.

Lúc này cánh cửa sắt đã trở lại như cũ, gã đàn ông mặt sẹo ngẩn ngơ lau mặt, sau khi hít sâu hai hơi, một chân bước qua thi thể nửa người trước mặt, giọng nói đầy hung hăng: "Cửa là do tôi mở, tôi đi qua chắc chắn không sao!"

Mực nước dâng lên rất nhanh, ở đây mỗi giây đều là áp bức về mặt tâm lý, nếu có cơ hội trốn thoát, không ai muốn bỏ lỡ.

Hắn từ từ nhắm mắt bước qua cánh cửa sắt, trong tầm mắt của tôi, cơ thể hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Xem ra là sau khi đi qua cánh cửa sắt, người chơi sẽ được truyền tống đến nơi khác.

Lúc mực nước dâng lên đến đầu gối, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa có thể mở bằng bút bi kia.

Trên cánh cửa màu đen, có một hình vẽ bút bi, ở vị trí tay cầm cửa treo một chiếc hộp sắt vuông nhỏ bằng lòng bàn tay, ngoài ra, cánh cửa này không có chỗ nào đặc biệt khác, cũng không có bất kỳ thứ gì trông giống như ổ khóa.

Tôi vừa định kiểm tra kỹ hộp sắt, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Chị, chị có thể giúp em không?"

Là cô bé tóc hai bím lấy đi con dao găm kia.

Sắc mặt cô bé có chút tái nhợt, giọng nói hơi run rẩy: "Chị, em đã tìm thấy cánh cửa của mình, nhưng em không dám tự làm mình bị thương, chị có thể dùng con dao găm trên tay em rạch một đường trên tay em được không?"

Tôi không hỏi tại sao cô bé lại làm vậy, chỉ khẽ nhướng mày: "Nhóc tin tôi?"

Đưa con dao cho tôi cũng đồng nghĩa với việc trao cơ hội mở cửa cho tôi, nếu tôi nhân cơ hội đó chiếm lấy con dao, cô bé căn bản không thể chống cự lại.

Cô bé cắn môi nói: "Nếu chị muốn cướp con dao, lúc em mới nhặt lên chị đã cướp rồi, em tin chị."

Trong loại trò chơi này, tin tưởng một người xa lạ là một việc rất nguy hiểm, tôi xì mũi coi thường, nhưng cũng không có tâm tư để giáo dục cô bé.

Cô bé nói, trên cánh cửa sắt của cô bé, cô bé tìm thấy một dấu tay lõm xuống, cô bé suy đoán dùng con dao rạch tay, ấn máu vào dấu tay, đó là cách mở cửa.

"Chị ơi, em không dám tự làm, chị giúp em nhé, đợi đến lúc vòng hai, chúng ta có thể hợp tác không?"

Cô bé chớp mắt mấy cái, giọng điệu mang theo ngây thơ rõ ràng.

Tôi cong môi, tôi căn bản không cần hợp tác, nhưng nếu có thêm một người có thể lợi dụng, cũng không có gì là không tốt.

"Nhóc tên gì?"

"Em tên Lâm Nguyệt, chị ơi, chị tên gì?"

Để tránh phán đoán tấn công thân thể giữa người chơi, tôi nhét con dao vào tay phải của cô bé, cầm lấy tay trái của cô bé rạch một đường dài.

Máu lập tức chảy ra, tôi nghe thấy giọng nói không chút gợn sóng của mình: "Tôi tên là Đỗ Tình."

4.

Lâm Nguyệt để lại cho tôi một con dao găm đã mất tác dụng.

Cánh cửa sắt của cô bé ở không xa, tôi thấy cô bé đặt bàn tay trái đang chảy máu của mình lên mép cửa sắt, ngay sau đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt phát ra từ tay cô bé, cánh cửa sắt mở ra.

Lâm Nguyệt vẫy tay với tôi, im ắng nói câu: "Chị gái, gặp lại sau."

Sau đó bước ra khỏi cánh cửa sắt.

Tôi quay đầu lại, cẩn thận sờ nắn chiếc hộp sắt nhỏ treo trên cánh cửa sắt của mình, cuối cùng ở đáy của nó, tôi tìm thấy một lỗ tròn nhỏ.

Lỗ đó rất nhỏ, đường kính khoảng 0.5mm, và 0.5mm, vừa đúng kích thước của viên bi trong ruột bút bi trên tay tôi.

Tôi nhướng mày, không ngờ con dao găm còn có thể hữu ích.

Sau khi tháo bút bi ra, tôi rút ruột bút, dùng đầu nhọn của con dao găm bẻ gãy đầu bút, cẩn thận gọt đi, lấy viên bi ra.

Nếu tôi đoán không sai, chỉ cần nhét viên bi vào lỗ tròn nhỏ trên hộp sắt, sẽ có thể mở cửa.

Lúc tôi đang định làm vậy, một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi.

Là người đàn ông gầy gò thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay từ đầu.

Hắn dường như không tìm ra cách phá vỡ cánh cửa sắt của mình, hung tợn nhìn tôi: "Đổi chìa khóa cho tôi, nếu không tôi sẽ chặn lại đây, đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này!"

Tôi thờ ơ quét mắt một vòng, xem ra lúc trước gã mặt sẹo thành công lại khiến nhiều người tìm ra cách, bọn họ vây quanh những người chơi đã tìm ra cách mở khóa, đe dọa phải đổi chìa khóa.

Nhưng rõ ràng gã đàn ông gầy gò đã chọn nhầm đối tượng.

Tôi cân nhắc chiếc bút bi trong tay, nắm chặt phần đầu trong lòng bàn tay, bước lên hai bước, đặt tay trái lên cổ họng hắn.

Tôi nói không chút biểu cảm: "Trò chơi cấm tấn công thân thể giữa những người chơi, nhưng không nói không cho phép chạm vào vòng cổ của đối phương. Chỉ cần tôi kéo một chút, đầu của anh sẽ nổ tung, tôi nhiều lắm chỉ mất đi tay trái thôi, tôi không ngại đánh cược một phen."

"Còn muốn cướp chìa khóa của tôi nữa không, hả?"

Gã đàn ông gầy gò đầy vẻ khó tin: "Cô là kẻ điên!"

Tôi cười lạnh ra tiếng: "Cho nên đừng chọc giận kẻ điên. Đừng động đậy, nếu anh động đậy một chút, vòng cổ sẽ cảm nhận được kéo giật, mạng sống sẽ không còn nữa."

"Nói đi, là muốn chuồn đi giữ lại cái đầu này, hay chết trong tay tôi?"

Giọng nói của tôi không nhỏ, hầu hết những người chơi trong lồng sắt đều nghe được.

Chẳng mấy chốc, một nữ người chơi khác cũng bị bắt nạt hiểu ý định của tôi, lớn tiếng hét lên với người chơi đứng trước mặt mình: "Đổi chìa khóa, ai biết tao còn có thể tìm ra cách mở khóa hay không, tao mới không muốn đổi! Mày muốn cản không cho tao rời đi thì cùng nhau chết ở đây đi!"

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, rất dễ khiến người ta nảy sinh lo sợ, sau đó trở nên yếu đuối, nhưng nếu ai đó mạnh mẽ lên, thì loại cảm xúc này cũng có thể lây lan.

Những người chơi bị bắt nạt lần lượt từ chối, gã đàn ông gầy gò trừng mắt nhìn tôi, không cam tâm hỏi: "Tao chính là người chơi lâu năm, mày có thể thoát khỏi vòng này, vòng sau tao cũng sẽ tìm cách giết mày, mày có chắc chắn muốn đắc tội với tao không?"

Tôi khinh bỉ nhìn hắn một cái, như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ: "Trước tiên anh còn mạng thoát khỏi vòng này đi đã."

Tay trái khẽ kéo ra một chút, sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng hét lên: "Tao đi, tao đi, tao thề không cướp chìa khóa của mày nữa!"

Hiểu ra rồi mới tốt.

Ngay khi tôi buông tay, hắn bỏ chạy tán loạn, tôi quay người, mò mẫm đưa đầu bút bi vào lỗ nhỏ trên hộp sắt.

Đẩy vào, hộp sắt dưới tay phát ra ánh sáng xanh quen thuộc, "kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa sắt mở ra, một vùng ánh sáng trắng hiện ra trước mắt tôi.

Tôi bước vào ánh sáng trắng, âm thanh sau lưng dần dần biến mất, đi được khoảng 200 mét, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối đi, tôi xuất hiện ở một nơi mới.

Đó là một phòng tra tấn khổng lồ, bên trong bày đầy các dụng cụ tra tấn, trên một số dụng cụ tra tấn, đều treo những thi thể tươi mới, bọn họ đều là những người chơi đã thoát ra khỏi nhà giam trước tôi.

5.

Người đàn ông có vết sẹo đầu tiên trốn thoát bị đóng đinh trên thập tự giá cao bằng một người, tay chân bị đóng mười mấy chiếc đinh dài. Máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ta, đọng lại trong rãnh dưới chân hắn, rồi chảy xuống đĩa ở trung tâm phòng tra tấn.

Máu chảy ra cũng được các rãnh dưới chân của mỗi người đưa vào đĩa.

Rất giống một nghi lễ hiến tế của một giáo phái nào đó.

Khác với những người chơi khác đã chết hóa thành xác khô, gã đàn ông có vết sẹo trên mặt vẫn còn sống.

Sắc mặt gã ta tái nhợt, không còn chút máu sắc, môi hơi run rẩy, có thể thấy được rất đau đớn.

Lúc bắt gặp ánh mắt của tôi, hai mắt vô hồn của gã hơi mở to, cố gắng hết sức từ cổ họng tuôn ra một câu:

"Xin hãy... giết tôi."

Máu của gã ta dần dần bị rút cạn, hình phạt tra tấn kéo dài dằng dặc khiến gã ta hoàn toàn mất đi ý chí muốn sống.

Đối diện với gã là một cô bé tóc đuôi ngựa, là Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt không bị trói vào dụng cụ tra tấn, nhưng vẻ mặt chết lặng, ống tay áo bên trái trống rỗng thả lỏng bên hông.

Cô bé đã mất đi một cánh tay.

Lúc này, cô nàng thỏ xuất hiện ở trước mặt tôi, nhưng đó không phải là cơ thể thật của nó, mà là hình ảnh ba chiều.

Bởi vì tôi nhận thấy những người chơi thành công thoát khỏi lồng giam sau tôi, trước mặt mỗi người đều có một cô nàng thỏ giống hệt nhau như đúc.

Cô nàng thỏ trước mặt tôi mở miệng, âm thanh máy móc lạnh như băng bắt đầu thông báo nội dung trò chơi thứ hai.

"Chúc mừng người chơi Đỗ Tình thành công vượt qua vòng đầu tiên của trò chơi.”

"Như bạn thấy trước mặt, nơi này là phòng giam trung tâm của nhà tù đảo, nơi tất cả những người phạm phải trọng tội đều phải chịu hình phạt ở đây.”

"Nhưng đồng thời, đây cũng là lối thoát duy nhất ra khỏi nhà tù."

Cô nàng thỏ giơ tay về phía bức tường đối diện với tôi, một cánh cửa sắt hình bán nguyệt cao hai người từ từ xuất hiện, nhấp nháy hai lần rồi biến mất ngay lập tức.

Đây có lẽ là cửa chính của nhà tù.

Cô nàng thỏ tiếp tục nói: "Cánh cửa nhà tù không có ổ khóa, cũng không có chìa khóa, muốn mở cửa, cần phải ngâm mình trong máu của tù nhân, sau đó in thân mình khắc lên cửa.”

"Hiện tại tất cả giám ngục đều biến mất, tù nhân nhận được tin tức, thi thể của trưởng giám ngục bị chia thành nhiều mảnh, giấu ở những góc của nhà tù. Để ghép lại cơ thể hoàn chỉnh của trưởng giám nhục, cần phải chia tù nhân thành đội hai người, tiến hành trò chơi 1v1.”

"Người chiến thắng có thể lấy một bộ phận cơ thể của trưởng ngục giam, người thua cuộc thì phải lên máy tra tấn, vắt kiệt máu của mình, trở thành "chìa khóa" thứ hai để mở cửa.”

"Khi tất cả các trò chơi của các đội kết thúc, những người chiến thắng sẽ ghép lại cơ thể hoàn chỉnh của trưởng giám ngục, sau đó có thể sử dụng máu của những người thua cuộc để mở cửa và trốn thoát khỏi nhà tù."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom