• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1466-1470

Chương 1466: Thác Bạt Yêu Yêu!

Tiêu Qua im lặng.

Chu Phu khẽ cười nói: “Nếu có thể cùng đi với nhau đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể cũng chẳng sao, chúc phúc là được rồi. Hơn nữa ta tin tưởng rằng các con vẫn sẽ là bạn”.

Tiêu Qua gật đầu: “Con hiểu”.

Chu Phu ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, nhẹ giọng nói: “Cao thủ luôn cô đơn, Tiểu Quân càng đi càng xa, người bên cạnh chắc chắn cũng sẽ ngày càng ít đi…”

Tiêu Qua mỉm cười: “Dù thế nào thì hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có thể quay lại thăm nơi này một lần nữa”.

Chu Phu cười đáp: “Đúng vậy”.



Thanh Châu.

Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi theo An Khinh Hàn đến nhà họ An, toàn bộ nhà họ An đều ra ngoài đón tiếp.

Gia chủ của nhà họ An hiện tại tên là An Hoà, khoảng ba mươi tuổi, lúc này đương nhiên hắn ta cũng căng thẳng và lo lắng, hắn ta không ngờ Viện trưởng này lại đến nhà họ An.

Trước cửa phủ nhà họ An, An Hoà và một nhóm người nhà họ An chậm rãi quỳ xuống, nhưng lúc quỳ xuống, một sức mạnh đã dịu dàng đỡ họ dậy.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không cần đa lễ”.

An Hoà vội nói: “Viện trưởng, mời vào trong”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dắt tay Nạp Lan Ca đi vào trong phủ nhà họ An.

Lúc này người của nhà họ An đang cố mặt đều đang tò mò quan sát Diệp Quân và Nạp Lan Ca.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người thầm thấy lo lắng, vô cùng căng thẳng.

Trong đại điện.

Diệp Quân ngồi cùng Nạp Lan Ca, còn An Hoà và các trưởng lão của nhà họ An thì đứng một bên với vẻ dè dặt.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này ta đến đây không phải để trả thù, mọi người đừng nghĩ nhiều”.

Đương nhiên hắn đã quên chuyện của nhà họ An rồi, dẫu sao năm đó cha cũng đã xử lý nhà họ An.

Hơn nữa hắn còn từng được hai vị Võ Thần của nhà họ An giúp đỡ.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, An Hoà thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính hành lễ: “Viện trưởng, chuyện năm đó là lỗi của nhà họ An, ta đại diện nhà họ An xin lỗi ngài”.

Dứt lời, hắn ta cúi thấp người xuống.

Các tộc nhân còn lại trong điện cũng vội vàng hành lễ.

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện này kết thúc ở đây, lần này ta đến nhà họ An cũng không vì chuyện gì cả, chỉ muốn đến xem thử thôi”.

Nói đến đây, hắn cũng thấy hơi bùi ngùi.

Vì hắn phát hiện dù nhà họ An xuất hiện hai vị Võ Thần, nhưng thật ra tình cảm của hai vị Võ Thần này với nhà họ An cũng không quá sâu sắc.

Hắn cũng có thể hiểu được.

Cũng giống như lần trước khi hắn đi tới nhà họ Tần ở hệ Ngân Hà.

Vì sao Tần Quan lại không trở về?

Vì dù có trở về thì nơi đó cũng rất xa lạ.

Những người thân cùng thời đại đều đã không còn, những người còn lại thật ra đã thành người xa lạ.

Theo thời gian dần trôi, trừ người thân thiết nhất, những tình thân tình bạn còn lại đều sẽ ngày càng phai nhạt.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía An Khinh Hàn, cười nói: “Nha đầu này rất có thiên phú, có thể chú trọng đào tạo, cho cô ấy đến tổng viện đi”.

Nghe thấy thế, An Hoà lập tức mừng rỡ, đang muốn hành lễ thì An Khinh Hàn đã nói: “Ta muốn dựa vào thực lực của mình thi vào tổng viện của thư viện”.

Diệp Quân cười nói: “Ta có thể hiểu, nhưng với năng lực của cô, có lẽ ở hạ giới và Đại Thiên Thế Giới rất ít ai là đối thủ của cô, nếu như thế còn không bằng sớm ngày đi tới tổng viên gặp những thiên tài và yêu nghiệt khác thì hơn?”

An Khinh Hàn nhất thời động lòng.

Vì cô ấy cũng cảm thấy áp đảo người khác không có ý nghĩa gì cả, mà thiên tài và yêu nghiệt chân chính đều ở tổng viện của thư viện, vì thế nếu muốn luân bàn với họ thì chỉ có thể đi tới tổng viện của thư viện thôi.

Nghĩ vậy, cô ấy gật đầu: “Được”.

Thấy An Khinh Hàn đã đồng ý, cao thủ nhà họ An trong điện đều rất phấn khởi.

Thật ra bọn họ vốn thấy rất lo lắng, không biết An Khinh Hàn có thể đến tổng viện không, phải biết rằng vì chuyện năm đó, rất nhiều người của tổng viện đều không muốn tiếp xúc với nhà họ An, không chỉ thế mà thậm chí còn có người gây chuyện với nhà họ An. Mà bây giờ có những lời này của Diệp Quân thì từ nay về sau sẽ không còn ai dám làm thế nữa, nhà họ An cũng có thể phát triển nhanh chóng, trở mình một lần nữa.

Nghĩ vậy, An Hoà lập tức dẫn đầu nhóm người nhà họ An quỳ xuống.

Bọn họ biết nếu Diệp Quân không lên tiếng, nhà họ An sẽ rất khó trở mình, dù có An Khinh Hàn cũng thế. Vì toàn bộ vũ trụ đều là của thư viện Quan Huyên, thư viện Quan Huyên mới có tài nguyên tốt nhất, nếu An Khinh Hàn không thể vào thư viện Quan Huyên, thiên phú của cô ấy có tốt đến mấy cũng khó mà phát triển.

Còn về nhà họ An, dưới tình huống bị người khác xa cách như thế thì làm sao mà trở mình được.

Nhưng lúc này từ thái độ của Diệp Quân, sau này thư viện sẽ không còn phân biệt đối xử với nhà họ An nữa, ngoài ra chắc chắn thư viện Quan Huyên cũng sẽ biết chuyện Diệp Quân coi trọng An Khinh Hàn, mà một khi biết được, chắc chắn bọn họ sẽ chú trọng quan tâm An Khinh Hàn…

Người bên dưới đều làm việc theo thái độ của người bên trên.

Sau khi ở lại một lát, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đứng dậy rời đi, mấy người nhóm An Hoà và An Khinh Hàn đưa hai người ra cửa, lúc này, phía xa chợt có một giọng nói vang lên: “Khinh Hàn, cô giành được hạng nhất rồi à! Lợi hại thật đấy… Ta đã nói đám ranh con ở Nam Châu sao có thể là đối thủ của cô được, chỉ có một Diệp Quân xuất hiện mà người của Nam Châu bọn họ còn tưởng mình là thần…”

Mọi người: “…”

An Khinh Hàn vội nói: “Thác Bạt Yêu Yêu… Cô đừng có nói bậy…”
Chương 1467: Có phúc cùng hưởng

Giờ phút này, sắc mặt của đám người nhà họ An đều trở nên xám như tro tàn.

Thứ quái quỷ gì vậy?

Diệp Quân thấy người tới, mỉm cười không lên tiếng.

Người tới là một cô gái không lớn tuổi lắm, chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, thắt bím tóc dài, trên cánh tay phải quấn một cái roi, vừa đi vừa nhảy nhót, cực kỳ hào hứng chạy về phía An Khinh Hàn.

Nghe An Khinh Hàn nói vậy, cô gái tên Thác Bạt Yêu Yêu chẳng thèm để ý: “Sợ gì chứ? Tên Diệp Quân đó cũng không ở đây... Hơn nữa, trước kia không phải cô hay nói hắn là...”

An Khinh Hàn đột nhiên chạy tới trước mặt Thác Bạt Yêu Yêu, lập tức bịt chặt miệng cô ấy: “Đừng nói nữa”.

Mọi người: “...”

Đám người nhà họ An càng biến sắc.

Cô gái nhà họ Thác Bạt này sao vẫn điên khùng vậy chứ?

Lúc này, Thác Bạt Yêu Yêu cũng thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở Diệp Quân, nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy nhất thời tò mò: “Anh chàng đẹp trai, ngươi là ai vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Ta chính là Diệp Quân mà cô vừa nói đó”.

“Mẹ kiếp!”

Thác Bạt Yêu Yêu trợn mắt, lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi... Ngươi...”

Diệp Quân: “Ta thế nào?”

Thác Bạt Yêu Yêu chớp mắt, lập tức ngã xuống.

Diệp Quân không nói gì.

Người này lại còn giả chết.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Hỏi cô ấy xem, có phải tiên tổ của cô ấy có một vị tên là Thác Bạt Tiểu Yêu không?”

Mặc dù Diệp Quân nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo, hắn nhìn Thác Bạt Yêu Yêu đang giả chết, cười nói: “Cô gái, tiên tổ nhà họ Thác Bạt của cô có ai tên là Thác Bạt Tiểu Yêu không?”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Thác Bạt Yêu Yêu lập tức ngồi dậy, cô ấy nghi hoặc: “Sao ngươi biết?”

Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân nói: “Cũng được coi là người quen của cha ngươi. Cô bé này cũng không đáng tin cậy giống như tiên tổ của cô bé...”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Là thế nào?”

Tiểu Tháp cười nói: “Năm đó cha ngươi gặp chuyện phiền toái, người đó bảo đi gọi người giúp đỡ, sau đó không thấy tăm hơi đâu nữa”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Khi cho vài lợi ích, tiên tổ của cô ấy đúng là từng giúp cha ngươi không ít, mặc dù lần cuối lại cho cha ngươi leo cây”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra. Một chiếc nhẫn không gian từ từ bay tới trước mặt Thác Bạt Yêu Yêu.

Thác Bạt Yêu Yêu hơi nghi hoặc: “Cái này là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Tiên tổ nhà cô là bạn cũ của cha ta, đây là một chút tâm ý của ta, cô đừng từ chối”.

Vẻ mặt Thác Bạt Yêu Yêu lập tức trở nên u ám.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Thác Bạt Yêu Yêu cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa tiên tổ với Kiếm Chủ Nhân Gian... Năm đó tiên tổ về tới gia tộc đã yêu cầu người trong tộc đi giúp đỡ, nhưng người trong tộc không đồng ý, không chỉ vậy, bọn họ còn sợ tiên tổ làm liên lụy tới người trong tộc, vậy nên giam tiên tổ lại...”

Diệp Quân nhíu mày.

Thác Bạt Yêu Yêu trầm giọng nói: “Do đó tiên tổ buồn bực không vui... Tuy Kiếm Chủ Nhân Gian sau đó cũng bình yên vô sợ, nhưng tiên tổ không còn mặt mũi gặp ông ấy, cuối cùng buồn bực mà chết... Nhà họ Thác Bạt ta cũng sợ đắc tội với Kiếm Chủ Nhân Gian nên vẫn luôn che giấu chuyện này...”

Diệp Quân trầm mặc, hắn không ngờ chuyện lại là vậy.

Tiểu Tháp đột nhiên cũng nhẹ giọng nói: “Lúc trước có lẽ tiểu chủ đã đi xem”.

Kiếm Chủ Nhân Gian từng quay lại Thanh Châu mấy lần, nhưng không đến nhà họ Thác Bạt.

Một nỗi tiếc nuối!

Diệp Quân cũng hơi bùi ngùi, đúng là đời người vô thường!

Diệp Quân nhìn về phía Thác Bạt Yêu Yêu, hắn chỉ tay, một kiếm ý đột nhiên tiến vào giữa trán Thác Bạt Yêu Yêu.

Thác Bạt Yêu Yêu nghi hoặc: “Đây là gì?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là một sợi kiếm ý của ta, thời khắc nguy cấp, cô có thể gọi ta tới”.

Nghe Diệp Quân nói vậy, đám cường giả nhà họ An ở giữa sân lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Gọi Diệp Quân tới ư?

Chuyện này tương đương với việc ở vũ trụ Quan Huyên, Thác Bạt Yêu Yêu là vô địch!

Hơn nữa, sau khi lãnh đạo cấp cao của thư viện Quan Huyên nhận được tin này, nhất định sẽ âm thầm chiếu cố Thác Bạt Yêu Yêu. Nói cách khác, tương lai của Thác Bạt Yêu Yêu sẽ một bước lên mây.

Thác Bạt Yêu Yêu trừng mắt nhìn: “Chỉ có thể gọi một lần thôi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cô muốn gọi mấy lần?”

Thác Bạt Yêu Yêu do dự, nói: “Ta... Ta muốn gọi hai lần...”

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức bất mãn, cô nhóc này tham lam thật đấy!

Diệp Quân tò mò: “Tại sao?”

Thác Bạt Yêu Yêu nhìn lướt qua An Khinh Hàn bên cạnh, nói: “Khinh Hàn là bạn tốt nhất của ta, chúng ta đã từng nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho nên, ta muốn cô ấy cũng có một lần...”

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, đám cường giả nhà họ An lập tức xấu hổ.

An Khinh Hàn nhẹ nhàng nắm chặt tay Thác Bạt Yêu Yêu, mỉm cười: “Ta không cần đâu”.

Nghe Thác Bạt Yêu Yêu nói vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, xã hội này, có rất nhiều lúc, có nạn cùng chịu rất dễ, có phúc cùng hưởng thì thật sự quá khó.

Cô gái nhỏ trước mặt lại có thể nghĩ cho bạn mình, thật hiếm có.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía An Khinh Hàn, xòe tay, một sợi kiếm ý cũng tiến vào giữa trán An Khinh Hàn.

Thấy cảnh tượng này, người nhà họ An lập tức mừng như điên.

Rất nhiều người còn quỳ xuống.
Chương 1468: Không có tín ngưỡng

Sợi kiếm ý này đại diện cho điều gì?

Đại diện cho sự tán thành của Diệp Quân!

Có sợi kiếm ý này, người ngoài sẽ nhìn An Khinh Hàn thế nào?

Họ nhất định đối đãi với An Khinh Hàn như truyền nhân của Diệp Quân!

Từ nay về sau, ai dám bắt nạt nhà họ An nữa chứ?

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhà họ An sẽ nghĩ vậy, vì với Diệp Quân, chỉ là một sợi kiếm ý nho nhỏ, nhưng với nhà họ An, đây không chỉ như một lá bùa hộ mệnh cho An Khinh Hàn, còn là bùa hộ mệnh cho cả nhà họ An.

Diệp Quân cười nói: “Hy vọng nhìn thấy các cô ở tổng viện”.

Nói xong, hắn kéo Nạp Lan Ca quay người rời đi.

Tổng viện!

Đám cường giả nhà họ An lại vội vàng cung kính hành lễ.

Thác Bạt Yêu Yêu nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “Viện trưởng này không giống như ta nghĩ”.

An Khinh Hàn khẽ gật đầu: “Quả thật”.

Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt ánh vẻ phức tạp.

Thật ra, khi biết Diệp Quân đang quan sát cuộc tỷ võ, cô ấy căng thẳng hơn bất cứ ai, vì cô ấy biết, cô ấy muốn thay đổi vận mệnh của mình và nhà họ An thì nhất định phải đứng đầu, hơn nữa, so với việc gia nhập tổng viện, cô ấy càng có niềm tin sẽ đạt được hạng nhất.

Nhưng cô ấy cũng biết, chỉ một câu của người đàn ông đó cũng có thể khiến cô ấy và nhà họ An muôn đời không trở mình được.

Điều khiến cô ấy không ngờ nhất là người đàn ông này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô ấy, không chỉ giúp cô ấy giành được hạng nhất, mà còn cho cô ấy nhiều ưu đãi vậy.

Viện trưởng!

Thư viện Quan Huyên!

An Khinh Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, giờ khắc này, cô ấy đột nhiên có một mục tiêu.

Gia nhập tổng viện thư viện Quan Huyên!

Bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!

...

Trên ngã tư đường, Diệp Quân và Nạp Lan Ca chậm rãi bước đi.

Thanh Châu, Thanh Thành.

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, đây là nơi cha từng ở. Cũng bởi vì Kiếm Chủ Nhân Gian nên Thanh Thành nhiều năm nay không hề thay đổi, toàn bộ giữ lại nguyên trạng.

Thanh Thành cũng cực kỳ phồn hoa, vì hàng năm đều có vô số người tới đây dạo chơi.

Dù sao, đây là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian từng sinh ra.

Ở hai bên đường dẫn tới nhà họ Diệp, Diệp Quân và Nạp Lan Ca phát hiện có không ít kiếm tu ngồi xếp bằng, mấy kiếm tu này tới đây, thật ra lý do rất đơn giản, vì Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra ở nơi này.

Nơi này từng sinh ra một kiếm tu rất giỏi!

Chắc chắn là một vùng đất phong thủy!

Rất nhiều người sẵn lòng tin tưởng điều này.

Diệp Quân nhìn lướt qua bốn phía, nhẹ giọng nói: “Chỉ khi thành công, người khác mới sẵn sàng đi tìm hiểu quá khứ của ngươi, nghe lại chuyện ngươi từng chịu khổ ngày xưa”.

Nói xong, hắn lắc đầu bật cười.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói: “Vị trí này là của ta”.

Nghe vậy, Diệp Quân liếc nhìn, ở cửa lớn nhà họ Diệp gần đó, hai gã kiếm tu đang tranh giành một vị trí.

Hai người tranh giành rất quyết liệt, thiếu điều rút kiếm.

Diệp Quân nghi hoặc: “Nhà họ Diệp mặc kệ chuyện này sao?”

Nạp Lan Ca lắc đầu mỉm cười: “Chắc là quản không được”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cũng đúng”.

Khi nói chuyện, hai người đã tới trước cửa nhà họ Diệp, thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới, một gã kiếm tu mặc áo trắng lập tức đề phòng: “Các ngươi làm gì vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Tới thăm hỏi nhà họ Diệp”.

Tên kiếm tu mặc áo trắng cười nhạt: “Chắc đây là lần đầu ngươi tới đây nhỉ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, nói: “Lần thứ hai”.

Tên kiếm tu áo trắng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ nhà họ Diệp sẽ cho ngươi vào hả? Đừng nằm mơ nữa”.

Người tranh giành với gã kiếm tu áo trắng là một gã kiếm tu mặc áo sợi đay, gã nhìn Diệp Quân, nói: “Lão đệ, chúng ta đều muốn vào nhà họ Diệp, nhưng đó là chuyện không thể, đừng nói là chúng ta, kể cả người của nhà họ Diệp cũng không thể tùy tiện bước vào sân mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng ở”.

Diệp Quân bừng tỉnh, lúc trước hắn có thể vào là nhờ có Diệp Trúc Tân dẫn đường.

Diệp Trúc Tân!

Nghĩ vậy, Diệp Quân không khỏi mỉm cười, hắn vẫn rất có thiện cảm với nhà họ Diệp này, vì lúc trước khi hắn đánh trận sống chết với Lục Thiên, thế hệ trẻ của nhà họ Diệp đều tới trợ lực cho hắn, hơn nữa, nhà họ Diệp còn tặng hắn một cặp phi kiếm!

Mà lúc đó, hắn còn chưa để lộ thân phận.

Diệp Quân mỉm cười, đến trước cửa lớn gõ nhẹ.

Thấy cảnh tượng này, khuôn mặt gã kiếm tu áo trắng và gã kiếm tu mặc áo sợi đay lập tức biến sắc, vội lùi ra sau.

Diệp Quân nghi hoặc: “Các ngươi làm gì vậy?”

Kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Ngươi điên rồi sao? Nhà họ Diệp đã từng nói, ngồi tu luyện ở bên ngoài bọn họ sẽ không quản, nhưng nếu dám gõ cửa quấy rầy thì bọn họ sẽ không tha”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, nói: “Các vị đạo hữu, tu luyện vẫn cần dựa vào bản thân, có thể lấy một người làm mục tiêu, nhưng không thể quá đà, nếu quá đà...”

Gã kiếm tu áo trắng lập tức giận dữ nói: “Ngươi nghi ngờ tín ngưỡng của bọn ta hả?”

Diệp Quân: “...”

Gã kiếm tu áo trắng điên tiết nói: “Ngươi biết gì về kiếm đạo, ngươi có biết sau khi chúng ta tới đây tu luyện, tu vi kiếm đạo đã tăng lên rất nhiều, tu luyện ở đây, dường như Kiếm Chủ Nhân Gian cùng tồn tại với bọn ta, ngươi hiểu cảm giác này không? Hiểu không hả?”

Diệp Quân: “...”

Gã kiếm tu mặc áo sợi đay bên cạnh cũng nói: “Một kiếm tu không có tín ngưỡng, thật đáng buồn...”

Nói xong, gã liếc xéo Diệp Quân: “Người như ngươi mà cũng có thể cưới được vợ, đúng là trời không có mắt”.
Chương 1469: Không còn cách nào khác

Nghe kiếm tu áo sợi đay nói thế, Nạp Lan Ca nắm chặt lấy tay Diệp Quân, mím môi cười.

Diệp Quân cảm thấy hơi cạn lời.

Dĩ nhiên hắn cũng biết được mình sai.

Như những gì hai người trước mặt này nói, thật ra tín ngưỡng cũng là một động lực.

Dĩ nhiên vận dụng tốt thì là động lực, còn không thì là sai lầm.

Mấy kiếm tu trước mặt này đến đây tu luyện quả thật là một chuyện tốt với bản thân họ, vì họ tín ngưỡng Kiếm Chủ Nhân Gian, mà nơi này từng là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian sinh sống.

Cảm giác đó.

Cũng chỉ có người tin tưởng mới có thể trải nghiệm được.

Lúc này cánh cửa Diệp phủ bỗng mở ra, thấy thế, kiếm tu ở một bên đều lùi về sau.

Bây giờ nhà họ Diệp có địa vị không hề thấp trong thư viện Quan Huyên, thực lực của rất mạnh, không phải là người mà họ có thể đắc tội.

Người bước ra là một ông lão, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông lão sửng sốt, sau đó quỳ xuống: “Kính chào viện trưởng”.

Thấy thế mọi người đều sửng sốt.

Cái quái gì thế?

Sao người nhà họ Diệp lại quỳ như thế?

Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên: “Ông biết ta à?”

Ông lão run giọng nói: “Năm đó lúc viện trưởng đến Diệp phủ, ta từng gặp viện trưởng”.

Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế, mau đứng lên đi”.

Nói xong hắn vung tay phải lên, ông lão được một luồng kiếm ý dịu dàng đỡ đứng lên.

Ông lão vội vàng xoay người chạy vào trong phủ.

Một lúc sau, tộc trưởng hiện giờ của nhà họ Diệp – Diệp Lâm dẫn người Diệp tộc ra đón.

Diệp Lâm dẫn người nhà họ Diệp đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cung nghênh viện trưởng”.

Ở đằng xa!

Vừa nghe nói thế, mấy kiếm tu ở trước cổng Diệp phủ đều ngây người.

Viện trưởng ư?

Đây là viện trưởng thư viện Quan Huyên hiện giờ - Diệp Quân đó à?

Đầu óc kiếm tu áo trắng và kiếm tu áo sợi đay bên cạnh Diệp Quân trống rỗng.

Mẹ kiếp!

Đây là viện trưởng Diệp Quân hả?

Diệp Quân mỉm cười: “Các vị không cần đa lễ, chúng ta vào trong nói chuyện đi”.

Vì hắn thấy người bên ngoài càng lúc càng nhiều.

Diệp Lâm vội nói: “Mời”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Nạp Lan Ca đi vào trong Diệp phủ.

Đợi sau khi Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người Diệp phủ đi khuất, kiếm tu áo trắng bỗng run giọng nói: “Đó… đó là viện trưởng…”

Kiếm tu áo sợi đay hơi ngơ ngác gật đầu.

Kiếm tu áo trắng ngồi phịch xuống đất, toát cả mồ hôi lạnh: “Chúng ta thế mà lại gặp được viện trưởng thư viện Quan Huyên”.

Kiếm tu áo sợi đay cũng cảm thấy không chân thật chút nào.

Với họ, những người như vậy chỉ là người trong truyền thuyết.

Vừa rồi họ không chỉ gặp được mà còn nói chuyện với đối phương.

Có thể khoác lác chuyện này cả đời đấy…



Trong Diệp phủ.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi vào vị trí giữa.

Diệp Quân bảo Diệp Lâm ngồi xuống, mà có nói thế nào Diệp Lâm cũng không ngồi, Diệp Quân cũng cảm thấy bất lực, chỉ đành mặc ông ấy.

Diệp Quân uống một hớp trà, sau đó nói: “Trúc Tân cô nương không ở trong tộc à?”

Diệp Lâm cười nói: “Giờ cô ấy đang ở vũ trụ Tiểu Quân”.

Diệp Quân nói: “Tổng viện ư?”

Diệp Lâm mỉm cười: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ta ở tổng viện mà sao không gặp được cô ấy?”

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Lần nào huynh về cũng chỉ ở một lúc, sao có thể gặp được cô ấy chứ?”

Diệp Quân khẽ cười.

Đúng là lần nào về hắn cũng chỉ ở lại có một lúc, đừng nói là người khác, ngay cả thời gian dành cho Nạp Lan Ca cũng chẳng nhiều.

Diệp Quân nhìn Diệp Lâm, hắn mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Lâm.

Diệp Lâm nói: “Viện trưởng, đây…”

Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình nhà họ Diệp tặng kiếm và giúp đỡ ta năm đó, đây là chút tấm lòng của ta, Diệp tộc trưởng đừng từ chối”.

Diệp Lâm do dự một chốc, sau đó nói: “Cảm ơn viện trưởng”.

Nói xong ông ấy nhận lấy chiếc nhẫn.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta muốn đến chỗ ở trước kia của cha”.

Diệp Lâm nói: “Ta dẫn viện trưởng đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nắm tay Nạp Lan Ca đứng dậy rồi đi cùng Diệp Lâm.

Trên đường đi, Diệp Quân bỗng nói: “Mấy kiếm tu bên ngoài kia…”

Diệp Lâm cười khổ nói: “Bọn ta cũng không còn cách nào khác, vì năm nào cũng có rất nhiều kiếm tu đến đây học tập. Lúc đầu bọn ta cũng cố gắng thuyết phục họ nhưng không có tác dụng, lâu dần bọn ta cũng chỉ có thể mặc kệ họ. Rất nhiều kiếm tu còn muốn vào nơi mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng sống, nhưng bọn ta đã từ chối”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó xòe bàn tay ra, một tia kiếm ý bỗng xuất hiện trên con đường trước cổng Diệp phủ, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang vọng cả con đường: “Đây là ý kiếm của ta, mong nó sẽ có thể giúp ích cho các vị”.

Thật ra hắn hiểu hành động của những kiếm tu này, vì không thể gia nhập vào thư viện Quan Huyên, truyền thừa kiếm đạo bên ngoài lại cực kỳ ít.
Chương 1470: Diệp Linh cô cô

Một kiếm tu muốn nâng cao thực lực của mình, đường đi thật sự quá ít.

Nếu hôm nay hắn đã gặp được, dĩ nhiên vẫn muốn để lại chút cơ duyên ở đây.

Còn mấy kiếm tu này có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì chỉ đành xem khả năng của họ thế nào.

Sau khi tia kiếm ý của Diệp Quân xuất hiện, các kiếm tu ngoài cổng Diệp phủ vui mừng khôn xiết.

Họ biết đây là cơ hội viện trưởng trao cho họ.

Diệp Lâm ở trong Diệp phủ cười khổ.

Diệp Quân làm thế thì sau này Thanh Thành sẽ có nhiều kiếm tu hơn nữa.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt.

Cũng chính vì Kiếm Chủ Nhân Gian, mấy năm nay Thanh Thành mới có thể luôn sầm uất như vậy.

Mấy năm nay Thanh Thành phát triển cực kỳ nhanh, dù là một số thành ở vũ trụ Tiểu Quân cũng chưa chắc đã sầm uất như Thanh Thành.

Cũng chính vì thế mà mấy năm nay thiên tài và yêu nghiệt ở Thanh Thành cũng vô cùng nhiều.

Bây giờ Diệp Quân để lại một tia kiếm ý ở đây, sẽ làm cho Thanh Thành trở nên náo nhiệt hơn, hơn nữa kiếm ý này lại để trước cổng Diệp phủ.

Người Diệp phủ có thể được thơm lây.

Nói xong Diệp Quân và Nạp Lan Ca đã đi đến nơi ở trước kia của Kiếm Chủ Nhân Gian, còn Diệp Lâm lặng lẽ đi ra ngoài.

Diệp Quân kéo Nạp Lan Ca vào trong, nhìn khung cảnh bên trong, vẻ mặt Diệp Quân hơi phức tạp.

Sau khi cuộc trò chuyện với Tiểu Tháp trước đó, hắn biết được rất nhiều chuyện về cuộc đời của cha mình, hắn biết lúc đầu cha mình rất không được lòng nhà họ Diệp, không chỉ bị chính người trong tộc của mình ruồng bỏ, cha còn suýt chết ở Diệp tộc…

Thật ra sau đó dù cha có thể tiêu diệt Diệp tộc nhưng cha không làm thế.

Diệp Quân biết cha không có bất kỳ tình cảm nào với Diệp tộc cả.

Không có tình cảm dĩ nhiên cũng không có hận thù.

Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đi vào trong phòng, ở cách đó không xa, hắn lại nhìn thấy hai tượng đất lúc trước đã gặp.

Một là cha, còn một là Diệp Linh cô cô.

Diệp Quân đang định đi đến sờ vào hai tượng đất đó, ngay lúc này một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Này!”

Diệp Quân xoay người lại, một người phụ nữ đã đứng phía sau hắn.

Người đến chính là Diệp Linh.

Diệp Quân mỉm cười: “Linh cô cô”.

Diệp Linh cười nói: “Lần trước không nói cho con biết thân phận thật, không trách ta chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Sao mà trách được”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn Nạp Lan Ca: “Đứa con dâu này xinh đẹp thật đấy”.

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Cảm ơn cô cô”.

Diệp Linh cười nói: “Sao hai con lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Diệp Quân nói: “Con đây thăm cha, cũng tiện thể thăm cô cô”.

Diệp Linh đi đến một bên ngồi xuống, bà ấy cười nói: “Thật ra ca ca cũng không thích quay lại nơi này lắm nhưng ta vẫn thích nơi này, vì ta đã ở đây hơn mười năm với huynh ấy, tất cả những điều tốt đẹp của chúng ta đều ở đây cả”.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô vẫn định chờ cha ở đây sao?”

Diệp Linh chớp mắt: “Cha con không nói gì với con sao?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nói gì ạ?”

Diệp Linh cười nói: “Huynh ấy không nói, vậy thì ta cũng không tiện nói nhiều thêm”.

Diệp Quân tỏ ra ngờ vực.

Diệp Linh cười nói: “Sau này con sẽ biết”.

Diệp Quân cười khổ.

Diệp Linh bỗng bước đến trước mặt Nạp Lan Ca, bà ấy nhẹ nhàng xoa bụng Nạp Lan Ca, cười nói: “Là trai hay gái?”

Nạp Lan Ca thì thầm nói một câu bên tai Diệp Linh, Diệp Linh bật cười.

Diệp Quân cạn lời.

Thật ra hắn muốn biết giới tính của đứa bé là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng hắn vẫn không muốn làm thế.

Vì với hắn, trai gái gì cũng được, hắn đều thích.

Diệp Linh bỗng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói con muốn thiết lập một trật tự mới?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Diệp Linh cười nói: “Năm đó ca ca cũng muốn làm chuyện này, nhưng sau đó huynh ấy nhận ra bản thân không hợp làm thế, nên đã giao nhiệm vụ này cho con”.

Nói đến đây bà ấy thấp giọng thở dài: “Muốn thiết lập một trật tự mới không phải là chuyện đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không dễ làm nhưng con sẽ cố gắng”.

Diệp Linh mỉm cười: “Cố lên”.

Diệp Quân cười nói: “Giờ cô cô đang ở đâu?”

Diệp Linh trước mặt không phải là bản thể mà chỉ là hư tượng, hắn lại không thể nhìn được bản thể của bà ấy, điều này khiến hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Phải biết rằng, với thực lực hiện giờ của hắn hoàn toàn có thể phân thân để nhìn bản thể.

Nhưng hắn lại không nhìn thấy bản thể của Diệp Linh.

Diệp Linh cười nói: “Ta ở một nơi rất xa nơi này”.

Diệp Quân còn muốn hỏi thêm nhưng Diệp Linh lại nói: “Ta vẫn còn vài việc gấp, không nói chuyện với con nữa”.

Nói xong bà ấy bỗng lấy một chiếc hộp ra đưa cho Nạp Lan Ca: “Đây là quà tặng cho bảo bối trong bụng con, đợi lúc nào ta có thời gian, ta sẽ đến tìm hai đứa”.

Nói xong bà ấy biến mất.

Diệp Quân lắc đầu: “Cô cô này… cởi mở hơn lần trước rất nhiều”.

Nạp Lan Ca hơi tò mò mở hộp ra, vừa mở chiếc hộp, bên trong vang lên tiếng nhạc vui tai, bên trong hộp là một người tí hon đang nhảy múa, rất đẹp.

Thấy thế Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau cười.

Hai vợ chồng ở trong phòng một lúc rồi rời đi, lúc rời đi Diệp Quân còn quay đầu lại nhìn, khẽ nói: “Không biết sau này cha có quay lại nhìn nó một lần nữa không…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom