• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hạnh phúc ở phía cuối con đường (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Làm mẹ (1)

Chạy ra khỏi phòng Thiên cũng không dám xuống dưới nhà. Cô sợ xuống dưới nhà mẹ sẽ lo lắng, sợ người ta chê cười khi cô khóc lóc, sợ rất nhiều nên đành trốn trong nhà vệ sinh.

Tiếng khóc cô vang lên có căm phẫn, có uất ức, chưa bao giờ cô thấy mình bị coi thường như hôm này. Cũng chưa bao giờ thấy mình thảm như hôm nay.

Bị coi thường mà không thể làm gì được. Vì để tránh người khác biết cô khóc, cô bật vòi nước cho chúng chảy thật mạnh át đi tiếng khóc của mình.

Ngoài cửa phòng tắm, Thanh Trì nhìn chằm chặp vào cửa kia nhưng lại không tiến lại ngược lại quay người xuống nhà. Anh không tin cô khóc. Tuyệt đối anh không cho phép bản thân mình phạm phải lỗi lầm mà năm năm trước đã phạm phải.

Khóc chán, Thiên rửa qua mặt rồi đi về phòng. Cô phải che dấu đôi mắt đã đỏ lên vì khóc kia. Phải đóng thật tốt cái vai diễn này. Cô không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu bây giờ còn từ bỏ chắc cô cũng không còn hi vọng gì mà tìm người con trai cô yêu thương nữa.

"Mẹ, mẹ, nội gọi mẹ xuống ăn cơm. Mẹ mở cửa phòng cho con đi!" -Tiểu Minh kích động đập cửa. Thằng bé rất muốn ôm mẹ của mình, tận hưởng cảm giác có mẹ ở bên. Có mẹ mà không được gọi thì tiếc lắm vì thế thằng bé liền tận dụng mọi lúc gọi một tiếng 'mẹ'.

"Tiểu Minh, mẹ ra ngay con đừng gõ cửa nữa kẻo cái cửa không chịu nổi đổ thì sao?" - Cô nhanh chóng đi ra bế Tiểu Minh lên ôm vào lòng. Ít ra thằng nhóc này thật sự muốn coi cô là mẹ của nó. Nếu vậy cô sẽ dành tình thương của mình cho nó. Kể ra sau này nếu cô không làm mẹ nó nữa thì cũng không làm nó oán giận.

Tiểu Minh mong ngóng cái ôm này rất lâu rồi. Nó thấy bạn bè được mẹ đưa đi học, trao cho chúng những cái ôm cái hôn ấm áp mà nó rất ghen tị.

Nhưng nó hiểu rằng mẹ ruột của nó trong ngôi nhà này là một điều cấm kị. Nó không biết tại sao nhưng mà nhìn dáng vẻ của ba rất tức giận khi nhắc đến mẹ khiến nó sợ hãi.

Nó luôn cười không dám nhắc đến mẹ không có nghĩ là nó không cần. Nó muốn giống những người bạn của nó, muốn có mẹ đưa đi học, đón nó về mỗi khi tan trường, muốn được mẹ trở đi chơi, muốn thoải mái nằm trong lòng mẹ mà ngủ... nó muốn rất nhiều nhưng không dám nói.

Cho đến khi nó gặp Thiên. Nó không biết tại sao nhưng cái khoảnh khắc mà cô chạy đến ẵm nó giữ dòng xe đông nghịt người kia khiến nó thấy ấm áp, trong lòng nó khao khát muốn cô trở thành mẹ nó.

Nó không nhần chừ gì liền chạy đi tìm nội. Nó muốn nội nhận cô trở thành mẹ nó. Chỉ cần nội đồng ý thì nó sẽ có mẹ rồi. Nhưng lúc nó dẫn nội quay lại, cô đã biến mất. Nó khóc nháo đòi tìm cô bằng được.

Cuối cùng bây giờ nó đang nằm trong vòng tay mà nó hằng ao ước. Nó yêu thích người mẹ này.

Được cô bế xuống nhà, nằm trong lòng cô nó cọ tới cọ lui, nó muốn ghi nhớ từng thứ một của mẹ. Muốn hưởng thụ tất cả cảm giác mà một người mẹ dành cho con mình.

"Tiểu Minh, mẹ sắp bị con cọ tới nhột chết rồi. Còn cọ nữa là mẹ thả con xuống đó!" - Cô dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ trong tay.

Tiểu Minh nghe cô nói thì hiểu ý không quậy nữa mà ôm cô thật chặt để cô bế xuống lầu. Ngồi vào bàn ăn cơm, Tiểu Minh nhất quyết đòi ngồi trong lòng cô, đòi cô xúc cho nó ăn.

Cô ngước nhìn mẹ (bà Lâm) rồi lại liếc qua Thanh Trì. Mẹ chỉ nhìn cô cười ấm áp. Chắc bà thấy khá ngạc nhiên khi Tiểu Minh cứ dính cô như vậy.

Ngược lại Thanh Trì không cảm xúc gì cứ cúi đầu ăn cơm, đến một cái liếc mắt cũng không cho cô. Cô không biết làm gì đành phải ôm Tiểu Minh cho vững rồi xúc từng miếng cơm cho nó ăn. Tiểu Minh thuận theo hành động của cô thỏa mãn nhai cơm cười toe toét. Nó cuối cùng cũng được hưởng cái cảm giác có mẹ chăm bẵm là gì...

Bữa cơm không quá căng thẳng vì luôn có tiếng cười khúc khích của Tiểu Minh. Xem ra thằng bé rất thích cô. Căn nhà rõ ràng có nhiều hơn tiếng cười đã lấp đầy đi những khoảng trống trong nhà.

Thanh Trì vẫn duy trì thái độ lạnh lùng xa cách kia. Suốt bữa ăn chẳng ngẩng mặt lên hay nói một câu nào cả. Ăn xong cũng tự động bỏ lên phòng khiến bà Lâm dở khóc dở cười.

Bà cũng ái ngại trước thái độ của con trai mình.

"Tiểu Minh, con lên nhà đi để mẹ dọn nhé. Ngoan, mẹ xong việc sẽ lên với con. Đi đi!'- Tiểu Minh nghe lời chạy lên trên nhà. Nó muốn cho mẹ thấy nó là đứa bé ngoan.

" Thiên Thiên, ủy khuất cho con rồi. "- Mẹ nhìn cô, ánh mắt có áy náy, có dịu dàng.

" Không sao hết. Con cũng vì Tiểu Minh, Thanh Trì.. "- chưa nói dứt lời mẹ đã chen ngang:" Tiểu Trì cũng vì cuộc hôn nhân trước đó mà thành như vậy. Con có thể thông cảm cho nó. Đợi đến khi nó nhận ra chắc chắn nó sẽ chấp nhận con thôi. "

Nhận thấy sự hi vọng của bà, Thiên cũng không thể phá vỡ đi nó. Cô hiểu hơn ai hết đám cưới này sẽ không thành toàn được vì cơ bản là cả hai người đều không yêu nhau.

Ai cũng đã có trong lòng mối tình của mình và không thể từ bỏ. Cô chắc là sẽ khiến bà sau này phải thất vọng nhưng hiện tại thì lại không thể. Bây giờ cô căn bản không phải vì Thanh Trì hay vì bà mà vì Tiểu Minh và vì người ấy.

----------------------------------------------

Sau khi dỗ Tiểu Minh về phòng của thằng bé, cô cũng trở về phòng của hai vợ chồng cô. Mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng trong lòng tự hiểu họ sẽ chỉ là hai đường thẳng song song nhau mà thôi.

Vừa đẩy cửa vào cô đã sững người. Trong phòng lúc này nhiều hơn một cái giường gấp, ngoài ra góc tủ treo ảnh cưới kia của cô cũng đã được thay thế bằng bức ảnh khác. Đó không phải là ảnh cưới của cô mà là ảnh cưới anh và Khương Loan - vợ trước của anh.

Nụ cười trào phúng hiện hữu trên mặt.

Mặc dù hai người không có tình cảm, bức ảnh cưới kia cũng chỉ đẹp chứ không tượng trưng cho cái gì mối quan hệ của hai người nhưng ít nhất cái cảm giác vừa về nhà chồng ngay cả tấm ảnh cưới cũng không được coi trọng đem vứt vào một xó thế kia cũng không phải không phẫn nộ.

Bàn tay buông thõng không khỏi nắm chặt kìm nén cảm xúc.

Bỏ qua tầm mắt kia cô lướt qua mặt anh đi thẳng tới vali lấy sách vở ra học. Dẫu đã kết hôn nhưng cô vẫn đang là sinh viên đấy.

Thanh Trì từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào nhưng lại để ý rất kĩ hành động của cô. Anh có thể nhận ra sự tức giận kia của cô là không hề nhẹ.

Đang vùi đầu vào viết luận văn thì nhận được điện thoại của Tĩnh Vy. Lúc này cô mới nhớ tới con nhỏ đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch đào hôn của cô. Nghĩ tới lại bực mình cô liền bắt máy.

" Nha Thiên, mày không sao chứ. Hôm nay tao xin lỗi nhưng mà cũng tại mày không thèm nói rõ cho tao biết người mày kết hôn là ai. Nếu biết có đánh chết tao tao cũng không giúp mày đâu... "

" Nói trước cái gì chứ. Nếu không vì mày bỏ dở giữa chừng thì tao cũng không phải về cái nhà này đâu nhé. "- cô cố tỏ ra bình thường không muốn để Tĩnh Vy thấy rõ tâm trạng của mình. Hơn nữa còn cố gắng kéo giọng thật nhỏ sợ anh nghe thấy.

" Nha mày kết hôn với ông chủ công ty tao đang thực tập mà tao còn giúp mày làm chuyện hoang đường như vậy thì khác gì dồn tao vào chỗ chết chứ. "- Tĩnh Vy ai oán kêu

" Tao cũng đâu có biết. Thôi có gì mai lên trường gặp sau chứ bây giờ nói qua đây không tiện. Thế nhé bye bye. Đừng tiết lộ chuyện này ra đấy nhé. "

" Oki oki oki. Cố gắng sống sót nha bạn yêu. Mai gặp lại"

Tắt điện thoại cô thở dài, ánh mắt không tự chủ liếc qua bàn làm việc của anh. Thật trùng hợp lúc này anh cũng đang nhìn cô. Giật mình cô vội lia ánh mắt đi tiếp tục viết luận. Cô sợ hãi ánh mắt kia của anh, nó quá lạnh lùng.

" Không làm cô tức giận chứ?"

Tay cầm bút của cô chợt khựng lại.

Tức giận?

Đương nhiên là tức giận. Chưa bao giờ cô phải chịu đựng cảm giác bị sỉ nhục nặng như này đâu.

"Tức thì cũng được. Dẫu sao tôi cũng đã nói rõ trong bản hợp đồng hôn nhân kia rồi. Chắc cô không thắc mắc gì chứ?" - Mặc kệ biểu cảm cứng ngắc, kìm nén của cô, Thanh Trì tiếp tục khiêu khích.

Không biết vì sao, nhưng anh thực sự muốn cuộc hôn nhân này chấm dứt một cách nhanh nhất có thể.

Cạch!!!

Chiếc bút trong tay Thiên bỗng chốc gãy làm đôi. Cô kìm nén hết nổi rồi.

Nhận ra chiếc bút trong tay cô đã ra đi thanh thản, Thanh Trì có lẽ cũng hiểu cô sắp bùng nổ rồi.

Nhưng mà sức của một cô gái...

"Tôi nói cho anh biết Lâm Thanh Trì, Hợp đồng cứ theo vậy mà làm, tôi không có ý kiến, nhưng đừng có đem nó ra khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Đừng ảo tưởng quá nhiều về bản thân mình. Tôi không mù mà yêu anh đâu nên đừng làm việc vô ích như sỉ nhục danh dự cùng tình cảm của tôi." - Cô đem cây bút bị gãy thành hai nửa ném văng ra sàn.

Đừng trách cô quá đáng, càng ép cô vào đường cùng cô mới càng không yên phận.

Đôi khi còn không biết cô sẽ làm gì khi mất kiểm soát đâu.

"Mẹ, con muốn uống sữa, mẹ uống cùng con đi."- Tiểu Minh đẩy cửa phòng thò đầu vào gọi nhỏ. Thằng bé cũng vừa giật mình vì tiếng của cô. Nó lén nhìn ba mình khó hiểu.

Ba hình như quá đáng rồi.

"Anh nên nhớ những gì tôi vừa nói."- Trước khi ra khỏi phòng, cô không quên quay lại nhắc nhở một câu. Sau đó liền ôm Tiểu Minh xuống nhà. Không muốn để một đứa trẻ như nó thấy cô và bố nó cãi nhau.

"Mẹ, ba làm mẹ tức giận sao?"- Tiểu Minh ôm cốc sữa rụt rè hỏi mẹ. Thằng bé nhận thấy sự không vui trên khuôn mặt của cô.

"Không có, Tiểu Minh nghĩ nhiều rồi. Uống mau còn đi ngủ, khá muộn rồi đó con trai." - Cô xoa đầu thằng nhóc. Có tức thì cũng đâu thể chút vào một đứa nhóc chứ. Nó cũng yêu quý cô thật lòng mà.
Chương 7 Làm mẹ (2)

"Mẹ ơi, sáng rồi dậy thôi, muộn rồi đó mẹ, nhanh dậy thôi!"

Vừa mở mắt đập vào mặt cô là khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Tiểu Minh.

Thằng bé đang dùng hết sức lay cô tỉnh dậy.

Cố gắng để bản thân tỉnh táo phán đoán hoàn cảnh rồi mới dụi mắt cho tỉnh ngủ.

Mở to mắt ngước nhìn xung quanh một lượt xem mình đang ở đâu, làm gì.

Tiểu Minh nhìn mặt cô ngơ ngác mà phì cười.

"Mẹ, không lẽ người quên mất người có một đứa bé đáng yêu ngày hôm qua sao?"

Lúc này cô mới ngớ người, lật tung chăn mà ngồi dậy.

Phải rồi, hôm qua cô mới kết hôn xong mà quên mất.

Mọi hôm ở nhà đều có anh trai đánh thức mà hôm nay...

"Chết rồi muộn a... Tiểu Minh ra ngoài đi mẹ gấp lắm rồi. Tại sao lại quên mất chứ!"

Cô cuống cuồng xuống giường chạy nhanh vào nhà tắm.

Hôm nay khoa của cô tổ chức buổi gặp mặt với các luật sư hàng đầu trong nước. Nếu mà đến muộn để mất hình tượng ban đầu thì sau này công việc của cô càng khó khăn hơn rồi.

Hôm qua còn nhớ vậy mà lại quên béng mất ngủ đến không còn biết trời ơi đất hỡi gì hết.

Đúng là ngang heo mà!

Thay xong quần áo, khoác vội cái cặp lao xuống nhà, không kịp cầm theo đồ ăn sáng, cứ thế lao ra đường.

"Mẹ, khoa con nay có việc không thể đưa Tiểu Minh đi học được. Hôm nay mẹ đưa thằng bé đi giúp con. Hôm sau con sẽ đảm nhận việc này. Con sắp muộn rồi cả nhà ăn sáng đi nhé." - Nói rồi chạy luôn ra khỏi nhà. Vừa chạy vừa gọi taxi.

"Thiên, không cần gọi đâu để Tiểu Trì đưa con đi!"

Mẹ cô nói xong cũng liền đẩy Thanh Trì ra. Thấy anh có vẻ bất mãn thì cũng trừng mắt cảnh cáo ý rằng 'con thử từ chối cho mẹ xem'

"A.. dạ. Vậy con đi."

Mặc dù không muốn nhưng bây giờ gọi xe cũng không kịp. Cô đành mở cửa xe leo lên.

"Con chào mẹ. Lúc về mẹ nhớ đón con nha mẹ"

Tiểu Minh vẫy tay chào cô, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Cô ra dấu hiệu đồng ý với thằng nhóc khiến nó vui vẻ gấp bội.

Trên xe không khí khá căng thẳng.

Hai người không ai nói với ai câu nào cả cứ duy trì bầu không khí nặng nề kia. Cô đang vội nên không chú ý nhiều còn anh thì thấy khó chịu khi bị mẹ ép buộc lái xe đưa cô học.

Vừa tới nơi, một câu cảm ơn cô cũng không cho anh mà chạy thẳng vào cổng trường.

Đông Thành và Tĩnh Vy đã đang sốt ruột đợi cô ở cổng.

Cũng may là chưa muộn.

Thiên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

"Mày làm gì mà bây giờ mới tới. Tao không hiểu sao lại có con bạn ngủ nướng như mày chứ."

Tĩnh Vy nhìn nó thở dốc mà cảm thán.

Vy không lạ khi thấy bộ dáng này của cô.

Đơn giản vì sáng nào cũng bắt gặp rồi. Cô là kẻ luôn luôn chạy hộc mặt tới trường mà.

"Nước nè, cậu bình tĩnh lại đi." - Chỉ có Đông Thành là hiểu cô.

Sáng nào trên tay anh cũng cầm chai nước đợi cô. Ai bảo đi học muộn là thói quen của ai kia cơ chứ.

"Vẫn là Trạch thiếu hiểu tớ. Mau đi vào thôi kẻo muộn"

Cô cầm chai nước tu ừng ực rồi lôi kéo Đông Thành và Tĩnh Vy vào trong.

Nếu không vì tối qua cô cãi nhau một trận với Thanh Trì thì tâm trạng hôm nay cũng không đến nỗi như vậy.

Cũng may là Tiểu Minh tối qua không hỏi gì nhiều nếu không cô cũng chẳng biết phải đối mặt với nó ra sao nữa.

Có ai như cô vừa mới kết hôn lúc sáng, đến chiều đã gặp phải hợp đồng hôn nhân, sau đó tới tối liền cãi nhau luôn rồi.

Hôn nhân như vậy...duy trì được bao lâu chứ?

Đông Thành đi vào nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn chiếc xe vừa đưa cô đến trường. Cậu cũng không ngốc đến nỗi coi chiếc xe đó là taxi đi. Có ai mà lấy chiếc xe mấy tỷ đó đi làm taxi chứ.

Nếu không phải thiếu não thì chắc chính là kẻ phá gia chi tử rồi.

Muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt không muốn nói đến của cô cậu lại im lặng.

Bên đường, Thanh Trì nhìn theo bóng dáng ba người dần khuất mới lái xe rời đi.

---------------------------------------------

"Thiên, để mình đưa cậu về!"

Sau khi thấy Tĩnh Vy được ba đón đi rồi chỉ còn lại cô và Đông Thành trước cổng.

Mọi lần vẫn là cậu đưa Thiên về nên lần này cậu nói thế cũng không có gì lạ cả, chỉ là lần này trong lòng cậu nhiều hơn

một thắc mắc mà thôi.

Thiên nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình.

Cơ bản là không cùng con đường kia với Đông Thành nữa nhưng lại sợ việc mình kết hôn lộ ra ngoài. Xong lại không tiện từ chối lời đề nghị của cậu nên lại theo lẽ thường trèo chiếc xe đạp để cậu đưa cô về nhà mẹ đẻ.

Cùng lắm đợi cậu đi rồi cô bắt xe về nhà chồng cũng được. Nhiều hơn một đoạn đường thôi.

Dọc đường đi hôm nay ai cũng yên lặng.

Trong lòng Đông Thành có rất nhiều cái muốn hỏi Thiên nhưng lại không dám hỏi.

Riêng Thiên thì nghĩ xem nên nói với cậu như nào về sự việc mấy hôm nay của mình.

Là bạn thân bao nhiêu năm với nhau, cô không thể lại lừa dối cậu được. Tâm trạng cả hai cứ như thế cho đến khi về tới nhà.

Sau khi đợi chiếc xe của Đông Thành khuất hẳn, cô mới gọi điện cho taxi tới đón mình qua trường Tiểu Minh để đón thằng nhóc.

Cô đã hứa với nó là sẽ đón nó sau khi tan học rồi.

Tới trường lúc này vẫn chưa tan tầm. Rất nhiều các bậc phụ huynh cũng đang đợi đón con nhà mình về.

Tìm một góc tránh nắng nhưng đủ tầm nhìn để tìm bóng dáng Tiểu Minh, cô mới an tâm đứng đợi.

Tầm hai mươi phút sau, chiếc cổng từ từ mở ra. Trong đám học sinh ùa ra rất nhanh, Thiên đã thấy Tiểu Minh khoác cái cặp to kềnh đang dáo dác tìm người trong đám phụ huynh.

Không để thằng bé đợi lâu cô liền đứng dậy vẫy tay gọi thằng bé rồi tiến đến lấy xuống cái cặp nặng kia.

"Mẹ, người quả nhiên đến. Tới chúng ta về nhà. Con nhớ mẹ muốn chết á. Nhớ tới nỗi chỉ muốn trèo cổng đi tìm mẹ thôi!" Thằng bé phấn khích nắm tay cô lôi kéo ra về.

"Đi mẹ mua kem cho con. Nay đi học vất vả rồi!"

"Mẹ, mẹ tốt nhất."

Nghe thấy cô nói thế Tiểu Minh đã vui mừng nhảy cẫng lên.

Cảm giác có mẹ thật là hạnh phúc đối với đứa bé chưa từng được nhận được tình yêu thương của mẹ như Tiểu Minh.

Cậu bé từng khao khát được gọi một tiếng mẹ ơi nhưng năm năm đầu đời cậu lại không thấy được bóng dáng của một người mẹ.

Hơn hết chữ mẹ trong nhà cậu lại rất kiêng kị đối với ba.

Nhưng bây giờ cậu có thể gọi tiếng mẹ cả ngày mà không chán. Muốn có được tình thương từ mẹ mà mấy năm qua cậu chưa bao giờ được nếm trải.

Không phải mẹ ruột nhưng ít ra cũng là người quan tâm cậu như một người mẹ thực sự.

Như vậy cậu nhóc cũng vui sướng lắm rồi.

Cả ngày nay tới lớp, cậu cũng đã dũng cảm mà hét lớn với tụi bạn đã từng trêu đùa cậu không có mẹ rằng:

"Cậu cũng có mẹ, hơn nữa lại là một người hết sức xinh đẹp."

Nói đến xinh đẹp đương nhiên Thiên rất xinh đẹp. Nếu không chức hoa khôi của khoa của cô cũng chỉ là hão huyền thôi sao?

Không chỉ xinh đẹp, cô còn hết sức vui tính nữa.

Chỉ là tính cách hơi ngông cuồng, lại thường xuyên gây chuyện.

Vừa kiêm chức hoa khôi, Thiên còn kiêm luôn trùm gây sự của khoa Luật nữa.

Hai người một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc mỗi người một ly kem súc ăn đến phi thường vui vẻ.

Người ngoài nhìn vào còn nghĩ đó chỉ là hai chị em nhưng khi nghe tiếng đứa bé kia gọi "Mẹ" thì ai đấy cũng ngỡ ngàng cười trừ.

Nhìn cô thật sự không giống mẹ của đứa bé chút nào.

Cô còn rất trẻ.

Mọi người xung quanh chắc chắn sẽ nghĩ rằng là cô lầm đường lỡ bước mới có con khi tuổi còn như này.

Cô cũng bất lực.

Sau khi dẫn Tiểu Minh đi ăn kem, cả hai mẹ con cô mới bắt xe về nhà.

Suốt cả dọc đường Tiểu Minh cứ líu lo không ngừng.

Mọi tâm trạng cứ như vậy mà bộc bạch hết ra ngoài khiến ai nhìn cũng cảm thấy đó là một cậu bé đáng yêu.

"Về tới nhà không được kể với nội là mẹ cho con đi ăn kem nhé. Nếu không cả hai bị đánh đòn là lần sau không được đi nữa đâu!"

Trước khi vào nhà cô cẩn thận dặn dò con trai.

Cô hiểu rằng mẹ và chồng cô luôn cấm đoán thằng bé ăn đồ lung tung bên ngoài. Vì thế nên mấy chuyện như này tuyệt đối phải giữ kín.

"Con sẽ giữ bí mật. Chỉ hai mẹ con mình biết thôi!"

Tiểu Minh toe toét cười.

Thằng bé cũng không muốn bị la đâu.

Nó còn muốn lần sau được đi tiếp nên đương nhiên phải giữ bí mật rồi.

"Ngoan! Chiều nay mẹ có trò này vui cực. Chiều nay mẹ dạy con chơi!" - Cô hài lòng xoa đầu Tiểu Minh.

"Mẹ là tuyệt nhất mà."

Nhìn hai thân ảnh cười vui vẻ kia mà bà Lâm cũng vui theo.

Tiểu Minh từ hôm qua đến nay làm gì cũng vui vẻ khiến bà thấy quyết định của mình là sáng suốt. Chỉ mong Thanh Trì

thay đổi cảm xúc mà mở lòng với Tiểu Thiên là bà cũng mãn nguyện lắm rồi.

Giá như mà cuộc sống cứ như này thì thật tuyệt biết bao.

Căn nhà cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa rồi!

Tan tầm về nhà, Thanh Trì chẳng nói câu nào, cởi giày liền đi thẳng lên thư phòng.

Lúc đi ngang qua người cô cũng làm như không thấy.

Coi cô là không khí???

Đương nhiên là vậy rồi!

Có vợ chồng nào mới hôm qua còn cãi nhau, hôm nay đã nhìn mặt nhau đâu.

Mà trường hợp của cô lại rơi vào trường hợp đặc biệt trên cả đặc biệt nữa chứ.

Cuộc hôn nhân này tuy không có hại nhưng Thiên đương nhiên không thấy thoải mái. Mọi việc làm của cô bây giờ đều phải chú ý tới Tiểu Minh.

Vậy mới nói làm mẹ thật khó. Làm cái gì cũng phải để ý trước con mắt giám sát của mẹ chồng.

Nói thật ra thì đúng là cô đã không còn tự do như trước nữa.

Thiên cũng muốn biết cuộc sống như này sẽ duy trì bao lâu nữa đây.
Chương 8 Lời hứa từ quá khứ.

" Mẹ, mẹ, mẹ... mẹ làm gì đó??? Cái này là gì vậy???"

Tiểu Minh chạy ra sân sau nhà hỏi dồn. Vốn dĩ cậu bé đang ngủ trưa nhưng nghe thấy tiếng gõ lách ca lách cách khiến cậu thức giấc.

" Còn làm gì nữa. Bày trò chơi cho con chứ làm gì!"

Thiên ngừng tay véo mũi của cậu yêu chiều nói.

Chỉ là đôi tay lấm lem của cô bôi luôn một vệt lên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Minh khiến cô bật cười nắc nẻ.

Nghe thấy trò chơi mới, Tiểu Minh vui ra mặt, lập tức tỉnh ngủ lăng xăng khám phá xung quanh.

Thấy cái gì là lại dừng lại ngó nghiêng một chút rồi lại chạy ra chỗ khác, thi thoảng còn cầm lên nghiên cứu xong lại bỏ xuống.

Cứ như thế chạy qua chạy lại khiến Thiên chóng mặt. Tiểu Minh có vẻ phấn khích quá rồi.

Sân chơi cô thiết kế khá đặc biệt. Xung quanh bố trí các lốp xe thành quả đồi nho nhỏ đủ để ẩn nấp, góc sân là một cái

cầu trượt nhỏ bên cạnh là cái xích đu.

Đây vốn dĩ là khu vườn nhỏ trồng hoa của Thanh Trì nhưng chỉ trong buổi chiều đã biến thành một sân chơi trong nhà.

" Mẹ, cái này làm gì thế?"- Tiểu Minh chỉ mấy cái lốp xe hỏi.

" Chơi bắn súng nước với mẹ không?"

Thiên lôi từ trong túi ra hai khẩu súng nước hỏi.

Đây là trò mà ngày xưa Vũ Trạch thích nhất. Cô chính là nhớ sở thích của anh.

Tiểu Minh nhảy lên dật khẩu súng nước bắn về phía cô. Rõ ràng thằng bé rất hứng thú với trò này.

Từ trước tới nay bà nội luôn cấm nó chơi mấy trò bạo lực này nên nó không được thử nhưng hôm nay thì khác.

Nó được mẹ bày cho sân chơi này, lại được chơi cũng mẹ, bảo sao nó không thích chứ.

Hai mẹ con hăng say vừa chạy, vừa bắn ướt nhẹp hết cả người.

Trong lúc đó, tại ban công tầng hai, Thanh Trì nhìn xuống nhíu mày nhưng lại không có ngăn cản.

Mà hai thân ảnh ướt nhẹp kia không biết mọi hành động đã bị thu vào mắt của Thanh Trì.

Hai người vốn dĩ là giấu bà nội và Thanh Trì chơi nên không dám chơi lâu liền thu dọn chiến trường chạy vào nhà thay quần áo.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Minh lại gạt thằng bé lên nhà xem ti vi, cô liền xắn tay áo vào bếp nấu cơm. Không biết hôm nay Bà Lâm đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về.

Nấu một vài đồ ăn xong, cô mới đi tắm. Vừa lúc xong xuôi tất cả thì bà Lâm về.

----------------------------------

" Anh, sao anh tới giờ này, vào nhà ăn cơm với em!"

Lau vội cái tay ướt, Thiên mở cửa thì ngạc nhiên khi thấy người ấn chuông là Đăng.

" Không cần đâu, thám tử vừa gửi cho anh cái này. Anh liền cầm sang cho em luôn. Nhớ lấy bây giờ em là người có gia đình rồi, đừng hành sự tùy tiện nữa nghe chưa."

" Anh, em biết rồi. Cảm ơn anh!"

Cầm lấy túi hồ sơ kia, cô cười yếu ớt nhìn anh. Lần nào cũng vậy, chỉ cần có cái gì liên quan đến người đó, cảm xúc của cô lại mất khống chế như lúc này.

" Thôi vào nhà đi. Đừng để cho ai trong nhà biết nghe chưa. Anh đi đây!"- Đăng xoa đầu em gái rồi lái xe đi luôn.

Đóng cửa cẩn thận rồi cô mới ôm cái hồ sơ kia lên phòng.

Khóa cửa phòng lại, cô mới mở tập hồ sơ kia ra.

Là hồ sơ của một người.

Cẩn thận đọc từng dòng một chỉ sợ bỏ sót cái gì đó nhưng xem xong rồi cô lại thất vọng mà thở dài.

Lần này cũng không phải.

Cô không biết rốt cuộc thì tại sao tất cả nhưng hồ sơ mà thám tử tìm được lại không có người nào giống với người mà cô đang tìm. Chín năm, chín năm rồi cô nhận không biết bao nhiêu hồ sơ nhưng lại chẳng cái nào có ích hết.

" Mẹ, bà nội gọi mẹ xuống ăn táo!"-Tiểu Minh gõ cửa gọi cô.

Đang thất thần nghe thấy tiếng gọi, cô liền giật mình.

Cất vội chúng vào ngăn kéo, khóa lại cẩn thận, điều chỉnh thật tốt tâm trạng cô rồi mới mở của đi ra.

Nhìn thấy Tiểu Minh đứng ở cửa nhìn mình, cô liền cười nhẹ bế thằng bé lên rồi xuống nhà.

Tiểu Minh được bế liền cọ vào người cô cười khúc khích. Từ lúc có mẹ, thằng bé rõ ràng không phải đi bộ nữa vì hầu hết đều có mẹ bế. Có mẹ thật thích.

----------------------------------------

Bởi vì dành cả buổi chiều để chơi với Tiểu Minh nên bây giờ cô mới có thời gian viết luận. Thật sự không nghĩ tới vì sao có thể chơi cả buổi mà khi viết luận lại không biết viết cái gì cả.

Chiều nay vốn định đi nhà sách tìm mấy quyển liên quan đến luật nhưng quên mất.

Bây giờ cần tài liệu mà lại không có. Ngồi vò đầu nghĩ ngợi mới sực nhớ ra trong nhà cũng có một phòng sách. Nghĩ tới liền chạy xuống nhà hỏi mẹ.

" Con muốn vào đó thì phải hỏi Tiểu Trì, mẹ không thể đồng ý cho con được!"

Bà Lâm cười trừ.

Cái thư phòng đó không được con trai bà cho phép thì chẳng ai dám vào.

Nhớ lần đầu bà thử đi vào đó quét dọn, sau khi con trai bà biết liền bị nó tức giận bỏ bữa mấy ngày, đến nhìn mặt bà nó cũng không thèm nhìn.

Ngay cả khi vợ nó là Khương Loan còn sống cũng không ít lần hai đứa cái nhau vì cái thư phòng đó.

Thấy mẹ không giúp gì được cô liền xụ mặt đến phòng làm việc của Thanh Trì mà gõ cửa hỏi.

Gõ cửa một hồi mà chẳng có ai đáp trả, cô liền đẩy cửa đi vào.

Căn phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cái đèn bàn phát ra, xung quanh tối đến lạ thường.

Cạnh cửa sổ ban công, Thanh Trì đang chăm chú đọc các văn kiện. Phía trước mặt là cả cái màn hình to bự dùng để họp trực tuyến.

Tối như vậy còn có thể nhìn thấy chữ sao???

Anh ta chê mắt mình quá sáng???

Nhớ lại ngày tháng mất đi thị lực kia Thiên cảm thấy cuộc sống thật bất công.

Ngày xưa cô đã từng sống trong bóng tôi gần chục năm liền nên đương nhiên cô không thích bóng tối, lại càng biết quý trọng đôi mắt hiện giờ của mình.

Cảm thán xong đôi mắt, cô lại cảm thán trước sự giàu có của ngôi nhà này.

Xong nghĩ tới bài luận còn dang dở của mình, cô liền đi tới chỗ anh hỏi:

" Có thể hay không, cho tôi mượn mấy quyển sách trong phòng sách của anh được không??? Tôi cần viết luận mà quên không tìm sách tham khảo. Có thể hay không..."

Chưa nói dứt lời đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thanh Trì khiến cô im bặt không dám nói thêm một chữ nào nữa. Bình thường ra vẻ trước mặt mọi người là thế nhưng khi đối mặt với anh, cô liền xụi lơ như một cọng cỏ lúc nào cũng có thể bị gió quật ngã.

Nhìn cô một hồi anh mới đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.

'Vậy chứ có cho mình mượn không???'

Đang muộn phiền trong lòng thì bất chợt bị một ngoại lực kéo đi khiến cô giật mình nhìn cánh tay đang nắm cổ tay mình kia mà lôi đi.

" Cô có thể mượn nhưng đừng sờ những thứ không nên sờ!" Sau khi kéo cô vào trong phòng anh dừng trước kệ sách to đùng kia lặng lẽ phun một câu đủ độ uy hiếp liền đứng ra một góc theo dõi.

" A, cảm ơn!!!"

Gật đầu lia lịa rồi bắt đầu tìm. Vừa nãy thật đáng sợ.

Nếu không phải vì thằng nhóc Tiểu Minh, Thanh Trì nghĩ mình sẽ không bao giờ chịu nghe cô ta nói một lời.

Phòng sách với hai kệ sách cao gấp ba lần chiều cao của cô, ngăn nào cũng đầy sách đủ các thể loại từ kinh tế chính trị đến báo trí...ngành nào cũng có.

Bất chợt dừng trước một kệ sách khiến cô giật mình. Kệ này toàn bộ đều là ngôn tình.

Mà tất cả các truyện ngôn tình này đều là của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.

Trong lòng dấy lên sự tò mò không hề nhẹ bởi vì Diệp Lạc Vô Tâm vốn là tác giả viết tiểu thuyết mà cô thích nhất đồng thời nó cũng liên quan tới một lời hứa của người đó, nhưng cô không nghĩ rằng người như Thanh Trì mà cũng thu thập mấy thể loại ngôn tình đó.

Không nghĩ tới!!!

Cô hơi sốc, làm sao đây???

" Rốt cục là cô tìm thấy sách chưa vậy?"

Thanh Trì bực bội nhìn cô cướp mất thời gian của mình. Cho cô ta tìm sách, cô ta nhìn mấy quyển ngôn tình đó làm gì.

" A... tôi không biết loại sách tôi tìm ở chỗ nào!"

Hoàn hồn cô mới ấp úng nói. Ánh mắt vẫn không tự chủ lướt nhìn kệ ngôn tình kia.

" Phiền phức!"

Nói rồi anh tiến lại rút ra mấy quyển sách ném vào lòng cô rồi kéo tay cô ra ngoài không để cô nhìn thêm cái gì trong đó nữa.

Trước khi trở về phòng, cô vẫn không cam lòng mà quay lại nhìn anh rồi thốt ra một câu:

" Tôi không nghĩ người như anh lại sưu tầm mấy quyển truyện ngôn tình đó đấy! Anh thật sự..."

Không kịp nói hết câu đã nhận được cái trừng mắt của Thanh Trì, cô liền rụt cổ chạy vào phòng đóng cửa lại.

Thanh Trì nhìn cánh cửa khép lại thở dài một hơi.

Kệ sách đó dành cho người mà anh thương.

Người con gái ấy không thể đọc được chữ vì đôi mắt mù lòa, nhưng lại bất chấp bắt anh đọc từng trang tiểu thuyết cho cô nghe.

Người con gái ấy từng nói thích nghe giọng anh đọc truyện cho cô nghe, sau đó anh liền ghi âm lại cho cô nghe mỗi ngày.

Người con gái ấy từng nói với anh rằng chỉ cần anh có thể tìm đủ các bộ sách của Diệp Lạc Vô Tâm, cô sẽ nguyện ý bên anh trọn đời.

Vì vậy mà anh từng hứa với người đó rằng nhất định anh sẽ mua đầy đủ bộ sách của Diệp Lạc Vô Tâm mà cô thích.

Chỉ tiếc là anh lại không có cơ hội tìm cô ấy để nói với cô ấy rằng: lời mà anh đã hứa, từng việc anh đều đã làm được rồi.Chỉ trừ việc duy nhất anh phải thất hứa.

Có lẽ cả đời này cũng không bao giờ dám thực hiện.

----------------------------------------

Ngồi viết luận văn, Thiên vẫn không thể để suy nghĩ của bản thân thoát ra khỏi kệ sách ngôn tình kia.

Giá mà năm đó anh không đi thì có phải cô cũng sẽ có một kệ sách như vậy không?

Trên đời này không có giá như.

Ngày cô bước chân vào phòng phẫu thuật, anh đã nói rằng anh sẽ là người đầu tiên mà cô nhìn thấy khi mở mắt.

Nhưng rồi người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại không phải là anh, mà là bóng lưng của anh trên bức ảnh.

Anh nhẫn tâm bỏ đi, không để cô biết khuôn mặt ấy, thứ mà anh để lại chỉ có độc một bức ảnh.

Bức ảnh chụp từ phía sau cậu bé giữa vườn hoa oải hương.
Chương 9 Ngủ cùng con trai bảo bối.

" Mẹ, cuối tuần này con có một buổi du lịch. Con muốn cho Tiểu Minh đi cùng. Được không ạ?"

Thiên ngồi đối diện với bà Lâm, vừa xé thịt cho Tiểu Minh vừa nói chuyện. Vốn dĩ cô định hỏi Thanh Trì nhưng nghĩ lại liền từ bỏ. Nói chuyện với hắn ta chi bằng kêu cô ở nhà cho xong việc.

" Du lịch ở đâu vậy? Con như vậy đem theo một đứa trẻ..." Bà Lâm đăm chiêu,nhưng nhìn vẻ mặt háo hức cùng chờ mong kia của Tiểu Minh lại không biết mở lời thế nào.

" Bà nội bà nội, hay là bà nội bảo cả ba con đi cùng. Như thế bà nội không cần phải lo nữa rồi!"

Tiểu Minh thấy vẻ mặt lo lắng của bà liền đưa ra gợi ý.

Thằng bé có lẽ thấy được rằng bà sẽ băn khoăn về việc mẹ đưa nó đi dã ngoại. Bà lo cho sự an toàn của nó.

Thế nhưng nếu thuyết phục được bà cho ba đi theo thì được rồi.

Bà sẽ không phải lo lắng cho nó nữa, ba mẹ của nó cũng sẽ có thời gian ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm.

Một công đôi việc. Một mũi tên trúng hai đích.

Nó quá thông minh đi!!!

" Đúng rồi. Thanh Trì con đi cùng hai mẹ con nó đi. Cả nhà ba người cùng bồi dưỡng tình cảm. Rất tốt."

Vừa nghe thấy ý kiến của cháu trai, bà liền đồng ý luôn.

Đương nhiên vì sự an toàn của hai mẹ con và cũng vì tình cảm của hai vợ chồng cô.

" Mẹ... con còn công ty..."

Thanh Trì nghe thấy vậy liền lập tức đưa ra lí do.

Anh mới không tham gia mấy cái hoạt động vô bổ này.

" Không sao, không sao, mẹ sẽ thay con quản công ty. Cứ đi đi. Quyết định vậy đi. Mẹ ăn xong rồi về phòng trước đây."

Không để cho anh phản bác, bà Lâm cứ thế đi về phòng. Trong lòng cười trộm. Tên tiểu tử này mặc dù lạnh lùng nhưng việc mà bà đã quyết, hẳn là cũng không thể phản kháng.

Thanh Trì nhìn bóng dáng mẹ đi vào phòng cau mày thành chữ xuyên.

Đánh mắt sang nhìn về phía cô và Tiểu Minh khiến cả hai hoảng loạn.

Tiểu Minh phát giác được lửa giận của ba mình liền đặt bát xuống chạy lên nhà. Vứt lại cục diện rối rắm cho mẹ giải quyết.

Cậu đúng là thông minh quá đi!!!

" Mẹ, con no rồi!"

Cứ thế biến mất ở góc cầu thang.

Cả bàn ăn chỉ còn hai người. Không khí cứ như vậy lạnh lẽo.

Không tự giác cô cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt của anh lúc này rất rất rất nguy hiểm.

" Lần sau, bớt tham gia mấy trò vô bổ này đi. Đừng đem cái tư thái vui chơi về đây rồi lôi kéo con trai tôi. Phiền phức." Dứt lời liền bỏ đũa xuống đi thẳng lên phòng.

Làm như tôi muốn ý. Sao anh không thử coi lại anh xem. Tôi đây thèm vào nhé.

Còn nữa, bổn cô nương đây thích anh cấm được chắc.

Hừ!

Thu dọn bát đũa thả vào bồn rửa mà tức giận không nguôi.

Nói cô vui chơi?

Tuổi của cô chính là đang vui chơi nha. Hắn quản được chắc???

Hắn dám quản cô thì phải xem có bản lĩnh hay không đã.

Lật bàn!!!

Hắn mà dám thì cô cũng chẳng thể làm gì được. Cô cũng bất lực...

~~~Khóc một dòng sông~~~

Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, cô mới lên lầu.

Trực tiếp đạp cửa đi vào tỏ rõ thái độ của mình nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như dao quét qua khiến mọi khí thế lại bị thu liễm hết sạch.

(Khóc một dòng sông ).

Cố làm lơ ánh mắt sắc lạnh, cô lấy đồ của mình đi sang phòng Tiểu Minh. Có cho cô mười lá gan cũng không dám chọc vào hắn lúc này.

"Tiểu Minh, mẹ ở phòng con tối nay nhé!!!"

Bày vẻ mặt đáng yêu với Tiểu Minh để thằng bé đồng ý.

Phải biết là Tiểu Minh rất ghét có ai vào phòng mình mà ở qua đêm. Mà cô thì dự định tối nay chắc chắn sẽ ngủ qua đêm ở đây rồi.

Đến gối cũng ôm sang luôn rồi.

Rất may là Tiểu Minh yêu quý cô, nghe cô trưng cầu ý kiến liền một mặt chỉ hận không thể lôi kéo cô ngủ luôn ở đây suốt đời.

Nhận được sự đồng ý của Tiểu Minh, cô liền thoải mái ném gối lên giường, vứt gọn máy tính vào một góc rồi nhảy lên ôm lấy thân hình bé nhỏ đáng yêu của Tiểu Minh.

Cả hai cười nắc nẻ với nhau. Chơi đùa một lúc, cô liền lấy một cuốn sách cho Tiểu Minh đọc còn mình thì ôm máy tính viết luận văn.

Một lớn một nhỏ chăm chú học bài đến phi thường nghiêm túc.

Vừa dừng tay liếc sang chỗ bên cạnh thì thấy Tiểu Minh đã ngủ quên.

Trên tay vẫn còn ôm quyển sách đang đọc dở.

Mới năm tuổi thôi mà đọc thông viết thạo. Cô cũng rất khâm phục thằng bé này.

Nhớ tới cô ngày trước còn chẳng nhìn nổi một chữ nghĩ gì đến viết.

Và lại, nếu ngày đó cô không bị mất đi thị lực thì chắc chắn cô cũng không bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.

Đã bỏ lỡ rất nhiều, bao gồm cả người mà cô yêu...

Nhẹ nhàng lấy quyển sách ra khỏi tay thằng bé rồi chỉnh tư thế thật thoải mái cho nó ngủ. Lúc này cô mới gập máy tính lại tắt điện nằm xuống ôm lấy nó mà ngủ.

Cảm nhận được sự ấm áp của cô, Tiểu Minh liền cọ tới trong lòng cô chọn một tư thế thoải mái mà ngon giấc. Nhẹ đưa tay xoa đầu thằng bé, cô cũng nhắm mắt ngủ.

Cạch!

Thanh Trì đẩy nhẹ cửa phòng Tiểu Minh thì thấy cả hai mẹ con đã ôm nhau thành một đoàn mà ngon giấc thì nheo mắt nghi hoặc...sau đó liền nhẹ nhàng khép của về phòng. Anh cũng rất hiếu kì khi thấy Tiểu Minh có thể đồng ý cho cô ngủ

cùng.

Anh không lạ khi từ lúc Tiểu Minh bốn tuổi tới giờ liền đặc biệt thích ngủ một mình, đến cả bà nội muốn ngủ cùng nó cũng

cự tuyệt từ chối.

Không được liền nháo không muốn ngủ.

Vậy mà lần này lại có thể ôm cô ngủ ngon lành đến vậy.

Nếu để Thiên biết lúc này anh đang nghĩ gì chắc hẳn liền một tư thế hống hách hiên ngang cho rằng: Lão tử lợi hại. Ngươi mà cũng đòi ganh tỵ. Tới ganh tỵ đi...

Sẽ như vậy... chỉ tiếc là cô không biết.

Quay về phòng, anh liếc nhìn khung ảnh cưới ở góc phòng liền thở dài.

Anh không muốn làm vậy với cô nhưng anh không cho phép bản thân mình động lòng lần nữa.

Sau cái chết của Khương Loan anh càng không cho phép.

Bởi vì người có thể khiến cho anh tin tưởng, có thể đi cùng anh suốt đời đã không còn tìm được nữa.

Anh không muốn cô động tâm vì anh.

Hơn nữa nếu không phải Tiểu Minh cần, anh cũng không nghĩ sẽ tìm mẹ cho thằng bé đâu.

Anh đã từng nghĩ sẽ đi tìm cô gái mà anh yêu thương ấy nhưng lại không có can đảm.

Bởi vì anh đã kết hôn, đã làm trái lời hứa với cô ấy.

Anh không dám tìm hiểu vì sợ tìm ra rồi anh phải đối mặt với sự thật.

Đó là cô ấy vẫn chờ anh, vẫn luôn chờ anh thực hiện lời hứa chỉ có anh là làm trái lời lời hứa, phụ lòng của cô.

Anh sợ nên đến giờ vẫn không dám đối mặt.

------------------------------------------------

"Anh nói sao? Có người biết về sự biến mất của Lâm Vũ Trạch sao?"- Đăng bật dậy khỏi giường. Câu nói này khiến anh lập tức thoát khỏi cơn buồn ngủ.

"Được rồi. Ngày mai tôi tới gặp anh ở chỗ hẹn như mọi lần. Cảm ơn và vất vả cho anh rồi. Hẹn gặp lại!"

Cúp máy, ánh mắt Đăng thoáng qua một tia vui mừng nhưng lại nhanh chóng thay thế bằng sự lo lắng.

Nếu như thật sự tìm ra tin tức của Vũ Trạch...vậy cuộc hôn nhân hiện tại của Thiên thì sao?

Anh có thể đảm bảo rằng chỉ cần để Thiên biết thì chắc chắn rằng cô sẽ lập tức ly hôn mà cất công quay lại.

Nếu như vậy...

Lòng anh thật sự bất an. Nếu như không có tin tức, thì có phải cuộc hôn nhân vẫn duy trì.

Nhưng nếu vẫn duy trì thì em gái anh mãi mãi không hạnh phúc.

Ở cạnh người mà nó không yêu, làm sao nó hạnh phúc cho được.

Đăng vò đầu khó khăn với đống suy nghĩ loạn thất bát tao của mình.

Trước hết cứ đừng nói gì cho Thiên còn hơn.

Anh sẽ tự bản thân xác nhận chuyện này rồi mới nói cho cô.

Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt trông chờ của cô rồi lại thất vọng về nó.

Anh rất đau lòng.

------------------------------------------------

"Đợi chờ là hạnh phúc...

Hay là...kết thúc của niềm tin?"

Câu hỏi này Thiên chưa bao giờ trả lời được và cô cũng không dám trả lời.

Cô đã đợi chín năm rồi.

Hạnh phúc không?

Chỉ toàn là đau khổ xen lẫn thất vọng chán chường.

Kết thúc?

Cô không cam tâm.

Mỗi lần nghĩ mình sẽ bỏ cuộc, cô đều nhìn lại khoảng thời gian mà mình chờ đợi.

Khoảng thời gian đó đủ dài để mỗi lần cô nhìn lại sẽ đều tự an ủi bản thân mình rằng: Đã đợi nhiều lắm rồi, đợi thêm một chút nữa cũng chẳng sao.

Và rồi lại tiếp tục đợi.

Chín năm cứ thế qua đi.

"Thiên... đang nghĩ cái gì mà say sưa vậy?"

Tĩnh Vy vỗ vào vai của Thiên. Vy biết mỗi lần nó lâm vào trạng thái trầm tư này chính là lâm vào hồi ức trước kia.

Cái vỗ đó đưa Thiên từ hồi ức trở về với hiện thực.

Cô ôm cốc nước nhấp một ụm rồi quay sang nhìn đứa bạn.

"Thành đâu?"

"Đi lấy cái gì đó! Sẽ quay lại nhanh thôi!"

Tĩnh Vy kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống gọi một cốc nước hoa quả nhìn chằm chằm con bạn thân mà suy tư.

"Nhìn tao như vậy làm gì? Chưa đủ thảm sao?"

Nhấp thêm một ngụm nước nữa, Thiên cười giả lả hỏi Tĩnh Vy.

Gật đầu cái rụp.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con bạn, Thiên cười trừ cúi đầu nhìn lại bản thân.

Kết luận một câu...thảm thật!

"À mày biết không? Hình như Thành đang có ý định gì đó. Dạo này thấy cậu ấy có vẻ bận!"

Tĩnh Vy ngồi thẳng người căng thẳng hỏi nhỏ bạn.

Thiên nghe vậy lập tức nheo mắt nhìn Tĩnh Vy dò xét.

"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó. Tao cũng không biết gì hết mà. Chỉ thấy lạ thôi."

Tĩnh Vy rùng mình giải thích. Ánh mắt đó làm cô sởn hết cả da gà.

"Đến lúc cần nói tự khắc mình sẽ nói thôi. Hai người các cậu không phải thắc với mắc đâu. Đông Thành trước nay làm việc tuyệt đối không dối trá với bạn thân."

Đông Thành khoác vai hai người thì thầm.

Thiên và Tĩnh Vy đồng thời nheo mắt nhìn sang, vẻ mặt rất là nghi ngờ.

Đông Thành bỏ qua ánh mắt của hai người họ cười tủm tỉm đi về chỗ ngồi gọi thêm cốc nước cả ba cùng ngồi tám chuyện.
Chương 10 Cắm trại (1)

" Tới tới tới, Tĩnh Vy, Đông Thành..."

Vừa xuống xe, cô dã vứt bỏ Tiểu Minh cho Thanh Trì rồi chạy tới chỗ của Vy và Thành. Một thân trang phục thoải mái tham gia buổi cắm trại.

" Tới rồi hả? Mày dẫn theo ai thế kia??? Ôi..."

Tĩnh Vy liếc mắt nhìn ra phía chiếc xe mà nhỏ bạn vừa xuống lập tức xuất thần.

Đó không phải là giám đốc công ty mà cô đang thực tập thì còn ai vào đây nữa.

Cư nhiên cô không ngờ tới là Thiên lại dẫn người đó tới tham gia cùng.

Tĩnh Vy hơi run sợ trước boss của mình nên tự giác lùi về đứng sau Thiên, chỉ để ló mỗi cái mặt mà nhìn sếp.

Đông Thành thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng sợ hãi của Tĩnh Vy thì cũng lấy làm lạ đưa mắt ngó ra phía sau cô.

Bắt gặp ngay lúc này là hai khuôn mặt đẹp trai, một đáng yêu, một lạnh lùng.

Nhận thấy sự xuất hiện của hai nhân vật sáng lóa này khiến tất cả sinh viên khoa cô đều đưa mắt tán dương, trầm trồ, ngưỡng mộ.

" Chị gái, chị thấy bạn quên luôn cả đứa em trai cùng anh trai đáng yêu này rồi!!!"

Tiểu Minh nhảy xuống khỏi tay Thanh Trì chạy về phía cô ôm chân mà ai oán tố cáo.

Thanh Trì chỉ lạnh mặt đi đến cạnh cô ôm Tiểu Minh lên, đối mặt với cô là ánh mắt...

Ừm...Chính xác là ghét bỏ.

Trước khi xuống xe, để tránh bại lộ việc cô đã kết hôn cô liền bảo Tiểu Minh đóng vai em trai, còn Thanh Trì sẽ là anh trai của cô.

Vốn dĩ cô đã là hoa khôi trong khoa, được nhiều người chú ý cơ mà cô lại không muốn tin tức mình đã kết hôn lộ ra ngoài. Kết hôn trên danh nghĩa, nói ra, để khoe sao???

Cô mới không tự dưng rước họa vào thân.

"Oa, không ngờ Thiên Thiên cậu có cả một nhà là dàn mỹ nam mỹ nữ đấy!!!"- bạn học A

Bạn học B: " Có thể hay không em trai lại đây hôn hôn chị cái nào !!!"

Bạn học C: " Thiên Thiên mau giới thiệu chúng mình với anh trai đẹp trai kia của cậu đi!!!"

Cả một đám sinh viên nhao nhao chen lấn nhìn một nhà ba người toàn mỹ nam mỹ nữ mà mở lời.

Thiên chỉ biết cười trừ nhìn mọi người. Thanh Trì không khác mọi ngày là bao vẫn an tĩnh đứng đó ôm Tiểu Minh mặc cho thằng bé cọ tới cọ lui nhìn ngó mọi người.

Tiểu Minh kích động cùng hưng phấn cứ toe toét cười.

Không những thế còn cứ trôn mặt vào hõm vai Thanh Trì làm dáng.

Đông Thành hết nhìn đám đông lại nhìn ba thân ảnh hòa hợp đứng đối diện mà cảm thấy khó chịu.

Anh trai? Em trai?

Làm bạn với Thiên gần chục năm rồi sao anh không biết cô có anh trai và em trai chứ.

Rõ ràng cậu đang nghi ngờ mối quan hệ này của họ.

"Anh ta thật sự là anh trai của Thiên sao? Sao mình không nghe Thiên nhắc tới bao giờ vậy?"

Đông Thành nghi ngờ liền đem câu hỏi nhờ Tĩnh Vy giải đáp. Dẫu sao Tĩnh Vy cũng quen và thân với Thiên trước cậu.

"A thật ra thì đúng là vậy. Nhưng mà bảy năm trước anh trai cậu ấy ra nước ngoài lập nghiệp. Chắc là mới về nhà. Đứa bé kia là em trai của anh ấy đó. Gọi một tiếng chị gái là đúng rồi.!"

Liếc nhìn Thiên đang ra ám hiệu với mình, Vy liền bịa bừa một lí do cho qua chuyện, miễn sao che mắt được Đông Thành.

Tất cả đang nhốn nháo vì sự xuất hiện của Thanh Trì và Tiểu Minh thì nhận được chỉ thị của giáo sư yêu cầu mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi.

Đoàn người lần lượt tách ra đi lên xe nhưng vẫn xôn xao bàn tán.

Thanh Trì ôm Tiểu Minh theo sau Thiên lên xe. Đi bên cạnh Thiên còn có Tĩnh Vy và Đông Thành.

Năm người lên xe lần lượt ngồi vào 2 hàng ghế đầu tiên.

Thanh Trì ôm Tiểu Minh ngồi cạnh Thiên. Phía sau là Đông Thành cùng Tĩnh Vy.

Từ lúc bước lên xe tới giờ, Thành vẫn rất khó chịu. Rõ ràng là cậu có thể ngồi cạnh Thiên nhưng mà...

Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Thành, Tĩnh Vy chỉ có thể cười trừ mà nhắn tin cho Thiên. Thiên quay qua liếc Vy.

Thấy cái gật đầu ái ngại của Vy thì Thiên cũng cười.

Cô cũng không biết phải xử lí sao cho phải đây.

Đúng ra có thể thoải mái đi chơi nhưng mà với tình hình của Thành với Thanh Trì cùng Tiểu Minh cô cũng cảm thấy rắc rối.

Quay xuống gọi Đông Thành.

" Thành, Thành, Thành. Cậu có mang nước không? Cho mình xin ụm nào."

" Cậu lại không mang nước theo?"

Thành nghi hoặc nhìn cô. Cậu đang nghĩ là cô giả vờ hay là thật nữa.

" Aiiiii, cậu cũng biết mà, mấy cái đó có khi nào mình mang theo cơ chứ. Chẳng phải mọi lần vẫn có Trạch đại công tử ở đằng sau trải đường cho mình rồi hay sao! Phải không Tĩnh Vy?"

" Đúng đúng đúng thế. Trạch đại công tử đừng nói hôm nay công tử quên rồi nhé!!!"

Tĩnh Vy bên cạnh thêm mắn dặm muối, phụ họa để giảm mỗi nghi ngờ của Thành xuống.

" Hai người các cậu..."

Đông Thành á khẩu. Ngán ngẩm nhìn hai nhỏ bạn.

Cậu biết hai người này mà liên hợp thì cậu chỉ có nước về khóc cha gọi mẹ thôi.

Không thể trêu trọc. Không thể trêu trọc.

Đông Thành kéo balo lấy ra chai nước hoa quả vị anh đào đưa cho Thiên.

Bắt lấy chai nước hoa quả mình yêu thích, Thiên cười tươi nhìn Đông Thành mà nói cảm ơn.

Chỉ có Đông Thành mới chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho cô như vậy.

" Đông Thành, cậu không thể thiên vị như thế được. Thiên có thì mình cũng phải có chứ!!!"

Tĩnh Vy ai oán nhìn Đông Thành.

Từ trước tới nay, Tĩnh Vy cô vẫn không nhận được sự quan tâm của Đông Thành như của Thiên. Cô không để ý nhiều nhưng thi thoảng vẫn lấy ra để trêu trọc Đông Thành và Thiên.

Thanh Trì nghe vậy liền quay sang liếc nhìn Đông Thành và Thiên khiến Thiên chột dạ.

Thiên liền quay đầu khéo léo liếc xéo Tĩnh Vy cảnh cáo. Tĩnh Vy nhận được ánh mắt sát thủ cả Thiên liền che miệng biết ý sẽ không nói lung tung nữa.

" Chị ơi, em cũng muốn uống. Cho em với!!!"

Tiểu Minh nghe thấy Tĩnh Vy nói thế liền quay sang gọi cô.

Cậu bé có thể nhận ra được người bạn nam kia của mẹ cậu thích mẹ cậu. Mà cậu thì không thể để điều ấy sảy ra.

Không thể để anh đẹp trai chu đáo này đào góc tường của ba được.

Mẹ của cậu chỉ thuộc về ba cậu và cậu mà thôi. Người khác muốn đào góc tường nhà cậu, cậu phải chặn lại.

Không thể để những thứ không liên quan uy hiếp đến hạnh phúc gia đình cậu.

Cậu cũng muốn thử xem bạn nam kia của mẹ có thể khiến mẹ ỷ lại như vậy rốt cuộc là như nào.

Thiên nhìn đôi mắt mong chờ của Tiểu Minh liền do dự rồi đưa chai nước qua cho thằng bé.

Lấy được thứ mình cần. Tiểu Minh liền tu thử một ngụm.

Nuốt xuống một ngụm kia. hai mắt Tiểu Minh liền sáng lên.

"Ưm ngon á! Không ngờ người bạn nam kia của mẹ lại có thể pha chế ngon như vậy. Con muốn đổi baba có được không?"

Tiểu Minh uống hết chai nước rồi quay sang nhìn baba mà bụng mặt tức giận.

" Baba người xem, người ta còn biết quan tâm mẹ của con kìa. Người còn cứ thờ ơ như vậy mẹ bị người ta cướp đi thì bảo bối phải tính sao? Ba cứ trưng cái vẻ mặt lạnh lùng ấy ra thể nào mẹ cũng sợ hãi bỏ nhà ra đi đó."

Tiểu Minh thì thầm vào tai Thanh Trì mà cảnh cáo lên án.

Thanh Trì đối diện với khuôn mặt tức giận của con trai liền ngán ngẩm.

Bản hợp đồng còn đó, cô dám để người ta đào góc tường sao?

" Con trai bảo bối, mẹ của con không dám. Trừ phi mẹ của con không cần con nữa."

Nhận thấy vẻ mặt nguy hiểm của ba, Tiểu Minh bĩu môi rồi bò sang lòng Thiên ôm lấy cô mà cọ cọ.

Nó mới không cần người ba lạnh lùng như vậy. Hừ.

"Con trai, con không được nói bừa bậy gì hết nhé! Ngoan ngoãn rồi sau này mẹ dẫn con đi ăn kem nha!"

" Vẫn là mẹ của con tốt nhất. Không như ba suốt ngày chỉ biết lạnh lùng cấm đoán!"

Tiểu Minh thì thầm nói rồi liếc nhìn sang ba mà trừng mắt.

Đối diện với tầm mắt tức giận của Tiểu Minh và ngao ngán của Tiểu Thiên, Thanh Trì cười lạnh quay ra lấy điện thoại nghịch. Anh mới không rảnh so đo với mẹ con nhà nó.

Đông Thành nhìn một nhà ba người cứ đưa mắt liếc xéo nhau mà nghi ngờ.

Đây mà là mối qua hệ bình thường sao??? Rất không bình thường đấy.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, cậu lại không có chứng cớ. Nếu như Thiên thực sự nói dối cậu, cậu cũng không thể làm gì mà.

Cậu vẫn mong lời Thiên nói là thật. Ít ra cho tới lúc này, cậu mong nó là thật.

"Mẹ, mẹ nói xem tối hôm trước muộn như vậy mẹ còn ra ban công đứng?"

Tiểu Minh câu lấy vạt áo của cô đùa nghịch, thuận miệng hỏi thầm một câu.

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng ngồi bên cạnh Thanh Trì vẫn nghe thấy được.

Động tác chơi game của anh cũng dừng lại.

Đang vui vẻ chém hoa quả chợt nghe câu hỏi của thằng nhóc khiến cô giật thót chém luôn vào quả bom kết thúc trò chơi.

Nước mắt lưng tròng nhìn màn hình bị bom nổ đen thui, cô mới cúi xuống nhìn vẻ mặt ngây thơ của thằng bé mà lại không để ý sự khác thường của Thanh Trì.

"Mẹ không ngủ được, ra hóng gió thôi mà!"

Cười một cái thật vui biểu hiện cho Tiểu Minh thấy.

Thanh Trì đưa mắt liếc qua nhìn Thiên.

Khi nãy anh cũng nghe thấy câu hỏi kia của Tiểu Minh, ban đầu không để ý nhưng lại cũng muốn biết lí do.

"Con còn nghe thấy mẹ nói cái gì đó, hình như mẹ ước nguyện...phải không ạ?"

Nghe được câu trả lời kia, thằng bé đương nhiên không nghi ngờ gì nhưng lại chợt nhớ tới gì đó lại thuật miệng hỏi tiếp.

Thiên co giật khóe miệng.

Tối như thế bộ nó không sợ ma hay sao còn trấn tĩnh nghe thấy cô ước nguyện vậy?

Mà tại sao nó lại biết là cô ước nguyện mà không phải ngâm nga hát chứ?

Liệu nó có biết lúc đó cô cũng đã...

"Nhưng mẹ không biết đâu, lúc đó tối quá con sợ ma nên chạy luôn vào phòng. Sau đó lại nhớ ra đó là mẹ nên lại chạy ra nhưng mẹ về phòng mất rồi!"

Tiểu Minh bụng má vẻ tiếc nuối.

Thanh Trì lần nữa nheo mắt nhìn xa xăm.

Vậy mà anh lại không biết cô nửa đêm thức dậy, lại còn chạy ra ban công đứng mà ước nguyện.

Chỉ là anh rất tò mò cô ước điều gì nhỉ???
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom