• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1461-1465

Chương 1461: Tặng một món quà bí ẩn

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, cười nói: “Triệu viện trưởng, đã lâu không gặp”.

Triệu Tố khẽ mỉm cười, "Hoan nghênh Viện trưởng đến Thượng Giới."

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn về phía một cô gái bên cạnh Triệu Tố, cô gái mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, trông đẹp như tranh vẽ.

Người này là Lạc Chiêu Kỳ, chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới năm đó.

Thấy Diệp Quân nhìn về phía mình, Lạc Chiêu Kỳ khẽ mỉm cười, sau đó hành lễ, tâm trạng của cô ta cũng khá là phức tạp.

Khi đó cô ta từng có tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng hai người không thể xem là bạn bè, thậm chí còn không được tính là người quen.

Mà nguyên nhân đương nhiên là vì nhà họ An.

Dù lúc đầu cô ta và Triệu Tố đều coi trọng Diệp Quân, nhưng khi nhà họ An không có đạo đức và ngang ngược ra tay, cả cô ta và Triệu Tố đều không ngăn cản.

Đương nhiên Diệp Quân cũng không tức giận vì điều này, hắn cũng hiểu với tình huống ban đầu, dù có một trăm Triệu Tố và Lạc Chiêu Kỳ cũng không thể chống lại nhà họ An.

Hơn nữa, sau chuyện này Triệu Tố cũng từng tố cáo nhà họ An với tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Đây cũng là nguyên nhân khiến bà ấy có thể tiếp tục làm Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: "Đi đến thư viện thôi."

Triệu Tố vội vàng đáp: "Xin mời."

Mọi người đi đến thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới, còn Tiêu Qua thì quyết định về nhà, dù sao thì nhà của y cũng ở Thượng Giới.

Khi Diệp Quân đến thư viện Quan Huyên ở Thượng Giới thì hắn cũng đã tới nhà họ Tiêu, lúc đó họ đến Thượng Giới, nhà họ Tiêu đã giúp đỡ họ rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, thi đấu Thượng Giới bắt đầu.

Vân Thành.

Vào ngày này, có hàng ngàn học viên của thư viện Quan Huyên đến từ các châu tập trung trong Vân Thành, bên ngoài Vân Thành cũng rất đông người.

Thật sự là người đông nghìn nghịt!

Đông người hơn bất cứ kỳ thi đấu nào trước đó.

Vì lần này có Diệp Quân và Nạp Lan Ca đích thân phụ trách.

Trong Vân Thành, mấy ngàn học viên ngẩng đầu nhìn lên bục cao ở phía xa, trên bục cao, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đang ngồi ở giữa, ngồi hai bên họ là Triệu Tố và những người khác.

Trong mắt mấy nghìn người tràn đầy phấn khích.

Diệp Quân!

Viện trưởng của thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân có danh tiếng rất cao trong thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên, vì vũ trụ Quan Huyên hiện tại đã trở thành thế lực mạnh nhất trong chư thiên vạn giới, vượt qua cả Chân vũ trụ đáng sợ nhất trước đây.

Mấy năm qua, sự tích của Diệp Quân cũng đã lan rộng khắp vũ trụ Quan Huyên.

Ví dụ như chuyện năm đó khi Diệp Quân lãnh đạo vũ trụ Quan Huyên chiến đấu với Chân vũ trụ...

Lúc này, Triệu Tố đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Viện trưởng có muốn nói vài lời không?”

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Vậy ta sẽ nói vài câu”.

Dứt lời hắn chậm rãi đứng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân đứng lên, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Diệp Quân chậm rãi đảo mắt nhìn những khuôn mặt non nớt của các học viên, khẽ mỉm cười nói: “Các học viên, thay mặt thư viện Quan Huyên, ta xin gửi lời chào đến mọi người, chúc mọi người đạt được kết quả lý tưởng trong cuộc thi này... Gặp nhau là duyên, hôm nay ai giành được hạng nhất, phu thê chúng ta sẽ tặng cho người đó một món quà bí ẩn”.

Món quà bí ẩn!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, các học viên lập tức trở nên phấn khích.

Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân khẽ mỉm cười, bà ấy nhìn các học viên bên dưới, phải nói rằng người hạng nhất kỳ này cực kỳ may mắn.

Quà tặng gì đó chỉ là thứ yếu, điều thực sự quan trọng là cơ hội và tiếng thơm này.

Được Diệp Quân và Nạp Lan Ca khen ngợi, tương lai của người này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Những nhân vật cấp cao trong vũ trụ Tiểu Quân chắc chắn sẽ quan tâm một cách điên cuồng. Phải biết rằng người bình thường rất khó có thể thăng cấp từ địa phươg, ví dụ như bà ấy từng là người đúng đầu cuộc thi, nhưng đến tận bây giờ bà ấy vẫn chưa thể đến được vũ trụ Tiểu Quân.

Nói thật thì thi đấu Thượng Giới vẫn có chất lượng, nhưng chất lượng cũng không quá cao.

Nếu nói đến chất lượng thật sự thì chỉ có thi đấu của Đại Thiên Thế Giới cùng với thi đấu Chân Huyên do vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cùng tổ chức mà thôi.

Vì thế dù có đạt được hạng nhất trong thi đấu thượng giới, nếu không có bối cảnh vững chắc và được quý nhân giúp đỡ, thì ngươi muốn tiến vào tổng viện vẫn là một chuyện khó khăn.

Còn Diệp Quân đương nhiên là một trường hợp đặc biệt.

Lúc này, lời nói của Diệp Quân lại là một cơ hội lớn cho những người trẻ tuổi hiện tại.

Thế giới này là như thế, nhiều lúc ngươi vất vả cả đời cũng không bằng một câu nói của ai đó.

Chu Phu và những người khác cũng tỏ vẻ hâm mộ.

Người được hạng nhất trong thi đấu lần này đúng là có phúc.

Rõ ràng một vài học viên ở bên dưới cũng hiểu điều này nên đều rất hưng phấn.

Lúc này, Diệp Quân chợt cất lời: “Bắt đầu”.

Bắt đầu!

Hắn vừa dứt lời, trong Vân Thành đột nhiên xuất hiện một cổ uy áp bí ẩn.

Khi uy áp này xuất hiện, rất nhiều người ở trong thành đều thay đổi sắc mặt.

Lúc đầu mọi người đều vẫn ổn, nhưng dần dần khi uy áp ngày càng mạnh mẽ, nhiều người bắt đầu không thể chịu đựng được nữa.

Tuy nhiên vì Diệp Quân và Nạp Lan Ca đang ở đây nên nhiều người đều cố gắng kiên trì.

Lúc này tự nhiên không thể rơi xuống quá nhanh, nếu không sẽ quá xấu hổ.

Lúc này, Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Vào lần trước chưa đến nửa khắc đã có mấy trăm người ngã xuống, lần này đã một khắc trôi qua mà vẫn chưa có ai ngã xuống, xem ra họ đều không muốn mất mặt trước Viện trưởng và Các chủ”.
Chương 1462: Nhà họ An ở Thanh Châu

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thế hệ trẻ là tương lai của thư viện, trừ việc mở rộng ra thế giới bên ngoài, thư viện còn phải coi trọng những học viên trẻ tuổi này nhiều hơn”.

Triệu Tố gật đầu, không dám trả lời câu nói này.

Nạp Lan Ca nắm tay Diệp Quân, cất lời: “Sau khi trở về, việc này cứ giao cho muội”.

Diệp Quân mỉm cười nói với Nạp Lan Ca: “Vất vả cho muội rồi”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy câu này làm gì”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn xuống, lúc này một số học viên đã không chịu đựng được nữa nên bắt đầu ngã xuống.

Sau đó, ngày càng nhiều học viên ngã xuống.

Diệp Quân đã bị thu hút bởi ba người.

Hai chàng trai và một cô gái.

Từ khi bắt đầu đến giờ, ba người họ đều không hề bị uy áp làm ảnh hưởng.

Lúc này, Triệu Tố bên cạnh Diệp Quân lên tiếng: “Thiếu niên mặc áo choàng trắng là học viên Lý Vũ đến từ Thượng Giới của chúng ta, là học viên ưu tú nhất của chúng ta lần này”.

Chu Phu ở bên cạnh cũng cất lời: “Thanh niên mặc áo bào đen kia tên là Nam Phong.... Cậu ta là thiên tài xuất sắc nhất của thư viện Quan Huyên chúng ta ở Nam Châu, cũng... là người của nhà họ Nam”.

Diệp Quân nhìn về phía Chu Phu: “Nhà họ Nam?”

Nạp Lan Ca chợt nói: “Nam Huyền”.

Nam Huyền!

Diệp Quân chợt nhớ ra, lúc trước khi hắn vừa đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đã từng xảy ra một trận chiến sinh tử với Nam Huyền.

Ngoài ra hắn còn nhớ một người phụ nữ, chính là Nam Thanh Việt từng muốn giết hắn và Nạp Lan Ca trước đây, người phụ nữ kia cũng là người nhà họ Nam.

Diệp Quân nhìn về phía thiếu niên áo choàng đen, cất lời: “Cậu ta là người nhà họ Nam à?”

Chu Phu gật đầu, sau đó lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.

Khoảng thời gian này sở dĩ ông ấy không dẫn thiếu niên này đi gặp Diệp Quân cũng là vì nguyên nhân đó.

Diệp Quân chợt nói: “Lúc trước sau khi Nam Huyền chết, nhà họ Nam đã làm thế nào?”

Chu Phu vội nói: “Nhà họ Nam lập tức phái người đến xin lỗi Diệp tộc, làm rõ một vài hiểu lầm…”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chu viện trưởng không cần phải lo lắng, ta không phải người thù dai, chuyện năm đó đã qua, sao ta có thể truy cứu nữa chứ?”

Chu Phu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vì Nam Phong này thật sự là một nhân tài, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt.

Lúc này, Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia, cô gái mặc áo choàng màu mây, hai tay chắp sau lưng, bên hông thắt ruy băng màu đen, mái tóc dài được một cây trâm gỗ búi lên, phần đuôi tóc buông xuống như đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ và nhẹ nhàng.

Diệp Quân hỏi: “Cô nương này là ai?”

Chu Phu và Triệu Tố đều im lặng.

Diệp Quân nhìn hai người họ, cảm thấy hơi khó hiểu.

Triệu Tố do dự một lúc rồi nói: "An Khinh Hàn của nhà họ An”.

Diệp Quân sửng sốt: “Nhà họ An ở Thanh Châu ư?"

Triệu Tố gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn nhìn về phía An Khinh Hàn, An Khinh Hàn đang khép hờ mắt, uy áp kia hoàn toàn không có tác dụng với cô ta.

Triệu Tố và Chu Phu lén nhìn sắc mặt Diệp Quân, lúc này Diệp Quân cười hỏi: “Hai vị Viện trưởng, trong lòng các người ta là một người nhỏ mọn như thế sao?”

Động tác lén lút của hai người đương nhiên không giấu được hắn, thực lực của hắn bây giờ đã vượt xa trong tưởng tượng của hai người rồi.

Triệu Tố cười khổ: “Đương nhiên không phải”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng là giữa ta và nhà họ An đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng bọn họ đã bị trừng phạt rồi, hơn nữa những chuyện này không liên quan gì đến tiểu bối của nhà họ An, sao ta có thể đi gây chuyện với những tiểu bối này được?”

Dứt lời, hắn lại nhìn xuống An Khinh Hàn rồi nói: “Cô ta là người đại diện cho thế hệ trẻ của nhà họ An à?”

Triệu Tố gật đầu: “An cô nương này rất không tầm thường… Bây giờ cô ta đã là người đứng đầu thế hệ trẻ của Thanh Châu rồi, về phần rốt cuộc yêu nghiệt đến mức nào thì chúng ta cũng không biết được, nhưng có lẽ kỳ thi lần này có thể khiến cô ta để lộ thực lực chân chính của mình”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta rất chờ mong”.

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời Vân Thành, lúc này trên bầu trời Vân Thành có mấy trăm chiếu ảnh đám mây đang xoay tròn.

Rõ ràng là mấy trăm châu đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây.

Cũng giống như năm đó, giành được vị trí thứ nhất thật sự không chỉ là lấy thể diện cho bản thân mà còn là lấy thể diện cho thư viện của mình và cả châu.

Diệp Quân nhìn Chu Phu: “Nam Phong có tự tin vào bản thân không?”

Chu Phu cười đáp: “Có!”

Bởi vì Diệp Quân nên bây giờ Nam Châu có được tài nguyên tốt nhất trong các châu, còn Nam Phong được Nam Châu dốc toàn lực đào tạo, mục tiêu là vì vị trí đầu tiên.

Châu từng giành được vị trí đầu tiên sẽ không thể nào chú ý đến vị trí thứ hai và thứ ba nữa.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Triệu Tố, Triệu Tố khẽ mỉm cười: “Lý Vũ nói cậu ta cũng rất tự tin’”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.

Khoảng một canh giờ giờ trôi qua, trong toàn bộ thành phố chỉ còn lại mấy chục người.

Lúc này, sát hạch đã kết thúc.

Triệu Tố nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười đứng dậy, sau đó tuyên bố bắt đầu vòng thứ hai, nhưng vào lúc này, An Khinh Hàn đang nhắm mắt đột nhiên chậm rãi đứng dậy, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Viện trưởng đại nhân, ta cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian như vậy, chúng ta có thể bắt đầu vòng cuối cùng luôn”.

Nói xong, cô ta xoay người nhìn tất cả học viên phía sau: “Một mình ta chiến đấu với tất cả các ngươi!"

Cô ta vừa cất lời, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Chương 1463: Xin chỉ giáo

Một mình đánh với tất cả mọi người!

Toàn bộ Vân Thành yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều nhìn An Khinh Hàn với vẻ mặt khó tin.

Phải biết rằng ở đây còn có mấy chục thiên tài cao cấp đến từ các châu, sao cô ấy lại dám nói ra lời như thế?

An Khinh Hàn nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt rất bình tĩnh, nét mặt của cô ấy như đang nói với mọi người là cô ấy nghiêm túc.

Đương nhiên Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn cũng không ngờ rằng cô nương trước mặt lại muốn một mình đấu với tất cả mọi người.

Kiêu ngạo?

Tự tin?

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cô chắc chứ?”

An Khinh Hàn gật đầu.

Lúc này, Triệu Tố ở bên cạnh chợt nói: “Viện trưởng, như thế không đúng với quy tắc”.

Diệp Quân cười nói: “Quy tắc do con người đặt ra đương nhiên là có thể thay đổi”.

Triệu Tố hơi do dự, nhưng cũng không nói gì nữa.

Diệp Quân nhìn về phía những thiên tài yêu nghiệt sau lưng An Khinh Hàn: “Mọi người thì sao?”

Lúc này, Nam Phong của Nam Châu chậm rãi bước ra, cậu ta cúi người với Diệp Quân: “Viện trưởng, ta đồng ý đánh một trận với An cô nương”.

Diệp Quân nhìn về phía An Khinh Hàn, An Khinh Hàn bình tĩnh nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy hai người bắt đầu đi”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, những người khác đồng loạt lùi về phía sau, để lại cho hai người một sàn đấu khổng lồ.

Thanh Châu đại chiến với Nam Châu!

Người của mấy trăm châu lập tức cảm thấy hưng phấn.

Lần gần nhất Thanh Châu đại chiến với Nam Châu là sáu năm trước, lần đó Diệp Quân chiến đấu với thiên tài của nhà họ An, mà đó cũng là lần đầu tiên Thanh Châu thua trận trong gần nghìn năm qua.

Hôm nay lịch sử tái diễn, Thanh Châu đại chiến với Nam Châu một lần nữa.

Nam Phong nhìn chằm chằm An Khinh Hàn, cậu ta chắp tay: “Xin chỉ giáo”.

Dứt lời, cậu ta giẫm chân phải một cái.

Bụp!

Một tiếng khí nổ vang vọng, sau đó một tia quyền mang đánh thẳng về phía An Khinh Hàn.

Còn An Khinh Hàn thì chậm rãi nhắm mắt lại, khi nắm đấm của Nam Phong cách cô ấy khoảng mấy tấc, cô ấy đột nhiên biến mất như bóng ma, trong nháy mắt khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Nam Phong kia đã bị đánh bay xa mấy chục trượng!

Nam Phong vừa mới dừng lại, An Khinh Hàn đã xuất hiện trước mặt cậu ta, sắc mặt Nam Phong thoáng chốc thay đổi, vừa định ra tay nhưng nắm đấm của An Khinh Hàn đã đánh lên ngực cậu ta.

Bốp!

Nam Phong lập tức bị đánh bay cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Nam Phong thầm thấy sợ hãi, cậu ta không dám che giấu thực lực thêm nữa, lập tức khí tụ đan điền, vận chuyển tâm pháp, trong nháy mắt, cánh tay của cậu ta đã bắt đầu bốc cháy, sau đó, cậu ta chợt vung tay phải về phía trước.

Oanh!

Một ngọn lửa cao gần trăm trượng lập tức kéo về phía An Khinh Hàn.

An Khinh Hàn ở phía xa nhìn sóng lửa kéo đến, nét mặt không chút cảm xúc, cô ấy giẫm nhẹ chân phải, lập tức bay đi tựa như sao băng.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân chợt vang lên giọng nói của Tiểu Tháp: “Truy Tinh”.

Ầm!

Sóng lửa cao trăm trượng ở phía xa thoáng chốc vỡ tan tành, cùng lúc đó, Nam Phong bị đánh bay đi xa mấy trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất, mặt đất sụp đổ, đá vụn bắn tung toé.

Thua trận!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đại diện của Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi sao?

Tất cả mọi người đều thấy bất ngờ.

Tất cả mọi người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu nhìn An Khinh Hàn trong hình ảnh với vẻ mặt khó tin.

Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi…

Còn bên phái Thanh Châu, vô số học viên của thư viện xôn xao.

Lần này họ vốn không có hy vọng gì, vì trong trận thi đấu lần trước, Thanh Châu đã bị loại từ rất sớm.

Họ không ngờ rằng lần này người của nhà họ An đã đứng ra.

Nhà họ An!

Gia tộc Võ Thần cổ xưa này!

An Khinh Hàn nhìn những học viên xung quanh: “Các ngươi có thể xông lên cùng một lúc, ta đang nói chuyện rất nghiêm túc”.

Dứt lời, một ý chí đáng sợ kéo ra từ trong cơ thể của cô ấy, trong nháy mắt ý chí này khiến những người trước mặt cô ấy liên tục lùi lại.

Trên bục xem trận chiến, ngoài Diệp Quân và Nạp Lan Ca thì tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy.

“Ý chí Võ Thần!”

Triệu Tố nhìn chằm chằm An Khinh Hàn, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc.

Võ Thần!

Nhà họ An này lại xuất hiện một vị Võ Thần nữa?

Triệu Tố tỏ vẻ cay đắng.

Nhà họ An này hơi lợi hại quá rồi đó.

Một tộc có ba Võ Thần?

Sắc mặt những người còn lại cũng rất phức tạp, mọi người vốn cho rằng sau chuyện lần trước nhà họ An sẽ dần sa sút, trở thành một thế lực hạng ba, không ngờ cuối cùng nhà họ An lại xuất hiện thêm một Võ Thần.

Đây rõ ràng là ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ An!

Một vị Võ Thần!

Theo quy trình bình thường thì người này sẽ được tổng viện của thư viện Quan Huyên đưa đi, sau đó dốc toàn lực đào tạo.

Đương nhiên việc này còn phải xem thái độ của người đàn ông bên cạnh nữa.

Nếu hắn vẫn còn bất mãn với nhà họ An, thì chỉ cần tỏ vẻ bất mãn dù là một chút, nhà họ An vẫn sẽ bị chèn ép đến chết.

Võ Thần?

Một Võ Thần vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành vẫn chẳng là gì với Viện trưởng này.

Nghĩ thế, rất nhiều người không nhịn được mà đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn hiểu ý những người này, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều mà nhìn về phía mọi người sau lưng An Khinh Hàn: “Cô ấy muốn một mình đánh với tất cả các người, các người có thể chọn đánh hay không đánh”.

Mọi người im lặng.

Đánh hội đồng?

Nói thật thì bọn họ cũng không muốn lắm, vì dù thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu không cùng xông lên thì ai có thể thắng được một vị Võ Thần chứ?

Không thấy đại diện của Nam Châu cứ thế bị đánh bại rồi sao?

Lúc này, Lý Vũ đại diện cho Thượng Giới chậm rãi bước ra, cậu ta nhìn chằm chằm An Khinh Hàn: “Xin chỉ giáo”.
Chương 1464: Chê ít à?

Dứt lời, cậu ta lập tức xông lên, một sức mạnh đáng sợ lao thẳng về phía An Khinh Hàn.

Lúc này, cơ thể An Khinh Hàn thoáng chốc trở nên hư ảo, sau đó một tia tinh mang loé lên.

Oanh!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lý Vũ kia đã bị đánh bay tận trăm trượng, khi rơi xuống, mặt đất dưới chân cậu ta thoáng chốc sụp đổ, cùng lúc đó người của Lý Vũ cũng nứt ra, máu tươi bắn tung toé.

Hoàn toàn thua trận!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Trong đầu Diệp Quân chợt vang lên giọng nói khá phức tạp của Tiểu Tháp: “Trục Nguyệt”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Đây là tuyệt kỹ nổi tiếng của Tịnh chủ mẫu năm đó… Sau đó từng truyền cho Tú tiểu chủ mẫu… Không ngờ hôm nay vẫn có thể nhìn thấy”.

Diệp Quân nhìn về phía An Khinh Hàn, nói thật thì hắn cũng hơi bất ngờ, vì ý chí của cô gái này thật sự là ý chí Võ Thần.

Nói cách khác nhà họ An thật sự xuất hiện thêm một vị Võ Thần nữa.

Mà lúc này, vô số người ở Thanh Châu đang liên tục hoan hô.

Võ Thần!

Nhà họ An xuất hiện một vị Võ Thần!

Vị Võ Thần này còn đánh bại đại diện của Thượng Giới và Nam Châu một cách áp đảo.

Đứng nhất!

Không có gì hồi hộp cả!

Sau sáu năm, Thanh Châu đã giành lại được vinh dự thuộc về mình.

Rất nhiều người vui mừng đến mức rơi nước mắt.

Đây là vinh dự của tất cả mọi người ở Thanh Châu.

Tất cả học viên trong Vân Thành đều im lặng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Võ Thần!

Họ biết rằng mình đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa.

Vị trí đứng đầu lại bị Thanh Châu giành về rồi.

Trên chỗ khán đài, nét mặt Chu Phu cũng khá phức tạp, lần này có Diệp Quân ở đây, Nam Châu vốn có thể biểu hiện tốt hơn, nhưng ông ấy không ngờ nhà họ An lại xuất hiện một Võ Thần, hơn nữa thực lực còn kinh khủng như thế, hoàn toàn áp đảo Thượng Giới và Nam Châu.

Đây đúng là ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ An!

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt An Khinh Hàn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.

Tất cả học viên của Thanh Châu cũng đều ngừng hoan hô, căng thẳng nhìn Diệp Quân trong màn ảnh.

Đương nhiên họ phải căng thẳng rồi!

Lúc trước Diệp Quân suýt bị nhà họ An giết chết, hơn nữa khi Diệp Quân đến Thanh Châu còn bị rất nhiều thế hệ trẻ ở Thanh Châu làm khó làm dễ, đặc biệt là lúc ở thư viện của Thanh Châu, hắn còn suýt bị đánh chết.

Dù An Khinh Hàn giành được hạng nhất, nhưng nếu Diệp Quân không thừa nhận hạng nhất này thì cũng là vô ích.

Dẫu sao quyền lực cuối cùng của cuộc thi này cũng là của thư viện Quan Huyên, mà thư viện Quan Huyên là của Diệp Quân.

An Khinh Hàn im lặng nhìn Diệp Quân.

Dù nét mặt cô ấy rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại vô thức nắm chặt lại.

Đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện giữa Diệp Quân và nhà họ An, nhưng khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ, hơn nữa cô ấy còn thuộc về dòng thứ, vì thế đều không có tư cách tham dự vào rất nhiều chuyện của gia tộc. Cô ấy chỉ biết là sau lần đó, địa vị của nhà họ An đã rơi xuống nghìn trượng, mọi thứ đều đã thay đổi.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Chúc mừng”.

Chúc mừng?

Nghe thấy lời của Diệp Quân, vô số người của Thanh Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay đang siết chặt của An Khinh Hàn cũng chậm rãi buông lỏng.

Diệp Quân nhìn về phía những người ở sau lưng An Khinh Hàn: “Còn ai muốn khiêu chiến với An cô nương nữa không?”

Mọi người đều im lặng.

Còn đánh gì nữa?

Thấy không còn ai khiêu chiến, Diệp Quân gật đầu rồi nhìn về phía An Khinh Hàn, hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn, khi nhìn thấy thứ bên trong, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh.

Tổ Mạch!

Không ngờ lại là một Tổ Mạch!

Mấy người nhóm Triệu Tố nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, thế này có phải hào phóng quá rồi không?

An Khinh Hàn cũng hơi kinh ngạc, cô ấy không ngờ Viện trưởng này lại cho mình một Tổ Mạch!

Nhà họ An hiện tại khá nghèo, vì sau sự kiện năm đó, quy mô sản nghiệp của bọn họ gần như đều thu nhỏ lại, cuộc sống cực kỳ eo hẹp, người trong tộc còn sống trong lo lắng đề phòng, vì Diệp Quân bây giờ đã là Viện trưởng.

Bọn họ đều sợ Diệp Quân sẽ trả thù nhà họ An!

Mà người ngoài cũng sợ điều này, nên cũng không dám hợp tác thân thiết với nhà họ An.

Vì thế mấy năm nay nhà họ An sống khá khó khăn.

Mà lúc này, Diệp Quân làm thế rõ ràng là đang nói với người đời, những chuyện trước đây đều đã qua rồi.

Đây là một thái độ của Diệp Quân!

Lúc này, vô số thế lực trong bóng tối đã chuẩn bị đi làm thân với nhà họ An.

Một Võ Thần mới!

Thế này không đáng để kết thân sao?

Hơn nữa Diệp Quân cũng không có ý trách nhà họ An.

An Khinh Hàn nhìn nhẫn không gian trước mặt, nhất thời hơi không biết làm sao.

Tổ Mạch này là một thứ trong truyền thuyết.

Với cô ấy, ngay cả Tổ Nguyên cũng là một thứ không thể có, đừng nói chi là Tổ Mạch.

Lúc này Diệp Quân chợt cười hỏi: “Chê ít à?”

An Khinh Hàn vội lắc đầu: “Không… Không phải…”

Nhìn cô gái hơi bối rối trước mặt, Diệp Quân nhất thời bật cười, đúng là người trẻ tuổi! Sự bình tĩnh trước đó ít nhiều gì vẫn chứa đựng chút nguỵ trang.

Đương nhiên có thể làm được như thế đã là xuất sắc lắm rồi.

Lúc này Nạp Lan Ca cũng đi đến, cô mở lòng bàn tay, một quyển trục chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn: “Đây là võ điển do người của Võ Các nghiên cứu được, có lẽ sẽ có ích cho cô”.

An Khinh Hàn vội nói: “Thứ này…”

Diệp Quân cười ngắt lời: “Chúng ta đang muốn đến nhà họ An, cô có thể dẫn chúng ta đi không?”

An Khinh Hàn ngây người.

Đi đến nhà họ An?
Chương 1465: Số phận đã định

Nghe thấy lời của Diệp Quân, An Khinh Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.

Diệp Quân cười nói: “Có được không?”

An Khinh Hàn thoáng do dự, sau đó nói: “Viện trưởng, ngài đi đến nhà họ An để làm gì thế?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Chỉ đi xem thử thôi”.

An Khinh Hàn gật đầu: “Được”.

Sau đó, Triệu Tố bắt đầu ban thưởng cho An Khinh Hàn.

Phần thưởng hạng nhất lần này vẫn vô cùng phong phú, không chỉ có công pháp tu luyện mà còn có linh bảo, đương nhiên hoàn toàn không là gì với phần thưởng của Diệp Quân và Nạp Lan Ca.

Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Phong, sắc mặt cậu ta u ám, vẻ mất mát lộ rõ trên mặt.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thắng thua trong một lúc chẳng là gì cả, con đường tương lai còn rất dài, đừng vì thế mà mất đi ý chí chiến đấu”.

Nam Phong nhìn về phía Diệp Quân, cậu ta siết chặt hai tay: “Ta khiến Viện trưởng và Nam Châu thất vọng rồi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thất vọng, nhớ kỹ, thua một lúc không đáng sợ, sợ là mình không chấp nhận được điều đó, bị người khác đánh bại một cách quang minh chính đại không có gì mất mặt cả, hiểu không?”

Nam Phong gật đầu: “Ta hiểu rồi, Nam Châu chúng ta có thể thắng, cũng có thể thua”.

Diệp Quân cười nói: “Thế mới đúng”.

Nam Phong nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, ta sẽ thi vào tổng viện bằng thực lực của mình”.

Diệp Quân cười đáp: “Chờ mong ngươi đến tổng viện”.

Tổng viện!

Hắn biết gần như tất cả học viên đều muốn thi vào tổng viện, nơi đó mới thật sự là sàn đấu lớn, vì ở nơi đó ngươi không chỉ có thể nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt cao cấp đến từ vũ trụ Quan Huyên mà còn có thể nhìn thấy thiên tài siêu cấp đến từ ngoài vũ trụ Quan Huyên nữa.

Có thể nói dù An Khinh Hàn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên cũng chưa chắc là người mạnh nhất, vì nơi đó thật sự có rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt.

Mà muốn thi vào tổng viện còn là một chuyện rất khó khăn, việc này không chỉ cần cố gắng mà còn cần thiên phú vô cùng cao nữa.

Sau khi thi đấu kết thúc, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng không ở lại Thượng Giới mà đi theo An Khinh Hàn đến Thanh Châu.

Sau khi mấy người nhóm Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời đi, Triệu Tố đứng trên bầu trời của Vân Thành nhìn về chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn không có khả năng sẽ đến đây một lần nữa”.

Lạc Chiêu Kỳ mặc váy dài màu đỏ thẫm đứng bên cạnh bà ấy mỉm cười nói: “Đúng thế, dù có thể gặp lại lần nữa e rằng cũng sẽ là rất lâu về sau”.

Trong mắt Triệu Tố loé lên cảm xúc phức tạp.

Với thiên phú và thực lực của bà ấy, gần như không có khả năng đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Cơ hội?

Đời người chắc chắn sẽ gặp mấy cơ hội có thể thay đổi số phận, nhưng không phải ai cũng nắm bắt được.

Lúc trước bà ấy cũng rất coi trọng Diệp Quân, nhưng khi Diệp Quân bị nhà họ An ức hiếp, cuối cùng bà ấy lại chọn im lặng.

Nếu nói không hối hận thì chắc chắn là không thể.

Vì bà ấy biết rõ nếu lúc trước bà ấy đứng ra ngăn cản nhà họ An, dù cuối cùng không ngăn cản được, nhưng chỉ cần bà ấy ra mặt, thì cuộc đời của bà ấy sẽ khác nhiều so với bây giờ.

Thậm chí còn có thể tiến vào nội các tổng viện của thư viện Quan Huyên.

Phải biết rằng hiện tại những người từng giúp Diệp Quân trước đây gần như đều đã đi đến tổng viện của thư viện Quan Huyên rồi.

Lạc Chiêu Kỳ cũng thầm thở dài, cô ta hiểu Triệu Tố, vì nếu có thể đi đến tổng viện thì cũng đồng nghĩa với việc số phận hoàn toàn thay đổi.

Đi đến tổng viện, ngươi sẽ có một sân chơi lớn hơn, thậm chí còn có thể mượn nơi đó đi ra vũ trụ bên ngoài.

Mà bây giờ, Triệu Tố chỉ có thể ở trong thư viện này, hơn nữa cả vị trí Viện trưởng của thư viện cũng không thể ngồi vững, vì bây giờ Viện trưởng của thư viện đều theo chế độ bầu cử, nói cách khác mấy năm này bà ấy là Viện trưởng, nhưng mấy năm sau thì chưa chắc.

Lúc này, Triệu Tố chợt cười khẽ: “Số phận đã định”.

Sau đó, bà ấy xoay người rời đi.

Lạc Chiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó cũng rời đi.



Nhà họ Tiêu.

Tiêu Qua ngồi trên thềm đá uống rượu một mình.

Bên cạnh y có một quyển cổ tịch và một chiếc nhẫn không gian.

Đó là thứ Diệp Quân để lại cho y lúc rời đi.

Quyển cổ tịch đó chính là Quan Huyên Pháp, bên trong nhẫn không gian cũng có một Tổ Mạch.

Lúc này, Chu Phu chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Qua, ông ấy ngồi xuống cạnh y, cười hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Qua cười khổ: “Năm đó con cũng kiêu ngạo, muốn đuổi theo nhịp bước của họ, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa con và họ ngày càng xa…”

Chu Phu nói: “Nên cuối cùng con mới lựa chọn trở về Nam Châu à?”

Tiêu Qua gật đầu.

Chu Phu khẽ thở dài, đương nhiên ông ấy hiểu tâm trạng của Tiêu Qua, năm đó y và Diệp Quân đều là những người yêu nghiệt nhất Nam Châu, thực lực không chênh lệch nhiều với Diệp Quân, nhưng sau đó hai người lại cách nhau ngày càng xa…

Tiêu Qua uống ực một ngụm rượu, sau đó cười nói: “Tiêu Qua con không phải kiểu người ghét huynh đệ phát triển hơn mình, con chỉ cảm thấy bất đắc dĩ… Con cũng muốn phát triển cùng với hắn, sóng vai tác chiến với hắn… Nhưng con biết chuyện đó là không thể. Lần này gặp mặt, có lẽ sẽ là lần cuối…”

Chu Phu vỗ vai Tiêu Qua, sau đó nói: “Đời người chính là một hành trình, trong hành trình này có một vài người đi được một lúc sẽ biến mất, đối với Diệp Quân con chính là người đã biến mất. Còn đối với con thì người khác cũng là người đã biến mất. Con nghĩ tới những người bạn lúc con vừa đến thư viện đi… Những người đó không đuổi kịp bước chân của con, không phải họ cũng sẽ từ từ biến mất trong thế giới của con sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom