• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (10 Viewers)

  • Chương 1456-1460

Chương 1456: Chúng ta đã bắt đầu từ nơi này!

Nhà họ Diệp.

Lúc Diệp Quân đến nhà họ Diệp, hắn phát hiện người của Diệp tộc đều đang đợi trước cửa.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.

Vì hắn cũng không nói hôm nay sẽ về nhà họ Diệp.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, người của toàn bộ Diệp tộc đều rất hưng phấn, có một vài người của Diệp tộc còn vội vàng vẫy tay, hô to: “Diệp Quân ca…”

Diệp Quân ca!

Năm đó khi hắn vẫn là thế tử của nhà họ Diệp, thế hệ trẻ trong nhà đều gọi hắn như thế.

Diệp Quân đi tới trước mặt mọi người, hắn nhìn về phía Diệp Tiêu dẫn đầu, mỉm cười chào hỏi: “Tộc trưởng”.

Diệp Tiêu cũng cười: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, đi, vào trong nói chuyện”.

Diệp Quân gật đầu.

Diệp Quân và Diệp Tiêu ngồi sóng vai trong đại điện, hai bên phía dưới hai người là một nhóm trưởng lão của Diệp tộc đang đứng.

Diệp Quân cười nói: “Các trưởng lão, đã lâu không gặp”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, mấy trưởng lão của Diệp tộc đều nở nụ cười.

Vẫn là Tiểu Quân trước đây.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Diệp Tiêu, mỉm cười hỏi: “Tộc trưởng, gần đây Diệp tộc vẫn ổn chứ?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Mọi thứ đều ổn”.

Vì Diệp Quân nên nhà họ Diệp vẫn luôn là đối tượng được thư viện Quan Huyên chú trọng quan tâm, cũng vì thế nên nhà họ Diệp phát triển rất nhanh chóng, dù vẫn thua kém một vài thế lực cao cấp trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng tất cả mọi người đều biết sau này nhà họ Diệp nhất định sẽ trở thành một thế lực hàng đầu.

Phải biết rằng nhà họ Diệp không chỉ có Diệp Quân mà còn có Diệp Khải nữa.

Diệp Khải cũng là con cưng của trời!

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, mấy chục chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt mấy trưởng lão.

Khi nhìn thấy Tổ Nguyên trong nhẫn không gian, tất cả trưởng lão vô cùng mừng rỡ, nhưng lại không nhận mà nhìn Diệp Tiêu trước mặt, Diệp Tiêu khẽ mỉm cười: “Nếu Tiểu Quân đã cho thì mọi người cứ nhận lấy đi”.

Lúc này tất cả trưởng lão mới nhận lấy.

Thật ra trong các họ hàng thân thuộc của Diệp Quân, nhà họ Diệp là khiêm tốn nhất, tiếng tăm của con cháu nhà họ Diệp ở bên ngoài cũng là tốt nhất, mà tất cả công lao của việc này đương nhiên đều là của Diệp Tiêu.

Lúc trước sau khi thân phận của Diệp Quân bại lộ, Diệp Tiêu vẫn luôn kiểm soát người trong tộc rất tốt, ông biết rõ nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc nhỏ, dù Diệp Quân vẫn luôn coi mình như người nhà họ Diệp, nhưng nếu nhà họ Diệp không biết khiêm tốn làm người thì chắc chắn sẽ diệt vong.

Phải biết rằng ví dụ của nhà họ An vẫn còn đó.

Nhà họ An năm đó lớn mạnh đến mức nào?

Diệp Quân chợt nói: “Tộc trưởng, Diệp Khải đệ đâu ạ?”

Diệp Tiêu cười đáp: “Trước đó thằng bé có gửi tin về, nói là đi cùng chủ nhân bút Đại Đạo đến chỗ nào đó tu luyện”.

Diệp Quân sửng sốt: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc trước sau khi rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, hắn vẫn chưa gặp lại người này, không ngờ ông ta lại đi tìm Diệp Khải đệ.

Ông ta muốn làm gì?

Hắn không cảm thấy chủ nhân bút Đại Đạo sẽ hại Diệp Khải, chỉ thấy tò mò mà thôi.

Diệp Tiêu chợt nói: “Con đi nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày mai phải đi gặp mấy đứa nhóc trong nhà, vì biết con về nên một vài con cháu của nhà họ Diệp ở thư viện đều đã chạy về rồi…”

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.

Một trưởng lão vội nói: “Tiểu Quân, để ta dẫn cậu đi…”

Diệp Quân cười to: “Nhị trưởng lão, đây là nhà ta mà, có nhắm mắt lại vẫn có thể đi được”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhị trưởng lão và mấy trưởng lão khác của nhà họ Diệp đều cười to.

Sau khi Diệp Quân đi rồi, Nhị trưởng lão hơi cảm thán: “Nhà họ Diệp của chúng ta có Tiểu Quân và Diệp Khải thật sự là phúc ba đời”.

Nhà họ Diệp bây giờ cũng giống như nhà Nạp Lan, dù thực lực tổng thể không phải đứng đầu, nhưng chắc chắn không có ai trong vũ trụ Quan Huyên dám coi thường.

Lúc này, một trưởng lão đột nhiên nói: “Không phải phúc ba đời, phải nói là nhờ Tộc trưởng năm đó sáng suốt, nếu năm đó Tộc trưởng nhẫn tâm thì sao nhà họ Diệp có thể có địa vị như ngày hôm nay được?”

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Năm đó tu vi của Diệp Quân không còn, có không ít trưởng lão tán thành phế truất chức vị Thế tử của hắn, nếu không vì Diệp Tiêu ra sức ngăn cản thì nhà họ Diệp sao có thể có được huy hoàng như hôm nay được?

Diệp Tiêu lắc đầu: “Làm việc làm người không thẹn với lương tâm là được rồi.



Diệp Quân quay về viện của mình, trạch viện rất sạch sẽ, rõ ràng là có người quét dọn thường xuyên.

Vẫn là cảm giác trước đây!

Diệp Quân ngồi xuống thềm đá, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỉm cười nói: “Tháp gia, chúng ta đã bắt đầu từ nơi này đấy”.
Chương 1457: Vẫn muốn liều

Dưới bầu trời sao, Diệp Quân nằm lẳng lặng trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên tinh không vô tận.

Lúc này, suy nghĩ của hắn quay về năm đó.

Năm đó tu vi biến mất một cách khó hiểu khiến hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng đi thoái vị và từ hôn…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nhịn được bật cười, khi đó hắn thật sự đã sợ chết khiếp, sợ bị nhằm vào, cho nên vội vã muốn phát triển tầm thường một khoảng thời gian.

Tiểu Tháp chợt cảm thán: “Năm đó ngươi còn khá biết điều, bây giờ thì ngày càng không nghiêm chỉnh rồi”.

Diệp Quân cười to: “Tháp gia, năm đó ta cũng bị ngươi lừa không ít lần mà”.

Tiểu Tháp cũng bật cười.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhớ lại trước đây đến bây giờ thật sự như một giấc mơ vậy.

Lúc đó ước mơ của hắn chỉ là gia nhập thư viện Quan Huyên, dẫn dắt Diệp tộc trở thành gia tộc lớn nhất Nam Châu.

Không ngờ rằng thư viện Quan Huyên là của nhà hắn mở ra.

Càng không ngờ gia tộc của hắn lại là gia tộc mạnh nhất toàn bộ vũ trụ Quan Huyên.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, có thể kể cho ta chuyện của cha và ông nội ta không?”

Tiểu Tháp nói: “Sao tự nhiên muốn nghe kể chuyện của họ vậy?”

Diệp Quân cười đáp: “Chỉ muốn nghe một chút thôi mà”.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Hai người họ không tốt số như ngươi, dù cha ngươi là thiếu gia thế hệ thứ hai, nhưng ông nội ngươi cũng không để lại cho ông ấy cái gì để thừa kế, cuộc sống của ông ấy vất vả hơn ngươi nhiều, nếu không nhờ cô cô váy trắng của ngươi vẫn luôn che chở thì e rằng cha ngươi không sống được lâu như thế…”

Nói đến đây, nó cũng khẽ thở dài.

Không thể không nói năm đó chủ nhân thật sự nuôi thả hơi quá đáng.

Nhưng nghĩ đến những gì chủ nhân từng gặp phải thì nó cũng thấy thấu hiểu.

Diệp Huyên có một muội muội váy trắng bảo vệ, còn chủ nhân năm đó thì không có một ai bảo vệ cả…

Bây giờ nó cũng cảm thấy chủ nhân có thể sống sót thật sự là một chuyện khá khó tin.

Tiếp sau đó, Tiểu Tháp bắt đầu kể một vài chuyện trước đây của Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian cho Diệp Quân nghe.

Diệp Quân cũng im lặng lắng nghe.

Mãi đến khi trời sáng Tiểu Tháp mới kể xong.

Sau khi nghe xong, Diệp Quân mãi không nói gì.

Tiểu Tháp chợt hỏi: “Sao ngươi lại muốn biết quá khứ trước đây của họ?”

Diệp Quân khẽ đáp: “Một là vì tò mò, hai là để mình biết những gì mình có được hôm nay đều do cha ông liều mạng mới có được, mình nên quý trọng nó”.

Tiểu Tháp im lặng.

Đúng thế, những gì Diệp Quân có được hôm nay thật sự là do đời trước liều mạng mới có được.

Dù là Dương tộc hay thư viện Quan Huyên, nếu không có người của nhà họ Dương tích luỹ qua hai đời thì Diệp Quân hoàn toàn không thể phát triển nhanh như thế được.

Tiểu Tháp nói: “Dù là cha hay ông nội ngươi, họ cũng đều hy vọng ngươi có thể tốt hơn, thậm chí là vượt qua họ, nhưng họ cũng không muốn ngươi quá áp lực, nói một cách khác là không muốn ngươi sống mệt mỏi như họ trước đây. Cho nên cha và mẹ ngươi vẫn luôn nói với ngươi là, nếu ngươi thật sự không muốn thừa kế gia sản thì họ cũng sẽ không nói gì, vì trong mắt họ, gia sản này còn không quan trọng bằng một sợi tóc của ngươi”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn liều mạng một lần”.

Làm người dù thế nào cũng phải tạo ra sự nghiệp cho riêng mình mà.

Tiểu Tháp nói: “Vậy thì bắt đầu từ việc thành lập trật tự đi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên chân trời, chân trời đã một màu trắng xoá.

Trong vô thức đã trò chuyện với Tháp gia cả đêm.

Lúc này, một cô gái chợt xuất hiện trước cửa viện, thấy cô gái, Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó cười chào hỏi: “Nam tỷ”.

Diệp Nam!

Con gái của Diệp Tiêu.

Lúc trước ở nhà họ Diệp, Diệp Nam và hắn rất thân thiết, sau đó Diệp Nam đi đến thư viện Quan Huyên, hai tỷ muội cũng gặp nhau ít hơn, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Diệp Nam mặc váy dài màu xanh nhạt, tóc dài buông xoã, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vô cùng tao nhã.

Diệp Nam mỉm cười nói: “Cha nói đệ về nên ta bèn chạy về từ thư viện, bây giờ muốn gặp đệ một lần cũng không phải chuyện dễ dàng”.

Diệp Quân cười nói: “Là lỗi của ta”.

Diệp Nam đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười nói: “Trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Bây giờ Diệp Nam tỷ vẫn ở thư viện Quan Huyên của Nam Châu sao?”

Diệp Nam gật đầu.

Diệp Quân nói: “Tỷ có thể đi đến vũ trụ Tiểu Quân…”

Nhưng Diệp Nam lại lắc đầu: “Cha nói con cháu nhà họ Diệp chúng ta không nên được ưu tiên, phải đi từng bước một”.

Diệp Quân im lặng.

Diệp Nam mỉm cười nói: “Ta cảm thấy như thế cũng rất tốt, dựa vào sự cố gắng của mình để đi đến vũ trụ Tiểu Quân vẫn khác với việc dựa vào quan hệ. Hơn nữa nhà họ Diệp chúng ta đã được quan tâm rất nhiều, vì thế chỉ cần ta cố gắng hơn một chút, muốn đi đến vũ trụ Tiểu Quan vẫn là một chuyện vô cùng đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Diệp Nam hỏi: “Lần này về định ở lại bao lâu?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc sắp đi rồi”.

Diệp Nam khẽ thở dài, sắc mặt hơi tối tăm.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đành chịu thôi, bên ngoài còn rất nhiều chuyện phải xử lý”.

Diệp Nam cười nói: “Trước khi đi có thể đến thư viện xem thử, rất nhiều người trong thư viện đều chờ mong được gặp đệ, nếu không vì Viện trưởng ngăn cản, e rằng tất cả đệ tử của thư viện Quan Huyên đều muốn đến thành Hoang Cổ rồi”.
Chương 1458: Huynh chỉ sờ một cái thôi

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn phải đi xem thử rồi”.

Đương nhiên hắn cũng có thiện cảm với thư viện Quan Huyên của Nam Châu, lúc trước thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đã giúp đỡ hắn rất nhiều.

Còn có một điều đáng nói là hiện tại Nam Châu đã trở thành châu đứng đầu, đứng trên cả Thanh Châu.

Vì chuyện năm đó mà Thanh Châu dần sa sút, đương nhiên vũ trụ Quan Huyên cũng không cố tình chèn ép.

Chủ yếu là nhà họ An không còn huy hoàng như trước đây nữa.

Trước đây thế hệ trẻ của Thanh Châu mạnh là vì thế hệ trẻ của nhà họ An mạnh, nhà họ An đại diện cho Thanh Châu, mà hiện tại nhà họ An sa sút, đương nhiên Thanh Châu cũng dần sa sút theo.

Thật ra Diệp Quân cũng biết điều này, vì lúc trước Nạp Lan Ca từng nhắc đến với hắn.

Dù nhà họ An không bị tiêu diệt nhưng địa vị của bọn họ bây giờ cũng rất lúng túng.

Rất nhiều thế lực nội bộ của thư viện Quan Huyên đều tránh né họ, các tài nguyên và lợi ích trước kia không chỉ không còn mà còn bị người khác nhằm vào.

Lúc gặp nạn, đương nhiên có không ít người giẫm đạp.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng đã giao hẹn về vấn đề này, sau khi giải quyết xong chuyện ở Nam Châu thì họ sẽ cùng đến Thanh Châu một chuyến.

Một là giải quyết một vài chuyện, hai là xem thử nơi mà cha từng ở lại.

Lúc này, một trưởng lão đi đến cửa viện, ông cúi người nói: “Tiểu Quân, Tiểu Ca dẫn theo một vài người của Diệp tộc đến đây”.

Diệp Quân đứng dậy, cười nói: “Nam tỷ, đi thôi”.

Dứt lời, hắn và Diệp Nam rời khỏi trạch viện.

Trước cửa phủ nhà họ Diệp.

Nạp Lan Danh, Nạp Lan Ca và một vài người của Diệp tộc chậm rãi đi tới, bên phía nhà họ Diệp thì có Diệp Tiêu và Diệp Quân đích thân nghênh đón.

Nạp Lan Ca chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiêu, cúi người hành lễ: “Chào cụ”.

Diệp Tiêu cười to, sau đó nói: “Không cần đa lễ, chúng ta đi vào thôi”.

Hôm nay, phủ nhà họ Diệp tổ chức tiệc rượu, mấy chục nghìn người tập trung với nhau, không chỉ thế vì sau đó ngày càng có nhiều người đến bên ngoài Diệp tộc, nhà họ Diệp lại mở rộng tiệc rượu, mời cả người bên ngoài.

Đến tối.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi trên đường, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Nạp Lan Ca đột nhiên chủ động nắm tay Diệp Quân, mỉm cười nói: “Muội rất thích cảm giác trở về thế này, vì đây mới giống như cuộc sống”.

Diệp Quân cũng gật đầu.

Cuộc sống!

Trong khoảng thời gian trở về thành Hoang Cổ, hắn cảm nhận được khói lửa nhân gian, đời người chính là như thế, chứ không phải tu luyện, liên tục tu luyện.

Rất nhiều lúc, tu luyện thật sự sẽ làm nhân tính mờ nhạt.

Phải biết rằng, một người tu luyện muốn bế quan thường sẽ mất mấy trăm, thậm chí mấy nghìn năm, sau khi người đó xuất quan thì thế gian đã thay đổi, những người đã từng ở bên cạnh còn được mấy ai?

Dù vẫn còn thì gặp lại nhau sao có thể được như ban đầu?

Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đến tận bây giờ, muội vẫn thấy lo lắng, lo lắng sau này huynh sẽ trở thành một kẻ điên cuồng chỉ biết tu luyện…”

Diệp Quân cười nói: “Không đâu, thứ nhất trong lòng huynh, muội mãi mãi là quan trọng nhất, thứ hai huynh tu luyện trong tháp, tu luyện mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống như thế”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Hy vọng trăm nghìn năm sau, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ”.

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn sẽ như thế”.

Hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía xa.

Hai người cứ trò chuyện như thế, nói về quá khứ, nói về hiện tại, nói về tương lai.

Dù hai người đã thành hôn, nhưng vẫn luôn ở cạnh nhau thì ít còn xa cách thì nhiều, rất ít khi trò chuyện được với nhau như thế.

Khi nói đến vấn đề con cái, hai người xuất hiện chút bất đồng.

Vì truyền thống của nhà họ Dương là nuôi thả, đương nhiên Nạp Lan Ca không muốn con mình bị nuôi thả như thế.

Có người mẹ nào có thể chịu được con mình từ nhỏ đã không ở bên cạnh mình chứ?

Diệp Quân cười nói: “Muội không thích nuôi thả thì chúng ta sẽ không nuôi thả”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Chúng ta dạy dỗ đàng hoàng là được rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sinh thêm mấy đứa nữa nhé?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nạp Lan Ca lập tức đỏ mặt, cô liếc hắn một cái: “Đứa này còn chưa sinh ra đã muốn sinh thêm đứa nữa rồi…”

Diệp Quân cười to.

Nạp Lan Ca chợt nói: “Ngày mai phải đi đến thư viện Quan Huyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau khi đến đó thì lại đi Thanh Châu, sau đó cũng nên rời đi rồi”.

Nạp Lan Ca nói: “Nhà họ An hiện tại…”

Nói đến đây, cô nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Sao huynh có thể tức giận vì chuyện này được?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Lần này đi đến Thanh Châu còn có một chuyện nữa, đó là xem thử tác dụng của Quan Huyên Pháp ở nơi đó, dù người bên dưới vẫn luôn truyền tin tức và mức độ tiến triển cho muội, nhưng muội vẫn muốn đích thân đi xem sao”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi”.

Diệp Quân chớp mắt: “Bây… Bây giờ có làm được không?”

Nạp Lan Ca trừng Diệp Quân: “Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

Diệp Quân cười to, sau đó hai người từ từ biến mất trên đường.

Buổi tối, ở trong phòng.

Giọng nói của Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Huynh chỉ sờ một cái thôi, không làm gì cả…”

“…”
Chương 1459: Cảm giác làm đạo sư thế nào?

Mặt trời đã lên cao.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn xuống, Nạp Lan Ca đang nằm trong lòng hắn, mềm mại như một chú mèo con.

Nhìn dáng vẻ của người đẹp quyến rũ đang nằm trong lòng, trong người Diệp Quân không khỏi lại xuất hiện một ngọn lửa không tên.

Như nhận ra điều gì, Nạp Lan Ca chợt ngẩng đầu trừng Diệp Quân.

Diệp Quân cười to, sau đó trở mình…

Mấy “ngày” sau.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi thành Hoang Cổ.

Lúc đi, họ cũng chỉ thông báo cho Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh.

Trong điện.

Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh đứng trước cửa, hai người ngẩng đầu nhìn lên chân trời, mãi không nói một lời.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Tiêu khẽ nói: “Lần này sau khi rời đi, cũng không biết bao giờ mới trở lại”.

Nạp Lan Danh cũng khẽ thở dài.

Diệp Tiêu chợt nói: “Ta nghe nói gần đây ông xử lý không ít tộc nhân”.

Nạp Lan Danh gật đầu: “Nếu không nhờ Tiểu Ca nói với ta, ta cũng không biết trong tộc lại có nhiều người làm chuyện phạm pháp như thế”.

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Diệp Tiêu, Diệp Tiêu cười khổ: “Đương nhiên nhà họ Diệp chúng ta cũng có, nhưng Tiểu Quân không nói những chuyện này với chúng ta”.

Nạp Lan Danh khẽ nói: “Dù người ngoài thấy tộc Nạp Lan ta và nhà họ Diệp ông vô cùng oai phong, nhưng thật ra chúng ta lại như đi trên lớp băng mỏng, vì không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, có ý đồ với chúng ta…”

Diệp Tiêu gật đầu: “Chúng ta cũng nên cẩn thận, tránh đi sai một bước sẽ không thể quay đầu lại”.

Nạp Lan Danh mỉm cười nói: “Làm cái chức gia chủ này đúng là mệt mỏi!”

Diệp Tiêu cũng cười to.

Đúng thế, họ cảm thấy làm gia chủ đúng là quá mệt mỏi.

Nhưng họ lại không thể mặc kệ, vì nếu họ mặc kệ thì không biết nhà Nạp Lan và Diệp tộc sẽ hỗn loạn như thế nào nữa.

Thật ra họ cũng thấy tương lai gia tộc của mình khá mơ hồ.

Vì quyền lực của Diệp Quân và Nạp Lan Ca thật sự quá lớn, mà hiện tại Diệp tộc và tộc Nạp Lan hoàn toàn không có trợ giúp gì với hai người họ, hơn nữa, trong vũ trụ Quan Huyên, thực lực của Diệp tộc và tộc Nạp Lan cũng vô cùng nhỏ yếu, nhưng địa vị lại rất cao.

Nói một cách đơn giản là địa vị không phù hợp với thực lực.

Rất nhiều tộc nhân ngày càng hống hách, đặc biệt là ở bên ngoài, người trong hai tộc hoặc ít hoặc nhiều đều có cảm giác hơn người.

Họ cảm thấy rất lo lắng vì chuyện này.

Lần này Nạp Lan Ca về tộc xử lý mấy trưởng lão có thực quyền rõ ràng là đang cảnh cáo tộc Nạp Lan!

Lúc này, Diệp Tiêu đột nhiên cười khẽ: “Trách nhiệm nặng nề và lâu dài”.

Nạp Lan Danh cười nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đi uống mấy chung rượu đi”.

Hai người cười to rời đi.



Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.

Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến thư viện, trước sơn môn đã người đông nghìn nghịt.

Đều là học viên và đạo sư của thư viện Quan Huyên.

Gần như đều đến đông đủ.

Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau cười khẽ, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca, tất cả học viên của thư viện Quan Huyên đứng ở sơn môn đều bắt đầu xôn xao, vội vàng vẫy tay hô hào.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đáp xuống, người dẫn đầu là Viện trưởng Chu Phu của thư viện Quan Huyên.

Hai người vừa đến trước sơn môn, Chu Phu đã dẫn theo tất cả học viên đồng loạt hành lễ.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Mọi người không cần đa lễ”.

Mọi người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca bằng ánh mắt vô cùng tò mò, đặc biệt là những người mới gia nhập thư viện Quan Huyên kia.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca chính là nhân vật truyền thuyết trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.

Đặc biệt là Diệp Quân!

Thật ra dù Diệp Quân không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên thì danh tiếng của hắn ở Nam Châu vẫn rất cao, vì hắn đã dẫn dắt Nam Châu đánh bại Thanh Châu lúc đó vẫn còn hống hách ngạo mạn, giúp Nam Châu nêu cao tên tuổi từ đó.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ở một bên, khi nhìn thấy đối phương, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên: “Tiêu huynh”.

Người đàn ông này chính là Tiêu Qua.

Tiêu Qua mỉm cười nói: “Diệp huynh, đã lâu không gặp”.

Diệp Quân nhìn thẻ bài gỗ trước ngực Tiêu Qua, sau đó nói: “Bây giờ huynh là đạo sư trong thư viện à?”

Tiêu Qua gật đầu: “Sau khi ra ngoài dạo chơi, cuối cùng phát hiện ta vẫn thích nơi này hơn, cho nên trở lại làm đạo sư”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm giác làm đạo sư thế nào?”

Tiêu Qua cười to: “Cũng không tệ, khi nào rảnh huynh có thể thử”.

Sau đó, hai người đều cười to.

Lúc này, Tiêu Qua chợt nói: “Lần này huynh có muốn tham gia thi đấu Thượng Giới không?”

Diệp Quân sửng sốt: “Thi đấu Thượng Giới?”

Tiêu Qua cười nói: “Huynh quên rồi à? Thi đấu Thượng Giới ba năm một lần, lúc này vừa khéo đã đến ngày. Lần trước huynh không ở đây, lần này huynh trùng hợp có thời gian, có muốn đi xem thử không?”

Ba năm!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đã sáu năm trôi qua rồi”.

Tiêu Qua gật đầu: “Sáu năm trước, chuyện mấy người chúng ta đi tới Thượng Giới tham gia tỷ võ dường như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua”.

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.

Tiêu Qua cười nói: “Lần này đến cũng đã đến, hay là ở thêm hai ngày đi?”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì ở thêm hai ngày nữa nhé?”

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Tiêu Qua cười to: “Lần này có hai người tham gia, cuộc tỷ võ chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bao giờ hết”.

Diệp Quân cũng bật cười, hắn thật sự thấy hơi chờ mong.

Giấc mơ của các thiếu niên thiếu nữ.
Chương 1460: Cơ duyên Diệp Quân để lại!

Với những người trẻ tuổi này, họ tu luyện nhiều năm như thế là vì có thể đạt được một thứ hạng cao, sau đó nâng cao tên tuổi, giành vinh quang cho châu lục, cho gia tộc của mình.

Lúc trước khi đến Thượng Giới, hắn cũng có mơ ước.

Nhớ đến những khung cảnh trước đây, Diệp Quân bật cười, không thể không nói tuổi trẻ thật sự rất vui vẻ.

Sau khi trò chuyện với mấy người nhóm Tiêu Qua một lúc lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới núi Bán Thanh.

Nơi này là chỗ ở của đạo sư Phí Bán Thanh của họ trước đây.

Ở trên núi, Diệp Quân tò mò nói: “Tiểu Ca, sao đạo sư lại không có ở đây?”

Nạp Lan Ca bình tĩnh đáp: “Bà ấy đã không còn ở Nam Châu nữa”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Không còn ở Nam Châu nữa?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Bà ấy ở vũ trụ Tiểu Quân rồi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Phí Bán Thanh lại đi đến vũ trụ Tiểu Quân.

Nạp Lan Ca nhìn xung quanh, cười nói: “Thật là nhớ nhung nơi này”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu huynh không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì huynh nói xem bây giờ chúng ta đang làm gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Thế có lẽ huynh đã đi đời nhà ma rồi. Ha ha…”

Nếu hắn không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì trong trận đấu với nhà họ An lần đó có lẽ hắn đã chết rồi.

Nạp Lan Ca nhẹ giọng nói: “Cũng đúng”.

Nói đến đây, cô chợt hỏi một cách nghiêm túc: “Tiểu Quân, huynh nói xem sau này khi chúng ta thành lập một trật tự hoàn toàn mới, mọi thứ thật sự đều có thể công bằng sao? Giống như trước đây khi chúng ta đối mặt với nhà họ An, nếu có Quan Huyên Pháp thì thật sự có thể giải quyết triệt để chuyện như thế ư?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chắc chắn là không thể, vì nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tranh đấu, sẽ có tình người… Bất cứ quy tắc và pháp luật này cũng không thể công bằng tuyệt đối”.

Nạp Lan Ca im lặng, Diệp Quân cười nói: “Nhưng sau khi Quan Huyên Pháp thông dụng, chắc chắn có thể giảm bớt chuyện như thế xảy ra, hơn nữa cũng có thể khiến một vài thế lực phải kiêng dè, không đến mức làm chuyện xấu một cách trắng trợn.

Nạp Lan Ca gật đầu, lúc trước nhà họ An dám làm chuyện xấu xa trước mấy trăm giới, hành động đó có thể nói là rất khoa trương.

Còn công bằng tuyệt đối?

Ở bất cứ thời đại nào cũng không thể xuất hiện.

Làm người ai có thể không có suy nghĩ ích kỷ được?

Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Dù thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ huynh”.

Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Ta biết việc này sẽ rất mệt mỏi, nhưng ta cảm thấy chúng ta thật sự nên làm gì đó, dù không thể công bằng với tất cả mọi người, nhưng chỉ cần có thể để đa số người được đối xử công bằng thì chúng ta cũng đã thành công rồi”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Huynh dẫn muội đến một nơi”.

Dứt lời, hắn bèn đưa Nạp Lan Ca đi tới tháp thí luyện.

Nạp Lan Ca thắc mắc.

Diệp Quân cười nói: “Trước đây khi tu luyện ở nơi này từng gặp một cô nương, là Diệp Vũ của nhà họ Diệp, cô ấy đã cho ta huy hiệu này…”

Dứt lời, hắn lấy huy hiệu kia ra.

Diệp Quân khẽ nói: “Lúc đó ta rất vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, vì đây là một sự nhận định”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý chậm rãi bay ra.

Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh cũng muốn để một phần thưởng ở nơi này à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, cô không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy tay hắn.

Diệp Quân cười nói: “Không biết sau này ai sẽ đến đây, sau đó nhìn thấy kiếm ý này của huynh”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Dù là ai nhìn thấy huynh, chắc chắn người đó cũng sẽ rất kích động và vui vẻ”.

Diệp Quân cười to.

Sau khi hai người rời khỏi tháp thí luyện thì trở lại núi Bán Thanh, hai người ngồi trên tảng đá lớn cứ ôm nhau như thế, ánh nắng chiều bao phủ chân trời phía xa, đẹp không tả xiết.

Hai người cứ ôm nhau trò chuyện như thế, cứ như có chuyện nói mãi không hết.

Đêm khuya.

Bầu trời đầy sao.

Nạp Lan Ca nằm trong lòng Diệp Quân, khi sắp chìm vào giấc ngủ, cô chợt nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay muội rất vui vẻ”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Huynh cũng thế”.

Nạp Lan Ca cười khẽ sau đó ôm chặt lấy Diệp Quân, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.

Diệp Quân dịu dàng ôm lấy Nạp Lan Ca, ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong tinh không, nhân tính? Thần tính?

Bây giờ chắc chắn hắn là nhân tính, nhưng hắn biết rõ theo thời gian dần trôi, tình cảm và tình thân của mọi người sẽ ngày càng phai nhạt…

Nhưng chắc chắn là có ngoại lệ.

Ví dụ như mấy người cha, mẹ và cô cô váy trắng của hắn…

Họ đều là cao thủ hàng đầu, nhưng họ chưa từng vứt bỏ tình thân.

Cho nên cuối cùng vẫn còn có nhân tính.

Sau khi ở lại thư viện Quan Huyên hai ngày, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng mấy đại diện là Chu Phu và Tiêu Qua đi tới Thượng Giới.

Khi họ đến Thượng Giới, người của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới đã đợi ở lối vào Thượng Giới từ lâu.

Khi Diệp Quân nhìn thấy Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới, hắn nhất thời sửng sốt.

Người này không phải ai khác mà chính là Triệu Tố.

Lúc trước khi đến Thượng Giới hắn từng tiếp xúc với bà ấy một hai lần.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, Triệu Tố vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Viện trưởng”.

Lúc cúi đầu, trong mắt bà ấy loé lên cảm xúc phức tạp.

Hai người gặp lại nhau lần nữa, tình huống hôm nay đã hoàn toàn khác biệt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom